Gian Khách

Quyển 1 - Chương 57: Cảnh cục đêm nói mười năm thực

Miêu Nị

29/03/2013

Phòng tạm giam của Tổng Bộ Cảnh Sát Lâm Hải Châu nằm ngay bên trong tòa nhà của Tổng Bộ Cảnh Sát. Bộ phận phân tích chip vi mạch điện tử, camera theo dõi, nhận dạng vân tay,... mỗi tầng đảm nhiệm một nhiệm vụ, khiến cho toàn bộ tòa nhà nhìn qua có vẻ vô cùng sâm nghiêm. Tất cả mọi người đối với tòa nhà này đều có ý nghĩ kinh người, chỉ cần chân chính bước chân vào bên trong tòa kiến trúc này, sẽ ngay lập tức mất đi ý chí của mình. Những người đã bị bắt vào trong phòng tạm giam muốn bỏ trốn càng là chuyện người si nằm mộng. Đương nhiên, hai gã thanh niên vừa mới bị bắt đêm nay, khẳng định là không có ý định sẽ vượt ngục.

- Thi Công tử vì sao lại bị bắt vào đây?

Một gã cảnh sát sau khi tuần tiểu dãy phòng giam ném xâu chìa khóa cửa phòng lên bàn, cầm lấy một ly trà nóng, nhìn gã cảnh sát bên cạnh hỏi. Trên mặt hắn tràn ngập vẻ tươi cười khi thấy người khác gặp họa. Tổng cục Cảnh sát và nhân viên ngoại vụ của Cục Điều Tra Liên Bang mặc dù không phải là cùng một hệ thống, nhưng dù sao hai cơ quan cũng đều là làm việc cho chính phủ. Vì phục vụ cho việc phá án, hai bên thường xuyên cũng hay phối hợp với nhau. Thi Thanh Hải, quan chức lưu manh nổi tiếng của Cục Điều Tra Liên Bang, trong Cục Cảnh Sát cũng tuyệt đối nổi tiếng. Vốn là giữa hai bộ - cục này cũng có sự cạnh tranh mơ hồ cùng với đấu đá ngấm ngầm, cho nên hôm nay chuyện Cục Cảnh Sát tống giam Thi Thanh Hải vào phòng tạm giam, đám cảnh sát này cũng cảm thấy thập phần vui vẻ.

- Nổ súng bừa bãi trên đường. Nghe nói đối phương là một nhân vật rất có vai vế.

Tên cảnh sát kia thở dài, nói:

- Đắc tội với người như thế, lý do gì đi nữa, chỉ sợ kết cuộc cũng không hay ho. Cho dù hắn đang làm việc ngoại vụ cho Cục Điều Tra, cũng không đến mức bị đưa ra Pháp Viện, nhưng ít nhất cũng phải giao nộp lại súng, tạm thời ngừng công tác.

- Còn người bị thương khi nãy được Cục Trưởng cung kính tiễn ra tận cửa là ai? Có lai lịch gì?

- Không rõ lắm, hình như là từ Quân Khu III tới.

Tên cảnh sát kia nhún nhún vai. Mặc dù không thuận mắt với người của Cục Điều Tra Liên Bang, nhưng chung quy cũng là đồng nghiệp cùng cơ cấu trong Liên bang, mắt nhìn Thi Thanh Hải bị đem tống vào đại lao, hắn cũng không khỏi sinh ra một chút bi phẫn:

- Mấy tên đó ai mà dám động vào? Bất quá nói cũng kỳ quái. Thi Công tử mặc dù trước giờ lưu mạnh, cũng lại là gây chuyện sau khi nhậu say, nhưng nói thế nào cũng không giống là người tính tình cuồng bạo, ở trước mặt nhiều người như vậy lại cư nhiên nổ súng cơ chứ?

- Chuyện này ta nghe Hải Lâm nói lại, hình như là gã bạn hắn tính tình cường liệt mà bốc đồng, uống rượu xong thì không khống chế nổi.

Một tên cảnh sát khác bước ra, tán thưởng nói:

- Chính là anh chàng bị giam chung với Thi Công tử kia. Nhìn qua hình như tuổi cũng còn hơi nhỏ một chút, ai mà ngờ, khi xuống tay lại dứt khoát như vậy... Cậu biết không? Phân cục III phản ứng rất nhanh, phóng xe đến hiện trường, Thi Công tử lúc ấy đang chỉa súng vào tiểu thư nhà kia, còn gã thanh niên nhìn thành thật kia, không ngờ còn đấm cho gã kia một cái ngất luôn. Xuống tay đúng là dứt khoát thiệt...

- Trước mặt cảnh sát mà còn dám đánh? Thật đúng là bạo lực.

Tên cảnh sát kia lắc lắc đầu.

o0o

- Uống hai mươi bốn lần rượu, tôi phát hiện bản thân tôi bị cậu ảnh hưởng rất nhiều, nói cũng nhiều, tính tình cũng táo bạo hơn nhiều.

Trong lớp lưới sắt lạnh như băng, Hứa Nhạc ngồi tựa mình lên vách tường phía sau, thẩn thờ nhìn trần nhà, thở dài thườn thượt. Hắn và Thi Thanh Hải hai người đã bị cảnh sát bắt vào đây đã hơn bốn tiếng đồng hồ, bên ngoài cửa sổ mơ hồ có thể nhìn thấy ánh mặt trời. Nhưng mà, đến giờ vẫn không hề có ai đến tra hỏi gì bọn hắn. Đủ loại suy nghĩ khiến cho hắn có chút lo lắng, ánh mắt cũng hơi dại ra.

Không biết có phải do thân phận là nhân viên quan chức Cục Điều Tra Liên Bang của Thi Thanh Hải nên được ưu đãi hay không, lúc này trong gian phòng tạm giam rộng lớn này, cũng chỉ có giam giữ hai người bọn họ mà thôi. Thi Thanh Hải, cả người nồng nặc mùi rượu, đang ngồi dựa trên cái giường đơn duy nhất trong phòng, nhìn khuôn mặt tràn ngập sầu lo kia của Hứa Nhạc, nhịn không được, nở nụ cười:

- Nhìn cậu xuống tay thật sự là sảng khoái, căn bản không giống như là một tên bảo vệ nhỏ hiền lành... Vậy mà sao bây giờ lại sợ hãi như thế?

- Đánh hay không đánh thì sao chứ... Dù sao bởi vì quan hệ với tên tai họa nhà ngươi, đã đắc tội với đại nhân vật không thể đắc tội rồi.

Biểu tình Hứa Nhạc có chút chua xót, trong lòng thầm nghĩ, nếu có thể rời khỏi Cục Cảnh Sát, chẳng lẽ mình lại bắt đầu trốn chạy nữa sao? Chỉ là hắn mới vừa ổn định được tại Đại Học Lê Hoa, nhất là hắn đã thích những kiến thức ở nơi này, đã tìm được cơ hội tiếp cận, nhưng tạm thời còn chưa thể tiếp xúc được, quan trọng nhất là có được cuộc sống yên ổn. Nếu cứ như vậy bị hủy hoại trong chốc lát như vậy, thật sự là có chút đáng tiếc.

Vẻ sầu lo tràn ngập trên mặt chỉ một phần ít là lo lắng về sự uy hiếp của tên Thiếu tá con nhà thế gia kia, phần lớn hơn nữa là bởi vì tâm tình có chút phức tạp. Hứa Nhạc cúi đầu nhẹ nhàng vuốt ve cái vòng tay kim loại ở trên cổ tay trái. Hắn nghĩ đến mấy con chip nhỏ chứa trong đó, tâm tình dần dần bình tĩnh lại. Cùng lắm thì một lần nữa đổi một thân phận mới. Liên Bang rộng lớn như thế, chẳng lẽ không có chỗ nào an cư được hay sao?

- Không cần lo lắng như vậy. Tin ta đi, chậm nhất là sáng sớm ngày mai, không, phải là tám giờ sáng ngày hôm nay mới đúng, hai người chúng ta liền có thể nghênh ngang đi ra khỏi Cục Cảnh Sát.



Thi Thanh Hải nhìn ra sự lo lắng trong ánh mắt của hắn, thanh âm khàn khàn cười nói:

- Đừng nghe mấy lời nhăng cuội của tên tiểu tử kia. Chính phủ Liên Bang mặc dù giống như là *** chó, nhưng dù sao cũng không phải chính xác là *** chó. Trong xã hội pháp trị này, tất cả các chứng cứ đều thiên về chúng ta, bọn họ có thể làm gì được cơ chứ? Nhân vật Quân Khu III muốn đến Lâm Hải mà gây chuyện xằng bậy như thế, chung quy cũng không có thoải mái lắm đâu. Nhìn bề ngoài mà xét, hắn càng lo lắng hơn so với chúng ta rất nhiều. Dù sao thân phận của bọn chúng cũng đặc biệt, quân nhân mà ở trong khu vực công cộng giương súng bừa bãi, chẳng lẽ cậu cho rằng tốt lắm hả.

Hứa Nhạc cũng không hiểu biết nhiều lắm những chuyện liên quan đến quyền lực chính trị, theo bản năng nửa phần tin theo phán đoán của Thi công tử, nửa phần còn lại không tin cho lắm, nghi hoặc hỏi:

- Nói như vậy chuyện này cũng có thể giải quyết được à? Không phải tôi không tin. Nhưng gã Thiếu tá kia họ gì? Có bối cảnh thế nào?

- Không tin cũng phải tin. Lúc đó đang là ca làm việc của bổn công tử, nếu bọn họ không đem chuyện nháo sự kia trấn áp xuống, một khi đưa lên đến cấp trên, bọn họ cũng chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt. Nếu lên đến tòa án, ngay cả mặt mũi cha mẹ bọn họ cũng biết để ở chỗ nào?

Thi Thanh Hải khinh thường nói:

- Trâu Hựu, Thiếu Tá Tham Mưu Bộ Tác Chiến Quân Khu III, đúng là mở miệng lớn lên mặt. Ta cũng không tin lão già cha hắn, đang giữ chức vụ béo bở tại Bộ Quốc Phòng thật sự để mặc cho hắn làm bậy.

- Cậu biết cũng nhiều đó.

Hứa Nhạc thật lòng ca ngợi hắn.

- Đương nhiên. Ta chính là nhân viên xuất sắc của Cục Điều Tra Liên Bang. Công việc ngoại vụ là cái gì? Không phải là ra ngoài quan sát theo dõi các gián điệp, quan sát các lão già quan chức trong Nội Các hay sao?

Lông mày Thi Thanh Hải khẽ nhướng lên, đang chuẩn bị kiêu ngạo thêm vài câu, lại bỗng nhiên giống như cắn phải cái gì khó nhai, trừng mắt nhìn Hứa Nhạc:

- Không đúng, sao ta lại có cảm giác giống như là cậu đang châm chọc ta thì phải?

- Đâu phải là cảm giác, chính là châm chọc đó.

Ánh mắt Hứa Nhạc nhìn trần nhà, nói:

- Chẳng phải là canh cửa giùm chính phủ hay sao? Từ lúc nào đã biến thành Khoa trưởng Cục Điều Tra Liên Bang rồi? Biết rõ là đối phương không dễ đụng vào, còn ráng cố tình giả say mà chọc vào.

- Khoan, khoan... Cậu phải nghe ta giải thích cái đã. Việc làm của Cục Điều Tra Liên Bang chính là canh cửa dùm cho chính phủ rồi. Cái này so với công việc không có tương lai kia của cậu hoàn toàn khác xa. Về phần cái gì mà giả say chứ, những lời nói của cậu rất dễ tổn thương tình cảm huynh đệ đó.

Thi Thanh Hải có chút phùng mang trợn mắt nói:

- Ta cũng không có muốn giả vờ đánh nhau để thử cậu đâu. Mà cho dù có muốn thử cậu, cũng không có khả năng tìm hai anh em khốn kiếp kia mà gây chuyện được.

- Tôi không có bí mật gì!

Hứa Nhạc rốt cuộc cũng nổi giận, hét lên một câu. Sau khi trải qua sinh tử cùng với ở chung phòng tạm giam một đêm, hắn và Thi Thanh Hải nghĩ có muốn không thân thiết với nhau cũng không được, chẳng qua mỗi lần nhìn thấy Thi Thanh Hải ra vẻ thần thần bí bí kia mà nhìn mình, ẩn ý trong ánh mắt của hắn có chút khiến cho hắn có chút mẫn cảm.

- Nói đùa! Cậu là một quân nhân gác hầm, cư nhiên có thể đánh cho một gã cận vệ Quân Khu III đến mức hắn đứng không vững... Đừng có quên, người đó là sư huynh của ta, từng tốt nghiệp Học Viện Quân Sự I.

Thi Thanh Hải trào phúng nhìn Hứa Nhạc một cái, khoát tay nói:

- Muốn nói cậu không có bí mật gì, đánh chết ta cũng không tin. Bất quá ta cũng không rảnh mà quan tâm tới. Hôm nay vì bảo vệ cậu mà ta đã bắn một phát súng, cho dù đối phương cũng không muốn làm lớn chuyện, sẽ âm thầm mà xử lý, nhưng nói thế nào thì chức vụ của ta cũng không thể giữ được nữa. Tiểu tử nhà cậu cũng đừng khiến cho ta đau lòng chứ, mau mau đem chuyện xưa nói lại cho ta nghe nào.

- Mèo vẫn hoàn mèo.

Hứa Nhạc căm tức trừng mắt nhìn hắn, nói:



- Cậu cũng phải nói cho rõ ràng ra chứ. Con mẹ điên kia bắt cậu phải ăn phân, tôi mới ngăn lại, nói tới nói lui thế nào thành ra tôi thiếu cậu món nợ ân tình? Nói lại, chuyện cậu thất nghiệp liên quan gì tới tôi? Cùng lắm thì tôi giới thiệu cho cậu một chân gác cổng vậy.

Thi Thanh Hải cười ha hả, bỗng nhiên nghiêm mặt nhìn hắn, nói:

- Tôi biết cậu thật sự có khả năng đánh nhau, vấn đề này hiện tại Trâu Hữu cũng đã biết. Hai anh em nhà này mặc dù cũng không phải là nhân vật gì đặc biệt, nhưng muốn thu thập hai cái mạng nhỏ nhoi chúng ta vẫn là dư thừa... Nhìn bề ngoài, tên Thiếu tá lòng dạ hẹp hòi kia khẳng định sẽ đem chuyện tình phát sinh tối hôm qua mà áp chế xuống. Nhưng sự thật phía sau khẳng định không có khả năng bỏ qua cho chúng ta. Tôi khẳng định cũng sẽ bị đá khỏi Cục Điều Tra Liên Bang, hắn khẳng định cũng sẽ không bỏ qua cho cậu. Hơn nữa..., lại còn con mẹ xấu xí ngu ngốc kia nữa.

Thi Thanh Hải ngồi dậy, lắc lắc đầu, nói:

- Chuyện này quả thật là tôi đã làm liên lụy đến cậu. Về sau cậu cần phải cẩn thận hơn một chút.... Lại nói... con mẹ xấu xí ngu ngốc kia mặc dù cũng không có gì tốt, nhưng cặp chân trắng muốt mềm mại của ả quả thật không tệ...

Phía trước còn có chút đứng đắn, Hứa Nhạc nghe qua còn có chút cảm khái, nay sau đó đã nghe Thi công tử mặt mày hớn hở nói ra lời nhàm chán, không khỏi thở dài, lắc lắc đầu, nói:

- Xem ra là số mạng tôi không tốt, gặp phải ngôi sao chổi nhà cậu. Tôi tính toán rồi, nếu đám người kia thật sự đến đối phó tôi, tôi cũng không có biện pháp gì, cùng lắm là bỏ trốn thôi.

- Cũng đừng nghĩ là chuyện gì quá mức khủng bố. Cậu chỉ cần ngoan ngoãn trốn trong trường học. Chính phủ đối với các trường Đại Học cũng có chút nể mặt, nhất là mấy năm gần đây, trào lưu tư tưởng chủ nghĩa Tạp Lâm đang lan tràn rộng rãi, cũng không ai dám ngay lúc này mà chọc giận mấy tên học viên hiếu chiến kia... Ách, mặc dù cậu chỉ là một gã gác cổng kiêm dự thính sinh, nhưng chỉ cần tránh trong Đại Học Lê Hoa, tiếp tục làm nhân vật ẩn tàng, cho dù là nhân vật cỡ nào, cũng chỉ có thể tạm thời chờ đợi mà thôi.

- Thế lực Trâu gia lớn đến mức nào?

Hứa Nhạc cũng muốn biết xem nhân vật hăm dọa đánh chết mình đến tột cùng là lợi hại đến thế nào. Hắn bỗng nhiên nghĩ đến khuôn mặt xinh xắn của cô bé con, nghi hoặc hỏi:

- Thất Đại Gia Tộc?

- Thất Đại Gia Tộc?

Thi Thanh Hải nằm bẹp xuống, gác chân lên, giọng đùa cợt nói:

- Những đại nhân vật đó đời nào lại chạy đến những nơi như Thirteen? Làm thế nào lại phô bày lực lượng của mình cho người ta biết? Cũng chỉ có mấy hạng nhà giàu mới nổi như Trâu Gia mới có thể cùng với hai tên lưu manh chúng ta dây dưa rắc rối. Bọn họ không sợ mất mặt sao/

- Tôi không phải lưu manh, chỉ có cậu thôi.

Hứa Nhạc cảm thấy nói chuyện với hắn quá mệt mỏi, xoay người nằm quay mặt vô vách tường, nghe mùi plastic toát ra thoang thoảng, nhắm mắt dưỡng thần, xuy nghĩ chuyện tương lai.

Nhìn cái lưng bầm tím của Hứa Nhạc, hai mắt Thi Thanh Hải chợt hoa lên, cảm giác có chút lỗi thành thật ẩn hiện trong đó, khóe môi nổi lên một tia cười khổ. Tình thế hôm nay xảy ra có chút vượt qua tầm kiểm soát của hắn. Có lẽ lúc đầu theo bản năng hắn cũng đã có ý muốn thử Hứa Nhạc, nhưng hắn quả thật không ngờ Hứa Nhạc lại vì chính mình, cũng dám cùng với những người kia phát sinh xung đột. Thậm chí... hắn còn không tiếc mạo hiểm bại lộ bí mật nguy hiểm của mình như vậy. Mãi cho đến lúc này, hắn vẫn như trước không biết được bí mật của Hứa Nhạc, nhưng hắn cũng hiểu rõ được quyết định trong khoảnh khắc đó của Hứa Nhạc đại biểu cho cái gì, cũng từ trong khoảng khắc đó trở đi, Thi công tử cảm thấy được gã bạn Hứa Nhạc này,... thật sự đáng để cho hắn kết bạn.

- Cám ơn.

Thi Thanh Hải dùng thanh âm khe khẽ nói nhanh.

- Không cần cảm ơn tôi. Đây là chuyện tôi phải làm.

Hứa Nhạc cũng không quay người lại, nói:

- Nếu như thấy một người vô tội bình thường bị người khác bắt phải ăn phân, tôi cũng sẽ can thiệp vào. Cho nên cậu cũng không cần cảm tạ tôi.

Thi Thanh Hải nở nụ cười, nói:

- Hiểu rồi. Văn Phòng Tổng Thống cổ xúy công dân phục vụ tinh thần Tam Hữu Thanh Niên, chính là cậu... Bất quá, cậu thật sự không chịu kể lại những chuyện kỳ ngộ lúc trước cho tôi nghe sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Gian Khách

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook