Chương 42
An Nhiễm Nhiễm
26/11/2014
“ Đi theo anh là được “
“ Không cần đâu ..” Tịch Hải Đường vô ý thức muốn lui về sau nhưng vừa mới cử động , mắt cá chân trái lập tức truyền đến một cơn đau đớn . Hỏng rồi , nhất định là vừa rồi đuổi theo tên ăn trộm nên mới bị như vậy .
“ Làm sao vậy ? Bị thương ?” Cố Tích Tước đem tay của cô cầm thật chặt , trong giọng nói mang theo sự khẩn trương cùng vội vàng mà hắn cũng không thể phát giác được .
Tịch Hải Đường lắc đầu , cắn răng chịu đựng đau đớn nói “ Tôi không sao . Anh có thể buông tay tôi ra . Tôi nên về nhà “
Cố Tích Tước đương nhiên sẽ không nghe theo cô , cúi đầu nhìn mắt cá chân trái của cô đã sửng đỏ thành một mảnh thẳng thắn quyết định “ Anh đưa em đi bệnh viện .”
“ Không cần đâu “
“Em còn dám nói với anh không cần thì anh liền trước mặt mọi người hôn em “ Hắn bá đạo uy hiếp .
“ Anh …. Anh dám “
“ Em có thể thử xem ?”
“..” Tịch Hải Đường bị ánh mắt cưỡng thế của Cố Tích Tước uy hiếp , thần sắc lạnh lùng trên khuôn mặt của cô không tự chủ mà bại lui .Bởi vì tức giận hay là vì đau đớn , khuôn mặt của cô có chút nóng lên , hiện lên một mảnh phấn hồng ôn nhuận lại dưới ánh trăng đêm đông giống như là Liên Nhu phá lệ vậy .
“ Đi bệnh viện , anh sẽ ôm em đi “ Hắn lại tự động quyết định , rất tự nhiên lại chặn ngang ôm lấy người cô phảng phất cứ như cử chỉ thân mật ấy đã làm vô số lần rồi vậy .
Tịch Hải Đường sợ hết hồn , chớp chớp mắt la hét “ Anh làm cái gì vậy ? Mau buông tôi xuống “
Đẩy lồng ngực của hắn , thân thể của người đàn ông này như thể là rắn độc, cho dù cách quần áo cô vẫn có cảm giác được nhiệt khí tảo ra trên con người hắn khiến cho khuôn mặt của cô càng trở nên ửng đỏ hơn .
“ Mắt cá chân của em đã bị thương thì tốt nhất chớ có cần đi lại nhiều “ Hắn nhàn nhạt nói , giữ lấy hai tay rồi đem người trong ngực ôm chặt hơn , không để cho cô có bất kỳ khả năng nào thoát ra .
Tịch Hải Đường lại sững sờ , bị dáng vẻ quá nghiêm túc cùng quá đáng của hắn níu lấy tâm . Động tác thân mật của bọn họ khiến người đi đường nhìn chăm chú , Tịch Hải Đường mắc cỡ thiếu chút nữa đã bất tỉnh dùng giọng nói cầu khẩn để thương lượng “ Anh mau buông tôi xuống .Tôi có thể tự đi được …”
“ Câm miệng “ Cố Tích Tước lạnh lùng vung ra hai chữ không hề ôn nhu .
“ Người khác đang nhìn .Thực sự rất mất mặt …”
“ Em có thể đưa mặt tựa vào trong ngực anh . Như vậy cũng không mất thể diện gì cả “ Suy nghĩ của hắn rất tự cho là đúng .
Tịch Hải Đường bất đắc dĩ cắn cắn môi , tiếp thu đề nghị của hắn hơi có chút thái quá nhưng vẫn quay đầu vùi vào trong ngực hắn còn thuận tiện dùng túi sách ngăn trở gò má . Cố Tích Tước nhìn thấy hành động ngây thơ của cô , lồng ngực chấn động mạnh mang theo tình cảm khác lạ cười nhẹ cổ động .
Tịch Hải Đường rõ ràng cảm nhận được nhiệt độ thân thể của người đang ôm ấp cô , cùng với từng nhịp tim của hắn khiến hô hấp của cô ngày càng dồn dập . Có thứ gì đó không thể cắt đứt mà làm cho ý càng thêm loạn …
“A… người đàn ông kia rất đẹp trai “ Tiểu hộ sĩ trong bệnh viện so với Cố Tích Tước lộ ra nụ cười háo sắc .
“ Đúng vậy , hơn nữa đối với bạn gái còn ôn nhu như vậy . Vừa rồi anh ta còn ôm bạn gái tới đây , lãng mạn chết mất “ Một vị y tá che tim ,một đôi mắt phát sáng đến cuồng .
Cố Tích Tước cùng Tịch Hải Đường nghe lời bạn luận trong hành làng , vẻ mặt mỗi người khác nhau .
Đối diện vị bác sĩ rất chuyên nghiệp đang chẩn đoán bệnh “ Xương cốt không có việc gì nhưng là gân cốt đã bị thương . Chuyện như vậy tuy lớn mà nhỏ nhưng vẫn ảnh hưởng đến toàn thân , tránh đi lại nhiều đặc biệt là không thể đứng được quá lâu “
Tịch Hải Đường một hồi kinh hãi , không thể đứng được quá lâu ? Thì cửa hàng của cô làm sao bây giờ ?
Vị bác sĩ có kinh nghiệp phong phú nhìn sự do dự cua cô , dứt khoát đem phương thuốc đưa cho Cố Tích Tước “ Hãy quan tâm thật tốt tới bạn gái của anh “
“ Tôi không phải là …”
“ Tôi sẽ làm vậy . Cảm ơn bác sĩ “
Hai người cùng nhau mở miệng lại nói hoàn toàn bất đồng với nhau . Tịch Hải Đường tức giận trừng mắt nhìn Cố Tích Tước , hắn lại không cho là đúng, khóe môi còn hơi có chút vui vẻ tựa hồ như là rất hưởng thụ loại cảm giác bị hiểu lầm này .
Nộp tiền phí , cầm thuốc Tịch Hải Đường lại bị Cố Tích Tước ôm , tại bệnh viện số đông các tiểu hộ sĩ đang dùng ánh mắt hâm mộ lẫn ghen tỵ nhìn hai người họ rời đi . Đêm nay , cô cảm giác mặt mình đã mất hết .
Tại cửa bệnh viện , thấy hàng taxi đang đậu ở phía sau Tịch Hải Đường vội vàng nói rõ lập trưởng “ Tự tôi sẽ ngồi xe trở về nhà là được “
Cố Tích Tước nhướng mày “ Nếu như anh không muốn thì sao ?”
“ Anh…” Tịch Hải Đường vừa định phản bác thì đột nhiên điện thoại di động vang lên . Là Tiểu Thần .
“ Mẹ , hôm nay như thế nào mà muộn như vậy mẹ còn chưa trở về nhà ?”
“ Tiểu Thần ngoan , mẹ lập tức về tới nhà ngay . Con đừng lo lắng “
“ Vâng , vậy mẹ đi đường cần phải cẩn thận chú ý an toàn nha “
“ Được , mẹ biết rõ . Bảo bôi , con cũng phải chú ý an toàn , không được mở cửa cho người lạ .Mẹ lập tức trở về nhà “ Nhớ tới con gái hai ngày nay đều ở một mình , Tịch Hải Đường nhịn không được cảm giác chua xót . Tố Tâm trước khi đi công tác ở Hong Kong còn dằn dò nhiều lần nhất định cô phải về nhà trước 9h đê nhưng hôm nay đã hơn 10h rồi .
Lòng như lửa đốt , Tịch Hải Đường không quản được vấn đề Cố Tích Tước có chập thuận hay là không chấp thuận ,tiện tay liền kêu một chiếc taxi vội vàng đi về nhà .
Ngồi trong xe Cố Tích Tước nhếch môi , tâm trạng tốt chỉ vì cuộc điện thoại của Tịch Tiểu Thần mà đã biến mất hầu như không còn . Nhớ tới tiểu nha đầu thông minh lanh lợi xinh xắn kia là con của Tịch Hải Đường và người đàn ông khác , ngực của hắn lại một hồi nhăn nhúm liếc ánh mắt lạnh lùng về phía Tịch Hải Đường .
“ Em đang ở New York cái gì cũng có , vì cái gì lại trở về đây ?” Hắn chợt nhớ đến vấn đề này nên hỏi cô , không nghĩ được cô vì cái gì mà không tiếp tục ở lại bên cạnh Tiêu Mục Viễn .
Tịch Hải Đường ngẩn ra , cảm thấy kinh ngạc khi thấy hắn hỏi đến việc riêng của mình vô ý thức không muốn trả lời . Nhưng trong ánh mắt của hắn chấp nhất quá mức rõ ràng , thật giống như nếu không nghe được một đáp án thuyết phục thì sẽ không thể bỏ qua .Cô trầm ngâm trong giây lát rồi nói thật “ Vì Tiểu Thần tôi nghĩ nên cho con gái đọc sách Trung Quốc , học hán ngữ , viết tiếng trung .. Ở bên đó mặc dù có trường học song ngữ nhưng phương diện học Đông – Tây chênh lệch quá lớn .Tốt nhất là vẫn nên về nước thì hơn .”
“ Như vậy sao ?”
“ Nếu không như vậy thì còn có thể như thế nào ?”
Cố Tích Tước ngẩn ngơ hiểu rõ cô vì con gái mà trả giá . Đáy lòng đột nhiên đặt lên một nghi vấn , nếu vì Doãn Ngân cô có phải hay không cũng tình nguyện trả giá tất cả ? Hơn nữa sẽ ngày càng nhiều ?
Ngoài cửa xe những bông tuyết trắng rơi nhàn nhạt , dự báo thời tiết có đưa tin hai ngày tới sẽ có tuyết rơi dày nhưng sẽ không có dấu hiệu xuyên giảm cho tới những ngày sau đó. Giờ khắc này , bông tuyết không tiếng động rơi xuống một cách yên tĩnh khiến không gian càng trở nên ảm đạm .
“ Đúng rồi , chiếc áo lông của Doãn Ngân em đã sửa xong chưa ?”
“ Xong rồi . Tôi đã sớm đưa cho Tiểu Thần cầm tới trường học đưa cho cậu bé .Anh không biết sao ?” Trong giọng nói của Tịch Hải Đường không tự chủ được mang theo tia chỉ trích . Hắn làm người cha như thế nào mà một chút cũng không quan tâm đến con trai .
Cố Tích Tước có chút chột dạ , hắn mấy ngày trước đến hôm nay đều ở Italy hoàn toàn không có quan tâm đến việc vặt vãnh như thế này . Haiz ,, cần phải xem như việc vặt đi , hắn đột nhiên có chút không xác định.
Trong sự trầm mặc , taxi chậm rãi chạy nhanh đến dưới nhà Tịch Hải Đường.
“Anh đưa em lên lầu “ Cố Tích Tước không đợi Tịch Hải Đường nói chuyện liền biểu lộ sự kiên trì của mình.
Cô không có biện pháp chỉ đành phải tùy hắn . Tiểu Thần còn chưa ngủ nhưng đã đem chăn mền ra trải sẵn. Điều này làm cho Cố Tích Tước thấy được trong cuộc sống bị ẩn của mẹ con Tịch Hải Đường có những việc nhỏ cũng rất chân thật. Chiếc chăn bông màu vàng nhạt cùng chiếc gối kê đầu rất nhu hòa nhìn vào có cảm giác rất ấm áp .
“ Chú Cố , cảm ơn chú đã đưa mẹ cháu đi bệnh viện còn đưa mẹ về nhà nữa “ Tiểu Thần rất có lễ phép , thuận tiện đưa qua một chén nước cho hắn.
Cố Tích Tước cúi đầu nhìn tiểu nha đầu chỉ thấy cô bé này mặc một bộ đồ ngủ có in hình những nhân vật trong phim hoạt hinh . Chân đi đôi tất có tiểu bạch thỏ màu hồng phấn , khóe miệng khẽ kéo kéo . Thật đúng là đáng hận nha , rõ rang là đáng yêu như thế . Vì vậy nhịn không được nghĩ đến việc trêu chọc tiểu nha đầu này , lông mày hắn nhíu lại hơi trêu tức hỏi “ Hiện tại có thể xen vào cách gọi là chú kỵ sĩ không ?”
“A?” Tiểu Thần mở to con mắt cái miệng nhỏ nhắn cũng trở nên hình chữ O tròn trịa, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp trần ngập nghi hoặc “ Chú Cố , chú cũng rất để ý đến chuyện này sao ?”
“ Ừ, có một chút “
Vẻ mặt Tiểu Thần bắt đầu hiện ra vài nét nhăn nhúm do dự chính mình có muốn hay không đổi về cách xưng hô kia. Dù sao chú Cố lần trước cũng đã giúp sửa ống nước , lần này lại cứu mẹ . Haiz , biểu hiện của chú ấy giống như đều chuyển biến rất tốt đẹp nha .
“ Như thế nào , chú vẫn còn thất bại nữa sao ?” Cố Tích Tước gặp bộ dạng do dự của tiểu nha đầu này liền thừa thế mà truy vấn .
Tiểu Thần lắc đầu nhưng lại lập tức gật đầu một cái sau đó lại lắc đầu . Làm đi làm lại nhiều lần , thật là mâu thuẫn .Cuối cùng cũng kết luận “ Chú Cố , chú bây giờ đang đứng ở mức 59 %, cách tiêu chuẩn còn một chút xíu nữa thôi . Chú còn phải cố gắng thêm nữa “
Nói xong Tiểu Thần đi lấy điều khiển từ xa .10h rồi cần phải xem tin tức kinh tế và tài chính .
“ Tổng hợp chỉ số Nasda tăng lên 4,35 điểm , thu vào 2365.01 điểm , tốc độ tăng …” Trên tv , nữ phát thanh viên với giọng nói ấm dễ nghe đang truyền tới . Tiểu Thần tập trung tinh thần nghe , còn vừa nghe vừa cầm cuốn tốc ký. Tiểu Thần nhíu mày theo những tin tức nghe được , cho thấy đang tuyệt đối nghiêm túc .
Thấy thế Cố Tích Tước hơi có chút nghiền ngẫm .Hắn tùy ý đứng sau lưng Tiểu Thần , tầm mặt lướt qua bút ký của cô bé , phía trên kia còn có bản chép tay mỗi ngày của cô bé . Nhìn không ra được tiểu nha đầu này đối với phương diện kinh tế và tài chính lại là người chấp nhất cùng nhiệt tình như vậy. Trong đầu hắn đột nhiệt hiện lên việc trước kia tiểu nha đầu này có hỏi hắn về tình hình cũng như kiến thức của cổ phiếu . Mỗi lần gọi điện thoại cô bé đều cực kỳ rất nghiêm túc . Nhưng kể từ đó về sau , tiểu nha đầu này cũng không còn hỏi qua hắn bất cứ vần đề gì nữa .
Có lẽ là hắn quá hẹp hòi rồi . Tiểu nha đầu này vẫn chỉ là đứa bé , hắn làm như vậy có tính hay không là tàn phá thiên tính của một đứa trẻ ? Cố Tích Tước hơi có chút tự giễu khi nghĩ tới vấn đề này .
Tịch Hải Đường đứng ở cửa , thoáng nhìn ra vẻ mặt kỳ quái của Cố Tích Tước sau đó hơi ngẩn ra . Cô giống như chưa từng thấy qua bộ dạng này của hắn . Thoạt nhìn rất cô đơn nhưng bây giờ không phải là lúc để nghiên cứu vấn đề này hơn nữa đó cũng không phải là chuyện của cô . Chuyện mà cô phải làm lúc này chính là nhắc nhở hắn , thời gian đã không còn sớm nữa hắn nên đi về nhà .
Cô đi đến gần , thoáng một gương mặt mỹ lệ đã chuyển sang nhàn nhạt nói với hắn “ Đã hơn 10h rồi , anh cần phải trở về nhà “
Cố Tích Tước khẽ nhíu mày , lại có chút ít không muốn rời đi . Cước bộ rời đi càng nặng , hắn đang nghĩ nếu như hắn cứ đi như vậy thì có phải sau này hắn không có cửa vào đây . Càng không thể liên lạc , càng lúc càng xa như vậy , hắn cảm thấy rất bất an ?
Tiểu Thần cũng bỏ qua tiết mục mà mình yêu thích nhất xoay đầu lại hỏi “ Chú Cố , chú phải đi sao ?”
“ Ừ “ Cố Tích Tước khẽ gật đầu , lưu luyến tâm tình cũng sắp muốn tràn trề cả lồng ngực .
“ Hiện tại có tin tức khẩn cấp cần thông báo cắt ngang chương trình – vì đột nhiên có bão tuyết nên giao thông đang bị cản trở rất nhiều .Tại nhiều xã khu như Long Đằng xã khu , Cẩm Tú xã khu và các xã khu phụ cận ba đường lớn đang bị tuyết bao phủ rất dày . Đề nghị mọi người cần phải chú ý “ Tin tức trên TV đưa tới làm cho cả 3 người đều ngẩn ra . Tiểu Thần vẫn là phản ứng nhanh nhất , chạy lên sân thượng xem tình huống ở bên ngoài “ Oa , tuyết thực sự rơi rất là nhiều “
Tịch Hải Đường cũng đi theo nhìn ra chỉ thấy ngoài trời đầy tuyết rơi không ngừng như lông ngỗng phất phơ trong gió , đèn tín hiệu của xã khu này cũng đang mở lên hạn chế xe cộ đi lại . Cô biết rõ Cố Tích Tước hôm nay không có lái xe nhưng mở ra cũng vô dụng . .. Làm sao bây giờ chẳng lẽ cô phải để hắn ở lại đây sao ?
Trong khi Tịch Hải Đường vẫn còn mờ mịt thì người đàn ông phía sau cũng đã có lựa chọn . Cố Tích Tước giọng nói nhẹ nghe không ra cảm xúc gì “ Anh về . Từ đây về đến nhà cũng chỉ mất hai giờ liền mà thôi “
Nghe vậy Tịch Hải Đường nhịn không được một hồi thổn thức , chỉ có hai giờ mà thôi ? Hơn nữa lại là trong loại thời tiết như thế này .
Tiểu Thần cũng trợn to hai con mắt, dùng tuy duy của một đứa trẻ để suy nghĩ “ Chú Cô , cho dù chú rất muốn làm lại một người kỵ sĩ nhưng cũng không cần phải dũng cảm như vậy đâu . Ở bên ngoài trong thời tiết này hai giờ liền sẽ bị ốm “
Trẻ con vẫn mãi là trẻ con cho dù có thông minh đi thế nào đi chăng nưa cũng không thoát ly được sự ngây thơ cùng mộng ảo tưởng của lứa tuổi này . Lời Tiểu Thần vừa nói ra khỏi miệng Cố Tích Tước trong lòng nhất thời vui vẻ nhưng vẻ mặt vẫn cứ như cũ không có vẻ gì cả . Thoáng nghiêng con mắt tầm mắt lướt qua vẻ mặt đang do dự của Tịch Hải Đường , nhìn thấy được một mảnh hỗn loạn trong ánh mắt của cô giống như lòng của cô đang do dự.
Đột nhiên trong lúc đố hắn có chút hối hận với sự hèn hạ của mình . Lợi dùng sự mềm lòng của cô lấy lui làm tiến . Trong lòng lướt qua một tia tình cảm ấm áp nhưng cũng có chút mệt mỏi có chút mất mát .Ngón tay dài không tự chủ được thu hẹp lại , nắm chặt nắm tay khớp xương trắng bệch . Dưới ánh sáng ấm áp mặt của hắn bị mảng lớn của bóng ma bao trùm vẻ mặt như sương .
Đồng hồ báo thức tí ta tí tách chạy , ngoài cửa sổ bông tuyết vẫn cứ rơi không tiếng động . Trong tình cảnh nhất động nhất tĩnh làm cho hắn đang có mẫu thuẫn giao thoa bỗng xoay người bước ra khỏi phòng ngủ đi về phía cửa trước . Cửa vừa mới mở ra ,khí lạnh cũng ùa vào . Từ cổ áo của hắn xuyên qua , sự lạnh buốt kia làm cho xúc cảm của hắn thanh tỉnh một cách dị thường .
“ Đợi một chút …” Cô rút cuộc vẫn là gọi hắn nhưng tâm tình của hắn cũng không vui sướng như trong tưởng tượng , mơ hồ lộ ra một vẻ trầm buồn .
Chân còn rất đau , Tịch Hải Đường chậm rãi đến gần Cố Tích Tước ,đầu cúi thấp . Tâm tình phức tạp được nén xuống , trên gương mặt lại là một mảnh mê man đỏ ửng “ Anh đêm nay có thể ở lại đây ? Bạn cùng phòng của tôi đi công tác , gian phòng vẫn còn trống “
Cố Tích Tước lẳng lặng nhìn xem cô , từ góc độ của hắn nhìn sang đáy mắt của cô một vùng nước màu sắc rất đẹp . Tĩnh lặng giống như lúc cô ngủ say vậy , lặng lặng nở rộ , lẳng lặng làm cho người khác thương tâm. Kìm lòng không được thậm chí là vô ý thức , hắn tự tay muốn chạm vào khuôn mặt của cô , muốn vuốt đi tầng ưu sầu kia nhưng …
“ A..” Tịch Hải Đường hoàn toàn không có ngờ tới hắn sẽ đột nhiên đến gần , nhanh chóng lui về phía sau trốn . Chân trái bị thương lần nữa đau nhức , đau đớn khiến mồ hôi lạnh trong nháy mắt toát ra .
“ Em không sao chứ ?” Hơi thở nóng bỏng lần nữa vây lấy cô , người đàn ông này dùng hai tay rắn chắc ôm chặt lấy eo của cô .
Bốn mắt nhìn nhau , đáy mắt Tịch Hải Đường tràn ngập kinh hoảng , cô giãy giụa muốn thoát lý khỏi ngực hắn . Tinh thần của Cố Tích Tước so với cô cũng không tốt là bao , ôm mỹ nhân đầy bên mình kích thích cũng không phải là dục vọng mà là một loại cảm giác ấm áp , bình thản . Loại cảm giác này lúc trước trong cuộc đời hắn chưa bao giờ trải qua.
Hắn kinh ngạc , Tịch Hải Đường nhân cơ hội tìm về thần trí của mình đẩy hắn ra , chính mình khập khiễng đi về phía gian phòng của Tố Tâm . Lưu lại trong ánh mắt của hắn là bóng lưng quật cường cùng lời nói lạnh nhạt “ Tôi ngủ ở phòng của bạn . Anh ngủ trong phòng tôi “
“ Không cần đâu ..” Tịch Hải Đường vô ý thức muốn lui về sau nhưng vừa mới cử động , mắt cá chân trái lập tức truyền đến một cơn đau đớn . Hỏng rồi , nhất định là vừa rồi đuổi theo tên ăn trộm nên mới bị như vậy .
“ Làm sao vậy ? Bị thương ?” Cố Tích Tước đem tay của cô cầm thật chặt , trong giọng nói mang theo sự khẩn trương cùng vội vàng mà hắn cũng không thể phát giác được .
Tịch Hải Đường lắc đầu , cắn răng chịu đựng đau đớn nói “ Tôi không sao . Anh có thể buông tay tôi ra . Tôi nên về nhà “
Cố Tích Tước đương nhiên sẽ không nghe theo cô , cúi đầu nhìn mắt cá chân trái của cô đã sửng đỏ thành một mảnh thẳng thắn quyết định “ Anh đưa em đi bệnh viện .”
“ Không cần đâu “
“Em còn dám nói với anh không cần thì anh liền trước mặt mọi người hôn em “ Hắn bá đạo uy hiếp .
“ Anh …. Anh dám “
“ Em có thể thử xem ?”
“..” Tịch Hải Đường bị ánh mắt cưỡng thế của Cố Tích Tước uy hiếp , thần sắc lạnh lùng trên khuôn mặt của cô không tự chủ mà bại lui .Bởi vì tức giận hay là vì đau đớn , khuôn mặt của cô có chút nóng lên , hiện lên một mảnh phấn hồng ôn nhuận lại dưới ánh trăng đêm đông giống như là Liên Nhu phá lệ vậy .
“ Đi bệnh viện , anh sẽ ôm em đi “ Hắn lại tự động quyết định , rất tự nhiên lại chặn ngang ôm lấy người cô phảng phất cứ như cử chỉ thân mật ấy đã làm vô số lần rồi vậy .
Tịch Hải Đường sợ hết hồn , chớp chớp mắt la hét “ Anh làm cái gì vậy ? Mau buông tôi xuống “
Đẩy lồng ngực của hắn , thân thể của người đàn ông này như thể là rắn độc, cho dù cách quần áo cô vẫn có cảm giác được nhiệt khí tảo ra trên con người hắn khiến cho khuôn mặt của cô càng trở nên ửng đỏ hơn .
“ Mắt cá chân của em đã bị thương thì tốt nhất chớ có cần đi lại nhiều “ Hắn nhàn nhạt nói , giữ lấy hai tay rồi đem người trong ngực ôm chặt hơn , không để cho cô có bất kỳ khả năng nào thoát ra .
Tịch Hải Đường lại sững sờ , bị dáng vẻ quá nghiêm túc cùng quá đáng của hắn níu lấy tâm . Động tác thân mật của bọn họ khiến người đi đường nhìn chăm chú , Tịch Hải Đường mắc cỡ thiếu chút nữa đã bất tỉnh dùng giọng nói cầu khẩn để thương lượng “ Anh mau buông tôi xuống .Tôi có thể tự đi được …”
“ Câm miệng “ Cố Tích Tước lạnh lùng vung ra hai chữ không hề ôn nhu .
“ Người khác đang nhìn .Thực sự rất mất mặt …”
“ Em có thể đưa mặt tựa vào trong ngực anh . Như vậy cũng không mất thể diện gì cả “ Suy nghĩ của hắn rất tự cho là đúng .
Tịch Hải Đường bất đắc dĩ cắn cắn môi , tiếp thu đề nghị của hắn hơi có chút thái quá nhưng vẫn quay đầu vùi vào trong ngực hắn còn thuận tiện dùng túi sách ngăn trở gò má . Cố Tích Tước nhìn thấy hành động ngây thơ của cô , lồng ngực chấn động mạnh mang theo tình cảm khác lạ cười nhẹ cổ động .
Tịch Hải Đường rõ ràng cảm nhận được nhiệt độ thân thể của người đang ôm ấp cô , cùng với từng nhịp tim của hắn khiến hô hấp của cô ngày càng dồn dập . Có thứ gì đó không thể cắt đứt mà làm cho ý càng thêm loạn …
“A… người đàn ông kia rất đẹp trai “ Tiểu hộ sĩ trong bệnh viện so với Cố Tích Tước lộ ra nụ cười háo sắc .
“ Đúng vậy , hơn nữa đối với bạn gái còn ôn nhu như vậy . Vừa rồi anh ta còn ôm bạn gái tới đây , lãng mạn chết mất “ Một vị y tá che tim ,một đôi mắt phát sáng đến cuồng .
Cố Tích Tước cùng Tịch Hải Đường nghe lời bạn luận trong hành làng , vẻ mặt mỗi người khác nhau .
Đối diện vị bác sĩ rất chuyên nghiệp đang chẩn đoán bệnh “ Xương cốt không có việc gì nhưng là gân cốt đã bị thương . Chuyện như vậy tuy lớn mà nhỏ nhưng vẫn ảnh hưởng đến toàn thân , tránh đi lại nhiều đặc biệt là không thể đứng được quá lâu “
Tịch Hải Đường một hồi kinh hãi , không thể đứng được quá lâu ? Thì cửa hàng của cô làm sao bây giờ ?
Vị bác sĩ có kinh nghiệp phong phú nhìn sự do dự cua cô , dứt khoát đem phương thuốc đưa cho Cố Tích Tước “ Hãy quan tâm thật tốt tới bạn gái của anh “
“ Tôi không phải là …”
“ Tôi sẽ làm vậy . Cảm ơn bác sĩ “
Hai người cùng nhau mở miệng lại nói hoàn toàn bất đồng với nhau . Tịch Hải Đường tức giận trừng mắt nhìn Cố Tích Tước , hắn lại không cho là đúng, khóe môi còn hơi có chút vui vẻ tựa hồ như là rất hưởng thụ loại cảm giác bị hiểu lầm này .
Nộp tiền phí , cầm thuốc Tịch Hải Đường lại bị Cố Tích Tước ôm , tại bệnh viện số đông các tiểu hộ sĩ đang dùng ánh mắt hâm mộ lẫn ghen tỵ nhìn hai người họ rời đi . Đêm nay , cô cảm giác mặt mình đã mất hết .
Tại cửa bệnh viện , thấy hàng taxi đang đậu ở phía sau Tịch Hải Đường vội vàng nói rõ lập trưởng “ Tự tôi sẽ ngồi xe trở về nhà là được “
Cố Tích Tước nhướng mày “ Nếu như anh không muốn thì sao ?”
“ Anh…” Tịch Hải Đường vừa định phản bác thì đột nhiên điện thoại di động vang lên . Là Tiểu Thần .
“ Mẹ , hôm nay như thế nào mà muộn như vậy mẹ còn chưa trở về nhà ?”
“ Tiểu Thần ngoan , mẹ lập tức về tới nhà ngay . Con đừng lo lắng “
“ Vâng , vậy mẹ đi đường cần phải cẩn thận chú ý an toàn nha “
“ Được , mẹ biết rõ . Bảo bôi , con cũng phải chú ý an toàn , không được mở cửa cho người lạ .Mẹ lập tức trở về nhà “ Nhớ tới con gái hai ngày nay đều ở một mình , Tịch Hải Đường nhịn không được cảm giác chua xót . Tố Tâm trước khi đi công tác ở Hong Kong còn dằn dò nhiều lần nhất định cô phải về nhà trước 9h đê nhưng hôm nay đã hơn 10h rồi .
Lòng như lửa đốt , Tịch Hải Đường không quản được vấn đề Cố Tích Tước có chập thuận hay là không chấp thuận ,tiện tay liền kêu một chiếc taxi vội vàng đi về nhà .
Ngồi trong xe Cố Tích Tước nhếch môi , tâm trạng tốt chỉ vì cuộc điện thoại của Tịch Tiểu Thần mà đã biến mất hầu như không còn . Nhớ tới tiểu nha đầu thông minh lanh lợi xinh xắn kia là con của Tịch Hải Đường và người đàn ông khác , ngực của hắn lại một hồi nhăn nhúm liếc ánh mắt lạnh lùng về phía Tịch Hải Đường .
“ Em đang ở New York cái gì cũng có , vì cái gì lại trở về đây ?” Hắn chợt nhớ đến vấn đề này nên hỏi cô , không nghĩ được cô vì cái gì mà không tiếp tục ở lại bên cạnh Tiêu Mục Viễn .
Tịch Hải Đường ngẩn ra , cảm thấy kinh ngạc khi thấy hắn hỏi đến việc riêng của mình vô ý thức không muốn trả lời . Nhưng trong ánh mắt của hắn chấp nhất quá mức rõ ràng , thật giống như nếu không nghe được một đáp án thuyết phục thì sẽ không thể bỏ qua .Cô trầm ngâm trong giây lát rồi nói thật “ Vì Tiểu Thần tôi nghĩ nên cho con gái đọc sách Trung Quốc , học hán ngữ , viết tiếng trung .. Ở bên đó mặc dù có trường học song ngữ nhưng phương diện học Đông – Tây chênh lệch quá lớn .Tốt nhất là vẫn nên về nước thì hơn .”
“ Như vậy sao ?”
“ Nếu không như vậy thì còn có thể như thế nào ?”
Cố Tích Tước ngẩn ngơ hiểu rõ cô vì con gái mà trả giá . Đáy lòng đột nhiên đặt lên một nghi vấn , nếu vì Doãn Ngân cô có phải hay không cũng tình nguyện trả giá tất cả ? Hơn nữa sẽ ngày càng nhiều ?
Ngoài cửa xe những bông tuyết trắng rơi nhàn nhạt , dự báo thời tiết có đưa tin hai ngày tới sẽ có tuyết rơi dày nhưng sẽ không có dấu hiệu xuyên giảm cho tới những ngày sau đó. Giờ khắc này , bông tuyết không tiếng động rơi xuống một cách yên tĩnh khiến không gian càng trở nên ảm đạm .
“ Đúng rồi , chiếc áo lông của Doãn Ngân em đã sửa xong chưa ?”
“ Xong rồi . Tôi đã sớm đưa cho Tiểu Thần cầm tới trường học đưa cho cậu bé .Anh không biết sao ?” Trong giọng nói của Tịch Hải Đường không tự chủ được mang theo tia chỉ trích . Hắn làm người cha như thế nào mà một chút cũng không quan tâm đến con trai .
Cố Tích Tước có chút chột dạ , hắn mấy ngày trước đến hôm nay đều ở Italy hoàn toàn không có quan tâm đến việc vặt vãnh như thế này . Haiz ,, cần phải xem như việc vặt đi , hắn đột nhiên có chút không xác định.
Trong sự trầm mặc , taxi chậm rãi chạy nhanh đến dưới nhà Tịch Hải Đường.
“Anh đưa em lên lầu “ Cố Tích Tước không đợi Tịch Hải Đường nói chuyện liền biểu lộ sự kiên trì của mình.
Cô không có biện pháp chỉ đành phải tùy hắn . Tiểu Thần còn chưa ngủ nhưng đã đem chăn mền ra trải sẵn. Điều này làm cho Cố Tích Tước thấy được trong cuộc sống bị ẩn của mẹ con Tịch Hải Đường có những việc nhỏ cũng rất chân thật. Chiếc chăn bông màu vàng nhạt cùng chiếc gối kê đầu rất nhu hòa nhìn vào có cảm giác rất ấm áp .
“ Chú Cố , cảm ơn chú đã đưa mẹ cháu đi bệnh viện còn đưa mẹ về nhà nữa “ Tiểu Thần rất có lễ phép , thuận tiện đưa qua một chén nước cho hắn.
Cố Tích Tước cúi đầu nhìn tiểu nha đầu chỉ thấy cô bé này mặc một bộ đồ ngủ có in hình những nhân vật trong phim hoạt hinh . Chân đi đôi tất có tiểu bạch thỏ màu hồng phấn , khóe miệng khẽ kéo kéo . Thật đúng là đáng hận nha , rõ rang là đáng yêu như thế . Vì vậy nhịn không được nghĩ đến việc trêu chọc tiểu nha đầu này , lông mày hắn nhíu lại hơi trêu tức hỏi “ Hiện tại có thể xen vào cách gọi là chú kỵ sĩ không ?”
“A?” Tiểu Thần mở to con mắt cái miệng nhỏ nhắn cũng trở nên hình chữ O tròn trịa, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp trần ngập nghi hoặc “ Chú Cố , chú cũng rất để ý đến chuyện này sao ?”
“ Ừ, có một chút “
Vẻ mặt Tiểu Thần bắt đầu hiện ra vài nét nhăn nhúm do dự chính mình có muốn hay không đổi về cách xưng hô kia. Dù sao chú Cố lần trước cũng đã giúp sửa ống nước , lần này lại cứu mẹ . Haiz , biểu hiện của chú ấy giống như đều chuyển biến rất tốt đẹp nha .
“ Như thế nào , chú vẫn còn thất bại nữa sao ?” Cố Tích Tước gặp bộ dạng do dự của tiểu nha đầu này liền thừa thế mà truy vấn .
Tiểu Thần lắc đầu nhưng lại lập tức gật đầu một cái sau đó lại lắc đầu . Làm đi làm lại nhiều lần , thật là mâu thuẫn .Cuối cùng cũng kết luận “ Chú Cố , chú bây giờ đang đứng ở mức 59 %, cách tiêu chuẩn còn một chút xíu nữa thôi . Chú còn phải cố gắng thêm nữa “
Nói xong Tiểu Thần đi lấy điều khiển từ xa .10h rồi cần phải xem tin tức kinh tế và tài chính .
“ Tổng hợp chỉ số Nasda tăng lên 4,35 điểm , thu vào 2365.01 điểm , tốc độ tăng …” Trên tv , nữ phát thanh viên với giọng nói ấm dễ nghe đang truyền tới . Tiểu Thần tập trung tinh thần nghe , còn vừa nghe vừa cầm cuốn tốc ký. Tiểu Thần nhíu mày theo những tin tức nghe được , cho thấy đang tuyệt đối nghiêm túc .
Thấy thế Cố Tích Tước hơi có chút nghiền ngẫm .Hắn tùy ý đứng sau lưng Tiểu Thần , tầm mặt lướt qua bút ký của cô bé , phía trên kia còn có bản chép tay mỗi ngày của cô bé . Nhìn không ra được tiểu nha đầu này đối với phương diện kinh tế và tài chính lại là người chấp nhất cùng nhiệt tình như vậy. Trong đầu hắn đột nhiệt hiện lên việc trước kia tiểu nha đầu này có hỏi hắn về tình hình cũng như kiến thức của cổ phiếu . Mỗi lần gọi điện thoại cô bé đều cực kỳ rất nghiêm túc . Nhưng kể từ đó về sau , tiểu nha đầu này cũng không còn hỏi qua hắn bất cứ vần đề gì nữa .
Có lẽ là hắn quá hẹp hòi rồi . Tiểu nha đầu này vẫn chỉ là đứa bé , hắn làm như vậy có tính hay không là tàn phá thiên tính của một đứa trẻ ? Cố Tích Tước hơi có chút tự giễu khi nghĩ tới vấn đề này .
Tịch Hải Đường đứng ở cửa , thoáng nhìn ra vẻ mặt kỳ quái của Cố Tích Tước sau đó hơi ngẩn ra . Cô giống như chưa từng thấy qua bộ dạng này của hắn . Thoạt nhìn rất cô đơn nhưng bây giờ không phải là lúc để nghiên cứu vấn đề này hơn nữa đó cũng không phải là chuyện của cô . Chuyện mà cô phải làm lúc này chính là nhắc nhở hắn , thời gian đã không còn sớm nữa hắn nên đi về nhà .
Cô đi đến gần , thoáng một gương mặt mỹ lệ đã chuyển sang nhàn nhạt nói với hắn “ Đã hơn 10h rồi , anh cần phải trở về nhà “
Cố Tích Tước khẽ nhíu mày , lại có chút ít không muốn rời đi . Cước bộ rời đi càng nặng , hắn đang nghĩ nếu như hắn cứ đi như vậy thì có phải sau này hắn không có cửa vào đây . Càng không thể liên lạc , càng lúc càng xa như vậy , hắn cảm thấy rất bất an ?
Tiểu Thần cũng bỏ qua tiết mục mà mình yêu thích nhất xoay đầu lại hỏi “ Chú Cố , chú phải đi sao ?”
“ Ừ “ Cố Tích Tước khẽ gật đầu , lưu luyến tâm tình cũng sắp muốn tràn trề cả lồng ngực .
“ Hiện tại có tin tức khẩn cấp cần thông báo cắt ngang chương trình – vì đột nhiên có bão tuyết nên giao thông đang bị cản trở rất nhiều .Tại nhiều xã khu như Long Đằng xã khu , Cẩm Tú xã khu và các xã khu phụ cận ba đường lớn đang bị tuyết bao phủ rất dày . Đề nghị mọi người cần phải chú ý “ Tin tức trên TV đưa tới làm cho cả 3 người đều ngẩn ra . Tiểu Thần vẫn là phản ứng nhanh nhất , chạy lên sân thượng xem tình huống ở bên ngoài “ Oa , tuyết thực sự rơi rất là nhiều “
Tịch Hải Đường cũng đi theo nhìn ra chỉ thấy ngoài trời đầy tuyết rơi không ngừng như lông ngỗng phất phơ trong gió , đèn tín hiệu của xã khu này cũng đang mở lên hạn chế xe cộ đi lại . Cô biết rõ Cố Tích Tước hôm nay không có lái xe nhưng mở ra cũng vô dụng . .. Làm sao bây giờ chẳng lẽ cô phải để hắn ở lại đây sao ?
Trong khi Tịch Hải Đường vẫn còn mờ mịt thì người đàn ông phía sau cũng đã có lựa chọn . Cố Tích Tước giọng nói nhẹ nghe không ra cảm xúc gì “ Anh về . Từ đây về đến nhà cũng chỉ mất hai giờ liền mà thôi “
Nghe vậy Tịch Hải Đường nhịn không được một hồi thổn thức , chỉ có hai giờ mà thôi ? Hơn nữa lại là trong loại thời tiết như thế này .
Tiểu Thần cũng trợn to hai con mắt, dùng tuy duy của một đứa trẻ để suy nghĩ “ Chú Cô , cho dù chú rất muốn làm lại một người kỵ sĩ nhưng cũng không cần phải dũng cảm như vậy đâu . Ở bên ngoài trong thời tiết này hai giờ liền sẽ bị ốm “
Trẻ con vẫn mãi là trẻ con cho dù có thông minh đi thế nào đi chăng nưa cũng không thoát ly được sự ngây thơ cùng mộng ảo tưởng của lứa tuổi này . Lời Tiểu Thần vừa nói ra khỏi miệng Cố Tích Tước trong lòng nhất thời vui vẻ nhưng vẻ mặt vẫn cứ như cũ không có vẻ gì cả . Thoáng nghiêng con mắt tầm mắt lướt qua vẻ mặt đang do dự của Tịch Hải Đường , nhìn thấy được một mảnh hỗn loạn trong ánh mắt của cô giống như lòng của cô đang do dự.
Đột nhiên trong lúc đố hắn có chút hối hận với sự hèn hạ của mình . Lợi dùng sự mềm lòng của cô lấy lui làm tiến . Trong lòng lướt qua một tia tình cảm ấm áp nhưng cũng có chút mệt mỏi có chút mất mát .Ngón tay dài không tự chủ được thu hẹp lại , nắm chặt nắm tay khớp xương trắng bệch . Dưới ánh sáng ấm áp mặt của hắn bị mảng lớn của bóng ma bao trùm vẻ mặt như sương .
Đồng hồ báo thức tí ta tí tách chạy , ngoài cửa sổ bông tuyết vẫn cứ rơi không tiếng động . Trong tình cảnh nhất động nhất tĩnh làm cho hắn đang có mẫu thuẫn giao thoa bỗng xoay người bước ra khỏi phòng ngủ đi về phía cửa trước . Cửa vừa mới mở ra ,khí lạnh cũng ùa vào . Từ cổ áo của hắn xuyên qua , sự lạnh buốt kia làm cho xúc cảm của hắn thanh tỉnh một cách dị thường .
“ Đợi một chút …” Cô rút cuộc vẫn là gọi hắn nhưng tâm tình của hắn cũng không vui sướng như trong tưởng tượng , mơ hồ lộ ra một vẻ trầm buồn .
Chân còn rất đau , Tịch Hải Đường chậm rãi đến gần Cố Tích Tước ,đầu cúi thấp . Tâm tình phức tạp được nén xuống , trên gương mặt lại là một mảnh mê man đỏ ửng “ Anh đêm nay có thể ở lại đây ? Bạn cùng phòng của tôi đi công tác , gian phòng vẫn còn trống “
Cố Tích Tước lẳng lặng nhìn xem cô , từ góc độ của hắn nhìn sang đáy mắt của cô một vùng nước màu sắc rất đẹp . Tĩnh lặng giống như lúc cô ngủ say vậy , lặng lặng nở rộ , lẳng lặng làm cho người khác thương tâm. Kìm lòng không được thậm chí là vô ý thức , hắn tự tay muốn chạm vào khuôn mặt của cô , muốn vuốt đi tầng ưu sầu kia nhưng …
“ A..” Tịch Hải Đường hoàn toàn không có ngờ tới hắn sẽ đột nhiên đến gần , nhanh chóng lui về phía sau trốn . Chân trái bị thương lần nữa đau nhức , đau đớn khiến mồ hôi lạnh trong nháy mắt toát ra .
“ Em không sao chứ ?” Hơi thở nóng bỏng lần nữa vây lấy cô , người đàn ông này dùng hai tay rắn chắc ôm chặt lấy eo của cô .
Bốn mắt nhìn nhau , đáy mắt Tịch Hải Đường tràn ngập kinh hoảng , cô giãy giụa muốn thoát lý khỏi ngực hắn . Tinh thần của Cố Tích Tước so với cô cũng không tốt là bao , ôm mỹ nhân đầy bên mình kích thích cũng không phải là dục vọng mà là một loại cảm giác ấm áp , bình thản . Loại cảm giác này lúc trước trong cuộc đời hắn chưa bao giờ trải qua.
Hắn kinh ngạc , Tịch Hải Đường nhân cơ hội tìm về thần trí của mình đẩy hắn ra , chính mình khập khiễng đi về phía gian phòng của Tố Tâm . Lưu lại trong ánh mắt của hắn là bóng lưng quật cường cùng lời nói lạnh nhạt “ Tôi ngủ ở phòng của bạn . Anh ngủ trong phòng tôi “
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.