Quyển 2 - Chương 198: Cuộc sông trong căn cứ Hạm đội
Miêu Nị
30/03/2013
Dưới ánh mắt ngạc nhiên không thể nào tin nổi của viên Thiếu úy kia, Hứa Nhạc ăn liền một mạch 12 ổ bánh mì lớn, uống thêm 7 ly sữa protein cao, mới chậm rãi lau miệng, ánh mắt thể hiện sự thỏa mạn. Cảm giác đói bụng mới lùi xuống. Bây giờ hắn mới có thời gian suy nghĩ về trận đối chiến lúc trước. Lần mạo hiểm này cuối cung cũng giành được thắng lợi mĩ mãn. Động cơ của con robot Tử Hải nổ tung, cùng với chuyện sau trận đối chiến này sẽ tạo nên một trường phong ba trong giới chính trị…
Bên ngoài của sổ là mặt đất hoang vu trên mặt trái của mặt trăng Cựu Nguyệt. Những tấm vật liệu năng lượng mặt trời màu đen được sắp xếp một cách không hề theo qui tắc nào trên mặt đất tràn ngập đồi núi lỗ chỗ trên bề mặt tự nhiên của mặt trăng. Hứa Nhạc híp mắt nhìn cảnh trí hoang vắng đang không ngừng trôi qua trước mắt mình. Nhìn thấy cách đó không xa chợt có một căn cứ hình tròn đập vào trong mắt, Hứa Nhạc biết mình đã tới căn cứ hạm đội bí mật của Liên Bang rồi.
Đối với các công dân Liên Bang mà nói, có thể tiến vào mặt trái của mặt trăng, được tận mắt quan sát căn cứ vành khuyên của Hạm đội Liên Bang trong truyền thuyết, chính là một vinh dự đáng được khoe khoang. Nhưng lúc này trong lòng Hứa Nhạc lại không hề có chút kích động nào. Trong lòng hắn đang nghĩ đến một số chuyện cần phải thực hiện, nên cặp mắt vốn nhỏ của hắn lại càng nheo lại, không có chút động đậy.
Từ chân núi Tạp Kỳ chạy lên đỉnh núi, sau đó dưới trạng thái chiến đấu siêu tần, bị con robot Tử Hải áp chế một cách khủng bố… Dưới cục diện bị động mãnh liệt như thế, Hứa Nhạc lại kiên trì lâu như vậy, vượt qua năng lực cực hạn phát huy của con người, đã gần như rút kiệt đi tinh thần cùng với thể lực của hắn.
Ngồi trong phòng y tế, hắn cảm giác như chính mình sắp mệt chết đi được, cả người cảm giác mệt mỏi rã rời, mà suy nghĩ cả hắn lại phức tạp lung tung, vô cùng mông lung. Nhìn thấy bề mặt phập phồng của mặt trái căn cứ Cựu Nguyệt, hắn mệt mỏi ngủ thiếp đi lúc nào không hay. Ở trong giấc mộng hắn thấy rất nhiều chuyện, rất nhiều người. Nhiều nhất chính là khuôn mặt hiền hòa tràn ngập tinh thần trọng nghĩa của vị Nghị viên Mạch Đức Lâm kia, lại khắc sâu vào trong từng cảnh trong giấc mơ của hắn. Ở trong giấc mộng, thứ duy nhất không xuất hiện, chính là cái giấc mơ màu đen mà hắn tuyệt đối không muốn nhìn thấy. Đây thật sự đúng là thời khắc hạnh phúc nhất trong đời của hắn.
…..
Cuộc sống trong căn cứ vành khuyên của Hạm đội Liên Bang quả thật vô cùng buồn tẻ. Trải qua mấy tiếng đồng hồ nghỉ ngơi và hồi phục sức khỏe, Hứa Nhạc bắt đầu công việc dựa theo những biểu mẫu tiêu chuẩn của Căn cứ lắp ráp thiết bị quân dụng Liên Bang, tiến hành báo cáo lại quá trình thí nghiệm robot đối chiến robot đối chiến của mình. Trận đối chiến thí nghiệm robot đầu tiên của robot thế hệ mới trong Liên Bang đã chấm dứt, những số liệu kỹ thuật tương quan của Tử Hải và Tiểu Bạch Hoa cũng đã được truyền trực tiếp đến phòng chỉ huy, nhưng mà những báo cáo trực tiếp của Hứa Nhạc và Lý Phong cũng vô cùng quan trọng. Những thể nghiệm trực tiếp của hai viên phi công trong hoàn cảnh đối chiến trên chiến trường như thế này, đối với công tác huấn luyện phi công trong tương lai của Quân đội Liên Bang, là những tư liệu quý giá vô cùng quan trọng.
Tám giở tối theo tiêu chuẩn của căn cứ Cựu Nguyệt, Hứa Nhạc mới biết được vì cái gì sau khi trận đối chiến robot kết thúc, bản thân mình cùng với Lý Phong lại được đưa tới căn cứ vành khuyên của Hạm đội Liên Bang chứ không trực tiếp đưa về căn cứ Cựu Nguyệt. Quân đội Liên Bang đã đem tình báo bí mật của trận đối chiến robot lần này tăng lên thêm hai cấp nữa. Tất cả những nhân viên tham dự cũng như quan sát trận đối chiến robot lần này đều phải ký tên lên bản hợp đồng bảo mật cao cấp. Hơn nữa những số liệu cùng với những hợp đồng bảo mật này đều được đưa đến Cục Hiến chương dựa theo tiến trình bảo mật cấp 5 mà xử lý.
Hắn cũng không biết rõ ràng lắm những chuyện đã xảy ra bên dưới căn phòng chỉ huy mạt đất, thế nhưng sai một lần nói chuyện trực tiếp với cấp trên của căn cứ vành khuyên của Hạm đội Liên Bang, hắn mơ hồ đoán ra được, đại khái là Quân đội Liên Bang quả thật là không muốn tin tức truyền nhân của Phí Thành Lý gia bị thất bại truyền ra ngoài. Hiện tại chuyện này nhìn qua cũng không quan trọng lắm, thế nhưng tương lai nếu như chiến tranh giữa Liên Bang cùng với Đế Quốc bùng nổ, Quân đội vẫn như trước cần cái chiêu bài Phí Thành Lý gia trên chiến trường.
Chỉ cần đừng có không thừa nhận Viện Khoa học Liên Bang bị thất bại là được rồi. Hứa Nhạc sau khi trải qua một quá trình kiểm tra, nhận được sự cho phép của cấp trên, đã gọi một cú điện thoại xuống mặt đất. Hắn từ Thương Thu mới biết được, sau khi trận đối robot kết thúc, trong căn phòng chỉ huy đã trải qua một trận phong ba…
Việc Viện Khoa học Liên Bang sao chép thành quả nghiên cứu của người khác đã được chứng nhận, không ai có thể chối cãi, những chuyện mà Hứa Nhạc muốn làm cũng đã hoàn thành xong. Hắn cầm điện thoại, trầm mặc một lúc lâu sau, tay phải lại nhẹ nhàng nắm chặt lại.
- Nếu như bên phía Ban giám đốc có bất cứ vấn đề gì, cô cứ việc đem toàn bố sự thật mà nói ra. Dù sao đây cũng là chuyện tôi nhờ cô làm mà.
Theo những chuyện mà Thương Thu trường thuật lại, Hứa Nhạc biết rõ, việc lần này Bộ công trình lên án vạch mặt Lâm Viễn Hồ, đã chọc giận vô số thế lực trong Liên Bang. Thậm chí là tầng lớp thượng tầng trong Công ty Cơ khí Quả Xác đối với những hành động không nghe lời của Thương Thu cũng có chút tức giận. Hắn cũng có thể đoán ra những nguyên nhân bên trong chuyện này. Dù sao Lâm Viễn Hồ cũng đã sừng sững trong giới Khoa học Liên Bang nhiều năm như vậy rồi, cũng có không biết bao nhiêu người có liên lụy lợi ích đối với chuyện ông ta bị mất hết danh dự.
Khoa học kỹ thuật chính xác cũng là một loại lực lượng, bằng không thì Hứa Nhạc và Thương Thu cũng không có khả năng vạch trần bộ mặt của Lâm Viễn Hồ. Thế nhưng thanh danh cũng là một loại lực lượng. Cho nên xuất phát từ những quyền lợi ngầm bên trong Liên Bang, cũng không muốn hai gã Công trình sư trẻ tuổi của Bộ công trình Quả Xác như bọn họ làm ra những chuyện như thế này. Truyện ""
Sau khi ngắt đường dây điện thoại mã hóa bảo mật, Hứa Nhạc quả thật cũng không quá mức lo lắng về cục diện phía sau chuyện này. Hoặc nói một cách khác, hắn cũng không hề để ý tới chuyện Liên Bang sẽ cấp cho hắn danh dự hay địa vị gì cả. Ngược lại trong lòng hắn có cảm giác khinh thường cùng với nhàn nhạt phẫn nộ.
Ngay cả Thương Thu cũng không biết được, những số liệu trung tâm mà Viện Khoa học Liên Bang cướp đi trong phòng thí nghiệm kia, sớm đã bị Hứa Nhạc chủ động sửa chữa đi vài thứ trong đó.
Dùng những lời so sánh mà Thương Thu đã sử dụng để chỉ trích trên bục diễn thuyết trong phòng chỉ huy mặt đất mà nói, Hứa Nhạc chính là biết có người sao chép đáp án, cho nên trước khi người ta có thể sao chép, hắn đã ngồi xuống, cố ý viết ra một bài giải hoàn toàn sai lầm….
Chính phủ Liên Bang cũng không muốn để Lâm Viện trưởng hứng chịu nhũng sự chỉ trích về hành động sao chép của mình, Công ty Quả Xác cũng không muốn chuyện đó xảy ra. Bởi vì những Đại nhân vật cùng với những chính khách Liên Bang, có thể sử dụng những âm mưu quyền lực mà thu hoạch những lợi ích cá nhân. Chính là cái thu hoạch mà bản thân Hứa Nhạc tuyệt đối không chấp nhận. Hắn mới tìm cơ hội thích hợp, bắt bọn họ trả giá cho những mồ hôi và tâm huyết mà người khác đã đổ ra để có được thành tựu. Cáo mà gã thanh niên 20 tuổi này yêu cầu, chính là câu nói đạo lý mà thôi.
Bản thân Hứa Nhạc là người tốt. Nhưng hắn lại là người tốt mang theo suy nghĩ có thù tất phải trả một cách chấp nhất. Trước khi Giáo sư Trầm lão qua đời, đã cấp cho hắn sự tín nhiệm cùng một lời phó thác, chính vì vậy mà hắn mới kiên trì không hề do dự vì Giáo sư Trầm lão mà làm những chuyện mà hắn cho rằng là phải làm. Hắn muốn tên của Giáo sư Trầm lão phải được viết lên trên con robot thế hệ mới của Liên Bang, viết lên trên trang sách vinh quang của lịch sử Liên Bang. Hắn muốn cái tên Lâm Viễn Hồ phải bị ngàn vạn công dân Liên Bang dẫm đạp lên… Truy
ện ""
Hiện tại tất cả những chuyện hắn muốn đều đã biến thành sự thật, hắn vô cung hài lòng. Kế tiếp là đến phiên vị lão nhân kia…
Thời gian bốn ngày đã trôi qua. Theo như lời những sĩ quan trên căn cứ Hạm đội nói lại, Hứa Nhạc biết rằng thời gian Quân đội tiến hành thẩm tra đại khái cũng sắp chấm dứt rồi. Trong lòng hắn cũng cảm thấy thoải mái hơn ít nhiều.
Thanh âm kim loại vang lên mạnh mẽ… Căn cứ vành khuyên của Hạm đội Liên Bang cao đến bốn trăm thước, bên ngoài bức tường kim loại tổng hợp cao sừng sững đâm thẳng lên bầu trời, hệ thống thang máy vận chuyển hàng hóa tốc độ cao đóng cửa lại. Hứa Nhạc, cũng với viên sĩ quan Thiếu úy không lúc nào rời khỏi hắn quá năm bước chân, lúc này đang ngồi trong thang máy đi lên tầng trên của khu căn cứ. Ngồi trong thang máy nhìn ra ánh sáng của hằng tinh bên ngoài, nhìn những luồng sáng lóng lánh không ngừng lóng lánh lướt qua bề mặt của mặt trăng, thông qua những thiết bị chiếu sáng khúc xạ của căn cứ Hạm đội bí mật mà thể hiện ra vô số ánh sáng sặc sỡ. Những tấm vật liệu hấp thụ năng lượng mặt trời màu đen cùng với vô số thiết bị kỹ thuật khác, và những hệ thống chiến lũy ngầm được sắp xếp rải rác khắp mặt đất, dưới khung cảnh vũ trụ hoang vắng, thể hiện cảm giác chấn động lòng người.
Khu căn cứ vành khuyên của Hạm đội Liên Bang này có diện tích cực lớn. Cái thang máy vận chuyển hàng hóa tốc độ cao này giống như một điểm đen nhỏ gắn lên trên bức tường cao ngất trời. Chiếc thang máy không một tiếng động lướt nhanh trên bức tường. Trên đường đi, nó lướt qua vô số những miếng hợp kim trong suốt, đem môi trường chân không của căn cứ vũ trụ hoàn toàn ngăn cách ở bên ngoài. Hứa Nhạc nheo cặp mắt của mình, nhìn những hình ảnh lộ ra trên bề mặt căn cứ Cựu Nguyệt càng ngày càng xa bên dưới, cảm nhận được nhân loại nhỏ bé như thế nào trong vũ trụ xa xôi thăm thẳm, trong lúc nhất thời lâm vào trầm mặc.
Suốt mấy ngày nay hắn luôn bị giam lỏng trong một khu vực riêng biệt nào đó trong căn cứ bí mật. Trên căn bản hắn cũng không gặp qua bất cứ quân nhân nào trong này cả. Chắc chắn rằng Lý Cuồng Nhân cũng đã nhận được sự đối xử giống hệt như hắn, thế nhưng hai người cho đến bên giờ cũng chưa từng gặp nhau. Chẳng lẽ là người kia đang lẩn trốn mình sao? Hắn sợ rằng mình bắt hắn phải thực hiện lời đánh cuộc lúc trước? Hứa Nhạc nhìn cảnh vật mênh mông huyền bí của vũ trụ bên ngoài, bị cuốn hút vào trong đó, trong lòng khẽ vui vẻ mà mỉm cười một cái.
Lúc còn chiến đấu trên đỉnh núi Sơn mạch Tạp Kỳ, lửa giận trong lòng của Hứa Nhạc suýt chút nữa thể hiện toàn bộ ra bên ngoài của con robot, thế nhưng cái loại phẫn nỗ trong nội tâm như thế này, lại được tọa thành qua một quá trình rất lâu dài mới có. Sau lần suy đi nghĩ lại, hắn cũng không còn giữ loại xúc động muốn đem Lý Cuồng Nhân dẫm nát dưới chân mình nữa. Hơn nữa hắn cũng hiểu rất rõ ràng, Lý Cuồng Nhân không phải thua dưới tay của mình, mà là thua bởi vì con robot Tử Hải có vấn đề bất ngờ. Thứ hai hắn cũng không cho rằng, so kè hơn thua với thằng nhóc chỉ mới 16 tuổi, thật sự là chuyện không đáng mặt nam nhi chút nào. Truyện ""
Phần lớn thời gian, Hứa Nhạc đều quên đi chính mình cũng chỉ là một gã thanh niên mới lớn, chỉ mới hơn 20 tuổi mà tôi.
Thanh âm vang lên báo hiệu thang máy đã lên đến nơi. Hứa Nhạc có chút luyến tiếc không nỡ thu hồi ánh mắt đang quan sát phong cảnh hoang vu của mặt trái Cựu Nguyệt trước mắt mình, đi theo gã Thiếu úy bước ra khỏi thang máy. Vừa mới rời khỏi thang máy, hắn liền nghe được thanh âm có chút quen tai. Bởi vì lúc này trên hành lang căn cứ đang vô cùng trống trải, cho nên thanh âm của người kia cứ lạnh lùng vang lên tràn ngập khu hành lang, ong ong rung động, khí thế ngất trời.
Hôm nay là ngày rồi khỏi căn cứ vành khuyên, quay trở lại khu căn cứ lắp ráp thiết bị quân dụng tại căn cứ Cựu Nguyệt, sau đó quay trở lại tinh cầu S1. Khu hành lang này là nơi ở tầng trên cùng của căn cứ vành khuyên, cao khoảng mấy trăm thước cách mặt đất của căn cứ Cựu Nguyệt. Đứng trên khu hành lang trong suốt này, khiến cho người ta có một loại cảm giác như là đang đứng bên cạnh một vách núi đen ngòm, có chút cảm giác kinh tâm động phách vậy. Mà cái thanh âm này lại vang lên một cách to lớn mãnh liệt, khiến cho người khác nghe được có chút phải run lên, đủ khiến cho đám quân nhân bốn đứng bốn phía xung quanh tim phải đập nhanh một trận. Truyện ""
Lý Cuồng Nhân lúc này tay đang cầm một tờ giấy nào đó, cùng với một đám quân nhân của khu căn cứ Hạm đội Liên Bang tranh luận một hồi. Chính xác mà nói là đơn phương dạy bảo mới đúng. Hắn là một Trung tá, răn dạy một viên Thiếu úy tự nhiên là cũng không phải là chuyện gì quá đáng. Chỉ là viên Thiếu úy kia lại là một cô gái, hai mắt lúc này đã đỏ lên sắp khóc đến nơi. Rõ ràng là cô ta trước giờ chưa từng hầu hạ qua một nhân vật khó chịu như Lý Cuồng Nhân, nên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô ta đã đỏ bừng lên, nhìn qua tội nghiệp không nói lên lời.
Những quân nhân có thể đứng trên tầng trên cùng của căn cứ Hạm đôi bí mật này đều là những quân nhân cấp bậc cao, cho nên thân phận của Hứa Nhạc và Lý Cuồng Nhân đối với bọn họ mà nói cũng không phải là bí mật gì. Lúc này cấc sĩ quan biểu tình phức tạp nhìn cảnh tượng diễn ra trước mắt, cũng đoán ra được vì sao Trung tá Lý Phong lại trở lên thịnh nộ lôi đình như vậy. Đại khái là cũng có quan hệ đến lần thí nghiệm đối chiến robot diễn ra mấy ngày trước trên đình núi Sơn Mạch Tạp Kỳ…
Hứa Nhạc vốn cũng không phải là người có thói quen thương hoa tiếc ngọc, nhưng hắn là người biết nói đạo lý. Hắn đứng im ở cửa thang máy, lắng nghe nội dung câu chuyện một lúc, đã biết rằng lần này là do Lý Phong không đúng. Cặp lông mày thẳng như phi đao lúc này hơi nhướng lên một chút, chậm rãi tiến về phía đó.
Bốn phía xung quanh khu hành lang tầng thượng của căn cứ vành khuyên, chính là chân không trống trải của mặt trăng. Xa xa có thể thấy đỉnh núi cao nhất của phần mặt trái Cựu Nguyệt. Ánh sáng các vì sao trên vòm trời cũng không có bị ánh sáng của hằng tinh lấn át mất, chiếu rọi xuống nơi này, phát ra những luồng sáng tươi mát. Truyện ""
Trong khu hành lang trong suốt này, những quân nhân đứng lố nhố nơi đó, nhìn thấy hai gã quân nhân từ trong thang máy đi ra, nhận ra được thân phận của hai người, hơn nữa lại phát hiện thấy Hứa Nhạc đang chậm rãi tiến về phía Lý Phong, trong lòng nhất thời căng thẳng lên. Một số người trong đó phản ứng nhanh, thậm chí chạy đi thông báo cho cấp trên nữa.
Tiếng bước chân cứ như vậy mà chậm rãi vang lên, quanh quẩn khắp nơi trong hành lang đột nhiên yên lặng tĩnh mịch lại.
Lý Phong phát hiện ra xung quanh mình đột nhiên yên lặng lạ thường, liền ngừng việc giáp huấn nữ Trung úy kia lại, thoáng khoanh tay trầm mặc một lúc, sau đó mới chậm rãi quay đầu nhìn lại. Hắn thấy Hứa Nhạc đang đứng phía sau mình, cách đó không xa, mới nhàn nhạt nói:
- Ta co tới bây giờ cũng không thể nào ngờ được, ngươi không cũng có thể điều khiển robot. Xem ra ngươi cũng không giống như một gã thư sinh trói gà không chặt mà ta đã từng nghĩ.
- Tôi cho tới giờ bây giờ cũng không thể nào ngờ được, gã nam nhân cháu đích tôn của Phí Thành Lý gia, chỉ biết chỉ chó mắng mèo, ăn hiếp một cô gái… Xem ra cậu đúng là một tên đâu óc ngu si, tứ chi phát triển….
Khong biết vì cái gì, Hứa Nhạc bình thường vốn là một gã thanh niên ôn hòa hiền lành, nhưng mỗi lần gặp mặt Lý Cuồng Nhân, lại không tự chủ được, biến thành một gã thanh niên chanh chua, ăn miếng trả miếng, không nhường đối phương nửa bước như vậy. Hai người giống như trời sinh đã là kẻ thù truyền kiếp, kẻ nào cũng nhìn đối phương cực kỳ không thuận mắt cả.
Bên trong khu hành lang trong suốt tràn ngập ánh sao trời, hai gã quân nhân trẻ tuổi cứ như vậy, nhìn nhìn chằm chằm nhai giằng co không thôi. Trong không khí tràn ngập khí thế căng thẳng, tựa hồ như trong ánh mắt hai người không ngừng phát ra vô số ánh hồ quang mãnh liệt muốn thiêu cháy đối phương vậy.
Chương 198 :Cuộc sông trong căn cứ Hạm đội (2)
Thời gian bốn ngày đã trôi qua. Theo như lời những sĩ quan trên căn cứ Hạm đội nói lại, Hứa Nhạc biết rằng thời gian Quân đội tiến hành thẩm tra đại khái cũng sắp chấm dứt rồi. Trong lòng hắn cũng cảm thấy thoải mái hơn ít nhiều.
Thanh âm kim loại vang lên mạnh mẽ… Căn cứ vành khuyên của Hạm đội Liên Bang cao đến bốn trăm thước, bên ngoài bức tường kim loại tổng hợp cao sừng sững đâm thẳng lên bầu trời, hệ thống thang máy vận chuyển hàng hóa tốc độ cao đóng cửa lại. Hứa Nhạc, cũng với viên sĩ quan Thiếu úy không lúc nào rời khỏi hắn quá năm bước chân, lúc này đang ngồi trong thang máy đi lên tầng trên của khu căn cứ. Ngồi trong thang máy nhìn ra ánh sáng của hằng tinh bên ngoài, nhìn những luồng sáng lóng lánh không ngừng lóng lánh lướt qua bề mặt của mặt trăng, thông qua những thiết bị chiếu sáng khúc xạ của căn cứ Hạm đội bí mật mà thể hiện ra vô số ánh sáng sặc sỡ. Những tấm vật liệu hấp thụ năng lượng mặt trời màu đen cùng với vô số thiết bị kỹ thuật khác, và những hệ thống chiến lũy ngầm được sắp xếp rải rác khắp mặt đất, dưới khung cảnh vũ trụ hoang vắng, thể hiện cảm giác chấn động lòng người.
Khu căn cứ vành khuyên của Hạm đội Liên Bang này có diện tích cực lớn. Cái thang máy vận chuyển hàng hóa tốc độ cao này giống như một điểm đen nhỏ gắn lên trên bức tường cao ngất trời. Chiếc thang máy không một tiếng động lướt nhanh trên bức tường. Trên đường đi, nó lướt qua vô số những miếng hợp kim trong suốt, đem môi trường chân không của căn cứ vũ trụ hoàn toàn ngăn cách ở bên ngoài. Hứa Nhạc nheo cặp mắt của mình, nhìn những hình ảnh lộ ra trên bề mặt căn cứ Cựu Nguyệt càng ngày càng xa bên dưới, cảm nhận được nhân loại nhỏ bé như thế nào trong vũ trụ xa xôi thăm thẳm, trong lúc nhất thời lâm vào trầm mặc.
Suốt mấy ngày nay hắn luôn bị giam lỏng trong một khu vực riêng biệt nào đó trong căn cứ bí mật. Trên căn bản hắn cũng không gặp qua bất cứ quân nhân nào trong này cả. Chắc chắn rằng Lý Cuồng Nhân cũng đã nhận được sự đối xử giống hệt như hắn, thế nhưng hai người cho đến bên giờ cũng chưa từng gặp nhau. Chẳng lẽ là người kia đang lẩn trốn mình sao? Hắn sợ rằng mình bắt hắn phải thực hiện lời đánh cuộc lúc trước? Hứa Nhạc nhìn cảnh vật mênh mông huyền bí của vũ trụ bên ngoài, bị cuốn hút vào trong đó, trong lòng khẽ vui vẻ mà mỉm cười một cái.
Lúc còn chiến đấu trên đỉnh núi Sơn mạch Tạp Kỳ, lửa giận trong lòng của Hứa Nhạc suýt chút nữa thể hiện toàn bộ ra bên ngoài của con robot, thế nhưng cái loại phẫn nỗ trong nội tâm như thế này, lại được tọa thành qua một quá trình rất lâu dài mới có. Sau lần suy đi nghĩ lại, hắn cũng không còn giữ loại xúc động muốn đem Lý Cuồng Nhân dẫm nát dưới chân mình nữa. Hơn nữa hắn cũng hiểu rất rõ ràng, Lý Cuồng Nhân không phải thua dưới tay của mình, mà là thua bởi vì con robot Tử Hải có vấn đề bất ngờ. Thứ hai hắn cũng không cho rằng, so kè hơn thua với thằng nhóc chỉ mới 16 tuổi, thật sự là chuyện không đáng mặt nam nhi chút nào.
Phần lớn thời gian, Hứa Nhạc đều quên đi chính mình cũng chỉ là một gã thanh niên mới lớn, chỉ mới hơn 20 tuổi mà tôi.
Thanh âm vang lên báo hiệu thang máy đã lên đến nơi. Hứa Nhạc có chút luyến tiếc không nỡ thu hồi ánh mắt đang quan sát phong cảnh hoang vu của mặt trái Cựu Nguyệt trước mắt mình, đi theo gã Thiếu úy bước ra khỏi thang máy. Vừa mới rời khỏi thang máy, hắn liền nghe được thanh âm có chút quen tai. Bởi vì lúc này trên hành lang căn cứ đang vô cùng trống trải, cho nên thanh âm của người kia cứ lạnh lùng vang lên tràn ngập khu hành lang, ong ong rung động, khí thế ngất trời.
Hôm nay là ngày rồi khỏi căn cứ vành khuyên, quay trở lại khu căn cứ lắp ráp thiết bị quân dụng tại căn cứ Cựu Nguyệt, sau đó quay trở lại tinh cầu S1. Khu hành lang này là nơi ở tầng trên cùng của căn cứ vành khuyên, cao khoảng mấy trăm thước cách mặt đất của căn cứ Cựu Nguyệt. Đứng trên khu hành lang trong suốt này, khiến cho người ta có một loại cảm giác như là đang đứng bên cạnh một vách núi đen ngòm, có chút cảm giác kinh tâm động phách vậy. Mà cái thanh âm này lại vang lên một cách to lớn mãnh liệt, khiến cho người khác nghe được có chút phải run lên, đủ khiến cho đám quân nhân bốn đứng bốn phía xung quanh tim phải đập nhanh một trận.
Lý Cuồng Nhân lúc này tay đang cầm một tờ giấy nào đó, cùng với một đám quân nhân của khu căn cứ Hạm đội Liên Bang tranh luận một hồi. Chính xác mà nói là đơn phương dạy bảo mới đúng. Hắn là một Trung tá, răn dạy một viên Thiếu úy tự nhiên là cũng không phải là chuyện gì quá đáng. Chỉ là viên Thiếu úy kia lại là một cô gái, hai mắt lúc này đã đỏ lên sắp khóc đến nơi. Rõ ràng là cô ta trước giờ chưa từng hầu hạ qua một nhân vật khó chịu như Lý Cuồng Nhân, nên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô ta đã đỏ bừng lên, nhìn qua tội nghiệp không nói lên lời.
Những quân nhân có thể đứng trên tầng trên cùng của căn cứ Hạm đôi bí mật này đều là những quân nhân cấp bậc cao, cho nên thân phận của Hứa Nhạc và Lý Cuồng Nhân đối với bọn họ mà nói cũng không phải là bí mật gì. Lúc này cấc sĩ quan biểu tình phức tạp nhìn cảnh tượng diễn ra trước mắt, cũng đoán ra được vì sao Trung tá Lý Phong lại trở lên thịnh nộ lôi đình như vậy. Đại khái là cũng có quan hệ đến lần thí nghiệm đối chiến robot diễn ra mấy ngày trước trên đình núi Sơn Mạch Tạp Kỳ…
Hứa Nhạc vốn cũng không phải là người có thói quen thương hoa tiếc ngọc, nhưng hắn là người biết nói đạo lý. Hắn đứng im ở cửa thang máy, lắng nghe nội dung câu chuyện một lúc, đã biết rằng lần này là do Lý Phong không đúng. Cặp lông mày thẳng như phi đao lúc này hơi nhướng lên một chút, chậm rãi tiến về phía đó.
Bốn phía xung quanh khu hành lang tầng thượng của căn cứ vành khuyên, chính là chân không trống trải của mặt trăng. Xa xa có thể thấy đỉnh núi cao nhất của phần mặt trái Cựu Nguyệt. Ánh sáng các vì sao trên vòm trời cũng không có bị ánh sáng của hằng tinh lấn át mất, chiếu rọi xuống nơi này, phát ra những luồng sáng tươi mát.
Trong khu hành lang trong suốt này, những quân nhân đứng lố nhố nơi đó, nhìn thấy hai gã quân nhân từ trong thang máy đi ra, nhận ra được thân phận của hai người, hơn nữa lại phát hiện thấy Hứa Nhạc đang chậm rãi tiến về phía Lý Phong, trong lòng nhất thời căng thẳng lên. Một số người trong đó phản ứng nhanh, thậm chí chạy đi thông báo cho cấp trên nữa.
Tiếng bước chân cứ như vậy mà chậm rãi vang lên, quanh quẩn khắp nơi trong hành lang đột nhiên yên lặng tĩnh mịch lại.
Lý Phong phát hiện ra xung quanh mình đột nhiên yên lặng lạ thường, liền ngừng việc giáp huấn nữ Trung úy kia lại, thoáng khoanh tay trầm mặc một lúc, sau đó mới chậm rãi quay đầu nhìn lại. Hắn thấy Hứa Nhạc đang đứng phía sau mình, cách đó không xa, mới nhàn nhạt nói:
- Ta co tới bây giờ cũng không thể nào ngờ được, ngươi không cũng có thể điều khiển robot. Xem ra ngươi cũng không giống như một gã thư sinh trói gà không chặt mà ta đã từng nghĩ.
- Tôi cho tới giờ bây giờ cũng không thể nào ngờ được, gã nam nhân cháu đích tôn của Phí Thành Lý gia, chỉ biết chỉ chó mắng mèo, ăn hiếp một cô gái… Xem ra cậu đúng là một tên đâu óc ngu si, tứ chi phát triển….
Khong biết vì cái gì, Hứa Nhạc bình thường vốn là một gã thanh niên ôn hòa hiền lành, nhưng mỗi lần gặp mặt Lý Cuồng Nhân, lại không tự chủ được, biến thành một gã thanh niên chanh chua, ăn miếng trả miếng, không nhường đối phương nửa bước như vậy. Hai người giống như trời sinh đã là kẻ thù truyền kiếp, kẻ nào cũng nhìn đối phương cực kỳ không thuận mắt cả.
Bên trong khu hành lang trong suốt tràn ngập ánh sao trời, hai gã quân nhân trẻ tuổi cứ như vậy, nhìn nhìn chằm chằm nhai giằng co không thôi. Trong không khí tràn ngập khí thế căng thẳng, tựa hồ như trong ánh mắt hai người không ngừng phát ra vô số ánh hồ quang mãnh liệt muốn thiêu cháy đối phương vậy.
Bên ngoài của sổ là mặt đất hoang vu trên mặt trái của mặt trăng Cựu Nguyệt. Những tấm vật liệu năng lượng mặt trời màu đen được sắp xếp một cách không hề theo qui tắc nào trên mặt đất tràn ngập đồi núi lỗ chỗ trên bề mặt tự nhiên của mặt trăng. Hứa Nhạc híp mắt nhìn cảnh trí hoang vắng đang không ngừng trôi qua trước mắt mình. Nhìn thấy cách đó không xa chợt có một căn cứ hình tròn đập vào trong mắt, Hứa Nhạc biết mình đã tới căn cứ hạm đội bí mật của Liên Bang rồi.
Đối với các công dân Liên Bang mà nói, có thể tiến vào mặt trái của mặt trăng, được tận mắt quan sát căn cứ vành khuyên của Hạm đội Liên Bang trong truyền thuyết, chính là một vinh dự đáng được khoe khoang. Nhưng lúc này trong lòng Hứa Nhạc lại không hề có chút kích động nào. Trong lòng hắn đang nghĩ đến một số chuyện cần phải thực hiện, nên cặp mắt vốn nhỏ của hắn lại càng nheo lại, không có chút động đậy.
Từ chân núi Tạp Kỳ chạy lên đỉnh núi, sau đó dưới trạng thái chiến đấu siêu tần, bị con robot Tử Hải áp chế một cách khủng bố… Dưới cục diện bị động mãnh liệt như thế, Hứa Nhạc lại kiên trì lâu như vậy, vượt qua năng lực cực hạn phát huy của con người, đã gần như rút kiệt đi tinh thần cùng với thể lực của hắn.
Ngồi trong phòng y tế, hắn cảm giác như chính mình sắp mệt chết đi được, cả người cảm giác mệt mỏi rã rời, mà suy nghĩ cả hắn lại phức tạp lung tung, vô cùng mông lung. Nhìn thấy bề mặt phập phồng của mặt trái căn cứ Cựu Nguyệt, hắn mệt mỏi ngủ thiếp đi lúc nào không hay. Ở trong giấc mộng hắn thấy rất nhiều chuyện, rất nhiều người. Nhiều nhất chính là khuôn mặt hiền hòa tràn ngập tinh thần trọng nghĩa của vị Nghị viên Mạch Đức Lâm kia, lại khắc sâu vào trong từng cảnh trong giấc mơ của hắn. Ở trong giấc mộng, thứ duy nhất không xuất hiện, chính là cái giấc mơ màu đen mà hắn tuyệt đối không muốn nhìn thấy. Đây thật sự đúng là thời khắc hạnh phúc nhất trong đời của hắn.
…..
Cuộc sống trong căn cứ vành khuyên của Hạm đội Liên Bang quả thật vô cùng buồn tẻ. Trải qua mấy tiếng đồng hồ nghỉ ngơi và hồi phục sức khỏe, Hứa Nhạc bắt đầu công việc dựa theo những biểu mẫu tiêu chuẩn của Căn cứ lắp ráp thiết bị quân dụng Liên Bang, tiến hành báo cáo lại quá trình thí nghiệm robot đối chiến robot đối chiến của mình. Trận đối chiến thí nghiệm robot đầu tiên của robot thế hệ mới trong Liên Bang đã chấm dứt, những số liệu kỹ thuật tương quan của Tử Hải và Tiểu Bạch Hoa cũng đã được truyền trực tiếp đến phòng chỉ huy, nhưng mà những báo cáo trực tiếp của Hứa Nhạc và Lý Phong cũng vô cùng quan trọng. Những thể nghiệm trực tiếp của hai viên phi công trong hoàn cảnh đối chiến trên chiến trường như thế này, đối với công tác huấn luyện phi công trong tương lai của Quân đội Liên Bang, là những tư liệu quý giá vô cùng quan trọng.
Tám giở tối theo tiêu chuẩn của căn cứ Cựu Nguyệt, Hứa Nhạc mới biết được vì cái gì sau khi trận đối chiến robot kết thúc, bản thân mình cùng với Lý Phong lại được đưa tới căn cứ vành khuyên của Hạm đội Liên Bang chứ không trực tiếp đưa về căn cứ Cựu Nguyệt. Quân đội Liên Bang đã đem tình báo bí mật của trận đối chiến robot lần này tăng lên thêm hai cấp nữa. Tất cả những nhân viên tham dự cũng như quan sát trận đối chiến robot lần này đều phải ký tên lên bản hợp đồng bảo mật cao cấp. Hơn nữa những số liệu cùng với những hợp đồng bảo mật này đều được đưa đến Cục Hiến chương dựa theo tiến trình bảo mật cấp 5 mà xử lý.
Hắn cũng không biết rõ ràng lắm những chuyện đã xảy ra bên dưới căn phòng chỉ huy mạt đất, thế nhưng sai một lần nói chuyện trực tiếp với cấp trên của căn cứ vành khuyên của Hạm đội Liên Bang, hắn mơ hồ đoán ra được, đại khái là Quân đội Liên Bang quả thật là không muốn tin tức truyền nhân của Phí Thành Lý gia bị thất bại truyền ra ngoài. Hiện tại chuyện này nhìn qua cũng không quan trọng lắm, thế nhưng tương lai nếu như chiến tranh giữa Liên Bang cùng với Đế Quốc bùng nổ, Quân đội vẫn như trước cần cái chiêu bài Phí Thành Lý gia trên chiến trường.
Chỉ cần đừng có không thừa nhận Viện Khoa học Liên Bang bị thất bại là được rồi. Hứa Nhạc sau khi trải qua một quá trình kiểm tra, nhận được sự cho phép của cấp trên, đã gọi một cú điện thoại xuống mặt đất. Hắn từ Thương Thu mới biết được, sau khi trận đối robot kết thúc, trong căn phòng chỉ huy đã trải qua một trận phong ba…
Việc Viện Khoa học Liên Bang sao chép thành quả nghiên cứu của người khác đã được chứng nhận, không ai có thể chối cãi, những chuyện mà Hứa Nhạc muốn làm cũng đã hoàn thành xong. Hắn cầm điện thoại, trầm mặc một lúc lâu sau, tay phải lại nhẹ nhàng nắm chặt lại.
- Nếu như bên phía Ban giám đốc có bất cứ vấn đề gì, cô cứ việc đem toàn bố sự thật mà nói ra. Dù sao đây cũng là chuyện tôi nhờ cô làm mà.
Theo những chuyện mà Thương Thu trường thuật lại, Hứa Nhạc biết rõ, việc lần này Bộ công trình lên án vạch mặt Lâm Viễn Hồ, đã chọc giận vô số thế lực trong Liên Bang. Thậm chí là tầng lớp thượng tầng trong Công ty Cơ khí Quả Xác đối với những hành động không nghe lời của Thương Thu cũng có chút tức giận. Hắn cũng có thể đoán ra những nguyên nhân bên trong chuyện này. Dù sao Lâm Viễn Hồ cũng đã sừng sững trong giới Khoa học Liên Bang nhiều năm như vậy rồi, cũng có không biết bao nhiêu người có liên lụy lợi ích đối với chuyện ông ta bị mất hết danh dự.
Khoa học kỹ thuật chính xác cũng là một loại lực lượng, bằng không thì Hứa Nhạc và Thương Thu cũng không có khả năng vạch trần bộ mặt của Lâm Viễn Hồ. Thế nhưng thanh danh cũng là một loại lực lượng. Cho nên xuất phát từ những quyền lợi ngầm bên trong Liên Bang, cũng không muốn hai gã Công trình sư trẻ tuổi của Bộ công trình Quả Xác như bọn họ làm ra những chuyện như thế này. Truyện ""
Sau khi ngắt đường dây điện thoại mã hóa bảo mật, Hứa Nhạc quả thật cũng không quá mức lo lắng về cục diện phía sau chuyện này. Hoặc nói một cách khác, hắn cũng không hề để ý tới chuyện Liên Bang sẽ cấp cho hắn danh dự hay địa vị gì cả. Ngược lại trong lòng hắn có cảm giác khinh thường cùng với nhàn nhạt phẫn nộ.
Ngay cả Thương Thu cũng không biết được, những số liệu trung tâm mà Viện Khoa học Liên Bang cướp đi trong phòng thí nghiệm kia, sớm đã bị Hứa Nhạc chủ động sửa chữa đi vài thứ trong đó.
Dùng những lời so sánh mà Thương Thu đã sử dụng để chỉ trích trên bục diễn thuyết trong phòng chỉ huy mặt đất mà nói, Hứa Nhạc chính là biết có người sao chép đáp án, cho nên trước khi người ta có thể sao chép, hắn đã ngồi xuống, cố ý viết ra một bài giải hoàn toàn sai lầm….
Chính phủ Liên Bang cũng không muốn để Lâm Viện trưởng hứng chịu nhũng sự chỉ trích về hành động sao chép của mình, Công ty Quả Xác cũng không muốn chuyện đó xảy ra. Bởi vì những Đại nhân vật cùng với những chính khách Liên Bang, có thể sử dụng những âm mưu quyền lực mà thu hoạch những lợi ích cá nhân. Chính là cái thu hoạch mà bản thân Hứa Nhạc tuyệt đối không chấp nhận. Hắn mới tìm cơ hội thích hợp, bắt bọn họ trả giá cho những mồ hôi và tâm huyết mà người khác đã đổ ra để có được thành tựu. Cáo mà gã thanh niên 20 tuổi này yêu cầu, chính là câu nói đạo lý mà thôi.
Bản thân Hứa Nhạc là người tốt. Nhưng hắn lại là người tốt mang theo suy nghĩ có thù tất phải trả một cách chấp nhất. Trước khi Giáo sư Trầm lão qua đời, đã cấp cho hắn sự tín nhiệm cùng một lời phó thác, chính vì vậy mà hắn mới kiên trì không hề do dự vì Giáo sư Trầm lão mà làm những chuyện mà hắn cho rằng là phải làm. Hắn muốn tên của Giáo sư Trầm lão phải được viết lên trên con robot thế hệ mới của Liên Bang, viết lên trên trang sách vinh quang của lịch sử Liên Bang. Hắn muốn cái tên Lâm Viễn Hồ phải bị ngàn vạn công dân Liên Bang dẫm đạp lên… Truy
ện ""
Hiện tại tất cả những chuyện hắn muốn đều đã biến thành sự thật, hắn vô cung hài lòng. Kế tiếp là đến phiên vị lão nhân kia…
Thời gian bốn ngày đã trôi qua. Theo như lời những sĩ quan trên căn cứ Hạm đội nói lại, Hứa Nhạc biết rằng thời gian Quân đội tiến hành thẩm tra đại khái cũng sắp chấm dứt rồi. Trong lòng hắn cũng cảm thấy thoải mái hơn ít nhiều.
Thanh âm kim loại vang lên mạnh mẽ… Căn cứ vành khuyên của Hạm đội Liên Bang cao đến bốn trăm thước, bên ngoài bức tường kim loại tổng hợp cao sừng sững đâm thẳng lên bầu trời, hệ thống thang máy vận chuyển hàng hóa tốc độ cao đóng cửa lại. Hứa Nhạc, cũng với viên sĩ quan Thiếu úy không lúc nào rời khỏi hắn quá năm bước chân, lúc này đang ngồi trong thang máy đi lên tầng trên của khu căn cứ. Ngồi trong thang máy nhìn ra ánh sáng của hằng tinh bên ngoài, nhìn những luồng sáng lóng lánh không ngừng lóng lánh lướt qua bề mặt của mặt trăng, thông qua những thiết bị chiếu sáng khúc xạ của căn cứ Hạm đội bí mật mà thể hiện ra vô số ánh sáng sặc sỡ. Những tấm vật liệu hấp thụ năng lượng mặt trời màu đen cùng với vô số thiết bị kỹ thuật khác, và những hệ thống chiến lũy ngầm được sắp xếp rải rác khắp mặt đất, dưới khung cảnh vũ trụ hoang vắng, thể hiện cảm giác chấn động lòng người.
Khu căn cứ vành khuyên của Hạm đội Liên Bang này có diện tích cực lớn. Cái thang máy vận chuyển hàng hóa tốc độ cao này giống như một điểm đen nhỏ gắn lên trên bức tường cao ngất trời. Chiếc thang máy không một tiếng động lướt nhanh trên bức tường. Trên đường đi, nó lướt qua vô số những miếng hợp kim trong suốt, đem môi trường chân không của căn cứ vũ trụ hoàn toàn ngăn cách ở bên ngoài. Hứa Nhạc nheo cặp mắt của mình, nhìn những hình ảnh lộ ra trên bề mặt căn cứ Cựu Nguyệt càng ngày càng xa bên dưới, cảm nhận được nhân loại nhỏ bé như thế nào trong vũ trụ xa xôi thăm thẳm, trong lúc nhất thời lâm vào trầm mặc.
Suốt mấy ngày nay hắn luôn bị giam lỏng trong một khu vực riêng biệt nào đó trong căn cứ bí mật. Trên căn bản hắn cũng không gặp qua bất cứ quân nhân nào trong này cả. Chắc chắn rằng Lý Cuồng Nhân cũng đã nhận được sự đối xử giống hệt như hắn, thế nhưng hai người cho đến bên giờ cũng chưa từng gặp nhau. Chẳng lẽ là người kia đang lẩn trốn mình sao? Hắn sợ rằng mình bắt hắn phải thực hiện lời đánh cuộc lúc trước? Hứa Nhạc nhìn cảnh vật mênh mông huyền bí của vũ trụ bên ngoài, bị cuốn hút vào trong đó, trong lòng khẽ vui vẻ mà mỉm cười một cái.
Lúc còn chiến đấu trên đỉnh núi Sơn mạch Tạp Kỳ, lửa giận trong lòng của Hứa Nhạc suýt chút nữa thể hiện toàn bộ ra bên ngoài của con robot, thế nhưng cái loại phẫn nỗ trong nội tâm như thế này, lại được tọa thành qua một quá trình rất lâu dài mới có. Sau lần suy đi nghĩ lại, hắn cũng không còn giữ loại xúc động muốn đem Lý Cuồng Nhân dẫm nát dưới chân mình nữa. Hơn nữa hắn cũng hiểu rất rõ ràng, Lý Cuồng Nhân không phải thua dưới tay của mình, mà là thua bởi vì con robot Tử Hải có vấn đề bất ngờ. Thứ hai hắn cũng không cho rằng, so kè hơn thua với thằng nhóc chỉ mới 16 tuổi, thật sự là chuyện không đáng mặt nam nhi chút nào. Truyện ""
Phần lớn thời gian, Hứa Nhạc đều quên đi chính mình cũng chỉ là một gã thanh niên mới lớn, chỉ mới hơn 20 tuổi mà tôi.
Thanh âm vang lên báo hiệu thang máy đã lên đến nơi. Hứa Nhạc có chút luyến tiếc không nỡ thu hồi ánh mắt đang quan sát phong cảnh hoang vu của mặt trái Cựu Nguyệt trước mắt mình, đi theo gã Thiếu úy bước ra khỏi thang máy. Vừa mới rời khỏi thang máy, hắn liền nghe được thanh âm có chút quen tai. Bởi vì lúc này trên hành lang căn cứ đang vô cùng trống trải, cho nên thanh âm của người kia cứ lạnh lùng vang lên tràn ngập khu hành lang, ong ong rung động, khí thế ngất trời.
Hôm nay là ngày rồi khỏi căn cứ vành khuyên, quay trở lại khu căn cứ lắp ráp thiết bị quân dụng tại căn cứ Cựu Nguyệt, sau đó quay trở lại tinh cầu S1. Khu hành lang này là nơi ở tầng trên cùng của căn cứ vành khuyên, cao khoảng mấy trăm thước cách mặt đất của căn cứ Cựu Nguyệt. Đứng trên khu hành lang trong suốt này, khiến cho người ta có một loại cảm giác như là đang đứng bên cạnh một vách núi đen ngòm, có chút cảm giác kinh tâm động phách vậy. Mà cái thanh âm này lại vang lên một cách to lớn mãnh liệt, khiến cho người khác nghe được có chút phải run lên, đủ khiến cho đám quân nhân bốn đứng bốn phía xung quanh tim phải đập nhanh một trận. Truyện ""
Lý Cuồng Nhân lúc này tay đang cầm một tờ giấy nào đó, cùng với một đám quân nhân của khu căn cứ Hạm đội Liên Bang tranh luận một hồi. Chính xác mà nói là đơn phương dạy bảo mới đúng. Hắn là một Trung tá, răn dạy một viên Thiếu úy tự nhiên là cũng không phải là chuyện gì quá đáng. Chỉ là viên Thiếu úy kia lại là một cô gái, hai mắt lúc này đã đỏ lên sắp khóc đến nơi. Rõ ràng là cô ta trước giờ chưa từng hầu hạ qua một nhân vật khó chịu như Lý Cuồng Nhân, nên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô ta đã đỏ bừng lên, nhìn qua tội nghiệp không nói lên lời.
Những quân nhân có thể đứng trên tầng trên cùng của căn cứ Hạm đôi bí mật này đều là những quân nhân cấp bậc cao, cho nên thân phận của Hứa Nhạc và Lý Cuồng Nhân đối với bọn họ mà nói cũng không phải là bí mật gì. Lúc này cấc sĩ quan biểu tình phức tạp nhìn cảnh tượng diễn ra trước mắt, cũng đoán ra được vì sao Trung tá Lý Phong lại trở lên thịnh nộ lôi đình như vậy. Đại khái là cũng có quan hệ đến lần thí nghiệm đối chiến robot diễn ra mấy ngày trước trên đình núi Sơn Mạch Tạp Kỳ…
Hứa Nhạc vốn cũng không phải là người có thói quen thương hoa tiếc ngọc, nhưng hắn là người biết nói đạo lý. Hắn đứng im ở cửa thang máy, lắng nghe nội dung câu chuyện một lúc, đã biết rằng lần này là do Lý Phong không đúng. Cặp lông mày thẳng như phi đao lúc này hơi nhướng lên một chút, chậm rãi tiến về phía đó.
Bốn phía xung quanh khu hành lang tầng thượng của căn cứ vành khuyên, chính là chân không trống trải của mặt trăng. Xa xa có thể thấy đỉnh núi cao nhất của phần mặt trái Cựu Nguyệt. Ánh sáng các vì sao trên vòm trời cũng không có bị ánh sáng của hằng tinh lấn át mất, chiếu rọi xuống nơi này, phát ra những luồng sáng tươi mát. Truyện ""
Trong khu hành lang trong suốt này, những quân nhân đứng lố nhố nơi đó, nhìn thấy hai gã quân nhân từ trong thang máy đi ra, nhận ra được thân phận của hai người, hơn nữa lại phát hiện thấy Hứa Nhạc đang chậm rãi tiến về phía Lý Phong, trong lòng nhất thời căng thẳng lên. Một số người trong đó phản ứng nhanh, thậm chí chạy đi thông báo cho cấp trên nữa.
Tiếng bước chân cứ như vậy mà chậm rãi vang lên, quanh quẩn khắp nơi trong hành lang đột nhiên yên lặng tĩnh mịch lại.
Lý Phong phát hiện ra xung quanh mình đột nhiên yên lặng lạ thường, liền ngừng việc giáp huấn nữ Trung úy kia lại, thoáng khoanh tay trầm mặc một lúc, sau đó mới chậm rãi quay đầu nhìn lại. Hắn thấy Hứa Nhạc đang đứng phía sau mình, cách đó không xa, mới nhàn nhạt nói:
- Ta co tới bây giờ cũng không thể nào ngờ được, ngươi không cũng có thể điều khiển robot. Xem ra ngươi cũng không giống như một gã thư sinh trói gà không chặt mà ta đã từng nghĩ.
- Tôi cho tới giờ bây giờ cũng không thể nào ngờ được, gã nam nhân cháu đích tôn của Phí Thành Lý gia, chỉ biết chỉ chó mắng mèo, ăn hiếp một cô gái… Xem ra cậu đúng là một tên đâu óc ngu si, tứ chi phát triển….
Khong biết vì cái gì, Hứa Nhạc bình thường vốn là một gã thanh niên ôn hòa hiền lành, nhưng mỗi lần gặp mặt Lý Cuồng Nhân, lại không tự chủ được, biến thành một gã thanh niên chanh chua, ăn miếng trả miếng, không nhường đối phương nửa bước như vậy. Hai người giống như trời sinh đã là kẻ thù truyền kiếp, kẻ nào cũng nhìn đối phương cực kỳ không thuận mắt cả.
Bên trong khu hành lang trong suốt tràn ngập ánh sao trời, hai gã quân nhân trẻ tuổi cứ như vậy, nhìn nhìn chằm chằm nhai giằng co không thôi. Trong không khí tràn ngập khí thế căng thẳng, tựa hồ như trong ánh mắt hai người không ngừng phát ra vô số ánh hồ quang mãnh liệt muốn thiêu cháy đối phương vậy.
Chương 198 :Cuộc sông trong căn cứ Hạm đội (2)
Thời gian bốn ngày đã trôi qua. Theo như lời những sĩ quan trên căn cứ Hạm đội nói lại, Hứa Nhạc biết rằng thời gian Quân đội tiến hành thẩm tra đại khái cũng sắp chấm dứt rồi. Trong lòng hắn cũng cảm thấy thoải mái hơn ít nhiều.
Thanh âm kim loại vang lên mạnh mẽ… Căn cứ vành khuyên của Hạm đội Liên Bang cao đến bốn trăm thước, bên ngoài bức tường kim loại tổng hợp cao sừng sững đâm thẳng lên bầu trời, hệ thống thang máy vận chuyển hàng hóa tốc độ cao đóng cửa lại. Hứa Nhạc, cũng với viên sĩ quan Thiếu úy không lúc nào rời khỏi hắn quá năm bước chân, lúc này đang ngồi trong thang máy đi lên tầng trên của khu căn cứ. Ngồi trong thang máy nhìn ra ánh sáng của hằng tinh bên ngoài, nhìn những luồng sáng lóng lánh không ngừng lóng lánh lướt qua bề mặt của mặt trăng, thông qua những thiết bị chiếu sáng khúc xạ của căn cứ Hạm đội bí mật mà thể hiện ra vô số ánh sáng sặc sỡ. Những tấm vật liệu hấp thụ năng lượng mặt trời màu đen cùng với vô số thiết bị kỹ thuật khác, và những hệ thống chiến lũy ngầm được sắp xếp rải rác khắp mặt đất, dưới khung cảnh vũ trụ hoang vắng, thể hiện cảm giác chấn động lòng người.
Khu căn cứ vành khuyên của Hạm đội Liên Bang này có diện tích cực lớn. Cái thang máy vận chuyển hàng hóa tốc độ cao này giống như một điểm đen nhỏ gắn lên trên bức tường cao ngất trời. Chiếc thang máy không một tiếng động lướt nhanh trên bức tường. Trên đường đi, nó lướt qua vô số những miếng hợp kim trong suốt, đem môi trường chân không của căn cứ vũ trụ hoàn toàn ngăn cách ở bên ngoài. Hứa Nhạc nheo cặp mắt của mình, nhìn những hình ảnh lộ ra trên bề mặt căn cứ Cựu Nguyệt càng ngày càng xa bên dưới, cảm nhận được nhân loại nhỏ bé như thế nào trong vũ trụ xa xôi thăm thẳm, trong lúc nhất thời lâm vào trầm mặc.
Suốt mấy ngày nay hắn luôn bị giam lỏng trong một khu vực riêng biệt nào đó trong căn cứ bí mật. Trên căn bản hắn cũng không gặp qua bất cứ quân nhân nào trong này cả. Chắc chắn rằng Lý Cuồng Nhân cũng đã nhận được sự đối xử giống hệt như hắn, thế nhưng hai người cho đến bên giờ cũng chưa từng gặp nhau. Chẳng lẽ là người kia đang lẩn trốn mình sao? Hắn sợ rằng mình bắt hắn phải thực hiện lời đánh cuộc lúc trước? Hứa Nhạc nhìn cảnh vật mênh mông huyền bí của vũ trụ bên ngoài, bị cuốn hút vào trong đó, trong lòng khẽ vui vẻ mà mỉm cười một cái.
Lúc còn chiến đấu trên đỉnh núi Sơn mạch Tạp Kỳ, lửa giận trong lòng của Hứa Nhạc suýt chút nữa thể hiện toàn bộ ra bên ngoài của con robot, thế nhưng cái loại phẫn nỗ trong nội tâm như thế này, lại được tọa thành qua một quá trình rất lâu dài mới có. Sau lần suy đi nghĩ lại, hắn cũng không còn giữ loại xúc động muốn đem Lý Cuồng Nhân dẫm nát dưới chân mình nữa. Hơn nữa hắn cũng hiểu rất rõ ràng, Lý Cuồng Nhân không phải thua dưới tay của mình, mà là thua bởi vì con robot Tử Hải có vấn đề bất ngờ. Thứ hai hắn cũng không cho rằng, so kè hơn thua với thằng nhóc chỉ mới 16 tuổi, thật sự là chuyện không đáng mặt nam nhi chút nào.
Phần lớn thời gian, Hứa Nhạc đều quên đi chính mình cũng chỉ là một gã thanh niên mới lớn, chỉ mới hơn 20 tuổi mà tôi.
Thanh âm vang lên báo hiệu thang máy đã lên đến nơi. Hứa Nhạc có chút luyến tiếc không nỡ thu hồi ánh mắt đang quan sát phong cảnh hoang vu của mặt trái Cựu Nguyệt trước mắt mình, đi theo gã Thiếu úy bước ra khỏi thang máy. Vừa mới rời khỏi thang máy, hắn liền nghe được thanh âm có chút quen tai. Bởi vì lúc này trên hành lang căn cứ đang vô cùng trống trải, cho nên thanh âm của người kia cứ lạnh lùng vang lên tràn ngập khu hành lang, ong ong rung động, khí thế ngất trời.
Hôm nay là ngày rồi khỏi căn cứ vành khuyên, quay trở lại khu căn cứ lắp ráp thiết bị quân dụng tại căn cứ Cựu Nguyệt, sau đó quay trở lại tinh cầu S1. Khu hành lang này là nơi ở tầng trên cùng của căn cứ vành khuyên, cao khoảng mấy trăm thước cách mặt đất của căn cứ Cựu Nguyệt. Đứng trên khu hành lang trong suốt này, khiến cho người ta có một loại cảm giác như là đang đứng bên cạnh một vách núi đen ngòm, có chút cảm giác kinh tâm động phách vậy. Mà cái thanh âm này lại vang lên một cách to lớn mãnh liệt, khiến cho người khác nghe được có chút phải run lên, đủ khiến cho đám quân nhân bốn đứng bốn phía xung quanh tim phải đập nhanh một trận.
Lý Cuồng Nhân lúc này tay đang cầm một tờ giấy nào đó, cùng với một đám quân nhân của khu căn cứ Hạm đội Liên Bang tranh luận một hồi. Chính xác mà nói là đơn phương dạy bảo mới đúng. Hắn là một Trung tá, răn dạy một viên Thiếu úy tự nhiên là cũng không phải là chuyện gì quá đáng. Chỉ là viên Thiếu úy kia lại là một cô gái, hai mắt lúc này đã đỏ lên sắp khóc đến nơi. Rõ ràng là cô ta trước giờ chưa từng hầu hạ qua một nhân vật khó chịu như Lý Cuồng Nhân, nên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô ta đã đỏ bừng lên, nhìn qua tội nghiệp không nói lên lời.
Những quân nhân có thể đứng trên tầng trên cùng của căn cứ Hạm đôi bí mật này đều là những quân nhân cấp bậc cao, cho nên thân phận của Hứa Nhạc và Lý Cuồng Nhân đối với bọn họ mà nói cũng không phải là bí mật gì. Lúc này cấc sĩ quan biểu tình phức tạp nhìn cảnh tượng diễn ra trước mắt, cũng đoán ra được vì sao Trung tá Lý Phong lại trở lên thịnh nộ lôi đình như vậy. Đại khái là cũng có quan hệ đến lần thí nghiệm đối chiến robot diễn ra mấy ngày trước trên đình núi Sơn Mạch Tạp Kỳ…
Hứa Nhạc vốn cũng không phải là người có thói quen thương hoa tiếc ngọc, nhưng hắn là người biết nói đạo lý. Hắn đứng im ở cửa thang máy, lắng nghe nội dung câu chuyện một lúc, đã biết rằng lần này là do Lý Phong không đúng. Cặp lông mày thẳng như phi đao lúc này hơi nhướng lên một chút, chậm rãi tiến về phía đó.
Bốn phía xung quanh khu hành lang tầng thượng của căn cứ vành khuyên, chính là chân không trống trải của mặt trăng. Xa xa có thể thấy đỉnh núi cao nhất của phần mặt trái Cựu Nguyệt. Ánh sáng các vì sao trên vòm trời cũng không có bị ánh sáng của hằng tinh lấn át mất, chiếu rọi xuống nơi này, phát ra những luồng sáng tươi mát.
Trong khu hành lang trong suốt này, những quân nhân đứng lố nhố nơi đó, nhìn thấy hai gã quân nhân từ trong thang máy đi ra, nhận ra được thân phận của hai người, hơn nữa lại phát hiện thấy Hứa Nhạc đang chậm rãi tiến về phía Lý Phong, trong lòng nhất thời căng thẳng lên. Một số người trong đó phản ứng nhanh, thậm chí chạy đi thông báo cho cấp trên nữa.
Tiếng bước chân cứ như vậy mà chậm rãi vang lên, quanh quẩn khắp nơi trong hành lang đột nhiên yên lặng tĩnh mịch lại.
Lý Phong phát hiện ra xung quanh mình đột nhiên yên lặng lạ thường, liền ngừng việc giáp huấn nữ Trung úy kia lại, thoáng khoanh tay trầm mặc một lúc, sau đó mới chậm rãi quay đầu nhìn lại. Hắn thấy Hứa Nhạc đang đứng phía sau mình, cách đó không xa, mới nhàn nhạt nói:
- Ta co tới bây giờ cũng không thể nào ngờ được, ngươi không cũng có thể điều khiển robot. Xem ra ngươi cũng không giống như một gã thư sinh trói gà không chặt mà ta đã từng nghĩ.
- Tôi cho tới giờ bây giờ cũng không thể nào ngờ được, gã nam nhân cháu đích tôn của Phí Thành Lý gia, chỉ biết chỉ chó mắng mèo, ăn hiếp một cô gái… Xem ra cậu đúng là một tên đâu óc ngu si, tứ chi phát triển….
Khong biết vì cái gì, Hứa Nhạc bình thường vốn là một gã thanh niên ôn hòa hiền lành, nhưng mỗi lần gặp mặt Lý Cuồng Nhân, lại không tự chủ được, biến thành một gã thanh niên chanh chua, ăn miếng trả miếng, không nhường đối phương nửa bước như vậy. Hai người giống như trời sinh đã là kẻ thù truyền kiếp, kẻ nào cũng nhìn đối phương cực kỳ không thuận mắt cả.
Bên trong khu hành lang trong suốt tràn ngập ánh sao trời, hai gã quân nhân trẻ tuổi cứ như vậy, nhìn nhìn chằm chằm nhai giằng co không thôi. Trong không khí tràn ngập khí thế căng thẳng, tựa hồ như trong ánh mắt hai người không ngừng phát ra vô số ánh hồ quang mãnh liệt muốn thiêu cháy đối phương vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.