Gian Khách

Quyển 4 - Chương 194: Cuộc chiến đấu của ta (6)

Miêu Nị

09/09/2013

Nghiêng người, xoay người, ngồi chồm hổm, ngã ra phía sau, chồm tới trước… một loạt những thanh âm rõ ràng nhưng máy móc, thậm chí còn có chút lạnh như băng không ngừng truyền thẳng vào trong đại não của Hứa Nhạc. Mỗi khi mà những viên đạn nhắm bắn với cự ly cực kỳ xa từ phía bãi cỏ, phía rừng rậm xa xa dùng tốc độ cao phóng thẳng tới, thì những cái thanh âm này sẽ nhanh chóng vang lên. Bởi vì nó chính là tác dụng tại một nơi trung khu cảm giác nào đó ngay bên trong đại não của hắn, cho nên tốc độ phản ứng của hắn cũng sẽ trở nên phi thường nhanh. Mà Hứa Nhạc thì lại cực kỳ nghiêm cẩn, không hề qua loa khinh thường bất cứ một lời chỉ huy nào cả. Toàn thân hắn cực kỳ chuẩn xác đồng thời dùng tốc độ cực nhanh mà hoàn thành những cái động tác trụ cột phi thường nhanh chóng này, tránh đi hết thảy mọi nguy hiểm trí mạng.

Phần lớn những thời điểm thì Hứa Nhạc chính là đứng thẳng người, khẩu súng trường bắn tỉa H14 nằm trong tay hắn không ngừng bình tĩnh hướng về bốn phía xung quanh mà khu động cò súng. Bản thân hắn đứng bên trong bãi cỏ xanh cùng với rừng cây rậm rạp, đứng ở bên trong những luồng gió thu thổi quét càng ngày càng nhanh hơn, dùng tốc độ cực nhanh không ngừng di động sang hai phía trái phải xung quanh, thỉnh thoảng lại xoay người lại, hướng về phía bóng râm ở phía sau, dùng tốc độ cực nhanh không thể nào tin nổi mà nhắm bắn. Theo những đạo thanh âm thanh thúy vang vọng liên miên bất tận, gần như sắp biến thành một chuỗi âm thanh liên tục vang lên, bốn phía xung quanh thân thể Hứa Nhạc thỉnh thoảng lại vang lên những thanh âm kêu rên cùng với tiếng thân thể ngã rạp xuống đất. Phía sau những gốc cây cổ thụ hoặc là sau những dãy công sự, thỉnh thoảng có những viên đạn tốc độ cao bắn vào, chấn văng ra một mảnh huyết hoa tung bay tán loạn.

Chi bộ đội do đích thân Đỗ Thiếu Khanh một tay huấn luyện ra, trình độ tác chiến phi thường cường đại cùng với vô cùng chuyên nghiệp, hơn xa so với những người bên trong tòa đại lâu Cơ Kim Hội hay là đám Tiểu đội Quân viễn chinh Đế Quốc ở trên Tinh cầu 3320, cực kỳ khó đối phó. Đám chiến sĩ tinh nhuệ ở bốn phía xung quanh tựa hồ như là biết được Hứa Nhạc có năng lực cảm ứng định vị từ xa cực kỳ đáng sợ, cho nên lập tức làm ra phản ứng phi thường hữu hiệu. Bọn họ bắt đầu ở bên trong các công sự cùng với phía sau các rừng rậm không ngừng di động liên tục, không đứng lại một chỗ là bia bắn cho Hứa Nhạc nữa.

Thế nhưng Hứa Nhạc lại vẫn không hề di động, hắn vẫn cứ tiếp tục như cũ trầm mặc đứng trên bãi cỏ, giữa đống lá xanh rụng đầy, bình tĩnh mà hướng về phía bốn phương tám hướng không ngừng bắn tỉa. Mười mấy đầu đạn phun ra, rõ ràng chấn lên một đám bụi mù, thế nhưng lại tựa hồ như là đồng thời bắn trúng mục tiêu.

Cỏ xanh cùng với vô số mảnh bùn đất không ngừng bay loạn khắp nơi, máu tươi cùng với thanh âm kêu rên xen lẫn một chỗ với nhau. Những viên đạn khủng bố tàn khốc mà huyết tinh bay loạn. Ngay tại khu vực trung gian giữa Tòa án Quân sự cho đến con đường quốc lộ ngay bên cạnh bìa rừng, đám binh lính ý đồ muốn làm ra công tác phản kích anh dũng mà chính xác, thế nhưng cuối cùng lại bị khẩu súng trường bắn tỉa H14 khủng bố kia bắn cho tan rã đội hình.

Khẩu súng trường bắn tỉa H14 đã được tiến hành cải tiến nằm trong tay của Hứa Nhạc tựa hồ như là có một loại ma lực nào đó vậy, những viên đạn từ hòng súng của nó phụt ra tựa hồ như là không có bất cứ thời khắc ngừng nghỉ nào cả vậy. Trừ bỏ năng lực quan sát khủng bố mà Quang huy Đệ Nhất Hiến Chương ban cho ra, có một đại bộ phận nguyên nhân rất lớn chính là ở chỗ tốc độ khu động cò súng cùng với tốc độ thay đổi băng đạn siêu nhanh của Hứa Nhạc, hoàn toàn đã vượt qua những số liệu cao nhất trong sổ tay chiến thuật của Quân đội Liên Bang rồi.

Những đầu đạn xoay chuyển với tốc độ cực kỳ cao lao đi về phía trước, giống như là thật sự có được ánh mắt của chính mình vậy, cắt qua bầu không khí cực độ khẩn trương, vẽ ra một đường thẳng y hệt như là thước kẻ vậy, chuẩn các đến cùng cực bắn trúng tất cả mục tiêu của nó. Hứa Nhạc không ngờ lại chỉ có thể bằng vào một khẩu súng trường bắn tỉa H14 này mà đã có thể chặn đứng được hai mươi mấy gã binh lính tinh nhuệ nhất của Sư đoàn Thiết giáp 7!

Bản thân hắn lúc này đang đứng ở bên cạnh rừng rậm chỉ cần xoay chuyển thân thể tránh né những tay súng bắn tỉa từ xa mà thôi, còn về phần những tay súng bắn tỉa ẩn nấp bên trong cùng với trên mái nhà của Tòa án Quân sự, sớm ngay từ vòng giới tuyến thứ nhất ban đầu, hắn đã bằng vào mấy phát súng đã loại bỏ đối phương ra khỏi vòng chiến rồi.

Cách đó mấy chục thước, có một gã Thiếu úy của Sư đoàn Thiết giáp 7 vô cùng dũng cảm, từ phía sau bức tường chắn phóng thẳng thân thể ra ngoài, không thèm để ý đến những đường đạn khủng bố vô cùng quỷ dị của Hứa Nhạc, dùng tốc độ nhanh nhất mà khu động cò súng của mình. Nhưng mà ngay sau đó, khi mà khẩu súng của hắn còn chưa phát huy ra được bất cứ tác dụng gì hữu hiệu, thì phần vai trái của hắn đã bạo xuất ra một chùm huyết hỏa, một đầu đạn khủng bố đã trực tiếp bay xuyên qua vai hắn, trực tiếp đánh hắn ngã rạp xuống mặt đất!

Phốc một tiếng trầm đục vang lên, phần ngực trái của Hứa Nhạc đã bị một viên đạn đánh trúng, thân thể hắn rung lên một cái, sắc mặt trong khoảnh khắc biến thành tái nhợt, sau đó ngay lập tức đã khôi phục lại bình thường.

Hắn cũng không hề cúi đầu xuống nhìn về phía mảnh đạn cứng rắn đã ghim thật sâu vào lớp áo giáp chống đạn chắc chắn trên người mình, cũng không hề để ý đến cảm giác đau đớn do phần xương sườn tựa hồ đã nứt ra của mình, mà là nương theo lực lượng cực mạnh do viên đạn kia đánh vào, phóng lui từng bước về phía sau.

Trong khi bước từng bước lui nhanh về phía phiến rừng rậm sau lưng, tư thế bắn của Hứa Nhạc vẫn không hề có một chút biến hóa nào cả. Hứa Nhạc vẫn tiếp tục trầm mặc mà bình tĩnh hướng về phía bốn phía khu động cò súng, những tiếng súng ba ba ba ba thanh thúy không ngừng vang lên liên tiếp.

