Chương 62
An Nhiễm Nhiễm
26/11/2014
Đột nhiên hé ra tờ
giấy cũ kỹ màu vàng ố khiến hắn chú ý, là giấy khai sinh cũ của tiểu nha đầu kia nhưng ngày tháng năm sinh trên đó là… cùng ngày tháng năm sinh
với Doãn Ngân.
“Ong” một tiếng, đầu của Cố Tích Tước giống như chỉ trong nháy mắt bị gỗ một cái chủy nặng, cả người đều bối rối.
Làm sao có thể?
Tiểu Thần cùng Doãn Ngân cùng một ngày sinh?
Vậy chẳng lẽ tiểu nha đầu kia cùng với Doãn Ngân là sinh đôi sao?
Tại sao có thể như vậy?
Tại sao có thể như vậy?
Nghi vấn liên tiếp chui vào đầu óc, Cố Tích Tước thậm chị không biết mình cần phải vui mừng những cái gì đây. Từ lúc chào đời cho tới nay, hắn chưa bao giờ bị một sự kiến chấn kinh đến như thế.
Hắn rút cuộc cũng hiểu vì cái gì mà tại sân bay Singapore bản thân mình lại không hiểu sao lại có cảm giác thân thiết với tiểu nha đầu kia đến thế, vì sao lại không quan tâm tiểu nha đàu này làm bẩn quần áo của mình, vì sao cảm thấy đau lòng khi thấy nước mắt của tiểu nha đầu đó, nhìn tiểu nha đầu ấy khổ sở cũng khiến tâm của hắn đau theo…
Hắn rút cuộc cũng hiểu vì cái gì chính mình lại nguyên ý kiên nhẫn cùng một tiểu nha đầu thảo luận về cổ phiếu,nguyện ý nghe cô bé lải nhải ở trong điện thoại, nguyện ý từng lần một giảng giải cho cô bé nghe…
Hắn rút cuộc cũng hiểu vì cái gì cho rằng tiểu nha đầu này là con của người đàn ông khác thì hắn lại tức giận nhưng đồng thời trong lòng vẫn giãy giụa, rút cuộc hắn hiểu tại sao lại giúp tiểu nha đầu này sửa ống nước mặc dù hắn không nhận khăn lông nhưng hắn cảm thấy hành động của tiểu nha đầu đó thật ấm áp, rút cuộc hắn cũng hiểu vì sao khi tiểu nha đầu đưa chăn bông cho hắn thì hắn lại cảm thấy thiên địa luân luôn hồi như vậy, rút cuộc hẳn cũng hiểu tại sao lại muốn cùng tiểu nha đầu ngồi Ma Thiên Luân, rút cuộc cũng hiểu tại sao mình nguyện ý làm cho tiểu nha đầu này cùng họ với hắn….
Nhớ lại quả nhiên là chịu không nổi một chút sức nặng.
Hắn rút cuộc hiểu rõ….
Tất cả…
Tiểu Thần, lại là con gái của hắn.
Chuyện khó có thể kiềm chế, trong ánh mắt có ướt át…
Hắn chưa từng có cảm giác mình như thế nào lại đáng hận như vậy, nhớ tới trước kia hắn đã hiểu lầm rồi vũ nhục Hải Đường, nhớ tới hắn đã từng lạnh nhạt cùng chán ghét Tiểu Thần như thế nào… Hắn thật hận không thể giết bản thân mình.
Hắn về sau nên làm cái gì bây giờ?
Hắn nên làm cái gì để đền bù phần thua thiệt kia?
Nắm tờ giấy khai sinh tay hắn nhè nhẹ run lên, cách đó không xa tiếng bước chân dần dần truyền đến. Hắn nhanh chóng đem túi hồ sơ để lại vị trí cũ, nhưng tâm của hắn lại không có cách nào bình tĩnh lại được…
Từ toilet đi ra Tiểu Thần ngoan ngoãn ngồi trở lại vị trí cũ, theo sát Cố Tích Tước. Cô bé nháy đôi mắt đen nhánh to sáng hết nhìn đông tới nhìn tây nhưng cảm giác có điều gì đó kỳ quái rất khó nói…
“A… chú Cố, chú làm gì mà cứ nhìn cháu thế ?Trên mặt cháu có cái gì sao?” Tiểu nha đầu bất an, là không phải mặt của mình bị dơ chứ? Vừa hoài nghi vừa dùng bàn tay nhỏ sờ lên khuôn mặt.
