Quyển 4 - Chương 145: Bắt đầu sắp xếp (2)
Miêu Nị
06/09/2013
Cũng chỉ có thông quanh những trình tự quân sự chính thức từ bên phía Sư
đoàn Thiết giáp 17 mới, đám đội viên của Tiểu đội 7 mới có khả năng tiến vào trong khu Căn cứ Cựu Nguyệt, trong lúc nhất thời tiếp ứng cho sự
quay về của Hứa Nhạc. Vì để sắp xếp cho chuyện tình này, Doanh Đoàn
trưởng Hách Lôi không hề nghi ngờ chính là phải gánh chịu một án kỷ luật rất lớn, hoặc là nói một sự phiêu lưu chính trị vô cùng khó giải quyết.
Hứa Nhạc thật sự hiểu rõ ràng những áp lực mà hắn phải thừa nhận khi ra tay giúp mình, khẽ mỉm cười vỗ vỗ nhẹ bả vai của hắn một chút, nói mấy câu gì đó, tỏ vẻ sự cảm kích của chính mình, đồng thời thúc giục hắn nhanh chóng trở về xử lý mọi việc.
Sau đó hắn lại trầm mặc ngẩn người nhìn chằm chằm về phía pho tượng khổng lồ, mãi cho đến khi vầng thái dương hạ xuống phía trời Tây. Hai vầng mặt trăng sáng ngời chậm rãi lặng lẽ mọc lên trên không trung. Bóng tối bắt đầu buông xuống phía trên quảng trường.
Hứa Nhạc khẽ cúi đầu xuống, sau đó bắt đầu dọc theo một con đường đi bộ bên cạnh khu bãi cỏ, hướng về phía Tòa nhà Nghị Viện đằng kia chậm rãi đi tới, tốc độ cũng không quá nhanh.
Đám đội viên của Tiểu đội 7 hiện đang có mặt tại Đặc khu Thủ Đô này có khoảng hai mươi mấy gã, hôm nay toàn bộ cũng đều tập hợp trên quảng trường. Bọn họ cảnh giác tiến hành canh giữ ngay bên cạnh Hứa Nhạc, giống hệt như một đám chim ưng mạnh mẽ bất cứ lúc nào cũng có thể phỏng ra vậy. Những tia ánh mắt sắc bén mang theo những ý tứ hàm xúc trầm trọng đảo quét bốn phía xung quanh, theo bên cạnh Hứa Nhạc chậm rãi di động tới.
Một đám người mang theo khí chất đặc biệt như thế xuất hiện, tự nhiên sẽ khiến cho đám dân chúng rải rác khắp nơi xung quanh quảng trường để ý đến. Thậm chí còn có một vài dân chúng ánh mắt tinh nhạy đã từ trên người của đám đội viên Tiểu đội 7 nhận ra được những ấn tượng từ trong bộ phim phóng sự truyền hình nổi tiếng kia. Bọn họ kinh ngạc há hốc miệng ra, móc ra những chiếc điện thoại di động tiến hành chụp ảnh, lại bởi vì biểu tình nghiêm túc trầm trọng của đám đội viên mà không dám tiến lại thỉnh cầu ký tên.
Không khí phía trước Tòa nhà Nghị Viện cùng với trên Quảng trường Hiến Chương quả thật không giống nhau. Đám công nhân mặc trên người những bộ đồ bảo hộ lao động màu xám nhạt che phủ toàn thân, ở bên trên bậc thềm đá không một chút lơ là, không ngừng tiến hành công tác. Phía dưới bậc thềm đá dài dằng dặc đang có rất nhiều những dân chúng, trên mặt mang theo vẻ thương tiếc nhớ nhung chân thành, hai tay chắp lại, nhìn xuống vô số những điểm sáng trên mặt ao nhỏ phía trước, là những chiếc thuyền nến con con mà tiến hành thương tiếc.
Những ngọn nến công nghệ đặc chế được cẩn cẩn thận thật đặt lên trên những con thuyền nhỏ làm bằng thủy tinh. Vô số những con thuyền thủy tinh được thả lên trên mặt ao nước nhỏ, theo những gợn sóng trên mặt nước mà nhộn nhạo phiêu đãng nhẹ nhàng. Những ánh sao đêm đầy trên bầu trời chiếu rọi xuống mặt nước bên dưới, cùng với mấy cái ánh nến nhẹ nhàng trên mặt nước trộn lẫn vào nhau, phát ra vô số những điểm sáng nhàn nhạt, đặc biệt xinh đẹp mà tĩnh lặng.
Trong đám người thả nến bên cạnh ao kia, cũng không có người nào trong lòng đang tưởng niệm về cái gã nam nhân xinh đẹp Thi Thanh Hải cả, mà là đang thương tiếc tưởng niệm những người bên trong Tòa nhà Nghị Viện đã chết đi dưới tay cái gã nam nhân khủng bố kia. Đối với đám dân chúng Liên Bang mà nói, Thi Thanh Hải chính là một cái tên vô cùng lạ lẫm cùng với phi thường tà ác, căn bản không thể tha thứ. Nghĩ đến điểm này, Hứa Nhạc cũng nhịn không được lắc lắc đầu, nở nụ cười nhàn nhạt. Trong lòng hắn thầm nghĩ cái gã công tử lưu manh kia đại khái cũng sẽ không cần biết đám dân chúng Liên Bang sau này sẽ nghĩ về mình như thế nào.
- Đã tiến hành liên hệ xong với bên phía Bạch Trạch Minh bên kia rồi, thông qua hắn hướng về phía các cơ quan truyền thông khác mà thông báo, buổi họp báo tin tức bước đầu đã định là vào tám giờ rưỡi sau buổi chiều ngày mối. Địa điểm dự định tổ chức sẽ là tại trung tâm văn hóa nghệ thuật Kiều Trì Tạp Lâm…
Cố Tích Phong cắt đứt điện thoại, quay sang báo cáo với Hứa Nhạc, sau đó mới khẽ nhíu mày, nói:
- Lão đại, chúng ta về thôi, trong này cũng chẳng có gì đẹp đẽ mà xem cả.
Hứa Nhạc biết rõ ràng đám động bọn chính là đang lo lắng cho trình tự của mình có lẽ sẽ bởi vì những ánh sao, ánh nến phía trước kia mà trở nên không thể khống chế nổi, lại bộc phát ra những hành động điên rồ gì đó. Hắn khẽ dừng lại một chút, sau đó mới nhàn nhạt giải thích:
- Không có gì đâu. Tôi chỉ là muốn đến liếc mắt nhìn xem một chút địa phương chiến đấu cuối cùng của hắn mà thôi.
Nghe thấy câu nói đó, đám đội viên của Tiểu đội 7 nhất thời lâm vào một mảnh trầm mặc. Giờ phút này trên cơ bản bọn họ cũng đã biết được nguyên nhân chân chính của cái sự kiện Tòa nhà Nghị Viện hôm trước rồi. Đối với cách làm của Chính phủ Liên Bang, hoặc là của cái thế lực nào đó bên trong Quân đội Liên Bang, đám đội viên cũng không có tồn tại bất cứ cái nhìn gì mang tính khuynh hướng của chính mình. Nhưng mà bọn hắn cũng đã từng cùng với Thi Thanh Hải ở tại chiến trường Đại khu Tây Lâm cộng đồng chiến đấu trong một khoảng thời gian khá dài, dùng loại cách nói thông tục trong Quân đội chính là bọn họ đã từng cùng nhau trải qua sinh tử.
- Vì cái gì lại phải an bày tổ chức buổi họp báo tin tức đến tận ngày mốt lận?
Cố Tích Phong nhìn lên quyển lịch công tác dày dày đặc đặc trên màn hình điện thoại di động của mình, có chút khó hiểu hỏi:
- Cho dù có muốn thông báo cho bên Bộ Quốc Phòng, Dinh thự Tổng Thống, thậm chí là cả bên mấy Quân khu bên kia nữa, thời gian buổi sáng ngày mai cũng hẳn là đủ rồi. Buổi họp báo công bố tin tức có thể an bày tối ngày mai được mà?
- Buổi tối ngày mai còn có một số chuyện tình cần phải đi làm nữa.
Hứa Nhạc thấp giọng giải thích với đám thuộc hạ:
- Cái tên gia hỏa kia trước khi chết đã vô cùng trịnh trọng giao lại cho tôi đi làm một cái nhiệm vụ giúp hắn.
Đám đội viên lại nhất thời lâm vào trầm mặc, trong lòng thầm nghĩ loại chuyện tình mà ngay cả cái loại nhân vật vô cùng dũng mãnh như Thi Thanh Hải cũng không có biện pháp khi còn sống đi thu phục được, mà cần để lại cho đích thân Lão đại tiếp tục đi làm, như vậy cái nhiệm vụ đó khẳng định là có tính khó khăn thật lớn, chắc chắn là một kiện đại sự khiến cho toàn bộ Liên Bang phải chấn động.
Thế nhưng ngay sau đó Hứa Nhạc đã tiếp tục nhàn nhạt giải thích:
- Chỉ là một cái chuyện nhỏ mà thôi.
Kể từ sau khi Bạch Ngọc Lan xuất ngũ, cũng đã chính thức thoát ly khỏi cái tập thể Tiểu đội 7 này. Tất cả mọi người trong Tiểu đội, bao gồm cả Hứa Nhạc ở trong đó nữa, cũng đều không muốn đi quấy rầy cuộc sống gia đình vô cùng bình thường của cái gã gia hỏa thanh tú kia. Hiện tại Cố Tích Phong đang dần dần tiếp nhận lại cái vị trí trước kia của Lão Bạch rồi. Hắn đang chuẩn bị hướng về phía Hứa Nhạc trình bày một cách đơn giản những sự an bày trước đối với chuyến hành trình tối nay, đột nhiên cặp mày thô của hắn nhất thời nhướng lên một chút.
Một gã nam nhân trung niên trên người mặc một kiện áo khoác màu xám rộng thùng thình, không biết từ lúc nào đã từ trong mảnh rừng cây tối đen Ỡmột góc bên cạnh Tòa nhà Nghị Viện đi ra. Hắn giống như là không hề phát hiện ra loại khí chất đặc thù trên người đám người Hứa Nhạc, trực tiếp hướng về phía đám người Tiểu đội 7 nhanh chóng đi tới.
Bản thân Hùng Lâm Tuyền có được giấy chứng nhận đặc biệt, được phép dùng súng bất cứ lúc nào, cặp mày rậm rạp của hắn đột nhiên nhướng lên một cái. Cái hòm súng màu đen nặng nề kéo ngay sau lưng hắn đột nhiên xê dịch một chút, bàn tay trái đút vào bên trong cái áo khoác quân dụng, nắm lấy khẩu súng H12 chuôi ngắn đặc chế ở trong đó. Tiểu tử Đạt Văn Tây mang theo gương mặt kiêu ngạo lạnh lùng trầm mặc ngăn cản lại ngay phía trước người gã nam nhân trung niên kia. Cánh tay phải giấu phía sau ống tay áo quân dụng khẽ run rẩy nhẹ mấy cái, đó chính là điềm báo của việc súc lực chuẩn bị đánh ra một đòn đánh mạnh mẽ.
Chỉ cần đối phương hiển lộ ra một chút xíu địch ý nào đó mà thôi, hơn hai mươi mấy gã đội viên của Tiểu đội 7 ở ngay bên dưới bậc thềm đá Tòa nhà Nghị Viện này tuyệt đối sẽ không e ngại, một lần nữa cấp cho Liên Bang một sự kiện xung đột đáng khiếp sợ…
- Không có chuyện gì đâu.
Ánh mắt Hứa Nhạc khẽ nheo mắt lại một chút, nhìn chằm chằm vào kiện áo khoác màu xám rộng thùng thình trên người gã nam nhân trung niên kia, mở miệng nói:
- Để cho ông ta tới đây đi.
Vị nam nhân trung niên đột nhiên xuất hiện kia, vốn dĩ đang cảm thấy trước mặt mình có một cỗ áp lực mạnh mẽ rét lạnh phóng thẳng tới trước mặt, khiến cho ngay cả hít thở cũng có chút không thông, đột nhiên cảm thấy bầu không khí xung quanh lại bắt đầu có chút khởi sắc lại như cũ. Hắn mang theo một tia khiếp sợ chưa thể nào tiêu tan nổi, hít mạnh một hơi, bước nhanh đến trước người của Hứa Nhạc, hạ thấp thanh âm nói lại mấy câu gì đó, tiếp theo lại mang theo ngữ khí sầu lo nói:
- Các cơ sở ngầm bên phía Chính phủ bố trí xung quanh đây vô cùng dày đặc, quanh Quảng trường Hiến Chương có ít nhất bốn tiểu tổ Đặc công đang giương mắt nhìn chằm chằm mỗi một cử động của ngài. Mong ngài cẩn thận một chút.
- Không phải bốn tiểu tổ, mà là mười ba tiểu tổ!
Hứa Nhạc thông qua những khe hở giữa thân thể của đám đội viên Tiểu đội 7 hướng về bốn phía xung quanh Quảng trường Hiến Chương nhìn lại. Dưới sự yểm trợ của bóng tối cùng với ánh đèn đường yên lặng trên quảng trường, nguyên một đám Đặc công của Cục Đặc Cần Liên Bang đang giả trang thành những cặp tình nhân, những gia đình dân chúng Liên Bang bình thường, còn có những chiếc xe Hưu Lữ màu đen chứng minh thân phận rõ ràng cùng với các nhân viên quan chức của Bộ Nội Vụ Bộ Quốc Phòng ở cách đó không xa, hoàn toàn thể hiện rõ ràng ý định của chính mình. Tất cả bọn họ cũng đều sử dụng những phương thức bất đồng nhau, khẩn trương nhìn chăm chú vào hắn, vừa mới dùng phương pháp cực kỳ mạnh mẽ từ phía Đại khu Tây Lâm chạy trở về, cùng với đám đội viên Tiểu đội 7 ở xung quanh hắn.
Cũng đều là những nhân sĩ công tác phi thường chuyên nghiệp, cho nên cái vị nhân viên của Khoa IV tổ chức tình báo Thanh Long Sơn có thể phát hiện ra được bốn tiểu tổ cơ sở ngầm, thế nhưng đối với bản thân Hứa Nhạc, đã thông qua những thủ đoạn liều mạng tìm chết cùng với loại giải thích ăn khớp lưu manh không biết xấu hổ, thành công một phen đem cỗ Máy vi tính Trung ương Liên Bang bó buộc chung một con thuyền với chính mình mà nói, trên toàn thể cái Quảng trường Hiến Chương này, thậm chí là toàn bộ Đặc khu Thủ Đô, cho đến toàn bộ cả Liên Bang này luôn nữa, tựa hồ như là đã không còn có bất cứ bí mật nào nữa rồi.
- Cái cặp tình nhân đang ngồi trên ghế đá đằng kia, chính là cái cặp mà cô nàng thiếu nữ có bộ ngực phẳng lỳ như cái sân bay ấy. Rồi thêm vị đặc công tiên sinh có mái tóc đen ngồi bên dưới tàng cây nở nụ cười ngây ngốc giả trang thành một vị phụ thân thương con kia. Cái vị công nhân vệ sinh đại ca ở trên bậc thềm đá mà ngay cả việc mở máy hàn xì cũng không biết cách làm kia nữa…
Cái đội hình an toàn của đám đội viên Tiểu đội 7 khẽ thoáng tản ra một chút. Hứa Nhạc đứng ngay ở chính giữa đám người, không hề có chút nào che giấu, nâng cánh tay phải lên, chỉ vào những nhân sĩ chuyên nghiệp đang tản ra ở những vị trí bất đồng nhau trên quảng trường. Theo những đầu ngón tay của hắn chỉ đến, trên mặt đám nhân viên Cục Tình Báo Liên Bang đang giả trang thành những cặp tình nhân, vị phụ thân ngây ngốc, vị công nhân… cũng đều lộ ra biểu tình vô cùng khiếp sợ. Bọn họ ngay lập tức khẽ cúi đầu xuống, đưa tay lên che lại một bên tai mình, hẳn là đang tiến hành liên lạc khẩn cấp với thượng cấp của chính mình.
Liên tục vạch ra thân phận, vị trí của tám tiểu tổ nhân viên tình báo đang theo dõi mình, Hứa Nhạc tiếp tục bình thản nói:
- Chính là đám người của sáu tiểu tổ ở phương vị đằng đó, lập tức thu phục bọn họ!
o0o
Cặp tình nhân bề ngoài vô cùng thân thiết rúc người vào nhau kia, đột nhiên phát hiện ra trước mặt mình chợt xuất hiện một tòa núi lớn, bóng tối nặng nề khủng bố phủ xuống. Người nam mang theo vẻ mặt ngạc nhiên ngẩng đầu lên, muốn biểu hiện ra vẻ mặt phẫn nộ bởi vì bị quấy rầy, đột nhiên nghe được Hùng Lâm Tuyền mang theo vẻ mặt không một chút biểu tình, nói:
- Nếu như các người thật sự là tình nhân, vậy thì vui lòng biểu diễn một chút cảnh hôn môi cho tôi xem đi.
Vị Đặc công Liên Bang đang sắm vai một vị phụ thân ngồi bên dưới tàng cây xa xa, thần tình vui vẻ mỉm cười nhìn đứa con trai đang chơi đùa sảng khoái bên dưới ánh đèn đường sáng trưng trước mặt. Ngón tay trỏ đang đặt ở bên hông lặng lẽ gián đoạn công tác thông tin báo cáo khẩn cấp với thượng cấp mình, cực kỳ lễ phép hướng về phía cái người vừa mới xuất hiện bên cạnh mình cười cười một cái.
Cố Tích Phong đứng bên cạnh của hắn ta vươn mười đầu ngón tay mập mạp của mình xoa xoa nhẹ gương mặt lạnh lùng, liếc nhìn đứa bé con đang vui đùa chơi trò trốn bắt phía trước, đột nhiên mở miệng vô cùng ôn nhu nói:
- Làm gì lại để cho người nhà của mình lâm vào cảnh nguy hiểm như vậy chứ? Có lẽ ông không biết rõ ràng lắm, nhưng vị thủ trưởng của ông khẳng định là biết rõ ràng, đám người Tiểu đội 7 chúng ta trước khi bị đám thủ trưởng của các ông biến thành những anh hùng Liên Bang, kỳ thật việc làm chuyên nghiệp nhất của chúng ta chính là ám sát, giết người. Chúng ta thật sự có thể giết người mà ánh mắt không chớp lấy một cái. Chỉ là… đứa bé trai kia thật rất đáng yêu a!
Gương mặt của vị phụ thân đặc công kia nhất thời biến thành trắng bệch. Hắn nở nụ cười miễn cưỡng, hồi đáp:
- Có thể nào cho phép tôi dẫn con trai rời đi không?
o0o
Đám đội viên Tiểu đội 7 đang đứng bên dưới bậc thềm của Tòa nhà Nghị Viện thật giống như một đám bông bị gió mạnh thổi qua, nhanh chóng tản ra bốn phía xung quanh hướng đến những địa điểm khác nhau trên quảng trường mà phóng tới. Bọn họ cực kỳ không nói đạo lý, xuất hiện trước mặt đám người đã bị Hứa Nhạc chỉ ra và xác nhận là nhân viên tình báo ngụy trang của Chính phủ Liên Bang, hoặc là lạnh lùng, hoặc là mỉm cười, hoặc là ôn hòa, hoặc là kiêu ngạo mà ngăn cản hoàn toàn tầm mắt của đám nhân viên tình báo ngầm kia, mạnh mẽ đe dọa tâm linh yếu ớt của bọn họ.
Rầm rầm rầm rầm!
Những cánh cửa xe của bốn chiếc xe Hưu Lữ màu đen đậu đằng xa kia trong nháy mắt mở bật ra, sau đó đóng thật mạnh lại. Các quan viên cao cấp của Khoa IV Cục Điều Tra Liên Bang phẫn nộ trừng mắt nhìn chằm chằm về phía đám đội viên của Tiểu đội 7 ở trên bãi cỏ xa xa, huy vũ cánh tay mạnh mẽ gầm rú:
- Các người đến tột cùng là muốn làm cái gì đây?
Đám đội viên của Tiểu đội 7 mang theo ánh mắt như đang nhìn người si ngốc liếc mắt nhìn hơn mười gã Đặc công của Cục Điều Tra Liên Bang ở đằng xa đang vô cùng phẫn nộ, sau đó liếc mặt nhìn biểu tình khác nhau của đám nhân viên tình báo ở bốn phía xung quanh Quảng trường Hiến Chương, trên mặt cũng không có bất cứ biểu tình gì cả. Bọn họ đưa tay ra hiệu lẫn nhau, sau đó cả đám tụ hội lại cùng một chỗ, leo lên chiếc xe quân dụng màu xanh mặc lục chậm rãi rời khỏi Quảng trường Hiến Chương.
Trên quảng trường lúc này đã không nhìn thấy thân ảnh của Hứa Nhạc ở đâu nữa.
o0o
Trong một con đường tắt nhỏ vô cùng bình thường ở phía thành Nam Đặc khu Thủ Đô, không biết là do những giọt sương sớm trên bầu trời rơi xuống, hay là những giọt nước sinh hoạt từ trong những khu dân cư bên cạnh chảy ra, một phen đem mặt đất lót dài những tảng đá cổ xưa cũ kỹ biến thành một mảnh ẩm ướt.
Chậm rãi bước chân trên con đường ngõ tắt này, Hứa Nhạc không nhịn được, tự nhiên nhớ tới cái tòa tiểu viện đơn sơ ở trong khu dân nghèo tại Tinh cầu Thiên Kinh Tinh bên phái Đế Quốc bên kia, cùng với hai mẹ con thiện lương kia nữa.
Vừa liếc mắt nhìn những tư liệu điện tử vừa mới nhận được trong cái điện thoại di động của chính mình, hắn nhẹ giọng nói:
- Đã rất nhiều năm rồi tôi anh đã không có ngồi trên tàu điện ngầm một quãng đường khá xa như vậy. Có đôi khi nhớ tới, anh mới phát hiện ra bất luận là chính mình có thừa nhận hay không, anh cũng không còn là gã cô nhi ở Đại khu Đông Lâm năm xưa nữa, cũng không phải là cái gã bảo vệ cổng sau trong Đại học Lê Hoa kia nữa…
- Em cũng không biết cuộc sống của anh tại Đại khu Đông Lâm là như thế nào, chẳng qua là ở trong mắt của em, anh vĩnh viễn vẫn là cái gã nhân viên bảo vệ cổng sau ở bên cạnh cái cửa sắt kia.
Trương Tiểu Manh mỉm cười, nhàn nhạt nói.
Hôm nay cô nàng mặc trên người một kiện áo khoác bằng len sẫm màu đơn giản, dài quá gối, làm cho người khác nhìn vào có một loại cảm giác phi thường nhẹ nhàng cùng với khoan khoái. Hai tay cô nàng đút nhẹ vào trong túi áo, vô cùng tự do tự tại, theo những bước chân nhẹ nhàng đi lại là lắc lư.
Cô nàng vẫn như trước, trên mặt đeo một cặp kính mắt gọng đen, trên khuôn mặt vẫn như trước vô cùng thanh lệ, thế nhưng lại cũng không còn cái loại cảm giác mạnh mẽ cứng rắn mà chấp nhất như năm đó nữa, là chỉ là một loại cảm giác lặng yên thả lỏng nhẹ nhàng.
Hai người lặng yên tản bộ bên trong con đường ngỏ tắt nhỏ bé mà ẩm ướt, những tiếng bước chân chậm rãi chính xác vô cùng ăn ý lúc thì vang lên, lúc thì ngừng lại vô cùng nhịp nhàng. Trương Tiểu Manh nhẹ giọng nói:
- Những cái tin tức tình báo này nếu đem lên trên tòa án hoàn toàn có thể cấu thành đầy đủ những chứng cứ pháp lý hợp pháp, hoàn toàn có thể một phen dem Phó Tổng thống Bái Luân cùng với đám Nghị viên tiên sinh kia tống vào ngục giam cả đời. Ngày đó, ngay sau khi Thi Thanh Hải chết đi, trình tự gửi mail tự động được kích phát, một phen đem những tin tức tình báo này chuyển thẳng đến cho em.
Hứa Nhạc thật sự hiểu rõ ràng những áp lực mà hắn phải thừa nhận khi ra tay giúp mình, khẽ mỉm cười vỗ vỗ nhẹ bả vai của hắn một chút, nói mấy câu gì đó, tỏ vẻ sự cảm kích của chính mình, đồng thời thúc giục hắn nhanh chóng trở về xử lý mọi việc.
Sau đó hắn lại trầm mặc ngẩn người nhìn chằm chằm về phía pho tượng khổng lồ, mãi cho đến khi vầng thái dương hạ xuống phía trời Tây. Hai vầng mặt trăng sáng ngời chậm rãi lặng lẽ mọc lên trên không trung. Bóng tối bắt đầu buông xuống phía trên quảng trường.
Hứa Nhạc khẽ cúi đầu xuống, sau đó bắt đầu dọc theo một con đường đi bộ bên cạnh khu bãi cỏ, hướng về phía Tòa nhà Nghị Viện đằng kia chậm rãi đi tới, tốc độ cũng không quá nhanh.
Đám đội viên của Tiểu đội 7 hiện đang có mặt tại Đặc khu Thủ Đô này có khoảng hai mươi mấy gã, hôm nay toàn bộ cũng đều tập hợp trên quảng trường. Bọn họ cảnh giác tiến hành canh giữ ngay bên cạnh Hứa Nhạc, giống hệt như một đám chim ưng mạnh mẽ bất cứ lúc nào cũng có thể phỏng ra vậy. Những tia ánh mắt sắc bén mang theo những ý tứ hàm xúc trầm trọng đảo quét bốn phía xung quanh, theo bên cạnh Hứa Nhạc chậm rãi di động tới.
Một đám người mang theo khí chất đặc biệt như thế xuất hiện, tự nhiên sẽ khiến cho đám dân chúng rải rác khắp nơi xung quanh quảng trường để ý đến. Thậm chí còn có một vài dân chúng ánh mắt tinh nhạy đã từ trên người của đám đội viên Tiểu đội 7 nhận ra được những ấn tượng từ trong bộ phim phóng sự truyền hình nổi tiếng kia. Bọn họ kinh ngạc há hốc miệng ra, móc ra những chiếc điện thoại di động tiến hành chụp ảnh, lại bởi vì biểu tình nghiêm túc trầm trọng của đám đội viên mà không dám tiến lại thỉnh cầu ký tên.
Không khí phía trước Tòa nhà Nghị Viện cùng với trên Quảng trường Hiến Chương quả thật không giống nhau. Đám công nhân mặc trên người những bộ đồ bảo hộ lao động màu xám nhạt che phủ toàn thân, ở bên trên bậc thềm đá không một chút lơ là, không ngừng tiến hành công tác. Phía dưới bậc thềm đá dài dằng dặc đang có rất nhiều những dân chúng, trên mặt mang theo vẻ thương tiếc nhớ nhung chân thành, hai tay chắp lại, nhìn xuống vô số những điểm sáng trên mặt ao nhỏ phía trước, là những chiếc thuyền nến con con mà tiến hành thương tiếc.
Những ngọn nến công nghệ đặc chế được cẩn cẩn thận thật đặt lên trên những con thuyền nhỏ làm bằng thủy tinh. Vô số những con thuyền thủy tinh được thả lên trên mặt ao nước nhỏ, theo những gợn sóng trên mặt nước mà nhộn nhạo phiêu đãng nhẹ nhàng. Những ánh sao đêm đầy trên bầu trời chiếu rọi xuống mặt nước bên dưới, cùng với mấy cái ánh nến nhẹ nhàng trên mặt nước trộn lẫn vào nhau, phát ra vô số những điểm sáng nhàn nhạt, đặc biệt xinh đẹp mà tĩnh lặng.
Trong đám người thả nến bên cạnh ao kia, cũng không có người nào trong lòng đang tưởng niệm về cái gã nam nhân xinh đẹp Thi Thanh Hải cả, mà là đang thương tiếc tưởng niệm những người bên trong Tòa nhà Nghị Viện đã chết đi dưới tay cái gã nam nhân khủng bố kia. Đối với đám dân chúng Liên Bang mà nói, Thi Thanh Hải chính là một cái tên vô cùng lạ lẫm cùng với phi thường tà ác, căn bản không thể tha thứ. Nghĩ đến điểm này, Hứa Nhạc cũng nhịn không được lắc lắc đầu, nở nụ cười nhàn nhạt. Trong lòng hắn thầm nghĩ cái gã công tử lưu manh kia đại khái cũng sẽ không cần biết đám dân chúng Liên Bang sau này sẽ nghĩ về mình như thế nào.
- Đã tiến hành liên hệ xong với bên phía Bạch Trạch Minh bên kia rồi, thông qua hắn hướng về phía các cơ quan truyền thông khác mà thông báo, buổi họp báo tin tức bước đầu đã định là vào tám giờ rưỡi sau buổi chiều ngày mối. Địa điểm dự định tổ chức sẽ là tại trung tâm văn hóa nghệ thuật Kiều Trì Tạp Lâm…
Cố Tích Phong cắt đứt điện thoại, quay sang báo cáo với Hứa Nhạc, sau đó mới khẽ nhíu mày, nói:
- Lão đại, chúng ta về thôi, trong này cũng chẳng có gì đẹp đẽ mà xem cả.
Hứa Nhạc biết rõ ràng đám động bọn chính là đang lo lắng cho trình tự của mình có lẽ sẽ bởi vì những ánh sao, ánh nến phía trước kia mà trở nên không thể khống chế nổi, lại bộc phát ra những hành động điên rồ gì đó. Hắn khẽ dừng lại một chút, sau đó mới nhàn nhạt giải thích:
- Không có gì đâu. Tôi chỉ là muốn đến liếc mắt nhìn xem một chút địa phương chiến đấu cuối cùng của hắn mà thôi.
Nghe thấy câu nói đó, đám đội viên của Tiểu đội 7 nhất thời lâm vào một mảnh trầm mặc. Giờ phút này trên cơ bản bọn họ cũng đã biết được nguyên nhân chân chính của cái sự kiện Tòa nhà Nghị Viện hôm trước rồi. Đối với cách làm của Chính phủ Liên Bang, hoặc là của cái thế lực nào đó bên trong Quân đội Liên Bang, đám đội viên cũng không có tồn tại bất cứ cái nhìn gì mang tính khuynh hướng của chính mình. Nhưng mà bọn hắn cũng đã từng cùng với Thi Thanh Hải ở tại chiến trường Đại khu Tây Lâm cộng đồng chiến đấu trong một khoảng thời gian khá dài, dùng loại cách nói thông tục trong Quân đội chính là bọn họ đã từng cùng nhau trải qua sinh tử.
- Vì cái gì lại phải an bày tổ chức buổi họp báo tin tức đến tận ngày mốt lận?
Cố Tích Phong nhìn lên quyển lịch công tác dày dày đặc đặc trên màn hình điện thoại di động của mình, có chút khó hiểu hỏi:
- Cho dù có muốn thông báo cho bên Bộ Quốc Phòng, Dinh thự Tổng Thống, thậm chí là cả bên mấy Quân khu bên kia nữa, thời gian buổi sáng ngày mai cũng hẳn là đủ rồi. Buổi họp báo công bố tin tức có thể an bày tối ngày mai được mà?
- Buổi tối ngày mai còn có một số chuyện tình cần phải đi làm nữa.
Hứa Nhạc thấp giọng giải thích với đám thuộc hạ:
- Cái tên gia hỏa kia trước khi chết đã vô cùng trịnh trọng giao lại cho tôi đi làm một cái nhiệm vụ giúp hắn.
Đám đội viên lại nhất thời lâm vào trầm mặc, trong lòng thầm nghĩ loại chuyện tình mà ngay cả cái loại nhân vật vô cùng dũng mãnh như Thi Thanh Hải cũng không có biện pháp khi còn sống đi thu phục được, mà cần để lại cho đích thân Lão đại tiếp tục đi làm, như vậy cái nhiệm vụ đó khẳng định là có tính khó khăn thật lớn, chắc chắn là một kiện đại sự khiến cho toàn bộ Liên Bang phải chấn động.
Thế nhưng ngay sau đó Hứa Nhạc đã tiếp tục nhàn nhạt giải thích:
- Chỉ là một cái chuyện nhỏ mà thôi.
Kể từ sau khi Bạch Ngọc Lan xuất ngũ, cũng đã chính thức thoát ly khỏi cái tập thể Tiểu đội 7 này. Tất cả mọi người trong Tiểu đội, bao gồm cả Hứa Nhạc ở trong đó nữa, cũng đều không muốn đi quấy rầy cuộc sống gia đình vô cùng bình thường của cái gã gia hỏa thanh tú kia. Hiện tại Cố Tích Phong đang dần dần tiếp nhận lại cái vị trí trước kia của Lão Bạch rồi. Hắn đang chuẩn bị hướng về phía Hứa Nhạc trình bày một cách đơn giản những sự an bày trước đối với chuyến hành trình tối nay, đột nhiên cặp mày thô của hắn nhất thời nhướng lên một chút.
Một gã nam nhân trung niên trên người mặc một kiện áo khoác màu xám rộng thùng thình, không biết từ lúc nào đã từ trong mảnh rừng cây tối đen Ỡmột góc bên cạnh Tòa nhà Nghị Viện đi ra. Hắn giống như là không hề phát hiện ra loại khí chất đặc thù trên người đám người Hứa Nhạc, trực tiếp hướng về phía đám người Tiểu đội 7 nhanh chóng đi tới.
Bản thân Hùng Lâm Tuyền có được giấy chứng nhận đặc biệt, được phép dùng súng bất cứ lúc nào, cặp mày rậm rạp của hắn đột nhiên nhướng lên một cái. Cái hòm súng màu đen nặng nề kéo ngay sau lưng hắn đột nhiên xê dịch một chút, bàn tay trái đút vào bên trong cái áo khoác quân dụng, nắm lấy khẩu súng H12 chuôi ngắn đặc chế ở trong đó. Tiểu tử Đạt Văn Tây mang theo gương mặt kiêu ngạo lạnh lùng trầm mặc ngăn cản lại ngay phía trước người gã nam nhân trung niên kia. Cánh tay phải giấu phía sau ống tay áo quân dụng khẽ run rẩy nhẹ mấy cái, đó chính là điềm báo của việc súc lực chuẩn bị đánh ra một đòn đánh mạnh mẽ.
Chỉ cần đối phương hiển lộ ra một chút xíu địch ý nào đó mà thôi, hơn hai mươi mấy gã đội viên của Tiểu đội 7 ở ngay bên dưới bậc thềm đá Tòa nhà Nghị Viện này tuyệt đối sẽ không e ngại, một lần nữa cấp cho Liên Bang một sự kiện xung đột đáng khiếp sợ…
- Không có chuyện gì đâu.
Ánh mắt Hứa Nhạc khẽ nheo mắt lại một chút, nhìn chằm chằm vào kiện áo khoác màu xám rộng thùng thình trên người gã nam nhân trung niên kia, mở miệng nói:
- Để cho ông ta tới đây đi.
Vị nam nhân trung niên đột nhiên xuất hiện kia, vốn dĩ đang cảm thấy trước mặt mình có một cỗ áp lực mạnh mẽ rét lạnh phóng thẳng tới trước mặt, khiến cho ngay cả hít thở cũng có chút không thông, đột nhiên cảm thấy bầu không khí xung quanh lại bắt đầu có chút khởi sắc lại như cũ. Hắn mang theo một tia khiếp sợ chưa thể nào tiêu tan nổi, hít mạnh một hơi, bước nhanh đến trước người của Hứa Nhạc, hạ thấp thanh âm nói lại mấy câu gì đó, tiếp theo lại mang theo ngữ khí sầu lo nói:
- Các cơ sở ngầm bên phía Chính phủ bố trí xung quanh đây vô cùng dày đặc, quanh Quảng trường Hiến Chương có ít nhất bốn tiểu tổ Đặc công đang giương mắt nhìn chằm chằm mỗi một cử động của ngài. Mong ngài cẩn thận một chút.
- Không phải bốn tiểu tổ, mà là mười ba tiểu tổ!
Hứa Nhạc thông qua những khe hở giữa thân thể của đám đội viên Tiểu đội 7 hướng về bốn phía xung quanh Quảng trường Hiến Chương nhìn lại. Dưới sự yểm trợ của bóng tối cùng với ánh đèn đường yên lặng trên quảng trường, nguyên một đám Đặc công của Cục Đặc Cần Liên Bang đang giả trang thành những cặp tình nhân, những gia đình dân chúng Liên Bang bình thường, còn có những chiếc xe Hưu Lữ màu đen chứng minh thân phận rõ ràng cùng với các nhân viên quan chức của Bộ Nội Vụ Bộ Quốc Phòng ở cách đó không xa, hoàn toàn thể hiện rõ ràng ý định của chính mình. Tất cả bọn họ cũng đều sử dụng những phương thức bất đồng nhau, khẩn trương nhìn chăm chú vào hắn, vừa mới dùng phương pháp cực kỳ mạnh mẽ từ phía Đại khu Tây Lâm chạy trở về, cùng với đám đội viên Tiểu đội 7 ở xung quanh hắn.
Cũng đều là những nhân sĩ công tác phi thường chuyên nghiệp, cho nên cái vị nhân viên của Khoa IV tổ chức tình báo Thanh Long Sơn có thể phát hiện ra được bốn tiểu tổ cơ sở ngầm, thế nhưng đối với bản thân Hứa Nhạc, đã thông qua những thủ đoạn liều mạng tìm chết cùng với loại giải thích ăn khớp lưu manh không biết xấu hổ, thành công một phen đem cỗ Máy vi tính Trung ương Liên Bang bó buộc chung một con thuyền với chính mình mà nói, trên toàn thể cái Quảng trường Hiến Chương này, thậm chí là toàn bộ Đặc khu Thủ Đô, cho đến toàn bộ cả Liên Bang này luôn nữa, tựa hồ như là đã không còn có bất cứ bí mật nào nữa rồi.
- Cái cặp tình nhân đang ngồi trên ghế đá đằng kia, chính là cái cặp mà cô nàng thiếu nữ có bộ ngực phẳng lỳ như cái sân bay ấy. Rồi thêm vị đặc công tiên sinh có mái tóc đen ngồi bên dưới tàng cây nở nụ cười ngây ngốc giả trang thành một vị phụ thân thương con kia. Cái vị công nhân vệ sinh đại ca ở trên bậc thềm đá mà ngay cả việc mở máy hàn xì cũng không biết cách làm kia nữa…
Cái đội hình an toàn của đám đội viên Tiểu đội 7 khẽ thoáng tản ra một chút. Hứa Nhạc đứng ngay ở chính giữa đám người, không hề có chút nào che giấu, nâng cánh tay phải lên, chỉ vào những nhân sĩ chuyên nghiệp đang tản ra ở những vị trí bất đồng nhau trên quảng trường. Theo những đầu ngón tay của hắn chỉ đến, trên mặt đám nhân viên Cục Tình Báo Liên Bang đang giả trang thành những cặp tình nhân, vị phụ thân ngây ngốc, vị công nhân… cũng đều lộ ra biểu tình vô cùng khiếp sợ. Bọn họ ngay lập tức khẽ cúi đầu xuống, đưa tay lên che lại một bên tai mình, hẳn là đang tiến hành liên lạc khẩn cấp với thượng cấp của chính mình.
Liên tục vạch ra thân phận, vị trí của tám tiểu tổ nhân viên tình báo đang theo dõi mình, Hứa Nhạc tiếp tục bình thản nói:
- Chính là đám người của sáu tiểu tổ ở phương vị đằng đó, lập tức thu phục bọn họ!
o0o
Cặp tình nhân bề ngoài vô cùng thân thiết rúc người vào nhau kia, đột nhiên phát hiện ra trước mặt mình chợt xuất hiện một tòa núi lớn, bóng tối nặng nề khủng bố phủ xuống. Người nam mang theo vẻ mặt ngạc nhiên ngẩng đầu lên, muốn biểu hiện ra vẻ mặt phẫn nộ bởi vì bị quấy rầy, đột nhiên nghe được Hùng Lâm Tuyền mang theo vẻ mặt không một chút biểu tình, nói:
- Nếu như các người thật sự là tình nhân, vậy thì vui lòng biểu diễn một chút cảnh hôn môi cho tôi xem đi.
Vị Đặc công Liên Bang đang sắm vai một vị phụ thân ngồi bên dưới tàng cây xa xa, thần tình vui vẻ mỉm cười nhìn đứa con trai đang chơi đùa sảng khoái bên dưới ánh đèn đường sáng trưng trước mặt. Ngón tay trỏ đang đặt ở bên hông lặng lẽ gián đoạn công tác thông tin báo cáo khẩn cấp với thượng cấp mình, cực kỳ lễ phép hướng về phía cái người vừa mới xuất hiện bên cạnh mình cười cười một cái.
Cố Tích Phong đứng bên cạnh của hắn ta vươn mười đầu ngón tay mập mạp của mình xoa xoa nhẹ gương mặt lạnh lùng, liếc nhìn đứa bé con đang vui đùa chơi trò trốn bắt phía trước, đột nhiên mở miệng vô cùng ôn nhu nói:
- Làm gì lại để cho người nhà của mình lâm vào cảnh nguy hiểm như vậy chứ? Có lẽ ông không biết rõ ràng lắm, nhưng vị thủ trưởng của ông khẳng định là biết rõ ràng, đám người Tiểu đội 7 chúng ta trước khi bị đám thủ trưởng của các ông biến thành những anh hùng Liên Bang, kỳ thật việc làm chuyên nghiệp nhất của chúng ta chính là ám sát, giết người. Chúng ta thật sự có thể giết người mà ánh mắt không chớp lấy một cái. Chỉ là… đứa bé trai kia thật rất đáng yêu a!
Gương mặt của vị phụ thân đặc công kia nhất thời biến thành trắng bệch. Hắn nở nụ cười miễn cưỡng, hồi đáp:
- Có thể nào cho phép tôi dẫn con trai rời đi không?
o0o
Đám đội viên Tiểu đội 7 đang đứng bên dưới bậc thềm của Tòa nhà Nghị Viện thật giống như một đám bông bị gió mạnh thổi qua, nhanh chóng tản ra bốn phía xung quanh hướng đến những địa điểm khác nhau trên quảng trường mà phóng tới. Bọn họ cực kỳ không nói đạo lý, xuất hiện trước mặt đám người đã bị Hứa Nhạc chỉ ra và xác nhận là nhân viên tình báo ngụy trang của Chính phủ Liên Bang, hoặc là lạnh lùng, hoặc là mỉm cười, hoặc là ôn hòa, hoặc là kiêu ngạo mà ngăn cản hoàn toàn tầm mắt của đám nhân viên tình báo ngầm kia, mạnh mẽ đe dọa tâm linh yếu ớt của bọn họ.
Rầm rầm rầm rầm!
Những cánh cửa xe của bốn chiếc xe Hưu Lữ màu đen đậu đằng xa kia trong nháy mắt mở bật ra, sau đó đóng thật mạnh lại. Các quan viên cao cấp của Khoa IV Cục Điều Tra Liên Bang phẫn nộ trừng mắt nhìn chằm chằm về phía đám đội viên của Tiểu đội 7 ở trên bãi cỏ xa xa, huy vũ cánh tay mạnh mẽ gầm rú:
- Các người đến tột cùng là muốn làm cái gì đây?
Đám đội viên của Tiểu đội 7 mang theo ánh mắt như đang nhìn người si ngốc liếc mắt nhìn hơn mười gã Đặc công của Cục Điều Tra Liên Bang ở đằng xa đang vô cùng phẫn nộ, sau đó liếc mặt nhìn biểu tình khác nhau của đám nhân viên tình báo ở bốn phía xung quanh Quảng trường Hiến Chương, trên mặt cũng không có bất cứ biểu tình gì cả. Bọn họ đưa tay ra hiệu lẫn nhau, sau đó cả đám tụ hội lại cùng một chỗ, leo lên chiếc xe quân dụng màu xanh mặc lục chậm rãi rời khỏi Quảng trường Hiến Chương.
Trên quảng trường lúc này đã không nhìn thấy thân ảnh của Hứa Nhạc ở đâu nữa.
o0o
Trong một con đường tắt nhỏ vô cùng bình thường ở phía thành Nam Đặc khu Thủ Đô, không biết là do những giọt sương sớm trên bầu trời rơi xuống, hay là những giọt nước sinh hoạt từ trong những khu dân cư bên cạnh chảy ra, một phen đem mặt đất lót dài những tảng đá cổ xưa cũ kỹ biến thành một mảnh ẩm ướt.
Chậm rãi bước chân trên con đường ngõ tắt này, Hứa Nhạc không nhịn được, tự nhiên nhớ tới cái tòa tiểu viện đơn sơ ở trong khu dân nghèo tại Tinh cầu Thiên Kinh Tinh bên phái Đế Quốc bên kia, cùng với hai mẹ con thiện lương kia nữa.
Vừa liếc mắt nhìn những tư liệu điện tử vừa mới nhận được trong cái điện thoại di động của chính mình, hắn nhẹ giọng nói:
- Đã rất nhiều năm rồi tôi anh đã không có ngồi trên tàu điện ngầm một quãng đường khá xa như vậy. Có đôi khi nhớ tới, anh mới phát hiện ra bất luận là chính mình có thừa nhận hay không, anh cũng không còn là gã cô nhi ở Đại khu Đông Lâm năm xưa nữa, cũng không phải là cái gã bảo vệ cổng sau trong Đại học Lê Hoa kia nữa…
- Em cũng không biết cuộc sống của anh tại Đại khu Đông Lâm là như thế nào, chẳng qua là ở trong mắt của em, anh vĩnh viễn vẫn là cái gã nhân viên bảo vệ cổng sau ở bên cạnh cái cửa sắt kia.
Trương Tiểu Manh mỉm cười, nhàn nhạt nói.
Hôm nay cô nàng mặc trên người một kiện áo khoác bằng len sẫm màu đơn giản, dài quá gối, làm cho người khác nhìn vào có một loại cảm giác phi thường nhẹ nhàng cùng với khoan khoái. Hai tay cô nàng đút nhẹ vào trong túi áo, vô cùng tự do tự tại, theo những bước chân nhẹ nhàng đi lại là lắc lư.
Cô nàng vẫn như trước, trên mặt đeo một cặp kính mắt gọng đen, trên khuôn mặt vẫn như trước vô cùng thanh lệ, thế nhưng lại cũng không còn cái loại cảm giác mạnh mẽ cứng rắn mà chấp nhất như năm đó nữa, là chỉ là một loại cảm giác lặng yên thả lỏng nhẹ nhàng.
Hai người lặng yên tản bộ bên trong con đường ngỏ tắt nhỏ bé mà ẩm ướt, những tiếng bước chân chậm rãi chính xác vô cùng ăn ý lúc thì vang lên, lúc thì ngừng lại vô cùng nhịp nhàng. Trương Tiểu Manh nhẹ giọng nói:
- Những cái tin tức tình báo này nếu đem lên trên tòa án hoàn toàn có thể cấu thành đầy đủ những chứng cứ pháp lý hợp pháp, hoàn toàn có thể một phen dem Phó Tổng thống Bái Luân cùng với đám Nghị viên tiên sinh kia tống vào ngục giam cả đời. Ngày đó, ngay sau khi Thi Thanh Hải chết đi, trình tự gửi mail tự động được kích phát, một phen đem những tin tức tình báo này chuyển thẳng đến cho em.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.