Quyển 4 - Chương 262: Cuộc hành quân trầm mặc (Hạ)
Miêu Nị
09/09/2013
Trong buổi họp báo công bố tin tức cực kỳ oanh động kia, hơn nữa trong
dòng lịch sử chắc chắn là sẽ được lưu lại một cách cực kỳ kích thích, vị Nghị viên Đại khu trẻ tuổi Thai Chi Nguyên nàu, đã dùng một sự bình
tĩnh hoàn toàn không phù hợp với độ tuổi cùng với sự kiện mà mình đang
công bố, thậm chí là một sự lạnh nhạt đến cùng cực, vô cùng rõ ràng mà
giảng thuật ý tưởng của hắn ta.
Công ty Liên hợp Tinh quặng mỏ Liên Bang cùng với Cơ Kim Hội Tu Thúc, căn cứ theo hình thức Công ty Cơ khí Quả Xác mà tiến hành phân phối lợi ích xuống toàn thể dân chúng của Liên Bang, trên từ Nghị Viện, cơ quan Chính phủ, xuống đến các quý Cơ Kim Hội có liên quan khác tiến hành cộng đồng quản lý. Hơn nữa nếu như hắn có thể xuất ra toàn bộ các khoản tiền lãi mấy vạn năm nay của Công ty Liên hợp Tinh quặng mỏ Liên Bang tiến hành phân phối giá trị tài sản của mình. Căn cứ theo sự tính toán về mặt toán học đơn giản, như vậy thì mỗi một vị dân chúng Liên Bang, cũng đều có thể đạt được một khoảnh định mức ngân phiếu trao đổi với giá trị tương đương lên đến năm mươi vạn Liên Bang Tệ. Số tiền này thật sự là con số khiến cho tất cả mọi người cảm thấy không thể nào tin tưởng nổi.
Đương nhiên, vì để đảm bảo cho hệ thống tài chính, thậm chí là các kết cấu kinh tế của Liên Bang không thể bị đả kích một cách quá mức nghiêm trọng bởi vì cái động thái kinh thiên này, cho nên cái kế hoạch phân phối ích lợi ở hạng mục này, sẽ do các nhân viên kế toán cao cấp xuất sắc nhất của Ngân hàng Liên hợp Tam Lâm tiến hành, do các vị toán học gia xuất sắc của Đại học Thủ đô Liên Bang kín đáo tiến hành an bày. Thậm chí ngay cả các phương án bước đầu tiến hành do bên phía Chính phủ cùng với Nghị Viện tiếp nhận sơ lược, cũng đã có vẻ đặc biệt phức tạp cùng với dài dòng.
Đám phóng viên các tòa soạn báo đang có mặt tại phiến đất hoang bên cạnh trấn Ngũ Tư Thác Đức này, tuyệt đại đa số mọi người cũng đề đã tham gia vào buổi họp báo công bố tin tức đầy chấn động hai tháng trước đây. Ngày hôm nay mặc dù là nghe lại lần thứ hai, thế nhưng bọn họ vẫn như cũ khó có thể khống chế được cảm xúc rung động mãnh liệt trong lòng mình.
Ánh mắt bọn họ tràn đầy cảm xúc phức tạp nhìn chằm chằm về phía vị Nghị viên tiên sinh trẻ tuổi thân hình gầy yếu đang đứng thẳng người trên đài kia, khó có thể nào lý giải nổi ý tưởng chân chính trong đầu của đối phương.
Bên trong bầu không khí trầm mặc tĩnh lặng này, Thai Chi Nguyên lại một lần nữa mở miệng nói:
- Tôi quả thật vô cùng thưởng thức việc Tổng thống Mạt Bố Nhĩ tiên sinh luôn luôn cố gắng vì để tiêu trừ những sự bất công của xã hội, sự đối lập về mặt giai tầng mà cố gắng phấn đấu không ngừng. Nhưng mà tôi tuyệt đối không thể nào chấp nhận những thủ đoạn mà ông ta đã làm. Đúng vậy, bản thân tôi chính là người thừa kế duy nhất của cái gia tộc mà các người gọi là đứng đầu trong Thất Đại Gia Tộc Liên Bang kia. Nhưng mà tôi nghĩ toàn bộ Liên Bang cũng đều đã biết rõ ràng thái độ chân chính của tôi rồi. Nếu như gia thế xuất thân, tài phú trời sinh chính là một loại tội ác mà nói, như vậy thì tôi đã chấp nhận từ bỏ nó rồi! Như vậy thì tuyệt đối không được phép có bất luận kẻ nào có tư cách dùng thân thế, xuất thân của tôi để mà chỉ trích, hoặc là lên án những tội ác mà tôi căn bản chưa từng phạm phải bao giờ. Bản thân chính loại cách làm này cũng là một tội ác rồi!
Hắn chậm rãi liếc nhìn một vòng đám phóng viên đang đứng bốn phía xung quanh, đột nhiên khóe môi khẽ nhếch lên một chút, lộ ra một nụ cười nhàn nhạt, mỉm cười nói:
- Những kẻ quyền quý luôn luôn là tội ác đa đoan sao? Tôi đã phạm phải những tội lỗi gì? Ở đây ai có thể chỉ ra được trong cuộc đời này của tôi đã từng làm qua một chuyện tình tội ác nào hay không? Lãnh đạo Lbm căn bản không cần yêu cầu bản thân anh là một con người tài đức vẹn toàn, nhưng mà ít nhất thì bản thân anh phải là chưa từng làm điều ác mới được. Từ điểm này mà xét, thì tôi cho rằng bản thân mình quả thật so với Mạt Bố Nhĩ tiên sinh cũng có tư cách trở thành Tổng thống Liên Bang hơn nhiều.
Gã phóng viên của Nhật báo Liên Bang nhất thời phẫn nộ, lớn giọng bác bỏ:
- Ngài đây chính là đang mua lấy danh tiếng! Ngài biết rõ ràng là Tổng thống tiên sinh cùng với Chính phủ Liên Bang căn bản không có khả năng đồng ý với ba lời yêu cầu mà ngài đã đưa ra kia!
- Ông đã cố tình lựa chọn việc xem nhẹ một vài điểm trọng yếu nhất rồi!
Ánh mắt của Thai Chi Nguyên nhất thời lạnh lùng, ánh mắt biến thành sắc bén lợi hại, giương mắt nhìn chằm chằm vào gã phóng viên bộ dáng phi thường kích động kia, trầm giọng nói:
- Tôi đã từng nói qua rồi, chỉ cần bên phía Tòa án Tối cao phán quyết quyền thừa kế của tôi có hiệu lực, như vậy thì lời hứa hẹn kể trên của tôi lập tức bắt đầu chấp hành. Tất cả những sản nghiệp, tài sản nên quyên góp, tôi sẽ đem toàn bộ mà quyên ra cả!
- Cho dù có là như thế đi chăng nữa, thì đó cũng chỉ có thể được xem là một loại hành động nhằm thu mua dân ý của dân chúng mà thôi!
Một gã phóng viên khác đứng gần đó, nhịn không được giơ cao cánh tay lên, chen ngang hỏi:
- Thai Nghị viên, chẳng lẽ ông không cho rằng cái loại hành động thu mua dân tâm như thế chính là một loại vũ nhục cực kỳ trực tiếp đối với toàn bộ dân chúng Liên Bang hay sao?
- Nếu như tôi làm như vậy là biện pháp thu mua nhân tâm, như vậy thì tôi nguyện ý nhìn thấy mỗi một người trong Liên Bang cũng sẽ giống như tôi, làm ra những biện pháp thu mua nhân tâm như vậy. Chỉ cần có thể mang đến cho mỗi một công dân Liên Bang những sự ưu đãi to lớn là được…
Thai Chi Nguyên nhìn thẳng về phía gã phóng viên của Nhật báo Liên Bang, nói xong những lời này, sau đó mới chuyển hướng sang một gã phóng viên khác, nói:
- Nếu như vậy là thu mua nhân tâm, đây là sự vũ nhục, vậy thì tôi tin tưởng rằng dân chúng Liên Bang sẽ phi thường hoan nghênh những người khác mỗi ngày đều chạy đến vũ nhục chính mình, mà bản thân tôi cũng vô cùng hoan nghênh chuyện đó!
- Nhưng mà hiện tại đang là thời kỳ tiến hành chiến tranh!
Gã phóng viên kia nhất thời phẫn nộ lớn tiếng bác bỏ:
- Ở vào thời điểm quan trọng như thế này, mà ngài lại kích động sự cừu hận giữa các giai tầng dân chúng, khơi mào cho Liên Bang bị nội loạn! Chính là trợ giúp cho đám người Đế Quốc!
Gã phóng viên của Nhật báo Liên Bang vẫn tiếp tục bám theo cái đề tài này, ngữ khí phi thường trào phúng nói:
- Nếu như hiện tại là thời kỳ Hoàng triều vẫn còn thống trị, như vậy thì Nghị viên tiên sinh, ngài khẳng định sẽ bị mang tội phản quốc mà bị treo cổ đó!
- Tội phản quốc à?
Nghe được lời nhận xét này của hắn, bản thân Thai Chi Nguyên từ đầu đến giờ vẫn luôn duy trì đầy đủ sự bình tĩnh, hiện tại cũng phải nheo mắt lại, ngữ khí tăng nhanh lên một chút, thanh âm lạnh lùng băng giá giống hệt như mưa to gió giật, phun trào ra:
- Quân đội Liên Bang tấn công sang Đế Quốc là vì muốn trừng phạt kẻ xâm lược… Nhưng mà bên phía Đế Quốc đã chết tổng cộng bao nhiêu người rồi? Trừng phạt như vậy đã đủ hay chưa? Tôi biết có rất nhiều người ở đây muốn nói rằng như vậy vẫn không đủ. Nhưng mà muốn chết bao nhiêu người mới đủ đây? Một phen đem toàn bộ mọi người Đế Quốc giết chết hết luôn à? Các người nghĩ đám người Đế Quốc bên kia là những gốc cây trong rừng rậm à, không biết di động, không biết trốn tránh, đứng ở đó chờ mọi người đến chặt xuống hay sao?
Hắn liếc nhìn một vòng đám phóng viên đứng bốn phía xung quanh, ngữ khí băng lãnh nói:
- Bên Tinh vực Tả Thiên có hơn mấy ngàn ức người Đế Quốc, các người có thể chạy đi hỏi một chút vị Tổng thống tiên sinh của các người, hắn có dám hy vọng xa vời có thể chiếm lĩnh toàn diện cả Đế Quốc luôn hay không? Nếu như hắn ngay cả cái loại hy vọng xa vời này cũng không dám có, như vậy thì cái trận chiến tranh này, hỏi hắn xem đến tột cùng là chuẩn bị đánh thêm bao lâu nữa đây? Xã hội Liên Bang với hệ thống kinh tế đã dần dần bị điêu đứng này, còn phải gánh vác chiến tranh thêm bao nhiêu lâu nữa? Tôi rất muốn chính diện hỏi ông ta, nguyên nhân ban đầu của hồi chiến tranh vũ trụ này là cái gì? Mục tiêu cuối cùng của nó là cái gì? Mục tiêu chỉ là muốn cướp lấy những Tinh cầu quặng mỏ, hay là còn có những mục tiêu không thể tuyên bố ra ngoài nữa?
Những lời này càng nói nhiều, càng khơi dậy thêm sự phẫn nộ của càng nhiều các phóng viên xung quanh. Trong suy nghĩ của đám phóng viên này, những lời nói này của vị Nghị viên trẻ tuổi, chẳng những là thể hiện sự nghi ngờ đối với Tổng thống tiên sinh, hơn nữa lại còn thể hiện sự nghi ngờ đối với tinh chất chính nghĩ của hồi chiến tranh thần thánh của Liên Bang hiện tại, hoàn toàn không thể nào chấp nhận nổi được.
Nhưng mà ngay sau đó, trước khi bọn họ kịp kích động tiến hành phản kháng, thì Thai Chi Nguyên đã giơ cao cánh tay phải, biểu tình cực kỳ lạnh lùng, tiếp tục nói:
- Một hồi chiến tranh chính nghĩa? Hừ, chỉ là sử dụng những cái tên giả tạo đáng ghê tởm nhất mà thôi! Các người cũng không cần phải gấp gáp lên án tôi tội phản quốc hoặc là theo chủ nghĩa yếu hèn, đầu hàng kẻ thù. Năm đó khi tôi còn ở Tây Lâm cùng với đám người Đế Quốc tác chiến, không biết vị Tổng thống tiên sinh của các người đang ở nơi nào?
- Bất luận là một hồi chiến tranh, hay là một hồi thảo phạt đột tiến đầy bảo táp, thì đều là phải chết người cả!
Biểu tình của Thai Chi Nguyên đột nhiên trở nên cực kỳ bình thản, sâu bên trong cặp mắt đạm mạc chợt xuất hiện một tia tình tự sâu kín nhàn nhạt, liếc nhìn mọi người, nói:
- Các người đã nghĩ đến chuyện chính bản thân mình sẽ chết hay chưa? Hay là nói, các người đã chuẩn bị sẵn sàng cho việc chính mình đi tìm chết hay chưa? Chứ không phải là đứng ở phía sau, kích động những người khác đi tìm chết!
Buổi họp báo công bố tin tức lâm thời bên cạnh tiểu trấn Ngũ Tư Thác Đức tới đây cũng chấm dứt. Các phóng viên lần lượt tản đi, không biết ngày mai những cái tin tức lấy được ngày hôm nay có công bố ra ngoài hay không? Cũng không biết đám phóng viên với sắc mặt cực kỳ khó coi này, sẽ đem những lời nói ngày hôm nay của Thai Chi Nguyên, xào nấu nhào nặn lại thành những quan điểm kích động sự phẫn nộ của dân chúng thành như thế nào…
Thế nhưng lúc này Thai Chi Nguyên cũng không có tâm tình để mà để ý đến những chuyện này. Hắn vẫn như cũ đứng thẳng người bên trong màn đêm thâm trầm, đứng thẳng người trên bãi cỏ dại cao không quá đầu gối, đột nhiên bắt đầu cất giọng ho khan kịch liệt. Hắn kho khan đến mức sắc mặt trắng bệch, thân hình gầy yếu đơn bạc khó có thể khống chế nổi, bắt đầu uốn cong lại mãnh liệt.
Hắn từ trong ngực lấy ra một cái khăn tay trắng noãn che lại miệng mình. Mãi một lúc sau đó, hắn mới cực kỳ gian nan đứng thẳng người dậy, tiếp nhận mấy viên thuốc do Bạch Kỳ cô nương đứng sau lưng đưa qua, khẽ nở nụ cười nhàn nhạt tỏ vẻ cảm tạ.
Phóng viên Ngũ Đức từ sau khi cuộc họp báo kết thúc mãi cũng không có rời đi. Ông ta đợi sau khi Thai Chi Nguyên xuống thuốc xong mới chậm rãi đi tới. Sau khi thoáng trầm mặc một lát, mới khẽ cau mày lại, cúi đầu hỏi:
- Nghị viên tiên sinh, vì cái gì ngài phải làm như vậy chứ?
- Vì sự công bằng!
Câu trả lời của Thai Chi Nguyên được thốt ra cực kỳ nhanh chóng, giống hệt như là câu trả lời máy móc mỗi một lần tiếp nhận phỏng vấn đều trả lời như vậy. Sau đó hắn nở nụ cười nhàn nhạt, nhìn thẳng về phía Ngũ Đức, hỏi:
- Ông có tin tưởng hay không?
Phóng viên Ngũ Đức cũng không lắc đầu, nhưng cũng không có gật đầu, mà chỉ là liếc mắt nhìn về phía thị trấn nhỏ đã tối đen như mực. Ông ta lắng nghe những thanh âm nhạc khúc cuối cùng của buổi lễ hội âm nhạc mùa hè từ phương xa mơ hồ truyền đến, khẽ trầm mặc nói:
- Cái mùi vị tử đinh hoa tràn ngập trong không khí kia hẳn là mùi vị của những cặp nam nữ hành lạc trong đám bụi rậm xung quanh. Bên trong phiến bãi cỏ rậm rạp trước mặt chúng ta đây, hiện tại đại khái có đến mấy ngàn cái bao cao su sử dụng xong bị vứt bỏ… Chẳng lẽ cậu nghĩ muốn dựa vào những người như thế này mà trở thành một vị anh hùng để mà đối kháng với Chính phủ Liên Bang à?
- Tịch Lặc đã từng nói qua, anh hùng cũng phải ăn, phải ngủ, phải đi vệ sinh, cũng phải có quan hệ tình dục…
Thai Chi Nguyên bình thản nói:
- Mỗi một người ở vào những thời khắc nhất định đều có thể trở thành một vị anh hùng!
- Cho nên cậu mới định lợi dụng bọn họ?
- Dân chúng Liên Bang đã quen thuộc với việc bị người khác lợi dụng rồi!
- Cậu làm như vậy chính là thu mua dân tâm!
- Dân chúng vĩnh viễn không bao giờ bị thuyết phục được cả, chỉ có thể bị thu mua nhân tâm mà thôi. Điểm này sớm đã được lịch sử chứng minh rồi.
Phóng viên Ngũ Đức có chút không đồng ý, lắc lắc đầu mấy cái, nói:
- Cậu cũng không có cách nào dao động nổi được trụ cột dân ý của Tổng thống tiên sinh đâu. Bên phía Chính phủ Liên Bang đã nắm trong tay đại lượng tài nguyên rồi. Cái cuộc hành quân trầm mặc này sau khi tiến vào Đặc khu Thủ Đô, nhất định sẽ gặp phải những khó khăn phi thường to lớn. Cho nên tôi cùng với Chủ biên tiên sinh nghĩ mãi cũng không hiểu nổi, vì cái gì cậu lại vội vàng ra tay vào thời điểm này như thế?
Thai Chi Nguyên trầm mặc một lúc khá lâu, sau đó đột nhiên nói:
- Nếu không nhanh chóng hành động, trời sẽ tối mất…
Hơi thoáng tạm dừng lại một lát, hắn lại tiếp tục nói:
- Nếu không nhanh chóng hành động, trời sẽ sáng mất…
Hai câu nói này chính là hai câu nói đùa bỡn cực kỳ nổi tiếng bên trong Liên Bang, chuyên dành cho các cặp nam nữ trai gái yêu nhau, rủ nhau đi làm chuyện vụng trộm, thế nhưng lại đem đi làm đáp án cho một câu thảo luận với chủ đề nghiêm túc, có vẻ như là kỳ diệu khó hiểu, nhưng mà Phóng viên Ngũ Đức nghe xong, lại hiểu rõ ràng được ý tứ của hắn.
Công ty Liên hợp Tinh quặng mỏ Liên Bang cùng với Cơ Kim Hội Tu Thúc, căn cứ theo hình thức Công ty Cơ khí Quả Xác mà tiến hành phân phối lợi ích xuống toàn thể dân chúng của Liên Bang, trên từ Nghị Viện, cơ quan Chính phủ, xuống đến các quý Cơ Kim Hội có liên quan khác tiến hành cộng đồng quản lý. Hơn nữa nếu như hắn có thể xuất ra toàn bộ các khoản tiền lãi mấy vạn năm nay của Công ty Liên hợp Tinh quặng mỏ Liên Bang tiến hành phân phối giá trị tài sản của mình. Căn cứ theo sự tính toán về mặt toán học đơn giản, như vậy thì mỗi một vị dân chúng Liên Bang, cũng đều có thể đạt được một khoảnh định mức ngân phiếu trao đổi với giá trị tương đương lên đến năm mươi vạn Liên Bang Tệ. Số tiền này thật sự là con số khiến cho tất cả mọi người cảm thấy không thể nào tin tưởng nổi.
Đương nhiên, vì để đảm bảo cho hệ thống tài chính, thậm chí là các kết cấu kinh tế của Liên Bang không thể bị đả kích một cách quá mức nghiêm trọng bởi vì cái động thái kinh thiên này, cho nên cái kế hoạch phân phối ích lợi ở hạng mục này, sẽ do các nhân viên kế toán cao cấp xuất sắc nhất của Ngân hàng Liên hợp Tam Lâm tiến hành, do các vị toán học gia xuất sắc của Đại học Thủ đô Liên Bang kín đáo tiến hành an bày. Thậm chí ngay cả các phương án bước đầu tiến hành do bên phía Chính phủ cùng với Nghị Viện tiếp nhận sơ lược, cũng đã có vẻ đặc biệt phức tạp cùng với dài dòng.
Đám phóng viên các tòa soạn báo đang có mặt tại phiến đất hoang bên cạnh trấn Ngũ Tư Thác Đức này, tuyệt đại đa số mọi người cũng đề đã tham gia vào buổi họp báo công bố tin tức đầy chấn động hai tháng trước đây. Ngày hôm nay mặc dù là nghe lại lần thứ hai, thế nhưng bọn họ vẫn như cũ khó có thể khống chế được cảm xúc rung động mãnh liệt trong lòng mình.
Ánh mắt bọn họ tràn đầy cảm xúc phức tạp nhìn chằm chằm về phía vị Nghị viên tiên sinh trẻ tuổi thân hình gầy yếu đang đứng thẳng người trên đài kia, khó có thể nào lý giải nổi ý tưởng chân chính trong đầu của đối phương.
Bên trong bầu không khí trầm mặc tĩnh lặng này, Thai Chi Nguyên lại một lần nữa mở miệng nói:
- Tôi quả thật vô cùng thưởng thức việc Tổng thống Mạt Bố Nhĩ tiên sinh luôn luôn cố gắng vì để tiêu trừ những sự bất công của xã hội, sự đối lập về mặt giai tầng mà cố gắng phấn đấu không ngừng. Nhưng mà tôi tuyệt đối không thể nào chấp nhận những thủ đoạn mà ông ta đã làm. Đúng vậy, bản thân tôi chính là người thừa kế duy nhất của cái gia tộc mà các người gọi là đứng đầu trong Thất Đại Gia Tộc Liên Bang kia. Nhưng mà tôi nghĩ toàn bộ Liên Bang cũng đều đã biết rõ ràng thái độ chân chính của tôi rồi. Nếu như gia thế xuất thân, tài phú trời sinh chính là một loại tội ác mà nói, như vậy thì tôi đã chấp nhận từ bỏ nó rồi! Như vậy thì tuyệt đối không được phép có bất luận kẻ nào có tư cách dùng thân thế, xuất thân của tôi để mà chỉ trích, hoặc là lên án những tội ác mà tôi căn bản chưa từng phạm phải bao giờ. Bản thân chính loại cách làm này cũng là một tội ác rồi!
Hắn chậm rãi liếc nhìn một vòng đám phóng viên đang đứng bốn phía xung quanh, đột nhiên khóe môi khẽ nhếch lên một chút, lộ ra một nụ cười nhàn nhạt, mỉm cười nói:
- Những kẻ quyền quý luôn luôn là tội ác đa đoan sao? Tôi đã phạm phải những tội lỗi gì? Ở đây ai có thể chỉ ra được trong cuộc đời này của tôi đã từng làm qua một chuyện tình tội ác nào hay không? Lãnh đạo Lbm căn bản không cần yêu cầu bản thân anh là một con người tài đức vẹn toàn, nhưng mà ít nhất thì bản thân anh phải là chưa từng làm điều ác mới được. Từ điểm này mà xét, thì tôi cho rằng bản thân mình quả thật so với Mạt Bố Nhĩ tiên sinh cũng có tư cách trở thành Tổng thống Liên Bang hơn nhiều.
Gã phóng viên của Nhật báo Liên Bang nhất thời phẫn nộ, lớn giọng bác bỏ:
- Ngài đây chính là đang mua lấy danh tiếng! Ngài biết rõ ràng là Tổng thống tiên sinh cùng với Chính phủ Liên Bang căn bản không có khả năng đồng ý với ba lời yêu cầu mà ngài đã đưa ra kia!
- Ông đã cố tình lựa chọn việc xem nhẹ một vài điểm trọng yếu nhất rồi!
Ánh mắt của Thai Chi Nguyên nhất thời lạnh lùng, ánh mắt biến thành sắc bén lợi hại, giương mắt nhìn chằm chằm vào gã phóng viên bộ dáng phi thường kích động kia, trầm giọng nói:
- Tôi đã từng nói qua rồi, chỉ cần bên phía Tòa án Tối cao phán quyết quyền thừa kế của tôi có hiệu lực, như vậy thì lời hứa hẹn kể trên của tôi lập tức bắt đầu chấp hành. Tất cả những sản nghiệp, tài sản nên quyên góp, tôi sẽ đem toàn bộ mà quyên ra cả!
- Cho dù có là như thế đi chăng nữa, thì đó cũng chỉ có thể được xem là một loại hành động nhằm thu mua dân ý của dân chúng mà thôi!
Một gã phóng viên khác đứng gần đó, nhịn không được giơ cao cánh tay lên, chen ngang hỏi:
- Thai Nghị viên, chẳng lẽ ông không cho rằng cái loại hành động thu mua dân tâm như thế chính là một loại vũ nhục cực kỳ trực tiếp đối với toàn bộ dân chúng Liên Bang hay sao?
- Nếu như tôi làm như vậy là biện pháp thu mua nhân tâm, như vậy thì tôi nguyện ý nhìn thấy mỗi một người trong Liên Bang cũng sẽ giống như tôi, làm ra những biện pháp thu mua nhân tâm như vậy. Chỉ cần có thể mang đến cho mỗi một công dân Liên Bang những sự ưu đãi to lớn là được…
Thai Chi Nguyên nhìn thẳng về phía gã phóng viên của Nhật báo Liên Bang, nói xong những lời này, sau đó mới chuyển hướng sang một gã phóng viên khác, nói:
- Nếu như vậy là thu mua nhân tâm, đây là sự vũ nhục, vậy thì tôi tin tưởng rằng dân chúng Liên Bang sẽ phi thường hoan nghênh những người khác mỗi ngày đều chạy đến vũ nhục chính mình, mà bản thân tôi cũng vô cùng hoan nghênh chuyện đó!
- Nhưng mà hiện tại đang là thời kỳ tiến hành chiến tranh!
Gã phóng viên kia nhất thời phẫn nộ lớn tiếng bác bỏ:
- Ở vào thời điểm quan trọng như thế này, mà ngài lại kích động sự cừu hận giữa các giai tầng dân chúng, khơi mào cho Liên Bang bị nội loạn! Chính là trợ giúp cho đám người Đế Quốc!
Gã phóng viên của Nhật báo Liên Bang vẫn tiếp tục bám theo cái đề tài này, ngữ khí phi thường trào phúng nói:
- Nếu như hiện tại là thời kỳ Hoàng triều vẫn còn thống trị, như vậy thì Nghị viên tiên sinh, ngài khẳng định sẽ bị mang tội phản quốc mà bị treo cổ đó!
- Tội phản quốc à?
Nghe được lời nhận xét này của hắn, bản thân Thai Chi Nguyên từ đầu đến giờ vẫn luôn duy trì đầy đủ sự bình tĩnh, hiện tại cũng phải nheo mắt lại, ngữ khí tăng nhanh lên một chút, thanh âm lạnh lùng băng giá giống hệt như mưa to gió giật, phun trào ra:
- Quân đội Liên Bang tấn công sang Đế Quốc là vì muốn trừng phạt kẻ xâm lược… Nhưng mà bên phía Đế Quốc đã chết tổng cộng bao nhiêu người rồi? Trừng phạt như vậy đã đủ hay chưa? Tôi biết có rất nhiều người ở đây muốn nói rằng như vậy vẫn không đủ. Nhưng mà muốn chết bao nhiêu người mới đủ đây? Một phen đem toàn bộ mọi người Đế Quốc giết chết hết luôn à? Các người nghĩ đám người Đế Quốc bên kia là những gốc cây trong rừng rậm à, không biết di động, không biết trốn tránh, đứng ở đó chờ mọi người đến chặt xuống hay sao?
Hắn liếc nhìn một vòng đám phóng viên đứng bốn phía xung quanh, ngữ khí băng lãnh nói:
- Bên Tinh vực Tả Thiên có hơn mấy ngàn ức người Đế Quốc, các người có thể chạy đi hỏi một chút vị Tổng thống tiên sinh của các người, hắn có dám hy vọng xa vời có thể chiếm lĩnh toàn diện cả Đế Quốc luôn hay không? Nếu như hắn ngay cả cái loại hy vọng xa vời này cũng không dám có, như vậy thì cái trận chiến tranh này, hỏi hắn xem đến tột cùng là chuẩn bị đánh thêm bao lâu nữa đây? Xã hội Liên Bang với hệ thống kinh tế đã dần dần bị điêu đứng này, còn phải gánh vác chiến tranh thêm bao nhiêu lâu nữa? Tôi rất muốn chính diện hỏi ông ta, nguyên nhân ban đầu của hồi chiến tranh vũ trụ này là cái gì? Mục tiêu cuối cùng của nó là cái gì? Mục tiêu chỉ là muốn cướp lấy những Tinh cầu quặng mỏ, hay là còn có những mục tiêu không thể tuyên bố ra ngoài nữa?
Những lời này càng nói nhiều, càng khơi dậy thêm sự phẫn nộ của càng nhiều các phóng viên xung quanh. Trong suy nghĩ của đám phóng viên này, những lời nói này của vị Nghị viên trẻ tuổi, chẳng những là thể hiện sự nghi ngờ đối với Tổng thống tiên sinh, hơn nữa lại còn thể hiện sự nghi ngờ đối với tinh chất chính nghĩ của hồi chiến tranh thần thánh của Liên Bang hiện tại, hoàn toàn không thể nào chấp nhận nổi được.
Nhưng mà ngay sau đó, trước khi bọn họ kịp kích động tiến hành phản kháng, thì Thai Chi Nguyên đã giơ cao cánh tay phải, biểu tình cực kỳ lạnh lùng, tiếp tục nói:
- Một hồi chiến tranh chính nghĩa? Hừ, chỉ là sử dụng những cái tên giả tạo đáng ghê tởm nhất mà thôi! Các người cũng không cần phải gấp gáp lên án tôi tội phản quốc hoặc là theo chủ nghĩa yếu hèn, đầu hàng kẻ thù. Năm đó khi tôi còn ở Tây Lâm cùng với đám người Đế Quốc tác chiến, không biết vị Tổng thống tiên sinh của các người đang ở nơi nào?
- Bất luận là một hồi chiến tranh, hay là một hồi thảo phạt đột tiến đầy bảo táp, thì đều là phải chết người cả!
Biểu tình của Thai Chi Nguyên đột nhiên trở nên cực kỳ bình thản, sâu bên trong cặp mắt đạm mạc chợt xuất hiện một tia tình tự sâu kín nhàn nhạt, liếc nhìn mọi người, nói:
- Các người đã nghĩ đến chuyện chính bản thân mình sẽ chết hay chưa? Hay là nói, các người đã chuẩn bị sẵn sàng cho việc chính mình đi tìm chết hay chưa? Chứ không phải là đứng ở phía sau, kích động những người khác đi tìm chết!
Buổi họp báo công bố tin tức lâm thời bên cạnh tiểu trấn Ngũ Tư Thác Đức tới đây cũng chấm dứt. Các phóng viên lần lượt tản đi, không biết ngày mai những cái tin tức lấy được ngày hôm nay có công bố ra ngoài hay không? Cũng không biết đám phóng viên với sắc mặt cực kỳ khó coi này, sẽ đem những lời nói ngày hôm nay của Thai Chi Nguyên, xào nấu nhào nặn lại thành những quan điểm kích động sự phẫn nộ của dân chúng thành như thế nào…
Thế nhưng lúc này Thai Chi Nguyên cũng không có tâm tình để mà để ý đến những chuyện này. Hắn vẫn như cũ đứng thẳng người bên trong màn đêm thâm trầm, đứng thẳng người trên bãi cỏ dại cao không quá đầu gối, đột nhiên bắt đầu cất giọng ho khan kịch liệt. Hắn kho khan đến mức sắc mặt trắng bệch, thân hình gầy yếu đơn bạc khó có thể khống chế nổi, bắt đầu uốn cong lại mãnh liệt.
Hắn từ trong ngực lấy ra một cái khăn tay trắng noãn che lại miệng mình. Mãi một lúc sau đó, hắn mới cực kỳ gian nan đứng thẳng người dậy, tiếp nhận mấy viên thuốc do Bạch Kỳ cô nương đứng sau lưng đưa qua, khẽ nở nụ cười nhàn nhạt tỏ vẻ cảm tạ.
Phóng viên Ngũ Đức từ sau khi cuộc họp báo kết thúc mãi cũng không có rời đi. Ông ta đợi sau khi Thai Chi Nguyên xuống thuốc xong mới chậm rãi đi tới. Sau khi thoáng trầm mặc một lát, mới khẽ cau mày lại, cúi đầu hỏi:
- Nghị viên tiên sinh, vì cái gì ngài phải làm như vậy chứ?
- Vì sự công bằng!
Câu trả lời của Thai Chi Nguyên được thốt ra cực kỳ nhanh chóng, giống hệt như là câu trả lời máy móc mỗi một lần tiếp nhận phỏng vấn đều trả lời như vậy. Sau đó hắn nở nụ cười nhàn nhạt, nhìn thẳng về phía Ngũ Đức, hỏi:
- Ông có tin tưởng hay không?
Phóng viên Ngũ Đức cũng không lắc đầu, nhưng cũng không có gật đầu, mà chỉ là liếc mắt nhìn về phía thị trấn nhỏ đã tối đen như mực. Ông ta lắng nghe những thanh âm nhạc khúc cuối cùng của buổi lễ hội âm nhạc mùa hè từ phương xa mơ hồ truyền đến, khẽ trầm mặc nói:
- Cái mùi vị tử đinh hoa tràn ngập trong không khí kia hẳn là mùi vị của những cặp nam nữ hành lạc trong đám bụi rậm xung quanh. Bên trong phiến bãi cỏ rậm rạp trước mặt chúng ta đây, hiện tại đại khái có đến mấy ngàn cái bao cao su sử dụng xong bị vứt bỏ… Chẳng lẽ cậu nghĩ muốn dựa vào những người như thế này mà trở thành một vị anh hùng để mà đối kháng với Chính phủ Liên Bang à?
- Tịch Lặc đã từng nói qua, anh hùng cũng phải ăn, phải ngủ, phải đi vệ sinh, cũng phải có quan hệ tình dục…
Thai Chi Nguyên bình thản nói:
- Mỗi một người ở vào những thời khắc nhất định đều có thể trở thành một vị anh hùng!
- Cho nên cậu mới định lợi dụng bọn họ?
- Dân chúng Liên Bang đã quen thuộc với việc bị người khác lợi dụng rồi!
- Cậu làm như vậy chính là thu mua dân tâm!
- Dân chúng vĩnh viễn không bao giờ bị thuyết phục được cả, chỉ có thể bị thu mua nhân tâm mà thôi. Điểm này sớm đã được lịch sử chứng minh rồi.
Phóng viên Ngũ Đức có chút không đồng ý, lắc lắc đầu mấy cái, nói:
- Cậu cũng không có cách nào dao động nổi được trụ cột dân ý của Tổng thống tiên sinh đâu. Bên phía Chính phủ Liên Bang đã nắm trong tay đại lượng tài nguyên rồi. Cái cuộc hành quân trầm mặc này sau khi tiến vào Đặc khu Thủ Đô, nhất định sẽ gặp phải những khó khăn phi thường to lớn. Cho nên tôi cùng với Chủ biên tiên sinh nghĩ mãi cũng không hiểu nổi, vì cái gì cậu lại vội vàng ra tay vào thời điểm này như thế?
Thai Chi Nguyên trầm mặc một lúc khá lâu, sau đó đột nhiên nói:
- Nếu không nhanh chóng hành động, trời sẽ tối mất…
Hơi thoáng tạm dừng lại một lát, hắn lại tiếp tục nói:
- Nếu không nhanh chóng hành động, trời sẽ sáng mất…
Hai câu nói này chính là hai câu nói đùa bỡn cực kỳ nổi tiếng bên trong Liên Bang, chuyên dành cho các cặp nam nữ trai gái yêu nhau, rủ nhau đi làm chuyện vụng trộm, thế nhưng lại đem đi làm đáp án cho một câu thảo luận với chủ đề nghiêm túc, có vẻ như là kỳ diệu khó hiểu, nhưng mà Phóng viên Ngũ Đức nghe xong, lại hiểu rõ ràng được ý tứ của hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.