“Không có, mặt Tiểu Thần rất sạch và đẹp nữa.” Cố Tích Tước nắm bàn tay nhỏ bé của tiểu nha đầu, đầu nhón tay khẽ run lên.
“A? Chú Cố, tay của chú thật mát a. Làm sao vậy, có phải là bị cảm rồi hay không?”
“Không có, thân thể chú rất khỏe mạnh, sẽ không bị cảm mạo đâu.” Tiểu nha đầu quan tâm làm cho tâm của hắn trong nháy mắt lướt qua một dòng nước ấm.
Tiểu Thần lắc lắc đầu “Chú Cố, chú nghĩ như vậy là không đúng. Ngày bình thường thân thể khỏe mạnh nhưng nếu đột nhiên mà sinh bệnh thì sẽ nghiêm trọng hơn. Chú đừng tưởng rằng bộ dạng của chú vừa cao vừa cường tráng thì liền bỏ qua thân thể a.”
“Ừ, chú biết rõ. Cảm ơn Tiểu Thần đã quan tâm.”
“Hì hì, không cần khách khí a. Cháu quan tâm chú là đúng mà. Chú Cố, chú về sau cùng với mẹ con cháu chính là người một nhà mà người một nhà thì quan tâm lẫn nhau là chuyện bình thường, đúng không?”
“Đúng vậy. Chúng ta là người một nha… người một nhà…” Cố Tích Tước kìm lòng không được đem Tiểu Thần ôm vào trong ngực, sít sao mà ôm lấy.
“Ách…” Tiểu Thần có chút không thoải mái, chú ấy làm sao vậy? Ôm mình thật chặt nha. Bất quá xem chú ấy như vậy có lẽ là thực sự ngã bệnh mà khi đã ngã bệnh thì con người rất yếu ớt, để cho chú ấy ôm nhiều một tý có lẽ tốt hơn.
Tịch Hải Đường thấy thần sắc của Cố Tích Tước cũng không được bình thường, trong lòng nổi lên nghi hoặc “Sắc mặt của anh vừa rồi không được tốt lắm, hiện tại càng kém. Có phải hay không đã xảy ra chuyện gì?”
“Không có việc gì… thật sự không có việc gì.” Chối bỏ bản thân lại không có cách nào vĩnh viễn chối bỏ sinh mệnh của hắn.
Rất nhanh, việc sửa đổi hộ tịch đã được làm xong. Tịch Hải Đường nhìn tên mới của mình trên hộ khẩu, không khỏi có chút khẩn trương. Từ giờ khắc này, cô chân chính là con gái của Hạng Kiến Hào, cũng từ giờ khắc này trên người cô có nhiều trách nhiệm hơn. Cô trước kia chẳng qua chỉ là một người có cuộc sống bình thường, một năm nhận được 35 vạn nhân dân tệ tiền lương cũng đã rất thỏa mãn nhưng là bây giờ trên người cô còn bị dán lên cái mác con gái của giám đốc ngân hàng đầu tư lớn nhất Đông Nam Á. Cô rất mờ mịt, không biết mình nên làm cái gì và có thể làm cái gì.
“Hải Đường, đừng sợ. Tất cả đã có anh.” Hắn cầm tay của cô, khích lệ sự dũng cảm của cô, dẹp yên mọi bất an trong lòng cô.
Khóe miệng cô giương nhẹ, không có lựa nào khác là tin tưởng hắn.
Tần Hạo bỗng nhiên lại gọi điện tới, nói có công ty có việc gấp, gọi Cố Tích Tước nhanh đi về xử lý.
“Hải Đường, em cùng Tiểu Thần về nhà trước rồi sửa sang lại hành lý một chút. Tố Tâm cũng đi rồi, hai mẹ con em đơn độc ở đó anh không yên tâm nên đến chỗ của anh thì hơn. Dì Chu đã dọn xong phòng rồi, em một phòng còn Tiểu Thần một gian.”
“Được rồi…” Tịch Hải Đường gật đầu đáp ứng, chuyện hộ tịch đã được xử lý tốt, tương lai mấy ngày sắp tới có lẽ bận rộn không thể tưởng tượng được. Cô dời qua đó có lẽ sẽ tiện hơn.
“Vậy buổi tối anh đi đón hai mẹ con.”
“Không cần đâu, tôi cùng Tiểu Thần ngồi taxi là được rồi. Anh đừng đi đi lại lại nữa, quá cực khổ.”
“Em quan tâm anh sao?” Ánh mắt của hắn khóa trên người cô, bên khóe miệng hiện lên một ý thỏa mãn vui vẻ.
Tịch Hải Đường thoáng chốc đỏ mặt “Anh chớ nói nhảm, tôi mới không có.”
“Không có làm sao đỏ mặt vậy rồi?”
“Là do trời lạnh thôi.” Mặt của cô càng ngày càng không khống chế được mà đỏ hơn, lúc này đây ngay cả bên tai cũng đều đã nhuốm sắc đỏ.
Cố Tích Tước thấp giọng cười ra tiếng, cảm thấy bộ dạng khẩu thị tâm phi của cô thật là đáng yêu. Hắn nghiêng người sát vào cô, thanh âm trầm thấp xen lẫn sự mập mờ “Hải Đường, anh thích em quan tâm anh.”
Tịch Hải Đường ảo não đẩy hắn ra “Anh nhanh đi đến công ty đi, Tần Hạo vẫn còn chờ ở công ty.”
“Anh không muốn đi, tiền có nhiều đi chăng nữa cũng không mua được giây phút vui vẻ như bây giờ.”
Cô sững sờ , kinh dị nhìn hắn.
Hai người ngơ ngác nhìn qua nhìn lại, Tiểu Thần có chút không chịu nổi, tiểu nha đầu lắc ống tay áo Cố Tích Tước “Chú Cố, chú không đi làm thì sẽ không có tiền, về sau lấy cái gì nuôi cháu cùng mẹ đây?”
“A..”Cố Tích Tước cùng Tịch Hải Đường cùng nhau bị lời nói của Tiểu Thần làm cho kinh ngạc.
Tịch Hải Đường vội vàng ngồi xổm thân xuống, an ủi con gái “Tiểu Thần,mẹ cũng có thể kiếm tiền a. Loại vấn đề này con không cần phải lo lắng.”
“Con không phải là lo lắng chỉ là muốn nói cho chú ấy nhớ tới trách nhiệm của chú ấy thôi. Sau khi mẹ và chú ấy kết hôn thì chú ấy chính là chủ gia đình, thân là người đàn ông định thiên lập địa thì kiếm tiền nuôi gia đình là nghĩa vụ a. Hơn nữa , con không muốn mẹ về sau sẽ khổ cực như vậy nữa cho nên liền xin chú ấy, nhất định phải cố gắng nhất định phải làm cho cuộc sống của mẹ sau này trôi qua trong hạnh phúc.”
Nói đi nói lại, Tiểu Thần chính là hi vọng mẹ của mình hạnh phúc, là đứa con hiếu thuận.
Cố Tích Tước gật đầu nhẹ, bộ dạng rất thụ giáo “Tiểu Thần, cháu yên tâm đi. Chú nhất định sẽ rất cố gắng, nhất định sẽ làm cho cuộc sống sau này của hai mẹ con trôi qua trong hạnh phúc.”
“Không chỉ là chúng ta, còn có Doãn Ngân a.” Tiểu nha đầu rất hiểu chuyện, không có quên Doãn Ngân.
“ừ, tất cả chúng ta.”
“Vâng. Chúa cũng sẽ ngoan ngoãn nghe lời, nghiêm túc đọc sách, về sau chúa muốn cùng Doãn Ngân cùng nhau cố gắng. Chúng cháu phải đấu một trận, xem ai thắng.” Chợt nhớ tới lần diễn thuyết tiếng anh trước kia, Tiểu Thần vẫn cảm thấy thật đáng tiếc, không có thể cùng Doãn Ngân phân cao thấp, không biết được ai lợi hại hơn ai đây.
Nhìn thấy ý chí chiến đấu sôi sục của Tiểu Thần, Cố Tích Tước đột nhiên cảm giác được ý chí chiến đấu của mình cũng bị kích thích đi lên khiến hắn cảm thấy việc kiếm tiền chưa bao giờ vui vẻ như thế. Nhưng bây giờ hắn cảm thấy càng nhiều tiền càng tốt bởi vì nó chở đầy hi vọng của con gái hắn nha.
Ngổi xổm thân xuống, hắn nhẹ nhàng ôm bải vai tiểu nha đùa “Tiểu Thần, chú sẽ rất cố gắng đạt được tất cả các yêu cầu của cháu. Đầu tiên chú sẽ học chơi “Plants vs. Zombies”cùng với cháu , được hay không?”
Tiểu Thần híp híp mát, rất thông minh liền ra nhận ra hắn có âm mưu “Chú Cố, chú có phải hay không có mục đích gì khác a?”
“A…” Cố Tích Tước lần nữa nở nụ cười, tiểu nha đầu này thông minh đến quá phận. Nhưng là có một cô con gái thông minh như vậy rất hạnh phúc nha.
“Tiểu Thần, nếu như chú oẳn tù tì có thể thắng thì cháu có thể gọi chú bằng một tiếng “cha” được không?” Trong ánh mắt Cố Tích Tước tràn đầy mong đợi.
Nghe vậy, Tiểu Thần sững sờ mà Tịch Hải Đườn lại càng sững sờ hơn. Mặc dù bọn họ đã quyết định kết hôn nhưng hai bên cũng biết được mục đích đằng sau cuộc hôn nhân này, cô không có nghĩ qua sẽ để hai đứa trẻ thay đổi cách xưng hô.
Tiểu Thần không trả lời, Tịch Hải Đường cũng không có nói giúp hắn làm cho Cố Tích Tước cảm nhận được sự thất vọng.
Có lẽ vì quan hệ huyết mạch tương liên mà Tiểu Thần cảm thấy tâm tình của hắn biến hóa nhưng trên mặt lại không thay đổi, nụ cười vui vẻ vẫn còn trên khóe miệng nhưng chính là biết rõ hắn đang rất khổ tâm.
“Chú Cố… chú xem như vậy có tốt không? Chú trước hết cứ từ 59% biến thành người đạt tiêu chuẩn đã, trước hết là chú kỵ sĩ sau đó hãy nói đến cha có được không?”
Hiển nhiên, tiểu nha đầu thiện lương đang nhượng bộ.
Cố Tích Tước cảm thấy an ủi vô cùng “Tiểu Thần, cháu thật là một đứa bé ngoan lại thiện lương.”
Hắn khen ngợi làm cho Tiểu Thần đỏ mặt lên. Không xong a! Tiểu nha đầu này rõ ràng dễ thẹn thùng đến như vây. Nhưng bị chú Cố khen ngợi trong lòng thực sự là ngọt ngào, giống như cả người đều muốn bay lên. A, không được, không nên, không thể kiêu ngạo.
Tiểu nha đầu cực lực bảo trì trấn định bản thân mình nhưng lại không biết bộ dạng nhu thuận khả ái kia khắc thật sâu ở đáy lòng của Cố Tích Tước.
Sau khi chia tay Cố Tích Tước đi xe đến coog ty, tâm tình thật lâu sau vẫn không thể bình tĩnh, đối với hạnh phúc đột nhiên này cảm thấy rất vui mừng nhưng cũng rất bất an.
Chuyển người qua khúc quanh, đã sắp đến cao ốc Kim Tước đột nhiên lối đi bộ xông ra một người phụ nữ có thai, thẳng tắp hướng xe hắn mà đi tới.
Cố Tích Tước cả kinh, đạp mạnh xuống thắng xe, ngẩng đầu lên nhìn bỗng giật mình…
Nhu Nhi?
“Ong” một tiếng, đầu của Cố Tích Tước giống như chỉ trong nháy mắt bị gỗ một cái chủy nặng, cả người đều bối rối.
Làm sao có thể?
Tiểu Thần cùng Doãn Ngân cùng một ngày sinh?
Vậy chẳng lẽ tiểu nha đầu kia cùng với Doãn Ngân là sinh đôi sao?
Tại sao có thể như vậy?
Tại sao có thể như vậy?
Nghi vấn liên tiếp chui vào đầu óc, Cố Tích Tước thậm chị không biết mình cần phải vui mừng những cái gì đây. Từ lúc chào đời cho tới nay, hắn chưa bao giờ bị một sự kiến chấn kinh đến như thế.
Hắn rút cuộc cũng hiểu vì cái gì mà tại sân bay Singapore bản thân mình lại không hiểu sao lại có cảm giác thân thiết với tiểu nha đầu kia đến thế, vì sao lại không quan tâm tiểu nha đàu này làm bẩn quần áo của mình, vì sao cảm thấy đau lòng khi thấy nước mắt của tiểu nha đầu đó, nhìn tiểu nha đầu ấy khổ sở cũng khiến tâm của hắn đau theo…
Hắn rút cuộc cũng hiểu vì cái gì chính mình lại nguyên ý kiên nhẫn cùng một tiểu nha đầu thảo luận về cổ phiếu,nguyện ý nghe cô bé lải nhải ở trong điện thoại, nguyện ý từng lần một giảng giải cho cô bé nghe…
Hắn rút cuộc cũng hiểu vì cái gì cho rằng tiểu nha đầu này là con của người đàn ông khác thì hắn lại tức giận nhưng đồng thời trong lòng vẫn giãy giụa, rút cuộc hắn hiểu tại sao lại giúp tiểu nha đầu này sửa ống nước mặc dù hắn không nhận khăn lông nhưng hắn cảm thấy hành động của tiểu nha đầu đó thật ấm áp, rút cuộc hắn cũng hiểu vì sao khi tiểu nha đầu đưa chăn bông cho hắn thì hắn lại cảm thấy thiên địa luân luôn hồi như vậy, rút cuộc hẳn cũng hiểu tại sao lại muốn cùng tiểu nha đầu ngồi Ma Thiên Luân, rút cuộc cũng hiểu tại sao mình nguyện ý làm cho tiểu nha đầu này cùng họ với hắn….
Nhớ lại quả nhiên là chịu không nổi một chút sức nặng.
Hắn rút cuộc hiểu rõ….
Tất cả…
Tiểu Thần, lại là con gái của hắn.
Chuyện khó có thể kiềm chế, trong ánh mắt có ướt át…
Hắn chưa từng có cảm giác mình như thế nào lại đáng hận như vậy, nhớ tới trước kia hắn đã hiểu lầm rồi vũ nhục Hải Đường, nhớ tới hắn đã từng lạnh nhạt cùng chán ghét Tiểu Thần như thế nào… Hắn thật hận không thể giết bản thân mình.
Hắn về sau nên làm cái gì bây giờ?
Hắn nên làm cái gì để đền bù phần thua thiệt kia?
Nắm tờ giấy khai sinh tay hắn nhè nhẹ run lên, cách đó không xa tiếng bước chân dần dần truyền đến. Hắn nhanh chóng đem túi hồ sơ để lại vị trí cũ, nhưng tâm của hắn lại không có cách nào bình tĩnh lại được…
Từ toilet đi ra Tiểu Thần ngoan ngoãn ngồi trở lại vị trí cũ, theo sát Cố Tích Tước. Cô bé nháy đôi mắt đen nhánh to sáng hết nhìn đông tới nhìn tây nhưng cảm giác có điều gì đó kỳ quái rất khó nói…
“A… chú Cố, chú làm gì mà cứ nhìn cháu thế ?Trên mặt cháu có cái gì sao?” Tiểu nha đầu bất an, là không phải mặt của mình bị dơ chứ? Vừa hoài nghi vừa dùng bàn tay nhỏ sờ lên khuôn mặt.
“Không có, mặt Tiểu Thần rất sạch và đẹp nữa.” Cố Tích Tước nắm bàn tay nhỏ bé của tiểu nha đầu, đầu nhón tay khẽ run lên.
“A? Chú Cố, tay của chú thật mát a. Làm sao vậy, có phải là bị cảm rồi hay không?”
“Không có, thân thể chú rất khỏe mạnh, sẽ không bị cảm mạo đâu.” Tiểu nha đầu quan tâm làm cho tâm của hắn trong nháy mắt lướt qua một dòng nước ấm.
Tiểu Thần lắc lắc đầu “Chú Cố, chú nghĩ như vậy là không đúng. Ngày bình thường thân thể khỏe mạnh nhưng nếu đột nhiên mà sinh bệnh thì sẽ nghiêm trọng hơn. Chú đừng tưởng rằng bộ dạng của chú vừa cao vừa cường tráng thì liền bỏ qua thân thể a.”
“Ừ, chú biết rõ. Cảm ơn Tiểu Thần đã quan tâm.”
“Hì hì, không cần khách khí a. Cháu quan tâm chú là đúng mà. Chú Cố, chú về sau cùng với mẹ con cháu chính là người một nhà mà người một nhà thì quan tâm lẫn nhau là chuyện bình thường, đúng không?”
“Đúng vậy. Chúng ta là người một nha… người một nhà…” Cố Tích Tước kìm lòng không được đem Tiểu Thần ôm vào trong ngực, sít sao mà ôm lấy.
“Ách…” Tiểu Thần có chút không thoải mái, chú ấy làm sao vậy? Ôm mình thật chặt nha. Bất quá xem chú ấy như vậy có lẽ là thực sự ngã bệnh mà khi đã ngã bệnh thì con người rất yếu ớt, để cho chú ấy ôm nhiều một tý có lẽ tốt hơn.
Tịch Hải Đường thấy thần sắc của Cố Tích Tước cũng không được bình thường, trong lòng nổi lên nghi hoặc “Sắc mặt của anh vừa rồi không được tốt lắm, hiện tại càng kém. Có phải hay không đã xảy ra chuyện gì?”
“Không có việc gì… thật sự không có việc gì.” Chối bỏ bản thân lại không có cách nào vĩnh viễn chối bỏ sinh mệnh của hắn.
Rất nhanh, việc sửa đổi hộ tịch đã được làm xong. Tịch Hải Đường nhìn tên mới của mình trên hộ khẩu, không khỏi có chút khẩn trương. Từ giờ khắc này, cô chân chính là con gái của Hạng Kiến Hào, cũng từ giờ khắc này trên người cô có nhiều trách nhiệm hơn. Cô trước kia chẳng qua chỉ là một người có cuộc sống bình thường, một năm nhận được 35 vạn nhân dân tệ tiền lương cũng đã rất thỏa mãn nhưng là bây giờ trên người cô còn bị dán lên cái mác con gái của giám đốc ngân hàng đầu tư lớn nhất Đông Nam Á. Cô rất mờ mịt, không biết mình nên làm cái gì và có thể làm cái gì.
“Hải Đường, đừng sợ. Tất cả đã có anh.” Hắn cầm tay của cô, khích lệ sự dũng cảm của cô, dẹp yên mọi bất an trong lòng cô.
Khóe miệng cô giương nhẹ, không có lựa nào khác là tin tưởng hắn.
Tần Hạo bỗng nhiên lại gọi điện tới, nói có công ty có việc gấp, gọi Cố Tích Tước nhanh đi về xử lý.
“Hải Đường, em cùng Tiểu Thần về nhà trước rồi sửa sang lại hành lý một chút. Tố Tâm cũng đi rồi, hai mẹ con em đơn độc ở đó anh không yên tâm nên đến chỗ của anh thì hơn. Dì Chu đã dọn xong phòng rồi, em một phòng còn Tiểu Thần một gian.”
“Được rồi…” Tịch Hải Đường gật đầu đáp ứng, chuyện hộ tịch đã được xử lý tốt, tương lai mấy ngày sắp tới có lẽ bận rộn không thể tưởng tượng được. Cô dời qua đó có lẽ sẽ tiện hơn.
“Vậy buổi tối anh đi đón hai mẹ con.”
“Không cần đâu, tôi cùng Tiểu Thần ngồi taxi là được rồi. Anh đừng đi đi lại lại nữa, quá cực khổ.”
“Em quan tâm anh sao?” Ánh mắt của hắn khóa trên người cô, bên khóe miệng hiện lên một ý thỏa mãn vui vẻ.
Tịch Hải Đường thoáng chốc đỏ mặt “Anh chớ nói nhảm, tôi mới không có.”
“Không có làm sao đỏ mặt vậy rồi?”
“Là do trời lạnh thôi.” Mặt của cô càng ngày càng không khống chế được mà đỏ hơn, lúc này đây ngay cả bên tai cũng đều đã nhuốm sắc đỏ.
Cố Tích Tước thấp giọng cười ra tiếng, cảm thấy bộ dạng khẩu thị tâm phi của cô thật là đáng yêu. Hắn nghiêng người sát vào cô, thanh âm trầm thấp xen lẫn sự mập mờ “Hải Đường, anh thích em quan tâm anh.”
Tịch Hải Đường ảo não đẩy hắn ra “Anh nhanh đi đến công ty đi, Tần Hạo vẫn còn chờ ở công ty.”
“Anh không muốn đi, tiền có nhiều đi chăng nữa cũng không mua được giây phút vui vẻ như bây giờ.”
Cô sững sờ , kinh dị nhìn hắn.
Hai người ngơ ngác nhìn qua nhìn lại, Tiểu Thần có chút không chịu nổi, tiểu nha đầu lắc ống tay áo Cố Tích Tước “Chú Cố, chú không đi làm thì sẽ không có tiền, về sau lấy cái gì nuôi cháu cùng mẹ đây?”
“A..”Cố Tích Tước cùng Tịch Hải Đường cùng nhau bị lời nói của Tiểu Thần làm cho kinh ngạc.
Tịch Hải Đường vội vàng ngồi xổm thân xuống, an ủi con gái “Tiểu Thần,mẹ cũng có thể kiếm tiền a. Loại vấn đề này con không cần phải lo lắng.”
“Con không phải là lo lắng chỉ là muốn nói cho chú ấy nhớ tới trách nhiệm của chú ấy thôi. Sau khi mẹ và chú ấy kết hôn thì chú ấy chính là chủ gia đình, thân là người đàn ông định thiên lập địa thì kiếm tiền nuôi gia đình là nghĩa vụ a. Hơn nữa , con không muốn mẹ về sau sẽ khổ cực như vậy nữa cho nên liền xin chú ấy, nhất định phải cố gắng nhất định phải làm cho cuộc sống của mẹ sau này trôi qua trong hạnh phúc.”
Nói đi nói lại, Tiểu Thần chính là hi vọng mẹ của mình hạnh phúc, là đứa con hiếu thuận.
Cố Tích Tước gật đầu nhẹ, bộ dạng rất thụ giáo “Tiểu Thần, cháu yên tâm đi. Chú nhất định sẽ rất cố gắng, nhất định sẽ làm cho cuộc sống sau này của hai mẹ con trôi qua trong hạnh phúc.”
“Không chỉ là chúng ta, còn có Doãn Ngân a.” Tiểu nha đầu rất hiểu chuyện, không có quên Doãn Ngân.
“ừ, tất cả chúng ta.”
“Vâng. Chúa cũng sẽ ngoan ngoãn nghe lời, nghiêm túc đọc sách, về sau chúa muốn cùng Doãn Ngân cùng nhau cố gắng. Chúng cháu phải đấu một trận, xem ai thắng.” Chợt nhớ tới lần diễn thuyết tiếng anh trước kia, Tiểu Thần vẫn cảm thấy thật đáng tiếc, không có thể cùng Doãn Ngân phân cao thấp, không biết được ai lợi hại hơn ai đây.
Nhìn thấy ý chí chiến đấu sôi sục của Tiểu Thần, Cố Tích Tước đột nhiên cảm giác được ý chí chiến đấu của mình cũng bị kích thích đi lên khiến hắn cảm thấy việc kiếm tiền chưa bao giờ vui vẻ như thế. Nhưng bây giờ hắn cảm thấy càng nhiều tiền càng tốt bởi vì nó chở đầy hi vọng của con gái hắn nha.
Ngổi xổm thân xuống, hắn nhẹ nhàng ôm bải vai tiểu nha đùa “Tiểu Thần, chú sẽ rất cố gắng đạt được tất cả các yêu cầu của cháu. Đầu tiên chú sẽ học chơi “Plants vs. Zombies”cùng với cháu , được hay không?”
Tiểu Thần híp híp mát, rất thông minh liền ra nhận ra hắn có âm mưu “Chú Cố, chú có phải hay không có mục đích gì khác a?”
“A…” Cố Tích Tước lần nữa nở nụ cười, tiểu nha đầu này thông minh đến quá phận. Nhưng là có một cô con gái thông minh như vậy rất hạnh phúc nha.
“Tiểu Thần, nếu như chú oẳn tù tì có thể thắng thì cháu có thể gọi chú bằng một tiếng “cha” được không?” Trong ánh mắt Cố Tích Tước tràn đầy mong đợi.
Nghe vậy, Tiểu Thần sững sờ mà Tịch Hải Đườn lại càng sững sờ hơn. Mặc dù bọn họ đã quyết định kết hôn nhưng hai bên cũng biết được mục đích đằng sau cuộc hôn nhân này, cô không có nghĩ qua sẽ để hai đứa trẻ thay đổi cách xưng hô.
Tiểu Thần không trả lời, Tịch Hải Đường cũng không có nói giúp hắn làm cho Cố Tích Tước cảm nhận được sự thất vọng.
Có lẽ vì quan hệ huyết mạch tương liên mà Tiểu Thần cảm thấy tâm tình của hắn biến hóa nhưng trên mặt lại không thay đổi, nụ cười vui vẻ vẫn còn trên khóe miệng nhưng chính là biết rõ hắn đang rất khổ tâm.
“Chú Cố… chú xem như vậy có tốt không? Chú trước hết cứ từ 59% biến thành người đạt tiêu chuẩn đã, trước hết là chú kỵ sĩ sau đó hãy nói đến cha có được không?”
Hiển nhiên, tiểu nha đầu thiện lương đang nhượng bộ.
Cố Tích Tước cảm thấy an ủi vô cùng “Tiểu Thần, cháu thật là một đứa bé ngoan lại thiện lương.”
Hắn khen ngợi làm cho Tiểu Thần đỏ mặt lên. Không xong a! Tiểu nha đầu này rõ ràng dễ thẹn thùng đến như vây. Nhưng bị chú Cố khen ngợi trong lòng thực sự là ngọt ngào, giống như cả người đều muốn bay lên. A, không được, không nên, không thể kiêu ngạo.
Tiểu nha đầu cực lực bảo trì trấn định bản thân mình nhưng lại không biết bộ dạng nhu thuận khả ái kia khắc thật sâu ở đáy lòng của Cố Tích Tước.
Sau khi chia tay Cố Tích Tước đi xe đến coog ty, tâm tình thật lâu sau vẫn không thể bình tĩnh, đối với hạnh phúc đột nhiên này cảm thấy rất vui mừng nhưng cũng rất bất an.
Chuyển người qua khúc quanh, đã sắp đến cao ốc Kim Tước đột nhiên lối đi bộ xông ra một người phụ nữ có thai, thẳng tắp hướng xe hắn mà đi tới.
Cố Tích Tước cả kinh, đạp mạnh xuống thắng xe, ngẩng đầu lên nhìn bỗng giật mình…
Nhu Nhi?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.