Chương 43: Khát khao một thứ gì đó.
Nấm 21
29/10/2024
Cô tin, trao cho Tư Hành một niềm tin thật sự.
Tình yêu trong Thanh Nguyệt ngày một lớn, cô tận hưởng hạnh phúc trong lồng sắt.
Nhẹ nhàng, yên bình.
Thanh Nguyệt đặc biệt thích trời đêm, cô thường ngồi bên cửa sổ, đưa mắt nhìn về phía xa xăm. Thanh Nguyệt muốn biết nhiều hơn, muốn biết thế giới ngoài kia, một chú chim muốn được bay xa khám phá mọi thứ.
Ngôi làng cô đang ở không lớn, từ đầu làng tới cuối làng cũng không mất nhiều thời gian. Xung quanh làng được bao quanh bằng hàng rào thép gai, từ phía trong chỉ có thể nhìn thấy đồi tuyết trắng xóa, Thanh Nguyệt muốn một lần bước ra khỏi vạch ngăn ấy.
Thuốc anh cho cô uống rất đắng, uống không dễ dàng chút nào. Nhưng Tư Hành sau mỗi bát thuốc đều cho
Thanh Nguyệt một viên kẹo, giúp cô uống thuốc dễ dàng hơn.
Nơi đầy lạnh quanh năm.
Thanh Nguyệt ngồi bên lò sưởi, trẩm lặng nhìn ngọn lửa bập bùng trước mắt, ngày ngày trôi qua bình dị yên tĩnh.
Sáng ăn sáng, sau đó nói chuyện cùng hàng xóm, thích thì chăm hoa. Cùng anh đi dạo, cùng Tư Hành đọc sách, mọi chuyện êm đềm không chút gợn sóng
Cô đã học được cách tự mình ăn uống, Thanh Nguyệt cầm thìa bằng tay trái, lúc đầu có chút khó khăn. Nhưng anh luôn bên cạnh cô, ân cần chỉ bảo, Thanh Nguyệt đã dần quen với mọi thứ.
Trở về thực tại, tiết trời hôm nay đặc biệt lạnh, bão tuyết lớn nổi lên. Phủ lên mọi thứ một màu trắng xóa, cô không thể ra khỏi nhà, Tư Hành đang nấu bữa tối trong bếp. Anh không cho Thanh Nguyệt vào cùng mình, bảo cô ngồi yên, giữ ẩm cơ thể.
Bàn ăn thịnh soạn được bày ra, Thanh Nguyệt ngồi bên cạnh Tư Hành. Anh gắp cho cô rất nhiều thịt, muốn vỗ béo Thanh Nguyệt, cô ăn chưa hết đã được Tư Hành gắp tiếp.
Dưới sự chăm sóc của anh, sức khỏe lẫn tình thần cô dần hồi phục theo chiều hướng tốt.
Thanh Nguyệt nằm trong vòng tay Tư Hành, cô rúc vào trong lòng anh, cảm nhận mùi hương nam tính dễ chịu.
Thanh Nguyệt mấp máy môi, nói không thành tiếng, cô im lặng nằm trong lòng Tư Hành một lúc lâu, giọng nói vang lên rất nhỏ:
"Tư Hành, Tư Hành. Anh ngủ rồi ư?"
Không có tiếng đáp lại, anh đã ngủ. Thanh Nguyệt ngước mắt lên nhìn Tư Hành, thấy người đã ngủ, mi mắt khép lại, nhịp thở ấm áp. Cô không thể ngủ nổi, đầu cứ hiện lên hình ảnh hàng rào thép gai bao quanh khu vực này, muốn biết bên ngoài kia là thứ gì, muốn biết tại sao anh không cho Thanh Nguyệt đi tới đó.
Cô nằm trong lòng Tư Hành, những câu hỏi không lời giải đáp khiến Thanh Nguyệt không tài nào chợp mắt.
Cô muốn biết nhiều hơn những gì mình đang biết.
Thanh Nguyệt khát khao một thứ gì đó.
Ngay ngày hôm sau, tuyết đã phủ kín đường đi, khiến vạn vật chìm trong một tầng tuyết trắng bạch. Cô ngồi ăn sáng cùng anh như bao ngày, Thanh Nguyệt mím chặt cánh môi, liếc mắt nhìn sắc mặt Tư Hành. Giọng như kẹt lại cổ họng, phải một lúc sao mới nói thành tiếng:
"Tư Hành..."
Anh cười với cô: "Hửm? Sao vậy, đồ ăn hôm nay không hợp khẩu vị em à."
Thanh Nguyệt lắc đầu:
"Không có, đồ anh nấu rất ngon. Chỉ là... Thanh Nguyệt có chuyện muốn hỏi."
Tư Hành vươn tay xoa xoa má cô, nói:
"Thế có chuyện gì nào, nói anh nghe."
Thanh Nguyệt nắm chặt thìa bạc trong tay, nói:
"Sau hàng rào thép gai kia là gì vậy? Em muốn biết."
Anh vẫn giữ bình tĩnh, nói:
"Bên ngoài kia rất nguy hiểm, Thanh Nguyệt ngoan ngoãn, khi nào ổn định anh sẽ đưa em đi xem nhé."
Rất nguy hiểm, tại sao lại nguy hiểm?
Cô chăm chú nhìn Tư Hành, tròn mắt hỏi:
"Bên ngoài kia có gì mà nguy hiểm vậy?"
Anh xoa xoa má Thanh Nguyệt, trầm thấp nói:
"Rất hỗn loạn, đáng sợ, sẽ nguy hiểm tới Thanh Nguyệt, tới cả mọi người."
Tư Hành không nói rõ ràng, giống như đang trốn tránh trọng tâm câu hỏi. Cô không hỏi nữa, ngoan ngoãn gật đầu, sau mỗi bữa ăn đều phải uống thứ thuốc đắng ngắt ấy. Trong một ngày anh luôn cho Thanh Nguyệt thời gian riêng tư, riêng tư dưới sự quan sát của Thẩm Tư Hành qua camera giấu kín.
Anh ngồi trong phòng nhỏ, xung quanh là những hình ảnh mà camera ghi lại khắp căn nhà. Tư Hành nhìn ngắm cô đang nằm xem tranh, khóe môi cong lên, ánh mắt tràn ngập ý tình.
Anh sẽ khiến Thanh Nguyệt chỉ có thể dựa vào mình.
Cô lật từng trang từng trang, ngắm những bức hình đến chán rồi, Thanh Nguyệt gập sách lại. Nhìn ngó xung quanh, cô nghe Tư Hành bảo anh sẽ làm việc tại thư phòng. Công việc của Tư Hành là gì, Thanh Nguyệt cũng không biết.
Cô rời khỏi ghế dài, từng bước thật nhẹ đi tới bên hộc tủ, Thanh Nguyệt cẩn thận kéo mở tủ. Mọi nơi trong căn nhà này cô cũng chưa nắm rõ, trong hộc tủ chỉ có kim chỉ, tủ thứ hai là những sấp vải được xếp gọn gàng.
Tủ thứ ba chẳng có thứ gì.
Cô quan sát mọi thứ trong phòng, khám phá mọi thứ, Thanh Nguyệt kéo cửa tủ gỗ ra, bên trong treo những bộ quần áo nhiều màu khác nhau. Trong ánh mắt cô léo lên tia sáng, Thanh Nguyệt tìm thấy một thứ rất lạ.
Một chiếc hộp gỗ!
Tư Hành nhìn cô qua camera, thấy Thanh Nguyệt đã phát hiện ra thứ đồ mình chuẩn bị trước thì bật cười. Tay anh gõ lên mặt bàn, chờ đợi hành động tiếp theo của cô.
Tình yêu trong Thanh Nguyệt ngày một lớn, cô tận hưởng hạnh phúc trong lồng sắt.
Nhẹ nhàng, yên bình.
Thanh Nguyệt đặc biệt thích trời đêm, cô thường ngồi bên cửa sổ, đưa mắt nhìn về phía xa xăm. Thanh Nguyệt muốn biết nhiều hơn, muốn biết thế giới ngoài kia, một chú chim muốn được bay xa khám phá mọi thứ.
Ngôi làng cô đang ở không lớn, từ đầu làng tới cuối làng cũng không mất nhiều thời gian. Xung quanh làng được bao quanh bằng hàng rào thép gai, từ phía trong chỉ có thể nhìn thấy đồi tuyết trắng xóa, Thanh Nguyệt muốn một lần bước ra khỏi vạch ngăn ấy.
Thuốc anh cho cô uống rất đắng, uống không dễ dàng chút nào. Nhưng Tư Hành sau mỗi bát thuốc đều cho
Thanh Nguyệt một viên kẹo, giúp cô uống thuốc dễ dàng hơn.
Nơi đầy lạnh quanh năm.
Thanh Nguyệt ngồi bên lò sưởi, trẩm lặng nhìn ngọn lửa bập bùng trước mắt, ngày ngày trôi qua bình dị yên tĩnh.
Sáng ăn sáng, sau đó nói chuyện cùng hàng xóm, thích thì chăm hoa. Cùng anh đi dạo, cùng Tư Hành đọc sách, mọi chuyện êm đềm không chút gợn sóng
Cô đã học được cách tự mình ăn uống, Thanh Nguyệt cầm thìa bằng tay trái, lúc đầu có chút khó khăn. Nhưng anh luôn bên cạnh cô, ân cần chỉ bảo, Thanh Nguyệt đã dần quen với mọi thứ.
Trở về thực tại, tiết trời hôm nay đặc biệt lạnh, bão tuyết lớn nổi lên. Phủ lên mọi thứ một màu trắng xóa, cô không thể ra khỏi nhà, Tư Hành đang nấu bữa tối trong bếp. Anh không cho Thanh Nguyệt vào cùng mình, bảo cô ngồi yên, giữ ẩm cơ thể.
Bàn ăn thịnh soạn được bày ra, Thanh Nguyệt ngồi bên cạnh Tư Hành. Anh gắp cho cô rất nhiều thịt, muốn vỗ béo Thanh Nguyệt, cô ăn chưa hết đã được Tư Hành gắp tiếp.
Dưới sự chăm sóc của anh, sức khỏe lẫn tình thần cô dần hồi phục theo chiều hướng tốt.
Thanh Nguyệt nằm trong vòng tay Tư Hành, cô rúc vào trong lòng anh, cảm nhận mùi hương nam tính dễ chịu.
Thanh Nguyệt mấp máy môi, nói không thành tiếng, cô im lặng nằm trong lòng Tư Hành một lúc lâu, giọng nói vang lên rất nhỏ:
"Tư Hành, Tư Hành. Anh ngủ rồi ư?"
Không có tiếng đáp lại, anh đã ngủ. Thanh Nguyệt ngước mắt lên nhìn Tư Hành, thấy người đã ngủ, mi mắt khép lại, nhịp thở ấm áp. Cô không thể ngủ nổi, đầu cứ hiện lên hình ảnh hàng rào thép gai bao quanh khu vực này, muốn biết bên ngoài kia là thứ gì, muốn biết tại sao anh không cho Thanh Nguyệt đi tới đó.
Cô nằm trong lòng Tư Hành, những câu hỏi không lời giải đáp khiến Thanh Nguyệt không tài nào chợp mắt.
Cô muốn biết nhiều hơn những gì mình đang biết.
Thanh Nguyệt khát khao một thứ gì đó.
Ngay ngày hôm sau, tuyết đã phủ kín đường đi, khiến vạn vật chìm trong một tầng tuyết trắng bạch. Cô ngồi ăn sáng cùng anh như bao ngày, Thanh Nguyệt mím chặt cánh môi, liếc mắt nhìn sắc mặt Tư Hành. Giọng như kẹt lại cổ họng, phải một lúc sao mới nói thành tiếng:
"Tư Hành..."
Anh cười với cô: "Hửm? Sao vậy, đồ ăn hôm nay không hợp khẩu vị em à."
Thanh Nguyệt lắc đầu:
"Không có, đồ anh nấu rất ngon. Chỉ là... Thanh Nguyệt có chuyện muốn hỏi."
Tư Hành vươn tay xoa xoa má cô, nói:
"Thế có chuyện gì nào, nói anh nghe."
Thanh Nguyệt nắm chặt thìa bạc trong tay, nói:
"Sau hàng rào thép gai kia là gì vậy? Em muốn biết."
Anh vẫn giữ bình tĩnh, nói:
"Bên ngoài kia rất nguy hiểm, Thanh Nguyệt ngoan ngoãn, khi nào ổn định anh sẽ đưa em đi xem nhé."
Rất nguy hiểm, tại sao lại nguy hiểm?
Cô chăm chú nhìn Tư Hành, tròn mắt hỏi:
"Bên ngoài kia có gì mà nguy hiểm vậy?"
Anh xoa xoa má Thanh Nguyệt, trầm thấp nói:
"Rất hỗn loạn, đáng sợ, sẽ nguy hiểm tới Thanh Nguyệt, tới cả mọi người."
Tư Hành không nói rõ ràng, giống như đang trốn tránh trọng tâm câu hỏi. Cô không hỏi nữa, ngoan ngoãn gật đầu, sau mỗi bữa ăn đều phải uống thứ thuốc đắng ngắt ấy. Trong một ngày anh luôn cho Thanh Nguyệt thời gian riêng tư, riêng tư dưới sự quan sát của Thẩm Tư Hành qua camera giấu kín.
Anh ngồi trong phòng nhỏ, xung quanh là những hình ảnh mà camera ghi lại khắp căn nhà. Tư Hành nhìn ngắm cô đang nằm xem tranh, khóe môi cong lên, ánh mắt tràn ngập ý tình.
Anh sẽ khiến Thanh Nguyệt chỉ có thể dựa vào mình.
Cô lật từng trang từng trang, ngắm những bức hình đến chán rồi, Thanh Nguyệt gập sách lại. Nhìn ngó xung quanh, cô nghe Tư Hành bảo anh sẽ làm việc tại thư phòng. Công việc của Tư Hành là gì, Thanh Nguyệt cũng không biết.
Cô rời khỏi ghế dài, từng bước thật nhẹ đi tới bên hộc tủ, Thanh Nguyệt cẩn thận kéo mở tủ. Mọi nơi trong căn nhà này cô cũng chưa nắm rõ, trong hộc tủ chỉ có kim chỉ, tủ thứ hai là những sấp vải được xếp gọn gàng.
Tủ thứ ba chẳng có thứ gì.
Cô quan sát mọi thứ trong phòng, khám phá mọi thứ, Thanh Nguyệt kéo cửa tủ gỗ ra, bên trong treo những bộ quần áo nhiều màu khác nhau. Trong ánh mắt cô léo lên tia sáng, Thanh Nguyệt tìm thấy một thứ rất lạ.
Một chiếc hộp gỗ!
Tư Hành nhìn cô qua camera, thấy Thanh Nguyệt đã phát hiện ra thứ đồ mình chuẩn bị trước thì bật cười. Tay anh gõ lên mặt bàn, chờ đợi hành động tiếp theo của cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.