Chương 50: Tiếng yêu.
Nấm 21
17/11/2024
Tư Hành ngồi sụp xuống, lưng dựa lên tường, lòng như lửa đốt.
Năm tiếng dài trôi qua. Thứ nhận được là gì?
Là vẻ mặt bất lực, là một cảm giác lạnh lẽo, bi thương. Anh nhìn vẻ mặt Thầm Diệp vừa bước ra, không kiềm chế được mà túm chặt lấy cổ áo cô, kích động nói lớn:
"Làm sao, cô ấy sao rồi?"
Thẩm Diệp bất chợt rùng mình, yết hầu trượt xuống, cô không dám mắt đối mắt với Tư Hành. Chỉ cúi đầu nói:
"Không thề.
Anh như phát điên, túm chặt lấy cổ áo Thẩm Diệp đập mạnh lên mặt tường phía sau, đôi đồng tử như được phủ một màng sương mỏng.
Thầm Tư Hành quát lớn: "Không thể! Không thể cái gì hả? Không phải cô cứu được rất nhiều người sao, không phải cô giỏi lắm sao, tôi cứu cô khỏi khu ổ chuột ấy, vậy sao cô không thể cứu cô ấy chứ."
Hai bên vai Thầm Diệp đau đớn, xương quai xanh bị nắm tay đè mạnh như sắp nứt. Cô đã cố gắng hết sức, từng giây từng phút không hể lơ là, nhưng không thể, mất máu quá nhiều.
Thẩm Diệp không còn gì để nói, im lặng chịu trận. Đúng, cô là cấp dưới thân cận của anh, luôn làm tốt những nhiệm vụ được giao, mọi thứ đều hoàn hảo, đó cũng chính là trách nhiệm của Thẩm Diệp. Nhưng lần này không thể, nhịp đập không còn.
Tư Hành không tin, có chết cũng không tin, anh hất thẳng Thẩm Diệp sang một bên, chính mình chạy vào căn phòng nơi Thanh Nguyệt đang nằm. Cô nằm trên giường, căn phòng chỉ có ánh sáng nhỏ trên đỉnh đầu, Thanh Nguyệt nằm đó, giống như đang ngủ.
Không hể động.
Thầm Diệp bị hất sang một bên, đầu đập mạnh vào cột nhà đến chảy máu.
Thời gian như ngưng lại, hai từ đau đớn cũng không thể bộc lộ hết cảm xúc của anh khi này. Tư Hành run rẩy đi đến bên cô, vươn tay vuốt ve lấy khuôn mặt nhỏ nhắn, Thanh Nguyệt không rơi một giọt nước mắt nào, cô cũng không còn có thể rơi lệ được nữa.
Nhắm mắt xuôi tay, có lẽ đây chính là cách giải thoát Thanh Nguyệt khỏi bóng tối u ám.
Anh cúi người, cười một tiếng chua xót:
"Em nói dối rồi, sao lại đi nữa rồi? Không phải đã nói sẽ ở bên anh à, nói dối."
Giọt lệ trào dầng.
Tư Hành cúi người, hôn lên môi cô, đau xót, lồng ngực thắt lại khó thở. Đau quá!
Thanh Nguyệt mất.
Tình yêu chiếm hữu, độc đoán, ích kỉ, cố chấp.
Sai cách yêu, mãi mãi sẽ không hạnh phúc, sai cách yêu chính là sai tất cả, sai từ khi gặp nhau, sai từ cái cách yêu thương, để rồi chỉ để lại đau khổ.
Cô mất, anh không tổ chức tang lễ, không trôn cất. Thanh Nguyệt nằm trong tủ kính thủy tinh, được ướp lạnh trong phòng đông, lót nệm êm ái, xung quanh là loài hoa Đỗ Quyên trắng. Tư Hành đều đặn đến bên cô, không rời, anh ngồi xuống bên cạnh. Cong môi đặt tay lên tấm thủy tinh ngăn cách, giọng nói khàn đặc:
"Thanh Nguyệt, em định ngủ tới khi nào đây? Không muốn dậy ăn kẹo em thích, không muốn anh kể chuyện nữa sao, anh còn chưa dạy em trồng hoa em muốn cơ mà."
Tư Hành biết, cô sẽ không tỉnh lại, chỉ có anh là điên cuồng cố chấp.
Tư Hành không biết đã bao nhiêu lần ngủ tại nơi này, anh không lạnh, cái lạnh thể xác không bằng cái lạnh trong lòng.
Nếu có thể ngược dòng thời gian, nếu có thể yêu một lần nữa, nếu có thể bên Đường Thanh Nguyệt.
Nếu vậy thì thật tốt.
Tư Hành nghe thấy tiếng gió rít bên tai, mi mắt ướt lạnh như bị thứ gì đó đọng lên. Anh mở mắt, đồng tử sắc đen lay động, xung quanh là khu vườn Tư Hành gặp cô. Phải, trước mắt anh là Thanh Nguyệt, cô đứng đó, vẫn xinh đẹp động lòng người như vậy. Tuyết phủ kín vai Tư Hành, anh cẩm trong tay là ô của Thanh Nguyệt.
Thật sự có cơ hội!?
Nơi đáy mắt Tư Hành nóng lên, ánh sáng nhỏ nhoi lóe lên trong con ngươi. Anh buông ô, lao tới ôm chầm lấy cô, cánh tay run run, Tư Hành ôm Thanh Nguyệt thật chặt. Cảm nhận được hơi ấm của cô, giọng nói của cô khiến anh bật cười:
"Này, thả tôi ra! Anh làm cái trò gì vậy hả?"
"Biến thái!"
Tư Hành cười, bởi vì lâu rồi, đã lâu lắm rồi anh mới nghe giọng Thanh Nguyệt, nhớ đến mức phát điên. Anh run rẩy ôm thật chặt, sợ chỉ cần buông lỏng thì cô lại đi mất.
Tim Tư Hành nhói đau, trong một khoảnh khắc, người trong vòng tay hoàn toàn biến mất. Anh run rẩy đảo mắt nhìn xung quanh, một tầng tuyết trắng bạch, màn đêm tĩnh lặng, không có Thanh Nguyệt.
Tỉnh mộng, đúng, chỉ là giấc mộng.
Tỉnh mộng, người rơi lệ, đau đớn tột độ. Tư Hành không muốn tin, anh nhìn thấy cô vẫn im lặng nằm đó, nỗi đau cứ dày vò anh ngày qua ngày, đúng theo ý muốn của Thanh Nguyệt, muốn Thẩm Tư Hành đau khổ. ®
Năm thứ 30 sau khi Đường Thanh Nguyệt mất, anh biết bản thân sắp không trụ nổi nữa rồi, Tư Hành hoàn thành xong mọi chuyện, quan tài của bản thân. Tiền bạc và quyền lực, người thừa kể chính là một đứa trẻ được anh nuôi lớn.
Đứa trẻ này bán hoa dạo trong trung tâm thành phố, không nhà không tiền, mổ côi cha mẹ. Trong một lần trở về để xử lý chuyện công ty, Tư Hành gặp cậu, anh đã nhận nuôi cậu, một đứa trẻ 6 tuổi gầy yếu.
Năm tiếng dài trôi qua. Thứ nhận được là gì?
Là vẻ mặt bất lực, là một cảm giác lạnh lẽo, bi thương. Anh nhìn vẻ mặt Thầm Diệp vừa bước ra, không kiềm chế được mà túm chặt lấy cổ áo cô, kích động nói lớn:
"Làm sao, cô ấy sao rồi?"
Thẩm Diệp bất chợt rùng mình, yết hầu trượt xuống, cô không dám mắt đối mắt với Tư Hành. Chỉ cúi đầu nói:
"Không thề.
Anh như phát điên, túm chặt lấy cổ áo Thẩm Diệp đập mạnh lên mặt tường phía sau, đôi đồng tử như được phủ một màng sương mỏng.
Thầm Tư Hành quát lớn: "Không thể! Không thể cái gì hả? Không phải cô cứu được rất nhiều người sao, không phải cô giỏi lắm sao, tôi cứu cô khỏi khu ổ chuột ấy, vậy sao cô không thể cứu cô ấy chứ."
Hai bên vai Thầm Diệp đau đớn, xương quai xanh bị nắm tay đè mạnh như sắp nứt. Cô đã cố gắng hết sức, từng giây từng phút không hể lơ là, nhưng không thể, mất máu quá nhiều.
Thẩm Diệp không còn gì để nói, im lặng chịu trận. Đúng, cô là cấp dưới thân cận của anh, luôn làm tốt những nhiệm vụ được giao, mọi thứ đều hoàn hảo, đó cũng chính là trách nhiệm của Thẩm Diệp. Nhưng lần này không thể, nhịp đập không còn.
Tư Hành không tin, có chết cũng không tin, anh hất thẳng Thẩm Diệp sang một bên, chính mình chạy vào căn phòng nơi Thanh Nguyệt đang nằm. Cô nằm trên giường, căn phòng chỉ có ánh sáng nhỏ trên đỉnh đầu, Thanh Nguyệt nằm đó, giống như đang ngủ.
Không hể động.
Thầm Diệp bị hất sang một bên, đầu đập mạnh vào cột nhà đến chảy máu.
Thời gian như ngưng lại, hai từ đau đớn cũng không thể bộc lộ hết cảm xúc của anh khi này. Tư Hành run rẩy đi đến bên cô, vươn tay vuốt ve lấy khuôn mặt nhỏ nhắn, Thanh Nguyệt không rơi một giọt nước mắt nào, cô cũng không còn có thể rơi lệ được nữa.
Nhắm mắt xuôi tay, có lẽ đây chính là cách giải thoát Thanh Nguyệt khỏi bóng tối u ám.
Anh cúi người, cười một tiếng chua xót:
"Em nói dối rồi, sao lại đi nữa rồi? Không phải đã nói sẽ ở bên anh à, nói dối."
Giọt lệ trào dầng.
Tư Hành cúi người, hôn lên môi cô, đau xót, lồng ngực thắt lại khó thở. Đau quá!
Thanh Nguyệt mất.
Tình yêu chiếm hữu, độc đoán, ích kỉ, cố chấp.
Sai cách yêu, mãi mãi sẽ không hạnh phúc, sai cách yêu chính là sai tất cả, sai từ khi gặp nhau, sai từ cái cách yêu thương, để rồi chỉ để lại đau khổ.
Cô mất, anh không tổ chức tang lễ, không trôn cất. Thanh Nguyệt nằm trong tủ kính thủy tinh, được ướp lạnh trong phòng đông, lót nệm êm ái, xung quanh là loài hoa Đỗ Quyên trắng. Tư Hành đều đặn đến bên cô, không rời, anh ngồi xuống bên cạnh. Cong môi đặt tay lên tấm thủy tinh ngăn cách, giọng nói khàn đặc:
"Thanh Nguyệt, em định ngủ tới khi nào đây? Không muốn dậy ăn kẹo em thích, không muốn anh kể chuyện nữa sao, anh còn chưa dạy em trồng hoa em muốn cơ mà."
Tư Hành biết, cô sẽ không tỉnh lại, chỉ có anh là điên cuồng cố chấp.
Tư Hành không biết đã bao nhiêu lần ngủ tại nơi này, anh không lạnh, cái lạnh thể xác không bằng cái lạnh trong lòng.
Nếu có thể ngược dòng thời gian, nếu có thể yêu một lần nữa, nếu có thể bên Đường Thanh Nguyệt.
Nếu vậy thì thật tốt.
Tư Hành nghe thấy tiếng gió rít bên tai, mi mắt ướt lạnh như bị thứ gì đó đọng lên. Anh mở mắt, đồng tử sắc đen lay động, xung quanh là khu vườn Tư Hành gặp cô. Phải, trước mắt anh là Thanh Nguyệt, cô đứng đó, vẫn xinh đẹp động lòng người như vậy. Tuyết phủ kín vai Tư Hành, anh cẩm trong tay là ô của Thanh Nguyệt.
Thật sự có cơ hội!?
Nơi đáy mắt Tư Hành nóng lên, ánh sáng nhỏ nhoi lóe lên trong con ngươi. Anh buông ô, lao tới ôm chầm lấy cô, cánh tay run run, Tư Hành ôm Thanh Nguyệt thật chặt. Cảm nhận được hơi ấm của cô, giọng nói của cô khiến anh bật cười:
"Này, thả tôi ra! Anh làm cái trò gì vậy hả?"
"Biến thái!"
Tư Hành cười, bởi vì lâu rồi, đã lâu lắm rồi anh mới nghe giọng Thanh Nguyệt, nhớ đến mức phát điên. Anh run rẩy ôm thật chặt, sợ chỉ cần buông lỏng thì cô lại đi mất.
Tim Tư Hành nhói đau, trong một khoảnh khắc, người trong vòng tay hoàn toàn biến mất. Anh run rẩy đảo mắt nhìn xung quanh, một tầng tuyết trắng bạch, màn đêm tĩnh lặng, không có Thanh Nguyệt.
Tỉnh mộng, đúng, chỉ là giấc mộng.
Tỉnh mộng, người rơi lệ, đau đớn tột độ. Tư Hành không muốn tin, anh nhìn thấy cô vẫn im lặng nằm đó, nỗi đau cứ dày vò anh ngày qua ngày, đúng theo ý muốn của Thanh Nguyệt, muốn Thẩm Tư Hành đau khổ. ®
Năm thứ 30 sau khi Đường Thanh Nguyệt mất, anh biết bản thân sắp không trụ nổi nữa rồi, Tư Hành hoàn thành xong mọi chuyện, quan tài của bản thân. Tiền bạc và quyền lực, người thừa kể chính là một đứa trẻ được anh nuôi lớn.
Đứa trẻ này bán hoa dạo trong trung tâm thành phố, không nhà không tiền, mổ côi cha mẹ. Trong một lần trở về để xử lý chuyện công ty, Tư Hành gặp cậu, anh đã nhận nuôi cậu, một đứa trẻ 6 tuổi gầy yếu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.