Giám Đốc Cưỡng Chế Yêu

Chương 44

An Nhiễm Nhiễm

26/11/2014

Cố Tích Tước hơi ngẩn ra, vô ý thức phủ nhận “ Doãn Ngân, không cho phép con nói bậy.”

Thấy hắn khẩu khí nghiêm túc, trong ánh mắt Doãn Ngân vốn đầy mong đợi trong chốc lát chậm rãi biến mất thanh âm cũng đi theo đó mà có cảm giác cô đơn hơn “Thì ra là cha không thích dì Hải Đường…”

“Cô ấy có cái gì đáng giá để cha phải thích? Một người phụ nữ ngu ngốc cố chấp.” Cố Tích Tước nhịn không được khẽ nguyền rủa thành tiếng, đáy mắt chợt lóe lên tia âm u rồi nhanh biến mất.

Doãn Ngân mấp máy môi không nói thêm gì nữa nhưng nhãn tình không chớp nhìn chằm chằm vào bốn người tuyết đáng yêu ở bên cạnh. Thật hâm mộ .

Hai cha con Cố Tích Tước lo tâm sự cũng không phát giác được Tiểu Thần quay lưng về phía bọn họ, bả vai so với trước cứng nhắc hơn rất nhiều. Tiểu nha đầu trên mặt có vài tia bi thương cũng có vài tia tức giận. Hừ! Chú này không thích mẹ, không thích liền không thích có gì đâu cũng chẳng phải là hiếm có gì cho lắm. Tiểu Thần đây cũng đâu có thích chú đâu.

Không lâu sau Cố Tích Tước nhận được một cuộc điện thoại liền gấp rút đi tới công ty. Tịch Hải Đường sau khi hắn đi cũng lập tức đứng dậy chuẩn bị rời đi. Cô phải đi xem xét cửa hàng nhỏ của mình một chút, vô duyên vô cớ ngừng kinh doanh thì sẽ rất ảnh hưởng đến nguồn thu sau này. Cô làm ăn vừa mới khởi bước, hiệu quả cũng không tệ lắm nên cũng không thể trên đường mà chết non như thế này được. Nhìn nhìn vào chân của mình cô khẽ thở dài “Đành phải tạm thời để ngươi chịu ủy khuất trước vậy.”

Dè dặt đi giày vào Tịch Hải Đường nhẹ nhàng đi tới phía cửa sổ, xem Tiểu Thần cùng Doãn Ngân còn ở bên ngoài chơi, khóe môi không tự chủ được cong lên. Có lẽ là mẹ con liền tâm, Tiểu Thần cũng đột nhiên quay đầu lại nhìn thấy mẹ đứng bên cửa sổ liền cười to hơ hớ chạy đến, đẩy cửa ra vào gian phòng rồi dùng hai tay đông cứng che đi khuôn mặt nhỏ nhắn đang đỏ bừng “Mẹ, mẹ ra đây làm cái gì vậy? Mẹ cần phải nghỉ ngơi thật nhiều nha.”

“Nghỉ ngơi nữa không khéo sau này sẽ mốc meo mất thôi.” Tịch Hải Đường vươn tay đem con gái vào trong lòng , rất nhanh giúp cô bé làm ấm cơ thể “Tiểu Thần , mẹ muốn đi đến cửa hàng trang sức một chút. Con ở đây cùng chơi với Doãn Ngân, tôi nay mẹ tới đón con về có được hay không?”

“Con có thể đi cùng với mẹ không?” Mặc dù cùng nhau chơi đùa với Doãn Ngân rất vui nhưng cô bé càng ưa thích đi cùng với mẹ.

“Mẹ là muốn đi làm việc. Con còn đang là một đứa trẻ, không thích hợp đi đến cửa hàng.”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Thần nhíu lại, giống như có một chút không tình nguyện. Đúng lúc này Doãn Ngân cũng từ bên ngoài chạy vào phòng cùng bộ dạng với Tiểu Thần, khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu bé vì lạnh mà đỏ bừng. Tịch Hải Đường theo bản năng muốn che chở sưởi ấm cho cậu bé, tình thương của người mẹ trong lúc lơ đãng liền biểu hiện vô cùng tinh tế.

“Tiểu Thần , Doãn Ngân hai đứa con phải ngoan, đừng chơi ở bên ngoài quá lâu coi chừng kẻo bị cảm có biết không?”

“Vâng chúng con biết rồi.” Hai đứa bé cùng nhau gật đầu.

Tịch Hải Đường khẽ mỉm cười mang theo túi xách của mình xoay người rời đi. Bóng dáng của cô vừa mới biến mất nơi cuối hành lang, Tiểu Thần cùng Doãn Ngân lập tức có chủ ý hơn nữa còn không hẹn mà cùng giống nhau.

“Chúng ta len lén đi theo đi.”

“Được.”

Mười phút sau lái xe của Cố gia lặng lẽ chở hai đứa trẻ đuổi theo.

Tịch Hải Đường vừa vặn mới mở cửa hàng, chỉ thấy hai tên tiểu quỷ đầu têu xông vào, vừa cảm thấy bực mình vừa cảm thấy buồn cười “ Hai đứa các con lá gan cũng lớn quá nhỉ? Vạn nhất đi lạc thì làm sao bây giờ?”

“Sẽ không đâu . Là lái xe trong nhà đưa chúng cháu tới mà.” Doãn Ngân rất kiêu ngạo nói, bác Trương là lái xe giỏi nhất đường nào bác ấy cũng có thể tìm tới.

Tiểu Thần giật giật ống tay áo Tịch Hải Đường làm nũng “Mẹ dù sao chúng con cũng đã đến đây rồi thì mẹ cũng sẽ không thể bảo chúng con trở về chứ . Bác Trương lái xe đã trở về rồi.”

“Được rồi, được rồi. Sợ các con quá đi mất, phải ngoan ngoãn ở lại chỗ này.”

“Vâng được ạ . Mẹ (dì) thật tốt.”

Rất nhanh trong cửa hàng đã có khách vào mua đồ, Tịch Hải Đường chân không tiện đi lại nên hai đứa nhỏ đã giúp cô làm một số việc trong khả năng của chúng , lần lượt lấy dây thun rồi cầm cái gương nhỏ . Rất chi là nhu thuận và nhanh nhẹn. Nhanh đến buổi trưa Tịch Hải Đường đột nhiên nhận được một cú điện thoại. Là từ cục thế gọi tới nói cô đi giao nộp phí.



“Tiểu Thần, Doãn Ngân hai đứa thật sự muốn ở lại trong cửa hàng sao?” Tịch Hải Đường hỏi nhiều lần thủy chung không yên tâm khi để hai đứa bé đơn độc ở lại trong cửa hàng.

Hai đứa con nít vẫn là rất kiên định dùng sức gật đầu, Doãn Ngân ngẩng đầu lên nhìn về phía Tịch Hải Đường “ Dì cứ yên tâm đi.Cháu là con trai nên cháu nhất định sẽ chiếu cố Tiểu Thần.”

Tiểu Thần cũng đi theo phụ họa “Mẹ, mẹ cùng đừng có dài dòng nữa, chờ lát nữa cục thuế đóng cửa thì mẹ sẽ không đóng được phí đâu .Lại mất công lần sau đi đóng còn phải đóng cả tiền phạt nữa, thật sự là không có lời nha.”

“Nhưng…”

“Không có nhưng gì cả. Mẹ nên đi nhanh đi, cửa hàng có thể giao cho chúng con trông nom.”

Tịch Hải Đường không có cách đành phải làm theo “ Tốt lắm, hai đứa các con phải ngoan ngoãn chờ mẹ trở lại sau đó chúng ta đi ăn cơm trưa.”

“Vâng.”

“Mẹ(dì) tạm biệt.”

“Tạm biệt.”

Tịch Hải Đường sau khi rời đi trong cửa hàng chỉ còn sót lại hai đứa bé bởi vì thời gian nhanh đến buổi trưa, là giờ học sinh tan học nên khách đến quán ngày càng đông. Tiểu Thần cùng Doãn Ngân rất ra sức bán hàng mực dù nghiệp vụ không quá quen là bao nhiêu nhưng khách hàng thấy hai đứa bé nhỏ như vậy đều cảm thấ rất thú vị, lúc mua đồ cũng kiên nhẫn không có ý muốn bắt bẻ.

Cố Tích Tước đẩy cửa vào nhìn thấy một màn như vậy, đặc biệt là con trai mà hắn dốc sức bồi dưỡng để làm người nối nghiệp lại có bộ dạng đang bán dây buộc tóc còn tiểu nha đầu kia thì đứng ở một bên thu tiên thối tiền. Trong phúc chốc tức giận trong ngực hắn dâng lên. Thân ảnh cao lớn bao phủ đến, Tiểu Thần cùng Doãn Ngân cùng nhau ngẩng đầu đập vào mắt là nđã nhìn thấy vẻ mặt giận đến không thể lạnh hơn nữa của Cố Tích Tước. Tiểu Thần vô ý thức lui về phía sau, Doãn Ngân thì không thể không đối mặt với thực tế sợ hãi mở miệng “Cha… sao cha lại tới đây?”

“Không hi vọng cha tới sao?”

“Ah… đương nhiên là không phải…chỉ là…” Doãn Ngân lập tức đem dây cột tóc trong tay để xuống bàn tay nhỏ bé len lén nắm chặt nắm tay.

“Cùng cha về nhà.” Cố Tích Tước nhanh chóng đưa ra mệnh lệnh một cách chân thật và đáng tin nhất.

Doãn Ngân cánh tay bị nắm lấy, Tiểu Thần lập tức đối với hành động này bày tỏ thái độ đồng tìn nhưng mà cô bé còn chưa kịp nói gì thì bàn tay nhỏ bé cũng đột nhiên bị nắm giữ, ngẩng đầu nghênh tiếp vẻ mặt lành lạnh mà lời nói thì vô cùng lãnh ý của Cố Tích Tước “Cả cháu nữa, cũng đi .”

“A?” Tiểu Thần há to mồm tình huống này thì cô bé cũng không cần phải đi. Cô bé còn muốn tiếp tục bán đồ chờ mẹ trở lại.

“Chú Cố, chú mang Doãn Ngân trở về là tốt rồi. Cháu không đi cùng…”

“Câm miệng.” Cố Tích Tước gầm lên hù đến khách hàng trong cửa hàng. Hắn trừng mắt rồi đưa xuống thông điệp “ Đóng cửa, Không bán.”

Những khách hàng trong quán liền tản đi rất nhanh. Tiểu Thần thấy hắn cưỡng chế khách rời đi hết, rất phẫn giận nói “Chú Cố, chú thật quá đáng. Chú hại cháu không thể thu được tiền lời bán hàng rồi.”

“Bán loại hàng này thì tiền lợi nhuận sẽ được bao nhiêu tiền? Cháu không phải là một lòng nghĩ đầu cơ cổ phiếu sao? Khi nào thì biến thành thị tỉnh tiểu dân thế này đây rồi?” Cố Tích Tước tức giận càng lên cao, có gan chỉ tiếc rèn sắt không thành thép được mà thôi.

Bằng một lực, Cố Tích Tước đem hai tiểu gia hỏa xách ra ngoài cửa hàng, ầm một tiếng đóng cửa tiệm sau đó chui vào xe, phủi bị nhanh chóng rời đi.

Bị nhét vào chỗ ngồi phía sau Tiểu Thần lớn tiếng ồn ào “Dừng xe! Dừng xe! Cháu phải trở về cửa hàng. Cháu muốn chờ mẹ.”

“Làm ầm ĩ nữa chú sẽ ném cháu ra ngoài xe.” Hắn lạnh lùng uy hiếp.



Tiểu Thần mới không sợ . Ném đi ra ngoài là tốt nhất cô bé có thể trở về tìm mẹ.

“Mau dừng xe.Cháu không muốn cùng loại người man rợ như chú sống chung một chỗ. Cháu phải đi về”

Xe tiếp tục đi về phía trước đảo mắt liền đi qua một con phố . “Mau dừng xe, dừng xe.”

Cố Tích Tước không để ý tới tiểu nha đầu kia , môi nhéch lên . Tiếp theo đã qua một ngã tư đường, tâm tình của Tịch Hải Đường cũng càng ngày càng vội vàng “ Mau dừng xe … huhu… chú là người xấu . Cháu ghét chú.”

Cố Tích Tước rút cuộc cũng bị chọc giận không thể nhịn được nữa, phút chốc dừng xe mở cửa. Tiểu Thần lập tức chạy xa không thèm quay đầu lại. Doãn Ngân mở to mắt không dám tin nhìn về phía Cố Tích Tước “Cha, vạn nhất cậu ấy bị lạc thì làm sao bây giờ?”

“Đó là chuyện của tiểu nha đầu ấy.” Cố Tích Tước khẩu khí nghiêm nghị, đáy mắt lo lắng chợt lóe lên rồi biến mất.

Đèn đỏ lóe lên, hai tay Cố Tích Tước để trên tay lái, môi sít sao mân thành một đường thẳng. Mi tâm trong lúc đó mang một mảnh ảm đạm, càng nghĩ càng thấy bất an, phút chốc xoay tròn tay lái không đếm xỉa đến luật giao thông liền thay đổi phương hướng đuổi theo Tiểu Thần.

Nhưng đầu đường mù mịt đã nhìn không thấy bóng dáng của tiểu nha đầu kia đâu…

Tịch Hải Đường từ cục thuế sau khi trở lại liền thấy của hàng đóng chặt không khỏi có chút kinh ngạc. Chuyện này là sao đây ? Hai đứa trẻ đâu ?

“Thực xin lỗi , xin hỏi một chút. Các vị có thấy hay không vừa rồi ở trong cửa hàng có hai đứa trẻ?”

“Ngại quá, không nhìn thấy.”

“Vậy cho tôi hỏi chút. Vừa rồi nơi này có phát sinh chuyện gì hay không?”

“Không rõ ràng lắm.”

“Thực xin lỗi. Cho tôi hỏi một chút vừa rồi mọi người có thấy trong cửa hàng này có hai đứa bé, một bé trai và một bé gái ước chừng cao như vậy…”

“A….a có một chiếc xe rất nổi tiếng của một người đàn ông đã chở hai đứa trẻ đi rồi.”

Chiếc xe nổi tiếng của một người đàn ông?

Tịch Hải Đường thoáng cái liền nghĩ đến Cố Tích Tước . Hắm đem con của cô mang đi rồi. Đang trong lúc suy tư một thanh âm của tiếng xe làm gián đoạn suy nghĩ của cô , chiếc xe Spyker C8 tôn quý đập vào mắt cô. Tịch Hải Đường không chút nghĩ ngợi xông lên trước “ Tiểu Thần…”

Cửa sổ xe hạ xuống, ánh mắt Cố Tích Tước có chút quái dị “Tiểu Thần còn chưa có trở lại?”

Tịch Hải Đường nhíu mày “Đã xảy ra chuyện gì ? Con gái của tôi đâu ?”

Ánh mắt của Cố Tích Tước có chút lơ lửng, hắn nhàn nhạt kể lại tình hình lúc đó, càng nói càng chột dạ.

Nghe xong lời kể của hắn Tịch Hải Đường lập tức cảm thấy trước mặt bỗng tối sầm, cước bộ phù phiếm suýt nữa đứng không vững. Cố Tích Tước vội vàng vịn lấy cô “ Em đừng có gấp. Chúng ta lập tức đi tìm.”

“Cút!” Tịch Hải Đường hướng thẳng hắn mà hét lớn lên, trong ánh mắt toát lên vẻ tức giận xưa nay chưa từng có “Cố Tích Tước nếu như con gái của tôi có việc gì, tôi muốn anh đền mạng.”

Lệ lã chã rơi … Tiểu Thần , con rút cuộc đã đi đâu….

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Giám Đốc Cưỡng Chế Yêu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook