Quyển 2 - Chương 185: Căn cứ Cựu Nguyệt
Miêu Nị
30/03/2013
Bên trong tầng vũ trụ màu lam sẫm, vô vàn tinh cầu đang yên lặng dõi theo chiếc phi thuyền đang du hành trong vũ trụ thinh lặng, mà những con người trên chiếc phi thuyền đó cũng đang chăm chú quan sát lại chúng. Và ngay bên dưới cái tinh vực tăm tối đó là một trạm vũ trụ hình lục giác đang phản ánh lên thứ ánh sáng của một hằng tinh, còn sáng hơn bất cứ ngôi sao nào xung quanh nó. Trạm vũ trụ lục giác im lặng bao quát toàn bộ bề mặt tinh cầu, sẵn sàng nghênh đón những chiếc phi thuyền vũ trụ nhảy ra từ tầng khí quyển.
Hứa Nhạc đứng bên cửa sổ mạn tàu, nheo mắt nhìn cái trạm vũ trụ đang dần dần lùi xa, tâm trạng đột nhiên có chút kích động. Hắn cũng đã từng được du hành vũ trụ. Đó là lần đi từ Đông Lâm đến Thủ Đô Tinh Quyển trên chiếc tàu vũ trụ mang tên Cổ Chung Hào, cũng dừng lại trên cái trạm vũ trụ khổng lồ này để chuyển tiếp phi thuyền. Nhưng lần này, chiếc phi thuyền vũ trụ lên thẳng mà hắn đang ngồi cũng không dừng lại tại đó để nghỉ ngơi, mà trực tiếp bứt phá khỏi lực hấp dẫn của hành tinh cùng lực ma sát của tầng khí quyển, hướng thẳng về phía căn cứ Cựu Nguyệt.
Công ty Cơ khí Quả Xác cũng có hạm đội thương mại của riêng mình. Mặc dù số lượng cũng không nhiều nhưng tính năng thì vô cùng ưu việt. Lần này Tổ Kỹ Thuật đến căn cứ Cựu Nguyệt để tham gia cuộc đối chiến thí nghiệm robot thế hệ mới, nên đã được Tổng công ty cấp cho chiếc phi thuyền vũ trụ tốt nhất, căn bản không cần phải dừng lại ở Trạm không gian để tiếp thêm năng lượng hay tiến hành trung chuyển.
Ánh sáng của những hằng tinh bên ngoài đột nhiên tối hẳn lại. Hứa Nhạc biết là phi thuyền đang chuyển hướng. Hắn quay lại chỗ ngồi của mình, quay sang nhìn bốn phía đồng đội với những nét mặt vô cùng nghiêm túc, tâm trạng cũng trở nên có chút căng thẳng. Những Nhân viên Kỹ thuật của Công ty Cơ khí Quả Xác đều mặc bộ quân phục màu xám đậm. Bởi vì trên danh nghĩa mà nói, bọn họ đều là những quân nhân ngoài biên chế của Quân Đội Liên Bang. Ngay cả Thương Thu cũng có một cái thân phận là Thiếu Tá văn phòng.
Trên chiếc phi thuyền này, chỉ có một người duy nhất không mặc quân phục, chính là Bạch thư ký bên cạnh Hứa Nhạc và ngài Tổng Giám Đốc công ty Quả Xác đang ngồi trong khoang VIP xa hoa trên kia. Bạch Ngọc Lan năm xưa trong Quân Đội đã phạm phải sai lầm nghiêm trọng, bị khai từ quân tịch. Còn ngài Tổng Giám Đốc Quả Xác thì lại xem thường việc dùng một bộ quân phục để nhắc nhở mọi người về quyền lực của mình.
Tổng Giám Đốc Công ty Cơ khí Quả Xác, nếu đặt vào những địa phương giống như Đông Lâm hay Tây Lâm của Liên Bang thì đại khái cũng ở cấp bậc Trưởng ban Quản lý Hành chính cấp Đại khu. Thời gian mấy ngày gần đây, thái độ mà Công ty Cơ khí Quả Xác thể hiện trong cuộc đấu tranh nội bộ Liên Bang là hoàn toàn không phù hợp với địa vị của Công ty khổng lồ này trong Liên Bang. Hứa Nhạc nghĩ đến vị Tổng Giám Đốc mới hơn 40 tuổi kia, trong lòng không khỏi có chút nghi hoặc.
Mấy ngày nay, Tổng Giám Đốc Quả Xác không để lộ ra bất cứ động thái gì. Nguyên nhân chủ yếu là ông ta vừa mới được Ủy ban Quản lý Liên Bang bổ nhiệm làm Tổng Giám Đốc Quả Xác chưa đầy một năm. Và đúng khoảng thời gian ông ta nhậm chức, nội bộ Công ty Cơ khí Quả Xác lại xảy ra không biết bao nhiêu chuyện. Sau cuộc thực nghiệm thất bại mùa thu năm ngoái, Viện Khoa Học Liên Bang dựa vào lý do tham gia vào quá trình nghiên cứu cải tạo lại kỹ thuật của hệ thống song động cơ, vô sỉ mà bá đạo tham gia vào quá trình nghiên cứu con robot thế hệ mới của Liên Bang. Đây là quyết định chính thức của Ủy Ban Khoa Học Liên Bang, cho nên bên phía Công ty Quả Xác cũng không thể vì chuyện này mà lên án đối phương. Nhưng mà ngay sau đó, Viện Khoa Học Liên Bang lại trộm đi những số liệu quan trọng trong phòng thí nghiệm của Giáo sư Trầm Dụ Lâm. Rồi đến vị Đổng sự độc lập, Chủ quản Kỹ thuật cao cấp, thành viên trong Ban Giám Đốc của Quả Xác lại có chút vấn đề. Tất cả các loại phiền não rủ nhau xuất hiện cùng một lúc khiến ngài tân Tổng Giám Đốc vô cùng phẫn nộ, cũng không khỏi có chút sứt đầu mẻ trán. Những tranh chấp trong nội bộ Hội đồng Quản trị Công ty Cơ khí Quả Xác không khác gì những tranh chấp trong nội bộ Liên Bang, vẫn chưa hoàn toàn bình lặng. Ngài Tổng Giám Đốc không thể suốt ngày dành thời gian cho những tranh chấp chính trị đó. Hơn ai hết, ông ta hiểu được ý nghĩa quan trọng của con robot thế hệ mới này đối với Liên Bang, với công ty, nên ông ta đã đích thân dẫn đầu Tổ Kỹ Thuật, cùng ngồi trên chiếc phi thuyền này hướng về căn cứ Cựu Nguyệt.
Du hành trong vũ trụ thực sự cũng hơi có chút nhàm chán. Những vũ công nóng bỏng trên màn hình cũng không thể nào thu hút ánh mắt của quá nhiều người. Tất cả những người trong Tổ Kỹ Thuật đều đang đắm chìm trong những suy nghĩ về cuộc đối chiến robot sẽ bắt đầu vào ngày kia, phân tích lại phần nội dung kỹ thuật mà mình phụ trách để đảm bảo không một sai sót nào xuất hiện.
Thương Thu lần này không đi cùng với Tổ Kỹ Thuật. Công tác thu thập phân tích và đánh giá số liệu của cuộc đối chiến thí nghiệm robot được thực hiện tại phòng điều khiển trên mặt đất. Cô ta vẫn còn nhiều công việc rất quan trọng phải làm nên được ở lại.
Hứa Nhạc quay sang nhìn Bạch Ngọc Lan bên cạnh mịm nãy giờ vẫn cúi đầu, không tránh khỏi nảy ra suy nghĩ nếu như giờ này có thêm Thương Thu bên cạnh mình thì cuộc hành trình này cũng không đến nỗi nhàm chán như thế này. Bạch Trầm thư ký trầm mặc, yên lặng quá mức, thực sự không phải là một người bạn đồng hành tốt.
Đúng lúc đó thì loa phát thanh bỗng vang lên một thanh âm. Hứa Nhạc khẽ giật mình, rời khỏi ghế, tiến về phía phòng Tổng Giám Đốc. Không lâu sau, hắn đã quay trở lại, nét mặt hơi có chút tối sầm lại, ngồi vào vị trí cũ, nhịn không được lại liếc nhanh một cái sang phía Bạch Ngọc Lan, lòng thầm nghĩ không biết cái tin tức này nên nói luôn bây giờ hay đợi đến khi trận đối chiến robot bắt đầu rồi mới nói. Bạch Ngọc Lan cảm nhận rõ sự biến đổi cảm xúc trên gương mặt Hứa Nhạc, nhẹ nhàng hỏi:
- Bên kia đã chọn được phi công rồi à?
- Đúng vậy.
Cuộc thí nghiệm robot đối chiến quan trọng này không biết đã thu hút bao nhiêu sự chú ý của mọi người. Vì vậy hai bên nhất định sẽ chọn những phi công thành thục nhất, lợi hại nhất trong Liên Bang. Hứa Nhạc nghĩ đối phương vẫn chưa đoán được việc Công ty Cơ khí Quả Xác quyết định chọn Bạch Ngọc Lan làm phi công chính, nhưng hắn cũng không thể nào đoán được, đối phương dùng cách nào lại có thể thuyết phục được tên gia hỏa đó đích thân xuất mã như vậy.
Hắn trầm mặc một lúc lâu, rồi mới nói:
- Là Lý Cuồng Nhân.
Cặp lông mày thanh tú của Bạch Ngọc Lan hơi nhíu lại rồi lại nhanh chóng giãn ra. Tất cả chỉ xảy ra trong chốc lát, giống như những gợn sóng giữa hồ nước tạo ra bởi một viên sỏi vậy. Hắn rút từ trong túi ra một điếu thuốc, châm lửa rồi bắt đầu hút một hơi thật sâu. Hứa Nhạc cứ cho là Bạch Ngọc Lan không biết hút thuốc. Hắn không hề biết rằng cái đêm Bạch Ngọc Lan nhìn thấy hắn điều khiển con robot thực hiện những động tác tấn công sắc bén ấy, cũng đã âm thầm hút một điều thuốc. Hắn càng không biết vào cái thời khắc con robot MX chế tạo thành công, Bạch Ngọc Lan cũng đã lén lút hút một điếu.
Bạch thư ký không phải là không hút thuốc, nhưng chỉ là lúc hắn cảm thấy cực kỳ chấn động thực sự thì mới châm một điếu thôi.
Chuông báo cháy trong phi thuyền vũ trụ rú lên ầm ĩ. Thanh âm cảnh báo tự động bằng giọng nữ bắt đầu vang lên. Những thành viên trong Tổ Kỹ Thuật ngồi bốn phía cũng bừng tỉnh khỏi dòng suy nghĩ của mình, tò mò nhìn về phía bọn Hứa Nhạc đang ngồi. Điều mà bọn họ nhìn thấy chỉ là hai khuôn mặt trầm ngâm mệt mỏi. Trong tích tắc bọn họ cũng đã hiểu ra một điều gì đó.
Nghe cái giọng nữ tự động không ngừng phát đi phát lại lời cảnh cáo, Hứa Nhạc cũng cảm thấy có chút buồn bực, chỉ hận không thể giơ chân đá bay cái loa đi.
- Đúng là ‘Ghét của nào trời trao của ấy’.
Bạch Ngọc Lan chỉ hút ba hơi, điếu thuốc kẹp giữa hai ngón tay đã cháy hết phân nửa. Hắn ho nhẹ hai tiếng, nói:
- Ông chủ, xem ra những nhân vật sau lưng ông, cũng không có được uy lực như những gì ông tưởng tượng.
Không biết tự lúc nào, Bạch Ngọc Lan bắt đầu dùng hai chữ ‘ông chủ’ để gọi Hứa Nhạc, cũng có thể là nể mặt cái khoản tiền hai ngàn vạn đồng Liên Bang. Hứa Nhạc hiểu rõ ý nghĩa của những lời Bạch Ngọc Lan vừa nói. Ở Đặc khu Thủ Đô, cả hai đã có cả một cuộc nói chuyện khá dài. Thai Gia luôn đứng phía sau Hứa Nhạc, cùng với Lý Gia ở Phí Thành vốn có mối quan hệ rất thân thiết. Tại sao cái tên Lý Cuồng Nhân kia lại nhúng tay vào cuộc đối chiến robot lần này?
Ngài Tổng Giám Đốc của công ty Quả Xác cũng chỉ vừa mới nhận được tin tức này mà thôi. Hứa Nhạc lúc này đang ở trong phi thuyền vũ trụ, dù trong lòng có trăm ngàn mối nghi hoặc thì cũng không thể nào gọi điện thoại đi chất vấn người này người kia được, nên hắn tốt nhất là im lặng. Bạch thư ký mắt hơi cụp xuống, ngón tay chậm rãi mân mê nửa điếu thuốc, nghĩ đến gã đối thủ không ai bì nổi hai ngày sắp tới của mình, cũng bắt đầu chìm trong im lặng.
Trong lúc hai con người chìm đắm trong suy tư trầm mặc thì một tinh cầu hoang vu xuất hiện chếnh chếch bên ngoài chiếc phi thuyền vũ trụ. Màu đất vàng trên bề mặt tinh cầu dưới ánh sáng hằng tinh càng thêm rõ nét, hoang tàn. Chỉ có một khối kiến trúc tựa như trân châu khổng lồ trên bề mặt tinh cầu với chất liệu màu đen trải đều bốn phía mới nhắc cho bọn họ nhớ rằng, đây không phải là một tinh cầu hoang phế không có người ở, mà là cái hộ tinh lớn nhất của Thủ đô Tinh Quyển, Cựu Nguyệt.
Trong lần thứ hai mà nhân loại tiến quân vào vũ trụ, hành tinh đầu tiên được khám phá chính là cái hành tinh được ghi lại trong Văn học Liên Bang, là cái tinh cầu vệ tinh đã làm bạn với tinh cầu thủ đô hơn mười triệu năm nay, được xưng là mặt trăng thứ nhất, thế nhưng dân chúng trong Liên Bang bình thường vẫn quen gọi là Cựu Nguyệt.
Công tác khai phá Cựu Nguyệt đã được tiến hành rất nhiều năm rồi. Mặc dù cho đến tận ngày hôm nay, các nhà khoa học đã nỗ lực cố gắng kiến tạo lại hệ thống sinh thái nhưng đều lần lượt đi từ thất bại này cho đến thất bại khác. Hiện tượng thoát khí dưới tác dụng của môi trường trọng lực thấp vẫn chưa có cách nào giải quyết được. Nhưng nhân loại vẫn không ngừng tiến hành thâm nhập sâu vào việc khai phá Cựu Nguyệt.
Nhưng khối kiến trúc hình dạng giống như viên trân châu mà lúc nãy bọn họ nhìn thấy từ trên phi thuyền vũ trụ thực ra chính là một cái căn cứ với hơn bảy trăm người sinh sống và làm việc trong đó. Bên ngoài bề mặt của cái căn cứ được bao trùm vô số những tấm hợp kim mỏng với độ cứng cực kỳ cao, có tác dụng dùng để để lọc bỏ ánh sáng mãnh liệt từ hằng tinh cùng với những tia xạ tuyến vũ trụ không nơi nào không có trên khắp hằng tinh này. Đồng thời nó cũng có tác dụng giúp cách ly hệ thống sinh thái bên trong căn cứ với thế giới bên ngoài.
Những miếng vật liệu màu đen sắp xếp khắp nơi bốn phía xung quanh căn cứ Cựu Nguyệt chính là loại vật liệu có tác dụng hấp thu năng lượng mặt trời, vốn là lợi dụng nguồn tài nguyên khoáng sản khai thác được từ bốn hành tinh lân cận mà tổng hợp thành. Hệ thống này hấp thu năng lượng bức xạ từ phía mặt trời, chuyển hóa thành điện năng khổng lồ, hiện nay đã có thể cung cấp đầy đủ cho tất cả nhu cầu của vô số trang bị quân dụng cũng như dân dụng sinh hoạt trên căn cứ Cựu Nguyệt.
Cái tinh cầu khắp nơi đều tràn ngập một màu đen này chính là một trong năm tinh cầu lớn nhất đang được Liên Bang không ngừng tiến hành hoạt động cải tạo, đã ngốn của Liên Bang không biết bao nhiêu tiền của và thời gian, là một trong những vinh quang vô thượng của nhân loại. Dưới ngòi bút của thi nhân nhất định sẽ viết nên những dòng miêu tả đầy ắp thi tình như: ngòi bút khổng lồ của nhân loại đã tô lên cái hành tinh hoang vu phía chân trời một lớp màu sắc phi tự nhiên, có thể thay thiên đổi địa, tự nhiên là kinh thiên động địa.
Trên căn cứ Cựu Nguyệt này có hơn trăm căn cứ nhỏ bên trong. Lớn nhất trong số đó đương nhiên sẽ là căn cứ lắp ráp thiết bị quân dụng của Quân Đội Liên Bang và xưởng chế tạo phi thuyền vũ trụ của Công ty Cơ khí Quả Xác. Nghe nói, bên dưới khu quản chế đặc biệt của Quân Đội Liên Bang, phía sau căn cứ Cựu Nguyệt còn có một căn cứ địa cực lớn nữa. Căn cứ địa bí mật này chuyên phụ trách việc tiếp tế tiếp viện cho ba hạm đội lớn của Liên Bang. Chẳng qua bình thường thì nhân dân Liên Bang vĩnh viễn không thể nhìn thấy được cái căn cứ địa tuyệt mật.
Một chiếc phi thuyền thương vụ màu trắng nhạt dưới sự hướng dẫn của Trung tâm Kiểm soát Không lưu của căn cứ Cựu Nguyệt, vẽ nên một đường thẳng tắp hướng về phía điểm tiếp đất đã định sẵn từ trước. Chỉ nhìn từ thiết kế bên ngoài đã đủ để nhận ra đây là một chiếc phi thuyền liên vận trực tiếp, có thể từ trên mặt đất bây xuyên qua tầng khí quyển bất cứ hành tinh nào, tiến nhập vào trong vũ trụ. Bên hông phi thuyền có sơn một dòng chữ lớn rất bắt mắt: ‘Nơi nào có kim loại, nơi đó có Quả Xác’.
Căn cứ địa Cựu Nguyệt hình viên trân châu khổng lồ mỗi lúc một rõ nét hơn. Những thành viên trong Tổ Kỹ Thuật công ty Quả Xác trên phi thuyền sớm đều đứng cả dậy, ồ lên một tiếng đầy kinh ngạc. Những của nhân loại đối với vũ trụ bao la luôn khiến cho đám kĩ sư này nảy sinh một cảm giác sùng kính từ tận tâm can. Những vị Giáo sư, Công Trình Sư này đều là những người nghiên cứu sâu sắc đối với robot cùng với chiến hạm vũ trụ, nhưng đại đa số những người bọn họ, đây lại là lần đầu tiên được đến căn cứ Cựu Nguyệt. Cảm giác kích động lúc này là không gì có thể diễn tả nổi. Thậm chí ngay trong lúc này, bọn họ căn bản không hề muốn nghĩ đến cuộc đối chiến robot sẽ diễn ra vào ngày kia.
Mênh mông vô bờ, tựa như những thảo nguyên tại Đại khu Đông Lâm hay là Hắc Hải trải dài vô tận… quả thực đúng là một cảnh tượng vô cùng bao la hùng vĩ. Ngay cả việc đem những phiến lá hợp kim mỏng bao trùm toàn bộ căn cứ Cựu Nguyệt, biến nó thành hình dạng một viên trân châu khổng lồ, cũng là một quá trình khiến cho người ta kinh ngạc rồi. Bản thân Hứa Nhạc cũng cảm thấy kích động với những thứ đang bày ra trước mắt, nhưng cái tin xấu nhận được trên đường đi vẫn khiến cho tâm trạng của hắn vô cùng nặng nề, nên có chút lãnh cảm với cái khung cảnh kỳ vĩ này.
Phi thuyền vũ trụ chuyên dụng của Công ty Cơ khí Quả Xác cũng không hạ cánh xuống cứ địa của mình mà trực tiếp đáp thẳng xuống căn cứ địa lắp ráp thiết bị quân dụng vũ trụ của Bộ Quốc Phòng. Trong âm thanh chói tai của khí lưu và thanh âm thiết bị định vị điện tử, chiếc phi thuyền nhẹ nhàng hạ cánh xuống bến cảng. Sau đó được các thiết bị cố định cỡ lớn, gắn chặt nó xuống mặt đất.
Thanh âm cảnh báo đã tắt, Tổ Kỹ Thuật xếp hàng từng người một bước xuống phi thuyền, ngồi lên chiếc xe điện tự động ngay bên dưới, chạy theo con đường hầm dài chừng 10km, hướng về một nới u ám và yên lặng.
Ngài Tổng Giám Đốc công ty Quả Xác có xe chuyên dụng đưa đón, nên sớm đã tách ra khỏi bọn họ. Hứa Nhạc để ý thấy sắc mặt của ngài Tổng Giám Đốc hơi có chút sa sầm. Viên thư ký riêng bên cạnh ông ta thì đang cầm điện thoại, không ngừng tranh luận với một người nào đó. Đại khái là Tổng Giám Đốc công ty Quả Xác đã cảm giác được một tia nguy hiểm nào đó trong sự việc lần này.
Trong Liên Bang có quá nhiều người không muốn Quả Xác có được tiêu chuẩn con robot thế hệ mới. Hứa Nhạc nghĩ đến điều này không khỏi có chút chạnh lòng. Thiết Toán Lợi Gia cho dù có là một trong Thất Đại Gia Tộc Liên Bang, nhưng dù sao lại có thể có được sức ảnh hưởng lớn đến như vậy? Hắn nhìn điện thoại của mình, xác nhận lại một lần nữa trong đường hầm dưới lòng đất cũng có tín hiệu điện thoại, liền trực tiếp gọi thẳng đến điện thoại của Trầm thư ký.
Hắn tường thuật lại những gì mới được biết cho đối phương qua điện thoại, rồi im lặng chờ đợi câu trả lời.
Đầu dây bên kia, Trầm Cách im lặng một lúc lâu rồi mới nói:
- Thông tin này tôi cũng vừa mới nhận được từ bên phía bộ phận tình báo. Đây nhất định là chủ ý mà ngài Nghị Viên Mạch Đức Lâm đề ra với vị Cố vấn An toàn Quốc gia. Còn về phía Phí Thành Lý Gia… tôi không có được sức ảnh hưởng này.
- Còn phu nhân thì sao?
Hứa Nhạc tiếp tục hỏi. Bất luận đối phương lựa chọn phi công nào thì cũng không làm suy chuyển sự tin tưởng của hắn dành cho Tiểu Bạch Hoa, và những phán đoán về con Tử Hải. Nhưng Lý Phong thì lại khác, hắn là một kẻ điên, một tên cuồng nhân, là cháu đích tôn của Phí Thành Lý Gia, là phi công siêu cấp trước giờ khó gặp của Quân Đội Liên Bang.
Nếu lúc này để cho Hứa Nhạc và Lý Cuồng Nhân đánh nhau một trận, hắn cũng không ngại. Nhưng nếu đúng như những gì Bạch Ngọc Lan đã từng nói, bàn về việc điều khiển robot thì thực lực của Lý Cuồng Nhân lại vô cùng đáng sợ. Đây là kết quả tạo thành bởi những chiến tích.
Ngồi dưới cái trần cong khổng lồ, Hứa Nhạc lặng im ngắm những phiến lá mỏng trong suốt dày hơn 10 thước qua lớp thủy tinh, có chút tò mò về thứ vật liệu chế tạo nên mớ lá mỏng này và nguyên lí vận hành của thiết bị bổ sung trọng lực trong căn cứ địa. Chỉ có ra bên ngoài không gian mới biết nền văn minh khoa học kỹ thuật hàng vạn năm của Liên Bang đã phát triển đến bước nào. Mặc dù hắn được mọi người xưng tụng là thiên tài trong lĩnh vực sửa chữa máy móc thì cũng không thể nào hoàn toàn hiểu hết những cái lĩnh vực khoa học kỹ thuật nhiều như sao trời trong Liên Bang này.
Đã gọi hết mấy cuộc điện thoại, cũng không có bất cứ tin tức tốt nào. Thư ký của ngài Tổng Giám Đốc vừa gọi điện xong, bước tới kể lại với một giọng nói rất chán nản rằng tất cả những can thiệp từ phía công ty với Chính phủ Liên Bang đều đã hoàn toàn thất bại. Bởi vì trong hội nghị thượng đỉnh tại Văn phòng Tổng Thống, chính miệng lão Quân Thần của Phí Thành Lý Gia đã đồng ý với vị Cố vấn An toàn Quốc gia rằng hai bên có thể tùy ý lựa chọn phi công.
Chính bởi vì cái tâm trạng nặng nề này mà Hứa Nhạc mới chuyển sang nghiên cứu cấu tạo của căn cứ địa, rồi lại ngắm quang cảnh vũ trụ qua lớp lá mỏng. Nhưng mà cho dù là thế nào đi chăng nữa, nhưng tâm trạng của hắn vẫn như trước không cách nào bình tĩnh được như trước. Hắn lúc này thậm chí còn có chút hối hận trong lòng. Nếu sớm biết được chuyện này thì ngay từ đầu hắn đã nhanh chân mời Lý Cuồng Nhân làm phi công cho bên phía Quả Xác rồi?
Khu sinh hoạt của căn cứ địa lắp ráp quân dụng vốn rất yên tĩnh. Trên bộ khung căn cứ cao chừng hơn trăm thước, con robot vệ sinh tự động đang men theo hệ thống khung hợp kim chậm rãi tiến hành công việc lau chùi của mình. Hứa Nhạc bưng tách trà, nhấp lấy một ngụm, lại cảm thấy ý nghĩ vừa rồi của mình thật là có lỗi với Bạch Ngọc Lan bên cạnh hắn.
- Những lời nói trong khách sạn ngày hôm đó đều là giả cả.
Bạch Ngọc Lan nhỏ nhẹ nói.
- Tôi đã tận mắt chứng kiến Lý Phong điều khiển robot. Phải chính diện đối đầu với hắn, tôi chẳng có chút xíu tự tin nào hết. Chẳng qua một khi mục tiêu của chúng ta cũng chỉ là kéo Tử Hải vào trạng thái chiến đấu siêu tầng, duy trì trong thời gian ba phút… chuyện này thì còn có thể làm được.
Nghe được câu nói này, tâm trạng của Hứa Nhạc cũng dần dần bình tĩnh lại. Chính diện đối kháng với truyền nhân độc nhất của Phí Thành Lý Gia, cho dù có tìm được phi công vương bài trong Quân Đội Liên Bang thì cũng chẳng còn ý nghĩa gì cả. Nói một cách tương đối, những hiểu biết của Bạch Ngọc Lan về con robot kiểu mới này còn sâu sắc hơn bất cứ ai. Hơn nữa, cho đến nay Hứa Nhạc vẫn luôn cảm thấy gã nam nhân thanh tú này vẫn còn ẩn giấu thực lực, chưa lần nào thật sự phát huy toàn bộ khả năng của mình.
- Cũng không thay đổi được nữa rồi.
Hứa Nhạc bưng tách trà, nghiêm nghị nói:
- Thôi thì chúng ta cứ việc xử lý hắn vậy.
Bạch Ngọc Lan cũng bưng tách trà lên, cụng nhẹ với hắn.
Vội vàng uống cho xong tách trà, Tổ Kỹ Thuật cũng không có dừng lại quá lâu mà trực tiếp tiến thẳng vào khu căn cứ địa bí mật của căn cứ lắp ráp thiết bị quân dụng của Quân đội Liên Bang. Ngày hôm qua, con robot của công ty Quả Xác, dưới sự bảo vệ cực kỳ nghiêm ngặt của Quân Đội, đã được vận chuyển cẩn thận từ Cảng Đô lên căn cứ Cựu Nguyệt. Dựa theo quy trình được định sẵn từ trước, thì con robot của bọn họ sắp sửa được bắt đầu tiến hành quá trình kiểm tra củng cố lại hệ thống áo giáp bên ngoài, tránh việc bị ảnh hưởng bởi tình trạng trọng lực thấp cùng với việc làm suy giảm hệ thống hỏa lực của nó trước khi tiến hành đối chiến. Các thành viên của Tổ Kỹ Thuật Quả Xác đương nhiên là phải tận mắt quan sát quá trình, nếu không thì ai mà biết được đám Kỹ sư sửa chữa cơ khí của Bộ Quốc Phòng sẽ biến bảo bối của bọn họ thành ra cái dạng gì nữa đây.
Các thành viên của Tổ Kỹ Thuật lần lượt bước qua máy quét kiểm tra bảo mật, tạm thời nhận được quyền hạn thông hành trong căn cứ Cựu Nguyệt, bước về phía nhà kho ngầm. Từ xa bọn họ đã nhìn thấy con robot được bọc trong lớp màn chống bụi đặt ngay chính giữa, đột nhiên cảm thấy trong lòng trở nên vô cùng kích động. Mặc dù chỉ mới mấy ngày không gặp nhưng với tất cả bọn họ mà nói thì tựa như đã là rất lâu rồi.
Hứa Nhạc và Bạch Ngọc Lan như trước, đi cuối cùng trong đoàn người. Khi đi ngang qua máy quét bảo mật cũng không hề có vấn đề gì cả, nhưng ngay khi hai bọn họ vừa bước vào trong gian nhà kho thì một đội quân nhân trang bị đầy mình đã xúm lại bao vây lấy bọn họ.
Hứa Nhạc đứng bên cửa sổ mạn tàu, nheo mắt nhìn cái trạm vũ trụ đang dần dần lùi xa, tâm trạng đột nhiên có chút kích động. Hắn cũng đã từng được du hành vũ trụ. Đó là lần đi từ Đông Lâm đến Thủ Đô Tinh Quyển trên chiếc tàu vũ trụ mang tên Cổ Chung Hào, cũng dừng lại trên cái trạm vũ trụ khổng lồ này để chuyển tiếp phi thuyền. Nhưng lần này, chiếc phi thuyền vũ trụ lên thẳng mà hắn đang ngồi cũng không dừng lại tại đó để nghỉ ngơi, mà trực tiếp bứt phá khỏi lực hấp dẫn của hành tinh cùng lực ma sát của tầng khí quyển, hướng thẳng về phía căn cứ Cựu Nguyệt.
Công ty Cơ khí Quả Xác cũng có hạm đội thương mại của riêng mình. Mặc dù số lượng cũng không nhiều nhưng tính năng thì vô cùng ưu việt. Lần này Tổ Kỹ Thuật đến căn cứ Cựu Nguyệt để tham gia cuộc đối chiến thí nghiệm robot thế hệ mới, nên đã được Tổng công ty cấp cho chiếc phi thuyền vũ trụ tốt nhất, căn bản không cần phải dừng lại ở Trạm không gian để tiếp thêm năng lượng hay tiến hành trung chuyển.
Ánh sáng của những hằng tinh bên ngoài đột nhiên tối hẳn lại. Hứa Nhạc biết là phi thuyền đang chuyển hướng. Hắn quay lại chỗ ngồi của mình, quay sang nhìn bốn phía đồng đội với những nét mặt vô cùng nghiêm túc, tâm trạng cũng trở nên có chút căng thẳng. Những Nhân viên Kỹ thuật của Công ty Cơ khí Quả Xác đều mặc bộ quân phục màu xám đậm. Bởi vì trên danh nghĩa mà nói, bọn họ đều là những quân nhân ngoài biên chế của Quân Đội Liên Bang. Ngay cả Thương Thu cũng có một cái thân phận là Thiếu Tá văn phòng.
Trên chiếc phi thuyền này, chỉ có một người duy nhất không mặc quân phục, chính là Bạch thư ký bên cạnh Hứa Nhạc và ngài Tổng Giám Đốc công ty Quả Xác đang ngồi trong khoang VIP xa hoa trên kia. Bạch Ngọc Lan năm xưa trong Quân Đội đã phạm phải sai lầm nghiêm trọng, bị khai từ quân tịch. Còn ngài Tổng Giám Đốc Quả Xác thì lại xem thường việc dùng một bộ quân phục để nhắc nhở mọi người về quyền lực của mình.
Tổng Giám Đốc Công ty Cơ khí Quả Xác, nếu đặt vào những địa phương giống như Đông Lâm hay Tây Lâm của Liên Bang thì đại khái cũng ở cấp bậc Trưởng ban Quản lý Hành chính cấp Đại khu. Thời gian mấy ngày gần đây, thái độ mà Công ty Cơ khí Quả Xác thể hiện trong cuộc đấu tranh nội bộ Liên Bang là hoàn toàn không phù hợp với địa vị của Công ty khổng lồ này trong Liên Bang. Hứa Nhạc nghĩ đến vị Tổng Giám Đốc mới hơn 40 tuổi kia, trong lòng không khỏi có chút nghi hoặc.
Mấy ngày nay, Tổng Giám Đốc Quả Xác không để lộ ra bất cứ động thái gì. Nguyên nhân chủ yếu là ông ta vừa mới được Ủy ban Quản lý Liên Bang bổ nhiệm làm Tổng Giám Đốc Quả Xác chưa đầy một năm. Và đúng khoảng thời gian ông ta nhậm chức, nội bộ Công ty Cơ khí Quả Xác lại xảy ra không biết bao nhiêu chuyện. Sau cuộc thực nghiệm thất bại mùa thu năm ngoái, Viện Khoa Học Liên Bang dựa vào lý do tham gia vào quá trình nghiên cứu cải tạo lại kỹ thuật của hệ thống song động cơ, vô sỉ mà bá đạo tham gia vào quá trình nghiên cứu con robot thế hệ mới của Liên Bang. Đây là quyết định chính thức của Ủy Ban Khoa Học Liên Bang, cho nên bên phía Công ty Quả Xác cũng không thể vì chuyện này mà lên án đối phương. Nhưng mà ngay sau đó, Viện Khoa Học Liên Bang lại trộm đi những số liệu quan trọng trong phòng thí nghiệm của Giáo sư Trầm Dụ Lâm. Rồi đến vị Đổng sự độc lập, Chủ quản Kỹ thuật cao cấp, thành viên trong Ban Giám Đốc của Quả Xác lại có chút vấn đề. Tất cả các loại phiền não rủ nhau xuất hiện cùng một lúc khiến ngài tân Tổng Giám Đốc vô cùng phẫn nộ, cũng không khỏi có chút sứt đầu mẻ trán. Những tranh chấp trong nội bộ Hội đồng Quản trị Công ty Cơ khí Quả Xác không khác gì những tranh chấp trong nội bộ Liên Bang, vẫn chưa hoàn toàn bình lặng. Ngài Tổng Giám Đốc không thể suốt ngày dành thời gian cho những tranh chấp chính trị đó. Hơn ai hết, ông ta hiểu được ý nghĩa quan trọng của con robot thế hệ mới này đối với Liên Bang, với công ty, nên ông ta đã đích thân dẫn đầu Tổ Kỹ Thuật, cùng ngồi trên chiếc phi thuyền này hướng về căn cứ Cựu Nguyệt.
Du hành trong vũ trụ thực sự cũng hơi có chút nhàm chán. Những vũ công nóng bỏng trên màn hình cũng không thể nào thu hút ánh mắt của quá nhiều người. Tất cả những người trong Tổ Kỹ Thuật đều đang đắm chìm trong những suy nghĩ về cuộc đối chiến robot sẽ bắt đầu vào ngày kia, phân tích lại phần nội dung kỹ thuật mà mình phụ trách để đảm bảo không một sai sót nào xuất hiện.
Thương Thu lần này không đi cùng với Tổ Kỹ Thuật. Công tác thu thập phân tích và đánh giá số liệu của cuộc đối chiến thí nghiệm robot được thực hiện tại phòng điều khiển trên mặt đất. Cô ta vẫn còn nhiều công việc rất quan trọng phải làm nên được ở lại.
Hứa Nhạc quay sang nhìn Bạch Ngọc Lan bên cạnh mịm nãy giờ vẫn cúi đầu, không tránh khỏi nảy ra suy nghĩ nếu như giờ này có thêm Thương Thu bên cạnh mình thì cuộc hành trình này cũng không đến nỗi nhàm chán như thế này. Bạch Trầm thư ký trầm mặc, yên lặng quá mức, thực sự không phải là một người bạn đồng hành tốt.
Đúng lúc đó thì loa phát thanh bỗng vang lên một thanh âm. Hứa Nhạc khẽ giật mình, rời khỏi ghế, tiến về phía phòng Tổng Giám Đốc. Không lâu sau, hắn đã quay trở lại, nét mặt hơi có chút tối sầm lại, ngồi vào vị trí cũ, nhịn không được lại liếc nhanh một cái sang phía Bạch Ngọc Lan, lòng thầm nghĩ không biết cái tin tức này nên nói luôn bây giờ hay đợi đến khi trận đối chiến robot bắt đầu rồi mới nói. Bạch Ngọc Lan cảm nhận rõ sự biến đổi cảm xúc trên gương mặt Hứa Nhạc, nhẹ nhàng hỏi:
- Bên kia đã chọn được phi công rồi à?
- Đúng vậy.
Cuộc thí nghiệm robot đối chiến quan trọng này không biết đã thu hút bao nhiêu sự chú ý của mọi người. Vì vậy hai bên nhất định sẽ chọn những phi công thành thục nhất, lợi hại nhất trong Liên Bang. Hứa Nhạc nghĩ đối phương vẫn chưa đoán được việc Công ty Cơ khí Quả Xác quyết định chọn Bạch Ngọc Lan làm phi công chính, nhưng hắn cũng không thể nào đoán được, đối phương dùng cách nào lại có thể thuyết phục được tên gia hỏa đó đích thân xuất mã như vậy.
Hắn trầm mặc một lúc lâu, rồi mới nói:
- Là Lý Cuồng Nhân.
Cặp lông mày thanh tú của Bạch Ngọc Lan hơi nhíu lại rồi lại nhanh chóng giãn ra. Tất cả chỉ xảy ra trong chốc lát, giống như những gợn sóng giữa hồ nước tạo ra bởi một viên sỏi vậy. Hắn rút từ trong túi ra một điếu thuốc, châm lửa rồi bắt đầu hút một hơi thật sâu. Hứa Nhạc cứ cho là Bạch Ngọc Lan không biết hút thuốc. Hắn không hề biết rằng cái đêm Bạch Ngọc Lan nhìn thấy hắn điều khiển con robot thực hiện những động tác tấn công sắc bén ấy, cũng đã âm thầm hút một điều thuốc. Hắn càng không biết vào cái thời khắc con robot MX chế tạo thành công, Bạch Ngọc Lan cũng đã lén lút hút một điếu.
Bạch thư ký không phải là không hút thuốc, nhưng chỉ là lúc hắn cảm thấy cực kỳ chấn động thực sự thì mới châm một điếu thôi.
Chuông báo cháy trong phi thuyền vũ trụ rú lên ầm ĩ. Thanh âm cảnh báo tự động bằng giọng nữ bắt đầu vang lên. Những thành viên trong Tổ Kỹ Thuật ngồi bốn phía cũng bừng tỉnh khỏi dòng suy nghĩ của mình, tò mò nhìn về phía bọn Hứa Nhạc đang ngồi. Điều mà bọn họ nhìn thấy chỉ là hai khuôn mặt trầm ngâm mệt mỏi. Trong tích tắc bọn họ cũng đã hiểu ra một điều gì đó.
Nghe cái giọng nữ tự động không ngừng phát đi phát lại lời cảnh cáo, Hứa Nhạc cũng cảm thấy có chút buồn bực, chỉ hận không thể giơ chân đá bay cái loa đi.
- Đúng là ‘Ghét của nào trời trao của ấy’.
Bạch Ngọc Lan chỉ hút ba hơi, điếu thuốc kẹp giữa hai ngón tay đã cháy hết phân nửa. Hắn ho nhẹ hai tiếng, nói:
- Ông chủ, xem ra những nhân vật sau lưng ông, cũng không có được uy lực như những gì ông tưởng tượng.
Không biết tự lúc nào, Bạch Ngọc Lan bắt đầu dùng hai chữ ‘ông chủ’ để gọi Hứa Nhạc, cũng có thể là nể mặt cái khoản tiền hai ngàn vạn đồng Liên Bang. Hứa Nhạc hiểu rõ ý nghĩa của những lời Bạch Ngọc Lan vừa nói. Ở Đặc khu Thủ Đô, cả hai đã có cả một cuộc nói chuyện khá dài. Thai Gia luôn đứng phía sau Hứa Nhạc, cùng với Lý Gia ở Phí Thành vốn có mối quan hệ rất thân thiết. Tại sao cái tên Lý Cuồng Nhân kia lại nhúng tay vào cuộc đối chiến robot lần này?
Ngài Tổng Giám Đốc của công ty Quả Xác cũng chỉ vừa mới nhận được tin tức này mà thôi. Hứa Nhạc lúc này đang ở trong phi thuyền vũ trụ, dù trong lòng có trăm ngàn mối nghi hoặc thì cũng không thể nào gọi điện thoại đi chất vấn người này người kia được, nên hắn tốt nhất là im lặng. Bạch thư ký mắt hơi cụp xuống, ngón tay chậm rãi mân mê nửa điếu thuốc, nghĩ đến gã đối thủ không ai bì nổi hai ngày sắp tới của mình, cũng bắt đầu chìm trong im lặng.
Trong lúc hai con người chìm đắm trong suy tư trầm mặc thì một tinh cầu hoang vu xuất hiện chếnh chếch bên ngoài chiếc phi thuyền vũ trụ. Màu đất vàng trên bề mặt tinh cầu dưới ánh sáng hằng tinh càng thêm rõ nét, hoang tàn. Chỉ có một khối kiến trúc tựa như trân châu khổng lồ trên bề mặt tinh cầu với chất liệu màu đen trải đều bốn phía mới nhắc cho bọn họ nhớ rằng, đây không phải là một tinh cầu hoang phế không có người ở, mà là cái hộ tinh lớn nhất của Thủ đô Tinh Quyển, Cựu Nguyệt.
Trong lần thứ hai mà nhân loại tiến quân vào vũ trụ, hành tinh đầu tiên được khám phá chính là cái hành tinh được ghi lại trong Văn học Liên Bang, là cái tinh cầu vệ tinh đã làm bạn với tinh cầu thủ đô hơn mười triệu năm nay, được xưng là mặt trăng thứ nhất, thế nhưng dân chúng trong Liên Bang bình thường vẫn quen gọi là Cựu Nguyệt.
Công tác khai phá Cựu Nguyệt đã được tiến hành rất nhiều năm rồi. Mặc dù cho đến tận ngày hôm nay, các nhà khoa học đã nỗ lực cố gắng kiến tạo lại hệ thống sinh thái nhưng đều lần lượt đi từ thất bại này cho đến thất bại khác. Hiện tượng thoát khí dưới tác dụng của môi trường trọng lực thấp vẫn chưa có cách nào giải quyết được. Nhưng nhân loại vẫn không ngừng tiến hành thâm nhập sâu vào việc khai phá Cựu Nguyệt.
Nhưng khối kiến trúc hình dạng giống như viên trân châu mà lúc nãy bọn họ nhìn thấy từ trên phi thuyền vũ trụ thực ra chính là một cái căn cứ với hơn bảy trăm người sinh sống và làm việc trong đó. Bên ngoài bề mặt của cái căn cứ được bao trùm vô số những tấm hợp kim mỏng với độ cứng cực kỳ cao, có tác dụng dùng để để lọc bỏ ánh sáng mãnh liệt từ hằng tinh cùng với những tia xạ tuyến vũ trụ không nơi nào không có trên khắp hằng tinh này. Đồng thời nó cũng có tác dụng giúp cách ly hệ thống sinh thái bên trong căn cứ với thế giới bên ngoài.
Những miếng vật liệu màu đen sắp xếp khắp nơi bốn phía xung quanh căn cứ Cựu Nguyệt chính là loại vật liệu có tác dụng hấp thu năng lượng mặt trời, vốn là lợi dụng nguồn tài nguyên khoáng sản khai thác được từ bốn hành tinh lân cận mà tổng hợp thành. Hệ thống này hấp thu năng lượng bức xạ từ phía mặt trời, chuyển hóa thành điện năng khổng lồ, hiện nay đã có thể cung cấp đầy đủ cho tất cả nhu cầu của vô số trang bị quân dụng cũng như dân dụng sinh hoạt trên căn cứ Cựu Nguyệt.
Cái tinh cầu khắp nơi đều tràn ngập một màu đen này chính là một trong năm tinh cầu lớn nhất đang được Liên Bang không ngừng tiến hành hoạt động cải tạo, đã ngốn của Liên Bang không biết bao nhiêu tiền của và thời gian, là một trong những vinh quang vô thượng của nhân loại. Dưới ngòi bút của thi nhân nhất định sẽ viết nên những dòng miêu tả đầy ắp thi tình như: ngòi bút khổng lồ của nhân loại đã tô lên cái hành tinh hoang vu phía chân trời một lớp màu sắc phi tự nhiên, có thể thay thiên đổi địa, tự nhiên là kinh thiên động địa.
Trên căn cứ Cựu Nguyệt này có hơn trăm căn cứ nhỏ bên trong. Lớn nhất trong số đó đương nhiên sẽ là căn cứ lắp ráp thiết bị quân dụng của Quân Đội Liên Bang và xưởng chế tạo phi thuyền vũ trụ của Công ty Cơ khí Quả Xác. Nghe nói, bên dưới khu quản chế đặc biệt của Quân Đội Liên Bang, phía sau căn cứ Cựu Nguyệt còn có một căn cứ địa cực lớn nữa. Căn cứ địa bí mật này chuyên phụ trách việc tiếp tế tiếp viện cho ba hạm đội lớn của Liên Bang. Chẳng qua bình thường thì nhân dân Liên Bang vĩnh viễn không thể nhìn thấy được cái căn cứ địa tuyệt mật.
Một chiếc phi thuyền thương vụ màu trắng nhạt dưới sự hướng dẫn của Trung tâm Kiểm soát Không lưu của căn cứ Cựu Nguyệt, vẽ nên một đường thẳng tắp hướng về phía điểm tiếp đất đã định sẵn từ trước. Chỉ nhìn từ thiết kế bên ngoài đã đủ để nhận ra đây là một chiếc phi thuyền liên vận trực tiếp, có thể từ trên mặt đất bây xuyên qua tầng khí quyển bất cứ hành tinh nào, tiến nhập vào trong vũ trụ. Bên hông phi thuyền có sơn một dòng chữ lớn rất bắt mắt: ‘Nơi nào có kim loại, nơi đó có Quả Xác’.
Căn cứ địa Cựu Nguyệt hình viên trân châu khổng lồ mỗi lúc một rõ nét hơn. Những thành viên trong Tổ Kỹ Thuật công ty Quả Xác trên phi thuyền sớm đều đứng cả dậy, ồ lên một tiếng đầy kinh ngạc. Những của nhân loại đối với vũ trụ bao la luôn khiến cho đám kĩ sư này nảy sinh một cảm giác sùng kính từ tận tâm can. Những vị Giáo sư, Công Trình Sư này đều là những người nghiên cứu sâu sắc đối với robot cùng với chiến hạm vũ trụ, nhưng đại đa số những người bọn họ, đây lại là lần đầu tiên được đến căn cứ Cựu Nguyệt. Cảm giác kích động lúc này là không gì có thể diễn tả nổi. Thậm chí ngay trong lúc này, bọn họ căn bản không hề muốn nghĩ đến cuộc đối chiến robot sẽ diễn ra vào ngày kia.
Mênh mông vô bờ, tựa như những thảo nguyên tại Đại khu Đông Lâm hay là Hắc Hải trải dài vô tận… quả thực đúng là một cảnh tượng vô cùng bao la hùng vĩ. Ngay cả việc đem những phiến lá hợp kim mỏng bao trùm toàn bộ căn cứ Cựu Nguyệt, biến nó thành hình dạng một viên trân châu khổng lồ, cũng là một quá trình khiến cho người ta kinh ngạc rồi. Bản thân Hứa Nhạc cũng cảm thấy kích động với những thứ đang bày ra trước mắt, nhưng cái tin xấu nhận được trên đường đi vẫn khiến cho tâm trạng của hắn vô cùng nặng nề, nên có chút lãnh cảm với cái khung cảnh kỳ vĩ này.
Phi thuyền vũ trụ chuyên dụng của Công ty Cơ khí Quả Xác cũng không hạ cánh xuống cứ địa của mình mà trực tiếp đáp thẳng xuống căn cứ địa lắp ráp thiết bị quân dụng vũ trụ của Bộ Quốc Phòng. Trong âm thanh chói tai của khí lưu và thanh âm thiết bị định vị điện tử, chiếc phi thuyền nhẹ nhàng hạ cánh xuống bến cảng. Sau đó được các thiết bị cố định cỡ lớn, gắn chặt nó xuống mặt đất.
Thanh âm cảnh báo đã tắt, Tổ Kỹ Thuật xếp hàng từng người một bước xuống phi thuyền, ngồi lên chiếc xe điện tự động ngay bên dưới, chạy theo con đường hầm dài chừng 10km, hướng về một nới u ám và yên lặng.
Ngài Tổng Giám Đốc công ty Quả Xác có xe chuyên dụng đưa đón, nên sớm đã tách ra khỏi bọn họ. Hứa Nhạc để ý thấy sắc mặt của ngài Tổng Giám Đốc hơi có chút sa sầm. Viên thư ký riêng bên cạnh ông ta thì đang cầm điện thoại, không ngừng tranh luận với một người nào đó. Đại khái là Tổng Giám Đốc công ty Quả Xác đã cảm giác được một tia nguy hiểm nào đó trong sự việc lần này.
Trong Liên Bang có quá nhiều người không muốn Quả Xác có được tiêu chuẩn con robot thế hệ mới. Hứa Nhạc nghĩ đến điều này không khỏi có chút chạnh lòng. Thiết Toán Lợi Gia cho dù có là một trong Thất Đại Gia Tộc Liên Bang, nhưng dù sao lại có thể có được sức ảnh hưởng lớn đến như vậy? Hắn nhìn điện thoại của mình, xác nhận lại một lần nữa trong đường hầm dưới lòng đất cũng có tín hiệu điện thoại, liền trực tiếp gọi thẳng đến điện thoại của Trầm thư ký.
Hắn tường thuật lại những gì mới được biết cho đối phương qua điện thoại, rồi im lặng chờ đợi câu trả lời.
Đầu dây bên kia, Trầm Cách im lặng một lúc lâu rồi mới nói:
- Thông tin này tôi cũng vừa mới nhận được từ bên phía bộ phận tình báo. Đây nhất định là chủ ý mà ngài Nghị Viên Mạch Đức Lâm đề ra với vị Cố vấn An toàn Quốc gia. Còn về phía Phí Thành Lý Gia… tôi không có được sức ảnh hưởng này.
- Còn phu nhân thì sao?
Hứa Nhạc tiếp tục hỏi. Bất luận đối phương lựa chọn phi công nào thì cũng không làm suy chuyển sự tin tưởng của hắn dành cho Tiểu Bạch Hoa, và những phán đoán về con Tử Hải. Nhưng Lý Phong thì lại khác, hắn là một kẻ điên, một tên cuồng nhân, là cháu đích tôn của Phí Thành Lý Gia, là phi công siêu cấp trước giờ khó gặp của Quân Đội Liên Bang.
Nếu lúc này để cho Hứa Nhạc và Lý Cuồng Nhân đánh nhau một trận, hắn cũng không ngại. Nhưng nếu đúng như những gì Bạch Ngọc Lan đã từng nói, bàn về việc điều khiển robot thì thực lực của Lý Cuồng Nhân lại vô cùng đáng sợ. Đây là kết quả tạo thành bởi những chiến tích.
Ngồi dưới cái trần cong khổng lồ, Hứa Nhạc lặng im ngắm những phiến lá mỏng trong suốt dày hơn 10 thước qua lớp thủy tinh, có chút tò mò về thứ vật liệu chế tạo nên mớ lá mỏng này và nguyên lí vận hành của thiết bị bổ sung trọng lực trong căn cứ địa. Chỉ có ra bên ngoài không gian mới biết nền văn minh khoa học kỹ thuật hàng vạn năm của Liên Bang đã phát triển đến bước nào. Mặc dù hắn được mọi người xưng tụng là thiên tài trong lĩnh vực sửa chữa máy móc thì cũng không thể nào hoàn toàn hiểu hết những cái lĩnh vực khoa học kỹ thuật nhiều như sao trời trong Liên Bang này.
Đã gọi hết mấy cuộc điện thoại, cũng không có bất cứ tin tức tốt nào. Thư ký của ngài Tổng Giám Đốc vừa gọi điện xong, bước tới kể lại với một giọng nói rất chán nản rằng tất cả những can thiệp từ phía công ty với Chính phủ Liên Bang đều đã hoàn toàn thất bại. Bởi vì trong hội nghị thượng đỉnh tại Văn phòng Tổng Thống, chính miệng lão Quân Thần của Phí Thành Lý Gia đã đồng ý với vị Cố vấn An toàn Quốc gia rằng hai bên có thể tùy ý lựa chọn phi công.
Chính bởi vì cái tâm trạng nặng nề này mà Hứa Nhạc mới chuyển sang nghiên cứu cấu tạo của căn cứ địa, rồi lại ngắm quang cảnh vũ trụ qua lớp lá mỏng. Nhưng mà cho dù là thế nào đi chăng nữa, nhưng tâm trạng của hắn vẫn như trước không cách nào bình tĩnh được như trước. Hắn lúc này thậm chí còn có chút hối hận trong lòng. Nếu sớm biết được chuyện này thì ngay từ đầu hắn đã nhanh chân mời Lý Cuồng Nhân làm phi công cho bên phía Quả Xác rồi?
Khu sinh hoạt của căn cứ địa lắp ráp quân dụng vốn rất yên tĩnh. Trên bộ khung căn cứ cao chừng hơn trăm thước, con robot vệ sinh tự động đang men theo hệ thống khung hợp kim chậm rãi tiến hành công việc lau chùi của mình. Hứa Nhạc bưng tách trà, nhấp lấy một ngụm, lại cảm thấy ý nghĩ vừa rồi của mình thật là có lỗi với Bạch Ngọc Lan bên cạnh hắn.
- Những lời nói trong khách sạn ngày hôm đó đều là giả cả.
Bạch Ngọc Lan nhỏ nhẹ nói.
- Tôi đã tận mắt chứng kiến Lý Phong điều khiển robot. Phải chính diện đối đầu với hắn, tôi chẳng có chút xíu tự tin nào hết. Chẳng qua một khi mục tiêu của chúng ta cũng chỉ là kéo Tử Hải vào trạng thái chiến đấu siêu tầng, duy trì trong thời gian ba phút… chuyện này thì còn có thể làm được.
Nghe được câu nói này, tâm trạng của Hứa Nhạc cũng dần dần bình tĩnh lại. Chính diện đối kháng với truyền nhân độc nhất của Phí Thành Lý Gia, cho dù có tìm được phi công vương bài trong Quân Đội Liên Bang thì cũng chẳng còn ý nghĩa gì cả. Nói một cách tương đối, những hiểu biết của Bạch Ngọc Lan về con robot kiểu mới này còn sâu sắc hơn bất cứ ai. Hơn nữa, cho đến nay Hứa Nhạc vẫn luôn cảm thấy gã nam nhân thanh tú này vẫn còn ẩn giấu thực lực, chưa lần nào thật sự phát huy toàn bộ khả năng của mình.
- Cũng không thay đổi được nữa rồi.
Hứa Nhạc bưng tách trà, nghiêm nghị nói:
- Thôi thì chúng ta cứ việc xử lý hắn vậy.
Bạch Ngọc Lan cũng bưng tách trà lên, cụng nhẹ với hắn.
Vội vàng uống cho xong tách trà, Tổ Kỹ Thuật cũng không có dừng lại quá lâu mà trực tiếp tiến thẳng vào khu căn cứ địa bí mật của căn cứ lắp ráp thiết bị quân dụng của Quân đội Liên Bang. Ngày hôm qua, con robot của công ty Quả Xác, dưới sự bảo vệ cực kỳ nghiêm ngặt của Quân Đội, đã được vận chuyển cẩn thận từ Cảng Đô lên căn cứ Cựu Nguyệt. Dựa theo quy trình được định sẵn từ trước, thì con robot của bọn họ sắp sửa được bắt đầu tiến hành quá trình kiểm tra củng cố lại hệ thống áo giáp bên ngoài, tránh việc bị ảnh hưởng bởi tình trạng trọng lực thấp cùng với việc làm suy giảm hệ thống hỏa lực của nó trước khi tiến hành đối chiến. Các thành viên của Tổ Kỹ Thuật Quả Xác đương nhiên là phải tận mắt quan sát quá trình, nếu không thì ai mà biết được đám Kỹ sư sửa chữa cơ khí của Bộ Quốc Phòng sẽ biến bảo bối của bọn họ thành ra cái dạng gì nữa đây.
Các thành viên của Tổ Kỹ Thuật lần lượt bước qua máy quét kiểm tra bảo mật, tạm thời nhận được quyền hạn thông hành trong căn cứ Cựu Nguyệt, bước về phía nhà kho ngầm. Từ xa bọn họ đã nhìn thấy con robot được bọc trong lớp màn chống bụi đặt ngay chính giữa, đột nhiên cảm thấy trong lòng trở nên vô cùng kích động. Mặc dù chỉ mới mấy ngày không gặp nhưng với tất cả bọn họ mà nói thì tựa như đã là rất lâu rồi.
Hứa Nhạc và Bạch Ngọc Lan như trước, đi cuối cùng trong đoàn người. Khi đi ngang qua máy quét bảo mật cũng không hề có vấn đề gì cả, nhưng ngay khi hai bọn họ vừa bước vào trong gian nhà kho thì một đội quân nhân trang bị đầy mình đã xúm lại bao vây lấy bọn họ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.