Chương 3
An Nhiễm Nhiễm
26/11/2014
Bảy tháng sau
Khoa phụ sản bệnh viện Trường Khang
“ Tố Tâm , tớ sợ ! “ Bởi vì đau bụng đẻ mà đầu của Tịch Hải Đường ra đầy mồ hôi , tay cầm thật chặt tay người bạn thân , đầu ngón tay run rẩy biểu lộ sự lo lắng bất an trong người cô .
“ Đừng sợ , Hải Đường .Cậu là người dũng cảm nhất phải chống đỡ đến cùng … Cậu thử suy nghĩ lại xem , lúc trước cậu chẳng phải không muốn đứa con này sao .Lúc thời điểm mang thai 3 tháng cậu suýt nữa đã sảy thai , rồi ít nhất một lần cậu liều mình đi phá thai .Khi đó cậu nói rằng cậu cảm nhận được đứa con trong bụng cậu đang cử động , cậu tựa hồ nghe được tiếng khóc của nó … Cậu nói mình mềm lòng , đau lòng dù nói thế nào , con cũng là cốt nhục của cậu .Chính bản thân cậu muốn sinh ra một đứa con khỏe mạnh… Hải Đường , hiện tại con của cậu cũng sắp sinh ra , cậu nhất định phải kiên cường lên !”
“ Tố Tâm , cậu nói rất đúng… Tớ phải kiên cường ,.. cơ thể tớ đau quá …. A… đau quá …”
“ Hải Đường cố gắng chịu đựng , bác sĩ đang chuẩn bị phòng mổ .Cậu phải cố gắng lên , đứa bé sẽ nhanh đến gặp cậu .Không là gặp chúng ta chứ .Chúng ta đều là mẹ của bé con mà .Hải Đường , kiên trì một lát nữa thôi .Dũng cảm lên nào .”
Thẩm Tố Tâm liên tục khích lệ người chị em của mình cho đến khi phòng mổ đóng lại…
Cô quỳ hai đầu gối xuống đất , chắp tay trước ngực nhìn trời cầu nguyện : “ Ông trời ơi , Xin người hãy phù hộ cho Hải Đường .Cho tất cả những cực khổ của cô ấy sẽ nhanh kết thúc …”
Nửa giờ sau , trong phòng mổ truyền đến một tiếng khóc dài nỉ non của trẻ con …
“ Sinh rồi , rút cuộc cô ấy cũng sinh rồi !” .Thẩm Tố Tâm bất chấp sự biểu tình của hai đầu gối đứng dậy đi về phía phòng mở .Đúng là cô còn chưa kịp làm gì , cơ thể đã bị người đi từ phía sau đánh ngã .Mười người đàn ông mặc áo tây màu đen đeo mặt nạ Tula vụt vào phòng mổ
“ Này , các ngươi là ai …Đây là phòng mổ không thể xong vào làm loạn … A ..” Bên trong phòng mổ bác sĩ cùng y ta thét vang chói tai .Lời nói uy hiếp nhanh chóng trở thành tiêu tan .
Cố Tích Tước từ khi bước vào đã làm cho cô ý ta bị dọa đến run lẩy bẩy làm rơi đứa trẻ trong tay xuống đất nhưng Cố Tích Tước đã nhanh chóng đón lấy đứa trẻ với con mắt sắc và sâu hơn .Hắn khé liếc mắt nhìn bảng hiệu của sản phụ dán trên bàn giải phẫu – Tịch Hải Đường .
Tịch Hải Đường .
Nghiền ngẫm chỉ trong tích tắc , Cố Tích Tước liền ôm đứa trẻ trong dưới sự bảo vệ nhanh chóng rời đi .Bên ngoài nhanh chóng đã có sự tiếp ứng sẵn sàng , bốn chiếc xe màu đen không biển số có rèm cho vội vã bỏ đi …
“ Không , đem trả con lại cho tôi …” Tịch Hải Đường hấp hối , chán nản hôn mê .
