Chương 53
An Nhiễm Nhiễm
26/11/2014
Ban đêm, Tịch Hải Đường cùng với Thẩm Tố Tâm ngủ chung một phòng. Hai người giống như lúc còn nhỏ.
“Tố Tâm, cậu khẩn trương sao?”
“Ừ, khẩn trương. Nhưng cũng thật là mâu thuẫn, một mặt hi vọng mình có thể tìm được cha nhưng về phương diện khác cũng sợ hãi, không biết nên như thế nào để đối mặt với ông ấy. Những năm này tớ đã có thói quen sống một mình, đột nhiên trong lúc này lại xuất hiện một người cha cùng em trai thì sẽ cảm thấy rất kỳ quái, giống như cũng không biết nên nói cái gì cho phải.”
“Đứa ngốc, cậu cái gì cũng đều không cần phải nói, liền ôm bác ấy một cái là được. Tố Tâm, tớ đã gặp bác Hạng. Đó là người rất tốt, rất hiền lành cũng rất thật thà. Cậu nhất định cũng sẽ thích bác ấy.”
“Hải Đường…” Thẩm Tố Tâm đột nhiên kêu cô một tiếng sau đó lại ngừng tạm như muốn nói gì nhưng lại thôi.
“Ừ, sao?” Tịch Hải Đường quay đầu, trong bóng đêm kinh ngạc “Làm sao vậy? Tại sao lại nói được nửa rồi lại không nói nữa?”
“Tớ không biết là có nên nói không nữa, sợ nói ra lại bị cậu mắng nữa.”
“Cái gì chứ? Tớ nào có dữ như vậy?” Tịch Hải Đường cảm thấy buồn cười, cô cũng không phải là Mẫu Dạ Xoa mà.
Tố Tâm nhếch miệng “Vậy tớ nói thật …”
“Nói đi.”
“Hải Đường, cậu có cảm thấy có một khả năng nữa. Kỳ thật cái móc treo lủng lẳng hình cây tường vi Sắc Vi Hoa kia là của cậu không?”
“Này nha đầu kia, cậu nói nhăng cuội gì đấy?” Tịch Hải Đường lập tức hung lên.
Tố Tâm rụt rụt bả vai “Cậu đã nói là không có mắng người rồi mà.”
“Tớ… tớ không có mắng cậu mà. Nhưng cái ý nghĩ của cậu cũng thật là quá thái quá đi, làm sao lại nghĩ như vậy chứ?”
“Tớ cũng không biết chính là đột nhiên trong lúc đó nghĩ đến như vậy. Kỳ thật cũng không phải là không thể được. Hải Đường chúng ta khi còn nhỏ không phải là cái gì cũng đều chia xẻ cho nhau sao, có lẽ cậu là người đưa cái móc treo Sắc Vi Hoa đó cho tớ.Tớ thật sự không nhớ rõ, hơn nữa tớ đối với Hạng Phi Dương giống như cũng không có cái loại cảm giác chị em.”
“Hắn không phải đã gọi cậu là chị sao? Tớ cảm thấy rất thân thiết.”
“Nhưng cảm giác huyết mạch tương thân thì không giống… Tớ cảm giác không đúng chỗ nào đó…”
Tịch Hải Đường khẽ thở dài “Cậu lại nghĩ ngợi lung tung rồi.”
“Không phải, tợ chỉ sợ sẽ tính sai vạn nhất bác Hạng kia là cha của cậu thì làm sao đây?” Tố Tâm cảm thấy rất bất an.
“Đúng thế thì thế nào? Cha của tớ không phải cũng là cha của cậu sao? Chúng ta ngay cả Tiểu Thần cũng chia sẽ a.”
Nhắc tới Tiểu Thần, tinh thần Thẩm Tố Tâm lập tức chấn động “Ha ha, nói cũng đúng a. Hai người chúng ta ngay cả con gái đều cùng hưởng. Con bé đúng là bảo bối lớn nhất của chúng ta.”
Tịch Hải Đường hiểu ý cười một tiếng “Tố Tâm, mặc kệ phát sinh chuyện gì thì cậu sẽ mãi là người bạn thân nhất của tớ, vĩnh viễn là mẹ Tố Tâm của Tiểu Thần.”
“Ừ.” Trong bóng tối tay của các cô nắm thật chặt với nhau.
“Đúng rồi, Hải Đường, Cố Tích Tước kia… hắn có phải hay không đang theo đuổi cậu?”
Tịch Hải Đường phúc chốc run lên “Cậu làm sao đột nhiên lại hỏi cái này?”
“Không có gì. Chẳng qua là cảm thấy ánh mắt của hắn nhìn cậu không tầm thường. Hải Đường, ý của cậu là thế nào? Cậu thích hắn sao?”
“Không!” Tịch Hải Đường giống như là cảnh cáo chính mình, nhanh chóng chối bỏ lời của Tố Tâm.
Thẩm Tố Tâm khẽ nhíu mày “Hải Đường, kỳ thật cậu cũng nên vì chính mình mà coi lại một chút. Tiểu Thần mặc dù ngày từng ngày trưởng thành nhưng cậu còn trẻ. Cậu thật sự muốn ở cả đời một mình như thế này sao?”
“Một người cũng không có gì không tốt.”
“Ai, kỳ thật tớ cũng không biết có nên khuyên cậu hay không. Cố Tích Tước kia vừa nhìn cũng biết rất không đơn giản, ý của tớ là cũng phải nhất định phải là Cố Tích Tước. Bất kể người đàn ông khác cậu gặp thì cậu cũng nên suy nghĩ một chút, nếu gặp được người thích hợp thì liền xem xét tới hạnh phúc sau này của cậu một chút.”
Tịch Hải Đường trầm mặc, từ một đêm năm 18 tuổi kia, cô cũng không bao giờ còn mơ ước đến tình yêu nữa.
“Hải Đường, tớ đã từng đọc trong sách có nói rằng trong đời một người con gái thì có hai mốc quan trọng nhất. Một là khi năm 18 tuổi,đó chính là giai đoạn một cô gái nhỏ trưởng thành một người con gái kiêu sa Một nữa là năm 25 tuổi, 25 tuổi đối với người con gái là hướng về mục tiêu phía trước. Hải Đường cơn ác mộng 18 tuổi đã qua , cậu bây giờ đã 25 tuổi mà trong tương lai của cậu còn có rất nhiều cơ hội. Cậu cũng nên nắm thật chắc, được không?”
“Tố Tâm, tối rồi chúng ta cũng đừng hàn huyên nữa mà ngủ thôi…”
Trong bóng tối, nhẹ nhàng hai tiếng thở dài.
-xxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxx-
Cố Gia Đại Trạch. Lầu Hai.
Trong một căn phòng nhỏ, Cố Tích Tước đang canh giữ bên giường của Doãn Ngan, lẳng lặng ngưng mắt nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của con trai. Lúc Doãn Ngân ngủ vẻ mặt buông lỏng, khóe miệng thậm chí nhẹ nhàng giờ lên giống như là mơ thấy giấc mơ đẹp.
“Mẹ…”Đột nhiên Doãn Ngân nói mê man ra, rất nhẹ nhàng nhưng lạ trực tiếp kích thích trái tim Cố Tích Tước.
Kìm lòng không đặng, hắn đưa tay ra nắm lấy tay con trai. Có lẽ lực nắm không đúng mà cũng có lẽ nhiệt độ cơ thể hắn không đúng nên khiến cho Doãn Ngân trong giấc ngủ khẽ có phát giác, chậm rãi mở mắt ra , nửa tỉnh nửa mê “Cha?”
Ngữ điệu lên cao, mang theo một điều không thể tưởng tượng nổi. Hiển nhiên trong mộng của cậu bé không phải là cha của mình.
Cố Tích Tước nhếch môi một cái, ôn hòa hỏi “Doãn Ngân vừa rồi nằm mơ phải không?”
“À.. cha làm sao biết.”
“Cha nghe được con kêu mẹ.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức đỏ “Cha, con sẽ nói cho cha một bí mật… Con vừa rồi nằm mơ thấy dì Hải Đường, là mẹ của Tiểu Thần.”
“Con rất hâm mộ sao?”
“Đúng vậy. Con mỗi lần nghe Tiểu Thần lo to mẹ thì con đều rất hôm mộ. Dì Hải Đường thật xinh đẹp lại thật ôn nhu. Nếu như dì ấy là mẹ của con thì tốt rồi.”
Tâm của Cố Tích Tước vặn càng chặt hơn.
“Cha, con cso thể hay không muốn thỉnh cầu cha một việc?”
“Con nói thử xem.”
Doãn Ngân mấp máy môi, đầu tiền là ở trong lòng luyện tập một lần rồi mới chậm rãi mở miệng “Cha, cha có thể hay không cố gắng thêm chút nữa. Theo đuổi dì Hải Đường , đem dì ấy về đây trở thành mẹ của con được không?”
Cố Tích Tước khẽ khiêu mi, Doãn Ngân cho tới bây giờ chưa từng có nói với hắn qua loại lời này. Xem ra hắn thật sự là không nén được khát vọng tận sâu trong đáy lòng.
Hắn trầm mặc làm cho Doãn Ngân có hiểu lầm “Cha, cha có phải hay không sợ bị cự tuyệt?”
Ánh mắt của Cố Tích Tước chìm chìm, hắn đâu chỉ là sợ bị cự tuyệt không đâu?
“Cha, cha cần phải dũng cảm một chút. Đàn ông đều cần phải dũng cảm một chút, cha có thể học hỏi chú Tần Hạo. Chú ấy rất dũng cảm nha.”
Cố Tích Tước cảm thấy rất buồn cười “Cái kia không gọi là dũng cảm mà gọi là da mặt dày.”
“Nhưng chú Tần Hạo da mặt dày nhưng lại dễ dàng thành công. Cha, cha cảm thấy thế nào?”
“À…”
Hôm sau dựa theo thời gian ước định trước đó, Hạng Phi Dương đi xe đến cửa xã khu Cẩm Tú, Tịch Hải Đường cùng Thẩm Tố Tâm cũng vừa mới xuống lầu, vừa muốn lên xe thì Cố Tích Tước cũng đến.
Tịch Hải Đường nghe tiếng xe hơi quen thuộc, trong lòng khẽ run lên, hắn như thế nào cũng tới?
“Tố Tâm, cậu khẩn trương sao?”
“Ừ, khẩn trương. Nhưng cũng thật là mâu thuẫn, một mặt hi vọng mình có thể tìm được cha nhưng về phương diện khác cũng sợ hãi, không biết nên như thế nào để đối mặt với ông ấy. Những năm này tớ đã có thói quen sống một mình, đột nhiên trong lúc này lại xuất hiện một người cha cùng em trai thì sẽ cảm thấy rất kỳ quái, giống như cũng không biết nên nói cái gì cho phải.”
“Đứa ngốc, cậu cái gì cũng đều không cần phải nói, liền ôm bác ấy một cái là được. Tố Tâm, tớ đã gặp bác Hạng. Đó là người rất tốt, rất hiền lành cũng rất thật thà. Cậu nhất định cũng sẽ thích bác ấy.”
“Hải Đường…” Thẩm Tố Tâm đột nhiên kêu cô một tiếng sau đó lại ngừng tạm như muốn nói gì nhưng lại thôi.
“Ừ, sao?” Tịch Hải Đường quay đầu, trong bóng đêm kinh ngạc “Làm sao vậy? Tại sao lại nói được nửa rồi lại không nói nữa?”
“Tớ không biết là có nên nói không nữa, sợ nói ra lại bị cậu mắng nữa.”
“Cái gì chứ? Tớ nào có dữ như vậy?” Tịch Hải Đường cảm thấy buồn cười, cô cũng không phải là Mẫu Dạ Xoa mà.
Tố Tâm nhếch miệng “Vậy tớ nói thật …”
“Nói đi.”
“Hải Đường, cậu có cảm thấy có một khả năng nữa. Kỳ thật cái móc treo lủng lẳng hình cây tường vi Sắc Vi Hoa kia là của cậu không?”
“Này nha đầu kia, cậu nói nhăng cuội gì đấy?” Tịch Hải Đường lập tức hung lên.
