Quyển 4 - Chương 198: Biển sâu đến mức nào (3)
Miêu Nị
09/09/2013
Những dòng nước ấm bên trong cái bồn tắm lớn được trang bị hệ thống luân chuyển thay đổi nước liên tục phi thường hoàn mỹ của Tòa nhà Nghị Viện
luôn luôn được thay mới liên tục, không có bất cứ lúc nào ngừng nghĩ.
Giữa những làn hơi nước bốc lên ngùn ngụt, Hứa Nhạc cùng với Trương Tiểu Manh phân biệt ngâm mình tại hai đầu của cái bồn nước, miệng nhai Bánh
quy Tiểu cẩu giòn xốp, tay cầm ly rượu đỏ tinh thuần, chậm rãi kể cho
nhau nghe những chuyện trong những năm gần đây.
Năm ấy hai người cũng chỉ ôm nhau một cái trên sân thượng của Hội sở Lưu Phong Pha, sau đó liền chia lìa cả một khoảng thời gian dài không gặp nhau. Trong khoảng thời gian đó thỉnh thoảng cũng có liên lạc với nhau, lại sớm cũng không có được sự thân thiết như năm xưa nữa. Cũng không biết trong lòng Trương Tiểu Manh có còn lưu lại chút hy vọng may mắn nào hay không, chỉ biết là Hứa Nhạc lại đã sớm đem rất nhiều sự tình năm xưa đặt vào trong ký ức rồi. Đặt vào trong ký ức này chính là bao gồm cả sự không cam lòng cùng với phẫn nộ, hay là có cả chút ngơ ngẩn nữa. Nhưng cũng không có khả năng đặt luôn vào trong ký ức một chút mối tình đầu ngây ngô bắt đầu từ một lần hiểu lầm trên chuyến xe buýt tại không cảng hồi đầu năm 65 Hiến lịch 37 Liên Bang kia.
Buổi nói chuyện này vẫn cứ một mực trong cái bầu không khí tĩnh lặng mà ấm áp này kéo dài mãi một lúc khá lâu. Hứa Nhạc lặng lẽ giảng thuật loại những lý tưởng nhỏ trong lòng mà chính mình đã từng có, cùng với cái lý tưởng nhỏ trong lòng Trương Tiểu Manh có mối quan hệ gì với nhau, sau đó lại đến chuyện mình thi đầu vào kỳ thi tuyển dụng là Công Trình Sư của một công ty lớn nào đó trong Liên Bang, bằng vào những cỗ phiếu tín dụng mà đại thúc đã lưu lại cho mình, cùng với tiền lương của chính mình, thuê được một căn chung cư dài hạn khá tốt, sau đó là những tràng chiến đấu sống chết, cùng với chuyện những lý tưởng khi còn nhỏ của chính mình đã hoàn toàn biến mất không còn chút tông tích sau những cảm xúc mà hắn gặp phải trong những năm gần đây. Rồi những tình huống sinh tử mà chính mình đã gặp được tại chiến trường Tây Lâm cùng với lúc ở trên Đế Quốc. Thậm chí hắn còn nhắc cả chuyện mình chuẩn bị đí hôn cùng với Giản Thủy Nhi nữa. Kể cả việc hắn còn nhắc lại chuyện mình cảm thấy sảng khoái như thế nào khi nghĩ đến chuyện Trương Tiểu Manh sẽ bi thương ra sao khi nghe tin mình chết đi, cùng với rất nhiều những chuyện mà hắn tưởng tượng ra sau khi cái sự bi thương này bắt đầu…
Tất cả những câu chuyện xưa này cũng đều quay quanh vấn đề mấu chốt nhất chính là việc nghiên cứu chế tạo con Robot MX, chuyện về Viện trưởng Viện Nghiên Cứu Liên Bang Lâm Viễn Hồ, Nghị viên Mạch Đức Lâm, về cuộc Tổng tuyển cử Tổng thống Liên Bang lần trước, vô số những cái từ ngữ mà mỗi cái đều thật sự chấn động lòng người. Đúng như những gì mà một câu ngạn ngữ nào đó của Liên Bang đã từng nói: Ở phía sau bất cứ một gã anh hùng mới nổi nào, sau lưng thì cũng đều luôn có một cô bạn gái mối tình đầu tuyệt tình. Tuy rằng Trương Tiểu Manh năm đó cũng không thể nói là mối tình đầu tuyệt tình, nhưng mà đối với những chuyện xưa có thể gọi là gợn sóng bao la hùng vĩ phát sinh ở trên người Hứa Nhạc trong mấy năm gần đây, nói tới nói lui tựa hồ cũng có vài phần quan hệ với cô nàng.
Cái này gần như là một buổi nói chuyện đơn phương mà thôi, thanh âm trầm thấp của Hứa Nhạc trong gian phòng tắm không ngừng nhàn nhạt vang lên, đại khái là bởi vì từ trước đến giờ vẫn chưa tìm ra được cơ hội nào để mà kể lại một cách thoải mái đến như thế, mà cũng không biết chính mình sau này còn có cơ hội nào để mà kể lại nữa hay không, cho nên hắn thật sự vô cùng trân quý cái cơ hội hiếm có này. Trong quá trình hắn kể chuyện, Trương Tiểu Manh trên cơ bản cũng không có phát ra bất cứ thanh âm nào, chỉ là tay nhẹ nhàng cầm ly rượu đỏ, chăm chú nhìn kỹ gương mặt của Hứa Nhạc, tựa hồ như muốn đem cái gương mặt hoàn toàn bình thường này nhớ thật sâu trong lòng của chính mình, vĩnh viễn không bao giờ quên nó đi.
Mãi cho đến lúc Hứa Nhạc chấm dứt quá trình kể chuyện tiểu sử của mình xong, Trương Tiểu Manh đột nhiên nhìn chằm chằm về phía hắn, cực kỳ nghiêm túc, nhẹ giọng nói:
- Chúng ta… ‘yêu’ đi!
Hứa Nhạc nhìn chằm chằm về phía cô nàng, cũng không biết nên nói cái gì cho đúng.
- Em biết anh đã có bạn gái rồi, nhưng mà… chúng ta ‘yêu’ đi!
Ánh mắt Trương Tiểu Manh khẽ cụp xuống một chút, nhìn về phía mớ rượu đỏ đang không ngừng nhộn nhạo bên trong ly trên tay mình, nhẹ giọng nói.
Đã trải qua suốt bốn ngày nhịn đói nhịn khát vô cùng mỏi mệt bên dưới mặt đất, sau đó ở bên trong nước nóng ngâm mình suốt một đêm dài, tinh thần Hứa Nhạc đã khôi phục lại phần nào, nhưng mà về mặt tâm lý thì quả thật không được trong trạng thái tốt đẹp như vậy. Chợt nghe được thanh âm của cô thiếu nữ từ bên kia tầng hơi nước truyền đến như thế, hắn thoáng trầm mặc trong khoảng thời gian rất lâu. Hắn cũng không có trả lời trực tiếp vào cái từ yêu này này, mà thanh âm có chút hạ thấp xuống, ngược lại hỏi:
- Vì cái gì?
- Anh bất cứ lúc nào cũng có thể chết đi, như vậy thì hãy xem như là lưu lại cho em một cái kỹ niệm gì đó đi, được không? Hoặc là lưu lại cho chính mình một đứa con trai đi?
Trương Tiểu Manh khẽ cúi đầu xuống, thanh âm hơi chút bối rối tìm kiếm lý do, sau đó cô nàng uống nhanh một hớp rượu cuối cùng trong ly, buông cái ly trong tay mình xuống, chậm rãi cởi bỏ cái áo ngủ đã ướt mem trên người mình, giống như một con cá lõa thể trắng muốn trơn nhẵn lao thẳng vào trong nước, hướng về phía bên kia cái hồ bơi mà bơi qua.
Hứa Nhạc còn đang muốn mở miệng giải thích cái gì đó, đột nhiên phát hiện trên môi mình đã có thêm một đôi môi mềm mại như đóa hoa hồng bằng nhung, cuộc chiến giữa hai cái lưỡi mềm mại pha lẫn một chút mùi rượu nhàn nhạt lại diễn ra. Lúc này Hứa Nhạc căn bản đã không còn ý nghĩ muốn giải thích cái gì nữa. Đối phương đã muốn cùng chính mình ‘yêu’, vậy thì cứ việc ‘yêu’ thôi.
Hứa Nhạc kinh ngạc phát hiện ra thế giới này cho tới bây giờ vẫn chưa từng bao giờ ướt át đến như thế, động tác hai người ôm nhau vẫn như cũ giống như năm đó, vừa ngây ngốc lại vừa bối rối, môi kề môi chậm rãi chìm dần xuống đáy nước, phảng phất như là chìm sâu vào trong tầng nước biển sâu nhất vậy. Ánh nắng mặt trời mãnh liệt xuyên thấu xuống đáy biển, mang theo một cảm giác ấm áp cùng với áp lực khiến kẻ khác cũng phải mỏi mệt.
Một lúc sau đó, hai người mới trồi lên trên mặt nước, Hứa Nhạc ôm chặt Trương Tiểu Manh, chậm rãi bước vào phòng ngủ…
o0o
Thật lâu thật lâu sau đó, hai người mới chậm rãi buông nhau ra, khẽ thở hào hển ngả ngửa ra trên cái giường mềm mại êm ái.
Hứa Nhạc đem Trương Tiểu Manh ôm vào trong ngực mình, trầm mặc trong quãng thời gian thật dài, sau đó mới nhẹ giọng nói:
- Em là người con gái thứ hai của anh…
Trương Tiểu Manh chậm rãi nhắm lại cặp mắt của mình, trên khóe môi nở ra một nụ cười mỉm nhàn nhạt. Cũng không phải là nụ cười sung sướng của một nữ nhân sau khi được người yêu thỏa mãn, cũng không phải nụ cười kiêu ngạo sau khi cướp đoạt được nam nhân ưu tú của một nữ nhân khác, mà nụ cười này chỉ có một sự bình tĩnh cùng với cảm kích nồng đậm. Cô nàng cũng thấp giọng nói:
- Anh cũng là người đàn ông thứ hai của em…
Những lời nói phảng phất giống hệt như là những lời đã từng nói trên tòa tháp sắt cùng với trong phòng người gác cổng tại Đại học Lê Hoa năm xưa, thế nhưng lại có một chút thay đổi nào đó về mặt bản chất…
Trước khi cả hai người trầm mặc chìm vào trong cơn ngủ say, Hứa Nhạc im lặng trong một khoảng thời gian cực dài, mới mở miệng hỏi một câu hỏi cùng với năm xưa cũng không có chút khác biệt gì:
- Có phải nó hơi nhỏ một chút không?
o0o
Bóng tối xuất hiện trước khi sáng sớm đó chính là bóng tối sâu đậm nhất. Hứa Nhạc ở trên giường chợt tỉnh lại. Ánh mắt hơi nheo lại của hắn lúc này đặc biệt sáng ngời sảng khoái.
Hắn khẽ nhấc người rời khỏi giường, lại đánh thức cô nàng nữ nhân đang nằm ngủ trong lòng mình. Cũng không có ai bật đèn, mà chỉ là nằm yên trong bóng tối. Trương Tiểu Manh nằm trên giường, ôm góc chăn, lẳng lặng nhìn quan sát Hứa Nhạc đang lặng lẽ mặc quần áo ngay bên cạnh giường mình, khẽ cắn nhẹ khóe môi một chút, hỏi:
- Không ngờ đến là anh dám ở lại trong Tòa nhà Nghị Viện ẩn nấp cả một đêm.
- Đại thúc đã từng nói qua, những nơi nguy hiểm nhất thường thường lại chính là địa phương an toàn nhất.
Mấy ngón tay của Hứa Nhạc mạnh mẽ hữu lực sửa sang lại một chút khẩu súng lục hỏa đạn mạnh của mình, chậm rãi lắp đạn vào trong đó, cẩn thận để không phát ra một chút thanh âm máy móc nào. Hắn thoáng tạm dừng một lát, sau đó mới nói tiếp:
- Nhưng mà cái lời nói này không thể tin tưởng quá ba lần, đây đã là lần thứ hai rồi.
Trương Tiểu Manh hiện tại sớm đã không phải là Trương Tiểu Manh của năm xưa nữa, trong khoảng thời gian cực ngắn liền hiểu ra được ẩn ý trong câu nói của Hứa Nhạc. Cô nàng liếc nhìn theo bóng dáng của Hứa Nhạc, khẽ cười nói:
- Không cần nghĩ thấy cần phải xin lỗi bất cứ kẻ nào cả, hiện tại anh chính là đang dùng sinh mệnh của chính mình để chiến đấu, anh có thể có đượcvài đặc quyền nào đó.
Sau đó cô nàng bước xuống giường, đứng thẳng người lên, toàn thân trần trụi đứng ngay trước mặt của Hứa Nhạc, vô cùng nghiêm túc mà cẩn thận thay hắn sửa sang lại trang bị, một phen đem quần áo của Hứa Nhạc vuốt lại cho thẳng thớm chỉnh tề. Cuối cùng mới kiễng chân ở bên tai Hứa Nhạc nhẹ giọng nói một dãy địa chỉ nào đó, cuối cùng mới đưa hắn ra đến cạnh cửa phòng làm việc của mình.
Ngoài cửa sổ rốt cuộc cũng đã nghênh đón một tia nắng sớm màu trắng vàng nhàn nhạt, chiếu rọi lên trên thân thể trần trụi của Trương Tiểu Manh, khiến cho những dường cong phập phồng xinh đẹp trên người cô nàng giống như là phát sáng mê người vậy. Cô nàng mỉm cười bình tĩnh nói:
- Chú ý sự an toàn của mình!
Toàn bộ quá trình nhìn qua có vẻ phi thường tự nhiên, Trương Tiểu Manh giống hệt như một người vợ hiền đưa tiễn trượng phu mình đi xuất chinh. Thế nhưng mà tiền tuyến lần này lại không xa xôi gì, mà ở ngay bên trong cái tòa đại lâu này mà thôi. Có lẽ cô nàng biết đây là một lần cơ hội duy nhất, cho nên biểu hiện của cô nàng cũng phi thường nghiêm túc.
Chùm chìa khóa đặt bên cạnh bàn làm việc lúc này vẫn còn lộ ra một con gấu trúc bằng bông phi thường đáng yêu, đáng tiếc là cái gã nam nhân vừa mới rời khỏi cửa kia hẳn là sẽ không còn cơ hội dùng cái chùm chìa khóa này để mà mở cửa cái gia đình này nữa.
o0o
Trời vẫn còn sáng sớm, bên trong cái tòa kiến trúc đặc biệt nhất của Đặc khu Thủ Đô kia đột nhiên vang lên một tiếng thét to chói tai. Đám thành viên đang mơ màng chìm trong giấc ngủ của Biệt đội Cặp Mắt Ti Hí kia toàn bộ bị tiếng thét kia lôi dậy. Bọn họ nhìn thấy cái gã chuyên gia điều tra thói quen vụ án cặp mắt vẫn còn đỏ bừng những tia máu vì mất ngủ kia đang kích động quơ quơ tập hồ sơ văn kiện dày cộm trong tay mình, lớn tiếng hét lên:
- Chúng ta sai lầm rồi! Không có cái gì mà sự kiên nhẫn đáng sợ của một gã Công Trình Sư cả, cũng không có cái gì mà một khoảng thời gian dài để chuẩn bị trang bị cùng với nghiên cứu tin tức tình báo cả!
- Cậu đang muốn nói cái quái gì thế?
Tất cả mọi người bị lôi dậy bất ngờ đều căm tức thét hỏi.
- Tất cả chúng ta cũng đều quên mất cái án lệ cực kỳ nổi tiếng kia rồi, tiểu nhân vật báo thù từ sáng tới chiều a! Các người đã quên mất rằng năm đó hắn ta là như thế nào đã giết chết Quận vương Tạp Đốn rồi hay sao?
Gã chuyên gia liếc nhìn cái đồng hồ trên cổ tay của chính mình, lớn tiếng hét to:
- Khoảng cách từ khi Thượng tá Lai Khắc tử vong chỉ vừa mới trôi qua có mười bốn tiếng đồng hồ mà thôi, lúc này Hứa Nhạc khẳng định là đang chấp hành cái kế hoạch thứ hai của hắn!
o0o
Địa phương nguy hiểm nhất cũng chính là địa phương an toàn nhất, một tòa thành lũy cho dù có cường đại đến đâu đi chăng nữa, cuối cùng thì cũng luôn sẽ bị công phá từ chính trong nội bộ của mình. Hứa Nhạc luôn luôn nhớ rất rõ ràng những lời nói nghe qua hết sức tầm thường này. Hơn nữa bằng vào sự giúp đỡ điều tra tình hình thực địa của lão già kia, hắn ở trong Tòa án Quân sự xử bắn Lai Khắc cũng là như thế, giờ phút này hiên ngang hành tẩu ở bên trong Tòa nhà Nghị Viện cũng là như thế.
Một thanh âm giòn vang giống hệt như là thanh âm bẻ gãy một nhành cây khô đột nhiên vang lên, không khí chợt toát ra một thứ mùi khô nồng của thuốc súng, một viên đạn từ trong họng súng lục phun ra, hai gã chiến sĩ tinh nhuệ của Thanh Long Sơn đang tiến hành canh gác bên ngoài cửa phòng tuy rằng mãi vẫn luôn cảnh giác nhìn chăm chú hai đầu hành lang, thế nhưng mà đối diện với tốc độ nhanh đến mức không thể tưởng tượng nổi của Hứa Nhạc, căn bản không kịp làm ra bất cứ phản ứng nào cả, trên người tuôn ra hai luồng huyết hoa, liền rên rỉ ngã xuống.
Hai chân Hứa Nhạc dẫm mạnh một cái, như một luồng gió phóng vọt tới, ở phía sau gáy của hai người bọn họ bồi thêm hai cú chặt mạnh bằng cạnh bàn tay. Sau khi xác nhận cẩn thận hai người bọn họ đã không còn bất cứ năng lực chống cự nào nữa, hắn mới ngẩng đầu liếc mắt nhìn về phía hệ thống camera không chỗ nào không có bên trong Tòa nhà Nghị Viện.
Cỗ Máy vi tính Trung ương Liên Bang cự tuyệt trợ giúp hắn tắt đi các thiết bị theo dõi điện tử bên trong Tòa nhà Nghị Viện, bởi vì ba cái định luật trung tâm chết tiệt kia lúc này đang chiếm thượng phong trong cái hồi đấu tranh tâm lý kịch liệt của lão già kia. Nhưng mà tuy không có lão già kia, Hứa Nhạc lại vẫn như cũ còn rất nhiều những thủ đoạn khác, ví dụ như là cái vật nhỏ có khả năng phát ra lam quang nhàn nhạt đang nằm bên trong cái ba lô trên vai hắn kia.
Trừ bỏ những loại ổ khóa vật lý cổ xưa nguyên thủy nhất ra, hiện tại bên trong xã hội này căn bản không có bất cứ cái khóa điện tử nào có thể ngăn cản được hai bàn tay Bảo Dưỡng Sư thiên tài của hắn cả. Theo một tiếng rắc nhỏ vang lên, cánh cửa phòng với dãy số 2046, đại biểu cho dấu hiệu của Bộ Văn hóa Nghệ thuật của Ủy ban Quản lý Liên Bang đã lặng lẽ không một tiếng động mở ra.
Hứa Nhạc vừa tiến vào bên trong phòng ngủ, ngọn đèn cảm ứng tự động ngoài cửa phòng nhất thời sáng lên. Vị Ủy viên Kim Cầu Đức đang ngủ trên giường tỉnh lại so với trong tưởng tượng của Hứa Nhạc còn nhanh hơn rất nhiều. Đại khái là bởi vì nguyên nhân thân là người chủ trì của vô số các hoạt động thanh tẩy nội bộ tại Thanh Long Sơn, vị lão nhân này hẳn là đã bị không biết bao nhiêu người thù hận, cho nên cũng có được một chút mẫn cảm tự nhiên nào đó đối với sự nguy hiểm.
Nhìn thấy gã nam nhân trên người mặc một kiện áo thể thao che khuất cả đầu, nhìn thấy cái khuôn mặt bình tĩnh che bên dưới bóng râm của vành nón, nhìn thấy khẩu súng ống lạnh như băng nằm trong tay đối phương, vị lão nhân Kim Cầu Đức này hết sức bất ngờ là cũng không hề có chút bối rối nào cả, cũng càng không có chút tình tự tuyệt vọng gì, mà chỉ là vẻ mặt không một chút biểu tình, đưa tay lên vuốt vuốt một chút mái tóc bạc phơ trên đầu mình, sau đó hết sức thô lỗ co chân đạp cho nàng nữ nhân đã bị dọa đến mức toàn thân run rẩy nằm ngay bên cạnh mình, từ trên cái bàn ngủ cạnh giường cầm lên một điếu xì gà mùi thô.
- Người trẻ tuổi, cậu thật sự rất bình tĩnh đó!
Kim Cầu Đức đã già rồi, vừa mới từ trong giấc ngủ tỉnh lại, thanh âm nói chuyện vẫn còn mang theo chút khàn khàn nhàn nhạt. Ông ta cắn mạnh đầu điếu xì gà mùi thô kia, sau đó châm lên, mạnh mẽ hút nhanh hai hơi, ho khan nói:
- Cậu đã có thể không nổ súng ngay lập tức khi vừa mới bước chân vào phòng, điều đó đã nói lên rằng mức độ linh mẫn của cậu đã vượt qua sự tưởng tượng của ta.
Hứa Nhạc trầm mặc giơ súng lên, nhắm thẳng vào mi tâm của Kim Cầu Đức, nhưng cũng không có khu động cò súng.
Dựa theo tính cách cùng với phương thức làm việc từ trước đến giờ của hắn, một khi đã quyết định muốn giết chết gã đại nhân vật Thanh Long Sơn này nhằm để báo thù cho Thi công tử, như vậy thì hắn tuyệt đối sẽ không giống như một gã nam diễn viên điện ảnh vậy, lưu lại cho đối phương quá nhiều thời gian để nói lời vô nghĩa, cho dù là sám hối đi chăng nữa cũng đều không được. Nhưng mà vừa rồi ngay khi hắn chuẩn bị khu động cò súng, chấm dứt sinh mệnh của đối phương, thì lão già kia vốn đã trầm mặc suốt một đêm dài, lúc này đột nhiên phát ra một lời cảnh báo phi thường rõ ràng. Cái chiếc nhẫn nằm trên ngón tay trỏ của đối phương kia tựa hồ có vấn đề. Chiếc nhẫn kia đang không ngừng phát ra những luồng sóng tín hiệu không hề gián đoạn.
Kim Cầu Đức hút nhanh một điếu xì gà mùi thô nhằm lấy lại sự bình tĩnh, bàn tay phải lão khẽ đưa lên một chút, ngón cái mân mê nhẹ cái chiếc nhẫn mới tinh nằm trên ngón trỏ, bình thản nói:
- Ta rất thích giao tiếp với những người thông minh, bằng không thì đối phương làm sao thấy rõ ràng được sự sắp xếp của ta, ngu xuẩn chạy đến giết ta, đồng thời cũng giết luôn đi người mà hắn yêu quý nhất. Một cái giá phải trả lớn như vậy đều khiến người khác phi thường không thoải mái a!
- Hiện tại đang có một cái móc khóa gấu trúc bằng bông đang ở trong phòng Trương Tiểu Manh, thậm chí còn đang ở ngay bên cạnh thân thể của nàng nữa...
Vị lão nhân khẽ ho khan hai tiếng, sau đó bình tĩnh giải thích:
- Đó là một quả bom điện từ phi thường tuyệt vời, tuyệt vời đến mức nếu như không phải đám chuyên gia bom mìn nói cho ta biết, ta cũng không nhìn ra nổi nữa a!
Ông ta khẽ giơ nhẹ bàn tay phải của mình lên, quơ quơ một chút chiếc nhẫn kia, nhìn Hứa Nhạc, mỉm cười nói:
- Chiếc nhẫn này chính là công tắc khởi động của quả bom, hơn nữa lại còn khả năng khởi động bằng cảm ứng sinh lý nữa. Chỉ cần mấy cái số liệu sinh lý của ta, ví dụ như là huyết áp, nhiệt độ cơ thể, hay là phản ứng cơ bắp chẳng hạn có chút gì đó biến hóa, cũng nói chính xác hơn là ta chết đi, như vậy thì quả bom điện từ kia sẽ tự động được kích hoạt, nổ tung luôn cái cô nàng nữ đánh cá kiêu ngạo kia…
Năm ấy hai người cũng chỉ ôm nhau một cái trên sân thượng của Hội sở Lưu Phong Pha, sau đó liền chia lìa cả một khoảng thời gian dài không gặp nhau. Trong khoảng thời gian đó thỉnh thoảng cũng có liên lạc với nhau, lại sớm cũng không có được sự thân thiết như năm xưa nữa. Cũng không biết trong lòng Trương Tiểu Manh có còn lưu lại chút hy vọng may mắn nào hay không, chỉ biết là Hứa Nhạc lại đã sớm đem rất nhiều sự tình năm xưa đặt vào trong ký ức rồi. Đặt vào trong ký ức này chính là bao gồm cả sự không cam lòng cùng với phẫn nộ, hay là có cả chút ngơ ngẩn nữa. Nhưng cũng không có khả năng đặt luôn vào trong ký ức một chút mối tình đầu ngây ngô bắt đầu từ một lần hiểu lầm trên chuyến xe buýt tại không cảng hồi đầu năm 65 Hiến lịch 37 Liên Bang kia.
Buổi nói chuyện này vẫn cứ một mực trong cái bầu không khí tĩnh lặng mà ấm áp này kéo dài mãi một lúc khá lâu. Hứa Nhạc lặng lẽ giảng thuật loại những lý tưởng nhỏ trong lòng mà chính mình đã từng có, cùng với cái lý tưởng nhỏ trong lòng Trương Tiểu Manh có mối quan hệ gì với nhau, sau đó lại đến chuyện mình thi đầu vào kỳ thi tuyển dụng là Công Trình Sư của một công ty lớn nào đó trong Liên Bang, bằng vào những cỗ phiếu tín dụng mà đại thúc đã lưu lại cho mình, cùng với tiền lương của chính mình, thuê được một căn chung cư dài hạn khá tốt, sau đó là những tràng chiến đấu sống chết, cùng với chuyện những lý tưởng khi còn nhỏ của chính mình đã hoàn toàn biến mất không còn chút tông tích sau những cảm xúc mà hắn gặp phải trong những năm gần đây. Rồi những tình huống sinh tử mà chính mình đã gặp được tại chiến trường Tây Lâm cùng với lúc ở trên Đế Quốc. Thậm chí hắn còn nhắc cả chuyện mình chuẩn bị đí hôn cùng với Giản Thủy Nhi nữa. Kể cả việc hắn còn nhắc lại chuyện mình cảm thấy sảng khoái như thế nào khi nghĩ đến chuyện Trương Tiểu Manh sẽ bi thương ra sao khi nghe tin mình chết đi, cùng với rất nhiều những chuyện mà hắn tưởng tượng ra sau khi cái sự bi thương này bắt đầu…
Tất cả những câu chuyện xưa này cũng đều quay quanh vấn đề mấu chốt nhất chính là việc nghiên cứu chế tạo con Robot MX, chuyện về Viện trưởng Viện Nghiên Cứu Liên Bang Lâm Viễn Hồ, Nghị viên Mạch Đức Lâm, về cuộc Tổng tuyển cử Tổng thống Liên Bang lần trước, vô số những cái từ ngữ mà mỗi cái đều thật sự chấn động lòng người. Đúng như những gì mà một câu ngạn ngữ nào đó của Liên Bang đã từng nói: Ở phía sau bất cứ một gã anh hùng mới nổi nào, sau lưng thì cũng đều luôn có một cô bạn gái mối tình đầu tuyệt tình. Tuy rằng Trương Tiểu Manh năm đó cũng không thể nói là mối tình đầu tuyệt tình, nhưng mà đối với những chuyện xưa có thể gọi là gợn sóng bao la hùng vĩ phát sinh ở trên người Hứa Nhạc trong mấy năm gần đây, nói tới nói lui tựa hồ cũng có vài phần quan hệ với cô nàng.
Cái này gần như là một buổi nói chuyện đơn phương mà thôi, thanh âm trầm thấp của Hứa Nhạc trong gian phòng tắm không ngừng nhàn nhạt vang lên, đại khái là bởi vì từ trước đến giờ vẫn chưa tìm ra được cơ hội nào để mà kể lại một cách thoải mái đến như thế, mà cũng không biết chính mình sau này còn có cơ hội nào để mà kể lại nữa hay không, cho nên hắn thật sự vô cùng trân quý cái cơ hội hiếm có này. Trong quá trình hắn kể chuyện, Trương Tiểu Manh trên cơ bản cũng không có phát ra bất cứ thanh âm nào, chỉ là tay nhẹ nhàng cầm ly rượu đỏ, chăm chú nhìn kỹ gương mặt của Hứa Nhạc, tựa hồ như muốn đem cái gương mặt hoàn toàn bình thường này nhớ thật sâu trong lòng của chính mình, vĩnh viễn không bao giờ quên nó đi.
Mãi cho đến lúc Hứa Nhạc chấm dứt quá trình kể chuyện tiểu sử của mình xong, Trương Tiểu Manh đột nhiên nhìn chằm chằm về phía hắn, cực kỳ nghiêm túc, nhẹ giọng nói:
- Chúng ta… ‘yêu’ đi!
Hứa Nhạc nhìn chằm chằm về phía cô nàng, cũng không biết nên nói cái gì cho đúng.
- Em biết anh đã có bạn gái rồi, nhưng mà… chúng ta ‘yêu’ đi!
Ánh mắt Trương Tiểu Manh khẽ cụp xuống một chút, nhìn về phía mớ rượu đỏ đang không ngừng nhộn nhạo bên trong ly trên tay mình, nhẹ giọng nói.
Đã trải qua suốt bốn ngày nhịn đói nhịn khát vô cùng mỏi mệt bên dưới mặt đất, sau đó ở bên trong nước nóng ngâm mình suốt một đêm dài, tinh thần Hứa Nhạc đã khôi phục lại phần nào, nhưng mà về mặt tâm lý thì quả thật không được trong trạng thái tốt đẹp như vậy. Chợt nghe được thanh âm của cô thiếu nữ từ bên kia tầng hơi nước truyền đến như thế, hắn thoáng trầm mặc trong khoảng thời gian rất lâu. Hắn cũng không có trả lời trực tiếp vào cái từ yêu này này, mà thanh âm có chút hạ thấp xuống, ngược lại hỏi:
- Vì cái gì?
- Anh bất cứ lúc nào cũng có thể chết đi, như vậy thì hãy xem như là lưu lại cho em một cái kỹ niệm gì đó đi, được không? Hoặc là lưu lại cho chính mình một đứa con trai đi?
Trương Tiểu Manh khẽ cúi đầu xuống, thanh âm hơi chút bối rối tìm kiếm lý do, sau đó cô nàng uống nhanh một hớp rượu cuối cùng trong ly, buông cái ly trong tay mình xuống, chậm rãi cởi bỏ cái áo ngủ đã ướt mem trên người mình, giống như một con cá lõa thể trắng muốn trơn nhẵn lao thẳng vào trong nước, hướng về phía bên kia cái hồ bơi mà bơi qua.
Hứa Nhạc còn đang muốn mở miệng giải thích cái gì đó, đột nhiên phát hiện trên môi mình đã có thêm một đôi môi mềm mại như đóa hoa hồng bằng nhung, cuộc chiến giữa hai cái lưỡi mềm mại pha lẫn một chút mùi rượu nhàn nhạt lại diễn ra. Lúc này Hứa Nhạc căn bản đã không còn ý nghĩ muốn giải thích cái gì nữa. Đối phương đã muốn cùng chính mình ‘yêu’, vậy thì cứ việc ‘yêu’ thôi.
Hứa Nhạc kinh ngạc phát hiện ra thế giới này cho tới bây giờ vẫn chưa từng bao giờ ướt át đến như thế, động tác hai người ôm nhau vẫn như cũ giống như năm đó, vừa ngây ngốc lại vừa bối rối, môi kề môi chậm rãi chìm dần xuống đáy nước, phảng phất như là chìm sâu vào trong tầng nước biển sâu nhất vậy. Ánh nắng mặt trời mãnh liệt xuyên thấu xuống đáy biển, mang theo một cảm giác ấm áp cùng với áp lực khiến kẻ khác cũng phải mỏi mệt.
Một lúc sau đó, hai người mới trồi lên trên mặt nước, Hứa Nhạc ôm chặt Trương Tiểu Manh, chậm rãi bước vào phòng ngủ…
o0o
Thật lâu thật lâu sau đó, hai người mới chậm rãi buông nhau ra, khẽ thở hào hển ngả ngửa ra trên cái giường mềm mại êm ái.
Hứa Nhạc đem Trương Tiểu Manh ôm vào trong ngực mình, trầm mặc trong quãng thời gian thật dài, sau đó mới nhẹ giọng nói:
- Em là người con gái thứ hai của anh…
Trương Tiểu Manh chậm rãi nhắm lại cặp mắt của mình, trên khóe môi nở ra một nụ cười mỉm nhàn nhạt. Cũng không phải là nụ cười sung sướng của một nữ nhân sau khi được người yêu thỏa mãn, cũng không phải nụ cười kiêu ngạo sau khi cướp đoạt được nam nhân ưu tú của một nữ nhân khác, mà nụ cười này chỉ có một sự bình tĩnh cùng với cảm kích nồng đậm. Cô nàng cũng thấp giọng nói:
- Anh cũng là người đàn ông thứ hai của em…
Những lời nói phảng phất giống hệt như là những lời đã từng nói trên tòa tháp sắt cùng với trong phòng người gác cổng tại Đại học Lê Hoa năm xưa, thế nhưng lại có một chút thay đổi nào đó về mặt bản chất…
Trước khi cả hai người trầm mặc chìm vào trong cơn ngủ say, Hứa Nhạc im lặng trong một khoảng thời gian cực dài, mới mở miệng hỏi một câu hỏi cùng với năm xưa cũng không có chút khác biệt gì:
- Có phải nó hơi nhỏ một chút không?
o0o
Bóng tối xuất hiện trước khi sáng sớm đó chính là bóng tối sâu đậm nhất. Hứa Nhạc ở trên giường chợt tỉnh lại. Ánh mắt hơi nheo lại của hắn lúc này đặc biệt sáng ngời sảng khoái.
Hắn khẽ nhấc người rời khỏi giường, lại đánh thức cô nàng nữ nhân đang nằm ngủ trong lòng mình. Cũng không có ai bật đèn, mà chỉ là nằm yên trong bóng tối. Trương Tiểu Manh nằm trên giường, ôm góc chăn, lẳng lặng nhìn quan sát Hứa Nhạc đang lặng lẽ mặc quần áo ngay bên cạnh giường mình, khẽ cắn nhẹ khóe môi một chút, hỏi:
- Không ngờ đến là anh dám ở lại trong Tòa nhà Nghị Viện ẩn nấp cả một đêm.
- Đại thúc đã từng nói qua, những nơi nguy hiểm nhất thường thường lại chính là địa phương an toàn nhất.
Mấy ngón tay của Hứa Nhạc mạnh mẽ hữu lực sửa sang lại một chút khẩu súng lục hỏa đạn mạnh của mình, chậm rãi lắp đạn vào trong đó, cẩn thận để không phát ra một chút thanh âm máy móc nào. Hắn thoáng tạm dừng một lát, sau đó mới nói tiếp:
- Nhưng mà cái lời nói này không thể tin tưởng quá ba lần, đây đã là lần thứ hai rồi.
Trương Tiểu Manh hiện tại sớm đã không phải là Trương Tiểu Manh của năm xưa nữa, trong khoảng thời gian cực ngắn liền hiểu ra được ẩn ý trong câu nói của Hứa Nhạc. Cô nàng liếc nhìn theo bóng dáng của Hứa Nhạc, khẽ cười nói:
- Không cần nghĩ thấy cần phải xin lỗi bất cứ kẻ nào cả, hiện tại anh chính là đang dùng sinh mệnh của chính mình để chiến đấu, anh có thể có đượcvài đặc quyền nào đó.
Sau đó cô nàng bước xuống giường, đứng thẳng người lên, toàn thân trần trụi đứng ngay trước mặt của Hứa Nhạc, vô cùng nghiêm túc mà cẩn thận thay hắn sửa sang lại trang bị, một phen đem quần áo của Hứa Nhạc vuốt lại cho thẳng thớm chỉnh tề. Cuối cùng mới kiễng chân ở bên tai Hứa Nhạc nhẹ giọng nói một dãy địa chỉ nào đó, cuối cùng mới đưa hắn ra đến cạnh cửa phòng làm việc của mình.
Ngoài cửa sổ rốt cuộc cũng đã nghênh đón một tia nắng sớm màu trắng vàng nhàn nhạt, chiếu rọi lên trên thân thể trần trụi của Trương Tiểu Manh, khiến cho những dường cong phập phồng xinh đẹp trên người cô nàng giống như là phát sáng mê người vậy. Cô nàng mỉm cười bình tĩnh nói:
- Chú ý sự an toàn của mình!
Toàn bộ quá trình nhìn qua có vẻ phi thường tự nhiên, Trương Tiểu Manh giống hệt như một người vợ hiền đưa tiễn trượng phu mình đi xuất chinh. Thế nhưng mà tiền tuyến lần này lại không xa xôi gì, mà ở ngay bên trong cái tòa đại lâu này mà thôi. Có lẽ cô nàng biết đây là một lần cơ hội duy nhất, cho nên biểu hiện của cô nàng cũng phi thường nghiêm túc.
Chùm chìa khóa đặt bên cạnh bàn làm việc lúc này vẫn còn lộ ra một con gấu trúc bằng bông phi thường đáng yêu, đáng tiếc là cái gã nam nhân vừa mới rời khỏi cửa kia hẳn là sẽ không còn cơ hội dùng cái chùm chìa khóa này để mà mở cửa cái gia đình này nữa.
o0o
Trời vẫn còn sáng sớm, bên trong cái tòa kiến trúc đặc biệt nhất của Đặc khu Thủ Đô kia đột nhiên vang lên một tiếng thét to chói tai. Đám thành viên đang mơ màng chìm trong giấc ngủ của Biệt đội Cặp Mắt Ti Hí kia toàn bộ bị tiếng thét kia lôi dậy. Bọn họ nhìn thấy cái gã chuyên gia điều tra thói quen vụ án cặp mắt vẫn còn đỏ bừng những tia máu vì mất ngủ kia đang kích động quơ quơ tập hồ sơ văn kiện dày cộm trong tay mình, lớn tiếng hét lên:
- Chúng ta sai lầm rồi! Không có cái gì mà sự kiên nhẫn đáng sợ của một gã Công Trình Sư cả, cũng không có cái gì mà một khoảng thời gian dài để chuẩn bị trang bị cùng với nghiên cứu tin tức tình báo cả!
- Cậu đang muốn nói cái quái gì thế?
Tất cả mọi người bị lôi dậy bất ngờ đều căm tức thét hỏi.
- Tất cả chúng ta cũng đều quên mất cái án lệ cực kỳ nổi tiếng kia rồi, tiểu nhân vật báo thù từ sáng tới chiều a! Các người đã quên mất rằng năm đó hắn ta là như thế nào đã giết chết Quận vương Tạp Đốn rồi hay sao?
Gã chuyên gia liếc nhìn cái đồng hồ trên cổ tay của chính mình, lớn tiếng hét to:
- Khoảng cách từ khi Thượng tá Lai Khắc tử vong chỉ vừa mới trôi qua có mười bốn tiếng đồng hồ mà thôi, lúc này Hứa Nhạc khẳng định là đang chấp hành cái kế hoạch thứ hai của hắn!
o0o
Địa phương nguy hiểm nhất cũng chính là địa phương an toàn nhất, một tòa thành lũy cho dù có cường đại đến đâu đi chăng nữa, cuối cùng thì cũng luôn sẽ bị công phá từ chính trong nội bộ của mình. Hứa Nhạc luôn luôn nhớ rất rõ ràng những lời nói nghe qua hết sức tầm thường này. Hơn nữa bằng vào sự giúp đỡ điều tra tình hình thực địa của lão già kia, hắn ở trong Tòa án Quân sự xử bắn Lai Khắc cũng là như thế, giờ phút này hiên ngang hành tẩu ở bên trong Tòa nhà Nghị Viện cũng là như thế.
Một thanh âm giòn vang giống hệt như là thanh âm bẻ gãy một nhành cây khô đột nhiên vang lên, không khí chợt toát ra một thứ mùi khô nồng của thuốc súng, một viên đạn từ trong họng súng lục phun ra, hai gã chiến sĩ tinh nhuệ của Thanh Long Sơn đang tiến hành canh gác bên ngoài cửa phòng tuy rằng mãi vẫn luôn cảnh giác nhìn chăm chú hai đầu hành lang, thế nhưng mà đối diện với tốc độ nhanh đến mức không thể tưởng tượng nổi của Hứa Nhạc, căn bản không kịp làm ra bất cứ phản ứng nào cả, trên người tuôn ra hai luồng huyết hoa, liền rên rỉ ngã xuống.
Hai chân Hứa Nhạc dẫm mạnh một cái, như một luồng gió phóng vọt tới, ở phía sau gáy của hai người bọn họ bồi thêm hai cú chặt mạnh bằng cạnh bàn tay. Sau khi xác nhận cẩn thận hai người bọn họ đã không còn bất cứ năng lực chống cự nào nữa, hắn mới ngẩng đầu liếc mắt nhìn về phía hệ thống camera không chỗ nào không có bên trong Tòa nhà Nghị Viện.
Cỗ Máy vi tính Trung ương Liên Bang cự tuyệt trợ giúp hắn tắt đi các thiết bị theo dõi điện tử bên trong Tòa nhà Nghị Viện, bởi vì ba cái định luật trung tâm chết tiệt kia lúc này đang chiếm thượng phong trong cái hồi đấu tranh tâm lý kịch liệt của lão già kia. Nhưng mà tuy không có lão già kia, Hứa Nhạc lại vẫn như cũ còn rất nhiều những thủ đoạn khác, ví dụ như là cái vật nhỏ có khả năng phát ra lam quang nhàn nhạt đang nằm bên trong cái ba lô trên vai hắn kia.
Trừ bỏ những loại ổ khóa vật lý cổ xưa nguyên thủy nhất ra, hiện tại bên trong xã hội này căn bản không có bất cứ cái khóa điện tử nào có thể ngăn cản được hai bàn tay Bảo Dưỡng Sư thiên tài của hắn cả. Theo một tiếng rắc nhỏ vang lên, cánh cửa phòng với dãy số 2046, đại biểu cho dấu hiệu của Bộ Văn hóa Nghệ thuật của Ủy ban Quản lý Liên Bang đã lặng lẽ không một tiếng động mở ra.
Hứa Nhạc vừa tiến vào bên trong phòng ngủ, ngọn đèn cảm ứng tự động ngoài cửa phòng nhất thời sáng lên. Vị Ủy viên Kim Cầu Đức đang ngủ trên giường tỉnh lại so với trong tưởng tượng của Hứa Nhạc còn nhanh hơn rất nhiều. Đại khái là bởi vì nguyên nhân thân là người chủ trì của vô số các hoạt động thanh tẩy nội bộ tại Thanh Long Sơn, vị lão nhân này hẳn là đã bị không biết bao nhiêu người thù hận, cho nên cũng có được một chút mẫn cảm tự nhiên nào đó đối với sự nguy hiểm.
Nhìn thấy gã nam nhân trên người mặc một kiện áo thể thao che khuất cả đầu, nhìn thấy cái khuôn mặt bình tĩnh che bên dưới bóng râm của vành nón, nhìn thấy khẩu súng ống lạnh như băng nằm trong tay đối phương, vị lão nhân Kim Cầu Đức này hết sức bất ngờ là cũng không hề có chút bối rối nào cả, cũng càng không có chút tình tự tuyệt vọng gì, mà chỉ là vẻ mặt không một chút biểu tình, đưa tay lên vuốt vuốt một chút mái tóc bạc phơ trên đầu mình, sau đó hết sức thô lỗ co chân đạp cho nàng nữ nhân đã bị dọa đến mức toàn thân run rẩy nằm ngay bên cạnh mình, từ trên cái bàn ngủ cạnh giường cầm lên một điếu xì gà mùi thô.
- Người trẻ tuổi, cậu thật sự rất bình tĩnh đó!
Kim Cầu Đức đã già rồi, vừa mới từ trong giấc ngủ tỉnh lại, thanh âm nói chuyện vẫn còn mang theo chút khàn khàn nhàn nhạt. Ông ta cắn mạnh đầu điếu xì gà mùi thô kia, sau đó châm lên, mạnh mẽ hút nhanh hai hơi, ho khan nói:
- Cậu đã có thể không nổ súng ngay lập tức khi vừa mới bước chân vào phòng, điều đó đã nói lên rằng mức độ linh mẫn của cậu đã vượt qua sự tưởng tượng của ta.
Hứa Nhạc trầm mặc giơ súng lên, nhắm thẳng vào mi tâm của Kim Cầu Đức, nhưng cũng không có khu động cò súng.
Dựa theo tính cách cùng với phương thức làm việc từ trước đến giờ của hắn, một khi đã quyết định muốn giết chết gã đại nhân vật Thanh Long Sơn này nhằm để báo thù cho Thi công tử, như vậy thì hắn tuyệt đối sẽ không giống như một gã nam diễn viên điện ảnh vậy, lưu lại cho đối phương quá nhiều thời gian để nói lời vô nghĩa, cho dù là sám hối đi chăng nữa cũng đều không được. Nhưng mà vừa rồi ngay khi hắn chuẩn bị khu động cò súng, chấm dứt sinh mệnh của đối phương, thì lão già kia vốn đã trầm mặc suốt một đêm dài, lúc này đột nhiên phát ra một lời cảnh báo phi thường rõ ràng. Cái chiếc nhẫn nằm trên ngón tay trỏ của đối phương kia tựa hồ có vấn đề. Chiếc nhẫn kia đang không ngừng phát ra những luồng sóng tín hiệu không hề gián đoạn.
Kim Cầu Đức hút nhanh một điếu xì gà mùi thô nhằm lấy lại sự bình tĩnh, bàn tay phải lão khẽ đưa lên một chút, ngón cái mân mê nhẹ cái chiếc nhẫn mới tinh nằm trên ngón trỏ, bình thản nói:
- Ta rất thích giao tiếp với những người thông minh, bằng không thì đối phương làm sao thấy rõ ràng được sự sắp xếp của ta, ngu xuẩn chạy đến giết ta, đồng thời cũng giết luôn đi người mà hắn yêu quý nhất. Một cái giá phải trả lớn như vậy đều khiến người khác phi thường không thoải mái a!
- Hiện tại đang có một cái móc khóa gấu trúc bằng bông đang ở trong phòng Trương Tiểu Manh, thậm chí còn đang ở ngay bên cạnh thân thể của nàng nữa...
Vị lão nhân khẽ ho khan hai tiếng, sau đó bình tĩnh giải thích:
- Đó là một quả bom điện từ phi thường tuyệt vời, tuyệt vời đến mức nếu như không phải đám chuyên gia bom mìn nói cho ta biết, ta cũng không nhìn ra nổi nữa a!
Ông ta khẽ giơ nhẹ bàn tay phải của mình lên, quơ quơ một chút chiếc nhẫn kia, nhìn Hứa Nhạc, mỉm cười nói:
- Chiếc nhẫn này chính là công tắc khởi động của quả bom, hơn nữa lại còn khả năng khởi động bằng cảm ứng sinh lý nữa. Chỉ cần mấy cái số liệu sinh lý của ta, ví dụ như là huyết áp, nhiệt độ cơ thể, hay là phản ứng cơ bắp chẳng hạn có chút gì đó biến hóa, cũng nói chính xác hơn là ta chết đi, như vậy thì quả bom điện từ kia sẽ tự động được kích hoạt, nổ tung luôn cái cô nàng nữ đánh cá kiêu ngạo kia…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.