Chương 89
An Nhiễm Nhiễm
26/11/2014
Tịch Hải Đường
ngước mắt nhìn về phía Cố Tích Tước, hắn cũng ngưng mắt thật sâu nhìn
cô, bốn mắt nhìn nhau, tầm mắt giao nhau giống như đã cách một thế kỷ
dài vậy…
Mặc dù không khí ở đây vẫn rất ấm áp nhưng Tịch Hải Đường như cũ thình lình rùng mình một cái, bả vai vô ý thức khẽ run lên, hai tay nhẹ nhàng ôm lấy bờ vai của mình.
Cô nhớ rõ, nhớ rõ một năm kia ở cô nhi viện, cô nhận được một món quà thích nhất của trẻ nhỏ lúc đó từ một anh trai, đó là con mèo kitty phấn hồng xinh đẹp, là thời điểm u mê nhất trong đời cô, một vệt sáng nhớ mãi trong giai đoạn xinh đẹp nhất trong cuộc đời của cô. Cô rất thích nó, cũng rất thích người anh đã tặng cô món quà đó, thế cho nên rất lâu về sau, cô ngày ngày đều ngóng trông hắn có thể đến đây, tuy nhiên vẫn không có chờ được…
Thời gian như nước chảy qua cầu, rất nhanh, vội vã…
Từ biệt mấy năm, lúc gặp lại thì vết thương đã chồng chất…
Đây rút cuộc là loại ràng buộc như thế nào đây?
Vì cái gì mà vận mệnh lại dĩ nhiên dùng loại phương thức luân hồi như thế này?
Cô là tiểu cô nương năm đó còn hắn vẫn không biết được mà thời điểm biết được cũng đã quá muộn, quá muộn…
Cố Tích Tước đến gần cô, sít sao đem Tịch Hải Đường ôm vào trong ngực, đầu tựa vào đỉnh đầu của cô đang tỏa ra hương thơm nhè nhẹ, đáy mắt thâm thúy hiện lên một tia thống khổ bi thương cùng cực…
Vì cái gì ông trời lại giày vò họ như vậy, nếu năm đó bọn họ có thể quen biết nhau sớm một chút bởi lần gặp mặt đầu tiên đã động tâm, việc như vậy còn không gọi là tình yêu sao, thế những vẫn là trong sinh mệnh tốt đẹp của họ lại lần nữa trân quý được gặp nhau. Có lẽ, bọn họ cũng có thể soạn nên một bài nhạc đồng thoại về mối tình đầu thanh mai trúc mã…
Nhưng là bây giờ…
Bác sĩ từ trong phòng bệnh Giản Y Nhu đi ra, vẻ mặt ngưng trọng trước nay chưa từng có “Anh Cố, cô Giản đã tỉnh.”
Cố Tích Tước ngẩn ra “Nhanh như vậy liền tỉnh? Cô ấy chẳng phải vừa được tiêm thuốc an thần sao?”
“Đúng vậy nhưng là người bình thường có thể ngủ đến 4h sau khi tiêm thuốc vào nhưng trên người cô ấy thì chưa đến 1h thuốc liền đã mất hiệu lưc. Tinh thân của cô Giản đã đến mức biên giới của sự mất khống chế rồi.”
“Nghiêm trọng như vậy sao?”
“cô ấy tựa hồ có triệu chứng tinh thần phân liệt, tôi đề nghị anh nên tìm bác sĩ khoa thần kinh để xem một chút, mặc dù tôi là bác sĩ khoa phụ sản nhưng đối với chứng bệnh tinh thần phân liệt này cũng có nghe qua, tình huống như trước mắt mà nói, trong ý thức của cô Giản như có hai nhân cách của hai con người cùng tồn tại.”
Tịch Hải Đường cùng Cố Tích Tước đều là mơ hồ, hít một hơi thật sâu, thật không trách được tinh thần Nhu Nhi lại kém như vậy. Một thân thể của một con người đồng thời tồn tại hai nhân cách, sử dụng tất cả ý thức cũng như hình vi, đó là một loại chuyện đáng sợ như thế nào?”
“Bác sĩ, chúng tôi có thể vào xem cô ấy một chút hay không?”
“Không thể đến gần, chỉ có thể ở ngoài xem một chút. Cô ấy vừa tỉnh lại, thần trí còn không phân biệt rõ ràng, chúng tôi không có cách nào phán đoán được trong cơ thể cô ấy bây giờ tồn tại nhân cách của ai cả cho nên tốt nhất là không nên đến quá gần cô ấy, để tránh làm cho cô ấy kích thích càng lớn hơn, làm ra hành vi quá khích, nên biết đứa bé trong bụng của cô ấy rút cuộc có thể trải qua được chuyện này hay không?”
“Được, cảm ơn bác sĩ.”
Cố Tích Tước đến gần cửa phòng bệnh, từ trên cửa kính nhìn vào, bắt gặp con mắt đang nhìn ra của Giản Y Nhu, trong nháy mắt hắn trừng to mắt…
Y Tâm!
Ánh mắt Nhu Nhi thay đổi, trở nên giống như Y Tâm lúc trước.
Giản Y Tâm chết đối với Nhu Nhi mà nói là tội ác vĩnh viễn không thể nào xóa bỏ được, mà chính trong tiềm thức của cô ấy là sự hối hận.
Cảm giác tội ác trầm trọng cùng cảm giác áy náy chôn sâu ở ngực, không chỗ phát tiết, không cách nào thoát khỏi, cô ấy chỉ có thể ở trong ý thức của mình mà giải sầu, tưởng tượng nghĩ lại lúc Y Tâm còn sống, bắt chước theo Y Tâm, từ ánh mắt đến động tác, tất cả đều làm theo.
Đáy mắt Cố Tích Tước càng trầm sâu xuống, có chút không đành lòng thu lại ánh mắt của mình..
Tịch Hải Đường cũng là khuôn mặt ngưng trọng, tại thời khắc này cô phát hiện mình không có biện pháp nào mà lại đi để ý Nhu Nhi gì nữa cả…
Chuyển con mắt nhìn về phía Cố Tích Tước, từ từ đem tay trong lòng bàn tay hắn rút về, đợi đến đầu ngón tay sắp rút ra hoàn toàn thì hắn chợt một lần nữa nắm thật chắc, dùng sức rất mạnh.
“Hải Đường…. em vẫn không thể tha thứ cho anh sao?”
Cô lắc đầu “Không phải vậy. Tha thứ hay không tha thứ đã không còn quan trọng nữa rồi. Quan trọng là hiện tại cuộc sống của tôi trôi qua cũng không tệ lắm, mặc dù trước kia rất trắc trở nhưng cuộc sống hiện tại đã an ổn. Y Tâm chết, Nhu Nhi lại biến thành như vậy… Cô ta biến thành cái dạng này, anh cũng có trách nhiệm, anh trước kia dung túng cô ta, sủng ái cô ta làm cho cô ta ỷ sủng mà kiêu nhưng đến cùng là, anh phát hiện chính mình nhận lầm người… Khi cô ấy phạm sai lầm lớn hại chết Y tâm sau lại đến Cố Tích Triêu trăm phương ngàn kế đuổi theo cô ta, anh không có thể ngăn cản, trong lòng anh khẳng định cũng rất khổ sở. Cô ta hiện tại trải qua cuộc sống không hạnh phúc, Cố Tích Triêu sai một nửa mà nửa còn lại chính là cái sai của anh… Dưới tình huống như vậy, làm sao anh có thể để cô ấy một mình ở đây?”
“Hải Đường…”
“Không cần nói nữa.” Cô hít một hơi thật sau, không biết dùng bao nhiêu khí lực mới rút được tay về. “Anh đi chiếu cố Nhu Nhi đi.”
Mất đi nhiệt độ cơ thể cô, Cố Tích Tước biết được cảm giác mất mát là thế nào, không biết là hắn nên vui hay nên buồn đây, vui vì chính hắn rút cuộc đã nói với cô tất cả, rút cuộc thấy được trong đáy mắt của cô có sự lệ ướt cảm động đối với hắn, bi chính là hắn yêu mà vẫn phải buông tay, vui buồn lẫn lộn, trên khuôn mặt hắn lúc này đây là nửa vui mừng, nửa ưu thương.
Duỗi tay gạt đi một giọt nước mắt kia không biết bởi vì vui hay khổ sở mà chảy xuống, cũng không biết là đắng hay là ngọt.
Khi đúng thời gian, gặp đúng người là cả đời hạnh phúc.
Khi đúng thời gian, gặp sai người là một sự đau lòng không thể nói.
Khi sai thời gian, gặp phải người sai là một đoạn hoang đường.
Khi sai thời gian, gặp đúng người lại là một tiếng thở dài.
Có chút hoa nở vì ta, có vài người đến đây là vì ai đây. Có chút thời gian là nhất định đốt thành tro bụi, có chút dấu vts là nhất định sẽ buông tha kỷ niệm.
Có một loại yêu gọi là buông tay, có một loại yêu là không quan tâm đến thiên trường địa cửu, chỉ cầu đã từng có được.
Yêu, chính là điều tốt đẹp nhất. Nhưng khi yêu biến thành gánh nặng thì nên buông tay.
Những đạo lý này, hắn hiểu, hắn đều hiểu nhưng bọn họ còn không thuyết phục được lòng mình, bọn họ không cách nào làm cho tâm của hắn bình tĩnh lại như trước được.
Nhìn bóng lưng rời đi càng ngày càng xa, hắn rút cuộc biết được, cái gì gọi là tình thâm từ trước đến nay, làm gì được khi duyện đã cạn…
Tịch Hải Đường rời khỏi khoa Phụ sản, đứng dưới bầu trởi mênh mông, nhưng chân trời xa xôi vẫn là một đạo sáng, ánh sáng chỉ dẫn đường đi cho con người.
Nhìn xuống thời gian, đúng là vào buổi sáng ở London, cô lấy điện thoại gọi vào số của Tô Tâm.
“Tố Tâm, dậy rồi sao?”
“Hải Đường… làm sao cậu lại gọi điện cho tớ vào thời gian này?” Tố Tâm rất là kinh ngạc, dự cảm cho cô biết là Hải Đường có chuyện không lành.
Tịch Hải Đường nhàn nhạt nở nụ cười “Tô Tâm, cậu nói cho tớ biết một chút cậu gần đây đang học sách gì đi?”
“Hải Đường làm sao vậy, có phải là đã xảy ra chuyện gì hay không hả?”
“Không có… tớ rất khỏe, chính là hoài niệm những cuốn sách đã từng đọc trước kia, Tô Tâm, gần đây cậu học hành thế nào rồi?”
“Ừ, rất tốt. Tớ chọn môn văn học sử Châu Âu, thấy giáo giảng bài là một bà lão đã hơn 70 rồi đó, ánh mắt cơ trí làm cho người ta vừa nhìn có thể sinh ra một sự bình thản, bà ấy để cho chúng ta học tự do sau đó nói cảm thụ của mình, tất cả học sinh đều hoài niệm về tư gia cuối cùng của Thụy Đức vào cuối khóa, rất nhiều người đều nói tư gia khí đó có tình cảm là chân thật nhất, là đẹp nhất. Tớ cũng nghĩ như vậy nhưng cậu có biết giáo sư nói như thế nào không?”
“Hả? Nói như thế nào?”
“bà ấy nói bà ấy khó quên nhất chính là bìa trước của cuốn sách, bộ dạng Tư gia một lần cuối cùng đứng ở trong gió nhìn lên 12 tòa nhà trong trang viên rồi sau đó xoay người rời đi. Bả vai cô ấy mảnh khảnh cực kỳ cao và rất thẳng, cái loại khí phách cao ngạo đó so với cô đáng để mọi người thảo luận bất quá còn một câu nói mà càng làm cho người ta có ấn tượng khắc sâu nhất. Có một loại kiên cường, tên của nó là nữ nhân.”
Con mắt Tịch Hải Đường khẽ ướt, nữ nhân phải kiên cường.
London đang sáng dần lên, ánh mắt trời soi sáng rực rỡ, cô lại nghe Tô Tâm nói trong chốc lát mới chậm rãi ngắt điện thoại.
Sau đó, Tịch Hải Đường lại bấm số của Quan Tiểu Phi, thời gian này thực là không thỏa đáng nhưng là giờ khắc này cô thật sự rất muốn nghe giọng nói sáng sủa của Quan Tiểu Phi một chút.
“Hải Đường, em có biết hay không trên thế giới này động vật nào lợi hại nhất?”
“Cái gì?”
“Nữ nhân.” Quan Tiểu Phi vốn là say sưa giấc ngủ nhưng là vừa nhắc tới các vấn đề về nữ quyền, cô lập tức hưng phấn lên “Hải Đường, em nghĩ đi, đối với mỗi động vật một tháng đổ máu đến 7 ngày mà không chết thì ngoại trừ nữ nhân còn có cái gì?”
“A…” Tịch Hải Đường rút cuộc bật cười, cười mà rớm nước mắt.
Bả vai đứng thẳng lên.
Cước bộ kiên định.
Ngồi trên taxi, radio đang hát bài “Nhớ Hàn Võ”, giọng hát của Vương Phỉ và Lâm Tịch sầu triền miên khiến người khác có cảm giác buồn…
Chuyện xưa về một đôi giày thủy tinh bắt đầu, lúc ban đầu cô bé lọ lem còn không có nhớ lại, không hiểu tiểu vương tử có xinh đẹp cỡ nào, cho đến vường địa đàng dài ra viên Bồ Đề đầu tiên….
“Bác tài xế, có thể hay không xin ông đổi lại đài khác.”
Radio được chuyển kênh, đài này đang phát tin tức… hôm qua, một cô gái trời sinh ra hai chân đã bị tàn tật ở châu âu dũng cảm leo lên ngọn núi cao nhất thế giới, cô đem nhân sinh vận mệnh của mình khắc vào độ cao 8848m.
Trong đầu Tịch Hải Đường chợt xuất hiện một ý tưởng, cô lấy bút chì cùng giấy từ trong túi xách ra, nhanh chóng vẽ ra một bức tranh, ngắn ngủi trong 5 phút đồng hồ, cô đã chuẩn bị xong hình thức ban đầu của tác phẩm cô đem đi dự thi “Ước hẹn nắm tay.”
Mặc dù không khí ở đây vẫn rất ấm áp nhưng Tịch Hải Đường như cũ thình lình rùng mình một cái, bả vai vô ý thức khẽ run lên, hai tay nhẹ nhàng ôm lấy bờ vai của mình.
Cô nhớ rõ, nhớ rõ một năm kia ở cô nhi viện, cô nhận được một món quà thích nhất của trẻ nhỏ lúc đó từ một anh trai, đó là con mèo kitty phấn hồng xinh đẹp, là thời điểm u mê nhất trong đời cô, một vệt sáng nhớ mãi trong giai đoạn xinh đẹp nhất trong cuộc đời của cô. Cô rất thích nó, cũng rất thích người anh đã tặng cô món quà đó, thế cho nên rất lâu về sau, cô ngày ngày đều ngóng trông hắn có thể đến đây, tuy nhiên vẫn không có chờ được…
Thời gian như nước chảy qua cầu, rất nhanh, vội vã…
Từ biệt mấy năm, lúc gặp lại thì vết thương đã chồng chất…
Đây rút cuộc là loại ràng buộc như thế nào đây?
Vì cái gì mà vận mệnh lại dĩ nhiên dùng loại phương thức luân hồi như thế này?
Cô là tiểu cô nương năm đó còn hắn vẫn không biết được mà thời điểm biết được cũng đã quá muộn, quá muộn…
Cố Tích Tước đến gần cô, sít sao đem Tịch Hải Đường ôm vào trong ngực, đầu tựa vào đỉnh đầu của cô đang tỏa ra hương thơm nhè nhẹ, đáy mắt thâm thúy hiện lên một tia thống khổ bi thương cùng cực…
Vì cái gì ông trời lại giày vò họ như vậy, nếu năm đó bọn họ có thể quen biết nhau sớm một chút bởi lần gặp mặt đầu tiên đã động tâm, việc như vậy còn không gọi là tình yêu sao, thế những vẫn là trong sinh mệnh tốt đẹp của họ lại lần nữa trân quý được gặp nhau. Có lẽ, bọn họ cũng có thể soạn nên một bài nhạc đồng thoại về mối tình đầu thanh mai trúc mã…
Nhưng là bây giờ…
Bác sĩ từ trong phòng bệnh Giản Y Nhu đi ra, vẻ mặt ngưng trọng trước nay chưa từng có “Anh Cố, cô Giản đã tỉnh.”
Cố Tích Tước ngẩn ra “Nhanh như vậy liền tỉnh? Cô ấy chẳng phải vừa được tiêm thuốc an thần sao?”
“Đúng vậy nhưng là người bình thường có thể ngủ đến 4h sau khi tiêm thuốc vào nhưng trên người cô ấy thì chưa đến 1h thuốc liền đã mất hiệu lưc. Tinh thân của cô Giản đã đến mức biên giới của sự mất khống chế rồi.”
“Nghiêm trọng như vậy sao?”
“cô ấy tựa hồ có triệu chứng tinh thần phân liệt, tôi đề nghị anh nên tìm bác sĩ khoa thần kinh để xem một chút, mặc dù tôi là bác sĩ khoa phụ sản nhưng đối với chứng bệnh tinh thần phân liệt này cũng có nghe qua, tình huống như trước mắt mà nói, trong ý thức của cô Giản như có hai nhân cách của hai con người cùng tồn tại.”
Tịch Hải Đường cùng Cố Tích Tước đều là mơ hồ, hít một hơi thật sâu, thật không trách được tinh thần Nhu Nhi lại kém như vậy. Một thân thể của một con người đồng thời tồn tại hai nhân cách, sử dụng tất cả ý thức cũng như hình vi, đó là một loại chuyện đáng sợ như thế nào?”
“Bác sĩ, chúng tôi có thể vào xem cô ấy một chút hay không?”
“Không thể đến gần, chỉ có thể ở ngoài xem một chút. Cô ấy vừa tỉnh lại, thần trí còn không phân biệt rõ ràng, chúng tôi không có cách nào phán đoán được trong cơ thể cô ấy bây giờ tồn tại nhân cách của ai cả cho nên tốt nhất là không nên đến quá gần cô ấy, để tránh làm cho cô ấy kích thích càng lớn hơn, làm ra hành vi quá khích, nên biết đứa bé trong bụng của cô ấy rút cuộc có thể trải qua được chuyện này hay không?”
“Được, cảm ơn bác sĩ.”
Cố Tích Tước đến gần cửa phòng bệnh, từ trên cửa kính nhìn vào, bắt gặp con mắt đang nhìn ra của Giản Y Nhu, trong nháy mắt hắn trừng to mắt…
Y Tâm!
Ánh mắt Nhu Nhi thay đổi, trở nên giống như Y Tâm lúc trước.
Giản Y Tâm chết đối với Nhu Nhi mà nói là tội ác vĩnh viễn không thể nào xóa bỏ được, mà chính trong tiềm thức của cô ấy là sự hối hận.
Cảm giác tội ác trầm trọng cùng cảm giác áy náy chôn sâu ở ngực, không chỗ phát tiết, không cách nào thoát khỏi, cô ấy chỉ có thể ở trong ý thức của mình mà giải sầu, tưởng tượng nghĩ lại lúc Y Tâm còn sống, bắt chước theo Y Tâm, từ ánh mắt đến động tác, tất cả đều làm theo.
Đáy mắt Cố Tích Tước càng trầm sâu xuống, có chút không đành lòng thu lại ánh mắt của mình..
Tịch Hải Đường cũng là khuôn mặt ngưng trọng, tại thời khắc này cô phát hiện mình không có biện pháp nào mà lại đi để ý Nhu Nhi gì nữa cả…
Chuyển con mắt nhìn về phía Cố Tích Tước, từ từ đem tay trong lòng bàn tay hắn rút về, đợi đến đầu ngón tay sắp rút ra hoàn toàn thì hắn chợt một lần nữa nắm thật chắc, dùng sức rất mạnh.
“Hải Đường…. em vẫn không thể tha thứ cho anh sao?”
Cô lắc đầu “Không phải vậy. Tha thứ hay không tha thứ đã không còn quan trọng nữa rồi. Quan trọng là hiện tại cuộc sống của tôi trôi qua cũng không tệ lắm, mặc dù trước kia rất trắc trở nhưng cuộc sống hiện tại đã an ổn. Y Tâm chết, Nhu Nhi lại biến thành như vậy… Cô ta biến thành cái dạng này, anh cũng có trách nhiệm, anh trước kia dung túng cô ta, sủng ái cô ta làm cho cô ta ỷ sủng mà kiêu nhưng đến cùng là, anh phát hiện chính mình nhận lầm người… Khi cô ấy phạm sai lầm lớn hại chết Y tâm sau lại đến Cố Tích Triêu trăm phương ngàn kế đuổi theo cô ta, anh không có thể ngăn cản, trong lòng anh khẳng định cũng rất khổ sở. Cô ta hiện tại trải qua cuộc sống không hạnh phúc, Cố Tích Triêu sai một nửa mà nửa còn lại chính là cái sai của anh… Dưới tình huống như vậy, làm sao anh có thể để cô ấy một mình ở đây?”
“Hải Đường…”
“Không cần nói nữa.” Cô hít một hơi thật sau, không biết dùng bao nhiêu khí lực mới rút được tay về. “Anh đi chiếu cố Nhu Nhi đi.”
Mất đi nhiệt độ cơ thể cô, Cố Tích Tước biết được cảm giác mất mát là thế nào, không biết là hắn nên vui hay nên buồn đây, vui vì chính hắn rút cuộc đã nói với cô tất cả, rút cuộc thấy được trong đáy mắt của cô có sự lệ ướt cảm động đối với hắn, bi chính là hắn yêu mà vẫn phải buông tay, vui buồn lẫn lộn, trên khuôn mặt hắn lúc này đây là nửa vui mừng, nửa ưu thương.
Duỗi tay gạt đi một giọt nước mắt kia không biết bởi vì vui hay khổ sở mà chảy xuống, cũng không biết là đắng hay là ngọt.
Khi đúng thời gian, gặp đúng người là cả đời hạnh phúc.
Khi đúng thời gian, gặp sai người là một sự đau lòng không thể nói.
Khi sai thời gian, gặp phải người sai là một đoạn hoang đường.
Khi sai thời gian, gặp đúng người lại là một tiếng thở dài.
Có chút hoa nở vì ta, có vài người đến đây là vì ai đây. Có chút thời gian là nhất định đốt thành tro bụi, có chút dấu vts là nhất định sẽ buông tha kỷ niệm.
Có một loại yêu gọi là buông tay, có một loại yêu là không quan tâm đến thiên trường địa cửu, chỉ cầu đã từng có được.
Yêu, chính là điều tốt đẹp nhất. Nhưng khi yêu biến thành gánh nặng thì nên buông tay.
Những đạo lý này, hắn hiểu, hắn đều hiểu nhưng bọn họ còn không thuyết phục được lòng mình, bọn họ không cách nào làm cho tâm của hắn bình tĩnh lại như trước được.
Nhìn bóng lưng rời đi càng ngày càng xa, hắn rút cuộc biết được, cái gì gọi là tình thâm từ trước đến nay, làm gì được khi duyện đã cạn…
Tịch Hải Đường rời khỏi khoa Phụ sản, đứng dưới bầu trởi mênh mông, nhưng chân trời xa xôi vẫn là một đạo sáng, ánh sáng chỉ dẫn đường đi cho con người.
Nhìn xuống thời gian, đúng là vào buổi sáng ở London, cô lấy điện thoại gọi vào số của Tô Tâm.
“Tố Tâm, dậy rồi sao?”
“Hải Đường… làm sao cậu lại gọi điện cho tớ vào thời gian này?” Tố Tâm rất là kinh ngạc, dự cảm cho cô biết là Hải Đường có chuyện không lành.
Tịch Hải Đường nhàn nhạt nở nụ cười “Tô Tâm, cậu nói cho tớ biết một chút cậu gần đây đang học sách gì đi?”
“Hải Đường làm sao vậy, có phải là đã xảy ra chuyện gì hay không hả?”
“Không có… tớ rất khỏe, chính là hoài niệm những cuốn sách đã từng đọc trước kia, Tô Tâm, gần đây cậu học hành thế nào rồi?”
“Ừ, rất tốt. Tớ chọn môn văn học sử Châu Âu, thấy giáo giảng bài là một bà lão đã hơn 70 rồi đó, ánh mắt cơ trí làm cho người ta vừa nhìn có thể sinh ra một sự bình thản, bà ấy để cho chúng ta học tự do sau đó nói cảm thụ của mình, tất cả học sinh đều hoài niệm về tư gia cuối cùng của Thụy Đức vào cuối khóa, rất nhiều người đều nói tư gia khí đó có tình cảm là chân thật nhất, là đẹp nhất. Tớ cũng nghĩ như vậy nhưng cậu có biết giáo sư nói như thế nào không?”
“Hả? Nói như thế nào?”
“bà ấy nói bà ấy khó quên nhất chính là bìa trước của cuốn sách, bộ dạng Tư gia một lần cuối cùng đứng ở trong gió nhìn lên 12 tòa nhà trong trang viên rồi sau đó xoay người rời đi. Bả vai cô ấy mảnh khảnh cực kỳ cao và rất thẳng, cái loại khí phách cao ngạo đó so với cô đáng để mọi người thảo luận bất quá còn một câu nói mà càng làm cho người ta có ấn tượng khắc sâu nhất. Có một loại kiên cường, tên của nó là nữ nhân.”
Con mắt Tịch Hải Đường khẽ ướt, nữ nhân phải kiên cường.
London đang sáng dần lên, ánh mắt trời soi sáng rực rỡ, cô lại nghe Tô Tâm nói trong chốc lát mới chậm rãi ngắt điện thoại.
Sau đó, Tịch Hải Đường lại bấm số của Quan Tiểu Phi, thời gian này thực là không thỏa đáng nhưng là giờ khắc này cô thật sự rất muốn nghe giọng nói sáng sủa của Quan Tiểu Phi một chút.
“Hải Đường, em có biết hay không trên thế giới này động vật nào lợi hại nhất?”
“Cái gì?”
“Nữ nhân.” Quan Tiểu Phi vốn là say sưa giấc ngủ nhưng là vừa nhắc tới các vấn đề về nữ quyền, cô lập tức hưng phấn lên “Hải Đường, em nghĩ đi, đối với mỗi động vật một tháng đổ máu đến 7 ngày mà không chết thì ngoại trừ nữ nhân còn có cái gì?”
“A…” Tịch Hải Đường rút cuộc bật cười, cười mà rớm nước mắt.
Bả vai đứng thẳng lên.
Cước bộ kiên định.
Ngồi trên taxi, radio đang hát bài “Nhớ Hàn Võ”, giọng hát của Vương Phỉ và Lâm Tịch sầu triền miên khiến người khác có cảm giác buồn…
Chuyện xưa về một đôi giày thủy tinh bắt đầu, lúc ban đầu cô bé lọ lem còn không có nhớ lại, không hiểu tiểu vương tử có xinh đẹp cỡ nào, cho đến vường địa đàng dài ra viên Bồ Đề đầu tiên….
“Bác tài xế, có thể hay không xin ông đổi lại đài khác.”
Radio được chuyển kênh, đài này đang phát tin tức… hôm qua, một cô gái trời sinh ra hai chân đã bị tàn tật ở châu âu dũng cảm leo lên ngọn núi cao nhất thế giới, cô đem nhân sinh vận mệnh của mình khắc vào độ cao 8848m.
Trong đầu Tịch Hải Đường chợt xuất hiện một ý tưởng, cô lấy bút chì cùng giấy từ trong túi xách ra, nhanh chóng vẽ ra một bức tranh, ngắn ngủi trong 5 phút đồng hồ, cô đã chuẩn bị xong hình thức ban đầu của tác phẩm cô đem đi dự thi “Ước hẹn nắm tay.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.