Tố Tâm rụt rụt bả vai “Cậu đã nói là không có mắng người rồi mà.”
“Tớ… tớ không có mắng cậu mà. Nhưng cái ý nghĩ của cậu cũng thật là quá thái quá đi, làm sao lại nghĩ như vậy chứ?”
“Tớ cũng không biết chính là đột nhiên trong lúc đó nghĩ đến như vậy. Kỳ thật cũng không phải là không thể được. Hải Đường chúng ta khi còn nhỏ không phải là cái gì cũng đều chia xẻ cho nhau sao, có lẽ cậu là người đưa cái móc treo Sắc Vi Hoa đó cho tớ.Tớ thật sự không nhớ rõ, hơn nữa tớ đối với Hạng Phi Dương giống như cũng không có cái loại cảm giác chị em.”
“Hắn không phải đã gọi cậu là chị sao? Tớ cảm thấy rất thân thiết.”
“Nhưng cảm giác huyết mạch tương thân thì không giống… Tớ cảm giác không đúng chỗ nào đó…”
Tịch Hải Đường khẽ thở dài “Cậu lại nghĩ ngợi lung tung rồi.”
“Không phải, tợ chỉ sợ sẽ tính sai vạn nhất bác Hạng kia là cha của cậu thì làm sao đây?” Tố Tâm cảm thấy rất bất an.
“Đúng thế thì thế nào? Cha của tớ không phải cũng là cha của cậu sao? Chúng ta ngay cả Tiểu Thần cũng chia sẽ a.”
Nhắc tới Tiểu Thần, tinh thần Thẩm Tố Tâm lập tức chấn động “Ha ha, nói cũng đúng a. Hai người chúng ta ngay cả con gái đều cùng hưởng. Con bé đúng là bảo bối lớn nhất của chúng ta.”
Tịch Hải Đường hiểu ý cười một tiếng “Tố Tâm, mặc kệ phát sinh chuyện gì thì cậu sẽ mãi là người bạn thân nhất của tớ, vĩnh viễn là mẹ Tố Tâm của Tiểu Thần.”
“Ừ.” Trong bóng tối tay của các cô nắm thật chặt với nhau.
“Đúng rồi, Hải Đường, Cố Tích Tước kia… hắn có phải hay không đang theo đuổi cậu?”
Tịch Hải Đường phúc chốc run lên “Cậu làm sao đột nhiên lại hỏi cái này?”
“Không có gì. Chẳng qua là cảm thấy ánh mắt của hắn nhìn cậu không tầm thường. Hải Đường, ý của cậu là thế nào? Cậu thích hắn sao?”
“Không!” Tịch Hải Đường giống như là cảnh cáo chính mình, nhanh chóng chối bỏ lời của Tố Tâm.
Thẩm Tố Tâm khẽ nhíu mày “Hải Đường, kỳ thật cậu cũng nên vì chính mình mà coi lại một chút. Tiểu Thần mặc dù ngày từng ngày trưởng thành nhưng cậu còn trẻ. Cậu thật sự muốn ở cả đời một mình như thế này sao?”
“Một người cũng không có gì không tốt.”
“Ai, kỳ thật tớ cũng không biết có nên khuyên cậu hay không. Cố Tích Tước kia vừa nhìn cũng biết rất không đơn giản, ý của tớ là cũng phải nhất định phải là Cố Tích Tước. Bất kể người đàn ông khác cậu gặp thì cậu cũng nên suy nghĩ một chút, nếu gặp được người thích hợp thì liền xem xét tới hạnh phúc sau này của cậu một chút.”
Tịch Hải Đường trầm mặc, từ một đêm năm 18 tuổi kia, cô cũng không bao giờ còn mơ ước đến tình yêu nữa.
“Hải Đường, tớ đã từng đọc trong sách có nói rằng trong đời một người con gái thì có hai mốc quan trọng nhất. Một là khi năm 18 tuổi,đó chính là giai đoạn một cô gái nhỏ trưởng thành một người con gái kiêu sa Một nữa là năm 25 tuổi, 25 tuổi đối với người con gái là hướng về mục tiêu phía trước. Hải Đường cơn ác mộng 18 tuổi đã qua , cậu bây giờ đã 25 tuổi mà trong tương lai của cậu còn có rất nhiều cơ hội. Cậu cũng nên nắm thật chắc, được không?”
“Tố Tâm, tối rồi chúng ta cũng đừng hàn huyên nữa mà ngủ thôi…”
Trong bóng tối, nhẹ nhàng hai tiếng thở dài.
-xxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxx-
Cố Gia Đại Trạch. Lầu Hai.
Trong một căn phòng nhỏ, Cố Tích Tước đang canh giữ bên giường của Doãn Ngan, lẳng lặng ngưng mắt nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của con trai. Lúc Doãn Ngân ngủ vẻ mặt buông lỏng, khóe miệng thậm chí nhẹ nhàng giờ lên giống như là mơ thấy giấc mơ đẹp.
“Mẹ…”Đột nhiên Doãn Ngân nói mê man ra, rất nhẹ nhàng nhưng lạ trực tiếp kích thích trái tim Cố Tích Tước.
Kìm lòng không đặng, hắn đưa tay ra nắm lấy tay con trai. Có lẽ lực nắm không đúng mà cũng có lẽ nhiệt độ cơ thể hắn không đúng nên khiến cho Doãn Ngân trong giấc ngủ khẽ có phát giác, chậm rãi mở mắt ra , nửa tỉnh nửa mê “Cha?”
Ngữ điệu lên cao, mang theo một điều không thể tưởng tượng nổi. Hiển nhiên trong mộng của cậu bé không phải là cha của mình.
Cố Tích Tước nhếch môi một cái, ôn hòa hỏi “Doãn Ngân vừa rồi nằm mơ phải không?”
“À.. cha làm sao biết.”
“Cha nghe được con kêu mẹ.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức đỏ “Cha, con sẽ nói cho cha một bí mật… Con vừa rồi nằm mơ thấy dì Hải Đường, là mẹ của Tiểu Thần.”
“Con rất hâm mộ sao?”
“Đúng vậy. Con mỗi lần nghe Tiểu Thần lo to mẹ thì con đều rất hôm mộ. Dì Hải Đường thật xinh đẹp lại thật ôn nhu. Nếu như dì ấy là mẹ của con thì tốt rồi.”
Tâm của Cố Tích Tước vặn càng chặt hơn.
“Cha, con cso thể hay không muốn thỉnh cầu cha một việc?”
“Con nói thử xem.”
Doãn Ngân mấp máy môi, đầu tiền là ở trong lòng luyện tập một lần rồi mới chậm rãi mở miệng “Cha, cha có thể hay không cố gắng thêm chút nữa. Theo đuổi dì Hải Đường , đem dì ấy về đây trở thành mẹ của con được không?”
Cố Tích Tước khẽ khiêu mi, Doãn Ngân cho tới bây giờ chưa từng có nói với hắn qua loại lời này. Xem ra hắn thật sự là không nén được khát vọng tận sâu trong đáy lòng.
Hắn trầm mặc làm cho Doãn Ngân có hiểu lầm “Cha, cha có phải hay không sợ bị cự tuyệt?”
Ánh mắt của Cố Tích Tước chìm chìm, hắn đâu chỉ là sợ bị cự tuyệt không đâu?
“Cha, cha cần phải dũng cảm một chút. Đàn ông đều cần phải dũng cảm một chút, cha có thể học hỏi chú Tần Hạo. Chú ấy rất dũng cảm nha.”
Cố Tích Tước cảm thấy rất buồn cười “Cái kia không gọi là dũng cảm mà gọi là da mặt dày.”
“Nhưng chú Tần Hạo da mặt dày nhưng lại dễ dàng thành công. Cha, cha cảm thấy thế nào?”
“À…”
Hôm sau dựa theo thời gian ước định trước đó, Hạng Phi Dương đi xe đến cửa xã khu Cẩm Tú, Tịch Hải Đường cùng Thẩm Tố Tâm cũng vừa mới xuống lầu, vừa muốn lên xe thì Cố Tích Tước cũng đến.
Tịch Hải Đường nghe tiếng xe hơi quen thuộc, trong lòng khẽ run lên, hắn như thế nào cũng tới?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.