Chương 18
An Nhiễm Nhiễm
26/11/2014
“ Anh Cố , con của
anh mất quá nhiều máu … chúng tôi đã cố gắng hết sức truyền máu cho cháu nhưng máu của cháu là thuộc dạng máu hiếm RH âm tính , lượng dự trữ của máu này trong bệnh viện đã hết . Trong vòng nửa giờ nếu như không có
máu mới tiếp tế , e rằng …”
Tất cả mọi người kinh hãi , chri cảm thấy một sự ớn lạnh từ lòng bàn chân bắt đầu phát sinh , trong nháy mắt đã tê dại cả tứ chi .Trong không khí im lặng , tất cả mọi người nhìn chằm chằm vào Cố Tích Tước, chỉ nhìn thấy hai mi mắt nhíu chặt , con ngươi đen trong suốt thoáng hiện lên một tia u ám .Vẻ mặt sinh động như thế trong nháy mắt làm cho người ta giác ngộ một người đàn ông vừa lãnh khốc vô tình cũng có ngày ảm đạm hao tổn tinh thần .Nhưng chỉ một giây sau , hắn đưa ngón tay dài hạ tàn thuốc bạc hà phá vỡ cả bức hình , sương mù lợn lờ đang lúc lộ ra khuôn mặt kiên nghị đang tiều tụy kia “ Máu của Doãn Ngân giống với máu của mẹ .Cô ấy hiến máu thì có thể được chứ ?”
“ Có thể được . Mặc dù trên nguyên tắc chúng ta không nhất thiết phải là máu của người cùng trực hệ có quan hệ huyết thống gì bởi vì máu của người cùng trực hệ có quan hệ huyết thống có khả năng dẫn đến tỷ lệ tử vong cao giống như là cấy ghép vật kháng kí chủ vậy .Nhưng chỉ cần túi máu trước khi truyền vào cơ thể được chiếu xạ bằng tia Gamma để phá đi hợp tử tinh khiết hoặc tạp hợp tử trong máu là được .Lúc đó truyền máu có thể an toàn “
Cố Tích Tước xoay người muốn đi gấp , bóng lưng lộ ra vẻ cường thế bén nhọn , thực hung ác , thanh âm trầm thấp khàn khàn giống như sứ giả từ địa ngục “ Nếu như Doãn Ngân có chuyện gì , ta muốn tất cả mọi người nơi này chôn cùng .” T_T
“ Tước “ Tần Hạo tiến lên giữ chặt tay hắn “ Để tôi đi cho , anh ở lại đây coi chừng Doãn Ngân “
Cố Tích Tước sau vài lần giãy giụa mới nói ra được một câu tối nghĩa “ Tần Hạo … tôi đến giờ phút này mới biết được , thì ra Doãn Ngân lại quan trọng đối với tôi như vậy .”
“ Tôi hiểu .Hãy giao cho tôi đi “ Tần Hạo dùng sức xoa bóp bờ vai của hắn rồi nhanh chóng rời đi .
Trong phòng bệnh của Tịch Hải Đường .
Tần Hạo nhìn bệnh nhân trên giường bệnh , nhìn khuôn mặt thanh lệ của người con gái này .Không biết tại sao một luồng khí bình thản sinh phát phảng phất từ cô nhưng lại độc lập , ánh mắt lơ đãng của cô liền làm cho người ta tâm như chỉ thủy ( tâm giống như nước ) thực sự làm nên một Tịch Hải Đường xinh đẹp , yên lặng và ưu nhã .
Câu kim sắc bén đâm vào mạch máu trên cánh tay , nhanh chóng trào ra chất lỏng màu đỏ tươi có chút chói mắt nhưng lông mày cô cũng không nhăn một tý nào , tựa hồ như người đau không phải là cô ,chỉ có sắc mặt chiêu kỳ của cô ngày càng trắng bệch như có chỗ thừa nhận sự dày vò của đau đớn . Bốn túi huyết tương , sớm đã vượt quá mấy lần lượng máu có thể được hiến của người thường .
“ Cô Tịch , cảm ơn cô “
“ Không có gì , có thể giúp được con trai người bạn của anh tôi cũng cảm thấy vui “ Cô cười nhạt một tiếng , mặc dù đang tươi cười nhưng vẫn mang theo một chút mệt mỏi nhưng có cho thấy một chút mảy may ủy khuất . Một con người luôn lạc quan rộng rãi khiến cho Tần Hạo cũng không nhịn được nổi lên một chút cảm kích .Một cô gái thiện lương như vậy làm sao lại gặp phải Cố Tích Tước .Từ khi bọn họ gặp nhau trong giờ khắc kia , tính mạng của cô ấy nhất định rồi sẽ thống khổ , cuộc sống chệch đường ray , cốt nhục chia lìa ..
“ Cô Tịch , cô có biết cô cứu đứa bé này có ý nghĩa như thế nào không ?”
“ ..” Cô không phải quá thông minh để có thể nghe hiểu được lời của hắn , vẻn vẹn chỉ là khẽ mỉm cười “ Nếu như máu của tôi có thể cứu được một đứa , vậy thì đó cũng là phúc phận của tôi .RH âm tính là nhóm máu khan hiếm , mấy ngàn mấy vạn người mới có một người .Tôi có thể cứu đứa bé kia càng giải thích rõ giữa chúng tôi có duyên phận .Con cái là điều tốt đẹp nhất trên thế giới này , có thể giúp đỡ được tôi cảm thấy rất hạnh phúc .”
Bị mất quá nhiều máu , Tịch Hải Đường rất nhanh đã ngủ lại , cô lại có một giấc mộng nhưng không là ác mộng nữa .Cô mơ thấy đứa con trai mà cả ngày lẫn đêm cô đều tưởng niệm .Tuy cô không thấy rõ mặt của con nhưng lại cảm nhận được con trai của cô đang ở bên cạnh cô .Đó là cảm giác huyết mạch liên tâm ..
Mấy ngày sau ..
“ Mẹ , mẹ thật sự đã khỏe hẳn chưa? Xác định là có thể xuất viện rồi sao ?” Tiểu Thần rất thu tâm hỏi , bàn tay nhỏ bé mềm nhũn xoa lên hai gò má của Tịch Hải Đường .
“ Tiểu Thần đừng lo lắng . Mẹ đã khỏe rồi , tất cả mọi thứ đều tốt lắm .”
“ Nhưng mà sắc mặt của mẹ đang rất yếu , nhất định là do người hiến máu cho người khác nhiều như thế . Thật là , lúc mẹ hiến máu con không có ở đây nếu như con có ở đây tuyệt đối sẽ không cho mẹ làm như vậy.”
Gặp bộ dạng tức giận bất bình của Tiểu Thần , Tịch Hải Đường nhịn không được lắc đầu “ Tiểu Thần , con không thể nghĩ như vậy . Mẹ hiến máu là muốn cứu người .Con cần phải suy nghĩ một chút , mẹ chỉ cần hiến một chút máu là có thể cứu đáng sinh mạng của một đứa trẻ .Như vậy có phải là rất có giá trị hay không ?”
“ Đúng là vậy nhưng mà con nhìn mẹ cảm thấy rất đau lòng .”
“A.. có con hiếu thuận như vậy , mọi bệnh tật của mẹ đều tốt lên rất nhiều “ Tịch Hải Đường ôm con gái vào trong ngực , trong lòng cảm thấy ấm áp .Vận mệnh có lẽ đối với cô đã quá vô tình nhưng vẫn ban cho cô một bảo bối quan trọng nhất .Nếu như có một ngày , cô cũng có thể như thế nay đem con trai ôm vào trong ngực thì cô nguyện ý chấp nhận bất kể có phải trả giá cao đi chăng nữa .
“Mẹ , con giúp mẹ thu dọn đồ đạc , chờ mẹ Tố Tâm làm xong thủ tục xuất viện thì chúng ta trở về nhà .Thức ăn đều chuẩn bị xong rồi sau khi trở về cơm nước xong con sẽ rửa chén .Mẹ cùng với mẹ Tố Tâm phải nghỉ ngơi cho thật tốt .”
“ Con đó , con có biết đã làm mẹ Tố Tâm đau lòng như thế nào không ? Ngày đó con tự mình chạy tới bệnh viện đưa cơm khiến cho mẹ Tố Tâm đã rất lo lắng sợ hãi , đợi lát nữa con phải xin lỗi me Tố Tâm có biết không .”
“ Con cũng đã xin lỗi mẹ ấy nhiều lần , lần sau con không dám nữa .”
“ Như vậy mới ngoan .” Tịch Hải Đường khẽ nhẹ nhàng hôn lên khuôn mặt con gái sau đó hỏi thăm về tình hình học tập của con “ Tiểu Thần , mấy ngay nay mẹ bị bệnh không có thể chăm sóc cho con , việc học tập của con có bị tụt xuống không vậy ?”
“ Đương nhiên là không có , con vẫn liên tục cố gắng rất nhiều .Đúng rồi mẹ , con nói cho mẹ nghe nhé .Trận chung kết cuộc thi hùng biện tiếng Anh kia năm tuần sau mới có thể tiến hành .Bạn nam cùng thi với con trong trận chung kết không thể tham gia , nghe nói cậu ấy bị thương nhập viện rồi …”
“ Vậy con nghĩ thế nào về chuyện này ?”
“ Con đương nhiên là cảm thấy đáng tiếc thay cho hắn .Con biết rõ mẹ đang suy nghĩ gì ? Mẹ đang lo sợ con lòng dạ hẹp hòi sẽ bởi vì đối thủ cạnh tranh không thể tham gia thi đấu mà có chút hả hê đúng không ? Con sẽ không như vậy đâu . Con muốn đánh bại hắn thì cũng muốn đánh một cách quang minh chính đại nha .”
Nghe lời con gái nói Tịch Hải Đường cảm thấy được an ủi bội phần , những năm rồi cô khổ công cũng không vô ích .Tiểu Thần không chỉ có nhu thuận hiểu chuyện hơn nữa còn có tâm thiện lương của một người con .Thực hi vọng con trai của cô cũng như thế này .Chỉ là … khả năng thôi sao ? Con trai hẳn là được người cha ruột của con trai cô mang đi rồi , nhưng sự việc không có chứng cớ mặc dù là cô biết rất rõ điều đó là đúng .Có cuộc sống cùng với cha của mình , con trai của cô sẽ được giáo dục như thế nào đây ?
Nghĩ đến đây , trong lòng của Tịch Hải Đường lại đau lên như bị kim châm nhưng cô phải cắn răng chịu đựng .Bảy năm qua mặc dù cô sống ở Mỹ nhưng đã vô số lần nhờ thám tử tư ở bên này thăm dò tin tức ở thành phố T .Kết quả đều không thu hoạch được gì .Dần dần lòng của cô cũng đã thay đổi đến nguội lạnh nhưng ngày đó Tần Hạo đến tìm cô hiến máu khiến cô đột nhiên có linh cảm .Có lẽ nhóm máu khan hiếm này có thể là manh mối quan trọng …
Sau khi xuất viện , Tịch Hải Đường liền khôi phục nhanh chóng đi làm trở lại , không có ở đây vài ngày công việc chồng chất làm cho cô không có biện pháp nào buông lỏng nhưng đó cũng không phải là vấn đề nghiêm trọng nhất.Cái làm cho cô đau đầu nhất là lời đồn đãi những chuyện nhãm nhí ở công ty càng ngày càng nhiều .
“ Này, các ngươi xem đó .Để cho đầu sỏ gây nên chuyện của Lưu phó tổng đến đây , thật sự là hồng nhan họa thủy mà .”
“ Cái gì mà hồng nhan họa thủy , căn bản chẳng phải là hồ ly tinh sao ? Đồng thời một lúc chạy đi quyến rũ mấy người đàn ông , thật đúng là đồ không biết xấu hổ “
“Ôi chao , các ngươi nói Tiêu Mục Viễn nếu biết rõ chuyện này sẽ như thế nào ?”
“ Ha ha … vậy thì liền có trò hay để xem chứ sao .”
“ Có ý tứ quá đi chứ còn gì nữa , đây rất là nhiều quan hệ : Tiêu Mục Viễn , giám đốc , Lưu phó tổng , Hứa Mạn Lệ … ai cha là mối quan hệ ngũ giác đó nha .”
“ Chậc chậc , người đàn bà này quả là rất bản lãnh , chỉ dựa vào bản thân mà đã có thể đảo loạn tất cả các mối quan hệ .”
Lời nói chói tai truyền đến tai ,Tịch Hải Đường bệnh nặng vừa mới khỏi sắc mặt càng tái nhợt đi vài phần , dùng sức cắn chặt môi mới có thể miễn cưỡng chính mình nhịn xuống mà không lên tiếng phản bác .Việc đã đến nước này , thanh người tự thanh ( trong sạch , không làm việc xấ xa thì có ngày có người biết không cần lên tiếng thanh minh giãi bày )
Cô hít một hơi thật sâu chuẩn bị đem tất cả những điều đó quăng ra sau đầu nhưng ngay khi cô ngồi xuống chuẩn bị chuyên tâm làm việc thì một bóng dáng u ám đột nhiên đứng lặng im trước bàn của cô , hù dọa khiến cô cả kinh thiếu chút nữa gọi ra tên “ Lưu Á Quang ?”
Trên mặt Lưu Á Quang đang bị thương như vẫn đầy lưu manh nhìn cô , thấp giọng lãnh trào “ Thật bất ngờ vì tôi không bị khai trừ sao ? Cô thực sự cho rằng giám đốc sẽ vì một người phụ nữ như cô mà khai trừ một nhân viên tốt của công ty sao ? Tôi đã làm việc ở công ty này 10 năm , đã làm nên các dự án có giá trị lớn , cô cảm thấy bên nào nặng bên nào nhẹ hơn ?”
Đáy mắt Tịch Hải Đường thoáng hiện lên vẻ bi thương , cô thật sự cho rằng Cố Tích Tước sẽ có sự trừng phạt đối với Lưu Á Quang nhưng …
“ Lưu phó tổng , chị Hải Đường … Tần trợ ý gọi điện thoại đến ,mọi người lập tức đi đến phòng làm việc của giám đốc ,àh còn cho phép cả Hứa tổ trưởng cùng đi “ Tiếng nói vừa truyền đạt vào phòng làm việc , tất cả mọi người đều kinh ngạc , giám đốc rốt cuộc là có ý muốn làm gì đây ?
Tất cả mọi người kinh hãi , chri cảm thấy một sự ớn lạnh từ lòng bàn chân bắt đầu phát sinh , trong nháy mắt đã tê dại cả tứ chi .Trong không khí im lặng , tất cả mọi người nhìn chằm chằm vào Cố Tích Tước, chỉ nhìn thấy hai mi mắt nhíu chặt , con ngươi đen trong suốt thoáng hiện lên một tia u ám .Vẻ mặt sinh động như thế trong nháy mắt làm cho người ta giác ngộ một người đàn ông vừa lãnh khốc vô tình cũng có ngày ảm đạm hao tổn tinh thần .Nhưng chỉ một giây sau , hắn đưa ngón tay dài hạ tàn thuốc bạc hà phá vỡ cả bức hình , sương mù lợn lờ đang lúc lộ ra khuôn mặt kiên nghị đang tiều tụy kia “ Máu của Doãn Ngân giống với máu của mẹ .Cô ấy hiến máu thì có thể được chứ ?”
“ Có thể được . Mặc dù trên nguyên tắc chúng ta không nhất thiết phải là máu của người cùng trực hệ có quan hệ huyết thống gì bởi vì máu của người cùng trực hệ có quan hệ huyết thống có khả năng dẫn đến tỷ lệ tử vong cao giống như là cấy ghép vật kháng kí chủ vậy .Nhưng chỉ cần túi máu trước khi truyền vào cơ thể được chiếu xạ bằng tia Gamma để phá đi hợp tử tinh khiết hoặc tạp hợp tử trong máu là được .Lúc đó truyền máu có thể an toàn “
Cố Tích Tước xoay người muốn đi gấp , bóng lưng lộ ra vẻ cường thế bén nhọn , thực hung ác , thanh âm trầm thấp khàn khàn giống như sứ giả từ địa ngục “ Nếu như Doãn Ngân có chuyện gì , ta muốn tất cả mọi người nơi này chôn cùng .” T_T
“ Tước “ Tần Hạo tiến lên giữ chặt tay hắn “ Để tôi đi cho , anh ở lại đây coi chừng Doãn Ngân “
Cố Tích Tước sau vài lần giãy giụa mới nói ra được một câu tối nghĩa “ Tần Hạo … tôi đến giờ phút này mới biết được , thì ra Doãn Ngân lại quan trọng đối với tôi như vậy .”
“ Tôi hiểu .Hãy giao cho tôi đi “ Tần Hạo dùng sức xoa bóp bờ vai của hắn rồi nhanh chóng rời đi .
Trong phòng bệnh của Tịch Hải Đường .
Tần Hạo nhìn bệnh nhân trên giường bệnh , nhìn khuôn mặt thanh lệ của người con gái này .Không biết tại sao một luồng khí bình thản sinh phát phảng phất từ cô nhưng lại độc lập , ánh mắt lơ đãng của cô liền làm cho người ta tâm như chỉ thủy ( tâm giống như nước ) thực sự làm nên một Tịch Hải Đường xinh đẹp , yên lặng và ưu nhã .
Câu kim sắc bén đâm vào mạch máu trên cánh tay , nhanh chóng trào ra chất lỏng màu đỏ tươi có chút chói mắt nhưng lông mày cô cũng không nhăn một tý nào , tựa hồ như người đau không phải là cô ,chỉ có sắc mặt chiêu kỳ của cô ngày càng trắng bệch như có chỗ thừa nhận sự dày vò của đau đớn . Bốn túi huyết tương , sớm đã vượt quá mấy lần lượng máu có thể được hiến của người thường .
“ Cô Tịch , cảm ơn cô “
“ Không có gì , có thể giúp được con trai người bạn của anh tôi cũng cảm thấy vui “ Cô cười nhạt một tiếng , mặc dù đang tươi cười nhưng vẫn mang theo một chút mệt mỏi nhưng có cho thấy một chút mảy may ủy khuất . Một con người luôn lạc quan rộng rãi khiến cho Tần Hạo cũng không nhịn được nổi lên một chút cảm kích .Một cô gái thiện lương như vậy làm sao lại gặp phải Cố Tích Tước .Từ khi bọn họ gặp nhau trong giờ khắc kia , tính mạng của cô ấy nhất định rồi sẽ thống khổ , cuộc sống chệch đường ray , cốt nhục chia lìa ..
“ Cô Tịch , cô có biết cô cứu đứa bé này có ý nghĩa như thế nào không ?”
“ ..” Cô không phải quá thông minh để có thể nghe hiểu được lời của hắn , vẻn vẹn chỉ là khẽ mỉm cười “ Nếu như máu của tôi có thể cứu được một đứa , vậy thì đó cũng là phúc phận của tôi .RH âm tính là nhóm máu khan hiếm , mấy ngàn mấy vạn người mới có một người .Tôi có thể cứu đứa bé kia càng giải thích rõ giữa chúng tôi có duyên phận .Con cái là điều tốt đẹp nhất trên thế giới này , có thể giúp đỡ được tôi cảm thấy rất hạnh phúc .”
Bị mất quá nhiều máu , Tịch Hải Đường rất nhanh đã ngủ lại , cô lại có một giấc mộng nhưng không là ác mộng nữa .Cô mơ thấy đứa con trai mà cả ngày lẫn đêm cô đều tưởng niệm .Tuy cô không thấy rõ mặt của con nhưng lại cảm nhận được con trai của cô đang ở bên cạnh cô .Đó là cảm giác huyết mạch liên tâm ..
Mấy ngày sau ..
“ Mẹ , mẹ thật sự đã khỏe hẳn chưa? Xác định là có thể xuất viện rồi sao ?” Tiểu Thần rất thu tâm hỏi , bàn tay nhỏ bé mềm nhũn xoa lên hai gò má của Tịch Hải Đường .
“ Tiểu Thần đừng lo lắng . Mẹ đã khỏe rồi , tất cả mọi thứ đều tốt lắm .”
“ Nhưng mà sắc mặt của mẹ đang rất yếu , nhất định là do người hiến máu cho người khác nhiều như thế . Thật là , lúc mẹ hiến máu con không có ở đây nếu như con có ở đây tuyệt đối sẽ không cho mẹ làm như vậy.”
Gặp bộ dạng tức giận bất bình của Tiểu Thần , Tịch Hải Đường nhịn không được lắc đầu “ Tiểu Thần , con không thể nghĩ như vậy . Mẹ hiến máu là muốn cứu người .Con cần phải suy nghĩ một chút , mẹ chỉ cần hiến một chút máu là có thể cứu đáng sinh mạng của một đứa trẻ .Như vậy có phải là rất có giá trị hay không ?”
“ Đúng là vậy nhưng mà con nhìn mẹ cảm thấy rất đau lòng .”
“A.. có con hiếu thuận như vậy , mọi bệnh tật của mẹ đều tốt lên rất nhiều “ Tịch Hải Đường ôm con gái vào trong ngực , trong lòng cảm thấy ấm áp .Vận mệnh có lẽ đối với cô đã quá vô tình nhưng vẫn ban cho cô một bảo bối quan trọng nhất .Nếu như có một ngày , cô cũng có thể như thế nay đem con trai ôm vào trong ngực thì cô nguyện ý chấp nhận bất kể có phải trả giá cao đi chăng nữa .
“Mẹ , con giúp mẹ thu dọn đồ đạc , chờ mẹ Tố Tâm làm xong thủ tục xuất viện thì chúng ta trở về nhà .Thức ăn đều chuẩn bị xong rồi sau khi trở về cơm nước xong con sẽ rửa chén .Mẹ cùng với mẹ Tố Tâm phải nghỉ ngơi cho thật tốt .”
“ Con đó , con có biết đã làm mẹ Tố Tâm đau lòng như thế nào không ? Ngày đó con tự mình chạy tới bệnh viện đưa cơm khiến cho mẹ Tố Tâm đã rất lo lắng sợ hãi , đợi lát nữa con phải xin lỗi me Tố Tâm có biết không .”
“ Con cũng đã xin lỗi mẹ ấy nhiều lần , lần sau con không dám nữa .”
“ Như vậy mới ngoan .” Tịch Hải Đường khẽ nhẹ nhàng hôn lên khuôn mặt con gái sau đó hỏi thăm về tình hình học tập của con “ Tiểu Thần , mấy ngay nay mẹ bị bệnh không có thể chăm sóc cho con , việc học tập của con có bị tụt xuống không vậy ?”
“ Đương nhiên là không có , con vẫn liên tục cố gắng rất nhiều .Đúng rồi mẹ , con nói cho mẹ nghe nhé .Trận chung kết cuộc thi hùng biện tiếng Anh kia năm tuần sau mới có thể tiến hành .Bạn nam cùng thi với con trong trận chung kết không thể tham gia , nghe nói cậu ấy bị thương nhập viện rồi …”
“ Vậy con nghĩ thế nào về chuyện này ?”
“ Con đương nhiên là cảm thấy đáng tiếc thay cho hắn .Con biết rõ mẹ đang suy nghĩ gì ? Mẹ đang lo sợ con lòng dạ hẹp hòi sẽ bởi vì đối thủ cạnh tranh không thể tham gia thi đấu mà có chút hả hê đúng không ? Con sẽ không như vậy đâu . Con muốn đánh bại hắn thì cũng muốn đánh một cách quang minh chính đại nha .”
Nghe lời con gái nói Tịch Hải Đường cảm thấy được an ủi bội phần , những năm rồi cô khổ công cũng không vô ích .Tiểu Thần không chỉ có nhu thuận hiểu chuyện hơn nữa còn có tâm thiện lương của một người con .Thực hi vọng con trai của cô cũng như thế này .Chỉ là … khả năng thôi sao ? Con trai hẳn là được người cha ruột của con trai cô mang đi rồi , nhưng sự việc không có chứng cớ mặc dù là cô biết rất rõ điều đó là đúng .Có cuộc sống cùng với cha của mình , con trai của cô sẽ được giáo dục như thế nào đây ?
Nghĩ đến đây , trong lòng của Tịch Hải Đường lại đau lên như bị kim châm nhưng cô phải cắn răng chịu đựng .Bảy năm qua mặc dù cô sống ở Mỹ nhưng đã vô số lần nhờ thám tử tư ở bên này thăm dò tin tức ở thành phố T .Kết quả đều không thu hoạch được gì .Dần dần lòng của cô cũng đã thay đổi đến nguội lạnh nhưng ngày đó Tần Hạo đến tìm cô hiến máu khiến cô đột nhiên có linh cảm .Có lẽ nhóm máu khan hiếm này có thể là manh mối quan trọng …
Sau khi xuất viện , Tịch Hải Đường liền khôi phục nhanh chóng đi làm trở lại , không có ở đây vài ngày công việc chồng chất làm cho cô không có biện pháp nào buông lỏng nhưng đó cũng không phải là vấn đề nghiêm trọng nhất.Cái làm cho cô đau đầu nhất là lời đồn đãi những chuyện nhãm nhí ở công ty càng ngày càng nhiều .
“ Này, các ngươi xem đó .Để cho đầu sỏ gây nên chuyện của Lưu phó tổng đến đây , thật sự là hồng nhan họa thủy mà .”
“ Cái gì mà hồng nhan họa thủy , căn bản chẳng phải là hồ ly tinh sao ? Đồng thời một lúc chạy đi quyến rũ mấy người đàn ông , thật đúng là đồ không biết xấu hổ “
“Ôi chao , các ngươi nói Tiêu Mục Viễn nếu biết rõ chuyện này sẽ như thế nào ?”
“ Ha ha … vậy thì liền có trò hay để xem chứ sao .”
“ Có ý tứ quá đi chứ còn gì nữa , đây rất là nhiều quan hệ : Tiêu Mục Viễn , giám đốc , Lưu phó tổng , Hứa Mạn Lệ … ai cha là mối quan hệ ngũ giác đó nha .”
“ Chậc chậc , người đàn bà này quả là rất bản lãnh , chỉ dựa vào bản thân mà đã có thể đảo loạn tất cả các mối quan hệ .”
Lời nói chói tai truyền đến tai ,Tịch Hải Đường bệnh nặng vừa mới khỏi sắc mặt càng tái nhợt đi vài phần , dùng sức cắn chặt môi mới có thể miễn cưỡng chính mình nhịn xuống mà không lên tiếng phản bác .Việc đã đến nước này , thanh người tự thanh ( trong sạch , không làm việc xấ xa thì có ngày có người biết không cần lên tiếng thanh minh giãi bày )
Cô hít một hơi thật sâu chuẩn bị đem tất cả những điều đó quăng ra sau đầu nhưng ngay khi cô ngồi xuống chuẩn bị chuyên tâm làm việc thì một bóng dáng u ám đột nhiên đứng lặng im trước bàn của cô , hù dọa khiến cô cả kinh thiếu chút nữa gọi ra tên “ Lưu Á Quang ?”
Trên mặt Lưu Á Quang đang bị thương như vẫn đầy lưu manh nhìn cô , thấp giọng lãnh trào “ Thật bất ngờ vì tôi không bị khai trừ sao ? Cô thực sự cho rằng giám đốc sẽ vì một người phụ nữ như cô mà khai trừ một nhân viên tốt của công ty sao ? Tôi đã làm việc ở công ty này 10 năm , đã làm nên các dự án có giá trị lớn , cô cảm thấy bên nào nặng bên nào nhẹ hơn ?”
Đáy mắt Tịch Hải Đường thoáng hiện lên vẻ bi thương , cô thật sự cho rằng Cố Tích Tước sẽ có sự trừng phạt đối với Lưu Á Quang nhưng …
“ Lưu phó tổng , chị Hải Đường … Tần trợ ý gọi điện thoại đến ,mọi người lập tức đi đến phòng làm việc của giám đốc ,àh còn cho phép cả Hứa tổ trưởng cùng đi “ Tiếng nói vừa truyền đạt vào phòng làm việc , tất cả mọi người đều kinh ngạc , giám đốc rốt cuộc là có ý muốn làm gì đây ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.