Những đầu chim chóc ở bên trong phiến rừng rậm mùa thu kia đại khái có lẽ bởi vì tiếng súng đạn nổ vang mà chấn cho kinh hoàng ngây dại. Mãi cho đến lúc nghe được tiếng bước chân của gã nam nhân ngay bên dưới những tàng cây kia vang lên càng ngày càng dồn dập, càng ngày càng chậm rãi, mãi cho đến khi biến thành không còn chút tiếng động nào nữa, chúng nó mới có thể tỉnh thần lại được, cất tiếng kêu thảm lên một tiếng, vỗ cánh bay nhanh về phía ánh hoàng hôn xa xa.

o0o

Thời điểm khi mà đám Doanh đoàn chủ lực phụ trách công tác an toàn của Sư đoàn Thiết giáp 7 rốt cuộc có thể thành công thu hẹp được giới tuyến phòng ngự, tập kết lại phóng tới bên cạnh phiến rừng rậm kia, thì nơi đó đã sớm không còn chút bóng dáng của Hứa Nhạc nữa rồi. Lúc này ở nơi đó cũng chỉ còn có những nhánh cây thê lương bị vô số mảnh đạn tước sạch hết lá trên cành đang trơ trọi trong gió thu, những phiến lá cây vỡ vụn, những mảnh cỏ gãy rạp vẫn còn đang không ngừng bay múa vô lực trong không trung mà thôi.

Một hồi chiến đấu kịch liệt diễn ra ở bên ngoài Tòa án Quân sự này giằng co không đến hai phút đồng hồ. Thời điểm trước khi rời đi, Hứa Nhạc đã bắn sạch hết thảy tất cả những băng đạn mà hắn mang theo trên người, đến cuối cùng thậm chí ngay cả cái nòng súng của khẩu súng trường bắn tỉa H14 đặc chế do hắn đích thân cải tạo cũng không thể thừa nhận nổi được sự mài mòn kịch liệt cùng với nhiệt độ cực kỳ cao, đã bắt đầu trở nên không thể ổn định được. Mà bên phía Sư đoàn Thiết giáp 7, sau khi tiến hành tổng kết lại quá trình chiến đấu, đã phi thường phẫn nộ phát hiện ra, bên phía bọn họ, số lượng đạn dược bắn ra được ít đến mức cực kỳ đáng thương.

Không phải là do các chiến sĩ của Sư đoàn Thiết giáp 7 không đủ dũng cảm, bị những luồng lửa đạn khủng bố dữ dằn của đối phương áp chế đến mức không dám đánh trả, mà là khi đối mặt với mỗi một phát đạn của đối phương liền bạo xuất ra một chùm huyết hoa, hơn nữa là những tràng bắn khủng bố kéo dài không hề ngừng nghỉ như vậy, hơn ba mươi mấy gã chiến sĩ binh lính của Sư đoàn Thiết giáp 7 trong khu vực phòng thủ này thật sự không có biện pháp làm ra những ứng phó hữu hiệu được.



Bộ phận cơ cấu chỉ huy cường đại bên phía Chính phủ Liên Bang sau khi trải qua một hồi suy tính kính đáo, trù tính ra một kế hoạch an bày cẩn thận tỉ mỉ, sau đó lại do đích thân Doanh đoàn T của Sư đoàn Thiết giáp 7, Doanh đoàn tăng cường ở trên tiền tuyến đã từng lập được những chiến công phi thường hiển hách tiến hành, phương hướng phòng thủ của bọn họ bố trí chủ yếu là nhằm vào mục tiêu bên ngoài tòa án tiến vào, ai cũng không ngờ nổi rằng Hứa Nhạc không ngờ ngay từ đầu đã ẩn nấp ở bên dưới con đường thông đạo kia dưới tòa án!

Chính vì thế cho nên tất cả các công tác bố trí phòng ngự cũng đã hoàn toàn mất hết tác dụng ban đầu. Đối mặt với công kích bất ngờ khủng bố từ bên trong ra, bọn họ tự nhiên là ứng phó không kịp rồi.

Trên thực tế, nếu như ngày hôm nay tiến hành phụ trách nhiệm vụ phòng thủ xung quanh Tòa án Quân sự không phải là Doanh đoàn tăng cường của Sư đoàn Thiết giáp 7 này, mà là một chi bộ đội nào đó khác của Liên Bang, thì bọn họ căn bản không có khả năng làm tốt như được bọn họ. Cực kỳ có khả năng là ngay khi Hứa Nhạc ôm theo khẩu súng chạy thẳng vào trong phiến rừng rậm này, các chi bộ đội khác ngay cả một phát súng cũng không kịp bắn ra nữa!

Vài chiếc xe chống đạn quân dụng chuyên dùng của cơ quan Công vụ Chính phủ mãi cho đến lúc này mới từ bên kia tòa án rất nhanh phóng chạy đến. Trong tiếng thắng gấp phi thường bén nhọn, thì bên trên mặt cỏ vừa mới hơi chút yên tĩnh lại, đã lại một lần nữa xuất hiện hai vệt đen thâm dài.

Một gã quân nhân sĩ quan cao cấp biểu tình cực kỳ nghiêm nghị cùng với một gã trung niên nhân thần tình phẫn nộ từ trên chiếc xe bước xuống. Bọn họ đúng là các thành viên của Biệt đội Cặp Mắt Ti Hí, những người vốn dĩ theo kế hoạch sẽ tiếp nhận Thượng tá Lai Khắc rời đi khỏi Tòa án Quân sự ngày hôm nay.

Bối Đức Mạn nhìn chằm chằm về đám quân nhân sĩ quan binh lính của Sư đoàn Thiết giáp 7 ở trước mặt mình, phẫn nộ quơ quào hai cánh tay, thanh âm rít gào bén nhọn kêu la:

- Giai đoạn bên trong tòa án chính là do các người phụ trách mà! Ta đến đây chỉ là đón Lai Khắc mà thôi! Hiện tại Lai Khắc đã chết mất rồi! Còn Hứa Nhạc ở đâu? Mấy người các người toàn bộ đều là một đám phế vật cả!

Cái gã cựu nhân viên thiên tài của Cục Hiến Chương này, ngày hôm nay đã phải hao phí không biết bao nhiêu công sức mới có thể thuyết phục được thượng cấp cho phép hắn rời khỏi cái tòa kiến trúc buồn chán chết tiệt kia, chạy đến Tòa án Quân sự, bởi vì hắn tin tưởng vững chắc rằng mục tiêu của Hứa Nhạc chính là con mồi thứ hai này. Có thể đến xem tận mắt được một gã anh hùng Liên Bang chết ở trước mặt của mình, đối với hắn mà nói, không hề nghi vấn gì chính là chuyện tình tốt đẹp nhất trên đời này.

Nhưng mà hắn căn bản không ngờ đến nổi rằng, Hứa Nhạc cũng không có đúng như những gì mà Bộ Chỉ Huy của Biệt đội Cặp Mắt Ti Hí đã phỏng đoán vậy, ở giữa đường di chuyển hoặc là tại nơi ở lâm thời của Thượng tá Lai Khắc động thủ, mà là dùng phương thức liều lĩnh cùng với cường hãn trực tiếp như thế, ở ngay bên trong tòa án mà chấm dứt tính mạng của Thượng tá Lai Khắc!

Một tràng cảnh huyết tinh mãnh liệt trong sự tưởng tượng, trên thực tế lại biến thành một sự thất vọng cùng với nhục nhã từ trước đến giờ chưa từng có, khiến cho Bối Đức Mạn cảm thấy cực kỳ phẫn nộ.

Doanh đoàn T chính là một Doanh đoàn tăng cường có năng lực cơ động phi thường khủng bố của Sư đoàn Thiết giáp 7, đã vì cái nhiệm vụ bảo hộ an toàn bí mật lần này, thậm chí người phụ trách công tác chỉ huy còn là một vị Đại Đội trưởng xuất sắc nhất nữa. Mãi cho đến lúc này trong tay hắn vẫn còn cầm chặt một khẩu súng trường bắn tỉa 2126 lúc trước đã một phen giật lấy từ trong tay của thuộc hạ. Cái họng đen ngòm của khẩu súng trường vẫn còn toát ra từng luồng khói xanh nóng bỏng, có thể thấy được rằng hắn ta cũng đã tự mình tham gia chiến đấu!

Nghe thấy một loạt những câu mắng chửi nặng nề với tốc độ cực kỳ nhanh như thế, gã Đại Đội trưởng kia mang theo vẻ mặt cực độ bình tĩnh xoay người lại, giương mắt nhìn chằm chằm về phía cái tên gia hỏa chẳng biết là ai, bộ dáng giống hệt như một con khỉ nhảy loạn xạ ở ngay trước mặt mình này, trầm mặc một lát, sau đó mới trực tiếp móc ra khẩu súng lục bên cạnh thắt lưng, chỉ thẳng vào mi tâm của đối phương!

Thân thể Bối Đức Mạn rung mạnh lên một cái, những câu thô tục đã dâng lên đến cửa miệng nhất thời nuốt ngược trở lại.

Vị quân nhân sĩ quan cao cấp cùng xuống xe chung với Bối Đức Mạn kia, ngay lập tức liền khẩn trương nhảy tới chắn ngay phía trước họng súng, che Bối Đức Mạn lại sau lưng mình. Dựa theo động tác nắm chặt báng súng cùng với ánh mắt hờ hững lạnh lùng của vị Đại Đội trưởng kia, hắn có thể cực kỳ rõ ràng phán đoán ra được, nếu như động tác của chính mình chậm lại một chút nữa, đối phương tuyệt đối thật sự dám nổ súng!