“Sản phụ đã hôn mê, huyết áp tụt xuống thấp . Số đo 90 giờ chỉ còn 60 thôi “
“ Nhịp tim 48 ! “
“ Nhanh , chuẩn bị dụng cụ cấp cứu .Nhất định phải cứu được đứa trẻ còn đang trong bụng cô ấy “
Bảy năm sau
“ Mẹ , mẹ xem đám mây phía ngoài kia thật đẹp , mềm mại , thật là muốn cắn quá “
Máy bay từ New York bay đến thành phố T , Tịch Hải Đường ngồi bên cạnh một cô bé xinh xắn đang đưa ngón tay út ngắn ngủn chỉ ra đám mây ngoài cửa sổ , khuôn mặt tràn đầy rực rỡ .
“ Con nha , suốt ngày đòi thế thôi “ .Tịch Hải Đường sủng ái giật giật cái mũi nhỏ của cô bé , đáy lòng lướt qua một tia ấm áp .Đúng là sự ấm áp xen lẫn trong bảy năm qua đã có nhiều nhưng không cách nào thoát khỏi sự tiếc nuối .
Bảy năm qua , cô bé nhỏ xinh này trong lòng cô là một điều kỳ diệu mềm mại nhất .Có thể mỗi lần nhìn vào gương mặt nôn nớt của cô bé khiến cô không nhịn được mà ảo tưởng đến đứa con kia của cô bị bắt đi lớn lên trông sẽ như thế nào .Đứa bé kia cùng Tiểu Thần là anh em sinh đôi nên chắc sẽ rất giống nhau .Con cô có được khỏe hay không , có nghĩ tới hay không người mẹ ruột thịt chưa từng gặp qua một lần này .
Con trai , mẹ thực sự rất nhớ con .Mỗi người mỗi đêm đều muốn gặp con .Ngày đó con rời xa mẹ , mẹ mới biết được thì ra mẹ yêu con nhiều đến như vậy …Nếu như có cơ hội làm cho mẹ gặp lại con mẹ sẽ đồng ý làm tất cả …
“ Me… mẹ..” Một bàn tay mềm nhĩn nhỏ bé dò xét , nhẹ nhàng lắc lắc cánh tay của Tịch Hải Đường “ Mẹ , sao lại ngẩn người như vậy .Mẹ làm sao hả ?”
“ Không có , không có gì đâu …” Tịch Hải Đường ngừng suy nghĩ , quay lại lấy tay khẽ vuốt khuôn mặt của con gái .
“ Mẹ thường xuyên ngẩn người hơn nữa mỗi lần như thế bộ dạng của mẹ rất khổ sở …Mẹ , có phải con không ngoan nên làm mẹ buồn phải không ? “
“Không , đương nhiên là không phải rồi .Tiểu Thần là ngoan nhất , Tiểu Thần là bảo bối của mẹ .”
“Hì hì .. Mẹ Tố Tâm cũng nói như vậy .Con là bảo bối quan trọng nhất của mẹ Tố Tâm .” Tịch Tiểu Thần hỉnh mũi tràn đầy kiêu ngạo .Cô bé rất hạnh phúc không chỉ có một người mẹ ở đây mà còn có mẹ Tố Tâm nữa .
Tịch Hải Đương khẽ cúi đầu hôn lên trán con gái , Tiểu Thần thực sự rất ngoan lại hiểu chuyện “ Tiểu Thần , về sau mẹ sẽ ở lại thành phố T công tác , chúng ta có thể ở cùng với mẹ Tố Tâm .Con có vui không ?”
“ Con vui lắm “
“ Thế khi nhìn thấy mẹ Tố Tâm thì chuyện con phải làm đầu tiên là gì ?”
“ Thơm mẹ Tố Tâm một cái giống như vậy ….” .Vừa nói Tịch Tiểu Thần làm bộ muốn từ chỗ người của mình đứng lên .
“ Tiểu Thần con không cần phải làm như thế , đang ở trên máy bay con không dược lộn xộn … Ah …” Tịch Hải Đường còn chưa dứt lời , máy bay liền lắc lư một hồi .Thân thể của cô bé nghiêng tới , cô nhanh tay ôm lấy con mình tránh cho cô bé bị thương .
“ Mẹ .. máy bay bị dao động , có phải là muốn rơi xuống không hả mẹ ? Con rất sợ …”
“ Tiểu Thần ngoan , không phải sợ … Có mẹ ở đây , mẹ sẽ bảo vệ con …” Tịch Hải Đường an ủi con gái , ôm thật chặt .
Đột nhiên trên máy bay truyền đến thong báo khẩn cấp “ Các bị lữ khách , xin hãy chú ý .Chuyến bay lần này đột nhiên bị tập kích , phi hành đoàn đang khắc phục lại tình trạng lắc lư của máy bay .Vì vậy đề nghị tất cả các hành khách buộc chặt dây an toàn , không được tùy ý đi lại .Mặc khác , nhận được chỉ thị từ trạm trên mặt đất ,vì để đảm bảo an toàn cho toàn bộ hành khách trên máy bay , chuyến bay có lộ trình New York đi thành phố T sẽ quá cảnh tại sân bay quốc tế Singapore trong ít phút tới “
“ Mẹ… người ở đây rất nhiều .Phải chen chúc nhau …”Tịch Tiểu Thần núp trong lòng Tịch Hải Đường , chỉ lộ ra nửa khuôn mắt nhỏ nhắn kinh hoàng nhìn sân đại sảnh bay quốc tế Singapore , sân bay tạm thời quá cảnh vì sự cố khẩn cấp trong chuyến bay.
Trong đại sảnh rất nhiều người đang đi đi lại lại , sự ai oán nổi lên từ bốn phía .Tất cả các lữ khách tạm thời bị an bài ở đây nên nôn nóng bất an ,khiến cho sự hỗn loạn ngày càng tăng thêm .
Nhưng sau bức tường thủy tinh khổng lồ ngăn cách với khu VIP thì lại hoàn toàn yên lặng .Một khu nghỉ ngơi rộng lớn thế nhưng chỉ được hơn 10 người lữ khách .Những người cầm trong tay thẻ VIP hội viên thì quần áo ngăn nắp , đối với sự hỗn loạn bên kia vách ngăn thì mắc mù tai điếc làm ngơ , có vẻ lạnh lùng xa cách .
Cố Tích Tước nhìn đồng hồ , đang thoải mái ngồi trên ghế rồi đứng dậy..
Một bộ tây trang màu đen nổi tiếng trên quốc tế LOGO gắn lên một con người cao 180cm dường như là sieu cấp model nam từ tạp chí thời thượng đi ra .Anh tuấn đến mê hoặc , sống mũi thẳng , đôi mỗi khêu gợi công thêm chiếc cằm kiên nghị , tạo nên một Trương Nhượng mà các cô gái trong xã hội vừa thấy sẽ bị gương mặt tuấn tú này làm cho khuynh đảo ( không biết là có không nữa )
Đó là khí chất bẩm sinh làm cho hắn cho dù là ở bất cứ nơi đâu cũng sẽ trở thành tiêu điểm .Hắn không chút phật lòng , mang theo cặp công văn đơn giản thẳng đi ra khu nghỉ ngơi .
Đi ngang qua đại sảnh nơi bố trí khẩn cấp cho lữ khách , bên trong âm thanh huyên náo lam cho đôi mắt của hắn mỉm cười ,chen chúc trong đám người tản ra đầy hơi nóng càng làm cho hắn cảm thấy khó chịu , đôi chân nhanh chóng tận lực bước nhanh hơn .
…Pằng…
Cùng với âm thanh cầu dao bị nổ vang lên , khu an trí khẩn cấp cho lữ khách lập tức chìm vào một mảng đen nhánh .
“… A .. bị cúp điện ,,, này , không cần phải đẩy tôi như thế … Thật chật chội … A..”
Sự hỗn loạn phát sinh ngày càng nhanh , những tâm tình kia đã sớm làm bất an những lữ khách khiến họ hết sức căng thẳng . lần lượt hướng cửa đại sảnh mà đi .Sự giẫm đạp lên nhau trong đám người không có kẽ hở này là điều không thể tránh khỏi .
“ Mẹ… Mẹ ở đâu .. Tiểu Thần rất sợ … Mẹ … Cứu con …” .Bị đám người tách ra khỏi mẹ , Tịch Tiểu Thần hét to.Tiếng nói non nớt của cô bé đã bị sự hỗn loạn khổng lồ nuốt hết không còn thấy bóng dáng tăm hơi .
“ A… đau quá …” Trong bóng tối , thân thể có cô bé giống như bèo trôi trên dòng nước nhưng vẫn bị người khác hung hăng đụng phải .Theo quán tính làm cho cô bé bị gạt về phiats trước một cái va chạm phải một vật thô ráp không biết là gì .Theo bản năng cô bé đưa bàn tay nhỏ gắt gao nắm lấy .
Cố Tích Tước đang đi tự đột nhiên dừng lại cúi đầu nhìn bên hồng mình có đôi bàn tay nhỏ nắm lấy , nhíu mày khuôn mặt ngày càng nhăn hơn
“ Buông Tay “
Hai chữ lạnh lùng làm cho Tịch Tiểu Thần sợ hết hồn nhưng bàn tay nhỏ của cô bé vẫn nắm như cũng không buông ra .Cô bé ngửa đầu , mượn ánh sáng yếu ớt từ phía trên đề nhìn người đàn ông này .Trong con mắt của cô bé phát ra tia cầu cứu
“ Chú ơi , cứu cháu …”
Khoa phụ sản bệnh viện Trường Khang
“ Tố Tâm , tớ sợ ! “ Bởi vì đau bụng đẻ mà đầu của Tịch Hải Đường ra đầy mồ hôi , tay cầm thật chặt tay người bạn thân , đầu ngón tay run rẩy biểu lộ sự lo lắng bất an trong người cô .
“ Đừng sợ , Hải Đường .Cậu là người dũng cảm nhất phải chống đỡ đến cùng … Cậu thử suy nghĩ lại xem , lúc trước cậu chẳng phải không muốn đứa con này sao .Lúc thời điểm mang thai 3 tháng cậu suýt nữa đã sảy thai , rồi ít nhất một lần cậu liều mình đi phá thai .Khi đó cậu nói rằng cậu cảm nhận được đứa con trong bụng cậu đang cử động , cậu tựa hồ nghe được tiếng khóc của nó … Cậu nói mình mềm lòng , đau lòng dù nói thế nào , con cũng là cốt nhục của cậu .Chính bản thân cậu muốn sinh ra một đứa con khỏe mạnh… Hải Đường , hiện tại con của cậu cũng sắp sinh ra , cậu nhất định phải kiên cường lên !”
“ Tố Tâm , cậu nói rất đúng… Tớ phải kiên cường ,.. cơ thể tớ đau quá …. A… đau quá …”
“ Hải Đường cố gắng chịu đựng , bác sĩ đang chuẩn bị phòng mổ .Cậu phải cố gắng lên , đứa bé sẽ nhanh đến gặp cậu .Không là gặp chúng ta chứ .Chúng ta đều là mẹ của bé con mà .Hải Đường , kiên trì một lát nữa thôi .Dũng cảm lên nào .”
Thẩm Tố Tâm liên tục khích lệ người chị em của mình cho đến khi phòng mổ đóng lại…
Cô quỳ hai đầu gối xuống đất , chắp tay trước ngực nhìn trời cầu nguyện : “ Ông trời ơi , Xin người hãy phù hộ cho Hải Đường .Cho tất cả những cực khổ của cô ấy sẽ nhanh kết thúc …”
Nửa giờ sau , trong phòng mổ truyền đến một tiếng khóc dài nỉ non của trẻ con …
“ Sinh rồi , rút cuộc cô ấy cũng sinh rồi !” .Thẩm Tố Tâm bất chấp sự biểu tình của hai đầu gối đứng dậy đi về phía phòng mở .Đúng là cô còn chưa kịp làm gì , cơ thể đã bị người đi từ phía sau đánh ngã .Mười người đàn ông mặc áo tây màu đen đeo mặt nạ Tula vụt vào phòng mổ
“ Này , các ngươi là ai …Đây là phòng mổ không thể xong vào làm loạn … A ..” Bên trong phòng mổ bác sĩ cùng y ta thét vang chói tai .Lời nói uy hiếp nhanh chóng trở thành tiêu tan .
Cố Tích Tước từ khi bước vào đã làm cho cô ý ta bị dọa đến run lẩy bẩy làm rơi đứa trẻ trong tay xuống đất nhưng Cố Tích Tước đã nhanh chóng đón lấy đứa trẻ với con mắt sắc và sâu hơn .Hắn khé liếc mắt nhìn bảng hiệu của sản phụ dán trên bàn giải phẫu – Tịch Hải Đường .
Tịch Hải Đường .
Nghiền ngẫm chỉ trong tích tắc , Cố Tích Tước liền ôm đứa trẻ trong dưới sự bảo vệ nhanh chóng rời đi .Bên ngoài nhanh chóng đã có sự tiếp ứng sẵn sàng , bốn chiếc xe màu đen không biển số có rèm cho vội vã bỏ đi …
“ Không , đem trả con lại cho tôi …” Tịch Hải Đường hấp hối , chán nản hôn mê .
“Sản phụ đã hôn mê, huyết áp tụt xuống thấp . Số đo 90 giờ chỉ còn 60 thôi “
“ Nhịp tim 48 ! “
“ Nhanh , chuẩn bị dụng cụ cấp cứu .Nhất định phải cứu được đứa trẻ còn đang trong bụng cô ấy “
Bảy năm sau
“ Mẹ , mẹ xem đám mây phía ngoài kia thật đẹp , mềm mại , thật là muốn cắn quá “
Máy bay từ New York bay đến thành phố T , Tịch Hải Đường ngồi bên cạnh một cô bé xinh xắn đang đưa ngón tay út ngắn ngủn chỉ ra đám mây ngoài cửa sổ , khuôn mặt tràn đầy rực rỡ .
“ Con nha , suốt ngày đòi thế thôi “ .Tịch Hải Đường sủng ái giật giật cái mũi nhỏ của cô bé , đáy lòng lướt qua một tia ấm áp .Đúng là sự ấm áp xen lẫn trong bảy năm qua đã có nhiều nhưng không cách nào thoát khỏi sự tiếc nuối .
Bảy năm qua , cô bé nhỏ xinh này trong lòng cô là một điều kỳ diệu mềm mại nhất .Có thể mỗi lần nhìn vào gương mặt nôn nớt của cô bé khiến cô không nhịn được mà ảo tưởng đến đứa con kia của cô bị bắt đi lớn lên trông sẽ như thế nào .Đứa bé kia cùng Tiểu Thần là anh em sinh đôi nên chắc sẽ rất giống nhau .Con cô có được khỏe hay không , có nghĩ tới hay không người mẹ ruột thịt chưa từng gặp qua một lần này .
Con trai , mẹ thực sự rất nhớ con .Mỗi người mỗi đêm đều muốn gặp con .Ngày đó con rời xa mẹ , mẹ mới biết được thì ra mẹ yêu con nhiều đến như vậy …Nếu như có cơ hội làm cho mẹ gặp lại con mẹ sẽ đồng ý làm tất cả …
“ Me… mẹ..” Một bàn tay mềm nhĩn nhỏ bé dò xét , nhẹ nhàng lắc lắc cánh tay của Tịch Hải Đường “ Mẹ , sao lại ngẩn người như vậy .Mẹ làm sao hả ?”
“ Không có , không có gì đâu …” Tịch Hải Đường ngừng suy nghĩ , quay lại lấy tay khẽ vuốt khuôn mặt của con gái .
“ Mẹ thường xuyên ngẩn người hơn nữa mỗi lần như thế bộ dạng của mẹ rất khổ sở …Mẹ , có phải con không ngoan nên làm mẹ buồn phải không ? “
“Không , đương nhiên là không phải rồi .Tiểu Thần là ngoan nhất , Tiểu Thần là bảo bối của mẹ .”
“Hì hì .. Mẹ Tố Tâm cũng nói như vậy .Con là bảo bối quan trọng nhất của mẹ Tố Tâm .” Tịch Tiểu Thần hỉnh mũi tràn đầy kiêu ngạo .Cô bé rất hạnh phúc không chỉ có một người mẹ ở đây mà còn có mẹ Tố Tâm nữa .
Tịch Hải Đương khẽ cúi đầu hôn lên trán con gái , Tiểu Thần thực sự rất ngoan lại hiểu chuyện “ Tiểu Thần , về sau mẹ sẽ ở lại thành phố T công tác , chúng ta có thể ở cùng với mẹ Tố Tâm .Con có vui không ?”
“ Con vui lắm “
“ Thế khi nhìn thấy mẹ Tố Tâm thì chuyện con phải làm đầu tiên là gì ?”
“ Thơm mẹ Tố Tâm một cái giống như vậy ….” .Vừa nói Tịch Tiểu Thần làm bộ muốn từ chỗ người của mình đứng lên .
“ Tiểu Thần con không cần phải làm như thế , đang ở trên máy bay con không dược lộn xộn … Ah …” Tịch Hải Đường còn chưa dứt lời , máy bay liền lắc lư một hồi .Thân thể của cô bé nghiêng tới , cô nhanh tay ôm lấy con mình tránh cho cô bé bị thương .
“ Mẹ .. máy bay bị dao động , có phải là muốn rơi xuống không hả mẹ ? Con rất sợ …”
“ Tiểu Thần ngoan , không phải sợ … Có mẹ ở đây , mẹ sẽ bảo vệ con …” Tịch Hải Đường an ủi con gái , ôm thật chặt .
Đột nhiên trên máy bay truyền đến thong báo khẩn cấp “ Các bị lữ khách , xin hãy chú ý .Chuyến bay lần này đột nhiên bị tập kích , phi hành đoàn đang khắc phục lại tình trạng lắc lư của máy bay .Vì vậy đề nghị tất cả các hành khách buộc chặt dây an toàn , không được tùy ý đi lại .Mặc khác , nhận được chỉ thị từ trạm trên mặt đất ,vì để đảm bảo an toàn cho toàn bộ hành khách trên máy bay , chuyến bay có lộ trình New York đi thành phố T sẽ quá cảnh tại sân bay quốc tế Singapore trong ít phút tới “
“ Mẹ… người ở đây rất nhiều .Phải chen chúc nhau …”Tịch Tiểu Thần núp trong lòng Tịch Hải Đường , chỉ lộ ra nửa khuôn mắt nhỏ nhắn kinh hoàng nhìn sân đại sảnh bay quốc tế Singapore , sân bay tạm thời quá cảnh vì sự cố khẩn cấp trong chuyến bay.
Trong đại sảnh rất nhiều người đang đi đi lại lại , sự ai oán nổi lên từ bốn phía .Tất cả các lữ khách tạm thời bị an bài ở đây nên nôn nóng bất an ,khiến cho sự hỗn loạn ngày càng tăng thêm .
Nhưng sau bức tường thủy tinh khổng lồ ngăn cách với khu VIP thì lại hoàn toàn yên lặng .Một khu nghỉ ngơi rộng lớn thế nhưng chỉ được hơn 10 người lữ khách .Những người cầm trong tay thẻ VIP hội viên thì quần áo ngăn nắp , đối với sự hỗn loạn bên kia vách ngăn thì mắc mù tai điếc làm ngơ , có vẻ lạnh lùng xa cách .
Cố Tích Tước nhìn đồng hồ , đang thoải mái ngồi trên ghế rồi đứng dậy..
Một bộ tây trang màu đen nổi tiếng trên quốc tế LOGO gắn lên một con người cao 180cm dường như là sieu cấp model nam từ tạp chí thời thượng đi ra .Anh tuấn đến mê hoặc , sống mũi thẳng , đôi mỗi khêu gợi công thêm chiếc cằm kiên nghị , tạo nên một Trương Nhượng mà các cô gái trong xã hội vừa thấy sẽ bị gương mặt tuấn tú này làm cho khuynh đảo ( không biết là có không nữa )
Đó là khí chất bẩm sinh làm cho hắn cho dù là ở bất cứ nơi đâu cũng sẽ trở thành tiêu điểm .Hắn không chút phật lòng , mang theo cặp công văn đơn giản thẳng đi ra khu nghỉ ngơi .
Đi ngang qua đại sảnh nơi bố trí khẩn cấp cho lữ khách , bên trong âm thanh huyên náo lam cho đôi mắt của hắn mỉm cười ,chen chúc trong đám người tản ra đầy hơi nóng càng làm cho hắn cảm thấy khó chịu , đôi chân nhanh chóng tận lực bước nhanh hơn .
…Pằng…
Cùng với âm thanh cầu dao bị nổ vang lên , khu an trí khẩn cấp cho lữ khách lập tức chìm vào một mảng đen nhánh .
“… A .. bị cúp điện ,,, này , không cần phải đẩy tôi như thế … Thật chật chội … A..”
Sự hỗn loạn phát sinh ngày càng nhanh , những tâm tình kia đã sớm làm bất an những lữ khách khiến họ hết sức căng thẳng . lần lượt hướng cửa đại sảnh mà đi .Sự giẫm đạp lên nhau trong đám người không có kẽ hở này là điều không thể tránh khỏi .
“ Mẹ… Mẹ ở đâu .. Tiểu Thần rất sợ … Mẹ … Cứu con …” .Bị đám người tách ra khỏi mẹ , Tịch Tiểu Thần hét to.Tiếng nói non nớt của cô bé đã bị sự hỗn loạn khổng lồ nuốt hết không còn thấy bóng dáng tăm hơi .
“ A… đau quá …” Trong bóng tối , thân thể có cô bé giống như bèo trôi trên dòng nước nhưng vẫn bị người khác hung hăng đụng phải .Theo quán tính làm cho cô bé bị gạt về phiats trước một cái va chạm phải một vật thô ráp không biết là gì .Theo bản năng cô bé đưa bàn tay nhỏ gắt gao nắm lấy .
Cố Tích Tước đang đi tự đột nhiên dừng lại cúi đầu nhìn bên hồng mình có đôi bàn tay nhỏ nắm lấy , nhíu mày khuôn mặt ngày càng nhăn hơn
“ Buông Tay “
Hai chữ lạnh lùng làm cho Tịch Tiểu Thần sợ hết hồn nhưng bàn tay nhỏ của cô bé vẫn nắm như cũng không buông ra .Cô bé ngửa đầu , mượn ánh sáng yếu ớt từ phía trên đề nhìn người đàn ông này .Trong con mắt của cô bé phát ra tia cầu cứu
“ Chú ơi , cứu cháu …”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.