Chương 24: Tia sáng hóa thành cát bụi.
Nấm 21
12/09/2024
Cô không nghe thấy tiếng khóc của đứa trẻ, trước lúc mất đi ý thức cũng chỉ có cơn đau bủa vây. Thanh Nguyệt bất chợt cảm thấy sợ hãi, đôi tay run run níu lấy vải áo Tư Hành, trong ánh mắt lóe lên một tia sáng yếu ớt:
"Con của em."
Cô sống, chỉ vì đứa con này, sinh mệnh nhỏ giống như một động lực, như một tia sáng cứu rỗi Đường Thanh Nguyệt trong thế giới tăm tối này. Anh trực diện, mắt đối mắt với cô, nỗi buồn cô đọng lại nơi đáy mắt, ghẹn đắng nói:
"Con chúng ta, mất rồi."
Lời này vừa lọt vào tai đã khiến cho Thanh Nguyệt chết lặng, cánh môi hồng nhạt yếu ớt hé mở lộ ra vẻ kinh ngạc, đôi mắt một sắc đen lại lạnh lẽo vô hồn. Tơ máu giăng đầy nơi khóe mắt, tai không tin vào thứ mình vừa nghe:
"Anh nói cái gì cơ?"
Tư Hành ghẹn ngào, anh không thể nói lại lời này thêm một lần nữa, trái tim theo từng câu nói ra rất đau. Đây là sự thật, mất rồi, không thể phủ nhận. Nhưng Tư Hành cảm thấy nhẹ lòng, anh còn có cô, Thẩm Tư Hành anh chỉ cần một mình Đường Thanh Nguyệt thôi.
Tư Hành yêu, yêu rất nhiều, có lẽ tình yêu này của anh không đúng cách, nhưng yêu rất nhiều.
Yêu đến mức có thể phát điên.
Tư Hành không cần bất cứ thứ gì ngoài cô.
Thanh Nguyệt chết, chết trong tâm, đôi mắt ngưng động chẳng nhìn bất cứ thứ gì. Mi mắt khép lại, vết thương trong tim chưa từng lành lại một lần nữa bị nhói đau, đả kích này quá lớn đối với cô, Thanh Nguyệt muốn ngủ, để rồi khi tỉnh lại, mọi thứ sẽ chỉ là một cơn ác mộng. Q
Cơn ác mộng này, nó dài quá.
Lòng cô như bị xé rách thành trăm mảnh, đau đớn tới cực điểm. Mất cha, mất mẹ, mất đi cuộc sống của chính mình, mất đi hai từ hạnh phúc, giờ đây mất cả một đứa con.
Ông trời đưa sinh mệnh nhỏ tới bên Thanh Nguyệt, cho cô một khát vọng sống, một sự tham lam muốn làm mẹ, muốn nhìn thấy đứa con mình. Rồi lại cướp nó đi, Thanh Nguyệt, cô không chịu nổi nữa.
Đau hơn cả chữ đau.
Anh nhìn dáng vẻ này của Thanh Nguyệt, lồng ngực nhói thêm, Tư Hành run run xoa xoa mi tâm ươn ướt của cô.
Muốn an ủi rất nhiều, nhưng bây giờ anh yếu đuối quá, chưa bao giờ Tư Hành ghét chính bản thân mình đến vậy, cổ họng cứ ghẹn đắng, lời muốn nói lại cứ kẹt trong nỗi đau tưởng như là vô tận.
Anh ở bên Thanh Nguyệt, cứ ngồi đó hằng giờ đồng hổ, cô không thể vào trong giấc mộng. Thanh Nguyệt chỉ muốn vào giấc, ở nơi đó cô sẽ có thể nhìn thấy đứa con của mình, được nghe tiếng khóc, được cảm nhận sự sống của một sinh mạng.
Nơi này đề lại cho Thanh Nguyệt quá nhiều đau khổ, hận thù, cô muốn rời đi rồi, đi đoàn tụ cùng con của mình.
Từ sau ngày hôm đó, Thanh Nguyệt như một con búp bê mất đi sức sống, đôi mắt vô hồn chẳng chứa bất cứ điều gì. Cô không khóc không làm loạn, cứ như chỉ còn lại thể xác tại nơi trần gian.
Không ăn, không uống, lúc lúc lại ngủ.
Suy nhược lại càng thêm suy nhược, bả vai trắng nõn gầy yếu, Thanh Nguyệt cũng không chịu đứng dậy đi lại, chỉ nằm mãi ở một chỗ. Tư Hành mang cháo ẩm vào phòng, cô lại thờ ơ không quan tâm.
Anh chua xót nhìn người mình yêu, thấp giọng:
"Thanh Nguyệt, xin em, ăn một chút thôi cũng được."
Đáp lại Tư Hành chỉ có tiếng gió lạnh lẽo đang rít gào phía ngoài, anh xốc người Thanh Nguyệt lên, thân thể cô suy nhược đến vô lực, da thịt giờ đây sắp chỉ còn da bọc xương. Trong tình cảnh này, Đường Thanh Nguyệt vẫn rất đẹp, mái tóc đen dài đã điểm vài sợi bạc buồng xõa, nước da trắng lạnh yếu ớt, đôi mắt anh đào vô hồn, thần sắc lạnh tựa bông tuyết đang rơi phía ngoài.
Quá đổi kiều mị.
Cô không muốn ăn, Tư Hành cũng phải cho Thanh Nguyệt ăn bằng được, dù có phải ép buộc. Nếu cô cứ như vậy, sớm muộn cũng không trụ nổi, Thanh Nguyệt không cần chính bản thân mình, nhưng anh cẩn cô.
Dù Thanh Nguyệt có chết, cũng phải do Tư Hành quyết định.
Anh bóp chặt lấy mặt cô, bắt ép Thanh Nguyệt ăn cháo, cô giờ như cành liễu trước gió, không thể phản kháng hay làm bất cứ điều gì. Cháo ấm cơ thế lọt vào trong cơ thể, Tư Hành tự mình truyền thuốc bổ cho Thanh Nguyệt.
Cô lại không còn phản kháng nữa, anh làm gì Thanh Nguyệt cũng mặc kệ, hệt như một con rối vô tri vô giác chẳng còn chút sức sống. Không biết tại sao, Tư Hành nhìn cái dáng vẻ này của cô, anh không chịu được, lòng cứ ngày một nhói đau, trái tim Tư Hành chưa bao giờ đau đớn đến vậy.
kể cả cái đêm mẹ anh bị ép tự sát, bố bị bẻ gãy chân nhốt trong phòng lớn, mọi thứ chìm trong biển lửa. Một đứa trẻ sáu tuổi gào thét đập cửa muốn cứu bố mình, người vẫn còn đang sống, nhưng lại bất khả thi cũng không khiến Tư Hành đau đớn như lúc này.
Anh chỉ tức giận, căm hận, nhất định đời này kiếp này phải trả hết thù, trả gấp đôi.
Thẩm Tư Hành, người đã thay đổi anh chính là Thanh Nguyệt, người khiến Tư Hành muốn sống tiếp. Thù đã trả, giờ đây anh cần cô, cần trái tim của cô, nếu bây giờ Thanh Nguyệt muốn trốn khỏi đoạn tình này, Tư Hành sẽ không chỉ bẻ gãy đôi cánh tự do nữa.
Anh sẽ làm mọi cách, đề cô mãi mãi ở bên mình.
"Con của em."
Cô sống, chỉ vì đứa con này, sinh mệnh nhỏ giống như một động lực, như một tia sáng cứu rỗi Đường Thanh Nguyệt trong thế giới tăm tối này. Anh trực diện, mắt đối mắt với cô, nỗi buồn cô đọng lại nơi đáy mắt, ghẹn đắng nói:
"Con chúng ta, mất rồi."
Lời này vừa lọt vào tai đã khiến cho Thanh Nguyệt chết lặng, cánh môi hồng nhạt yếu ớt hé mở lộ ra vẻ kinh ngạc, đôi mắt một sắc đen lại lạnh lẽo vô hồn. Tơ máu giăng đầy nơi khóe mắt, tai không tin vào thứ mình vừa nghe:
"Anh nói cái gì cơ?"
Tư Hành ghẹn ngào, anh không thể nói lại lời này thêm một lần nữa, trái tim theo từng câu nói ra rất đau. Đây là sự thật, mất rồi, không thể phủ nhận. Nhưng Tư Hành cảm thấy nhẹ lòng, anh còn có cô, Thẩm Tư Hành anh chỉ cần một mình Đường Thanh Nguyệt thôi.
Tư Hành yêu, yêu rất nhiều, có lẽ tình yêu này của anh không đúng cách, nhưng yêu rất nhiều.
Yêu đến mức có thể phát điên.
Tư Hành không cần bất cứ thứ gì ngoài cô.
Thanh Nguyệt chết, chết trong tâm, đôi mắt ngưng động chẳng nhìn bất cứ thứ gì. Mi mắt khép lại, vết thương trong tim chưa từng lành lại một lần nữa bị nhói đau, đả kích này quá lớn đối với cô, Thanh Nguyệt muốn ngủ, để rồi khi tỉnh lại, mọi thứ sẽ chỉ là một cơn ác mộng. Q
Cơn ác mộng này, nó dài quá.
Lòng cô như bị xé rách thành trăm mảnh, đau đớn tới cực điểm. Mất cha, mất mẹ, mất đi cuộc sống của chính mình, mất đi hai từ hạnh phúc, giờ đây mất cả một đứa con.
Ông trời đưa sinh mệnh nhỏ tới bên Thanh Nguyệt, cho cô một khát vọng sống, một sự tham lam muốn làm mẹ, muốn nhìn thấy đứa con mình. Rồi lại cướp nó đi, Thanh Nguyệt, cô không chịu nổi nữa.
Đau hơn cả chữ đau.
Anh nhìn dáng vẻ này của Thanh Nguyệt, lồng ngực nhói thêm, Tư Hành run run xoa xoa mi tâm ươn ướt của cô.
Muốn an ủi rất nhiều, nhưng bây giờ anh yếu đuối quá, chưa bao giờ Tư Hành ghét chính bản thân mình đến vậy, cổ họng cứ ghẹn đắng, lời muốn nói lại cứ kẹt trong nỗi đau tưởng như là vô tận.
Anh ở bên Thanh Nguyệt, cứ ngồi đó hằng giờ đồng hổ, cô không thể vào trong giấc mộng. Thanh Nguyệt chỉ muốn vào giấc, ở nơi đó cô sẽ có thể nhìn thấy đứa con của mình, được nghe tiếng khóc, được cảm nhận sự sống của một sinh mạng.
Nơi này đề lại cho Thanh Nguyệt quá nhiều đau khổ, hận thù, cô muốn rời đi rồi, đi đoàn tụ cùng con của mình.
Từ sau ngày hôm đó, Thanh Nguyệt như một con búp bê mất đi sức sống, đôi mắt vô hồn chẳng chứa bất cứ điều gì. Cô không khóc không làm loạn, cứ như chỉ còn lại thể xác tại nơi trần gian.
Không ăn, không uống, lúc lúc lại ngủ.
Suy nhược lại càng thêm suy nhược, bả vai trắng nõn gầy yếu, Thanh Nguyệt cũng không chịu đứng dậy đi lại, chỉ nằm mãi ở một chỗ. Tư Hành mang cháo ẩm vào phòng, cô lại thờ ơ không quan tâm.
Anh chua xót nhìn người mình yêu, thấp giọng:
"Thanh Nguyệt, xin em, ăn một chút thôi cũng được."
Đáp lại Tư Hành chỉ có tiếng gió lạnh lẽo đang rít gào phía ngoài, anh xốc người Thanh Nguyệt lên, thân thể cô suy nhược đến vô lực, da thịt giờ đây sắp chỉ còn da bọc xương. Trong tình cảnh này, Đường Thanh Nguyệt vẫn rất đẹp, mái tóc đen dài đã điểm vài sợi bạc buồng xõa, nước da trắng lạnh yếu ớt, đôi mắt anh đào vô hồn, thần sắc lạnh tựa bông tuyết đang rơi phía ngoài.
Quá đổi kiều mị.
Cô không muốn ăn, Tư Hành cũng phải cho Thanh Nguyệt ăn bằng được, dù có phải ép buộc. Nếu cô cứ như vậy, sớm muộn cũng không trụ nổi, Thanh Nguyệt không cần chính bản thân mình, nhưng anh cẩn cô.
Dù Thanh Nguyệt có chết, cũng phải do Tư Hành quyết định.
Anh bóp chặt lấy mặt cô, bắt ép Thanh Nguyệt ăn cháo, cô giờ như cành liễu trước gió, không thể phản kháng hay làm bất cứ điều gì. Cháo ấm cơ thế lọt vào trong cơ thể, Tư Hành tự mình truyền thuốc bổ cho Thanh Nguyệt.
Cô lại không còn phản kháng nữa, anh làm gì Thanh Nguyệt cũng mặc kệ, hệt như một con rối vô tri vô giác chẳng còn chút sức sống. Không biết tại sao, Tư Hành nhìn cái dáng vẻ này của cô, anh không chịu được, lòng cứ ngày một nhói đau, trái tim Tư Hành chưa bao giờ đau đớn đến vậy.
kể cả cái đêm mẹ anh bị ép tự sát, bố bị bẻ gãy chân nhốt trong phòng lớn, mọi thứ chìm trong biển lửa. Một đứa trẻ sáu tuổi gào thét đập cửa muốn cứu bố mình, người vẫn còn đang sống, nhưng lại bất khả thi cũng không khiến Tư Hành đau đớn như lúc này.
Anh chỉ tức giận, căm hận, nhất định đời này kiếp này phải trả hết thù, trả gấp đôi.
Thẩm Tư Hành, người đã thay đổi anh chính là Thanh Nguyệt, người khiến Tư Hành muốn sống tiếp. Thù đã trả, giờ đây anh cần cô, cần trái tim của cô, nếu bây giờ Thanh Nguyệt muốn trốn khỏi đoạn tình này, Tư Hành sẽ không chỉ bẻ gãy đôi cánh tự do nữa.
Anh sẽ làm mọi cách, đề cô mãi mãi ở bên mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.