Gian Khách

Quyển 2 - Chương 168: Chuyện xưa... Quyết định của Thai phu nhân

Miêu Nị

30/03/2013

Thai phu nhân quay đầu lại, liếc nhìn hắn một cái.

- Có thể là đã xảy ra một sự ngẫu nhiên thần kỳ. Cái gã cô nhi Hứa Nhạc tại Đông Lâm, cùng với gã Hứa Nhạc xuất thân lính ngồi cầu tại Thủ Đô Tinh Quyển kia, hoàn toàn là hai người khác nhau. Chỉ có điều là dung mạo, khí chất, tính tình của bọn họ rất giống nhau, hơn nữa... ngay cả tên cũng trùng hợp giống nhau.

Cận quản gia sau khi nói xong những lời này, nhịn không được trong lòng khẽ thở dài một tiếng. Đây quả thật là một giả thuyết vô cùng hoang đường, vớ vẩn. Nhưng vấn đề là loại giả thuyết thứ hai mà ông ta sắp sửa nói ra đây, theo như đánh giá của bản thân ông ta, cùng với cái giả thuyết sự ngẫu nhiên thần kỳ kia, trình độ vớ vẫn cũng không hề thua kém chút nào.

- Năm 65 Hiến Lịch 37, Liên Bang trong quá trình tiêu diệt Bảo Dưỡng Sư Dư Phùng, đã liên lụy Hứa Nhạc chết theo. Mà trong ngay thời điểm này, gã lính ngồi cầu Hứa Nhạc cũng xuất ngũ, rời khỏi Đại khu Đông Lâm, về tới Thủ Đô Tinh Quyển.

Cận quản gia tiếp tục lặng lẽ nói:

- Hai chuyện này trùng hợp xảy ra đồng thời nhau. Còn một lý do khác nữa chính là, Hứa Nhạc hiện tại cũng chính là gã Hứa Nhạc học việc của Dư Phùng, chỉ là không biết hắn đã thông qua thủ đoạn gì, cư nhiên có thể thay đổi hồ sơ bên trong cái Máy tính trung tâm của Cục Hiến Chương, tránh thoát khỏi quang huy của Đệ Nhất Hiến Chương.

Khuôn mặt Cận quản gia khẽ nhăn mặt lại. Thân là một gã công dân của Liên Bang, hắn thật sự là cho rằng khó có thể có khả năng này xảy ra được.

- Nếu như muốn làm được những chuyện như vậy, trừ phi Hứa Nhạc có thể... một phen đem con chip vi mạch nhân thể sau gáy mình thay đổi thành cái khác. Nhưng mà loại khả năng như thế này, hắn cho dù có làm, cũng không phải là chuyện mà hắn mong muốn làm...

Thai phu nhân bình tĩnh nói.

Bà ta cũng không giống như là Cận quản gia. Đối với chuyện trong Liên Bang có thể xuất hiện một người có thể tiến hành thay đổi chip vi mạch, đối kháng lại quang huy của Đệ Nhất Hiến Chương mà cảm thấy khiếp sợ. Bởi vì bà ta ở nhiều năm trước đây rất nhiều năm đã từng quen biết một gã nam nhân tài năng tuyệt đối kinh diễm. Ngày đó tại biệt thự ven hồ dưới chân núi Mạc Sầu, trong khoảnh khắc nhìn thấy cái dụng cụ nhỏ phát ra lam quang kia, vị phu nhân có quyền lực cao nhất trong cả Liên Bang này trên cơ bản cũng đã xác định rõ ràng thân phận của Hứa Nhạc rồi, chỉ có điều bà ta cũng còn chưa xác định rõ ràng sự sinh tử của Hứa Nhạc mà thôi.

- Nếu là khả năng thứ hai, tôi đề nghị lập tức thông báo cho Chính phủ Liên Bang.

Cận quản gia cúi thấp đầu, hạ giọng nói. Lúc còn ở Đại học Lê Hoa, ông ta đi theo Thai Chi Nguyên, cũng từng mấy lần tiếp xúc với Hứa Nhạc. Vị lão nhân đã đi theo phục vụ cho Thai Gia rất nhiều năm này, đối với gã tiểu tử tâm tình sảng khoái, quang minh chính đại, không nhiễm chút bụi trần kia cũng có không ít hảo cảm. Nhưng mà ông ta hiểu rõ ràng, nếu như sự tình quả thật đúng như những gì phu nhân đã đoán, như vậy năng lực mà tiểu tử kia có được, tựa hồ đã nguy hiểm đến sự tồn tại quan trọng nhất của Liên Bang rồi.

- Hắn ta là đương sự của sự kiện hạng nhất của Cục Hiến Chương, nếu như gia tộc muốn chống lưng cho hắn, tương lai nếu như chuyện này tiết lộ ra, gia tộc nhất định sẽ đối diện với áp lực mãnh liệt chưa từng có từ phía Chính phủ Liên Bang. Điều quan trọng nhất chính là, lửa giận của Cục Hiến Chương, cũng sẽ đổ lên đầu chúng ta.

Thai phu nhân trầm mặc một hồi lâu không nói gì.

Sự trầm mặc của Thai phu nhân khiến cho trong lòng Cận quản gia sinh ra một tia dấu hiệu không ổn.

Liên Bang Thất Đại Gia Tộc có thể tồn tại nhiều năm đến như vậy, những phương pháp để khống chế tài sản khổng lồ cùng với khống chế thuộc hạ tự nhiên là nhiều vô cùng. Nhưng mà bất cứ gia tộc nào cũng không thể thiếu những thuộc hạ trung thành phục vụ nhiều đời trong gia tộc. Thai Gia trước đây vốn là Hoàng triều, những người hầu trung thành cẩn cẩn, thâm tàng bất lộ giống như loại này lại càng nhiều hơn, Cận quản gia chính là một trong những người đó.

Vị lão quản gia này trước đây hầu hạ phu nhân, về sau lại hầu hạ Thai Chi Nguyên. Ông ta mặc dù rất thích Hứa Nhạc, thế nhưng lại hiểu rõ ràng hơn, thân phận chân thật của Hứa Nhạc sẽ mang đến những tổn hại thật lớn đối với lợi ích của Thai Gia, cũng sẽ xúc phạm đến phu nhân thân phận tôn quý trước mặt. Quan trọng nhất là gã thanh niên này sau khi chạy trốn đến Thủ Đô Tinh Quyển, những tin tức mà hắn che dấu trên người lại quá mức đáng sợ, cho nên ông ta trầm mặc một lúc sau, mới mở miệng nói:

- Cho dù là chúng ta tạm thời có thể giúp Hứa Nhạc che dấu lại chuyện này, nhưng lấy tốc độ phát triển hiện tại của hắn trong Liên Bang, cuối cùng có một ngày cũng sẽ khiến rất nhiều người chú ý. Hơn nữa những sơ hở mà hắn để lộ ra nhiều vô cùng, bên phía Chính phủ sẽ rất dễ dàng nắm bắt được cái đuôi của hắn.

Nói xong những lời này, ông ta lấy ra một tờ giấy nhỏ, đặt lên trên mặt bàn đá, sau đó lặng im lui về phía sau, yên lặng chờ phu nhân quyết định. Thai nhân dùng hai đầu ngón tay khẽ cầm nhẹ tờ giấy nhỏ kia, bà ta cũng chỉ khẽ liếc nhìn qua tờ giấy đó một lần, liền phát hiện ra trên tờ giấy nọ ghi lại chính là thông tin của một lần giao dịch chuyển tiền.

Thai phu nhân lẳng lặng nhìn tờ giấy chuyển tiền này, trên đó ghi lại thông tin chuyển tiền 100 vạn đồng Liên Bang. Số tiền giao dịch này đối với hai chủ tớ trong sân này mà nói, cũng không đáng để bọn họ liếc mắt lấy một cái. Chỉ là lần giao dịch chuyển tiền này, lại chính là số tiền này lại xuất phát từ Hứa Nhạc, thông qua chi phiếu của Ngân hàng Liên hợp Tam Lâm, thông qua con đường chợ đen, đưa vào trong tài khoản tiết kiệm của một người nào đó tại Đại khu Đông Lâm. Một lần giao dịch này thôi, liền có thể làm bằng chứng vô cùng nghiêm trọng cho vấn đề.

- Nhớ lại bạn cũ tất nhiên là một loại tình cảm khiến cho người ta thật sự tôn trọng... Nhưng đây lại là một cách làm vô cùng ngu ngốc... Nhất là bản thân người làm lại trong thời điểm không có loại năng lực đó.



Thai phu nhân đứng lên, đưa tờ giấy giao dịch trả lại cho Cận quản gia, nhàn nhạt nói:

- Cái gã tên Lý Duy này, là bạn bè của Hứa Nhạc khi còn ở Đại khu Đông Lâm à?

- Đúng vậy, khoản tiền này gửi qua cho hắn, chính là lúc Lý Duy vừa mới ra khỏi tù.

Người ta khi lần đầu tiên nhìn thấy con cua, khẳng định sẽ bị con vật vô cùng xấu xí này dọa cho khiếp sợ không ít, nhưng mà người lần thứ hai nhìn thấy con cua, nhất định cũng sẽ không có sự khiếp sợ giống như vậy. Thai phu nhân biết Cận quản gia đang khiếp sợ ở chỗ này, cũng hiểu được cái con chip vi mạch hiện tại ở sau gáy của Hứa Nhạc, đối với Liên Bang mà nói có ý nghĩ như thế nào. Nhưng dù sao bà ta cũng đã từng gặp qua chuyện này một lần rồi, cho nên có thể hoàn hảo che dấu đi tâm tình hiện tại của mình.

Hai tay bà ta vẫn như trước im lặng đặt lên trên đùi mình. Ánh mắt Thai phu nhân híp lại, nhìn cảnh biển Đông Hải rộng lớn ở trước mặt.

Lúc này cũng không phải là mùa hè, cũng không phải là mùa thu, mà là vừa mới đầu xuân. Tòa núi cao phía sau lưng cũng mang theo một ít hoa dại, mà trên bờ cát trên bờ biển trước mặt cũng có không ít cây cỏ đang quật cường sinh trưởng.

Trong khoảnh khắc như thế này, Thai phu nhân chợt nhớ tới rất nhiều chuyện trước đây. Nhất là nghe được thanh âm vô cùng trầm trọng của Cận quản gia đứng bên cạnh, khiến cho bà ta chợt nhớ tới không khí trong buổi hội nghị năm xưa.

Đó là tại Đặc khu Thủ Đô, đương kim Tổng Thống tiên sinh cùng với Cục Trưởng Cục Hiến Chương lúc đó đã liên hợp lại, bí mật mời bà ta cùng với chồng của bà ta lại hợp kín. Ngoài ra còn có vị Quân Thần kia của Phí Thành Lý Gia nữa, đến một văn phòng nhỏ trong Phủ Tổng Thống. Bên trong lần hội nghị tuyệt mật đó, Tổng Thống tiên sinh cùng với vị Cục Trưởng kia đã nói chuyện bằng ngữ khí đao to búa lớn, cùng với ngữ khí hiện tại của Cận quản gia thật sự là hết sức giống nhau. Máy tính trung ương của Cục Hiến Chương Liên Bang phát sinh ra tình huống dị thường, đã khiến cho mọi người ở đó chấn kinh một trận.

Trong cái lần cãi nhau khắc khẩu mãnh liệt đó, cha của Thai Chi Nguyên, chồng của nàng đã cực kỳ giận dữ mà bỏ đi. Cái vị nam nhân gia chủ của Thai Gia thời đó, kẻ đã tạo nên một truyền thuyết cực kỳ lãng mạn tại Song Nguyệt Vũ Hội kia, vốn là một người cực kỳ trọng tình trọng nghĩa, bất luận là lo lắng cho phương diện nào đi chăng nữa, ông ta cũng không thể làm ra loại quyết định này, bởi vì như vậy chắc chắn là sẽ phản bội đi người bằng hữu thân nhất của ông ta.

Nhưng mà những người còn lại trong phòng cũng đều rất rõ ràng, nếu như không thể khống chế được người kia, với tính tình của người đó, cùng với năng lực kinh khủng của hắn, như vậy quang huy của Đệ Nhất Hiến Chương cũng sẽ có một ngày trở nên cực kỳ ảm đạm... Mà hệ thống chính trị của Liên Bang cũng sẽ theo đó bắt đầu dao động. Một khi Đệ Nhất Hiến Chương mất đi hiệu lực, dân chúng Liên Bang sẽ bắt đầu dùng ánh mắt cừu hận mà nhìn về phía đám chính khách cùng với các Đại gia tộc, nhân loại Liên Bang trong vũ trụ rộng lớn hơn vạn năm ánh sáng này sẽ bắt đầu chia năm xẻ bảy, các Đại khu Hành chính sẽ bắt đầu nổi dậy đòi quyền độc lập, nội chiến Liên Bang sẽ nổ ra khắp nơi... Liên Bang đến lúc đó, sẽ biến thành hỗn loạn đến thế nào đây?

Còn có bên phía Đế Quốc đã bắt đầu hiển lộ ra ý đồ cùng với răng nanh sắt bén kia nữa... Nếu như để bên phía Đế Quốc nắm giữ được cái gã nam nhân kia, Liên Bang có thể sẽ vĩnh viễn biến thành thuộc địa của đám dã man nhân kia.

Cho nên khi gia chủ của Thai Gian cực kỳ phẫn nộ phất tay áo bỏ đi, Thai phu nhân vẫn còn ở lại đó. Bởi vì ngay từ ngày đầu tiên bà ta bước chân vào làm dâu Thai Gia, bà ta đã quỳ gối trước mặt cha mẹ chồng mà phát thệ, nhất định phải phụ trợ cho chồng mình để giúp cho Thai Gia vĩnh viễn trường tồn, để cho Liên Bang vĩnh viễn tồn tại trong vũ trụ...

Vị Quân Thần kia của Phí Thành Lý Gia, lúc đó sau khi trầm mặc một lúc lâu sau đã ký tên mình vào trong bản hiệp nghị.

Chỉ tiếc rằng những biến hóa thực tế phía sau, lại nằm ngoài sự kiến của tất cả những người có mặt trong buổi hội nghị hôm đó.

Tổng Thống các hạ đó lúc đầu nghĩ rằng chỉ muốn khống chế kẻ đó, nhưng mà cái gã nam nhân có khả năng biến hóa hàng vạn thân phận này, lại căn bản là không muốn bị khống chế, trên thực tế cũng là không có cách nào khống chế nổi. Có trời mới biết Phí Thành Lý Gia làm sao lại có thể sinh ra hai gã quái vật đáng sợ như thế, không ngờ lại có được năng lực cường đại đến như vậy.

Hành động đuổi bắt âm thầm của Chính phủ Liên Bang cùng với Cục Hiến Chương, liền bởi vì sự ương ngạnh chống cự hướng tới tự do của gã nam nhân kia, mà biến thành kéo dài rất nhiều năm trời, tiến hành đuổi giết qua không biết bao nhiêu tinh hệ trong vũ trụ... Trong quá trình này, không biết có bao nhiêu quân nhân Liên Bang đã chết đi, lại tạo thành vô số tin tức sự kiện làm khiếp sợ không ít người trong Liên Bang.

Gió biển cùng với gió núi pha trộn với nhau, nửa nóng nửa lạnh, thổi qua bức tường đá phía trước cung điện, đánh thức Thai phu nhân đang trong trạng thái hồi tưởng mà tỉnh táo lại. Bà ta cảm giác thấy có chút rét lạnh, nên theo bản năng hơi co thân mình lại, thế nhưng cảm thấy một tia buồn bả đối với những quyết định năm đó.

Năm đó bên trong cuộc hội nghị bí mật kia cũng chỉ có 5 người tham dự, nhân số cũng vô tình trùng khớp với tiểu đội 5 người thiên tài năm xưa, đã từng dẫn dắt toàn bộ nhân loại từ bên trong bóng đen, thoát ra khỏi tràng hạo kiếp mà xây dựng nên Liên Bang khổng lồ như ngày nay. Nội dung của cuộc hội nghị bí mật năm đó, cũng chỉ có 5 người này biết. Mặc dù trong Thất Đại Gia Tộc Liên Bang, cũng có một số Đại gia tộc khác mơ hồ điều tra ra được chút tin tức gì đó, nhưng mà cũng không có cách nào hoàn toàn biết rõ được sự thật cả.

Vị Tổng Thống các hạ năm đó, dưới sự trợ giúp của Lý Thất Phu Phí Thành Lý Gia, cuối cùng thống lãnh toàn bộ Liên Bang, đánh tan cuộc xâm lấn của Quân đội Hoàng Gia Đế Quốc, về sau lại chết bệnh trong sự vô cùng tiếc thương và đưa tiễn của hàng trăm triệu dân chúng Liên Bang. Lúc ấy Thai phu nhân cũng đã bồi tiếp bên cạnh vị Tổng Thống các hạ này... Cho đến hôm nay, bà ta vẫn như cũ cho rằng, vị Tổng Thống tiên sinh đó chính là vị Chính trị gia xuất sắc nhất, ưu tú nhất trong lịch sử Liên Bang.

Từ sau khi chiến tranh chấm dứt, vị lão nhân gia được toàn dân Liên Bang xưng tụng là nhân vật Quân Thần kia, cũng đã trở về bờ hồ tại Phí Thành Lý Gia bắt đầu nghỉ hưu dưỡng lão. Quân đội Liên Bang cùng với đám dân chúng đều cho rằng vị lão nhân này không muốn để cho uy vọng cao thượng vô cùng của mình làm ảnh hưởng đến sự vận hành bình thường của hệ thống chính trị Liên Bang, cho nên càng thêm sùng kính ông ta.

Nhưng mà cái này kỳ thật chỉ là một nguyên nhân phụ mà thôi, trong Liên Bang cũng chỉ có một mình Thai phu nhân là hiểu rõ ràng, vị Quân Thần đại nhân này nhất định là ái náy đối với chuyện ngày xưa, đích thân mình đã một tay đem đứa em ruột này đẩy vào trong vụ nổ khủng bố năm xưa. Sự thương cảm áy náy đó, cũng chỉ có thể quy về ở ẩn bên bờ hồ, không ngừng bình ổn lại mà thôi. Sở dĩ bà ta biết rõ ràng như vậy, bởi vì bản thân bà ta cũng có sự cảm nhận giống như vậy.

Thai phu nhân híp mắt lại nhìn xuống cảnh biển bên dưới, bàn tay bên dưới ống tay áo nhẹ nhàng nắm lại. Bà ta chợt nhớ tới vụ nổ lớn tại Đại khu Đông Lâm vào hai năm trước đây.



Mãi cho đến khi cái Máy tính Trung ương của Cục Hiến Chương Liên Bang thông qua một cây gậy kích điện, lại phát hiện ra sự tồn tại của gã nam nhân nọ, mấy gã Đại nhân vật đã từng thương cảm rất nhiều năm, ẩn nhẫn áy náy rất nhiều năm kia, mới biết được tất cả những chuyện này hóa ra toàn bộ đều là giả hết...

Vụ nổ mạnh lần đó trên tinh cầu tàu nguyên kia của Đế Quốc năm xưa, hóa ra là cũng không có giết chết được hắn...

Đúng vậy, Giáo sư Cận, Bảo Dưỡng Sư Dư Phùng, Kiều Trì Tạp Lâm... còn vô số thân phận khác nữa... một nhân vật có thể hóa thân thành hàng ngàn hàng vạn thân phận, dựa vào năng lực của chính bản thân mình hành tẩu khắp nơi trong vũ trụ như vậy, làm thế nào có thể chết một cách đơn giản như vậy?

Thai phu nhân mỗi khi nghĩ đến, mười mấy năm sau lần đó, chồng mình không hề hiểu cho mình, đã phẫn nộ đối với quyết định của mình, lạnh lùng xa cách đối với mình, mãi cho đến trước khi chết đi, tình huống mới có thể tốt hơn được một chút... Nhưng mà cái gã nam nhân kia, lại giống như là một kẻ ung dung tự tại, không có việc gì, trốn tránh tại một tinh cầu quặng mỏ hoang vu, thỉnh thoảng uống rượu, hút thuốc lá, bồi dưỡng đồ đệ, cứ mỗi cuối tuần lại đúng giờ đi đến các trung tâm giải trí... Bà ta liền phẫn nộ.

Người chồng vô cùng đáng tôn kính kia của mình, chỉ vì cái gã gọi là bạn bè kia, đã làm ra những chuyện như vậy, lại vô tình vô nghĩa đến như thế, lại tự do khoái hoạt đến như vậy... Nói đến việc lạnh nhạt vô tình, quả nhiên là không ai có thể so sánh được với cái gã đó.

- Hy vọng là lần nay ngươi thật sự chết hẳn rồi. Cổ Chung Hào mà Quân Khu IV bí mật nắm trong tay kia, vốn chính là một đại chiến hạm được cải trang thành một phi thuyền thương nhân bình thường. Uy lực của Đại chủ pháo mặc dù cũng không nhất thiết phải mạnh mẽ khủng bố như vụ nổ to năm xưa, nhưng toàn bộ lại hoàn toàn tập trung lên người của ngươi. Hơn nữa kẻ lần này đích thân động thủ lại là gã mập họ Điền kia, hắn là một nhân vật cực kỳ lợi hại, theo đạo lý mà nói, cái gã nam nhân kia tuyệt đối không thể nào sống sót nổi.

Nhưng mà vấn đề là ở chỗ, bà ta từng chính mắt nhìn thấy cái gã nam nhân kia từng sáng tạo ra vô số kỳ tích không thể nào tưởng tượng ra nổi, trong lúc nhất thời cũng có cảm giác không hoàn toàn nắm chắc được. Bà ta hạ tay áo xuống, nhẹ nhàng nói:

- Chuyện này cũng không thể để cho người khác biết được. Những nhân viên tiến hành việc điều tra lần này, toàn bộ triệu hồi về hết. Mặt khác phái người đi giám sát cái kẻ tên là Lý Duy kia... Hãy tìm một biện pháp nào thích hợp, đưa hắn đến Bách Mộ Đại đi...

Thân thể Cận quản gia thoáng chấn động một chút. Nghe được mấy câu an bày này, ông ta đã biết rõ lúc này Thai phu nhân tuyệt đối không định đem thân phận chân thật của Hứa Nhạc nói cho Chính phủ biết. Ông ta không ngờ rằng phu nhân lại làm ra quyết định như thế, trong lúc nhất thời cũng cảm thấy giật mình.

Thai phu nhân cũng không có để ý đến sự khiếp sợ trong lòng của ông ta, khẽ ngửa đầu, tùy ý để cho làn gió biển cùng với gió núi lạnh lùng mà trong trẻo kia thổi tung bay bộ quần áo dưới ánh dương quang mãnh liệt kia, trong lòng lặng yên suy nghĩ:

- Nếu như ngươi còn sống, ta sẽ dùng Hứa Nhạc để dụ cho ngươi ra mặt, nhìn xem có phải ngươi là một kẻ vô tình như một tinh cầu hoang vắng không hề để ý đến ai, không cần ai hay không... Nếu như hai năm trước anh thật sự đã chết, ta sẽ thử đi khống chế gã đệ tử của ngươi... Rất nhiều năm trước đám người chúng ta đã thật sự thất bại đối với ngươi... Ta thực muốn xem thử xem, lần này đây ta có thể thành công hay không... Nếu không thành công, ta sẽ đưa hắn tiễn xuống dưới làm bạn với ngươi...

Vị phu nhân có quyền lực lớn nhất cả Liên Bang này, nhìn thấy cảnh mặt trời dần dần hạ xuống nơi trời Tây, nhìn biển Đông Hải càng ngày càng tối sẫm đi, mỉm cười thầm nghĩ...

Bà ta khẽ đứng dậy, chầm chậm đi vào trong tòa cung điện cổ... Cận quản gia khẽ khom người tiễn bà. Tâm tình của ông ta cũng vì sự quyết định của phu nhân mà cảm thấy trầm trọng trước giờ chưa từng có. Chỉ là cái tòa cung điện cổ này cũng không phải là nơi mà ông ta có thể đặt chân vào, cho nên ông ta có muốn khuyên nhủ tiếp cũng không có biện pháp gì. Ông ta chỉ là khẽ suy nghĩ trong lòng, có lẽ lần này có khả năng là lần quyết định sai lầm nhất của phu nhân.



o0o

Bản thân Hứa Nhạc thật sự không biết rằng ở một tinh cầu xa xôi cách hắn mấy năm ánh sáng kia, lại có một cuộc trò chuyện quan hệ trực tiếp đến số phận của chính mình, lại càng không biết vị Thai phu nhân quyền quý kia đã nắm được thân phận chân thật của mình, hơn nữa lại quyết định dùng bản thân hắn để dụ dỗ ra thứ mà hắn hoàn toàn không nắm trong tay kia. Bắt đầu từ đầu, tất nhiên sẽ có những âm mưu cùng với nguy hiểm, sau đó dần dần, tự nhiên sẽ có những thủ đoạn cùng với áp lực... cho đến khi hắn hoàn toàn mất đi hết tự do... Mà tự do, lại chính là yêu cầu bản năng nhất mà bất cứ người nào cũng cần phải có.

Tổng hợp mà nói, đó là đã có một hồi nguy cơ đang thong thả tiến lại gần thân ảnh cái gã đào phạm của Liên Bang, mà bản thân hắn lại hoàn toàn không hay biết gì. Thậm chí lúc này hắn lại đang cảm thán thực lực cường đại của Thai Gia giấu trong Liên Bang. Hắn hoàn toàn không thể nào tưởng tượng nổi, thực lực của vị phu nhân kia càng cường đại, thì cuộc sống tương lai của hắn trong vũ trụ cũng sẽ càng trở nên gian nan hơn.

Cùng với Thai Gia tiến hành hợp tác thật sự là vô cùng sảng khoái. Đi một chuyến đến Bộ Công Trình Quả Xác, đối phương liền cung cấp cho hắn đầy đủ quyền hạn cần thiết. Thậm chí là còn ở trong khoảng thời gian ngắn ngủi như thế, liền đưa cả một con robot quân dụng đến Công ty Bảo an Tịnh Thủy nữa. Cho dù Thất Đại Gia Tộc Liên Bang, có thể làm được tất cả mọi thứ, nhưng vẫn như cũ khiến cho kẻ khác cảm thấy khiếp sợ. Càng làm cho Hứa Nhạc cảm thấy khiếp sợ chính là, Thai Gia có thể ảnh hưởng đến Bộ Công Trình Quả Xác, lại có năng lực động thủ đối với Công ty Bảo an Tịnh Thủy, để cho vị Giám Đốc tiên sinh kia tiến hành phối hợp. Loại lực ảnh hưởng này thật sự là có chút đáng sợ... Hắn thậm chí nghĩ đến, Công ty Cơ khí Quả Xac đến tột cùng là của Liên Bang, hay là của Thai Gia đây?

Đó là phản ứng tình cảm của hắn khi vừa mới nhìn thấy con robot. Lúc này Hứa Nhạc lại căn bản cũng không có thời gian mà đi suy nghĩ đến những thứ đó. Hắn đang cùng với mấy gã nhân viên hậu cần đang đứng trên đài điều khiển thủy tinh cường độ cao, nhìn xuống thân ảnh con robot màu đen đặt trong gian phòng cơ chiến bên dưới. Hai nắm tay Hứa Nhạc đang gắt gao nắm chặt lại, có chút khẩn trương cùng với hưng phấn.

Con robot màu đen kia, đang không ngừng di động rất nhanh bên trong căn phòng cơ chiến kia. Hệ thống động cơ đời cũ đã được toàn bộ kích phát, phát ra thanh âm mãnh liệt. Thế nhưng những thanh âm này dường như cũng có chút không cản nổi những động tác tốc độ cao của con robot màu đen kia.

Phòng cơ chiến mặc dù rất rộng lớn, nhưng so với một con robot quân dụng cao đến 6 thước đang không ngừng làm những động tác di chuyển cùng với lẫn tránh, vẫn như cũ có chút nhỏ nhoi. Chỉ là động tác của con robot màu đen kia vẫn được điều khiển giống như nước chảy mây trôi vậy. Mỗi một động tác của nó đều giống như ngắn gọn, rất nhanh và đặc biệt chính xác hữu hiệu. Tuyệt đối cũng không hề có những động tác chỉ lệnh dư thừa, cũng không hề có một chút cứng ngắc nào. Đúng là không hề có chút quá trình giảm tốc độ nào rõ ràng cả, càng không hề xuất hiện cảnh tượng va chạm với các chướng ngại vật xung quanh nào.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Gian Khách

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook