Giám Đốc Cưỡng Chế Yêu

Chương 65

An Nhiễm Nhiễm

26/11/2014

Tịch Hải Đường trọn to hai mắt, hướng về phía ngón tay Tiểu Thần đang chỉ, vị trí của cô có chút chếch không như Tiểu Thần đứng ở chỗ kia thấy rõ ràng. Vì vậy cô làm cho Tiểu Thần ngồi tại trên chân mình, cô lại xê dịch vị trí, quay cửa kính xe xuống, thò đầu ra …

Làn xe như nước nhưng có không ít lái xe đều chú ý tới tình huống trên con đường đối diện kia, phần lớn mọi người cảm thấy Cố Tích Tước dũng khi khả gia, còn có người nhiệt tình huýt sao lên làm lây nhiễm không khí đông đúc trong không khí mùa đông.

Cách chiếc xe taxi Tịch Hải Đường một khoảng có một chiếc xe vừa vặn có hai cái đầu nhô ra ngắm nhìn. Hai vợ chồng vừa ngắm nhìn vừa cảm thán. Người đàn ông nói “Anh dám đánh cuộc, người đàn ông kia nhất định là vội vàng đi cầu hôn nha.”

Người phụ nữ lại nói “Thôi đi. Em xem chừng là đi gặp tiểu tam à.”

Người đàn ông lại nói “Tiểu tam làm sao có thể có sức quyến rũ như vậy, nhất định là đi gặp vợ a.”

Người phụ nữ lại bĩu môi “Năm đó anh cầu hôn với em có ra sức như vậy không thế?”

Người đàn ông đã lúng túng “A… năm đó phong tục thuần phác, chịu không được sự điên cuồng như vậy… ha ha …”

Tịch Hải Đường trợn mắt há hốc mồm, vội vàng trả tiền cho lái xe “Xin lỗi tiên sih, chúng tôi muốn xuống xe tại đây.”

“Hả? Xuống ở đây?” Lái xe có chút sững sờ, chẳng lẽ bệnh chạy như điên kia có thể lây được sao? Người trẻ tuổi thật là điên cuồng a.

Tịch Hải Đường cùng Tiểu Thần vội vàng đem hành lý chuyển xuống xe, sau đó đi xuyên qua từng dãy xe, thật vất vả mới đi qua được đến đường đối diện.

“Cố Tích Tước… Cố Tích Tước…”

“Chú Cố! Chú Cố! Chú đừng chạy nữa, chúng cháu ở chỗ này a.”

“Cố Tích Tước… Mau dừng lại đi.”

“Chú Cố! Đứng lại.”

Hai mẹ con bất chấp ánh mắt khác thường xung quanh đang nhìn chăm chú họ, hắng giọng điên cuồng gào thét. Có người cảm thấy thú vị, cũng liền xuống xe đuổi theo Cố Tích Tước “Này, anh còn chạy cái gì nữa. Vợ và con gái đều đã đuổi theo tới rồi kìa.”

“Cái gì?” Cố Tích Tước cuối cùng cũng nghe được, dừng bước lại.

Quay đầu lại….

Chỉ thấy Tịch Hải Đường cùng Tiểu Thần buông lỏng tất cả các hành lý lớn nhỏ, mệt mỏi đứng thở hồng hộc, mặt đều hồng hồng.

Cố Tích Tước thoáng cái đã bối rối “Hải Đường, Tiểu Thần. Hai người sao lại ở nơi này?”



“Tôi… chúng tôi…” Hai mẹ con không thở nổi, không có biện pháp nào để nói cho xong. Tiểu Thần lại càng chạy nhanh đến đâu xóc hông, bàn tay nhỏ gắt gao ôm lấy bụng. Ôi ! đau qá. Khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại giống như đang tố khổ.

Cố Tích Tước chợt nở nụ cười, cười rất lớn tiếng, cười vui vẻ xưa nay chưa từng có, cười đến nỗi trong ánh mắt có lệ quang. Sống những năm này, hắn chưa bao giờ mất mặt qua như vậy, chưa bao giờ điên cuồng qua như vậy nhưng cũng chưa bao giờ hạnh phúc qua như vậy.

Trong tích tắc khi ngoái đầu lại, hắn chứng kiến người không muốn nhìn thấy hắn nhất không hề kiêng kị chạy về phía hắn, cái loại cảm giác hạnh phúc đó không có bất cứ thứ gì có thể so sánh được. Cho dù là hắn đem toàn bộ tài sản gia thế để đổi, hắn cũng sẽ không thấy tiếc nuối điều gì.

Không phải là mỗi một lần cố gắng cũng sẽ có thu hoạch nhưng là mỗi một lần thu hoạch đều phải cố gắng. Hắn nguyện ý vì hạnh phúc như vậy mà cố gắng.

Hắn giang hai cánh tay, nghênh đón hai người phụ nữ quan trọng nhất của hắn vào trong lòng, ôm sít sao.

Giờ khắc này, hắn giống như có được toàn bộ thế giới…

Đợi trải qua một đoạn đường điên cuồng chạy như điên, Tiểu Thần đã hoàn toàn mệt mỏi mềm nhũn. Khi đến Cố gia, cô bé cũng chỉ biết không muốn xuống xe, bởi vì thật sự là đi không được a.

“Tiểu Thần, mẹ ôm con.”

“Để anh cho.” Cố Tích Tước xuống xe trước, sau đó đi đến cửa xe đằng sau, khom lưng dò xét bên trong, đem Tiểu Thần đang mềm nhũn ôm vào trong lồng ngực, khóe miệng mơ hồ giương lên.

Tiểu Thần nhếch miệng cười cười, vẻ mặt như có chút thống khổ “Chú Cố, chú hôm nay thực sự biểu hiện quá cường hãn đi. Cháu quyết định khôi phục danh hiệu chú kỵ sĩ lại cho chú. Nhưng chú lần sau đừng dọa người như vậy nữa.”

“Dọa người sao?”

“Vâng.”

“Đối với cháu nhìn rất thích a. Chạy trốn dường như rất hưng phấn.”

“Cháu khi mới bắt đầu thì rất hưng phấn, nhưng là đến khi mệt chạy không nổi thì chẳng thấy hứng phấn gì nữa, một chút cũng không.”

Khuôn mặt nhỏ nhắn lại nhăn lại biểu tình tố khổ.

Tịch Hải Đường cũng nhịn không được bật cười “Được rồi, Tiểu Thần. Con như vậy cũng coi như là một lần thể nghiệm cuộc sống, con không phải là luôn thích chuyện kích thích sao, lần này có thể hài lòng chưa?”

“A.. hài lòng vô cùng…” Thanh âm mềm mại của tiểu nha đầu giống như bông, rất vô lực cũng rất đáng yêu.

Ở cửa nhà chính, Doãn Ngân nhang chóng chạy vội ra “Cha, mọi người sao giờ mới về. Con đang định chút nữa chạy đi tìm mọi người a.”



Tiểu Thần thiếu chút nữa té xỉu “Không cần phải cùng tớ nói chữ chạy nữa đâu.”

Ngày đầu tiên chuyển vào Cố gia, Tịch Hải Đường cùng Tiểu Thần đều có chút câu nệ. Chu tẩu vì hai người mà chuẩn bị phòng thật hoàn mỹ cùng với rượu ngon, vô số món ăn thôm ngon. Hai mẹ con len lén nuốt nước miếng một cái.

Tiểu Thần nhìn về chiếc phòng nhỏ màu hồng phấn kia, vẻ mặt đều có chút dữ tợn, tiểu nha đầu nhìn Doãn Ngân, nhỏ giọng nói “Cái này.. là cho tớ a?”

“Ừ. Cậu có thích không?” Doãn Ngân rất mong đợi nhìn Tiểu Thần.

Tiểu Thần khóe miệng giật giật, thanh âm sợ hãi “Cảm giác là công chúa ở a. Tớ cũng không phải công chúa.”

“Ai nói cậu không phải là công chúa. Cậu sau này là em gái của tớ, là tiểu công chúa của nhà này, là tiểu công chúa mà cả gia đình yêu thích nhất nha.” Doãn Ngân dắt tay Tiểu Thần, đem dẫn đến chiếc phòng nhỏ.

“Tiểu Thần, cách bố trí phòng này với phòng của tớ giống nhau như đúc a. Tớ ở lầu hai, phòng cách vách cậu.”

“Thật sao?”

“Thế này còn giả được sao.”

“Thật tốt quá. Tớ còn tưởng rằng một tầng lớn như thế này mà chỉ có mình tớ ở thôi chứ. Tớ sẽ sợ.”

“Không có việc gì a. Tớ cũng ở đây nếu cậu sợ hãi liền kêu to thì tớ sẽ lập tực xông lại bảo vệ cậu.”

“ừ, cảm ơn.”

Cố Tích Tước nhìn bộ dạng thân thiện của hai đứa trẻ, trong lòng cảm thấy an ủi.. Doãn Ngân rất hiểu chuyện, biết rõ sự sợ hãi của Tiểu Thần, có lẽ đây mới là huyết mạch tương liên, là trong lúc sinh đôi cho nên có thể linh tính được đối với người kia.

Nhìn tiểu thần ngồi trên ghế salon vui vẻ cười xem Mickey, hắn đột nhiên cảm thấy rất may mắn. Hắn may mắn vì biết rõ tiểu nha đầu này là con gái hắn cho nên vì con gái mà chuẩn bị những thứ này. Thật may là … thật may là hắn từ trước vừa muốn đem tiểu nha đầu này như chính con gái của mình.

Nghĩ tới đó, tầm mắt có chút mờ đi, đầu cũng choáng váng theo…

Tịch Hải Đường thất thần sắc của hắn không tốt, có chút bận tâm “Anh làm sao vậy?”

“Không có việc gì…” Hắn cầm tay cô, nhiệt độ cơ thể nóng hổi trong nháy mắt truyền đến cô.

Tịch Hải Đường kinh hãi “Anh nóng quá.”

Chuông cửa, đột nhiên vang lên….

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Giám Đốc Cưỡng Chế Yêu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook