Giám Đốc Cưỡng Chế Yêu

Chương 68

An Nhiễm Nhiễm

26/11/2014

Trên đường trở về, Tịch Hải Đường vẫn như cũ tâm sự nặng nề, Cố Tích Tước nhịn không được có chút lo lắng “Hải Đường, em làm sao vậy?”

“Không có sao cả.” Cô lắc đầu, thật sự không biết chuyện gì xảy ra mà chính cô cũng nói không rõ ràng.

“Mệt mỏi sao?”

“ừ, có một chút.” Cô nghĩ có là là mệt mỏi thực sự đi, rất muốn ngủ một giấc.

Cố Tích Tước duỗi ra ôm lấy cô, làm cho cô dựa đầu vào tai mình “Em nghỉ một lát đi, đến nơi anh sẽ gọi em.”

“Được.”

Chỉ chốc lát sau, trong buồng xe truyền đến tiếng hít thở thanh cạn và bắt đầu có quy luật của Hải Đường, Cố Tích Tước chuyển dời con mắt. Hắn ngưng mắt nhìn dung nhan của cô khi ngủ, tim đập nhanh không thôi, thì ra đây là cảm giác lo lắng của một người, đây là cảm giác quan tâm một người.

Đối mặt với Nhu Nhi, hắn luôn rất dè dặt sợ bộ dáng yếu đuối của cô, gió thổi qua liền có thể bay đi mất cho nên hắn luôn che chở mà đối mặt với Hải Đường, hắn đúng là sợ hãi, sợ sự quật cường độc lập của cô, sợ sự cố chấp của cô có thể làm…

Làm sao bây giờ, hắn càng ngày càng sợ hãi, sợ hãi hắn cuối cùng cũng có một ngày sẽ mất đi cô…

Hắn nhẹ giọng nói cho lái xe đi chậm lại một chút, một là sợ cô vì lắc lư mà ngủ không được khá, hai là nghĩ kéo dài thời khắc bình tĩnh này một chút bởi vì hắn không xác định,chính mình còn sẽ không có cơ hội mà lẳng lặng ôm cô như vậy…

Xe chậm rãi dừng lại, lái xe làm tròn hết chức trách của mình giúp bọn họ mở cửa xe, Cố Tích Tước cố gắng không gây tiếng động, dè dặt muốn ôm Tịch Hải Đường xuống xe nhưng là vừa mới động cô đã tỉnh.

“A..đã tới chưa?”

“Ừ, anh ôm em đi vào.”

Cô thiếu chút nữa bật cười “Tôi không phải Tiểu Thần, mặc dù hôm nay giằng co thế này nên dừng lại nhưng tôi vẫn còn có thể chịu đựng được.”

“Tại sao phải tự mình làm vậy, để anh giúp em không tốt hơn sao?”

Lời nói của hắn có thâm ý, làm cho cô hơi ngẩn ra, mặt lập tức đỏ.

“Hả?” Hắn cố ý lấy được đáp án.

“Tôi có thói quen… thói quen chuyện gì cũng đều chịu đựng, đều tự mình làm.. Mặc kệ quá trình dù vất vả thế nào, cuối cùng đều cũng có kết quả.”

Tâm Cố Tích Tước lại căng thẳng, hắn chính là yêu thương cô như vậy a.

Không nói lời gì, hắm một tay ôm ngang lấy cô khiến cô cả kinh thét chói tai “A, anh làm gì vậy?”

“Hôm nay anh không để cho em chịu đựng nữa cũng không thể cho mình em tự mình làm nữa. Hải Đường, em cũng có thể làm nũng với anh mà làm nũng cũng là đặc quyền của phụ nữ nha.”

Cô nhíu mày “ý của anh là nói tôi không giống phụ nữ sao?”

“Ha ha , thì ra là em cũng sẽ nói giỡn. Thật đáng yêu.” Hắn nhịn không được cúi đầu gõ nhẹ xuống môi của cô.

Mặt Tịch Hải Đường phút chốc đã đỏ “Anh làm gì thế? Mau thả tôi xuống.”

“Không thả.” Hắn hạ quyết tâm để cho cô có được quyền lợi lần đầu tiên làm nũng này.

“Cố Tích Tước, anh không cần phải náo loạn, sẽ bị người ta chê cười.”

“Ai dám cười.” Hắn nhíu mày, lái xe cùng một đám người giúp việc tất cả đều lui xuống.

“Anh thật bá đạo.”

“Chỉ với mình em thôi.”

“Mời là lạ. Tôi cũng không phải không thấy qua anh ở công ty đối với mấy nữ nhân viên kia như thế nào. Đúng là dọa chết người.”

“Đây được kêu là uy tín.”

“Không phải..”

Hai người cãi nhau không ý thước được đã đi trước phòng ngủ.

Nhìn nhìn đã đi đến trước phòng ngủ của cô ở lầu một, cước bộ của Cố Tích Tước có chút do dự, tốc độ cũng chậm lại.

Hắn phái người chuẩn bị cho cô một gian phòng ở lầu một, là một trong những gian phòng khách tốt nhất nhưng hắn hiện tại đang hối hận, hắn cần phải để cô ở trên lầu.

Cúi đầu nhìn cô một cái, cô tựa hồ là không có phát giác cái gì, môi mỏng len lén nhếch lên, hai chân thong dài kiên định bước nhanh về phía cầu thang lầu mà tới…

Nhanh chóng đã đi tới phòng ngủ chính, Tịch Hải Đường đột nhiên kịp phản ứng “Này, phòng của tôi không phải ở chỗ này.”



“Anh biết rõ.”

“Mau buông tôi xuống.”

“Không buông.”

“Cố Tích Tước, anh muốn làm cái gì?”

“Lát nữa em sẽ biết.”

Cước bộ của hắn tăng nhan, hắn rất thô lỗ đá văng cánh cửa phòng ngủ, thẳng đến giường lớn.

“A…” Tịch Hải Đường bị ngã đến choáng váng, hãm sâu vào trong chiếc giường mềm mại.

Hắn nghiêng người áp xuống, trong phòng không có bật đèn chỉ có mà trắng bạc của ánh trăng lờ mờ, mông lung trong ánh sáng. Nét mặt của hắn thâm thúy, sự sắc bén trong con ngươi như một loại mạch nước ngầm đang yên lặng bắt đầu khỏi động.

“Không cần phải như thế…” Thân thể của cô trong cái nháy mắt khẩn trương muốn đứng lên, hai tay chống đỡ lồng ngực của hắn, cố gắng ngăn cản hắn đang tiến đến gần.

Cố Tích Tước ngẩn ra, đầu ghé vào vài của cô nở nụ cười “Không muốn cái gì?”

“Cố Tích Tước, anh cố ý.” Tịch Hải Đường vừa giận vừa hờn, một lần nữa dùng sức liền đẩy hắn ra.

Không khí trong đêm tối truyền đến một tiếng kêu rên. Cô kinh hãi, vội vàng lục lọi mở đèn, có ánh sáng cô nhìn thấy hắn đang che lấy cánh tay có kim châm.

“Làm sao vậy, làm anh đau sao?”

“Không có.” Hắn rút tay về đưa ra phía sau lưng.

Thấy thế Tịch Hải Đường khẩn trương hơn, cưỡng chế kéo cánh tay hắn qua, cúi đầu vừa nhìn lại hít một hơi khí lạnh “Đều đã thành như thế này.”

Nét mặt của cô có chút không tốt, Cố Tích Tước vội vàng giải thích “Không phải là do em làm đâu, chính là anh không cẩn thận.”

Cô vặn mi không tin.

“Là thật, thật sự không có liên quan tới em. Là khi ở trên xe ta giật kim tiêm lúc ấy không cẩn thận nên mới thành như vậy, có chút chảy máu nhưng cứ như vậy cũng không sao mà.”

“Cố Tích Tước, anh là cái tên ngu ngốc.” Cô nhịn không được rống lên “Sau khi rút kim không thể dùng lực nơi cánh tay, anh không biết sao?”

“Á..”

“sẽ càng ngày càng nặng hơn.”

“…”

“Anh ngay cả cái này cũng không hiểu, ngay cả Tiểu Thần cũng không bằng.”

Tịch Hải Đường xoay người xuống giường, thở phì phì chạy ra khỏi phòng, Cố Tích Tước ngã xuống giường khóe miệng kìm không được mà giơ lên. Cô tức giận như vậy là vì quan tâm đến hắn sao?

Có tiếng bước chân vang lên lần nữa ở cửa, cô lại chạy trở lại trên tay cầm nhiều miếng… khoai tây.

Hắn kinh ngạc “Em còn chưa đi?”

“Tôi cũng không thể để cho anh tự sinh tự diệt.” Cô ngồi ở mép giường kéo tay hắn qua, đem miếng khoai tây mới cắt dán ở phía trên chỗ mũi kim vừa rút.

Cố Tích Tước không hiểu làm như vậy có lợi ích gì nhưng vẫn là rất phối hợp.

Cô cúi đầu, rất cẩn thận nâng tay của hắn lên “Anh đừng có động đậy a, phải dán nhiều trong chốc lát mới được, miếng khoai tây có thể xóa tan đi máu ứ đọng, không nên coi thường những loại đồ vật như thế này, rất hữu dụng.”

“Khẩu khí của em thật giống như là một người vợ vậy.” Hắn đột nhiên tà từ nói, thoáng cái khuôn mặt đã để sát vào cô, hơi thở ấm áp mập mở vung vẩy trên mặt cô.

“A…” Tịch Hải Đường ngẩn ra, bên tai phiếm hồng, đột nhiên ý thức được mình quả thật là quan tâm hắn.

Nhìn bộ dạng xấu hổ của cô, sự vui vẻ hiện lên bên môi Cố Tích Tước càng sâu hơn.

Cô cắn chặt môi, tim đập rộn lên “Chính anh chú ý một chút, nếu rớt nữa ta liên không quản cho anh nữa.”

Nói xong cô buông tay hắn ra, làm bộ rời đi.

“Em đi đâu vậy?”

“Trở về phòng ngủ.”

“Lưu lại… Anh đảm bảo sẽ tuyệt đối không làm gì em, chỉ đơn giản là ngủ thôi.”

Vẻ mặt cô khẩn trương chống lại ánh mắt sắc bén của hắn, hô hấp cũng không tự chủ được mà rối loạn “Không… không được. Tôi lát nữa còn có việc, tôi muốn cùng Tố Tâm lên mạng nói chuyện. Tôi… tôi đi.”



Cô cơ hồ là chạy thật nhanh rời khỏi đó, sau lưng ánh mắt của Cố Tích Tước thật lâu chưa tiêu tan.

“Tố Tâm, cậu bến đó thế nào rồi? Đã dàn xếp xong ở London chưa?” Ngón tay của cô cực nhanh gõ trên bàn phím một hàng chữ.

“Ừ, rất tốt. Tớ ở trong trường học được an bài một căn phòng.”

“Là ở một mình hay hai người?”

“Hả? Sao lại hỏi như vậy?” Thẩm Tố Tâm lại ném qua một ký hiệu vẻ mặt nghi vấn.

“Tớ nghe nói nhà trọ giành cho sinh viên học ở đại học nước ngoài đều là nam nữ ở lẫn lộn, lo lắng cho cậu…”

Thẩm Tố Tâm lập tức gửi đi một cái mặt cười đầy vui vẻ “Hải Đường, cậu thật là biết cách trêu chọc. Cũng đã là người phụ nữ sắp kết hôn, như thế nào mà cậu còn bảo thủ như vậy nha?”

Vẻ mặt Tịch Hải Đường rất vô tội “Cái này cũng kết hôn hay không kết hôn không có vấn đề gì được hay không? Tớ thuần túy chỉ là lo lắng cho cậu thôi.”

Thẩm Tố Tâm gửi một icon với vẻ mặt buông tay, bày giải “Hải Đường, tớ ở chỗ này rất tốt. Khí trời London mịt mờ, đúng là làm cho con người ta có một loại cảm giác rất trầm tĩnh.”

Ngồi trước màn hình máy vi tính, Tịch Hải Đường yên lặng ảo tưởng đến tình huống bên kia của Tố Tâm. Cô ấy sẽ ở giữa làn mưa cầm một chiếc ô nhưng bị những trận mưa làm cho chiếc váy nhuốm bị nhẹ nhàng ướt dần, đi ở trong sân trường Cambridge mà then nhẹ một câu: Thật nhẹ nhàng, tôi đã tới đây.

Cuộc sống giống như ánh trăng trong nước, hoa trong tủ kính, hư ảo vô thường lại luôn làm cho con người ta có cảm giác theo đuổi mỹ cảm. Lúc này đây, Tố Tâm rút cuộc cũng có thể đối với giấc mộng của cô mà mỉm cười, đem giấc mộng của cô vững vàng nắm ở trong lòng bàn tay. Lựa chọn đi London, thổi tan đi những bi thương đã qua của cô ấy.

Khẽ lâm vào hoảng hốt, một lần nữa ngước mắt nhìn về phía màn hình, Tố Tâm đã vội vàng nói mấy câu

— Hải Đường, cậu làm sao vậy? Tại sao không có nói chuyện?

—Hải Đường?

— Làm sao vậy, logout rồi sao?

“Tớ ở đây…” Nhanh chóng gõ mấy chữ, trong lòng Tịch Hải Đường dâng lên áy náy, vừa rồi nhất định lại để cho Tố Tâm lo lắng.

Quả nhiên, Tố Tâm đã gửi đến cho cô ký hiệu một cái ôm.

Tịch Hải Đường nhìn ký hiệu kia, trong lòng đột nhiên ấm áp cho dù cách thiên sơn vạn thủy thì khoảng cách giữa các cô cũng sẽ không thay đổi, cho dù các cô không có cách nào gặp mặt nhưng các cô cũng có những cái ôm ấm áp như xưa.

“Hải Đường, Tiểu Thần đã ngủ chưa?”

“Ừ, ngủ rồi.”

“Haiz, tớ thật muốn gặp mặt con gái ngoan a…” Làm vẻ mặt một lòng muốn biểu đạt niệm tình còn gửi đi vài ký hiệu gặp trở ngại, bày tỏ tâm tinh rất mất mát.

Tịch Hải Đường bị cô chọc cười “Chỗ cậu là ban ngày hả? Nhưng ở chỗ tớ đây là nửa đêm, Tiểu Thần đã ngủ.”

“Cậu mở gọi video, vỗ Tiểu Thần một cái cho tớ xem.”

“Gọi video của tớ bị hư rồi, không biết lúc dọn nhà làm thế nào mà hư…”

“Cậu nói thật?”

“Đương nhiên là thật rồi.” Vẻ mặt Tịch Hải Đường rất là vô tội, Tố Tâm đang hoài nghi cái gì a?

“Khụ khụ.. Hải Đường, cậu sẽ không phải đang gạt tớ chứ? Nói, cậu có phải hay không cùng Cố Tích Tước ở chung phòng nên mới không chịu mở video cho tớ xem?”

“Hả?” Tịch Hải Đường trợn tròn mắt, Tố Tâm đang nói bậy bạ gì đó. Cô mới sẽ không cùng hắn ở chung phòng. Nhưng… nhớ tới một màn kia, mặt của cô cũng kìm không được mà đỏ lên nhưng dù sao bạn thân Tố Tâm cũng sẽ không nhìn thấy.

Cộc…cộc…

Cộc…. cộc…

Tiếng đập cửa truyền tới dọa Tịch Hải Đường kêu to một tiếng.

Không thể nào?

Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo tới?

Cộc…cộc…

Cộc…. cộc…

Người ngoài cửa rất cố chấp.

Tim bỗng dưng đập mạnh, Tịch Hải Đường thấp thỏm bất an đi về hướng cửa…

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Giám Đốc Cưỡng Chế Yêu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook