Giám Đốc Ơi, Anh Có Thích Em Không?
Chương 6: Bạn thân trở về
Tg Tư Mãn
23/11/2024
Sau khi quay về chỗ ngồi, Như Ý vẫn không thể tin được, một con người có bề ngoài nghiêm túc như vậy lại có thể cương cứng chỉ vì nạp pheromone cho cô. Đến giờ đùi non của cô vẫn cảm thấy nóng ran.
Cô thở dài, thả lỏng nằm xuống bàn, vô tình áp má lên tập tài liệu, trên đó cũng có mùi của giám đốc.
"Thơm quá..."
Nghĩ lại thì, giám đốc hẳn là một alpha trội, cả cơ thể lẫn khí chất đều có thể nói lên được điều đó. Đôi mắt sắc bén, mũi cao, môi mỏng, còn có... cơ bụng sáu múi. Như Ý càng nghĩ mặt càng đỏ lên, thầm nghĩ chắc bản thân hết cứu rồi.
"Nhưng mà ai lấy được giám đốc chắc hẳn là người ở kiếp trước đã cứu thế giới nhỉ?" Cô lầm bầm.
Cô nhắm mắt, chậm rãi ép bản thân mình tập trung vào công việc rồi ngồi thẳng dậy, lấy tài liệu mà anh đưa, đặt sang một bên.
Được một lúc, điện thoại cô vang lên tiếng thông báo có tin nhắn đến. Như Ý đánh nốt dòng chữ cuối cùng rồi cầm điện thoại lên kiểm tra thử, hai mắt vô sáng bừng lên khi nhìn thấy cái tên hiện lên trong thông báo tin nhắn.
"Minh Khang..."
Minh Khang chính là bạn thuở nhỏ của cô, cả hai lúc trước rất thân với nhau, dù làm gì đi đâu cũng có nhau nhưng tuyệt đối không có chuyện có tình cảm vượt mức bạn bè. Đối với cô, Minh Khang giống như một người em trai vậy, lúc nào cũng phải có cô mới nên chuyện được. Đến cả chuyện tình cảm cũng phải tìm cô đi tư vấn cơ mà.
"Như Ý này, mày thích kiểu con trai như nào vậy?" Minh Khang vừa đi vừa hỏi cô, tay cầm điện thoại nhưng mắt lại nhìn xem phản ứng của cô như thế nào.
"Tao cũng không biết. Khi nào tao gặp được người con trai làm tim tao đập nhanh ơi là nhanh, đối xử với tao cực kỳ tốt thì tao sẽ thích. Mà sao tự nhiên mày hỏi thế?" Như Ý trên tay cầm một hộp xiên bẩn, vừa ăn vừa nói.
"Gần đây tao có thích một người, cao cũng cỡ mày á. Nhưng mà tao không biết người ta có thích tao không nữa... Tao sợ khi nói ra thì sẽ làm cả hai khó xử. Vậy nên trước tiên tao nghĩ mình nên trở thành hình mẫu lý tưởng của người ta để người ta say mê tao đó."
Minh Khang cao hơn cô một cái đầu, vì vậy nên lúc nào ánh mắt của cậu hướng về cô dù có chút khác biệt cũng sẽ không bị nhận ra. Mặc dù cậu rất muốn cô nhìn thấy điều đó.
"Haha! Thì mày cứ nói ra thôi. Biết đâu người ta cũng thích mày thì sao? Có cần tao giúp mày không? Là ai thế? Học lớp mấy? Nhỏ hơn hay lớn hơn?"
Như Ý hào hứng dừng chân, sấn tới chỗ cậu hỏi dồn dập khiến mặt cậu đỏ bừng, hơi lùi lại một chút, tỏ vẻ chán ghét phẩy tay.
"Mày đứng xa ra xem nào. Không cần mày giúp đâu. Mày mà giúp là hỏng chuyện hết. Tao sẽ tự làm. Nhưng mà chắc cần phải chuẩn bị một chút..."
Như Ý nghe vậy thì bĩu môi, cô tốt bụng muốn giúp đến vậy mà tên này lại chê. Thế thì cô cũng chả thèm giúp nữa, dù gì cũng là chuyện tình cảm, cô xen vào thì cũng không hay lắm. Nghĩ vậy nên Như Ý tự mình gật gù, rồi tiếp tục vừa đi vừa ăn.
"Một alpha trội như mày thì lo gì người ta không thích mày. Cứ tiến tới thôi, chuẩn bị gì nữa. Tao nói vậy đó. Còn mày muốn sao thì tùy."
Bởi vì cô đi trước nên không thể thấy được nụ cười có chút bất lực của cậu, làm sao mà cậu có thể tự tin như vậy nếu như người đó là cô chứ.
Đó là buổi gặp mặt cuối cùng của cả hai, bởi vì qua ngày hôm sau thì Minh Khang phải đi ra nước ngoài tiếp tục học theo nguyện vọng của gia đình. Khi nghe tin Minh Khang du học, cô không cảm thấy buồn chút nào, ngược lại cảm thấy đó là chuyện tốt. Sau khi cậu về nước, cô sẽ được dịp bào túi của cậu ta tiếp! Nhưng nếu khi về nước, cậu ta có bạn gái rồi thì cô sẽ tránh xa.
Minh Khang nói cậu về nước từ hai ngày trước, hôm nay rảnh nên muốn hẹn cô đi chơi. Tất nhiên là cô đồng ý rồi, bởi vì lâu lắm rồi cô mới được gặp lại cậu, không biết cậu bây giờ trông như thế nào nhỉ?
"Phải nhanh giải quyết hết công việc mới được!"
Đến chiều tan ca, Như Ý nhanh chóng sắp xếp lại tài liệu, chào chị San rồi cầm tập tài liệu kia vào trả cho giám đốc. Bởi vì cô đang rất vui nên môi vẫn luôn cong lên cao, cứ vậy mà gõ cửa rồi đi vào phòng giám đốc.
"Giám đốc ơi, tôi đến trả tài liệu ạ."
"Ồ? Có chuyện gì làm em vui thế?"
Khải Phong vẫn luôn ngồi trong phòng chờ cô, nhìn thấy biểu cảm vui vẻ của cô, trong lòng cũng cảm thấy vui lây, lại muốn trêu chọc cô một chút.
"Không có gì đâu ạ. Cảm ơn giám đốc đã giúp tôi. Chào giám đốc."
Như Ý nhìn thấy ánh mắt sắc bén của giám đốc, đột nhiên lại nổi da gà vì nhớ đến những chuyện trước kia. Cô không muốn ở lại đây lâu, vội đặt tài liệu xuống rồi đi ra khỏi phòng.
"Vội dữ vậy sao..."
Khải Phong nhìn theo bóng dáng của cô, nụ cười trên môi đã tắt, chán nản quăng tài liệu qua một bên. Anh ngả người ra phía sau, tay tháo hai cúc áo phía trên ra, thở ra một hơi thật dài. Hình như anh sắp đến kỳ phát tình rồi. Mọi lần đều phải dùng thuốc ức chế, một mình đau khổ chịu đựng. Nhưng giờ anh lại có một ham muốn khác, nếu như được làm cùng cô thì... Khải Phong liếm môi, nghĩ đến cảnh cả hai cùng nhau lăn lộn, làm đủ mọi tư thế giống như lần trước, phía dưới đột nhiên trở nên căng phồng.
"Điên mất!" Anh nhíu mày, úp mặt vào tay mình thầm chửi bản thân súc vật ngàn lần.
Cô thở dài, thả lỏng nằm xuống bàn, vô tình áp má lên tập tài liệu, trên đó cũng có mùi của giám đốc.
"Thơm quá..."
Nghĩ lại thì, giám đốc hẳn là một alpha trội, cả cơ thể lẫn khí chất đều có thể nói lên được điều đó. Đôi mắt sắc bén, mũi cao, môi mỏng, còn có... cơ bụng sáu múi. Như Ý càng nghĩ mặt càng đỏ lên, thầm nghĩ chắc bản thân hết cứu rồi.
"Nhưng mà ai lấy được giám đốc chắc hẳn là người ở kiếp trước đã cứu thế giới nhỉ?" Cô lầm bầm.
Cô nhắm mắt, chậm rãi ép bản thân mình tập trung vào công việc rồi ngồi thẳng dậy, lấy tài liệu mà anh đưa, đặt sang một bên.
Được một lúc, điện thoại cô vang lên tiếng thông báo có tin nhắn đến. Như Ý đánh nốt dòng chữ cuối cùng rồi cầm điện thoại lên kiểm tra thử, hai mắt vô sáng bừng lên khi nhìn thấy cái tên hiện lên trong thông báo tin nhắn.
"Minh Khang..."
Minh Khang chính là bạn thuở nhỏ của cô, cả hai lúc trước rất thân với nhau, dù làm gì đi đâu cũng có nhau nhưng tuyệt đối không có chuyện có tình cảm vượt mức bạn bè. Đối với cô, Minh Khang giống như một người em trai vậy, lúc nào cũng phải có cô mới nên chuyện được. Đến cả chuyện tình cảm cũng phải tìm cô đi tư vấn cơ mà.
"Như Ý này, mày thích kiểu con trai như nào vậy?" Minh Khang vừa đi vừa hỏi cô, tay cầm điện thoại nhưng mắt lại nhìn xem phản ứng của cô như thế nào.
"Tao cũng không biết. Khi nào tao gặp được người con trai làm tim tao đập nhanh ơi là nhanh, đối xử với tao cực kỳ tốt thì tao sẽ thích. Mà sao tự nhiên mày hỏi thế?" Như Ý trên tay cầm một hộp xiên bẩn, vừa ăn vừa nói.
"Gần đây tao có thích một người, cao cũng cỡ mày á. Nhưng mà tao không biết người ta có thích tao không nữa... Tao sợ khi nói ra thì sẽ làm cả hai khó xử. Vậy nên trước tiên tao nghĩ mình nên trở thành hình mẫu lý tưởng của người ta để người ta say mê tao đó."
Minh Khang cao hơn cô một cái đầu, vì vậy nên lúc nào ánh mắt của cậu hướng về cô dù có chút khác biệt cũng sẽ không bị nhận ra. Mặc dù cậu rất muốn cô nhìn thấy điều đó.
"Haha! Thì mày cứ nói ra thôi. Biết đâu người ta cũng thích mày thì sao? Có cần tao giúp mày không? Là ai thế? Học lớp mấy? Nhỏ hơn hay lớn hơn?"
Như Ý hào hứng dừng chân, sấn tới chỗ cậu hỏi dồn dập khiến mặt cậu đỏ bừng, hơi lùi lại một chút, tỏ vẻ chán ghét phẩy tay.
"Mày đứng xa ra xem nào. Không cần mày giúp đâu. Mày mà giúp là hỏng chuyện hết. Tao sẽ tự làm. Nhưng mà chắc cần phải chuẩn bị một chút..."
Như Ý nghe vậy thì bĩu môi, cô tốt bụng muốn giúp đến vậy mà tên này lại chê. Thế thì cô cũng chả thèm giúp nữa, dù gì cũng là chuyện tình cảm, cô xen vào thì cũng không hay lắm. Nghĩ vậy nên Như Ý tự mình gật gù, rồi tiếp tục vừa đi vừa ăn.
"Một alpha trội như mày thì lo gì người ta không thích mày. Cứ tiến tới thôi, chuẩn bị gì nữa. Tao nói vậy đó. Còn mày muốn sao thì tùy."
Bởi vì cô đi trước nên không thể thấy được nụ cười có chút bất lực của cậu, làm sao mà cậu có thể tự tin như vậy nếu như người đó là cô chứ.
Đó là buổi gặp mặt cuối cùng của cả hai, bởi vì qua ngày hôm sau thì Minh Khang phải đi ra nước ngoài tiếp tục học theo nguyện vọng của gia đình. Khi nghe tin Minh Khang du học, cô không cảm thấy buồn chút nào, ngược lại cảm thấy đó là chuyện tốt. Sau khi cậu về nước, cô sẽ được dịp bào túi của cậu ta tiếp! Nhưng nếu khi về nước, cậu ta có bạn gái rồi thì cô sẽ tránh xa.
Minh Khang nói cậu về nước từ hai ngày trước, hôm nay rảnh nên muốn hẹn cô đi chơi. Tất nhiên là cô đồng ý rồi, bởi vì lâu lắm rồi cô mới được gặp lại cậu, không biết cậu bây giờ trông như thế nào nhỉ?
"Phải nhanh giải quyết hết công việc mới được!"
Đến chiều tan ca, Như Ý nhanh chóng sắp xếp lại tài liệu, chào chị San rồi cầm tập tài liệu kia vào trả cho giám đốc. Bởi vì cô đang rất vui nên môi vẫn luôn cong lên cao, cứ vậy mà gõ cửa rồi đi vào phòng giám đốc.
"Giám đốc ơi, tôi đến trả tài liệu ạ."
"Ồ? Có chuyện gì làm em vui thế?"
Khải Phong vẫn luôn ngồi trong phòng chờ cô, nhìn thấy biểu cảm vui vẻ của cô, trong lòng cũng cảm thấy vui lây, lại muốn trêu chọc cô một chút.
"Không có gì đâu ạ. Cảm ơn giám đốc đã giúp tôi. Chào giám đốc."
Như Ý nhìn thấy ánh mắt sắc bén của giám đốc, đột nhiên lại nổi da gà vì nhớ đến những chuyện trước kia. Cô không muốn ở lại đây lâu, vội đặt tài liệu xuống rồi đi ra khỏi phòng.
"Vội dữ vậy sao..."
Khải Phong nhìn theo bóng dáng của cô, nụ cười trên môi đã tắt, chán nản quăng tài liệu qua một bên. Anh ngả người ra phía sau, tay tháo hai cúc áo phía trên ra, thở ra một hơi thật dài. Hình như anh sắp đến kỳ phát tình rồi. Mọi lần đều phải dùng thuốc ức chế, một mình đau khổ chịu đựng. Nhưng giờ anh lại có một ham muốn khác, nếu như được làm cùng cô thì... Khải Phong liếm môi, nghĩ đến cảnh cả hai cùng nhau lăn lộn, làm đủ mọi tư thế giống như lần trước, phía dưới đột nhiên trở nên căng phồng.
"Điên mất!" Anh nhíu mày, úp mặt vào tay mình thầm chửi bản thân súc vật ngàn lần.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.