Chương 78
An Nhiễm Nhiễm
26/11/2014
Xã khu Cẩm Tú.
“Mẹ, về sau mẹ muốn cùng con và Tiểu Thần cùng nhau ở tại nơi này sao?” Doãn Ngân nhìn nhìn nhà trọ, ngửa đầu hướng Tịch Hải Đường hỏi.
“Đúng vậy, Doãn Ngân về sau cùng mẹ và em gái cùng nhau ở nơi này. Con vui không?” Tịch Hải Đường nhịn không được có chút bận tâm. Mặc dù cô biết ở đây điều kiện không tồi nhưng so với ở Cố gia thì không thể so sánh được, cô rất lo lắng Doãn Ngân không thể thích ứng.
Doãn Ngân nhìn giống như hoàn toàn không có phương diện lo lắng này, giơ giơ khóe môi “Rất vui ạ, con nguyện ý cùng mẹ và em gái ở cùng nhau.”
“Ừ, Doãn Ngân rất ngoan.”
“Mẹ, con giúp mẹ chuyển cái rương kia lên, con là bé trai, rất khỏe mạnh.” Doãn Ngân rất vui vẻ cầm hành lý chạy lên lầu.
Tiểu Thần cũng cầm lên một cái balo nhỏ, cười nói “Mẹ, con cũng giúp mẹ cầm. Mặc dù con là con gái nhưng là thầy giáo có nói qua “con mắt không thể không có lông mày”, con cũng có thể?”
Tịch Hải Đường nhịn cười không được “Không phải là “Con mắt không thể không có lông mày” mà là “bậc cân quắc không thua đấng mày râu” !”
Tiểu Thần đỏ mặt, rất ngạc nhiên, “Văn hóa trung quốc thật là cao thâm a, con thường xuyên dùng sai những thành ngữ kia..”
“Tiểu Thần không nên nản chí, về sau học tập nhiều hơn. Văn hóa Trung Quốc rất tinh tế và uyên thâm, không phải là thoáng cái có thể học được, con có hiểu hay không?”
“Vâng, con hiểu.”
Tịch Hải Đường vỗ vỗ đầu Tiểu Thần “Tiểu Thần rất ngoan, con cùng Doãn Ngân đều là bảo bối của mẹ.”
Lên lầu, mang những thứ đó cất kỹ, Tịch Hải Đường bắt đầu giúp Doãn Ngân thu dọn đồ đạc, gian phòng trống không của Tố Tâm vốn cô muốn cho Doãn Ngân ở nhưng hai đứa bé cùng nhau lắc đầu. Tiểu Thần muốn ở cùng với Doãn Ngân, Doãn Ngân cũng rất đồng ý. Nhưng trong phòng trẻ con chỉ có một chiếc giường nhỏ, ngủ không được hai đứa trẻ nên Tịch Hải Đường nghĩ cô nên nhanh chóng đổi một chiếc giường mới, dụng cụ trong phòng cũng nên mang cất đi bớt, cao thấp cũng chỉ có thể ngủ liền mua một cái giường lớn như vậy đi.
Quyết định xong, Tịch Hải Đường trộm nhìn vào cuốn sổ tiết kiệm, trên đó số tiền đã không còn nhiều lắm. Trước kia mở cửa hàng bán đồ cũng đã tốn khá nhiều, cô về sau cần phải tiết kiệm hơn hơn nữa phải cố gắng kiếm tiền mới được.
Đang nghĩ ngợi, chuông cửa đột nhiên vang lên…
“Phi Dương?” Cửa mở ra, Tịch Hải Đường liền ngây ngẩn cả người “Sao em lại tới đây? Có phải hay không cha …”
“Chị,chị đừng có đoán mò. Cha tốt lắm, cha nói em tới để đưa cho chị cái này.” Hạng Phi Dương móc từ trong túi ra một tấm thẻ đưa cho cô.
Tịch Hải Đường khó hiểu “Đây là…”
“Là cha đưa cho chị, cha biết rõ chị đang rất cần tiền.”
“Không, chị không thể nhận tiền của cha được. chị đã 25 tuổi rồi sao còn có thể cầm tiền của cha chứ.”
“Chị hãy cầm đi.” Hạng Phi Dương đem tấm thẻ ra sức nhét vào trong lòng bàn tay cô “Chị, cha nói ông ấy nợ chị rất nhiều, không phải dùng tiền là có thể bù đắp được nhưng ông ấy hiện tại cũng chỉ còn lại có tiền, chị nếu như không cầm thì ông ấy sẽ rất thương tâm.”
Tiếng lòng Tịch Hải Đường run rẩy “Chỉ còn lại tiền, là có ý gì?”
“Cha quyết định đem cổ phần bán đi,hắn cùng công ty rút cuộc không còn quan hệ.”
Nội tâm Tịch Hải Đường đau xót, đều là cô không tốt, là cô ngay từ ban đầu đã cho ông ấy hi vọng nhưng về sau lại nói với ông ấy rằng không thể cùng Cố Tích Tước kết hôn, đều là cô sai.
“Chị, chị cũng đừng tự trách mình, kỳ thật người nên trách là em mới đúng, nếu như em không chịu thua kém một chút thì có thể thay cha bảo vệ cơ nghiệp rồi.” Hạng Phi Dương áy náy trong lòng cũng không kém gì Tịch Hải Đường, nhưng là bây giờ nói những thứ này thì cũng đã quá muộn.
“Phi Dương, cha có không nói về sau tính toán như thế nào sao?”
“Thì về hưu, trước tiên là dưỡng tốt thân thể sau đo xử lý một chút tài sản cố định ở Singapore, có lẽ sẽ trở về thành phố T, dù sao ông ấy cũng muốn chị và bọn nhỏ ở bên cạnh hoặc là tất cả đi Singapore cũng được.”
Tịch Hải Đường có chút do dự, thật sự rời đi thành phố T là ý kiến hay nhưng cô sợ Tiểu Thần cùng Doãn Ngân sẽ phân vân, dù sao đối với trẻ con mà nói thích ứng với hoàn cảnh rất khó khăn, luôn đổi đi đổi lại cũng không nên.
“Phi Dương, để chị suy tính một chút đi, chờ thân thể cha ổn định rồi nói sau.”
“vâng.”
Hạng Phi Dương nhìn hai đứa bé trong phòng một chút, cuối cùng là nhịn không được nghi vấn ở trong đáy lòng “chị… chị cùng Cố Tích Tước rút cuộc là thế nào?”
“Phi Dương,, em đừng hỏi những chuyện kia đều đã qua.”
“Nhưng có đúng là Tiểu Thần cùng Doãn Ngân là con của anh ta không?”
“Không, là con của chị. Của một mình chị.”
Thấy Tịch Hải Đường rất kiên quyết, Hạng Phi Dương đành phải câm miệng, tính tình sáng sủa khiến hắn khiêu mi cười một tiếng “Chị, Doãn Ngân cùng Tiểu Thần cũng không chỉ là con của chị mà còn là cháu ngoại của em và cha nữa.”
“Phi Dương, cảm ơn em đã hiểu.” Tịch Hải Đường rất cảm động, cô với người em trai này quen biết nhau không bao lâu mặc dù nhìn rất không tín nhiệm nhưng hắn rất khéo hiểu lòng người.
Hạng Phi Dương cười “Chị là chị của em, em không hiểu chị thì ai có thể hiểu chị? Mặc dù em đối với anh Cố… a, Cố Tích Tước lúc trước ấn tượng không tôi nhưng là do lúc đó còn nhỏ chưa hiểu chuyện. Bây giờ cho hắn có khá hơn, chỉ cần chị không thích hắn thì em cũng liền theo vậy mà không thích hắn . OUT! OUT!”
Tịch Hải Đường bị logic của Hạng Phi Dương làm cho tức cười “Em đó, thật là như đứa trẻ.”
“Ai nói? Em đã là người đàn ông rồi có được không? Cao 1m85 rồi mà.”
“Thân hình cao cùng chỉ số thông minh là kém xa.”
“Chỉ số thông mình so với thân hình cao to này còn cao hơn có được không? Chị, em là người đã trưởng thành rồi cũng đã sắp quá 20 tuổi. Chị yên tâm, em về sau sẽ chiếu cố cha thật tốt, sẽ bảo vệ chị cùng hai đứa trẻ, không để cho bất luận kẻ nòa có thể khi dễ mọi người, nhất là đàn ông. Nếu có người đàn ông nào muốn theo đuổi chị thì hắn trước hết cần phải qua được cửa ai của em đã, em xét duyệt thông qua mới được…”
“Em càng nói càng loạn..”
“Đây là việc mà người thân là em trai và cậu như em phải có trách nhiệm.”
Tịch Hải Đường nhịn không được lắc đầu, cô nhớ là nên để hắn rời xa Tiểu Thần cùng Doãn Ngân càng tốt, nếu không bọn nhỏ cũng trở thành người miệng lưỡi lưu loát như vậy, rất là kỳ cục.
Hạng Phi Dương đang thao thao bất tuyệt, chuông cửa lại vang lên..
Tịch Hải Đường lườm hắn một cái muốn đi mở cửa, động tác của Hạng Phi Dương so với cô còn nhanh hơn “Em mở. Em mở.”
Cửa mở ra, Hạng Phi Dương trợn tròn mắt..
Tính toán như thần của hắn đã thành sao? Nhanh như vậy liền có đàn ông tới cửa theo đuổi chị của hắn?
“Mẹ, về sau mẹ muốn cùng con và Tiểu Thần cùng nhau ở tại nơi này sao?” Doãn Ngân nhìn nhìn nhà trọ, ngửa đầu hướng Tịch Hải Đường hỏi.
“Đúng vậy, Doãn Ngân về sau cùng mẹ và em gái cùng nhau ở nơi này. Con vui không?” Tịch Hải Đường nhịn không được có chút bận tâm. Mặc dù cô biết ở đây điều kiện không tồi nhưng so với ở Cố gia thì không thể so sánh được, cô rất lo lắng Doãn Ngân không thể thích ứng.
Doãn Ngân nhìn giống như hoàn toàn không có phương diện lo lắng này, giơ giơ khóe môi “Rất vui ạ, con nguyện ý cùng mẹ và em gái ở cùng nhau.”
“Ừ, Doãn Ngân rất ngoan.”
“Mẹ, con giúp mẹ chuyển cái rương kia lên, con là bé trai, rất khỏe mạnh.” Doãn Ngân rất vui vẻ cầm hành lý chạy lên lầu.
Tiểu Thần cũng cầm lên một cái balo nhỏ, cười nói “Mẹ, con cũng giúp mẹ cầm. Mặc dù con là con gái nhưng là thầy giáo có nói qua “con mắt không thể không có lông mày”, con cũng có thể?”
Tịch Hải Đường nhịn cười không được “Không phải là “Con mắt không thể không có lông mày” mà là “bậc cân quắc không thua đấng mày râu” !”
Tiểu Thần đỏ mặt, rất ngạc nhiên, “Văn hóa trung quốc thật là cao thâm a, con thường xuyên dùng sai những thành ngữ kia..”
“Tiểu Thần không nên nản chí, về sau học tập nhiều hơn. Văn hóa Trung Quốc rất tinh tế và uyên thâm, không phải là thoáng cái có thể học được, con có hiểu hay không?”
“Vâng, con hiểu.”
Tịch Hải Đường vỗ vỗ đầu Tiểu Thần “Tiểu Thần rất ngoan, con cùng Doãn Ngân đều là bảo bối của mẹ.”
Lên lầu, mang những thứ đó cất kỹ, Tịch Hải Đường bắt đầu giúp Doãn Ngân thu dọn đồ đạc, gian phòng trống không của Tố Tâm vốn cô muốn cho Doãn Ngân ở nhưng hai đứa bé cùng nhau lắc đầu. Tiểu Thần muốn ở cùng với Doãn Ngân, Doãn Ngân cũng rất đồng ý. Nhưng trong phòng trẻ con chỉ có một chiếc giường nhỏ, ngủ không được hai đứa trẻ nên Tịch Hải Đường nghĩ cô nên nhanh chóng đổi một chiếc giường mới, dụng cụ trong phòng cũng nên mang cất đi bớt, cao thấp cũng chỉ có thể ngủ liền mua một cái giường lớn như vậy đi.
Quyết định xong, Tịch Hải Đường trộm nhìn vào cuốn sổ tiết kiệm, trên đó số tiền đã không còn nhiều lắm. Trước kia mở cửa hàng bán đồ cũng đã tốn khá nhiều, cô về sau cần phải tiết kiệm hơn hơn nữa phải cố gắng kiếm tiền mới được.
Đang nghĩ ngợi, chuông cửa đột nhiên vang lên…
“Phi Dương?” Cửa mở ra, Tịch Hải Đường liền ngây ngẩn cả người “Sao em lại tới đây? Có phải hay không cha …”
“Chị,chị đừng có đoán mò. Cha tốt lắm, cha nói em tới để đưa cho chị cái này.” Hạng Phi Dương móc từ trong túi ra một tấm thẻ đưa cho cô.
Tịch Hải Đường khó hiểu “Đây là…”
“Là cha đưa cho chị, cha biết rõ chị đang rất cần tiền.”
“Không, chị không thể nhận tiền của cha được. chị đã 25 tuổi rồi sao còn có thể cầm tiền của cha chứ.”
“Chị hãy cầm đi.” Hạng Phi Dương đem tấm thẻ ra sức nhét vào trong lòng bàn tay cô “Chị, cha nói ông ấy nợ chị rất nhiều, không phải dùng tiền là có thể bù đắp được nhưng ông ấy hiện tại cũng chỉ còn lại có tiền, chị nếu như không cầm thì ông ấy sẽ rất thương tâm.”
Tiếng lòng Tịch Hải Đường run rẩy “Chỉ còn lại tiền, là có ý gì?”
“Cha quyết định đem cổ phần bán đi,hắn cùng công ty rút cuộc không còn quan hệ.”
Nội tâm Tịch Hải Đường đau xót, đều là cô không tốt, là cô ngay từ ban đầu đã cho ông ấy hi vọng nhưng về sau lại nói với ông ấy rằng không thể cùng Cố Tích Tước kết hôn, đều là cô sai.
“Chị, chị cũng đừng tự trách mình, kỳ thật người nên trách là em mới đúng, nếu như em không chịu thua kém một chút thì có thể thay cha bảo vệ cơ nghiệp rồi.” Hạng Phi Dương áy náy trong lòng cũng không kém gì Tịch Hải Đường, nhưng là bây giờ nói những thứ này thì cũng đã quá muộn.
“Phi Dương, cha có không nói về sau tính toán như thế nào sao?”
“Thì về hưu, trước tiên là dưỡng tốt thân thể sau đo xử lý một chút tài sản cố định ở Singapore, có lẽ sẽ trở về thành phố T, dù sao ông ấy cũng muốn chị và bọn nhỏ ở bên cạnh hoặc là tất cả đi Singapore cũng được.”
Tịch Hải Đường có chút do dự, thật sự rời đi thành phố T là ý kiến hay nhưng cô sợ Tiểu Thần cùng Doãn Ngân sẽ phân vân, dù sao đối với trẻ con mà nói thích ứng với hoàn cảnh rất khó khăn, luôn đổi đi đổi lại cũng không nên.
“Phi Dương, để chị suy tính một chút đi, chờ thân thể cha ổn định rồi nói sau.”
“vâng.”
Hạng Phi Dương nhìn hai đứa bé trong phòng một chút, cuối cùng là nhịn không được nghi vấn ở trong đáy lòng “chị… chị cùng Cố Tích Tước rút cuộc là thế nào?”
“Phi Dương,, em đừng hỏi những chuyện kia đều đã qua.”
“Nhưng có đúng là Tiểu Thần cùng Doãn Ngân là con của anh ta không?”
“Không, là con của chị. Của một mình chị.”
Thấy Tịch Hải Đường rất kiên quyết, Hạng Phi Dương đành phải câm miệng, tính tình sáng sủa khiến hắn khiêu mi cười một tiếng “Chị, Doãn Ngân cùng Tiểu Thần cũng không chỉ là con của chị mà còn là cháu ngoại của em và cha nữa.”
“Phi Dương, cảm ơn em đã hiểu.” Tịch Hải Đường rất cảm động, cô với người em trai này quen biết nhau không bao lâu mặc dù nhìn rất không tín nhiệm nhưng hắn rất khéo hiểu lòng người.
Hạng Phi Dương cười “Chị là chị của em, em không hiểu chị thì ai có thể hiểu chị? Mặc dù em đối với anh Cố… a, Cố Tích Tước lúc trước ấn tượng không tôi nhưng là do lúc đó còn nhỏ chưa hiểu chuyện. Bây giờ cho hắn có khá hơn, chỉ cần chị không thích hắn thì em cũng liền theo vậy mà không thích hắn . OUT! OUT!”
Tịch Hải Đường bị logic của Hạng Phi Dương làm cho tức cười “Em đó, thật là như đứa trẻ.”
“Ai nói? Em đã là người đàn ông rồi có được không? Cao 1m85 rồi mà.”
“Thân hình cao cùng chỉ số thông minh là kém xa.”
“Chỉ số thông mình so với thân hình cao to này còn cao hơn có được không? Chị, em là người đã trưởng thành rồi cũng đã sắp quá 20 tuổi. Chị yên tâm, em về sau sẽ chiếu cố cha thật tốt, sẽ bảo vệ chị cùng hai đứa trẻ, không để cho bất luận kẻ nòa có thể khi dễ mọi người, nhất là đàn ông. Nếu có người đàn ông nào muốn theo đuổi chị thì hắn trước hết cần phải qua được cửa ai của em đã, em xét duyệt thông qua mới được…”
“Em càng nói càng loạn..”
“Đây là việc mà người thân là em trai và cậu như em phải có trách nhiệm.”
Tịch Hải Đường nhịn không được lắc đầu, cô nhớ là nên để hắn rời xa Tiểu Thần cùng Doãn Ngân càng tốt, nếu không bọn nhỏ cũng trở thành người miệng lưỡi lưu loát như vậy, rất là kỳ cục.
Hạng Phi Dương đang thao thao bất tuyệt, chuông cửa lại vang lên..
Tịch Hải Đường lườm hắn một cái muốn đi mở cửa, động tác của Hạng Phi Dương so với cô còn nhanh hơn “Em mở. Em mở.”
Cửa mở ra, Hạng Phi Dương trợn tròn mắt..
Tính toán như thần của hắn đã thành sao? Nhanh như vậy liền có đàn ông tới cửa theo đuổi chị của hắn?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.