Giám Đốc Cưỡng Chế Yêu

Chương 122

An Nhiễm Nhiễm

26/11/2014

Nghe vậy đôi mắt của Tịch Hải Đường chỉ trong nháy mắt đã mở to, nhịp tim cũng vì thế mà tăng nhanh, lớn hơn bình thường.

“Là… tin tốt gì?”

Cố Tích Triêu dừng một chút, sự cô đơn đau đớn hiện rõ trong đôi mắt, nước mắt cũng đang dần chảy ra, “Vừa rồi Tiểu Ý đã nói chuyện… con bé gọi mẹ…”

Sau một chút kinh ngạc, ngược lại càng ngạc nhiên mừng rỡ, Tịch Hải Đường nhìn Cố Tích Triêu vừa đau đớn vừa hạnh phúc, nhàn nhạt cười khẽ, lại nhịn không được mà cảm thấy đau lòng, loại khổ đợi như cam chịu sinh tử như vậy, một năm rồi lại một năm qua đi, cuối cùng cũng chờ được.

Cố Tích Triêu chậm rãi đứng lên, đem Tiểu Ý trong ngực đưa cho cô, “Hải Đường, em ôm con bé một lát đi… Anh nghĩ Tố Tâm sẽ thật sự vui mừng khi thấy em ôm Tiểu Ý như thế này, Tiểu Ý cũng giống như Tiểu Thần, đều có hai người mẹ.”

Nước mắt rút cuộc cũng rơi xuống, Tịch Hải Đường đem Tiểu Ý chậm rãi ôm vào trong ngực, nhiệt độ cơ thể ấm áp của trẻ con làm cho cô trong nháy mắt cảm thấy ấm hơn rất nhiều, đúng vậy, đây cũng là con gái của cô, là bảo bối của cô mà.

Tiểu Thần cùng Doãn Ngân cũng rất vui mừng, nước mắt cũng đã tràn khóe mắt, có thể bởi vì là con trai cho nên Doãn Ngân rất kiên cường nhẫn nhịn, cũng đã cao hơn một chút so với Tiểu Thần, Tiểu Thần dù có không kiên cường bằng cậu bé nhưng có thể dựa vào vòng tay kia, cậu bé để tùy ý cho em gái khóc ướt quần áo của mình.

Tịch Hải Đường cúi đầu hôn lên khuôn mặt của Tiểu Ý, kìm lòng không được, “Thật tốt quá, Tiểu Ý rút cuộc cũng nói được, con bé sẽ gọi mẹ, đây là bắt đầu cho một điều tốt lanh, rất nhanh con bé có thể nói được rất nhiều từ, rất nhiều câu, sẽ đọc được một đoạn văn thật dài… sẽ trở thành một đứa trẻ hoạt bát giống những đứa trẻ khác vậy.”

Trời cao đúng là vẫn còn hiểu được sự quan tâm chăm sóc, khi Cố Tích Triêu cùng Tố Tấm đã trải qua một đoạn tình yêu đầy đau thương và gút mắc như vậy, khi mà tính mạng của Tiểu Y lại trải qua nguy cơ kinh tâm động phách như vậy, rút cuộc cũng có kỳ tích xuất hiện.

Sua khi mưa gió đi qua thì chắc chắn rằng ánh sáng mặt trời cũng sẽ soi sáng mọi vật,

Rút cuộc là mây tan trăng tỏ.

Từ nay về sau , những quãng thời gian chia lìa đếm trên đầu ngón tay kia, bắt đầu từ hôm nay sẽ được đền bù trở lại, cũng sẽ bước sang một sắc thái mới.



Tịch Hải Đường đột nhiêm cảm giác được những nỗi khổ cực từ trước kia cho đến nay đều không còn quan trọng nữa, thời gian như dòng nước chảy qua mỗi bước chân xiêu vẹo của con người, năm tháng cứ thế trôi qua, ưu thương cũng tốt, đau đớn cũng được, con người khi còn sống luôn muốn thừa nhận những thứ này, mà như bây giờ, tất cả đều đã rất tốt rồi…

Tịch Hải Đường nhẹ nhàng ngồi ở bên giường, lẳng lặng nhìn Tố Tâm đã ngủ say mất ba năm kia, nét mặt của cô ấy nhìn vẫn bình thàn, đuôi lông mày nơi khóe mắt cũng nhẹ nhàng nheo lại, khóe miệng vẫn còn nụ cười thuần khiết thanh nhã, thật là bĩnh tĩnh, cũng rất là tự tin.

Cầm lấy bàn tay của Tố Tâm, đầu ngón tay của cô ấy vẫn giống như trước kia, sạch sẽ không tì vết, đó là kết quả của Cố Tích Triêu hết lòng chăm sóc cô ấy trong ba năm qua, khi nhìn thấy sự dịu dàng ấm áp của Tố Tâm, hắn đem sự lạnh nhạt cũng như những bụi bẩn hồng trần rũ bỏ hết, chỉ đạm bạc dịu dàng với cô ấy.

“Tố Tâm, cậu nhất định là nghe được vừa rồi Tiểu Ý gọi cậu là mẹ chứ, cậu thật sự rất là hạnh phúc, tớ thật sự rất ghen tỵ với cậu, tớ còn có chưa được nghe Tiểu Ý gọi một tiếng mẹ đâu, cậu nhanh tỉnh lại đi, chúng ta cùng nhau nghe Tiểu Ý gọi mẹ có được không.?”

Nói xong Tịch Hải Đường lại không nhịn được mà rơi nước mắt, trong tim giống như có điều gì đó muốn bộc phát, đứa trẻ trong ngực cô giống như có thể cảm giác được cảm nhận được lời nói của cô, từ từ… tỉnh lại.

Con mắt trong trẻo mở ra, đen trắng rõ ràng, làm cho người ta nhìn vào liền có một loại cảm giác thương cảm, cô bé con nháy mắt mấy cái, trong ánh mắt lộ vẻ trong sáng, miệng nhỏ phấn hồng khẽ giương lên, rất giống như muốn nói cái gì đó, nhưng lại không quá quen thuộc, khởi động nửa ngày cũng không có nói ra một từ nào., khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé lúc này cũng đỏ lên.

Khuôn mặt nhỏ nhắn kia làm cho Tịch Hải Đường cảm thấy đau lòng.

Cô nắm lấy tay Tố Tâm, nắm lấy bán tay trái của Tiểu Ý, mà cô nắm lấy tay phải của Tiểu Ý, nhẹ nhàng nói, “Tiểu Ý, không cần gấp, từ từ nói… mẹ… mẹ nào…”

Mặc dù trước đó Tiểu Ý chưa từng nói chuyện cùng cô bao giờ, nhưng cô bé đúng là nhận ra Tịch Hải Đường, cô bé rất thích cô. Cô bé ngẩng đầu, hồn nhiên cười với cô, sau đó theo ngón tay Tịch Hải Đường nhìn lại, cẩn thận nhìn chằm chằm khuôn mặt của Tố Tâm.

Tiểu Ý cắn môi, rồi lại buông ra, lặp đi lặp lại nhiều làn, rút cuộc cũng gọi một tiếng, “mẹ… mẹ…”

Phát âm của Tiểu Ý còn không phải quá rõ ràng, nhưng hai chữ nhẹ nhàng này đủ để làm ấm tâm của mọi người, Cố Tích Triêu quay đầu lại, thoáng như nhớ lại lần đầu tiên hắn và Tố Tâm gặp nhau kia….



Thời gian quay về trận khói mù kia….

Đêm đó là lần đầu tiên trong 18 năm Tố Tâm mặc một bộ y phụ lộ liễu như vậy, váy ngắn đến mức làm cho cô không dám nhấc chân đi trên đường, nhưng cô buộc lòng phải đi về phía trước, bởi vì Tịch Hải Đường vừa sinh ra Tiểu Thần, mẹ con cô ấy cần tiền, rất cần tiền.

Thân thể của Hải Đường sau khi sinh sản rất yếu, bởi vì việc con trai bị cướp đi, thời điểm cô ấy sinh Tiểu Thần thì có thân thể có biến chuyển, máu chảy không ngừng, thiếu chút nữa là chết trên bàn phẫu thuật, ông trời thiếu chút nữa lăn qua lăn lại đã lấy đi của cô ấy một cái mạng rồi, cuối cùng vẫn là vạn hạnh trong bất hạnh, Hải Đường cuối cùng cũng thoát khỏi nguy hiểm, chỉ có điều tình trạng của cô ấy bây giờ rất tệ, tình huống của Tiểu Thần lại càng kém, bởi vì thời gian sinh ra con bé quá lâu, thậm chí còn thở không được, cô bé đó cực kỳ yếu, giống như tùy lúc đều có thể mọi người mà đi.

Cô hỏi qua bác sĩ, Hải Đường cùng Tiểu Thần đều cần dùng những thuốc từ nước ngoài thuộc loại tốt nhất, những thuốc đó thật sự rất quý hiếm, các cô không còn cách nào để chi trả nổi, mỗi chai chỉ hơn 15ml mà đã hơn 400 dolla rồi, Hải Đường mỗi ngày cần 3 chai như vậy, Tiểu Thần cũng thế, tiền viện phí mỗi ngày cũng hơn 1000 nhân dân tệ. Lại tính cả viện phí, rồi các phí cho các hộ lý gì đó, mỗi ngày tính sơ qua cũng đã hơn 10000 nhân dân tệ rồi.

Thật sự là quá đắt.

Cô bất kể như thể nào đi nữa cũng không có cách nào trả nổi một số tiền lớn như vậy.

Dùng hết tất cả số tiền để giành, có lẽ chẳng qua chỉ ra những thứ rất quý hiếm mà thôi nhưng đúng là cô không trơ mắt nhìn Hải Đường cùng Tiểu Thần có việc được, Tiểu Thần cùng Hải Đường là trách nhiệm cả cuộc đời này của cô.

Bất đắc dĩ, cô đi vào “Thiên địa nhân gian”, đây là nơi chiếu phim buổi tối nổi tiếng nhất thành phố T.

Thẩm Tố Tâm cúi đầu, nhìn tướng mạo cùng cách ăn mặc của những nữ nhân trước mặt mình kia đều rất xinh đẹp, thấp thỏm không thôi.

“Ngẩng đầu lên.” Bị người gọi là chị quản lý Hồng vừa ra lệnh cho cô, vừa đưa con mắt đánh giá cô.

Thẩm Tố Tâm từ từ ngẩng đầu lên, bị những trang sức trên những người khác chiếu lên những chuỗi ánh sáng nhạt, làn da trắng muốt được bôi một lớp phấn hồng lên, hai má hồng giống như chuẩn bị cho công chúa vậy, còn lông mi kia thật sự là lông mi giả, cuốn cuốn, mỗi một cái nháy mắt thật sự là rất hấp dẫn phong tình, làn môi mềm mại cũng được tô lên một lớp son nước, nồng đậm, thật dày.

Chị Hồng nhíu nhíu mày, giống như có chút bất mãn…

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Giám Đốc Cưỡng Chế Yêu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook