Chương 84
An Nhiễm Nhiễm
26/11/2014
28 Âm lịch.
Cố Tích Tước vội vã làm tạm thủ tục xuất viện, sau đó cũng không kịp trở về nhà mà liền trực tiếp đi tới sân bay, Tần Hạo đối với hành vi tự hại mình của hắn gần như là có chút bất đắc dĩ.
“Tước, coi như là muốn kết hôn cũng không cần phải chạy ra nước ngoài mà? Thân thể của cậu còn chưa khỏe, lặn lội đường xa, như thế nào mà chịu đựng được?”
Cố Tích Tước khẽ thở dài “Tần Hạo, anh không hiểu đâu.”
Tần Hạo trợn trắng mắt “Tôi như thế nào không hiểu? Anh nghĩ rằng tôi không biết ý nghĩa việc không đi Ireland kết hôn là gì sao?”
Cố Tích Tước khẽ hạ ánh mắt “Anh đã hiểu cũng đừng dài dòng, tôi phải vội xuất phát đây, Hải Đường cùng bọn nhỏ đã đợi ở sân bay rồi.”
Ireland
Cố Tích Tước cùng Tịch Hải Đường mang theo hai đứa bé,đến đại sảnh của một cơ quan chính phủ tại Dublin.
Tiểu Thần cùng Doãn Ngân cho đến giờ phút này mới rõ ràng rành mạch được rằng bọn họ không phải là đang nằm mơ, trên hai khuôn mặt nhỏ nhắn tràn ngập ngạc nhiên cùng mừng rỡ.
“Cha, mẹ, hai người thực sự muốn kết hôn sao?”
“Đương nhiên, cha mẹ sẽ không lừa các con.”
Tiểu Thần cùng Doãn Ngân hiển nhiên có chút thụ sủng nhươc kinh, kể từ ngày đó nghe được đoạn đối thoại đáng sợ kia trong lòng của hai đứa trẻ vẫn còn bất an, mặc dù cha mẹ liên tục nói bọn họ là tại vì gây gổ mà hồ ngôn loạn ngữ nhưng là bọn họ vẫn còn chưa tin tưởng được, luôn có cảm giác mình không được hoan nghênh, là đứa con không được yêu thích, rất khổ sở, rất đáng thương. Đúng là giờ khắc này, bọn họ rút cuộc không hoài nghi nữa, cha mẹ thật sự là muốn kết hôn, bọn họ sau này sẽ là tương thân tương ái một nhà rồi.
Nhưng là bọn họ vẫn còn một nghi vấn “Nhưng là cha mẹ tại sao phải tới nơi này kết hôn chứ, như thế nào không giống như chú Tần Hạo cùng dì Tiểu Phi tổ chức hôn lễ ở trong nước chứ?”
Cố Tích Tước cùng Tịch Hải Đường đột nhiên nhìn nhau, không biết nói gì.
Cố Tích Tước dắt lấy bàn tay nhỏ của hai đứa bé, nghiêm túc hỏi “Tiểu Thần cùng Doãn Ngân chưa từng có học qua địa lý sao?”
“Có học rồi a.”
“Vậy biết Ireland chứ?”
“Vâng, biết ạ.”
“vậy các con có biết hay không điều đặc biệt nhất ở đây chính là gì?”
Hai đứa bé cùng nhau lắc đầu.
Cố Tích Tước sủng ái vuốt đầu hai đứa bé, êm tai nói “Ireland là quốc gia có tỷ lệ kết hôn thấp nhất toàn thế giới, là một quốc gia thờ phụng Thiên Chúa Giáo, quốc gia này cấm ly hôn cho nên cha mẹ mới tới nơi này kết hôn, muốn nói rằng chúng ta sẽ vĩnh viễn ở cùng một chỗ, Tiểu Thần cùng Doãn Ngân cũng vĩnh viễn là bảo bối chúng ta yêu nhất, hiểu không?”
Tiểu Thần cùng Doãn Ngân dùng sức gật đầu, quá tuyệt vời. Lần này bọn họ sẽ không còn hoài nghi gì nữa.
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng mịt dần dần tươi tắn hơn, khói mù sau nhiều ngày mây mù rút cuộc cũng tan hết.
Cố Tích Tước cùng Tịch Hải Đường đi ở hai bên, Tiểu Thần cùng Doãn Ngân đi ở giữa hai người, tay trong tay đi vào lối làm thủ tục cho việc kết hôn, chạm mặt với một LCD kếch xù, trên đó cặn kẽ giải thích rõ về việc kết hôn…
Nơi này là nơi chỉ đăng ký kết hôn mà không bao giờ có việc ly hôn, nhưng sẽ không có ý nghĩa khi mỗi công dan Ireland chỉ có thể cùng với một người phối ngẫu duy nhất tư thủ cả đời, bởi vì khi làm thủ tục kết hôn có ghi kỳ hạn thực hiện hôn nhân, nam nữ song phương khi ký vào tờ giấy kết hôn chỉ có thể căn cứ vào nhiều phương diện cùng nhiều nhân tố tổng hợp mà cân nhắc, thỏa thuận quyết định về kỳ hạn hôn nhân. Kỳ hạn hôn nhân là từ 1 đến 100 năm, tại nơi đăng ký sau khi làm hồ sơ, kỳ hạn sẽ chính thức được bắt đầu, sau thời hạn hôn nhân thì quan hệ tiếp xúc hôn nhân sẽ chấm dứt. hai người trong cuộc cũng có thể có nguyện vọng tiếp tục cùng sinh hoạt chung, có thể làm thủ tục kéo dài đăng ký, kéo dài mối quan hệ hôn nhân.
Rất nhiều lần tình cờ gặp đôi cả trai lẫn gái phần lớn đều từ hiếu kỳ sau đó chuyển sang nhìn chăm chú, nhưng lại đều chậm chạp không đi đến làm thủ tục đăng ký kết hôn. Bởi vì luật đặc thù trong hôn nhân của Ireland ở nhiều phương diện khác nhau mà làm cho người ta chùn bước.
1 năm là tù có thời hạn, 100 năm chính là tù chung thân.
Cố Tích Tước cùng Tịch Hải Đường đứng ở nơi làm thủ tục đăng ký hôn nhân với đám máy móc, căn cứ hệ thống nhắc nhở phân biệt về khoản thu nhập cá nhân của hai người. Hệ thống sau khi trải qua xác minh rồi xác định kết quả đăng ký, sau đó yêu cầu hai người bọn họ thương lượng, lựa chọn kỳ hạn hôn nhân, có thể chọn kỳ hạn hôn nhân từ 1 đến 100 năm.
Cố Tích Tước giật mình quay đầu nhìn về phía Tịch Hải Đường “Kỳ hạn do em chọn đi, bao lâu anh cũng có thể.”
Đây chính là mục đích hắn mang cô đến Ireland kết hôn, hắn biết rõ Hải Đường là vì bọn nhỏ mới kết hôn cùng hắn nhưng hắn không muốn dùng phương thức này để trói chặt cô cả đời cho nên hắn đem quyền lựa chọn giao cho cô.
Tịch Hải Đường hoàn toàn không nghĩ tới Cố Tích Tước sẽ làm như vậy, đã sớm không suy nghĩ gì nhưng trong lòng đột nhiên cảm nhận được một cảm giác ấm áp “Cố Tích Tước, anh tại sao phải làm như vậy?”
“Bởi vì anh biết rõ em không phải là tự nguyện hơn nữa anh cũng không muốn cưỡng ép làm bất cứ chuyện gì.”
Trên hệ thống vang lên một tiếng cảnh báo, Tịch Hải Đường cũng không có nhiều thời gian mà suy nghĩ nữa chỉ là nhìn nhìn hai đứa trẻ đang vui đùa ở một bên, trong nội tâm có cảm giác rung động, ngón tay nhẹ nhàng đè xuống các phím số.
1….
0….
10 năm sau, chờ cho bọn nhỏ được 16 tuổi đã trưởng thành, đều sẽ hiểu chuyện, hãy chờ đến lúc này đi.
Nghĩ như thế nhưng không biết cái gì mà lòng của cô thắt chặt, đau quá.
Ngón tay đặt trên phím số 0, nhẹ nhàng quấn quít lấy…
Tiểu Thần cùng Doãn Ngân tựa hồ là đã nhận ra được ánh nhìn của Tịch Hải Đường, đột nhiên quay đầu lại, hướng cô lộ ra nụ cười thật tươi sau đó vui vẻ giống như những chú chim nhỏ chạy tới nơi cô “mẹ, xong chưa?”
Phanh…
Hai cái thân thể nhỏ đụng vào phần eo của Tịch Hải Đường, tay của cô nhẹ nhàng run lên, lại đè xuống một số 0 nữa.
Trong nháy mắt , Cố Tích Tước cùng Tịch Hải Đường đều ngây người…
100 năm !
100 năm !!!
Trên nóc nhà nơi đại sảnh bỗng nổ tung ra những cánh hoa rực rỡ rơi xuống, bao phủ lấy bọn họ trong biển hoa.
Một nhân viên làm việc ở đó cười hòa ái “Đều là nói người Trung Quốc trọng tình cảm nhất, quả đúng là thế. Anh chị là một điển hình, là đôi vợ chồng đầu tiên lựa chọn 100 năm hôn nhân , chúc hai người hạnh phúc. Nhớ kỹ… nếu ai 97 tuổi đã chết hãy đứng ở cầu Nại Hà đợi 3 năm nhé.”
Tịch Hải Đường cùng Cố Tích Tước trở lại thành phố T thì tâm tình vẫn hoảng hốt như cũ, nhìn đường phố cùng cảnh trí quen thuộc, cô vẫn không dám tin như xưa, nếu không phải chứng kiến nét mặt hai đứa bé khôi phục lại nét vui cười như trước thì cô thực sự sẽ hoài nghi những việc mình làm chỉ là một giấc mộng, một giấc mộng rất ly kỳ mà thôi, ngay cả những việc ở Ireland cũng thật bất khả tư nghị.
Trừ tịch (ngày cuối năm), là ngày bọn nhỏ đã chờ đợi từ lâu, Tiểu Thần cùng Doãn Ngân sáng sớm liền bò dậy, đổi lại quần áo mới, khóe miệng liên tục giơ lên.
“Mẹ, năm mới vui vẻ.”
“Cảm ơn, Tiểu Thần cùng Doãn Ngân cũng vậy, năm mới vui vẻ nhé.” Tịch Hải Đường hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của hai đứa trẻ, sau đó từ trong túi móc ra 2 bao lì xì đã được chuẩn bị tốt từ trước “Đến đây, mẹ cho các con một bao lì xì, cầm lấy.”
“Cảm ơn mẹ.”
Tịch Hải Đường lại ôm lấy hai đứa bé, đáy lòng lộ lên cảm giác phong phú, hai đứa bé đáng thương này cuối cùng cũng vui vẻ trở lại.
Tịch Hải Đường có chút hơi thất thần, cửa đột nhiên truyền đến thanh âm huyên náo, sau đó liền nghe thấy thanh âm ầm ĩ của Hạng Phi Dương “Tiểu Thần, Doãn Ngân, cậu đến rồi đây, đến đây cậu tặng hồng bao nào.”
Hạng Kiến Hào chỉ tiếc rèn sắt không thành thép,thở dài rồi cũng nói “Phi Dương, con không thể nào ăn nói ý tứ hơn được sao.”
Lời còn chưa dứt, Tiểu Thần cùng Doãn Ngân liền từ trong nhà chạy ra, vừa thấy được cháu trai cháu gái đáng yêu thì Hạng Kiến Hào cũng nhịn không được mà kích động “Tiểu Thần, Doãn Ngân, mau tới đay, ông ngoại cũng cho các cháu bao lì xì là đại hồng bao nha.”
Hạng Phi Dương nhịn không được trợn mắt một cái, không phục “Cha, cha cũng không phải là không có ý tứ sao. Bao lì xì thì là bao lì xì đi, còn đại hồng bao cái gì nữa? Có bao nhiêu thế cha? Cha có phải có chủ tâm muốn đem còn dìm xuống có phải hay không?”
“Tên tiểu tử này, con không có một ngày không cùng cha tranh cãi thì không được hay sao?”
“Con không có tranh cãi, con chỉ là nói sự thật.”
“Con muốn làm cho cha tức giận thì đúng hơn.”
Mắt thấy hai cho con lại muốn cãi vã, Tịch Hải Đường vội vàng tới khuyên bảo “Được rồi, hai người không càn phải ầm ĩ, gần sang năm mới rồi, nói nhiều thì không tốt lắm đâu.”
Hạng Kiến Hào cùng Hạng Phi Dương lúc đó mới cùng nhau ngậm miệng.
“Phi Dương, không phải nói sẽ cùng chị đi đón cha sao? Sao hai người lại tự đi đến đây thế này?”
“A… không phải là chị mướn lái xe đi đón chúng ta tới à?” Hai cha con cùng nhau kinh ngạc.
Tịch Hải Đường có cảm giác mơ hồ, cô còn chưa kịp mà, đây là xảy ra chuyện gì thế này?
Đang nghi hoặc, chuông cửa vang lên, Tiểu Thần cùng Doãn Ngân vội vàng chạy ra mở cửa, hai tiểu gia hỏa mặc nguyên quần áo ngắn trong nhà, đột nhiên vừa tiếp xúc với không khí lạnh lẽo bên ngoài thì khẽ run lên nhưng trên khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn đầy nhiệt tình cũng không có cảm giác sợ.
“Cha.”
“Ừ, các con rất ngoan.” Cố Tích Tước ngồi xổm thân xuống, nhẹ nhàng hôn lên khuôn mặt của hai đứa bé, sau đó móc ra hai bao lì xì đưa cho hai đứa “Tiểu Thần, Doãn Ngân, năm mới vui vẻ.”
“Cảm ơn cha! Cha cũng năm mới vui vẻ.”
Hai đứa bé rất vui vẻ, cầm lấy bao lì xì trong tay đến ghế sofa đếm tiền.
Tịch Hải Đường tiếp nhận túi xách trong tay Cố Tích Tước, cô biết rõ ở bên trong là thuốc bác sĩ kê cho hắn, mặc dù có thể tạm thời xuất viện nhưng thương thế của hắn trải qua một phen lăn qua lăn lại như vậy, phóng đoán trong thời gian ngắn mà hoàn toàn khôi phục là không thể nào.
Cô hơi mím môi, duỗi tay về phía hắn “Đem danh sách thuốc mà bác sĩ kê cho anh đưa đây.”
Cố Tích Tước sững người, hoang mang “Cái gì?”
Cô không có để ý đến hắn, thẳng đến mở túi xách ra, từ bên trong lấy ra một tờ danh sách, trên đó có ghi rõ cặn kẽ loại thuốc nào một ngày dùng bao nhiêu, dùng như thế nào.
Tịch Hải Đường đem đơn thuốc bỏ vào túi quần của mình “Tần Hạo nói anh gần đây thường xuyên uống nhầm thuốc, vẫn là nên để tôi nhắc nhở anh đi.”
Nói xong cô xoay người đi vào bếp, Cố Tích Tước nhịn không được cười lên, Tần Hạo nói hắn uống nhầm thuốc hẳn không phải là ý này, có thể cô làm như vậy là nghĩ cảm tạ hắn phái người đi đón cha cô tới đây hay thật là cô có chút quan tâm tới hắn?
Nhanh đến 12h, trước tiên ăn sủi cảo, Doãn Ngân cùng Tiểu Thần ầm ĩ muốn đi ra ngoài đốt pháo hoa.
Tịch Hải Đường không yên tâm để hai đứa bé đi ra ngoài liền cũng đi ra ngoài rồi xuống lầu.
Những bông tuyết yêu kiều rơi xuống, đều nói là dấu hiệu báo năm được mùa, xem ra là dấu hiệu tốt.
Tiểu Thần cầm trong tay ống pháo hoa nhỏ, quơ lên ao, tia lửa màu trắng bạc sáng long lanh theo gió bay ra khắp nơi, Doãn Ngân thì so với cô bé có gan lớn hơn, đốt pháo hoa cho nó tung lên trời, một tiếng pháo vang lên đón lấy một tia sáng trên bầu trời với những tia nổ không ngừng vang lên.
Tịch Hải Đường nhìn hai đứa bé phía xa chơi rất vui vẻ, khóe miệng cũng kìm không được mà giơ lên, nhẹ nhàng thở dài, sương mù màu trắng liền từ bên môi tản ra.
Một chiếc áo gió nam tính đột nhiên quàng lên vai cô.
“Ơ?” Cô quay đầu lại nhìn, thấy Cố Tích Tước đứng ở phía sau.
“Trời lạnh, cơi chừng cảm lạnh.” Trên mặt của hắn không có nhiều ý tứ gì, trong ánh mắt cũng không thâm thúy, thanh âm cũng là nhàn nhạt.
Cô nhìn hắn, tâm tình có chút thẩm thỏm “Thương thế của anh còn chưa khỏe, anh mặc đi.”
Nhìn cô muốn đem y phục trả lại cho hắn, hắn chợt nở nụ cười, trong khi ánh mắt cô còn kinh ngạc thì hắn đã đi xa, khom lưng nửa quỳ nửa ngồi trên mặt đất, nhen nhóm kíp nổ, khói lửa hoa mỹ trong nháy mắt sau lưng của hắn bốc lên, tựa như ảo mộng.
Khói lửa nở rộ, mê tầm mắt của cô, trận pháo này như hoa nở rộ cực kỳ xinh đẹp, rất mê hoặc, làm cho cô dường như thấy được ánh sáng chân thật nơi Cố Tích Tước, vẻ mặt thanh cạn nhưng cô đơn.
Hắn mím môi không nói, chỉ hơi nở nụ cười, đến đến lúc màn pháo hoa kết thúc hắn mới chậm rãi trở về trước mặt cô, đưa tay ra, trên ngón tay có một chiếc nhẫn bạc, phong cách rất bình thường.
Sau đó hắn đem tay kia hướng vào trong túi áo, lấy chiếc nhẫn vốn phải đưa cho cô nhưng hắn lại giơ tay ném đi không thấy tung tích.
Cô nhìn chiếc nhẫn được tháo ra khỏi ngón tay của hắn trong nháy mắt đó thấy ánh mắt của hắn trầm xuống làm cho hô hấp của cô cũng theo đó mà cứng lại.
Hắn nắm lấy tay của cô, trong ánh mắt lộ ra vẻ thâm túy thoải mái “Từ nay về sau, anh là người của em nhưng em là người tự do.”
Cô ngơ ngẩn, thấy bóng dáng thon dài của hắn mù mịt biến mất ở trong bóng đêm.
Cố Tích Tước vội vã làm tạm thủ tục xuất viện, sau đó cũng không kịp trở về nhà mà liền trực tiếp đi tới sân bay, Tần Hạo đối với hành vi tự hại mình của hắn gần như là có chút bất đắc dĩ.
“Tước, coi như là muốn kết hôn cũng không cần phải chạy ra nước ngoài mà? Thân thể của cậu còn chưa khỏe, lặn lội đường xa, như thế nào mà chịu đựng được?”
Cố Tích Tước khẽ thở dài “Tần Hạo, anh không hiểu đâu.”
Tần Hạo trợn trắng mắt “Tôi như thế nào không hiểu? Anh nghĩ rằng tôi không biết ý nghĩa việc không đi Ireland kết hôn là gì sao?”
Cố Tích Tước khẽ hạ ánh mắt “Anh đã hiểu cũng đừng dài dòng, tôi phải vội xuất phát đây, Hải Đường cùng bọn nhỏ đã đợi ở sân bay rồi.”
Ireland
Cố Tích Tước cùng Tịch Hải Đường mang theo hai đứa bé,đến đại sảnh của một cơ quan chính phủ tại Dublin.
Tiểu Thần cùng Doãn Ngân cho đến giờ phút này mới rõ ràng rành mạch được rằng bọn họ không phải là đang nằm mơ, trên hai khuôn mặt nhỏ nhắn tràn ngập ngạc nhiên cùng mừng rỡ.
“Cha, mẹ, hai người thực sự muốn kết hôn sao?”
“Đương nhiên, cha mẹ sẽ không lừa các con.”
Tiểu Thần cùng Doãn Ngân hiển nhiên có chút thụ sủng nhươc kinh, kể từ ngày đó nghe được đoạn đối thoại đáng sợ kia trong lòng của hai đứa trẻ vẫn còn bất an, mặc dù cha mẹ liên tục nói bọn họ là tại vì gây gổ mà hồ ngôn loạn ngữ nhưng là bọn họ vẫn còn chưa tin tưởng được, luôn có cảm giác mình không được hoan nghênh, là đứa con không được yêu thích, rất khổ sở, rất đáng thương. Đúng là giờ khắc này, bọn họ rút cuộc không hoài nghi nữa, cha mẹ thật sự là muốn kết hôn, bọn họ sau này sẽ là tương thân tương ái một nhà rồi.
Nhưng là bọn họ vẫn còn một nghi vấn “Nhưng là cha mẹ tại sao phải tới nơi này kết hôn chứ, như thế nào không giống như chú Tần Hạo cùng dì Tiểu Phi tổ chức hôn lễ ở trong nước chứ?”
Cố Tích Tước cùng Tịch Hải Đường đột nhiên nhìn nhau, không biết nói gì.
Cố Tích Tước dắt lấy bàn tay nhỏ của hai đứa bé, nghiêm túc hỏi “Tiểu Thần cùng Doãn Ngân chưa từng có học qua địa lý sao?”
“Có học rồi a.”
“Vậy biết Ireland chứ?”
“Vâng, biết ạ.”
“vậy các con có biết hay không điều đặc biệt nhất ở đây chính là gì?”
Hai đứa bé cùng nhau lắc đầu.
Cố Tích Tước sủng ái vuốt đầu hai đứa bé, êm tai nói “Ireland là quốc gia có tỷ lệ kết hôn thấp nhất toàn thế giới, là một quốc gia thờ phụng Thiên Chúa Giáo, quốc gia này cấm ly hôn cho nên cha mẹ mới tới nơi này kết hôn, muốn nói rằng chúng ta sẽ vĩnh viễn ở cùng một chỗ, Tiểu Thần cùng Doãn Ngân cũng vĩnh viễn là bảo bối chúng ta yêu nhất, hiểu không?”
Tiểu Thần cùng Doãn Ngân dùng sức gật đầu, quá tuyệt vời. Lần này bọn họ sẽ không còn hoài nghi gì nữa.
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng mịt dần dần tươi tắn hơn, khói mù sau nhiều ngày mây mù rút cuộc cũng tan hết.
Cố Tích Tước cùng Tịch Hải Đường đi ở hai bên, Tiểu Thần cùng Doãn Ngân đi ở giữa hai người, tay trong tay đi vào lối làm thủ tục cho việc kết hôn, chạm mặt với một LCD kếch xù, trên đó cặn kẽ giải thích rõ về việc kết hôn…
Nơi này là nơi chỉ đăng ký kết hôn mà không bao giờ có việc ly hôn, nhưng sẽ không có ý nghĩa khi mỗi công dan Ireland chỉ có thể cùng với một người phối ngẫu duy nhất tư thủ cả đời, bởi vì khi làm thủ tục kết hôn có ghi kỳ hạn thực hiện hôn nhân, nam nữ song phương khi ký vào tờ giấy kết hôn chỉ có thể căn cứ vào nhiều phương diện cùng nhiều nhân tố tổng hợp mà cân nhắc, thỏa thuận quyết định về kỳ hạn hôn nhân. Kỳ hạn hôn nhân là từ 1 đến 100 năm, tại nơi đăng ký sau khi làm hồ sơ, kỳ hạn sẽ chính thức được bắt đầu, sau thời hạn hôn nhân thì quan hệ tiếp xúc hôn nhân sẽ chấm dứt. hai người trong cuộc cũng có thể có nguyện vọng tiếp tục cùng sinh hoạt chung, có thể làm thủ tục kéo dài đăng ký, kéo dài mối quan hệ hôn nhân.
Rất nhiều lần tình cờ gặp đôi cả trai lẫn gái phần lớn đều từ hiếu kỳ sau đó chuyển sang nhìn chăm chú, nhưng lại đều chậm chạp không đi đến làm thủ tục đăng ký kết hôn. Bởi vì luật đặc thù trong hôn nhân của Ireland ở nhiều phương diện khác nhau mà làm cho người ta chùn bước.
1 năm là tù có thời hạn, 100 năm chính là tù chung thân.
Cố Tích Tước cùng Tịch Hải Đường đứng ở nơi làm thủ tục đăng ký hôn nhân với đám máy móc, căn cứ hệ thống nhắc nhở phân biệt về khoản thu nhập cá nhân của hai người. Hệ thống sau khi trải qua xác minh rồi xác định kết quả đăng ký, sau đó yêu cầu hai người bọn họ thương lượng, lựa chọn kỳ hạn hôn nhân, có thể chọn kỳ hạn hôn nhân từ 1 đến 100 năm.
Cố Tích Tước giật mình quay đầu nhìn về phía Tịch Hải Đường “Kỳ hạn do em chọn đi, bao lâu anh cũng có thể.”
Đây chính là mục đích hắn mang cô đến Ireland kết hôn, hắn biết rõ Hải Đường là vì bọn nhỏ mới kết hôn cùng hắn nhưng hắn không muốn dùng phương thức này để trói chặt cô cả đời cho nên hắn đem quyền lựa chọn giao cho cô.
Tịch Hải Đường hoàn toàn không nghĩ tới Cố Tích Tước sẽ làm như vậy, đã sớm không suy nghĩ gì nhưng trong lòng đột nhiên cảm nhận được một cảm giác ấm áp “Cố Tích Tước, anh tại sao phải làm như vậy?”
“Bởi vì anh biết rõ em không phải là tự nguyện hơn nữa anh cũng không muốn cưỡng ép làm bất cứ chuyện gì.”
Trên hệ thống vang lên một tiếng cảnh báo, Tịch Hải Đường cũng không có nhiều thời gian mà suy nghĩ nữa chỉ là nhìn nhìn hai đứa trẻ đang vui đùa ở một bên, trong nội tâm có cảm giác rung động, ngón tay nhẹ nhàng đè xuống các phím số.
1….
0….
10 năm sau, chờ cho bọn nhỏ được 16 tuổi đã trưởng thành, đều sẽ hiểu chuyện, hãy chờ đến lúc này đi.
Nghĩ như thế nhưng không biết cái gì mà lòng của cô thắt chặt, đau quá.
Ngón tay đặt trên phím số 0, nhẹ nhàng quấn quít lấy…
Tiểu Thần cùng Doãn Ngân tựa hồ là đã nhận ra được ánh nhìn của Tịch Hải Đường, đột nhiên quay đầu lại, hướng cô lộ ra nụ cười thật tươi sau đó vui vẻ giống như những chú chim nhỏ chạy tới nơi cô “mẹ, xong chưa?”
Phanh…
Hai cái thân thể nhỏ đụng vào phần eo của Tịch Hải Đường, tay của cô nhẹ nhàng run lên, lại đè xuống một số 0 nữa.
Trong nháy mắt , Cố Tích Tước cùng Tịch Hải Đường đều ngây người…
100 năm !
100 năm !!!
Trên nóc nhà nơi đại sảnh bỗng nổ tung ra những cánh hoa rực rỡ rơi xuống, bao phủ lấy bọn họ trong biển hoa.
Một nhân viên làm việc ở đó cười hòa ái “Đều là nói người Trung Quốc trọng tình cảm nhất, quả đúng là thế. Anh chị là một điển hình, là đôi vợ chồng đầu tiên lựa chọn 100 năm hôn nhân , chúc hai người hạnh phúc. Nhớ kỹ… nếu ai 97 tuổi đã chết hãy đứng ở cầu Nại Hà đợi 3 năm nhé.”
Tịch Hải Đường cùng Cố Tích Tước trở lại thành phố T thì tâm tình vẫn hoảng hốt như cũ, nhìn đường phố cùng cảnh trí quen thuộc, cô vẫn không dám tin như xưa, nếu không phải chứng kiến nét mặt hai đứa bé khôi phục lại nét vui cười như trước thì cô thực sự sẽ hoài nghi những việc mình làm chỉ là một giấc mộng, một giấc mộng rất ly kỳ mà thôi, ngay cả những việc ở Ireland cũng thật bất khả tư nghị.
Trừ tịch (ngày cuối năm), là ngày bọn nhỏ đã chờ đợi từ lâu, Tiểu Thần cùng Doãn Ngân sáng sớm liền bò dậy, đổi lại quần áo mới, khóe miệng liên tục giơ lên.
“Mẹ, năm mới vui vẻ.”
“Cảm ơn, Tiểu Thần cùng Doãn Ngân cũng vậy, năm mới vui vẻ nhé.” Tịch Hải Đường hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của hai đứa trẻ, sau đó từ trong túi móc ra 2 bao lì xì đã được chuẩn bị tốt từ trước “Đến đây, mẹ cho các con một bao lì xì, cầm lấy.”
“Cảm ơn mẹ.”
Tịch Hải Đường lại ôm lấy hai đứa bé, đáy lòng lộ lên cảm giác phong phú, hai đứa bé đáng thương này cuối cùng cũng vui vẻ trở lại.
Tịch Hải Đường có chút hơi thất thần, cửa đột nhiên truyền đến thanh âm huyên náo, sau đó liền nghe thấy thanh âm ầm ĩ của Hạng Phi Dương “Tiểu Thần, Doãn Ngân, cậu đến rồi đây, đến đây cậu tặng hồng bao nào.”
Hạng Kiến Hào chỉ tiếc rèn sắt không thành thép,thở dài rồi cũng nói “Phi Dương, con không thể nào ăn nói ý tứ hơn được sao.”
Lời còn chưa dứt, Tiểu Thần cùng Doãn Ngân liền từ trong nhà chạy ra, vừa thấy được cháu trai cháu gái đáng yêu thì Hạng Kiến Hào cũng nhịn không được mà kích động “Tiểu Thần, Doãn Ngân, mau tới đay, ông ngoại cũng cho các cháu bao lì xì là đại hồng bao nha.”
Hạng Phi Dương nhịn không được trợn mắt một cái, không phục “Cha, cha cũng không phải là không có ý tứ sao. Bao lì xì thì là bao lì xì đi, còn đại hồng bao cái gì nữa? Có bao nhiêu thế cha? Cha có phải có chủ tâm muốn đem còn dìm xuống có phải hay không?”
“Tên tiểu tử này, con không có một ngày không cùng cha tranh cãi thì không được hay sao?”
“Con không có tranh cãi, con chỉ là nói sự thật.”
“Con muốn làm cho cha tức giận thì đúng hơn.”
Mắt thấy hai cho con lại muốn cãi vã, Tịch Hải Đường vội vàng tới khuyên bảo “Được rồi, hai người không càn phải ầm ĩ, gần sang năm mới rồi, nói nhiều thì không tốt lắm đâu.”
Hạng Kiến Hào cùng Hạng Phi Dương lúc đó mới cùng nhau ngậm miệng.
“Phi Dương, không phải nói sẽ cùng chị đi đón cha sao? Sao hai người lại tự đi đến đây thế này?”
“A… không phải là chị mướn lái xe đi đón chúng ta tới à?” Hai cha con cùng nhau kinh ngạc.
Tịch Hải Đường có cảm giác mơ hồ, cô còn chưa kịp mà, đây là xảy ra chuyện gì thế này?
Đang nghi hoặc, chuông cửa vang lên, Tiểu Thần cùng Doãn Ngân vội vàng chạy ra mở cửa, hai tiểu gia hỏa mặc nguyên quần áo ngắn trong nhà, đột nhiên vừa tiếp xúc với không khí lạnh lẽo bên ngoài thì khẽ run lên nhưng trên khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn đầy nhiệt tình cũng không có cảm giác sợ.
“Cha.”
“Ừ, các con rất ngoan.” Cố Tích Tước ngồi xổm thân xuống, nhẹ nhàng hôn lên khuôn mặt của hai đứa bé, sau đó móc ra hai bao lì xì đưa cho hai đứa “Tiểu Thần, Doãn Ngân, năm mới vui vẻ.”
“Cảm ơn cha! Cha cũng năm mới vui vẻ.”
Hai đứa bé rất vui vẻ, cầm lấy bao lì xì trong tay đến ghế sofa đếm tiền.
Tịch Hải Đường tiếp nhận túi xách trong tay Cố Tích Tước, cô biết rõ ở bên trong là thuốc bác sĩ kê cho hắn, mặc dù có thể tạm thời xuất viện nhưng thương thế của hắn trải qua một phen lăn qua lăn lại như vậy, phóng đoán trong thời gian ngắn mà hoàn toàn khôi phục là không thể nào.
Cô hơi mím môi, duỗi tay về phía hắn “Đem danh sách thuốc mà bác sĩ kê cho anh đưa đây.”
Cố Tích Tước sững người, hoang mang “Cái gì?”
Cô không có để ý đến hắn, thẳng đến mở túi xách ra, từ bên trong lấy ra một tờ danh sách, trên đó có ghi rõ cặn kẽ loại thuốc nào một ngày dùng bao nhiêu, dùng như thế nào.
Tịch Hải Đường đem đơn thuốc bỏ vào túi quần của mình “Tần Hạo nói anh gần đây thường xuyên uống nhầm thuốc, vẫn là nên để tôi nhắc nhở anh đi.”
Nói xong cô xoay người đi vào bếp, Cố Tích Tước nhịn không được cười lên, Tần Hạo nói hắn uống nhầm thuốc hẳn không phải là ý này, có thể cô làm như vậy là nghĩ cảm tạ hắn phái người đi đón cha cô tới đây hay thật là cô có chút quan tâm tới hắn?
Nhanh đến 12h, trước tiên ăn sủi cảo, Doãn Ngân cùng Tiểu Thần ầm ĩ muốn đi ra ngoài đốt pháo hoa.
Tịch Hải Đường không yên tâm để hai đứa bé đi ra ngoài liền cũng đi ra ngoài rồi xuống lầu.
Những bông tuyết yêu kiều rơi xuống, đều nói là dấu hiệu báo năm được mùa, xem ra là dấu hiệu tốt.
Tiểu Thần cầm trong tay ống pháo hoa nhỏ, quơ lên ao, tia lửa màu trắng bạc sáng long lanh theo gió bay ra khắp nơi, Doãn Ngân thì so với cô bé có gan lớn hơn, đốt pháo hoa cho nó tung lên trời, một tiếng pháo vang lên đón lấy một tia sáng trên bầu trời với những tia nổ không ngừng vang lên.
Tịch Hải Đường nhìn hai đứa bé phía xa chơi rất vui vẻ, khóe miệng cũng kìm không được mà giơ lên, nhẹ nhàng thở dài, sương mù màu trắng liền từ bên môi tản ra.
Một chiếc áo gió nam tính đột nhiên quàng lên vai cô.
“Ơ?” Cô quay đầu lại nhìn, thấy Cố Tích Tước đứng ở phía sau.
“Trời lạnh, cơi chừng cảm lạnh.” Trên mặt của hắn không có nhiều ý tứ gì, trong ánh mắt cũng không thâm thúy, thanh âm cũng là nhàn nhạt.
Cô nhìn hắn, tâm tình có chút thẩm thỏm “Thương thế của anh còn chưa khỏe, anh mặc đi.”
Nhìn cô muốn đem y phục trả lại cho hắn, hắn chợt nở nụ cười, trong khi ánh mắt cô còn kinh ngạc thì hắn đã đi xa, khom lưng nửa quỳ nửa ngồi trên mặt đất, nhen nhóm kíp nổ, khói lửa hoa mỹ trong nháy mắt sau lưng của hắn bốc lên, tựa như ảo mộng.
Khói lửa nở rộ, mê tầm mắt của cô, trận pháo này như hoa nở rộ cực kỳ xinh đẹp, rất mê hoặc, làm cho cô dường như thấy được ánh sáng chân thật nơi Cố Tích Tước, vẻ mặt thanh cạn nhưng cô đơn.
Hắn mím môi không nói, chỉ hơi nở nụ cười, đến đến lúc màn pháo hoa kết thúc hắn mới chậm rãi trở về trước mặt cô, đưa tay ra, trên ngón tay có một chiếc nhẫn bạc, phong cách rất bình thường.
Sau đó hắn đem tay kia hướng vào trong túi áo, lấy chiếc nhẫn vốn phải đưa cho cô nhưng hắn lại giơ tay ném đi không thấy tung tích.
Cô nhìn chiếc nhẫn được tháo ra khỏi ngón tay của hắn trong nháy mắt đó thấy ánh mắt của hắn trầm xuống làm cho hô hấp của cô cũng theo đó mà cứng lại.
Hắn nắm lấy tay của cô, trong ánh mắt lộ ra vẻ thâm túy thoải mái “Từ nay về sau, anh là người của em nhưng em là người tự do.”
Cô ngơ ngẩn, thấy bóng dáng thon dài của hắn mù mịt biến mất ở trong bóng đêm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.