Bản thân hắn trước đây chính là một vị Đại Đội trưởng của Đại đội Hành động Đặc chủng Quân khu III, hiện tại đang tạm thời trở thành sĩ quan chỉ huy cao nhất của Biệt đội Cặp Mắt Ti Hí, quân hàm đương nhiên so với một gã Đại Đội trưởng của một Quân đoàn bình thường còn cao hơn một chút. Nhưng mà bản thân hắn quả thật không muốn cùng với thuộc cấp của Sư Đoàn trưởng Đỗ Thiếu Khanh phát sinh bất cứ xung đột gì cả. Bản thân hắn cũng là đến từ Quân khu III, Tinh cầu S3, cho nên hắn biết phi thường rõ ràng, cái vị Sư Đoàn trưởng gương mặt lạnh lùng kia tuy rằng rất tôn trọng kỷ luật, nhưng mà lại đặc biệt bao che khuyết điểm cho thuộc hạ!

- Tôi xin thay mặt hắn hướng cậu cùng với bộ đội của cậu trịnh trọng xin lỗi!

Vị sĩ quan chỉ huy cao cấp dùng thanh âm trầm thấp mà nghiêm chỉnh nói. Hắn thân là một quân nhân sĩ quan, tự nhiên là có thể lĩnh hội rõ ràng được tình tự của đối phương sau khi trải qua một hồi chiến đấu cực kỳ đặc biệt, tuyệt đối khiến cho kẻ khác phải uất ức phẫn nộ như thế!



Trên không trung có thể nhìn thấy rõ ràng hình ảnh của một vài chiếc máy bay trực thăng cứu thương đang dần dần bay thẳng về phía này, dọc theo con đường lớn phía Nam mà bay tới. Những chiếc xe cứu thương trực thuộc Bệnh viện chuyên dụng của Quân khu I lúc này cũng đang rất nhanh phóng thẳng đến. Cũng không biết bởi vì nguyên nhân gì, mà những chiếc xe cứu thương này cũng không có nháy đèn cấp cứu, cũng không có thét còi nhường đường.

- Báo cáo, trong thương tổng cộng hai mươi tám, không có ai hy sinh!

Nghe được báo cáo từ phía gã thuộc cấp phía sau lưng, biểu tình của vị Đại Đội trưởng kia thoáng có chút kinh ngạc, ngay sau đó rốt cuộc cũng thả lỏng được một chút. Hắn ta liếc mắt nhìn về phía Bối Đức Mạn, sắc mặt đã tái nhợt không còn chút huyết sắc đứng đằng kia, sau đó mới hướng về phía đám chiến sĩ binh lính trọng thương đang tụ tập ở đầu bên kia bãi cỏ mà đi đến.

Dưới ánh mặt trời hoàng hôn chiếu rọi, một chiếc máy bay trực thăng cứu thương chậm rãi đáp xuống, chấn động lên một đám gió to khủng bố.

Một gã Thiếu úy bị thương toàn thân toàn là máu được nâng lên trên cáng cứu thương, chuẩn bị đưa vào cánh cửa khoang máy bay trực thăng. Vị Đại Đội trưởng nhìn thấy gã Trung Đội trưởng đắc lực trung thành nhất của chính mình, xác nhận thần trí hắn vẫn còn vô cùng thanh tỉnh, hẳn là không có nguy hiểm gì đến tính mạng, cho nên khẽ vỗ vỗ lên bả vai không bị thương của hắn.

Trong tràng chiến đấu kịch liệt lúc trước, tất cả những tay xạ thủ tầm xa của Doanh đoàn T tăng cường của Sư đoàn Thiết giáp 7 toàn bộ ngay từ đầu đã bị loại khỏi vòng chiến. Mà trong đám chiến sĩ tấn công trực tiếp, thì cũng chỉ có mỗi mình gã Trung úy anh dũng này là có khả năng bắn trúng một phát vào ngực Hứa Nhạc mà thôi.

Gã Thiếu úy nằm trên cáng cứu thương kia tiếp nhận lấy một điếu thuốc lá đã được đốt sắn, mấy đầu ngón tay trái bởi vì vết thương chỗ đạn bắn truyền đến từng cơn đau đớn kịch liệt mà khẽ run rẩy lên một chút. Cặp lông mày rậm rạp trên gương mặt anh tuấn thanh tú đã tái nhợt của hắn nheo chặt lại một trận, nhìn chằm chằm gã Đại Đội trưởng, khàn khàn nói:

- Lão đại, hắn ỷ vào có… Thật sự không thoải mái chút nào… Tôi thật sự không phục… thật sự không cam tâm!

Gã Đại Đội trưởng cũng không biết nói gì để an ủi hắn cả, cũng chỉ đành phất tay để cho đám sĩ quan quân y cùng với thuộc cấp mình một phen đẩy mạnh cáng cứu thương lên trên khoang máy bay, đồng thời cố định chặt chẽ hắn lại trong khoang, sau đó mới bắt đầu xử lý tiếp những gã thuộc cấp đã bị thương còn đang nằm trên bãi cỏ bên dưới.

Tại trong cái quá trình xử lý vết thương này, biểu tình trên khuôn mặt của hắn đã dần dần trở nên cứng ngắc một trận. Bởi vì hắn phát hiện ra, những vết thương đạn bắn trên người tất cả các thuộc cấp của mình cũng đều vô cùng quỷ dị có một điểm chung duy nhất, đó chính là: toàn bộ đều ở trên vai phải!

Chỉ duy nhất có một gã chiến sĩ có phần vai trái bị một mảnh đạn bay xuyên qua xé rách lớp da, chính là bởi vì hắn có thói quen dùng súng tay trái mà thôi!

Loại áo giáp chống đạn đặc chế mà Quân đội Liên Bang sử dụng là loại áo có thể bao trùm cả toàn bộ thân hình, thậm chí bao trùm luôn cả phần cổ nữa. Nhưng mà xuất phát từ việc suy nghĩ đối với tính linh hoạt khi bắn trong lúc tác chiến, cho nên bộ phận hai bên vai cũng không có tiến hành bảo hộ.

Cái vị Thượng tá Hứa Nhạc sớm đã ở trên chiến trường chứng minh một cách rõ ràng năng lực cùng với tố chất quân sự cực kỳ cường hãn của chính mình kia, khẳng định là cũng biết rất rõ ràng điểm này. Nhưng mà nếu như hắn đã có thể cam đoan được rằng mỗi một phát súng của chính mình cũng đều có thể dễ dàng bắn trúng bả vai của địch nhân, vậy thì vì cái gì hắn lại không lựa chọn bắn vào đầu chứ? Mặc dù đám chiến sĩ bộ đội cũng đều có đội mũ giáp cả, nhưng mà những viên đạn khủng bố hỏa lực cao từ khẩu súng trường bắn tỉa H14 rõ ràng đã trải qua một phen cải tạo trong tay của hắn kia, cũng có thể trực tiếp bằng vào xung lượng cực kỳ đáng sợ mà bẻ gãy cổ của đám chiến sĩ cơ mà?

Chiến đấu từ trước đến giờ vẫn luôn được đánh giá một cách lãnh khốc rằng ngươi sống thì ta phải chết, địch nhân mặc dù chỉ còn lại có một hơi thở cuối cùng, cũng luôn có khả năng mang đến những thương tổn cực kỳ trí mạng. Ở trên chiến trường cho đến bây giờ cũng luôn không có bất cứ cái cách nói lưu tình gì cả. Nhưng mà… Vị Đại Đội trưởng của Sư đoàn Thiết giáp 7 kia đột nhiên xoay người nhìn về phía phiến rừng rậm sớm đã trở nên tĩnh lặng sau lưng mình, ánh mắt cực kỳ phức tạp.

o0o

Cách phiến rừng rậm kia khoảng chừng một quãng ba km, có một con đường nhỏ khá hẻo lánh. Tại một góc khuất cuối con đường nhỏ kia, theo những tia nắng ấm áp cuối cùng của buổi hoàng hôn rời khỏi phiến thành thị lạnh như băng này, có một cái nắp cống bằng kim loại cũ xưa đang chậm rãi đóng lại.

Ở bên trong hệ thống đường ống nước ngầm bên dưới lòng đất, tay phải Hứa Nhạc chống mạnh lên trên bức tường ẩm ướt bên cạnh, có chút khó khăn bước đi từng bước về phía bóng tối trước mặt, chân trái của hắn lúc này đã bắt đầu có một dòng máu đỏ tươi chảy xuống, thế nhưng trên mặt của hắn lại lộ ra một nụ cười cực kỳ bình tĩnh.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Gian Khách

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook