Giám Đốc Phòng Làm Việc Nhân Giới
Chương 19: No rồi
Ngũ Hành Khuyết Tệ
28/12/2023
“Cô i âu rồi?” (Cô đi đâu rồi) Song Song ngồi canh giữ bộ phim của mình, cũng không biết cô ấy suy nghĩ gì mà kiên quyết không tìm kiếm trên mạng, mỗi ngày đều canh giờ, đài này xem xong thì đổi sang đài khác.
Hai mắt Biệt Lý phát sáng nhìn Song Song, bình thường chỉ khi đếm tiền lương thì cô mới như vậy.
Song Song cảnh giác nhìn cô, nhanh chóng nói: “Tuôi hông giúp cô ọa người âu!” (Tôi không giúp cô doạ người đâu)
Đầu lưỡi cô ấy rụt rồi lại rụt.
Biệt Lý lắc đầu vui vẻ: “Không dọa người, thật đó. Không vi phạm đạo đức cũng không vi phạm pháp luật, còn có thể giúp đỡ người khác nữa.”
Song Song không hiểu lắm về chiêu bài của Biệt Lý, nghe cô nói xong thì lộ ra sắc mặt do dự: “Hật à?” (Thật à)
“Vô cùng thật.” Biệt Lý nói một cách chân thành: “Còn thật hơn cả trân châu, hơn nữa còn rất thú vị.”
Khi trông thấy Song Song sắp gật đầu, chị gái ngực to bỗng nhiên nói: “Tối nay Song Song phải ra ngoài với tôi.”
“Hả?”
Biệt Lý biết buổi tối hai nữ quỷ này có việc hay không đều ra ngoài đi dạo, cho nên nghe chị gái ngực to nói vậy cô cũng không cưỡng ép nữa.
Văn Khúc ở nhà bếp gọi các cô đến ăn cơm, Biệt Lý lạch bạch ngồi xuống, gắp một miếng sườn kho, bắt đầu gặm. Cô vừa gặm vừa mút, cuối cùng nhả ra miếng xương có dấu răng.
Văn Khúc đang gắp rau cải, dừng lại vài giây hỏi: “Buổi tối cô có việc à?”
Biệt Lý lại nhả một miếng xương ra, nhìn anh bằng vẻ vô tội: “Đâu có, không có gì cả, không vội.”
Hình như bầu không khí có chút kỳ quái, dù gì lúc ăn cơm Văn Khúc chưa từng nói chuyện, bỗng chốc phá quy tắc như vậy khiến Biệt Lý có chút sợ hãi.
Văn Khúc không lên tiếng, chỉ là sắc mặt trở nên lạnh lẽo không ít, ngay cả cơm cũng chẳng ăn được bao nhiêu đã bỏ đi.
Biệt Lý cắn đũa, đây là bị gì thế?
Song Song tiến lại gần nhỏ giọng hỏi: “Anh ấy ận rồi?” (Anh ấy giận rồi?)
Cơm còn chưa ăn xong đã rời khỏi bàn ăn, chuyện này cũng không phải Văn Khúc có thể làm ra được.
Nhưng vấn đề là anh giận cái gì? Mặt mày Biệt Lý ngơ ngác, cô không hiểu lắm, quay đầu hỏi Song Song: “Có ăn sườn không?”
Song Song buồn bực trừng mắt nhìn cô, vèo một cái đã bay đi.
Ồ, cô quên mất hiện giờ Song Song là một con ma, không ăn được thức ăn bình thường. Biệt Lý lấy ra một nửa, mang đến căn phòng nhỏ thắp nhang kia, đặt trước bài vị của Song Song, thắp nhang xông lên trên một vòng.
Đợi khi cô đi ra, trong tay Song Song đã ôm một đĩa sườn kho đỏ hồng, bóng bẩy, thịt chỉ cần kéo nhẹ đã tách ra.
Song Song cầm lên ngửi một lúc lâu, cuối cùng luyến tiếc đưa cho chị gái ngực to.
Biệt Lý vỗ đầu, quên mất lưỡi của Song Song rồi… Gượng gạo quá, nịnh hót không đúng chỗ.
Song Song buồn bã đến mức suýt khóc, Biệt Lý đang chuẩn bị an ủi thì nghe thấy cô ấy nói: “Có hải hiện giờ tuôi rất xấu hay hông?” (Có phải hiện giờ tôi rất xấu hay không?)
Biệt Lý thở dài, sờ đầu cô ấy: “Không xấu.”
Điều này gần như cũng được tính là lời thật lòng, lúc Song Song còn sống chắc chắn là một cô gái xinh đẹp, ngũ quan tinh tế, đôi mắt to tròn, mặc dù hiện giờ cô ấy đã biến thành ma, sắc mặt không bình thường, mắt cũng đầy máu, còn có một chiếc lưỡi dài, nhưng…
Thôi bỏ đi, chỉ nhiêu đây cũng không thể khiến cô làm trái với lương tâm, nói cô ấy vẫn là cô gái xinh đẹp được. Haizzz.
Biệt Lý chỉ đành an ủi cô ấy ở một phương diện khác: “Đẹp hay không chủ yếu không nhìn vẻ bề ngoài, cô nghe qua câu “nhan sắc khô héo” chưa? Có ai lúc trẻ không phải một người đẹp cơ chứ? Đợi có tuổi rồi xem thử ai đẹp hơn ai? Điều mãi mãi không biến mất chính là tư tưởng của cô, mãi mãi không thay đổi chính là linh hồn của cô.”
Chị gái ngực to ngạc nhiên nhìn Biệt Lý, không ngờ một người cà lơ phất phơ như vậy mà có cái nhìn sâu sắc đến thế.
Biệt Lý thành khẩn đưa ra ví dụ: “Cô nhìn tôi đi, tôi xinh đẹp như vậy, tôi dùng vẻ ngoài của mình làm việc không được sao? So với nhan sắc thì thứ đẹp đẽ hơn chính là nội tâm của tôi đó.”
Song Song và chị gái ngực to cùng nhau trợn trắng mắt, nhìn lên lầu.
Biệt Lý rầu rĩ tiếp tục quay lại ăn sườn của mình. Có một số quỷ chính là như thế, lòng thừa nhận nhưng ngoài miệng không chịu nói.
Sườn và rau cải đều bị một mình Biệt Lý ăn sạch sẽ, ngay cả hành trong đĩa cũng bị cô trộn chung với cơm để ăn.
Lúc Văn Khúc đi xuống, Biệt Lý đang vừa nấc cụt vừa đi vòng quanh sô pha trong phòng khách.
“Cô đang làm gì vậy?”
Biệt Lý chống vào thành ghế sô pha, một tay vuốt bụng mình giống hệt như một người phụ nữ trẻ lan tràn tình mẹ.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Cô Vợ Toàn Năng Trong Đầu Chỉ Có Ly Hôn!
2. Thiên Sát Cô Tinh Không Khắc Nổi Tôi
3. Sau Khi Vội Vã Kết Hôn
4. Mặt Trời Của Tôi
=====================================
Người phụ nữ trẻ ưỡn bụng: “Ợ… ăn, ăn nhiều quá rồi.”
Sắc mặt Văn Khúc thay đổi, vừa bất lực vừa tức giận: “Ăn không hết thì để đó, không cần ép bản thân ăn.”
Biệt Lý lại di chuyển hai bước nhỏ: “Vậy… ợ… sao mà được? Không thể… ợ… lãng phí thức ăn.”
Cho nên cô không những ăn hết thức ăn, mà ăn luôn cả phần cơm của hai người.
Từ nhỏ đến lớn, Biệt Lý không biết cơm thừa là gì, trừ khi một ngày chỉ có thể ăn một bữa, vậy thì cô sẽ chia ra một nửa, chẳng hạn như buổi trưa ăn mì, buổi tối uống nước mì.
Văn Khúc cau mày, lúc đi tới bên cạnh Biệt Lý, anh nói: “Đắc tội.”
Sau đó anh xoa vị trí giữa dạ dày và bụng nhỏ của cô theo chiều kim đồng hồ.
Biệt Lý dựa vào thành ghế sau người, đợi anh xoa một vòng, Biệt Lý vội vàng tránh một chút nói: “Để tôi tự làm, tự làm được rồi.”
Cô bị dọa đến mức không nấc cụt nữa.
Văn Khúc lùi lại hai bước, bất lực nói: “Ăn ít một chút cũng không sao, có thể để sang ngày mai hâm lại.”
Ồ, đúng nhỉ, bây giờ có điều kiện, có thể hâm đồ ăn rồi… Biệt Lý bỗng cảm thấy bản thân như một đứa thiểu năng trí tuệ, thế là cố gắng hóp bụng lại, tiếc là nó quá tròn, hiệu quả chẳng khác biệt mấy.
“Sau khi xoa vài vòng, từ từ đi vài vòng.”
Biệt Lý ngoan ngoãn gật đầu, cúi đầu xuống vừa hay nhìn thấy ngón tay động đậy của Văn Khúc.
Chắc là anh mất kiên nhẫn rồi nhỉ? Haizz, không trách người ta được, bạn ở chung một phòng suýt chút bị mình làm no chết, nếu bản thân không phải người bị no chết, chắc chắn cũng khinh thường.
Văn Khúc cởi áo khoác ngoài, đi vào nhà bếp, chẳng mấy chốc Biệt Lý khịt mũi, hương thơm ngọt ngào từ bên trong bay ra.
Là đang thêm món ăn sao? Cũng phải nhỉ. Biệt Lý sờ mũi, cơm của Văn Khúc đã bị bản thân ăn sạch rồi…
Qua một lúc sau, Văn Khúc bưng đĩa đi ra, bên ngoài táo đỏ có một lớp sương trắng, màu đỏ của táo gai bên trong lớp sương trắng muốn ngăn cũng ngăn không nổi, tự mang theo sức hút đến nỗi chảy nước miếng.
Biệt Lý đánh miệng, nếu không phải đang rất no, cô thật sự muốn cầm một trái.
“Anh tự làm à?” Biệt Lý nhìn Văn Khúc bằng ánh mắt tôn sùng.
Văn Khúc đặt chiếc đĩa lên bàn, vô cùng thản nhiên nói: “Học trên mạng đó.”
Với trình độ và màu sắc này không khác mua bên ngoài là mấy, mới học sao? Biệt Lý chống cằm, hóa ra cách biệt giữa người và người thật sự có thể lớn đến như vậy…
“Qua nửa tiếng nữa rồi ăn, nhiều nhất là bốn trái.”
Giọng nói lạnh lùng của Văn Khúc kéo ánh mắt từ chỗ táo đỏ của Biệt Lý nhìn sang, sau đó im lặng mấy giây, do dự nói: “Cô còn chuyện gì khác không?”
Biệt Lý lắc đầu, vô tội quay đầu nhìn: “Không có nữa.”
Biệt Lý trơ mắt nhìn Văn Khúc lại lạnh lùng rời đi, lẽ nào vì vừa nãy mình quên nói cảm ơn, cho nên anh tức giận rồi?
Lòng dạ đàn ông như kim đáy biển, cô không hiểu gì cả.
Sau khi đi quanh sô pha mười mấy phút, cuối cùng Biệt Lý đã cảm thấy dạ dày trống hơn nhiều. Táo đỏ và cô đang mặt đối mặt kêu gọi lẫn nhau, nhưng thời gian không đủ.
Biệt Lý chùi nước miếng trên miệng, bước vào phòng viết tiểu thuyết của mình, dẫn theo nữ chính của mình chạy khắp đường phố. Sau khi phát hiện bản thân mang thai vẫn nhất quyết sinh đứa trẻ ra, rồi trong đêm mưa gặp được nam phụ muốn làm ba đứa nhỏ, hai người buồn bã bi thương tâm sự với nhau, nữ chính muốn từ chối nhưng vẫn vào ở nhà nam phụ, đêm đó nam phụ mất trí suýt chút đã gây ra chuyện, nữ chính vừa khóc vừa nói: “Tôi có con rồi.”
Bùng nổ, hoảng hốt, ha ha ha, tình tiết này viết lên quả thực không muốn ngừng! Chỉ trong vài phút đã viết được ba chương rồi! Thế nào gọi là đặt bút viết như nước chảy, chính là như vậy đấy!
Biệt Lý nở nụ cười kỳ quái, mở tiểu thuyết trên Tấn Giang của mình ra, vẫn rất hoang vắng, chỉ có hai ba tiểu thiên sứ dùng tình yêu để cảm hóa cô, mong cô đăng nhiều hơn.
Biệt Lý liếm môi, can đảm trả lời: Thật đúng là một tiểu yêu tinh, vậy thì tôi sẽ làm hài lòng cô.
Có điều viết cái này rất chậm, Biệt Lý ăn năm trái táo đỏ mới viết được chưa tới hai ngàn chữ, lại làm mới khu bình luận một lần nữa, không ngờ có người nói: “Ha ha, đồ sao chép vong ân phụ nghĩa!”
Biệt Lý giật mình, chỉ chưa tới nửa tiếng đồng hồ mà cô cảm giác như thế giới thay đổi rồi, cái gì, nghĩa cái gì, sao chép cái gì? Ai thế? Có nhầm không vậy! Có thể ăn nói tùy tiện như vậy sao?
Biệt Lý tức giận muốn xóa bình luận, nhưng cô suy nghĩ một lúc vẫn trả lời: Có gì thì nói rõ ràng.
Chưa tới hai phút, có người trả lời cô: Đừng giả vờ nữa, sao chép rõ ràng, bây giờ giả vờ vô tội à, muộn rồi.
Biệt Lý ngơ ngác, khi cô đang không biết làm thế nào thì nghe thấy có tiếng động ở bên ngoài.
Văn Khúc đứng cạnh bàn: “Ăn thêm một trái?”
Biệt Lý lắp bắp, không biết nói gì mới tốt.
Văn Khúc treo áo khoác trên cánh tay, trông thấy cô như vậy, anh thở dài: “Đi thu dọn hành lý đi, ngày mai ra ngoài một chuyến.”
Biệt Lý túm tóc: “Anh muốn đi đâu à?”
“Thị trấn Thanh Hoa, quê của lao công theo giờ Lý Tú Anh mà trước đây Giả Thành Nhân mời.”
Biệt Lý há miệng, trừng mắt nhìn anh: “Sao anh biết?”
Văn Khúc không vui lắm: “Cô tìm Song Song chẳng phải muốn để cô ấy giúp cô đến công ty Tịnh Gia tìm thông tin sao?”
“Chuyện này anh cũng biết?”
Wow thần tiên à!
Văn Khúc bình thản: “Đúng tám giờ sáng mai xuất phát.”
“Ồ, ồ.”
Biệt Lý vừa xoay người đi được hai bước, lại quay đầu hỏi anh: “Ngày mai anh không đi làm hả?”
Văn Khúc treo áo khoác, xắn cổ tay áo lên tới khuỷu tay, cánh tay rất rắn chắc, không ngờ làn da của anh còn trắng hơn cô một độ.
“Tôi xin nghỉ rồi.”
Văn Khúc bỗng nhiên quay người lại, nhìn vào đôi mắt Biệt Lý hỏi: “Có phải cô định đi một mình hay không?”
Biệt Lý im lặng, cảm thấy bản thân giống như có hơi chột dạ.
Luôn dễ dàng chột dạ như vậy, phần lớn là có bệnh rồi!
______________
Tác giả có điều muốn nói:
Nhìn đi! Lần này có phải vừa thô vừa dài không?
Cầu xin một bình nước dinh dưỡng~~
Hai mắt Biệt Lý phát sáng nhìn Song Song, bình thường chỉ khi đếm tiền lương thì cô mới như vậy.
Song Song cảnh giác nhìn cô, nhanh chóng nói: “Tuôi hông giúp cô ọa người âu!” (Tôi không giúp cô doạ người đâu)
Đầu lưỡi cô ấy rụt rồi lại rụt.
Biệt Lý lắc đầu vui vẻ: “Không dọa người, thật đó. Không vi phạm đạo đức cũng không vi phạm pháp luật, còn có thể giúp đỡ người khác nữa.”
Song Song không hiểu lắm về chiêu bài của Biệt Lý, nghe cô nói xong thì lộ ra sắc mặt do dự: “Hật à?” (Thật à)
“Vô cùng thật.” Biệt Lý nói một cách chân thành: “Còn thật hơn cả trân châu, hơn nữa còn rất thú vị.”
Khi trông thấy Song Song sắp gật đầu, chị gái ngực to bỗng nhiên nói: “Tối nay Song Song phải ra ngoài với tôi.”
“Hả?”
Biệt Lý biết buổi tối hai nữ quỷ này có việc hay không đều ra ngoài đi dạo, cho nên nghe chị gái ngực to nói vậy cô cũng không cưỡng ép nữa.
Văn Khúc ở nhà bếp gọi các cô đến ăn cơm, Biệt Lý lạch bạch ngồi xuống, gắp một miếng sườn kho, bắt đầu gặm. Cô vừa gặm vừa mút, cuối cùng nhả ra miếng xương có dấu răng.
Văn Khúc đang gắp rau cải, dừng lại vài giây hỏi: “Buổi tối cô có việc à?”
Biệt Lý lại nhả một miếng xương ra, nhìn anh bằng vẻ vô tội: “Đâu có, không có gì cả, không vội.”
Hình như bầu không khí có chút kỳ quái, dù gì lúc ăn cơm Văn Khúc chưa từng nói chuyện, bỗng chốc phá quy tắc như vậy khiến Biệt Lý có chút sợ hãi.
Văn Khúc không lên tiếng, chỉ là sắc mặt trở nên lạnh lẽo không ít, ngay cả cơm cũng chẳng ăn được bao nhiêu đã bỏ đi.
Biệt Lý cắn đũa, đây là bị gì thế?
Song Song tiến lại gần nhỏ giọng hỏi: “Anh ấy ận rồi?” (Anh ấy giận rồi?)
Cơm còn chưa ăn xong đã rời khỏi bàn ăn, chuyện này cũng không phải Văn Khúc có thể làm ra được.
Nhưng vấn đề là anh giận cái gì? Mặt mày Biệt Lý ngơ ngác, cô không hiểu lắm, quay đầu hỏi Song Song: “Có ăn sườn không?”
Song Song buồn bực trừng mắt nhìn cô, vèo một cái đã bay đi.
Ồ, cô quên mất hiện giờ Song Song là một con ma, không ăn được thức ăn bình thường. Biệt Lý lấy ra một nửa, mang đến căn phòng nhỏ thắp nhang kia, đặt trước bài vị của Song Song, thắp nhang xông lên trên một vòng.
Đợi khi cô đi ra, trong tay Song Song đã ôm một đĩa sườn kho đỏ hồng, bóng bẩy, thịt chỉ cần kéo nhẹ đã tách ra.
Song Song cầm lên ngửi một lúc lâu, cuối cùng luyến tiếc đưa cho chị gái ngực to.
Biệt Lý vỗ đầu, quên mất lưỡi của Song Song rồi… Gượng gạo quá, nịnh hót không đúng chỗ.
Song Song buồn bã đến mức suýt khóc, Biệt Lý đang chuẩn bị an ủi thì nghe thấy cô ấy nói: “Có hải hiện giờ tuôi rất xấu hay hông?” (Có phải hiện giờ tôi rất xấu hay không?)
Biệt Lý thở dài, sờ đầu cô ấy: “Không xấu.”
Điều này gần như cũng được tính là lời thật lòng, lúc Song Song còn sống chắc chắn là một cô gái xinh đẹp, ngũ quan tinh tế, đôi mắt to tròn, mặc dù hiện giờ cô ấy đã biến thành ma, sắc mặt không bình thường, mắt cũng đầy máu, còn có một chiếc lưỡi dài, nhưng…
Thôi bỏ đi, chỉ nhiêu đây cũng không thể khiến cô làm trái với lương tâm, nói cô ấy vẫn là cô gái xinh đẹp được. Haizzz.
Biệt Lý chỉ đành an ủi cô ấy ở một phương diện khác: “Đẹp hay không chủ yếu không nhìn vẻ bề ngoài, cô nghe qua câu “nhan sắc khô héo” chưa? Có ai lúc trẻ không phải một người đẹp cơ chứ? Đợi có tuổi rồi xem thử ai đẹp hơn ai? Điều mãi mãi không biến mất chính là tư tưởng của cô, mãi mãi không thay đổi chính là linh hồn của cô.”
Chị gái ngực to ngạc nhiên nhìn Biệt Lý, không ngờ một người cà lơ phất phơ như vậy mà có cái nhìn sâu sắc đến thế.
Biệt Lý thành khẩn đưa ra ví dụ: “Cô nhìn tôi đi, tôi xinh đẹp như vậy, tôi dùng vẻ ngoài của mình làm việc không được sao? So với nhan sắc thì thứ đẹp đẽ hơn chính là nội tâm của tôi đó.”
Song Song và chị gái ngực to cùng nhau trợn trắng mắt, nhìn lên lầu.
Biệt Lý rầu rĩ tiếp tục quay lại ăn sườn của mình. Có một số quỷ chính là như thế, lòng thừa nhận nhưng ngoài miệng không chịu nói.
Sườn và rau cải đều bị một mình Biệt Lý ăn sạch sẽ, ngay cả hành trong đĩa cũng bị cô trộn chung với cơm để ăn.
Lúc Văn Khúc đi xuống, Biệt Lý đang vừa nấc cụt vừa đi vòng quanh sô pha trong phòng khách.
“Cô đang làm gì vậy?”
Biệt Lý chống vào thành ghế sô pha, một tay vuốt bụng mình giống hệt như một người phụ nữ trẻ lan tràn tình mẹ.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Cô Vợ Toàn Năng Trong Đầu Chỉ Có Ly Hôn!
2. Thiên Sát Cô Tinh Không Khắc Nổi Tôi
3. Sau Khi Vội Vã Kết Hôn
4. Mặt Trời Của Tôi
=====================================
Người phụ nữ trẻ ưỡn bụng: “Ợ… ăn, ăn nhiều quá rồi.”
Sắc mặt Văn Khúc thay đổi, vừa bất lực vừa tức giận: “Ăn không hết thì để đó, không cần ép bản thân ăn.”
Biệt Lý lại di chuyển hai bước nhỏ: “Vậy… ợ… sao mà được? Không thể… ợ… lãng phí thức ăn.”
Cho nên cô không những ăn hết thức ăn, mà ăn luôn cả phần cơm của hai người.
Từ nhỏ đến lớn, Biệt Lý không biết cơm thừa là gì, trừ khi một ngày chỉ có thể ăn một bữa, vậy thì cô sẽ chia ra một nửa, chẳng hạn như buổi trưa ăn mì, buổi tối uống nước mì.
Văn Khúc cau mày, lúc đi tới bên cạnh Biệt Lý, anh nói: “Đắc tội.”
Sau đó anh xoa vị trí giữa dạ dày và bụng nhỏ của cô theo chiều kim đồng hồ.
Biệt Lý dựa vào thành ghế sau người, đợi anh xoa một vòng, Biệt Lý vội vàng tránh một chút nói: “Để tôi tự làm, tự làm được rồi.”
Cô bị dọa đến mức không nấc cụt nữa.
Văn Khúc lùi lại hai bước, bất lực nói: “Ăn ít một chút cũng không sao, có thể để sang ngày mai hâm lại.”
Ồ, đúng nhỉ, bây giờ có điều kiện, có thể hâm đồ ăn rồi… Biệt Lý bỗng cảm thấy bản thân như một đứa thiểu năng trí tuệ, thế là cố gắng hóp bụng lại, tiếc là nó quá tròn, hiệu quả chẳng khác biệt mấy.
“Sau khi xoa vài vòng, từ từ đi vài vòng.”
Biệt Lý ngoan ngoãn gật đầu, cúi đầu xuống vừa hay nhìn thấy ngón tay động đậy của Văn Khúc.
Chắc là anh mất kiên nhẫn rồi nhỉ? Haizz, không trách người ta được, bạn ở chung một phòng suýt chút bị mình làm no chết, nếu bản thân không phải người bị no chết, chắc chắn cũng khinh thường.
Văn Khúc cởi áo khoác ngoài, đi vào nhà bếp, chẳng mấy chốc Biệt Lý khịt mũi, hương thơm ngọt ngào từ bên trong bay ra.
Là đang thêm món ăn sao? Cũng phải nhỉ. Biệt Lý sờ mũi, cơm của Văn Khúc đã bị bản thân ăn sạch rồi…
Qua một lúc sau, Văn Khúc bưng đĩa đi ra, bên ngoài táo đỏ có một lớp sương trắng, màu đỏ của táo gai bên trong lớp sương trắng muốn ngăn cũng ngăn không nổi, tự mang theo sức hút đến nỗi chảy nước miếng.
Biệt Lý đánh miệng, nếu không phải đang rất no, cô thật sự muốn cầm một trái.
“Anh tự làm à?” Biệt Lý nhìn Văn Khúc bằng ánh mắt tôn sùng.
Văn Khúc đặt chiếc đĩa lên bàn, vô cùng thản nhiên nói: “Học trên mạng đó.”
Với trình độ và màu sắc này không khác mua bên ngoài là mấy, mới học sao? Biệt Lý chống cằm, hóa ra cách biệt giữa người và người thật sự có thể lớn đến như vậy…
“Qua nửa tiếng nữa rồi ăn, nhiều nhất là bốn trái.”
Giọng nói lạnh lùng của Văn Khúc kéo ánh mắt từ chỗ táo đỏ của Biệt Lý nhìn sang, sau đó im lặng mấy giây, do dự nói: “Cô còn chuyện gì khác không?”
Biệt Lý lắc đầu, vô tội quay đầu nhìn: “Không có nữa.”
Biệt Lý trơ mắt nhìn Văn Khúc lại lạnh lùng rời đi, lẽ nào vì vừa nãy mình quên nói cảm ơn, cho nên anh tức giận rồi?
Lòng dạ đàn ông như kim đáy biển, cô không hiểu gì cả.
Sau khi đi quanh sô pha mười mấy phút, cuối cùng Biệt Lý đã cảm thấy dạ dày trống hơn nhiều. Táo đỏ và cô đang mặt đối mặt kêu gọi lẫn nhau, nhưng thời gian không đủ.
Biệt Lý chùi nước miếng trên miệng, bước vào phòng viết tiểu thuyết của mình, dẫn theo nữ chính của mình chạy khắp đường phố. Sau khi phát hiện bản thân mang thai vẫn nhất quyết sinh đứa trẻ ra, rồi trong đêm mưa gặp được nam phụ muốn làm ba đứa nhỏ, hai người buồn bã bi thương tâm sự với nhau, nữ chính muốn từ chối nhưng vẫn vào ở nhà nam phụ, đêm đó nam phụ mất trí suýt chút đã gây ra chuyện, nữ chính vừa khóc vừa nói: “Tôi có con rồi.”
Bùng nổ, hoảng hốt, ha ha ha, tình tiết này viết lên quả thực không muốn ngừng! Chỉ trong vài phút đã viết được ba chương rồi! Thế nào gọi là đặt bút viết như nước chảy, chính là như vậy đấy!
Biệt Lý nở nụ cười kỳ quái, mở tiểu thuyết trên Tấn Giang của mình ra, vẫn rất hoang vắng, chỉ có hai ba tiểu thiên sứ dùng tình yêu để cảm hóa cô, mong cô đăng nhiều hơn.
Biệt Lý liếm môi, can đảm trả lời: Thật đúng là một tiểu yêu tinh, vậy thì tôi sẽ làm hài lòng cô.
Có điều viết cái này rất chậm, Biệt Lý ăn năm trái táo đỏ mới viết được chưa tới hai ngàn chữ, lại làm mới khu bình luận một lần nữa, không ngờ có người nói: “Ha ha, đồ sao chép vong ân phụ nghĩa!”
Biệt Lý giật mình, chỉ chưa tới nửa tiếng đồng hồ mà cô cảm giác như thế giới thay đổi rồi, cái gì, nghĩa cái gì, sao chép cái gì? Ai thế? Có nhầm không vậy! Có thể ăn nói tùy tiện như vậy sao?
Biệt Lý tức giận muốn xóa bình luận, nhưng cô suy nghĩ một lúc vẫn trả lời: Có gì thì nói rõ ràng.
Chưa tới hai phút, có người trả lời cô: Đừng giả vờ nữa, sao chép rõ ràng, bây giờ giả vờ vô tội à, muộn rồi.
Biệt Lý ngơ ngác, khi cô đang không biết làm thế nào thì nghe thấy có tiếng động ở bên ngoài.
Văn Khúc đứng cạnh bàn: “Ăn thêm một trái?”
Biệt Lý lắp bắp, không biết nói gì mới tốt.
Văn Khúc treo áo khoác trên cánh tay, trông thấy cô như vậy, anh thở dài: “Đi thu dọn hành lý đi, ngày mai ra ngoài một chuyến.”
Biệt Lý túm tóc: “Anh muốn đi đâu à?”
“Thị trấn Thanh Hoa, quê của lao công theo giờ Lý Tú Anh mà trước đây Giả Thành Nhân mời.”
Biệt Lý há miệng, trừng mắt nhìn anh: “Sao anh biết?”
Văn Khúc không vui lắm: “Cô tìm Song Song chẳng phải muốn để cô ấy giúp cô đến công ty Tịnh Gia tìm thông tin sao?”
“Chuyện này anh cũng biết?”
Wow thần tiên à!
Văn Khúc bình thản: “Đúng tám giờ sáng mai xuất phát.”
“Ồ, ồ.”
Biệt Lý vừa xoay người đi được hai bước, lại quay đầu hỏi anh: “Ngày mai anh không đi làm hả?”
Văn Khúc treo áo khoác, xắn cổ tay áo lên tới khuỷu tay, cánh tay rất rắn chắc, không ngờ làn da của anh còn trắng hơn cô một độ.
“Tôi xin nghỉ rồi.”
Văn Khúc bỗng nhiên quay người lại, nhìn vào đôi mắt Biệt Lý hỏi: “Có phải cô định đi một mình hay không?”
Biệt Lý im lặng, cảm thấy bản thân giống như có hơi chột dạ.
Luôn dễ dàng chột dạ như vậy, phần lớn là có bệnh rồi!
______________
Tác giả có điều muốn nói:
Nhìn đi! Lần này có phải vừa thô vừa dài không?
Cầu xin một bình nước dinh dưỡng~~
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.