Giám Đốc Ơi, Anh Có Thích Em Không?
Chương 4: Chỉ ngửi thấy pheromone của anh
Tg Tư Mãn
23/11/2024
Đúng như lời dặn của Khải Phong, sau khi anh rời đi không lâu thì có một nhóm hai ba người đi vào, giúp cô kiểm tra tình trạng cơ thể sau khi phân hoá rồi kê thuốc ức chế cũng như đưa cho cô một miếng dán ngăn mùi. Cô giống như một con robot họ bảo gì nghe nấy, kêu làm gì thì làm nấy. Thông tin tiếp nhận cực kỳ nhiều dù trước đó cô có học qua, nhưng bản thân tới năm 25 tuổi mới phân hoá nên khiến cô có chút bỡ ngỡ. Họ nói rằng cô vẫn chưa phân hoá hoàn toàn, tình trạng không thể chắc chắn lúc nào sẽ phát tình nên cần được theo dõi thường xuyên. Cô nghe xong liền có chút hoang mang. Làm omega khó vậy sao?
Thế là cuộc sống bình dị của cô vì phân hoá mà trở nên lộn xộn. Sau khi về nhà, mẹ đã lo lắng hỏi cô rằng đi đâu mà cả ngày không về? Cô chỉ có thể nói là bản thân phân hoá, ngất xỉu ở bệnh viện, mới tỉnh dậy sáng nay. Vết cắn đã được che bởi miếng dán, mà tối qua Khải Phong cũng không để lại dấu vết quá lộ liễu nên mẹ cô cũng tin những gì cô nói. Chỉ dặn cô sau này phải cẩn thận, luôn mang thuốc bên mình rồi kêu cô lên phòng nghỉ ngơi cho thật tốt.
Sau khi về đến phòng, Như Ý cuối cùng cũng có thể thả lỏng, nằm nghĩ lại tất tần tật mọi chuyện vừa mới xảy ra. Thật sự giống như một giấc mơ vậy. Bác sĩ có nói, cô vì pheromone của Khải Phong nên mới phân hoá. Nhưng mà pheromone của một người cũng có thể làm người ta phân hoá hả? Thần kỳ ghê.
"Giám đốc à...? Cũng không tệ."
Cũng may là giám đốc không phải tên khốn nạn, nhân cơ hội cô phát tình liền lợi dụng cô rồi làm cô có thai các thứ. Cũng may...
"Có thai..."
"Em muốn...Có em bé..."
"Như Ý à, không được đâu."
"Tại sao ạ?"
"Khi nào tỉnh, em sẽ biết."
"Vãi..."
Một ký ức chợt lướt qua đầu khiến Như Ý đỏ bừng mặt, dùng hai tay che miệng lại, không thể tin được đó là những gì mình đã nói. Từ khi nào mà cô lại dễ dãi đến như vậy chứ?
"Trời ơi!! Điên mất!!"
Như Ý vò đầu bức tóc, lăn lộn liên tục trên giường. Kết quả vừa vặn eo một cái, cơn đau nhói liền ập tới khiến cô khựng lại, đau đớn đỡ lấy cái eo tội nghiệp của mình. Đây chính là minh chứng cho việc không nên làm tình quá độ.
Đột nhiên cô nhận ra một điều, bản thân đã phân hoá nhưng lại không ngửi thấy mùi của mình hay của mẹ, chỉ có mùi của giám đốc ngày hôm qua là cô ngửi được rất rõ ràng. Tại sao nhỉ? Do tình trạng của cô chưa ổn định chăng?
Ở công ty, Khải Phong ngồi trong phòng nghe điện thoại, sau khi nghe xong báo cáo tình trạng của cô liền cúp máy. Anh nhìn vào hồ sơ nhân viên của cô, khoé miệng không nhịn được mà nhếch lên.
Vốn dĩ anh về nước là để tiếp quản công ty của ba, nhưng vì không muốn làm quá nhiều việc nên anh chọn một công ty con rồi nhận chức giám đốc vào làm. Không ngờ vừa mới vào làm một ngày đã nhận được một bé con thơm mùi sữa dâu như vậy. Lúc đầu anh có chút bất ngờ, trong tất cả các mùi hương trộn lẫn, anh lại ngửi thấy một mùi sữa dâu rất rõ ràng, hơn nữa còn làm anh suýt nữa đến kỳ phát tình sớm. Vì vậy sau khi chào hỏi mọi người xong, anh lập tức lần theo mùi sữa dâu đó rồi tìm được cô, nhìn thấy cô ngất đi làm anh hết hồn. Anh cũng chả nghĩ nhiều mà đưa cô về nhà, trên đường về còn gọi cả bác sĩ đến. Bản thân anh không hiểu vì sao lại làm đến mức này. Cũng may anh vẫn còn tỉnh táo để không được cô đến bệnh viện, nếu không ngày mai hình ảnh anh bế một cô gái lạ mặt nào đó sẽ lan tràn khắp mạng xã hội mất. Nghĩ đến cô anh lại nhớ cái mùi sữa dâu của cô, không lẽ hôm qua ngửi đến nghiện rồi sao? Nghĩ vậy Khải Phong liền đỏ mặt, dọn dẹp hồ sơ nhân viên rồi bắt đầu nghiêm túc làm việc.
Ngày hôm sau, Như Ý lại tiếp tục đi làm như thường lệ, mặc dù cô vẫn không có chút động lực đi làm nào, mà hôm nay còn thêm mối quan tâm khác, chính là giám đốc mới của bộ phận. Phòng giám đốc với phòng nhân viên không gần lắm, nhưng dù sao cũng làm chung công ty, đến lúc đó cô cũng không biết phải ứng xử như thế nào.
Cô chán nản nằm dài trên bàn, tay cầm hộp sữa dâu lắc qua lại.
"Như Ý, em thấy không khoẻ hả? Có cần vào phòng nghỉ ngơi không?"
"Dạ? Chị San, chị tới rồi hả?" Nghe thấy giọng chị cô liền bật dậy.
"Ừm. Hôm bữa em làm chị lo lắm đó. Cũng may nhờ có giám đốc giúp. Không ngờ cậu ta lại là một người tốt bụng như vậy. Như Ý nhà chúng ta đúng là có số hưởng rồi." Chị San cười nhẹ nhìn cô.
"Không phải mà. Người ta chỉ tiện tay giúp em thôi. Số hưởng đâu mà số hưởng. Mà em cũng xin lỗi vì đã làm chị lo nha. Lúc đó em thật sự rối quá."
"Em không sao là tốt rồi. Hôm nay có mang theo thuốc không đó?"
"Dạ có đầy đủ luôn nha!"
"Mà nè, phân hoá rồi thì em phải cẩn thận." Đột nhiên giọng chị San trầm xuống. "Có rất nhiều alpha lợi dụng pheromone để tấn công những omega yếu hơn, sau đó cưỡng hiếp họ đó. Nếu như em nghe thấy mùi nguy hiểm thì cứ báo công an rồi chạy đi nhé."
"Em biết rồi ạ." Như Ý gật gật đầu, thầm nghĩ ngoài giám đốc ra chắc hẳn cô chả ngửi thấy mùi của ai khác nữa. Vậy thì cũng không cần lo rồi, lúc này cũng không khác gì mấy lúc cô là beta cả.
"Như Ý ơi, giám đốc gọi em vào phòng kìa." Lúc này đột nhiên có giọng ai đó vang lên gọi tên cô.
Hai người đang thì thầm nói chuyện thì bị làm cho giật mình, cả hai cùng nhìn nhau đầy khó hiểu.
"Chắc giám đốc tính hỏi thăm em đó. Xem ra giám đốc cũng là người giàu tình cảm quá ha."
"Haha... Chị đừng chọc em nữa. Lỡ đâu là công việc thì sao. Thôi em đi nhé."
"Ừm. Đi đi~ Chúc em may mắn."
"Chị thật là..."
Thế là cuộc sống bình dị của cô vì phân hoá mà trở nên lộn xộn. Sau khi về nhà, mẹ đã lo lắng hỏi cô rằng đi đâu mà cả ngày không về? Cô chỉ có thể nói là bản thân phân hoá, ngất xỉu ở bệnh viện, mới tỉnh dậy sáng nay. Vết cắn đã được che bởi miếng dán, mà tối qua Khải Phong cũng không để lại dấu vết quá lộ liễu nên mẹ cô cũng tin những gì cô nói. Chỉ dặn cô sau này phải cẩn thận, luôn mang thuốc bên mình rồi kêu cô lên phòng nghỉ ngơi cho thật tốt.
Sau khi về đến phòng, Như Ý cuối cùng cũng có thể thả lỏng, nằm nghĩ lại tất tần tật mọi chuyện vừa mới xảy ra. Thật sự giống như một giấc mơ vậy. Bác sĩ có nói, cô vì pheromone của Khải Phong nên mới phân hoá. Nhưng mà pheromone của một người cũng có thể làm người ta phân hoá hả? Thần kỳ ghê.
"Giám đốc à...? Cũng không tệ."
Cũng may là giám đốc không phải tên khốn nạn, nhân cơ hội cô phát tình liền lợi dụng cô rồi làm cô có thai các thứ. Cũng may...
"Có thai..."
"Em muốn...Có em bé..."
"Như Ý à, không được đâu."
"Tại sao ạ?"
"Khi nào tỉnh, em sẽ biết."
"Vãi..."
Một ký ức chợt lướt qua đầu khiến Như Ý đỏ bừng mặt, dùng hai tay che miệng lại, không thể tin được đó là những gì mình đã nói. Từ khi nào mà cô lại dễ dãi đến như vậy chứ?
"Trời ơi!! Điên mất!!"
Như Ý vò đầu bức tóc, lăn lộn liên tục trên giường. Kết quả vừa vặn eo một cái, cơn đau nhói liền ập tới khiến cô khựng lại, đau đớn đỡ lấy cái eo tội nghiệp của mình. Đây chính là minh chứng cho việc không nên làm tình quá độ.
Đột nhiên cô nhận ra một điều, bản thân đã phân hoá nhưng lại không ngửi thấy mùi của mình hay của mẹ, chỉ có mùi của giám đốc ngày hôm qua là cô ngửi được rất rõ ràng. Tại sao nhỉ? Do tình trạng của cô chưa ổn định chăng?
Ở công ty, Khải Phong ngồi trong phòng nghe điện thoại, sau khi nghe xong báo cáo tình trạng của cô liền cúp máy. Anh nhìn vào hồ sơ nhân viên của cô, khoé miệng không nhịn được mà nhếch lên.
Vốn dĩ anh về nước là để tiếp quản công ty của ba, nhưng vì không muốn làm quá nhiều việc nên anh chọn một công ty con rồi nhận chức giám đốc vào làm. Không ngờ vừa mới vào làm một ngày đã nhận được một bé con thơm mùi sữa dâu như vậy. Lúc đầu anh có chút bất ngờ, trong tất cả các mùi hương trộn lẫn, anh lại ngửi thấy một mùi sữa dâu rất rõ ràng, hơn nữa còn làm anh suýt nữa đến kỳ phát tình sớm. Vì vậy sau khi chào hỏi mọi người xong, anh lập tức lần theo mùi sữa dâu đó rồi tìm được cô, nhìn thấy cô ngất đi làm anh hết hồn. Anh cũng chả nghĩ nhiều mà đưa cô về nhà, trên đường về còn gọi cả bác sĩ đến. Bản thân anh không hiểu vì sao lại làm đến mức này. Cũng may anh vẫn còn tỉnh táo để không được cô đến bệnh viện, nếu không ngày mai hình ảnh anh bế một cô gái lạ mặt nào đó sẽ lan tràn khắp mạng xã hội mất. Nghĩ đến cô anh lại nhớ cái mùi sữa dâu của cô, không lẽ hôm qua ngửi đến nghiện rồi sao? Nghĩ vậy Khải Phong liền đỏ mặt, dọn dẹp hồ sơ nhân viên rồi bắt đầu nghiêm túc làm việc.
Ngày hôm sau, Như Ý lại tiếp tục đi làm như thường lệ, mặc dù cô vẫn không có chút động lực đi làm nào, mà hôm nay còn thêm mối quan tâm khác, chính là giám đốc mới của bộ phận. Phòng giám đốc với phòng nhân viên không gần lắm, nhưng dù sao cũng làm chung công ty, đến lúc đó cô cũng không biết phải ứng xử như thế nào.
Cô chán nản nằm dài trên bàn, tay cầm hộp sữa dâu lắc qua lại.
"Như Ý, em thấy không khoẻ hả? Có cần vào phòng nghỉ ngơi không?"
"Dạ? Chị San, chị tới rồi hả?" Nghe thấy giọng chị cô liền bật dậy.
"Ừm. Hôm bữa em làm chị lo lắm đó. Cũng may nhờ có giám đốc giúp. Không ngờ cậu ta lại là một người tốt bụng như vậy. Như Ý nhà chúng ta đúng là có số hưởng rồi." Chị San cười nhẹ nhìn cô.
"Không phải mà. Người ta chỉ tiện tay giúp em thôi. Số hưởng đâu mà số hưởng. Mà em cũng xin lỗi vì đã làm chị lo nha. Lúc đó em thật sự rối quá."
"Em không sao là tốt rồi. Hôm nay có mang theo thuốc không đó?"
"Dạ có đầy đủ luôn nha!"
"Mà nè, phân hoá rồi thì em phải cẩn thận." Đột nhiên giọng chị San trầm xuống. "Có rất nhiều alpha lợi dụng pheromone để tấn công những omega yếu hơn, sau đó cưỡng hiếp họ đó. Nếu như em nghe thấy mùi nguy hiểm thì cứ báo công an rồi chạy đi nhé."
"Em biết rồi ạ." Như Ý gật gật đầu, thầm nghĩ ngoài giám đốc ra chắc hẳn cô chả ngửi thấy mùi của ai khác nữa. Vậy thì cũng không cần lo rồi, lúc này cũng không khác gì mấy lúc cô là beta cả.
"Như Ý ơi, giám đốc gọi em vào phòng kìa." Lúc này đột nhiên có giọng ai đó vang lên gọi tên cô.
Hai người đang thì thầm nói chuyện thì bị làm cho giật mình, cả hai cùng nhìn nhau đầy khó hiểu.
"Chắc giám đốc tính hỏi thăm em đó. Xem ra giám đốc cũng là người giàu tình cảm quá ha."
"Haha... Chị đừng chọc em nữa. Lỡ đâu là công việc thì sao. Thôi em đi nhé."
"Ừm. Đi đi~ Chúc em may mắn."
"Chị thật là..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.