Chương 35: Hồng trong lồng kính.
Nấm 21
24/09/2024
Thanh Nguyệt vội vàng thu lại ánh mặt, tránh đi đôi mắt chứa đầy tình ý kia, tay trái cô túm lấy ga giường. Tư Hành luồn tay vào trong áo Thanh Nguyệt, xoa xoa bụng nhỏ mềm mại, bàn tay lành lạnh chạm vào bụng ấm mà xoa anh cúi xuống để lại nụ hôn trên vai cô, đánh dấu lên trên người Thanh Nguyệt.
Để chứng minh rằng, cô là người phụ nữ của Thẩm Tư Hành, là người mà anh yêu đến điên dại.
Tư Hành mỉn cười, giọng anh vừa thấp lại vừa ấm:
"Thanh Nguyệt, em có hận, có ghét anh không?"
Thanh Nguyệt không hiểu sao Tư Hành lại hỏi vậy, anh đối với cô rất tốt, không có gì để ghét, Thanh Nguyệt không ghét Tư Hành. Cô chỉ tò mò, muốn hiểu thêm về anh, muốn biết mình của trước kia như thế nào, Thanh Nguyệt lắc đầu, giọng nói mềm mại vang lên:
"Thanh Nguyệt không ghét.
Tư Hành siết chặt cô vào lòng, "Ừm" nhẹ một tiếng.
Thanh Nguyệt ngồi trong bồn tắm, còn anh chỉ mặc áo choàng tắm, Tư Hành cẩn thận gội đầu cho cô. Tóc Thành Nguyệt dài rồi, đã tới hông, anh lau người cho cô, bàn tay như có ma thuật, từng nơi đi qua đều để lại một cảm giác nóng ẩm, mùi hương của cánh hoa hồng bao trùm căn phòng, phủ lên người Thanh Nguyệt.
Tư Hành nhìn thân thể gầy yếu, xót xa không để đâu cho hết, trước kia. Cô ăn không chịu ăn, có khi ép cũng không chịu nuốt, anh chỉ có cách truyền nước vào trong cơ thể Thanh Nguyệt, cưỡng ép cô ăn những thứ lỏng dễ nuốt.
Duy trì một sinh mạng yếu ớt.
Giờ đây, Tư Hành bất ngờ kéo Thanh Nguyệt vào lòng, ôm lấy cô từ phía sau. Thanh Nguyệt ngạc nhiên chưa hiểu chuyện gì, đã nghe thấy giọng nói nghiêm túc của anh:
"Em phải nhớ, ăn phải no, ngủ phải kĩ."
Cô ngoan ngoãn gật đầu:
"Thanh Nguyệt biết rồi."
Tư Hành lau người cho Thanh Nguyệt, đồ cô mặc cũng là anh chọn, mọi thứ trên người Thanh Nguyệt là do Tư Hành quyết. Anh đặt cô trên đùi mình, sấy tóc cho Thanh Nguyệt, giống như hồi cả hai là vợ chồng son.
Thực sự nếu được trở về quá khứ, Tư Hành vẫn sẽ quyết định trả thù, hận thù trong anh chưa từng phai nhạt. Cả Gia tộc Tư Hành chết bị tàn sát dưới Ôn Gia, anh mất đi ánh sáng, mất đi một gia đình hạnh phúc, lúc đó trắng tay không có bất cứ thứ gì.
Tư Hành trốn đến một thành phố khác, cơm không đủ ăn áo không đủ mặc, những đêm đông tuyết lạnh buông xuống. Chỉ có thể ngồi gọn trong hẻm tối, cố gắng tìm kiếm hơi ấm, đứa trẻ căm hận đến tột cùng.
Rồi sau đó, anh được một người phụ nữ đi qua nhìn thấy, được người này đưa tới trại trẻ mồ côi. Nơi này giống như một lồng giam, ngày ngày Tư Hành cùng những đứa trẻ khác phải làm việc trong nhiều giờ, nhưng đối với anh. Nơi này đỡ hơn ngoài kia, chỉ cần làm việc chăm chỉ sẽ không bị đánh, có chỗ nằm mà ngủ, có thức ăn để lót bụng.
Năm Tư Hành mười hai tuổi, anh lọt vào mắt của Bà Thẩm, phu nhân của ông Thẩm Đình lúc bấy giờ. Tư Hành được Thẩm Gia nhận nuôi và lấy họ Thẩm, người mẹ nuôi này là người đầu tiên khiến anh mở lòng sau bao năm khép mình. Bà rất tốt, ấm áp dịu dàng, lại là người tinh tế, nhưng cha nuôi Tư Hành. Ông Thẩm Đình là người trăng hoa, tính kiểm soát rất cao, ông chưa từng yêu vợ mình, xem bà ấy như một bông hồng trong lồng kính, thuộc về riêng mình ông.
Không yêu, không muốn cho người khác, không thể rời xa.
Bà Thẩm lại là người có chấp niệm lớn với tình yêu, bà si mê đắm chìm trong những lời mật ngọt đầy giả dối. Nhưng bà đoản mệnh, năm hai mươi tư tuổi mắc bệnh lao, sau đó đi xa.
Anh nấu ăn cho cô, đưa tới tận miệng Thanh Nguyệt, cô bị Tư Hành chăm sóc đến mức da bụng căng tròn. Thanh Nguyệt sau khi được anh lau miệng, nhỏ giọng nói ra mong muốn:
"Tư Hành..."
Tư Hành véo véo má cô:
"Sao, Thanh Nguyệt hôm nay có chuyện gì?"
Thanh Nguyệt đưa tay vuốt vuốt khớp xướng trên đôi tay đang đặt trên đùi mình, nói tiếp:
"Thanh Nguyệt muốn đi ra ngoài, muốn xem đằng sau những bức tường này là gì."
Tư Hành rất nhanh đã cho cô câu trả lời: "Được, anh đưa em đi."
Đôi mắt cô chợt léo lên một tia sáng, khóe môi cong cong, không dấu được nét hớn hở trên khuôn mặt:
"Thật ạ?"
Anh cưng nựng má Sương Hàn, nhấn mạnh nói:
"Thật của thật."
Tư Hành hôn lên môi cô, một nụ hôn nhẹ nhàng, nói:
"Nhưng phải đợi thời tiết tốt hơn một chút đã, lúc đó anh cùng Thanh Nguyệt đi. Có chấp nhận không?"
Thanh Nguyệt gật đầu lia lịa:
"Thanh Nguyệt chịu.
Để chứng minh rằng, cô là người phụ nữ của Thẩm Tư Hành, là người mà anh yêu đến điên dại.
Tư Hành mỉn cười, giọng anh vừa thấp lại vừa ấm:
"Thanh Nguyệt, em có hận, có ghét anh không?"
Thanh Nguyệt không hiểu sao Tư Hành lại hỏi vậy, anh đối với cô rất tốt, không có gì để ghét, Thanh Nguyệt không ghét Tư Hành. Cô chỉ tò mò, muốn hiểu thêm về anh, muốn biết mình của trước kia như thế nào, Thanh Nguyệt lắc đầu, giọng nói mềm mại vang lên:
"Thanh Nguyệt không ghét.
Tư Hành siết chặt cô vào lòng, "Ừm" nhẹ một tiếng.
Thanh Nguyệt ngồi trong bồn tắm, còn anh chỉ mặc áo choàng tắm, Tư Hành cẩn thận gội đầu cho cô. Tóc Thành Nguyệt dài rồi, đã tới hông, anh lau người cho cô, bàn tay như có ma thuật, từng nơi đi qua đều để lại một cảm giác nóng ẩm, mùi hương của cánh hoa hồng bao trùm căn phòng, phủ lên người Thanh Nguyệt.
Tư Hành nhìn thân thể gầy yếu, xót xa không để đâu cho hết, trước kia. Cô ăn không chịu ăn, có khi ép cũng không chịu nuốt, anh chỉ có cách truyền nước vào trong cơ thể Thanh Nguyệt, cưỡng ép cô ăn những thứ lỏng dễ nuốt.
Duy trì một sinh mạng yếu ớt.
Giờ đây, Tư Hành bất ngờ kéo Thanh Nguyệt vào lòng, ôm lấy cô từ phía sau. Thanh Nguyệt ngạc nhiên chưa hiểu chuyện gì, đã nghe thấy giọng nói nghiêm túc của anh:
"Em phải nhớ, ăn phải no, ngủ phải kĩ."
Cô ngoan ngoãn gật đầu:
"Thanh Nguyệt biết rồi."
Tư Hành lau người cho Thanh Nguyệt, đồ cô mặc cũng là anh chọn, mọi thứ trên người Thanh Nguyệt là do Tư Hành quyết. Anh đặt cô trên đùi mình, sấy tóc cho Thanh Nguyệt, giống như hồi cả hai là vợ chồng son.
Thực sự nếu được trở về quá khứ, Tư Hành vẫn sẽ quyết định trả thù, hận thù trong anh chưa từng phai nhạt. Cả Gia tộc Tư Hành chết bị tàn sát dưới Ôn Gia, anh mất đi ánh sáng, mất đi một gia đình hạnh phúc, lúc đó trắng tay không có bất cứ thứ gì.
Tư Hành trốn đến một thành phố khác, cơm không đủ ăn áo không đủ mặc, những đêm đông tuyết lạnh buông xuống. Chỉ có thể ngồi gọn trong hẻm tối, cố gắng tìm kiếm hơi ấm, đứa trẻ căm hận đến tột cùng.
Rồi sau đó, anh được một người phụ nữ đi qua nhìn thấy, được người này đưa tới trại trẻ mồ côi. Nơi này giống như một lồng giam, ngày ngày Tư Hành cùng những đứa trẻ khác phải làm việc trong nhiều giờ, nhưng đối với anh. Nơi này đỡ hơn ngoài kia, chỉ cần làm việc chăm chỉ sẽ không bị đánh, có chỗ nằm mà ngủ, có thức ăn để lót bụng.
Năm Tư Hành mười hai tuổi, anh lọt vào mắt của Bà Thẩm, phu nhân của ông Thẩm Đình lúc bấy giờ. Tư Hành được Thẩm Gia nhận nuôi và lấy họ Thẩm, người mẹ nuôi này là người đầu tiên khiến anh mở lòng sau bao năm khép mình. Bà rất tốt, ấm áp dịu dàng, lại là người tinh tế, nhưng cha nuôi Tư Hành. Ông Thẩm Đình là người trăng hoa, tính kiểm soát rất cao, ông chưa từng yêu vợ mình, xem bà ấy như một bông hồng trong lồng kính, thuộc về riêng mình ông.
Không yêu, không muốn cho người khác, không thể rời xa.
Bà Thẩm lại là người có chấp niệm lớn với tình yêu, bà si mê đắm chìm trong những lời mật ngọt đầy giả dối. Nhưng bà đoản mệnh, năm hai mươi tư tuổi mắc bệnh lao, sau đó đi xa.
Anh nấu ăn cho cô, đưa tới tận miệng Thanh Nguyệt, cô bị Tư Hành chăm sóc đến mức da bụng căng tròn. Thanh Nguyệt sau khi được anh lau miệng, nhỏ giọng nói ra mong muốn:
"Tư Hành..."
Tư Hành véo véo má cô:
"Sao, Thanh Nguyệt hôm nay có chuyện gì?"
Thanh Nguyệt đưa tay vuốt vuốt khớp xướng trên đôi tay đang đặt trên đùi mình, nói tiếp:
"Thanh Nguyệt muốn đi ra ngoài, muốn xem đằng sau những bức tường này là gì."
Tư Hành rất nhanh đã cho cô câu trả lời: "Được, anh đưa em đi."
Đôi mắt cô chợt léo lên một tia sáng, khóe môi cong cong, không dấu được nét hớn hở trên khuôn mặt:
"Thật ạ?"
Anh cưng nựng má Sương Hàn, nhấn mạnh nói:
"Thật của thật."
Tư Hành hôn lên môi cô, một nụ hôn nhẹ nhàng, nói:
"Nhưng phải đợi thời tiết tốt hơn một chút đã, lúc đó anh cùng Thanh Nguyệt đi. Có chấp nhận không?"
Thanh Nguyệt gật đầu lia lịa:
"Thanh Nguyệt chịu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.