Quyển 2 - Chương 60: Cuộc chiến đấu quằn quại giữa sống và chết
Miêu Nị
29/03/2013
Vài tiếng phụt phụt nặng nề vang lên, không biết bao nhiêu loạt đạn đã bắn trúng những phần tử vũ trang ấy, và bao nhiêu loạt đạn bắn trúng vào bức tường xi măng kiên cố. Trong màn đêm, chỉ nhìn thấy bóng của sáu phần tử vũ trang mờ mờ ảo ảo, một bóng đen trong số đó thét lên một tiếng, cổ nghẹo sang một bên ngã xuống.
Hứa Nhạc chưa từng vào quân đội, chỉ là lúc trước tham gia cuộc thi sĩ quan cơ giáp của Bộ Quốc Phòng, đã ghi nhớ các trận hình tác chiến và quy tắc tác chiến trong quân đội. Thực ra những kiến thức đó đối với kỳ thi của hắn, không có quá nhiều tác dụng, nhưng Phong Dư đại thúc để bắt hắn học, hắn cũng ngoan ngoãn mà học, không ngờ đến lúc này lại phát huy được tác dụng, những loạt đạn bắn loạn xạ trong lúc căng thẳng, lại thành công bắn trúng một mục tiêu.
Đây có lẽ là lần đầu tiên hắn nổ súng, cảm giác nặng chịch ở cổ tay và lực phản hồi hơi tê, khiến cơ thể hắn trong vũng máu có đôi chút không thích nghi. Khẩu súng liên thanh này có lẽ là của nhân viên cận vệ nào đó của Thai gia, chỉ là gã nhân viên ấy sớm đã chết trong đợt tập kích của con robot quân dụng kia, thi thể đã không biết tan thành bao nhiêu mảnh, cũng may mà nấc bảo hiểm của khẩu súng đã được mở, mở để cho Hứa Nhạc trong thời gian đầu hoàn thành đợt xạ kích.
Phản ứng của Hứa Nhạc rất nhanh, điều càng khiến người khác phải kính phục hơn nữa là tính cách hắn mãi mãi không chịu khuất phục, sự trầm mặc kiên định của mình, bị con robot làm cho chấn động bay văng trên đất, các động tác trong vô thức của hắn lại tìm được một vũ khí trên mặt đất, rồi nỗ lực không ngừng nghỉ vì tính mạng của mình… cho dù đó chỉ là sự quằn quại giãy đạp.
Trong bóng tối vì không muốn lộ mục tiêu của mình, Hứa Nhạc nâng tay phải cầm súng của mình lên thật cao, dù như vậy, đám phần tử vũ trang được huấn luyện thành thục kia, vẫn có thể phán đoán chính xác ra phương vị của hắn, một trận mưa đạn giục giã vang lên, tiếng kêu xé gió xối óc, vô số bọt nước và mảnh xi măng bị bắn văng tung tóe khắp nơi.
Chỉ là bị muỗi cắn mà thôi.
Hứa Nhạc dựa vào cửa sau, hơi thở gấp gáp, ngực không ngừng phập phồng, cảm nhận đau đớn trên tay phải, biết mình trước khi vào được cửa sau, đã bị những phần tử vũ trang kia bắn trúng. Chỉ là trong bóng tối, hắn vốn không thể biết vị trí mình bị trúng đạn ở chỗ nào, chỉ biết trên cánh tay phải có thêm một một vết thương, viên đạn đã bắn trúng trên cánh tay hắn, máu tươi chảy xuống ròng ròng… cơn đau đang phá hủy thần kinh của hắn.
Chỉ là bị kiến cắn mà thôi! Sắc mặt hắn trong bóng tối không người nào nhìn thấy được, hai mắt sáng đến đáng sợ, hắn há miệng hít thở, không để ý đến những phần tử vũ trang kia có nghe thấy hay không, không ngừng lặp lại câu nói liên quan đến muỗi, thuyết phục mình đừng chú ý tới vết thương, thuyết phục mình trong thời khắc gian nan như thế này, bản thân vẫn có thể sống tiếp.
Nhưng vết thương trúng đạn này vẫn chưa nghiêm trọng bằng vết thương ở chân phải của hắn. Vừa rồi vì để làm rung chuyển con robot khổng lồ và nặng nề kia, sức mạnh trong cơ thể hắn đã toàn bộ tập trung ở chân rồi đá ra, tuy thành công phá hoại được sự tấn công bằng đại pháo của con robot, nhưng với lực phản chấn quá lớn, trực tiếp đã phá hỏng chân phải của hắn, lúc này bên chân đó đang bị cong gập một cách ghê sợ, các đầu xương gãy bên trong đang đâm vào các cơ thịt đùi sưng đỏ của hắn.
Rất đau, đau đến tê tái, Hứa Nhạc thực không thể cảm giác tới.
Nước mưa của bãi đậu xe dưới lòng đất vẫn đang tuôn trào, mùi máu tanh đã nhạt hơn trước, mùi khét lét lại càng nồng nặc hơn, không biết phía xa Sân vận động, ở gian phòng mà bị đại pháo con robot bắn trúng ấy, có phải đã bốc cháy bừng bứng không.
Hứa Nhạc nắm lặng yên trên đất, nắm chặt khẩu súng kim loại lạnh lẽo ấy… Phía cửa là mấy tên phần tử vũ trang tham gia vào hành động ám sát này. Họ rõ ràng là người quen sống trong hoàn cảnh quân đội, quen với việc cùng con robot tổ chức hành động. Nhưng đối với việc đơn binh tác chiến, cũng không hề xa lạ với họ.
Sự giằng co trong im lặng và không khí căng thẳng không duy trì được bao lâu, ít nhất cũng không lâu như Hứa Nhạc cảm thấy lúc này, đám phần tử vũ trang ấy không muốn lãng phí thời gian với hắn, họ bắt buộc phải rút lui trước lúc các bộ ngành lớn của Chính phủ kịp phản ứng, tuy dưới quang huy của Đệ Nhất Hiến Chương, cho dù họ rút lui, có lẽ cũng rất khó rời khỏi Liên Bang.
Tiếng súng lại vang lên tành tạch, vô số viên đạn bắn vào cánh cửa nặng nề kia, các tia lửa và mảnh vụn bắn tung tóe, nếu như cánh cửa bãi đậu xe dưới lòng đất này không phải làm bằng kim loại, e rằng Hứa Nhạc sau cửa lúc này sớm đã bị bắn thành tổ ong.
Hứa Nhạc sau cánh cửa co người lại hết sức có thể, để tránh cho mình bị các luồng đạn văng khắp nơi kia chạm tới, hắn vốn không dám ngẩng đầu lên, không dám cử động, nhưng khẩu súng lại bị hắn vô thức nâng lên, ngắm chuẩn về một góc bên cạnh mình, đây hoàn toàn là do trực giác của hắn.
Tiếng súng dừng lại, một thân ảnh hung hãn bổ đến, ngón trỏ của Hứa Nhạc khẽ ấn, viên đạn từ trong họng súng ở tay hắn bắn ra, trực tiếp bắn vào chiếc bóng kia khiến hắn ngã xuống…
Nhưng sau khi hắn bóp cò, mới phát hiện mình đã lầm, bởi vì đây không phải là người trong phần tử vũ trang, mà là một thi thể của nhân viên cận vệ sau khi bị loạt súng của con robot cắt đi nửa thân thể!
Hai mắt Hứa Nhạc co lại, biết mình đã đến tới thời khắc sống chết, trong cơ thể vốn đang trống rỗng, không biết từ lúc nào lại tràn ra một nguồn sức mạnh mới, hắn thét lên một tiếng, dùng chân trái vẫn còn lành lặn nhất trên cơ thể đá vào lưng cánh cửa, gắng gượng trượt nửa met góc bên trên mặt đất.
Chính lúc hắn đang trượt người, một họng súng đen ngòm lẳng lặng thò ra từ sau cửa, bắn trúng vào nơi hắn vừa đứng, gắng gượng né qua loạt đạn và những tia lửa nguy hiểm đang văng tung tóe, hai mắt Hứa Nhạc nheo lại, vụt ra một tia sáng chói, lao mạnh về phía bên cạnh, súng trong tay lại bắt đầu nổ.
Tên phần tử vũ trang hai tay cầm súng xung phong xông vào cửa ngay lập tức bị cơn mưa đạn ập vào, loạt đạn bắn vào áo chống đạn của người này, phát ra những âm thanh trầm nặng, khiến hắn bị trực tiếp ngã vào cửa, phát ra một tiếng động lớn.
Họng súng của Hứa Nhạc hơi chếch lên, trực tiếp bắn thẳng vào đầu của người này, như một trái dưa hấu bị bổ trên không trung, giống như cái miệng lớn của quái thú trong truyền thuyết, dường như đã ăn sống tất cả các tính mệnh. Các phần tử vũ trang đối diện cửa có lẽ đang nghĩ như vậy, còn Hứa Nhạc sau cánh cửa càng nghĩ như vậy. Hắn khó nhọc ngồi quỳ dựa vào vách tường, không biết khẩu súng trong tay còn lại bao nhiêu đạn.
Hắn vốn muốn đi nhặt khẩu súng của tên phần tử vũ trang vừa chết, nhưng hắn vẫn phải cẩn thận chuyển động về hướng đó, để cơ thể mình trốn sau thi thể đó, tay phải chậm rãi chúc xuống, sờ vào bên cạnh giày của mình.
Chính lúc này, trong một lối đi tối đen im ắng sau người Hứa Nhạc, chợt vang lên một loạt tiếng bước chân, bước chân rất khẽ, không phải của đứa trẻ cũng không phải của một cô gái, tiếng bước chân có lẽ không phải chỉ có một người.
Trong thời khắc căng thẳng như vậy, trong Sân vận động lại vẫn có người dân vẫn chưa rời đi, ánh mắt Hứa Nhạc hiện ra một sự lo lắng, nếu như để những người dân vô tội ấy đến đây. Vậy thì chỉ có con đường chết.
- @^($*@^, con mẹ nó, @(*&@^@ con mẹ nó…
Hứa Nhạc mặt không cảm xúc gì chửi thầm, không biết những câu chửi bậy của hắn có ý nghĩa gì với hắn, nhưng trong ánh mắt luôn cười tủm tỉm, chân thành hết sức của hắn lại càng lúc càng sáng, càng lúc càng quyết đoán.
- Đừng qua đây!
Hắn hét lớn với chủ nhân của những tiếng bước chân phía sau trong bóng tối.
Xuất hiện theo giọng nói của hắn, tiếng súng ngoài cửa lại một lần nữa vang lên dày đặc, loạt súng xé toạc không gian trước mặt Hứa Nhạc, hắn không cách nào tiến hành các hành động tiếp theo, chỉ có thể trơ mắt nhìn bóng của hai phần tử vũ trang xông vào, tiến vào sau cửa.
- #^(@&$ con mẹ nó!
Hứa Nhạc khẽ chửi một câu, sau đó xông bổ vào hai thân ảnh đó. Hai tên phần tử vũ trang ấy, rõ ràng không thể nào ngờ hắn lại không sợ chết trốn ở một nơi gần như vậy, càng không ngờ phản ứng của đối phương lại nhanh như vậy.
Động tác của Hứa Nhạc lúc này cực kỳ nhanh, ở ranh giới giữa sự sống và cái chết, tất cả sức mạnh bùng nổ trong người hắn, nhũng sự rung động bắt đầu áp chế cơ thể đã kiệt sức vô lực của hắn, dường như mỗi một cơ thịt trên người hắn đều phát ra một giọt sức mạnh này.
Hứa Nhạc lao đến giống như một tàn ảnh, bóp cò trong cự ly gần, bắn ngã vào tên phần tử vũ trang xa hơn một chút. Chớp mắt đã vứt khẩu súng trong tay, cùng lúc khi khẩu súng rời tay, cơ thể hắn va mạnh vào một tên phần tử vũ trang khác.
Dùng khuỷu tay đánh mạnh vào xương sụn yết hầu của đối phương. Phần hông cứng cáp của hắn đập mạnh vào phần dưới hông của đối phương.
Dùng ngón tay đâm mạnh vào hốc mắt của đối phương.
Từ lúc luyện tập ở mỏ quặng, đến khi làm anh gác cổng ở Đại học Lê Hoa, hắn chưa từng bỏ một ngày. Sự huấn luyện gian khổ, khiến mười tư thế của Phong Dư đại thúc dạy cho Hứa Nhạc đã biến thành một bản năng của hắn. Trong thời khắc này, thực lực của hắn đã bộc phát toàn bộ, tất cả đều được phát huy cao nhất, một cảm giác thô bạo dễ chịu, khiến hắn quên đi mình đang kéo lê chiếc chân bị tàn phế, cả cơ thể bị trúng đạn.
Toàn là những thân kỹ kỳ dị và hung mãnh!
Đứt hầu, âm nang vỡ, con ngươi bị nát, máu tươi chảy ròng ròng, tên phần tử vũ trang đó không kêu được tiếng nào, đã ngã gục trước người của Hứa Nhạc.
Nhưng cơ thể của hắn lúc này đã lộ ra ở cửa. Hứa Nhạc không hề dừng lại, vác lên thi thể của tên phần tử vũ trang kia, im lặng dũng cảm xông ra ngoài.
Tiếng súng tành tạch lại vang lên, khuỷu tay phải của Hứa Nhạc chợt xuất hiện một vật kim loại, ngón tay hắn ấn một cái, một vòng cung lửa điện màu lam ngay lập tức chiếu sáng cả một góc của bãi đậu xe dưới lòng đất này.
Tên phần tử vũ trang bên cạnh bị trúng lửa điện, cơ thể giật một cái rồi ngã xuống, loạt súng xung phong quét trong tay, lại bắn trúng vào bắp chân của một tên đồng bọn.
Hứa Nhạc xông lên, lưỡi đao của cây gậy kích điện trong tay thò ra, đâm thẳng vào tên đang quỳ trên đất. Nhưng tên phần tử vũ trang này không thẹn là một tên lính tinh nhuệ trong quân đội, tuy đã bị Hứa Nhạc, tên biến thái đột nhiên xuất hiện này, mờ ám giết đi mấy chiến hữu của mình, nhưng tên lính bị đồng bọn ngộ thương này, trong thời khắc quan trọng, vẫn thể hiện được tố chất binh lính ưu tú của quân nhân Liên Bang.
Trong thời gian ngắn ngủi như vậy, ở cự ly gần như vậy, không cách nào giơ súng bắn, tên lính vũ trang hét một tiếng, trong thời gian lửa điện chiếu sáng ngắn ngủi, hắn đã nhìn rõ phương vị Hứa Nhạc đâm, gạt khẩu súng xung phong trong tay, chặn lấy cổ tay của Hứa Nhạc.
Hứa Nhạc chưa từng vào quân đội, chỉ là lúc trước tham gia cuộc thi sĩ quan cơ giáp của Bộ Quốc Phòng, đã ghi nhớ các trận hình tác chiến và quy tắc tác chiến trong quân đội. Thực ra những kiến thức đó đối với kỳ thi của hắn, không có quá nhiều tác dụng, nhưng Phong Dư đại thúc để bắt hắn học, hắn cũng ngoan ngoãn mà học, không ngờ đến lúc này lại phát huy được tác dụng, những loạt đạn bắn loạn xạ trong lúc căng thẳng, lại thành công bắn trúng một mục tiêu.
Đây có lẽ là lần đầu tiên hắn nổ súng, cảm giác nặng chịch ở cổ tay và lực phản hồi hơi tê, khiến cơ thể hắn trong vũng máu có đôi chút không thích nghi. Khẩu súng liên thanh này có lẽ là của nhân viên cận vệ nào đó của Thai gia, chỉ là gã nhân viên ấy sớm đã chết trong đợt tập kích của con robot quân dụng kia, thi thể đã không biết tan thành bao nhiêu mảnh, cũng may mà nấc bảo hiểm của khẩu súng đã được mở, mở để cho Hứa Nhạc trong thời gian đầu hoàn thành đợt xạ kích.
Phản ứng của Hứa Nhạc rất nhanh, điều càng khiến người khác phải kính phục hơn nữa là tính cách hắn mãi mãi không chịu khuất phục, sự trầm mặc kiên định của mình, bị con robot làm cho chấn động bay văng trên đất, các động tác trong vô thức của hắn lại tìm được một vũ khí trên mặt đất, rồi nỗ lực không ngừng nghỉ vì tính mạng của mình… cho dù đó chỉ là sự quằn quại giãy đạp.
Trong bóng tối vì không muốn lộ mục tiêu của mình, Hứa Nhạc nâng tay phải cầm súng của mình lên thật cao, dù như vậy, đám phần tử vũ trang được huấn luyện thành thục kia, vẫn có thể phán đoán chính xác ra phương vị của hắn, một trận mưa đạn giục giã vang lên, tiếng kêu xé gió xối óc, vô số bọt nước và mảnh xi măng bị bắn văng tung tóe khắp nơi.
Chỉ là bị muỗi cắn mà thôi.
Hứa Nhạc dựa vào cửa sau, hơi thở gấp gáp, ngực không ngừng phập phồng, cảm nhận đau đớn trên tay phải, biết mình trước khi vào được cửa sau, đã bị những phần tử vũ trang kia bắn trúng. Chỉ là trong bóng tối, hắn vốn không thể biết vị trí mình bị trúng đạn ở chỗ nào, chỉ biết trên cánh tay phải có thêm một một vết thương, viên đạn đã bắn trúng trên cánh tay hắn, máu tươi chảy xuống ròng ròng… cơn đau đang phá hủy thần kinh của hắn.
Chỉ là bị kiến cắn mà thôi! Sắc mặt hắn trong bóng tối không người nào nhìn thấy được, hai mắt sáng đến đáng sợ, hắn há miệng hít thở, không để ý đến những phần tử vũ trang kia có nghe thấy hay không, không ngừng lặp lại câu nói liên quan đến muỗi, thuyết phục mình đừng chú ý tới vết thương, thuyết phục mình trong thời khắc gian nan như thế này, bản thân vẫn có thể sống tiếp.
Nhưng vết thương trúng đạn này vẫn chưa nghiêm trọng bằng vết thương ở chân phải của hắn. Vừa rồi vì để làm rung chuyển con robot khổng lồ và nặng nề kia, sức mạnh trong cơ thể hắn đã toàn bộ tập trung ở chân rồi đá ra, tuy thành công phá hoại được sự tấn công bằng đại pháo của con robot, nhưng với lực phản chấn quá lớn, trực tiếp đã phá hỏng chân phải của hắn, lúc này bên chân đó đang bị cong gập một cách ghê sợ, các đầu xương gãy bên trong đang đâm vào các cơ thịt đùi sưng đỏ của hắn.
Rất đau, đau đến tê tái, Hứa Nhạc thực không thể cảm giác tới.
Nước mưa của bãi đậu xe dưới lòng đất vẫn đang tuôn trào, mùi máu tanh đã nhạt hơn trước, mùi khét lét lại càng nồng nặc hơn, không biết phía xa Sân vận động, ở gian phòng mà bị đại pháo con robot bắn trúng ấy, có phải đã bốc cháy bừng bứng không.
Hứa Nhạc nắm lặng yên trên đất, nắm chặt khẩu súng kim loại lạnh lẽo ấy… Phía cửa là mấy tên phần tử vũ trang tham gia vào hành động ám sát này. Họ rõ ràng là người quen sống trong hoàn cảnh quân đội, quen với việc cùng con robot tổ chức hành động. Nhưng đối với việc đơn binh tác chiến, cũng không hề xa lạ với họ.
Sự giằng co trong im lặng và không khí căng thẳng không duy trì được bao lâu, ít nhất cũng không lâu như Hứa Nhạc cảm thấy lúc này, đám phần tử vũ trang ấy không muốn lãng phí thời gian với hắn, họ bắt buộc phải rút lui trước lúc các bộ ngành lớn của Chính phủ kịp phản ứng, tuy dưới quang huy của Đệ Nhất Hiến Chương, cho dù họ rút lui, có lẽ cũng rất khó rời khỏi Liên Bang.
Tiếng súng lại vang lên tành tạch, vô số viên đạn bắn vào cánh cửa nặng nề kia, các tia lửa và mảnh vụn bắn tung tóe, nếu như cánh cửa bãi đậu xe dưới lòng đất này không phải làm bằng kim loại, e rằng Hứa Nhạc sau cửa lúc này sớm đã bị bắn thành tổ ong.
Hứa Nhạc sau cánh cửa co người lại hết sức có thể, để tránh cho mình bị các luồng đạn văng khắp nơi kia chạm tới, hắn vốn không dám ngẩng đầu lên, không dám cử động, nhưng khẩu súng lại bị hắn vô thức nâng lên, ngắm chuẩn về một góc bên cạnh mình, đây hoàn toàn là do trực giác của hắn.
Tiếng súng dừng lại, một thân ảnh hung hãn bổ đến, ngón trỏ của Hứa Nhạc khẽ ấn, viên đạn từ trong họng súng ở tay hắn bắn ra, trực tiếp bắn vào chiếc bóng kia khiến hắn ngã xuống…
Nhưng sau khi hắn bóp cò, mới phát hiện mình đã lầm, bởi vì đây không phải là người trong phần tử vũ trang, mà là một thi thể của nhân viên cận vệ sau khi bị loạt súng của con robot cắt đi nửa thân thể!
Hai mắt Hứa Nhạc co lại, biết mình đã đến tới thời khắc sống chết, trong cơ thể vốn đang trống rỗng, không biết từ lúc nào lại tràn ra một nguồn sức mạnh mới, hắn thét lên một tiếng, dùng chân trái vẫn còn lành lặn nhất trên cơ thể đá vào lưng cánh cửa, gắng gượng trượt nửa met góc bên trên mặt đất.
Chính lúc hắn đang trượt người, một họng súng đen ngòm lẳng lặng thò ra từ sau cửa, bắn trúng vào nơi hắn vừa đứng, gắng gượng né qua loạt đạn và những tia lửa nguy hiểm đang văng tung tóe, hai mắt Hứa Nhạc nheo lại, vụt ra một tia sáng chói, lao mạnh về phía bên cạnh, súng trong tay lại bắt đầu nổ.
Tên phần tử vũ trang hai tay cầm súng xung phong xông vào cửa ngay lập tức bị cơn mưa đạn ập vào, loạt đạn bắn vào áo chống đạn của người này, phát ra những âm thanh trầm nặng, khiến hắn bị trực tiếp ngã vào cửa, phát ra một tiếng động lớn.
Họng súng của Hứa Nhạc hơi chếch lên, trực tiếp bắn thẳng vào đầu của người này, như một trái dưa hấu bị bổ trên không trung, giống như cái miệng lớn của quái thú trong truyền thuyết, dường như đã ăn sống tất cả các tính mệnh. Các phần tử vũ trang đối diện cửa có lẽ đang nghĩ như vậy, còn Hứa Nhạc sau cánh cửa càng nghĩ như vậy. Hắn khó nhọc ngồi quỳ dựa vào vách tường, không biết khẩu súng trong tay còn lại bao nhiêu đạn.
Hắn vốn muốn đi nhặt khẩu súng của tên phần tử vũ trang vừa chết, nhưng hắn vẫn phải cẩn thận chuyển động về hướng đó, để cơ thể mình trốn sau thi thể đó, tay phải chậm rãi chúc xuống, sờ vào bên cạnh giày của mình.
Chính lúc này, trong một lối đi tối đen im ắng sau người Hứa Nhạc, chợt vang lên một loạt tiếng bước chân, bước chân rất khẽ, không phải của đứa trẻ cũng không phải của một cô gái, tiếng bước chân có lẽ không phải chỉ có một người.
Trong thời khắc căng thẳng như vậy, trong Sân vận động lại vẫn có người dân vẫn chưa rời đi, ánh mắt Hứa Nhạc hiện ra một sự lo lắng, nếu như để những người dân vô tội ấy đến đây. Vậy thì chỉ có con đường chết.
- @^($*@^, con mẹ nó, @(*&@^@ con mẹ nó…
Hứa Nhạc mặt không cảm xúc gì chửi thầm, không biết những câu chửi bậy của hắn có ý nghĩa gì với hắn, nhưng trong ánh mắt luôn cười tủm tỉm, chân thành hết sức của hắn lại càng lúc càng sáng, càng lúc càng quyết đoán.
- Đừng qua đây!
Hắn hét lớn với chủ nhân của những tiếng bước chân phía sau trong bóng tối.
Xuất hiện theo giọng nói của hắn, tiếng súng ngoài cửa lại một lần nữa vang lên dày đặc, loạt súng xé toạc không gian trước mặt Hứa Nhạc, hắn không cách nào tiến hành các hành động tiếp theo, chỉ có thể trơ mắt nhìn bóng của hai phần tử vũ trang xông vào, tiến vào sau cửa.
- #^(@&$ con mẹ nó!
Hứa Nhạc khẽ chửi một câu, sau đó xông bổ vào hai thân ảnh đó. Hai tên phần tử vũ trang ấy, rõ ràng không thể nào ngờ hắn lại không sợ chết trốn ở một nơi gần như vậy, càng không ngờ phản ứng của đối phương lại nhanh như vậy.
Động tác của Hứa Nhạc lúc này cực kỳ nhanh, ở ranh giới giữa sự sống và cái chết, tất cả sức mạnh bùng nổ trong người hắn, nhũng sự rung động bắt đầu áp chế cơ thể đã kiệt sức vô lực của hắn, dường như mỗi một cơ thịt trên người hắn đều phát ra một giọt sức mạnh này.
Hứa Nhạc lao đến giống như một tàn ảnh, bóp cò trong cự ly gần, bắn ngã vào tên phần tử vũ trang xa hơn một chút. Chớp mắt đã vứt khẩu súng trong tay, cùng lúc khi khẩu súng rời tay, cơ thể hắn va mạnh vào một tên phần tử vũ trang khác.
Dùng khuỷu tay đánh mạnh vào xương sụn yết hầu của đối phương. Phần hông cứng cáp của hắn đập mạnh vào phần dưới hông của đối phương.
Dùng ngón tay đâm mạnh vào hốc mắt của đối phương.
Từ lúc luyện tập ở mỏ quặng, đến khi làm anh gác cổng ở Đại học Lê Hoa, hắn chưa từng bỏ một ngày. Sự huấn luyện gian khổ, khiến mười tư thế của Phong Dư đại thúc dạy cho Hứa Nhạc đã biến thành một bản năng của hắn. Trong thời khắc này, thực lực của hắn đã bộc phát toàn bộ, tất cả đều được phát huy cao nhất, một cảm giác thô bạo dễ chịu, khiến hắn quên đi mình đang kéo lê chiếc chân bị tàn phế, cả cơ thể bị trúng đạn.
Toàn là những thân kỹ kỳ dị và hung mãnh!
Đứt hầu, âm nang vỡ, con ngươi bị nát, máu tươi chảy ròng ròng, tên phần tử vũ trang đó không kêu được tiếng nào, đã ngã gục trước người của Hứa Nhạc.
Nhưng cơ thể của hắn lúc này đã lộ ra ở cửa. Hứa Nhạc không hề dừng lại, vác lên thi thể của tên phần tử vũ trang kia, im lặng dũng cảm xông ra ngoài.
Tiếng súng tành tạch lại vang lên, khuỷu tay phải của Hứa Nhạc chợt xuất hiện một vật kim loại, ngón tay hắn ấn một cái, một vòng cung lửa điện màu lam ngay lập tức chiếu sáng cả một góc của bãi đậu xe dưới lòng đất này.
Tên phần tử vũ trang bên cạnh bị trúng lửa điện, cơ thể giật một cái rồi ngã xuống, loạt súng xung phong quét trong tay, lại bắn trúng vào bắp chân của một tên đồng bọn.
Hứa Nhạc xông lên, lưỡi đao của cây gậy kích điện trong tay thò ra, đâm thẳng vào tên đang quỳ trên đất. Nhưng tên phần tử vũ trang này không thẹn là một tên lính tinh nhuệ trong quân đội, tuy đã bị Hứa Nhạc, tên biến thái đột nhiên xuất hiện này, mờ ám giết đi mấy chiến hữu của mình, nhưng tên lính bị đồng bọn ngộ thương này, trong thời khắc quan trọng, vẫn thể hiện được tố chất binh lính ưu tú của quân nhân Liên Bang.
Trong thời gian ngắn ngủi như vậy, ở cự ly gần như vậy, không cách nào giơ súng bắn, tên lính vũ trang hét một tiếng, trong thời gian lửa điện chiếu sáng ngắn ngủi, hắn đã nhìn rõ phương vị Hứa Nhạc đâm, gạt khẩu súng xung phong trong tay, chặn lấy cổ tay của Hứa Nhạc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.