Quyển 2 - Chương 183: Dinh thự Tổng Thống
Miêu Nị
30/03/2013
Cuộc chiến tiêu chuẩn robot đang sôi lên sùng sục. Số liệu nghiệm thu từ Viện Khoa Học Liên Bang và Công ty Cơ khí Quả Xác đều đã được chuyển về tay Chính phủ Liên Bang. Còn về chuyện Chính phủ cuối cùng sẽ chọn dùng của ai thì lại là một cuộc đấu tranh trường kỳ. Nhưng Lợi Tu Trúc đã có được từ phía Lâm Viện Trưởng một vài tin tức nội bộ, hắn cũng yên tâm phần nào. Chỉ cần những tham số kỹ thuật của con robot Tử Hải có thể đè bẹp được con Tiểu Bạch Hoa của Bộ Công Trình thì chỉ cần dựa thế vào những quyết sách bên ngoài mà làm thêm chút tiểu xảo, thổi chút gió là có thể tự nhiên dễ dàng thành công hơn rất nhiều.
Con cháu của thế gia Liên Bang cứ đời này nối tiếp đời kia xuất hiện, nhưng những nhân vật phong lưu có thể trở thành lãnh đạo thực sự thì lại rất ít. Lợi Tu Trúc được coi là người thừa kế đầu tiên của Thiết Toán Lợi Gia. Đây là lần đầu tiên hắn thay mặt gia tộc một mình xuất hiện, thâm nhập vào vũ đài chính trị mà hô mưa gọi gió. Việc can dự vào cuộc Tổng tuyển cử Tổng Thống lần này liên quan đến cả tương lai của hắn vì vậy đương nhiên hắn không thể tự cho phép những biểu hiện của bản thân mình trở thành trò cười.
Việc Viện Khoa Học Liên Bang bị buộc chặt trên cùng một con thuyền với Châu trưởng La Tư và Nghị Viên Mạch Đức Lâm như ngày hôm nay, cho dù Lợi Tu Trúc có bao nhiêu ý kiến đối với Lâm Viễn Hồ thì cũng không tiện phát biểu trong thời điểm này. Nếu như Viện Khoa Học Liên Bang thua trong cuộc tranh giành tiêu chuẩn này thì cơn sóng sao chép cho dù có muốn lặng cũng không thể lặng được. Việc này có thể làm ảnh hưởng đến cuộc Tổng tuyển cử Tổng Thống. Là hàng con cháu, hắn cũng không hỗn láo đến mức mặt nặng mày nhẹ với vị lãnh tụ của Giới Khoa Học Liên Bang ngay tại trên bàn ăn, nhưng thực sự cũng không hào hứng lắm để hùa theo chuyện trò cùng đối phương.
Lâm Viễn Hồ vẫn một vẻ đức cao vọng trọng, nét mặt bình thản đến khó lường tựa hồ như chưa từng bị quấy nhiễu bởi những lời đồn đại của dân gian lên án hắn phạm tội sao chép. Mà nói vậy cũng đúng. Ông ta ngồi trên cái ghế Viện Trưởng Viện Khoa Học Liên Bang từng ấy năm trời, còn lâu hơn cả nhiệm kỳ của Tổng Thống. Những đại nhân vật kiểu này thì đối với nghị luận của nhân dân thì chỉ cần mỉm cười, không thèm để ý nữa là xong.
Một bữa tối không có chút mùi vị nào cuối cùng cũng kết thúc. Lâm Viện Trưởng có được lời hứa sẽ tiếp tục duy trì sự ủng hộ cũng như tài trợ từ phía Lợi Tu Trúc. Còn Lợi Tu Trúc thì cũng nhận được lời bảo đảm tuyệt đối rằng sẽ không để xảy ra bất cứ việc gì từ Lâm Viện Trưởng. Hương vị của đồ ăn không cảm nhận được bao nhiêu nhưng song phương nói chung vẫn tương đối hài lòng với cuộc gặp gỡ này.
Lợi Tu Trúc còn vô cùng lễ phép tiễn Lâm Viễn Hồ ra khỏi nhà hàng đến tận chỗ cánh cửa xoay đi ra xe. Bày tỏ sự kính trọng như một đứa con cháu thực sự.
Một già một trẻ đang bước ra khỏi khách sạn trong vòng vây bảo vệ của đám cận vệ thì nhìn thấy 6, 7 người đang từ bên ngoài bước vào khách sạn. Đám người trẻ tuổi ấy dù ăn mặc rất bình thường nhưng trong sắc hoàng hôn của một biổu chiều mùa thu lại cho người ta một cảm giác chắc chắn và lão luyện.
Khu khách sạn cao cấp này không chỉ có những vị lãnh đạo cao cấp lui tới, người ra người vào lúc nào cũng tấp nập. Vì vậy gặp phải ai đó ở cửa ra vào là một chuyện rất bình thường. Nhưng những bộ quần áo bình thường trên người cùng cái cảm giác toát ra từ đám người trẻ tuổi ấy hoàn toàn không phù hợp, khiến Lợi Tu Trúc phải chậm lại bước chân. Hắn quan sát thấy trong số đó một người có đôi mắt rất nhỏ nhìn quen quen.
Đồng tử của Lữ thư ký ánh lên một tia dị sắc, hắn ghé sát vào tai Lợi Tu Trúc, thì thầm:
- Bọn họ là người của Bộ Công Trình Quả Xác. Người thanh niên có đôi mắt nhỏ kia chính là Hứa Nhạc.
Lông mày Lợi Tu Trúc hơi nhíu lại. Hắn vốn cảm thấy có chút kỳ lạ rồi chợt nhớ ra Liên Bang đang tiến hành thẩm định tiêu chuẩn, vì vậy bên phía Quả Xác nhất định sẽ cử Nhân viên Kỹ thuật đến. Hắn khéo léo nghiêng người quan sát Hứa Nhạc một lúc, rồi chợt chú ý tới một cô gái với thân hình cực kỳ hấp dẫn đeo cặp kính cận đang đứng ngay bên cạnh Hứa Nhạc. Mỉm cười, khẽ nói:
- Lần này những người đến Quả Xác hình như đều còn rất trẻ.
- Thương Thu. Nhân vật chủ chốt của kỹ thuật song động cơ.
Lữ thư ký thì thầm.
Ánh mắt Lợi Tu Trúc lúc này không giấu nổi sự kinh ngạc. Hắn cơ bản chỉ đang thưởng thức khí chất cũng những đường cong tuyệt mỹ trên người cô gái kia, không ngờ cô ta còn là một nhân vật quan trọng như vậy.
- Cho ta gửi lời chào đến cha cháu.
Lâm Viễn Hồ bước vào xe, chầm chậm nói:
- Đồng thời cũng chuyển lời đến Nghị Viên Mạch Đức Lâm: Chuyện hợp tác của chúng ta vững như bàn thạch, không có gì có thể thay đổi được.
Lợi Tu Trúc mỉm cười, nhẹ giọng trả lời mấy câu nhưng không hề nói cho đối phương biết cái tên nhóc mà Viện Khoa Học Liên Bang ghét cay ghét đắng lúc này đang ở ngay sau lưng bọn họ. Hắn cúi thấp người, nắm chặt bàn tay của lão Viện Trưởng già, thể hiện sự tôn kính thân thiết cực độ. Căn bản không thể nhìn ra sự chán ghét của hắn đối với lão già này.
o0o
Bạch Ngọc Lan đi làm thủ tục xác nhận đặt phòng. Hứa Nhạc ngồi bệch ngay trên mặt đất, ánh mắt xuyên qua lớp sương mờ quan sát đám người đang đứng cạnh ôtô bên ngoài cửa khách sạn. Mắt hắn hơi nheo lại. Vị cao tuổi kia nhìn khí chất nhất định là một nhân vật bất phàm, chỉ là cái người tiễn ông ta ra cửa là ai? Khí chất anh tuấn như thế này có thể đọ với cả Thi Thanh Hải rồi.
Thương Thu ngồi bên cạnh hắn, cô rút ngay đôi giày tông màu đen dưới chân ra kê dưới mông, hai chân vắt chéo rất thoải mái, tay ôm đầu gối, dáng ngồi nhìn vô cùng dễ thương. Mấy ngày nay, bọn họ - những Nhân viên Kỹ thuật của Bộ Công Trình Quả Xác theo yêu cầu của Chính phủ, liên tục tham gia bốn cuộc hội thảo quan trọng về nghiên cứu kỹ thuật tiêu chuẩn của robot. Chạy ngang chạy dọc ở Thủ Đô Đặc Khu cũng đủ mệt rồi.
Cô dõi theo ánh mắt của Hứa Nhạc, mỉm cười, nói:
- Có quen biết với đại nhân vật đó không?
Hứa Nhạc lắc lắc đầu.
- Viện Trưởng Lâm Viễn Hồ.
Nụ cười trên mặt Thương Thu xuất hiện một tia đùa cợt, ngả mặt lên đầu gối, há miệng ngáp dài một cái, nói:
- Chính là cái vị mà cậu không thể nào quên được ấy… Không ngờ cậu lại không nhận ra ông ta.
Người nhiều tuổi kia hóa ra lại chính là lãnh tụ của Giới Khoa Học? Hai mắt của Hứa Nhạc lại bắt đầu nheo lại. Cả đời những đại nhân vật mà hắn đã gặp nhiều lắm rồi, nhưng Lâm Viễn Hộ chính là nhân vật đầu tiên mà hắn cần phải hạ gục, cho nên tâm lý lúc này đột nhiên có chút phức tạp rất khó diễn tả. Người nhiều tuổi đó là Lâm Viễn Hồ, vậy thân phận của người thanh niên đẹp trai tiễn ông ta ra cửa kia cũng không khó đoán nữa. Ngoài Đại thiếu gia nhà họ Lợi ra thì còn ai thể toát ra khí tức yêu dị như vậy. Nghĩ đến đó, cơn giận trong lòng hắn lại từ từ bình tĩnh trở lại.
Hắn quay đầu lại, nhìn Thương Thu đang ôm hai đầu gối ngủ gật, không kìm được, lắc lắc đầu. Ở khách sạn đại sảnh một cao cấp như thế này mà cô ta có thể thong dong thản nhiên như vậy. Nếu như không phải công ty đặt phòng cho trước thì khách sạn này sẽ dám đuổi họ ra ngoài lắm.
Đôi chân trắng dẫm nên mép thảm, gót chân vẫn còn dính một mẩu lá khô. Ánh mắt của Hứa Nhạc bối rối dịch chuyển, lại chạm phải đôi gò má hồng hào mịn màng không cần son phấn. Còn cả bộ ngực vì tư thế ngồi ấy mà bị ép chặt, những những đường cong vẫn không ngừng nhấp nhô, nhấp nhô theo từng hơi thở đều đều.
Hắn không thể không thừa nhận, Thương Thu quả đúng là có một vốn liếng rất mê hồn. Chỉ là trí óc của cô ta đã quá đủ dùng rồi nên không cần phải đem bán đi gì nữa.
Công ty Cơ khí Quả Xác đối với Liên Bang mà nói chỉ là một công ty xí nghiệp lớn cỡ ngón tay cái. Lần này tham gia vào cuộc cạnh tranh tiêu chuẩn robot thế hệ mới, Công ty Cơ khí Quả Xác nhất định không thể keo kiệt trong phương diện chi tiêu rồi. Bọn họ đã trực tiếp bao cả tầng 24 của cái khách sạn cao cấp mà cả các chính trị gia Liên Bang cũng như tầng lớp thương gia giàu có đều rất thích này.
Tổ Kỹ Thuật chiếm 6 phòng trong số đó, số còn lại giao cho người của Công ty Bảo an Tịnh Thủy, một số nữa thì thuộc về Thiếu Tá Lan Hiểu Long cùng với đám binh lính thuộc cấp đi theo hắn. Nghe nói Ban Giám Đốc Công ty Cơ khí Quả Xác định có ý kiến phàn nàn về việc Bộ Quốc Phòng cử người xuống bảo vệ người của mình, nhưng khi họ nghĩ đến những chuyện đáng xấu hổ mà ngài Chủ quản Kỹ Thuật Cao cấp đã làm trong đêm mưa hôm nào, Ban Giám Đốc Quả Xác cũng chỉ còn biết im lặng.
Vị Đổng sự Chủ quản Kỹ thuật Cao cấp từ đêm hôm đó rời khỏi Cảng Đô là ở thẳng trong Bệnh viện Trung Ương Thủ Đô đến tận bây giờ. Ban Giám Đốc Quả Xác đã thông qua quyết định bãi miễn chức vụ của ông ta, chỉ chờ đến khi triệu tập Đại hội Cổ đông để tuyên bố chính thức nữa thôi, rồi sau đó sẽ báo lại với Ủy ban Quản lý Liên Bang.
Hứa Nhạc không quan tâm đến tiền đồ của vị Chủ quản Kỹ thuật cao cấp đại nhân ấy. Hắn lúc này đang đứng bên cửa sổ, hết nhìn xuống quảng trường bên dưới 24 tầng lầu lại nhìn sang tòa dinh thự Tổng Thống đã bị bủa vây bởi một luồng ánh sáng màu lam nhạt. Vì lo lắng cho sự an toàn của cả tòa dinh thự mà độ cao của tất cả các tòa nhà trong Thủ Đô Đặc Khu này đều bị khống chế. Nghe nói khách sạn cao cấp mang tên Lục Dương mà hắn đang đứng đây chính là tòa nhà cao nhất ở đây.
Cuộc cạnh tranh tiêu chuẩn robot thế hệ mới ngày mai sẽ nhận được kết quả cuối cùng từ dinh Tổng Thống. Hứa Nhạc nghĩ đến điều này trong lòng lại đột nhiên có chút nặng nề. Cuộc chiến tiêu chuẩn, không đặt ở Bộ Quốc Phòng, cũng không đặt tại Ủy Ban Khoa Học Liên Bang, mà Tổng Thống Tịch Cách đã trực tiếp đưa nó vào tiến tình làm việc thường nhật của Văn phòng Nghị sự. Điều này đại biểu cho cái gì?
Bạch Ngọc Lan gõ cửa phòng, sau đó bước vào, giúp hắn sắp xếp lại quần áo mang theo, còn đặc biệt pha một ly trà xanh nữa rồi mới bước đến phía sau hắn. Bạch thư ký nhìn theo ánh mắt hắn cũng đoán được trong lòng hắn bây giờ đang nghĩ gì. Nhẹ nhàng nói:
- Trong mấy cuộc hội thảo chuyên ngành liên tiếp gần đây, bên phía Viện Khoa Học Liên Bang thể hiện hết sức tự tin.
Trong các cuộc hội thảo song phương, hai bên cũng không hề đưa ra những tham số kỹ thuật cụ thể của phía mình. Hứa Nhạc nhớ lại cái cảnh trong cuộc hội thảo, Thương Thu phát biểu đối chọi gay gắt với đám Giáo sư cao tuổi của phía Viện Khoa Học Liên Bang, một bước cũng không chịu nhường, không khỏi nở một nụ cười khổ sở. Sự tự tin của Thương Thu đến từ niềm tin vào năng lực của hắn và của bản thân mình. Còn sự tự tin, thậm chí là ngạo mạn của Viện Khoa Học Liên Bang đến từ đâu?
- Số liệu của bọn họ chắc chắn là tốt hơn chúng ta…
Hứa Nhạc nói:
- Hơn nữa, khẳng định là bằng cách nào đó, bọn họ đã nắm được trong tay những số liệu kỹ thuật của Tiểu Bạch Hoa.
- Không còn tự tin nữa sao?
Bạch Ngọc Lan đưa cốc trà cho hắn, nhẹ giọng hỏi.
Hứa Nhạc đón lấy ly trà, nhìn những lá trà xanh như mùa xuân đang xoay chuyển trong cốc, tâm trạng cũng bình tĩnh lại đôi chút, nói:
- Chỉ hy vọng sức ảnh hưởng của Công ty chúng ta đủ lớn, và ngài Tổng Thống chịu cấp cho cả hai bên những cơ hội tương đối công bằng.
- Cái gì mới gọi là cơ hội tương đối công bằng cho cả hai bên?
- Đương nhiên là đưa ra một cuộc robot đối chiến.
Hứa Nhạc cúi đầu uống một ngụm trà cảm hết chút nóng ấm cùng mùi thơm nhẹ nhàng. Đoạn xoay mình lại, nhìn Bạch Ngọc Lan, cười nói:
- Là đồ mới, tôi tin rằng trong Liên Bang không có ai quen với việc điều khiển nó tốt hơn anh. Anh có tự tin chứ?
Bạch Ngọc Lan cúi đầu im lặng rất lâu. Tính cách làm việc của hắn trước giờ, luôn là hắn phải suy nghĩ mọi nhân tố một cách toàn diện rồi mới phát biểu sự tự tin của mình. Kể từ lần thử nghiệm đầu tiên năm ngoái cho đến tận bây giờ, Hứa Nhạc đã đưa hắn vào Bộ Công Trình Quả Xác, từng bước phát triển của robot thế hệ mới hắn đều được chứng kiến tận mắt, thậm chí còn đích thân điều khiển thử nghiệm nữa. Hơn nữa còn nhận được rất nhiều thông tin tư vấn từ phía các Nhân viên Kỹ thuật rất nhiều kinh nghiệm để tham khảo. Những lời mà Hứa Nhạc nói không hề sai, cả Liên Bang không thể có viên phi công nào quen thuộc với con robot thế hệ mới này nhiều hơn hắn.
- Tôi có tự tin. Cho dù phi công vương bài của phía Quân đội Liên Bang có đến đây thì cũng chỉ vậy thôi.
Mí mắt Bạch Ngọc Lan hơi cụp xuống, trả lời.
- Công suất nháy mắt phát ra của Tử Hải của Viện Khoa Học Liên Bang có khả năng còn cao hơn cả Tiểu Bạch Hoa một chút.
Hứa Nhạc nhắc nhở hắn.
- Tôi tuy rằng không biết anh đã từng làm gì, nhưng tôi khẳng định biết con robot Tử Hải kia chắc chắn có vấn đề chí mạng nào đó.
Bạch Ngọc Lan ngẩng đầu, nhìn hắn bình thản nói:
- Chỉ cần gã phi công mà Viện Khoa Học tìm không phải là tên Lý Cuồng Nhân kia là được rồi.
Hứa Nhạc gật gật đầu. Hắn cũng đã từng suy nghĩ đến vấn đề phi công. Thực lực của tên Lý Cuồng Nhân quả là vô cùng đáng sợ, nhưng Phí Thành Lý Gia và Thai Gia từ trước đến nay vốn có mối quan hệ rất tốt. Trong những thời khắc quyết định như thế này, Lý Cuồng Nhân tuyệt đối không thể tham gia vào được.
Bạch Ngọc Lan đột nhiên nghĩ ra điều gì, nhíu mày nói:
- Điều quan trọng nhất là Viện Khoa Học Liên Bang chưa chắc đã đồng ý với lời yêu cầu tiến hành robot đối chiến. Số liệu của bọn họ đã chiếm ưu thế, chỉ cần bàn bạc bằng lời nói thôi, tiêu chuẩn robot mới của Liên Bang chắc chắn đã có khả năng là lựa chọn của bọn họ rồi. Bọn họ còn cần gì chấp nhận làm những chuyện dư thừa như thế chứ?
- Chuyện này không phải do bọn họ quyết định là được.
Hứa Nhạc lại bưng cốc trà, uống thêm ngụm nữa. Trong lòng thầm nghĩ bên phía Trầm thư ký không khéo cũng đã có hành động rồi. Cuộc đối chiến robot thế hệ mới của Liên Bang nhất định sẽ diễn ra đúng như thế.
Mưa thu đã sớm ngưng, chỉ còn một lớp sương mờ ảo che phủ lên từng con đường lớn nhỏ trong Thủ Đô Đặc Khu. Mấy vị Giáo sư trong Tổ Kỹ Thuật rõ ràng đêm qua không chợp mắt nổi. Có lẽ bởi vì hôm nay sẽ diễn ra hội nghị định hình tiêu chuẩn robot thế hệ mới. Chỉ có Hứa Nhạc và Thương Thu, đôi nam nữ thanh niên này là còn có vẻ có tinh thần tự tin mười phần. Sự tự tin của Thương Thu đến từ những lời mà Hứa Nhạc đã nói với cô và một sự sùng bái điên cuồng với kỹ thuật. Còn Hứa Nhạc… Hắn lại không có chút tự tin nào hết. Hắn chỉ tin tưởng tầm ảnh hưởng của Thai Gia với Liên Bang. Hắn còn mơ hồ dự đoán rằng hội nghị hôm nay tại dinh Tổng Thống sẽ không thể định ra được tiêu chuẩn robot mới, mà chỉ có thể quyết định sẽ dùng phương pháp nào đó khác để xác định ra tiêu chuẩn. Điều hắn mong muốn nhất đương nhiên là một trận robot đối chiến. Đây là phương pháp đơn giản nhất, trực tiếp nhất và cũng dễ dàng đánh thẳng vào mặt đối phương nhất.
Chiếc xe chuyên dụng của Công ty Cơ khí Quả Xác đón bọn họ tại cổng khách sạn. Có điều chỉ sau năm phút ngồi xe, cả bọn đã đến trước những thảm cỏ lớn xanh mướt tươi mát. Mọi người xuống xe, bắt đầu tiếp nhận công tác kiểm tra an toàn vô cùng nghiêm khắc. Ngay cả máy tính xách tay cá nhân mang theo người cũng đã bị nhân viên chuyên môn chuyển riêng vào dinh Tổng Thống từ trước.
Hứa Nhạc nhìn những Đặc công của Cục Đặc Cần mặc vest màu đen, tai gắn tai nghe màu trắng mà không hề cảm thấy lạ lẫm. Hồi lúc còn ở cùng với Thai Chi Nguyên, hắn đã từng gặp không ít lần. Nghĩ tới sự trọng thị của Tổng Thống Tịch Cách với Thai Gia, sự tự tin của hắn đối với hội nghị xác định tiêu chuẩn hôm nay càng tăng lên không ít.
Cả đám men theo con đường giữa những bãi cỏ tiến về dinh Tổng Thống. Tòa dinh Tổng Thống màu trắng thoắt ẩn thoắt hiện trong làn sương mỏng nhưng lại không mang đến cảm giác mơ hồ. Nếu có, chỉ là sự giao thoa giữa cảm giác ngưng đọng của lịch sử và cảm giác chấn động bởi quyền lực. Cứ mười năm một lần, bức tường bên ngoài dinh Tổng Thống lại được sơn quét lại. Màu sơn bên ngoài do công dân Liên Bang bình chọn thông qua mạng inte. Và mười năm nay là có màu trắng.
Thỉnh thoảng lại có một vài chiếc xe màu đen chạy qua bọn họ. Bọn Hứa Nhạc và Thương Thu cùng dạt về một bên nhường đường. Nhìn những chiếc xe có màn che đặc chế cao cấp, cũng như biển số xe đặc thù vô cùng bắt mắt, bọn họ đều biết rằng những người này đều là những đại nhân vật của Liên Bang hôm nay đến đây tham gia hội nghị xác định tiêu chuẩn.
- Tổng Tư Lệnh Quân Khu I. Tham mưu trưởng Chủ tịch Hội nghị Liên tịch Liên Bang, Thượng Tướng Mại Nhĩ Tư.
Bạch Ngọc Lan nhìn theo chiếc ôtô màu đen mang biển hiệu Quân đội vừa chạy qua, thấp giọng nói với Hứa Nhạc bên cạnh. Hắn xuất thân từ Sư Đoàn Bọc Thép 17, Quân Khu I nên đương nhiên biết rất rõ phương tiện đi lại của vị đại lão Quân đội này.
Phương tiện đi lại của các đại nhân vật này đương nhiên không phải chịu sự kiểm tra an toàn bên ngoài. Hứa Nhạc nheo mắt nhìn những chiếc xe xuất hiện trong sương và biến mất cũng trong sương thì biết rằng Cố vấn An ninh Quốc gia, mấy vị Quân khu trưởng và những đại nhân vật khác đều đến rồi. Trong nháy mắt này, chút tự tin mới có trong lòng hắn đột nhiên dao động.
Nếu như những đại nhân vật này đều quyết định sử dụng tiêu chuẩn của Viện Khoa Học Liên Bang thì Tổng Thống Tịch Cách có còn quá chú ý đến tầm ảnh hưởng của Thai Gia và nguyện vọng của Công ty Cơ khí Quả Xác nữa hay không?
Trước đây hắn cũng không nghĩ những chuyện này, chỉ là lúc này nhìn theo những chiếc xe đang từ từ tiến vào, nhìn tòa dinh thự Tổng Thống đang sát dần, sát dần, trong lòng bỗng nảy sinh những cảm xúc khác. Đây chính là trung tâm của quyền lực Liên Bang. Những con người này chính là những đại nhân vật, hiện thân cụ thể của hàng trăm triệu ý chí công dân Liên Bang. Năm đó tại phố Chung Lâu ở Đông Lâm, làm sao hắn dám nghĩ tới mình lại có ngày được tiến vào dinh Tổng Thống như hôm nay, lại được lách người bước qua những đại nhân vật như thế này?
Vào đến dinh Tổng Thống thời gian vẫn còn sớm, hội nghị vẫn chưa bắt đầu. Tổ Kỹ Thuật của Công ty Cơ khí Quả Xác được sắp xếp vào nghỉ ngơi tại phòng đợi. Một lát nữa Thương Thu sẽ phải thay mặt bọn họ đi phát biểu những lời mang tính tổng kết cuối cùng. Lúc này, cô ta chỉ im lặng ăn một ít điểm tâm trong đĩa trên bàn.
- Có phải có chút căng thẳng không?
Hứa Nhạc nhẹ nhàng nắm chặt nắm đấm, nhìn mấy bức tranh sơn dầu treo trên tường. Chỉ nghĩ đến chuyện các đời Tổng Thống trước đây đều đã ngắm chúng, thậm chí đã sờ tay vào chúng, thì hắn dù có là kẻ trì độn đối với quyền lực đi chăng nữa thì cũng cảm thấy một chút áp lực nặng nề của lịch sử, cùng chút cảm giác bị đè nén bởi quyền lực.
- Có chút ít.
Thương Thu trả lời ấp úng, không rõ ràng cho lắm. Hôm nay cô mặc bộ vest nữ màu xanh nhạt, khiến cho những đường cong trên cơ thể của nàng càng được thể hiện rõ ràng ra, càng trở nên vô cùng xinh đẹp:
- Cứ nghĩ đến việc giảng giải cho các vị Tướng quân, chính khách ấy, lại còn phải giải thích rõ ràng những danh từ kỹ thuật phức tạp nữa, là tôi lại thấy đau đầu.
- Thế mà tôi cứ nghĩ cô cũng giống tôi. Căng thẳng vì đang đứng trong dinh Tổng Thống…
Hứa Nhạc cười khổ nói.
- Hồi tôi học tiểu học năm thứ ba đã đến đây một lần rồi.
Thương Thu liếm chút vụn bánh dính trên môi, nhìn cái nét mặt giật mình kinh ngạc của Hứa Nhạc, mỉm cười giải thích:
- Dinh Tổng Thống mỗi cuối tuần lại mở cửa cho khách vào tham quan một lần. Có gì cần phải ngạc nhiên cơ chứ?
Hứa Nhạc bối rối gãi gãi đầu. Hắn chỉ là một cô nhi đến từ Đông Lâm, làm sao có thể biết được những việc này chứ.
Nhân viên bên phía Văn phòng Tổng Thống đến thông báo, Thương Thu đi theo người đó bước vào bên trong cánh cửa phòng hội nghị đang đóng chặt. Những người trong Tổ Kỹ Thuật Công ty Quả Xác, bao gồm cả Hứa Nhạc trong đó, đều cùng hướng về phía cánh cửa phía cuối hành lang xem tình hình thế nào. Thương Thu liệu có thể trần thuật thành công được hay không.
Cũng không mất quá nhiều thời gian, một lúc sau, Thương Thu đã ôm máy tính quay trở lại. Cô ngồi xuống bên cạnh Hứa Nhạc, lắc lắc đầu, nói:
- Không nhìn ra được dấu hiệu nào cả.
- Vậy thì đợi thôi.
Hứa Nhạc nói.
Không ai ngờ được, một lần đợi này là phải đợi suốt một ngày một đêm. Bánh qui trong dinh Tổng Thống quả thực rất ngon, trà cũng chính là loại trà đặc sản Sơn Vụ chính hiệu. Nếu chỉ ăn uống như thế này thì chẳng còn gì phải bàn. Hứa Nhạc lo lắng nhìn về phía cánh cửa lớn, trong lòng bỗng dưng xuất hiện những suy nghĩ vô cũng không tốt.
Những đại nhân vật này đã thảo luận lâu như vậy mà vẫn chưa đưa ra được kết luận… Có thể tưởng tượng ra được cảnh tượng trong đó căng thẳng kịch liệt đến mức nào. Nếu như Chính phủ Liên Bang ngay cả một cơ hội robot đối chiến cũng không cấp cho Quả Xác thì hắn cũng có thể còn biện pháp nào nữa chứ?
o0o
- Tham số kỹ thuật mọi người đều nhìn thấy rõ rồi.
Cố vấn An ninh Quốc gia day day vào giữa trán có chút mỏi mệt, nói:
- Con robot Tử Hải của Viện Khoa Học Liên Bang chiếm ưu thế toàn diện…
Hắn nhìn về phía ngài Tổng Thống đang ngồi ở đầu văn phòng nghị sự, mỉm cười, nói:
- Hồ Phu, chúng ta đã cho Công ty Cơ khí Quả Xác quá nhiều cơ hội rồi.
Tổng Thống Tịch Cách vẫn luôn coi ngài Cố vấn An ninh Quốc như thầy, như bạn. Lúc này, nghe thấy người đàn ông nhiều tuổi ấy gọi thẳng tên mình trước mặt toàn thể thành viên Nội Các, lần đầu tiên ông ta không cảm thấy cảm giác thân thiết, mà ngược lại, có một chút phẫn nộ.
Con cháu của thế gia Liên Bang cứ đời này nối tiếp đời kia xuất hiện, nhưng những nhân vật phong lưu có thể trở thành lãnh đạo thực sự thì lại rất ít. Lợi Tu Trúc được coi là người thừa kế đầu tiên của Thiết Toán Lợi Gia. Đây là lần đầu tiên hắn thay mặt gia tộc một mình xuất hiện, thâm nhập vào vũ đài chính trị mà hô mưa gọi gió. Việc can dự vào cuộc Tổng tuyển cử Tổng Thống lần này liên quan đến cả tương lai của hắn vì vậy đương nhiên hắn không thể tự cho phép những biểu hiện của bản thân mình trở thành trò cười.
Việc Viện Khoa Học Liên Bang bị buộc chặt trên cùng một con thuyền với Châu trưởng La Tư và Nghị Viên Mạch Đức Lâm như ngày hôm nay, cho dù Lợi Tu Trúc có bao nhiêu ý kiến đối với Lâm Viễn Hồ thì cũng không tiện phát biểu trong thời điểm này. Nếu như Viện Khoa Học Liên Bang thua trong cuộc tranh giành tiêu chuẩn này thì cơn sóng sao chép cho dù có muốn lặng cũng không thể lặng được. Việc này có thể làm ảnh hưởng đến cuộc Tổng tuyển cử Tổng Thống. Là hàng con cháu, hắn cũng không hỗn láo đến mức mặt nặng mày nhẹ với vị lãnh tụ của Giới Khoa Học Liên Bang ngay tại trên bàn ăn, nhưng thực sự cũng không hào hứng lắm để hùa theo chuyện trò cùng đối phương.
Lâm Viễn Hồ vẫn một vẻ đức cao vọng trọng, nét mặt bình thản đến khó lường tựa hồ như chưa từng bị quấy nhiễu bởi những lời đồn đại của dân gian lên án hắn phạm tội sao chép. Mà nói vậy cũng đúng. Ông ta ngồi trên cái ghế Viện Trưởng Viện Khoa Học Liên Bang từng ấy năm trời, còn lâu hơn cả nhiệm kỳ của Tổng Thống. Những đại nhân vật kiểu này thì đối với nghị luận của nhân dân thì chỉ cần mỉm cười, không thèm để ý nữa là xong.
Một bữa tối không có chút mùi vị nào cuối cùng cũng kết thúc. Lâm Viện Trưởng có được lời hứa sẽ tiếp tục duy trì sự ủng hộ cũng như tài trợ từ phía Lợi Tu Trúc. Còn Lợi Tu Trúc thì cũng nhận được lời bảo đảm tuyệt đối rằng sẽ không để xảy ra bất cứ việc gì từ Lâm Viện Trưởng. Hương vị của đồ ăn không cảm nhận được bao nhiêu nhưng song phương nói chung vẫn tương đối hài lòng với cuộc gặp gỡ này.
Lợi Tu Trúc còn vô cùng lễ phép tiễn Lâm Viễn Hồ ra khỏi nhà hàng đến tận chỗ cánh cửa xoay đi ra xe. Bày tỏ sự kính trọng như một đứa con cháu thực sự.
Một già một trẻ đang bước ra khỏi khách sạn trong vòng vây bảo vệ của đám cận vệ thì nhìn thấy 6, 7 người đang từ bên ngoài bước vào khách sạn. Đám người trẻ tuổi ấy dù ăn mặc rất bình thường nhưng trong sắc hoàng hôn của một biổu chiều mùa thu lại cho người ta một cảm giác chắc chắn và lão luyện.
Khu khách sạn cao cấp này không chỉ có những vị lãnh đạo cao cấp lui tới, người ra người vào lúc nào cũng tấp nập. Vì vậy gặp phải ai đó ở cửa ra vào là một chuyện rất bình thường. Nhưng những bộ quần áo bình thường trên người cùng cái cảm giác toát ra từ đám người trẻ tuổi ấy hoàn toàn không phù hợp, khiến Lợi Tu Trúc phải chậm lại bước chân. Hắn quan sát thấy trong số đó một người có đôi mắt rất nhỏ nhìn quen quen.
Đồng tử của Lữ thư ký ánh lên một tia dị sắc, hắn ghé sát vào tai Lợi Tu Trúc, thì thầm:
- Bọn họ là người của Bộ Công Trình Quả Xác. Người thanh niên có đôi mắt nhỏ kia chính là Hứa Nhạc.
Lông mày Lợi Tu Trúc hơi nhíu lại. Hắn vốn cảm thấy có chút kỳ lạ rồi chợt nhớ ra Liên Bang đang tiến hành thẩm định tiêu chuẩn, vì vậy bên phía Quả Xác nhất định sẽ cử Nhân viên Kỹ thuật đến. Hắn khéo léo nghiêng người quan sát Hứa Nhạc một lúc, rồi chợt chú ý tới một cô gái với thân hình cực kỳ hấp dẫn đeo cặp kính cận đang đứng ngay bên cạnh Hứa Nhạc. Mỉm cười, khẽ nói:
- Lần này những người đến Quả Xác hình như đều còn rất trẻ.
- Thương Thu. Nhân vật chủ chốt của kỹ thuật song động cơ.
Lữ thư ký thì thầm.
Ánh mắt Lợi Tu Trúc lúc này không giấu nổi sự kinh ngạc. Hắn cơ bản chỉ đang thưởng thức khí chất cũng những đường cong tuyệt mỹ trên người cô gái kia, không ngờ cô ta còn là một nhân vật quan trọng như vậy.
- Cho ta gửi lời chào đến cha cháu.
Lâm Viễn Hồ bước vào xe, chầm chậm nói:
- Đồng thời cũng chuyển lời đến Nghị Viên Mạch Đức Lâm: Chuyện hợp tác của chúng ta vững như bàn thạch, không có gì có thể thay đổi được.
Lợi Tu Trúc mỉm cười, nhẹ giọng trả lời mấy câu nhưng không hề nói cho đối phương biết cái tên nhóc mà Viện Khoa Học Liên Bang ghét cay ghét đắng lúc này đang ở ngay sau lưng bọn họ. Hắn cúi thấp người, nắm chặt bàn tay của lão Viện Trưởng già, thể hiện sự tôn kính thân thiết cực độ. Căn bản không thể nhìn ra sự chán ghét của hắn đối với lão già này.
o0o
Bạch Ngọc Lan đi làm thủ tục xác nhận đặt phòng. Hứa Nhạc ngồi bệch ngay trên mặt đất, ánh mắt xuyên qua lớp sương mờ quan sát đám người đang đứng cạnh ôtô bên ngoài cửa khách sạn. Mắt hắn hơi nheo lại. Vị cao tuổi kia nhìn khí chất nhất định là một nhân vật bất phàm, chỉ là cái người tiễn ông ta ra cửa là ai? Khí chất anh tuấn như thế này có thể đọ với cả Thi Thanh Hải rồi.
Thương Thu ngồi bên cạnh hắn, cô rút ngay đôi giày tông màu đen dưới chân ra kê dưới mông, hai chân vắt chéo rất thoải mái, tay ôm đầu gối, dáng ngồi nhìn vô cùng dễ thương. Mấy ngày nay, bọn họ - những Nhân viên Kỹ thuật của Bộ Công Trình Quả Xác theo yêu cầu của Chính phủ, liên tục tham gia bốn cuộc hội thảo quan trọng về nghiên cứu kỹ thuật tiêu chuẩn của robot. Chạy ngang chạy dọc ở Thủ Đô Đặc Khu cũng đủ mệt rồi.
Cô dõi theo ánh mắt của Hứa Nhạc, mỉm cười, nói:
- Có quen biết với đại nhân vật đó không?
Hứa Nhạc lắc lắc đầu.
- Viện Trưởng Lâm Viễn Hồ.
Nụ cười trên mặt Thương Thu xuất hiện một tia đùa cợt, ngả mặt lên đầu gối, há miệng ngáp dài một cái, nói:
- Chính là cái vị mà cậu không thể nào quên được ấy… Không ngờ cậu lại không nhận ra ông ta.
Người nhiều tuổi kia hóa ra lại chính là lãnh tụ của Giới Khoa Học? Hai mắt của Hứa Nhạc lại bắt đầu nheo lại. Cả đời những đại nhân vật mà hắn đã gặp nhiều lắm rồi, nhưng Lâm Viễn Hộ chính là nhân vật đầu tiên mà hắn cần phải hạ gục, cho nên tâm lý lúc này đột nhiên có chút phức tạp rất khó diễn tả. Người nhiều tuổi đó là Lâm Viễn Hồ, vậy thân phận của người thanh niên đẹp trai tiễn ông ta ra cửa kia cũng không khó đoán nữa. Ngoài Đại thiếu gia nhà họ Lợi ra thì còn ai thể toát ra khí tức yêu dị như vậy. Nghĩ đến đó, cơn giận trong lòng hắn lại từ từ bình tĩnh trở lại.
Hắn quay đầu lại, nhìn Thương Thu đang ôm hai đầu gối ngủ gật, không kìm được, lắc lắc đầu. Ở khách sạn đại sảnh một cao cấp như thế này mà cô ta có thể thong dong thản nhiên như vậy. Nếu như không phải công ty đặt phòng cho trước thì khách sạn này sẽ dám đuổi họ ra ngoài lắm.
Đôi chân trắng dẫm nên mép thảm, gót chân vẫn còn dính một mẩu lá khô. Ánh mắt của Hứa Nhạc bối rối dịch chuyển, lại chạm phải đôi gò má hồng hào mịn màng không cần son phấn. Còn cả bộ ngực vì tư thế ngồi ấy mà bị ép chặt, những những đường cong vẫn không ngừng nhấp nhô, nhấp nhô theo từng hơi thở đều đều.
Hắn không thể không thừa nhận, Thương Thu quả đúng là có một vốn liếng rất mê hồn. Chỉ là trí óc của cô ta đã quá đủ dùng rồi nên không cần phải đem bán đi gì nữa.
Công ty Cơ khí Quả Xác đối với Liên Bang mà nói chỉ là một công ty xí nghiệp lớn cỡ ngón tay cái. Lần này tham gia vào cuộc cạnh tranh tiêu chuẩn robot thế hệ mới, Công ty Cơ khí Quả Xác nhất định không thể keo kiệt trong phương diện chi tiêu rồi. Bọn họ đã trực tiếp bao cả tầng 24 của cái khách sạn cao cấp mà cả các chính trị gia Liên Bang cũng như tầng lớp thương gia giàu có đều rất thích này.
Tổ Kỹ Thuật chiếm 6 phòng trong số đó, số còn lại giao cho người của Công ty Bảo an Tịnh Thủy, một số nữa thì thuộc về Thiếu Tá Lan Hiểu Long cùng với đám binh lính thuộc cấp đi theo hắn. Nghe nói Ban Giám Đốc Công ty Cơ khí Quả Xác định có ý kiến phàn nàn về việc Bộ Quốc Phòng cử người xuống bảo vệ người của mình, nhưng khi họ nghĩ đến những chuyện đáng xấu hổ mà ngài Chủ quản Kỹ Thuật Cao cấp đã làm trong đêm mưa hôm nào, Ban Giám Đốc Quả Xác cũng chỉ còn biết im lặng.
Vị Đổng sự Chủ quản Kỹ thuật Cao cấp từ đêm hôm đó rời khỏi Cảng Đô là ở thẳng trong Bệnh viện Trung Ương Thủ Đô đến tận bây giờ. Ban Giám Đốc Quả Xác đã thông qua quyết định bãi miễn chức vụ của ông ta, chỉ chờ đến khi triệu tập Đại hội Cổ đông để tuyên bố chính thức nữa thôi, rồi sau đó sẽ báo lại với Ủy ban Quản lý Liên Bang.
Hứa Nhạc không quan tâm đến tiền đồ của vị Chủ quản Kỹ thuật cao cấp đại nhân ấy. Hắn lúc này đang đứng bên cửa sổ, hết nhìn xuống quảng trường bên dưới 24 tầng lầu lại nhìn sang tòa dinh thự Tổng Thống đã bị bủa vây bởi một luồng ánh sáng màu lam nhạt. Vì lo lắng cho sự an toàn của cả tòa dinh thự mà độ cao của tất cả các tòa nhà trong Thủ Đô Đặc Khu này đều bị khống chế. Nghe nói khách sạn cao cấp mang tên Lục Dương mà hắn đang đứng đây chính là tòa nhà cao nhất ở đây.
Cuộc cạnh tranh tiêu chuẩn robot thế hệ mới ngày mai sẽ nhận được kết quả cuối cùng từ dinh Tổng Thống. Hứa Nhạc nghĩ đến điều này trong lòng lại đột nhiên có chút nặng nề. Cuộc chiến tiêu chuẩn, không đặt ở Bộ Quốc Phòng, cũng không đặt tại Ủy Ban Khoa Học Liên Bang, mà Tổng Thống Tịch Cách đã trực tiếp đưa nó vào tiến tình làm việc thường nhật của Văn phòng Nghị sự. Điều này đại biểu cho cái gì?
Bạch Ngọc Lan gõ cửa phòng, sau đó bước vào, giúp hắn sắp xếp lại quần áo mang theo, còn đặc biệt pha một ly trà xanh nữa rồi mới bước đến phía sau hắn. Bạch thư ký nhìn theo ánh mắt hắn cũng đoán được trong lòng hắn bây giờ đang nghĩ gì. Nhẹ nhàng nói:
- Trong mấy cuộc hội thảo chuyên ngành liên tiếp gần đây, bên phía Viện Khoa Học Liên Bang thể hiện hết sức tự tin.
Trong các cuộc hội thảo song phương, hai bên cũng không hề đưa ra những tham số kỹ thuật cụ thể của phía mình. Hứa Nhạc nhớ lại cái cảnh trong cuộc hội thảo, Thương Thu phát biểu đối chọi gay gắt với đám Giáo sư cao tuổi của phía Viện Khoa Học Liên Bang, một bước cũng không chịu nhường, không khỏi nở một nụ cười khổ sở. Sự tự tin của Thương Thu đến từ niềm tin vào năng lực của hắn và của bản thân mình. Còn sự tự tin, thậm chí là ngạo mạn của Viện Khoa Học Liên Bang đến từ đâu?
- Số liệu của bọn họ chắc chắn là tốt hơn chúng ta…
Hứa Nhạc nói:
- Hơn nữa, khẳng định là bằng cách nào đó, bọn họ đã nắm được trong tay những số liệu kỹ thuật của Tiểu Bạch Hoa.
- Không còn tự tin nữa sao?
Bạch Ngọc Lan đưa cốc trà cho hắn, nhẹ giọng hỏi.
Hứa Nhạc đón lấy ly trà, nhìn những lá trà xanh như mùa xuân đang xoay chuyển trong cốc, tâm trạng cũng bình tĩnh lại đôi chút, nói:
- Chỉ hy vọng sức ảnh hưởng của Công ty chúng ta đủ lớn, và ngài Tổng Thống chịu cấp cho cả hai bên những cơ hội tương đối công bằng.
- Cái gì mới gọi là cơ hội tương đối công bằng cho cả hai bên?
- Đương nhiên là đưa ra một cuộc robot đối chiến.
Hứa Nhạc cúi đầu uống một ngụm trà cảm hết chút nóng ấm cùng mùi thơm nhẹ nhàng. Đoạn xoay mình lại, nhìn Bạch Ngọc Lan, cười nói:
- Là đồ mới, tôi tin rằng trong Liên Bang không có ai quen với việc điều khiển nó tốt hơn anh. Anh có tự tin chứ?
Bạch Ngọc Lan cúi đầu im lặng rất lâu. Tính cách làm việc của hắn trước giờ, luôn là hắn phải suy nghĩ mọi nhân tố một cách toàn diện rồi mới phát biểu sự tự tin của mình. Kể từ lần thử nghiệm đầu tiên năm ngoái cho đến tận bây giờ, Hứa Nhạc đã đưa hắn vào Bộ Công Trình Quả Xác, từng bước phát triển của robot thế hệ mới hắn đều được chứng kiến tận mắt, thậm chí còn đích thân điều khiển thử nghiệm nữa. Hơn nữa còn nhận được rất nhiều thông tin tư vấn từ phía các Nhân viên Kỹ thuật rất nhiều kinh nghiệm để tham khảo. Những lời mà Hứa Nhạc nói không hề sai, cả Liên Bang không thể có viên phi công nào quen thuộc với con robot thế hệ mới này nhiều hơn hắn.
- Tôi có tự tin. Cho dù phi công vương bài của phía Quân đội Liên Bang có đến đây thì cũng chỉ vậy thôi.
Mí mắt Bạch Ngọc Lan hơi cụp xuống, trả lời.
- Công suất nháy mắt phát ra của Tử Hải của Viện Khoa Học Liên Bang có khả năng còn cao hơn cả Tiểu Bạch Hoa một chút.
Hứa Nhạc nhắc nhở hắn.
- Tôi tuy rằng không biết anh đã từng làm gì, nhưng tôi khẳng định biết con robot Tử Hải kia chắc chắn có vấn đề chí mạng nào đó.
Bạch Ngọc Lan ngẩng đầu, nhìn hắn bình thản nói:
- Chỉ cần gã phi công mà Viện Khoa Học tìm không phải là tên Lý Cuồng Nhân kia là được rồi.
Hứa Nhạc gật gật đầu. Hắn cũng đã từng suy nghĩ đến vấn đề phi công. Thực lực của tên Lý Cuồng Nhân quả là vô cùng đáng sợ, nhưng Phí Thành Lý Gia và Thai Gia từ trước đến nay vốn có mối quan hệ rất tốt. Trong những thời khắc quyết định như thế này, Lý Cuồng Nhân tuyệt đối không thể tham gia vào được.
Bạch Ngọc Lan đột nhiên nghĩ ra điều gì, nhíu mày nói:
- Điều quan trọng nhất là Viện Khoa Học Liên Bang chưa chắc đã đồng ý với lời yêu cầu tiến hành robot đối chiến. Số liệu của bọn họ đã chiếm ưu thế, chỉ cần bàn bạc bằng lời nói thôi, tiêu chuẩn robot mới của Liên Bang chắc chắn đã có khả năng là lựa chọn của bọn họ rồi. Bọn họ còn cần gì chấp nhận làm những chuyện dư thừa như thế chứ?
- Chuyện này không phải do bọn họ quyết định là được.
Hứa Nhạc lại bưng cốc trà, uống thêm ngụm nữa. Trong lòng thầm nghĩ bên phía Trầm thư ký không khéo cũng đã có hành động rồi. Cuộc đối chiến robot thế hệ mới của Liên Bang nhất định sẽ diễn ra đúng như thế.
Mưa thu đã sớm ngưng, chỉ còn một lớp sương mờ ảo che phủ lên từng con đường lớn nhỏ trong Thủ Đô Đặc Khu. Mấy vị Giáo sư trong Tổ Kỹ Thuật rõ ràng đêm qua không chợp mắt nổi. Có lẽ bởi vì hôm nay sẽ diễn ra hội nghị định hình tiêu chuẩn robot thế hệ mới. Chỉ có Hứa Nhạc và Thương Thu, đôi nam nữ thanh niên này là còn có vẻ có tinh thần tự tin mười phần. Sự tự tin của Thương Thu đến từ những lời mà Hứa Nhạc đã nói với cô và một sự sùng bái điên cuồng với kỹ thuật. Còn Hứa Nhạc… Hắn lại không có chút tự tin nào hết. Hắn chỉ tin tưởng tầm ảnh hưởng của Thai Gia với Liên Bang. Hắn còn mơ hồ dự đoán rằng hội nghị hôm nay tại dinh Tổng Thống sẽ không thể định ra được tiêu chuẩn robot mới, mà chỉ có thể quyết định sẽ dùng phương pháp nào đó khác để xác định ra tiêu chuẩn. Điều hắn mong muốn nhất đương nhiên là một trận robot đối chiến. Đây là phương pháp đơn giản nhất, trực tiếp nhất và cũng dễ dàng đánh thẳng vào mặt đối phương nhất.
Chiếc xe chuyên dụng của Công ty Cơ khí Quả Xác đón bọn họ tại cổng khách sạn. Có điều chỉ sau năm phút ngồi xe, cả bọn đã đến trước những thảm cỏ lớn xanh mướt tươi mát. Mọi người xuống xe, bắt đầu tiếp nhận công tác kiểm tra an toàn vô cùng nghiêm khắc. Ngay cả máy tính xách tay cá nhân mang theo người cũng đã bị nhân viên chuyên môn chuyển riêng vào dinh Tổng Thống từ trước.
Hứa Nhạc nhìn những Đặc công của Cục Đặc Cần mặc vest màu đen, tai gắn tai nghe màu trắng mà không hề cảm thấy lạ lẫm. Hồi lúc còn ở cùng với Thai Chi Nguyên, hắn đã từng gặp không ít lần. Nghĩ tới sự trọng thị của Tổng Thống Tịch Cách với Thai Gia, sự tự tin của hắn đối với hội nghị xác định tiêu chuẩn hôm nay càng tăng lên không ít.
Cả đám men theo con đường giữa những bãi cỏ tiến về dinh Tổng Thống. Tòa dinh Tổng Thống màu trắng thoắt ẩn thoắt hiện trong làn sương mỏng nhưng lại không mang đến cảm giác mơ hồ. Nếu có, chỉ là sự giao thoa giữa cảm giác ngưng đọng của lịch sử và cảm giác chấn động bởi quyền lực. Cứ mười năm một lần, bức tường bên ngoài dinh Tổng Thống lại được sơn quét lại. Màu sơn bên ngoài do công dân Liên Bang bình chọn thông qua mạng inte. Và mười năm nay là có màu trắng.
Thỉnh thoảng lại có một vài chiếc xe màu đen chạy qua bọn họ. Bọn Hứa Nhạc và Thương Thu cùng dạt về một bên nhường đường. Nhìn những chiếc xe có màn che đặc chế cao cấp, cũng như biển số xe đặc thù vô cùng bắt mắt, bọn họ đều biết rằng những người này đều là những đại nhân vật của Liên Bang hôm nay đến đây tham gia hội nghị xác định tiêu chuẩn.
- Tổng Tư Lệnh Quân Khu I. Tham mưu trưởng Chủ tịch Hội nghị Liên tịch Liên Bang, Thượng Tướng Mại Nhĩ Tư.
Bạch Ngọc Lan nhìn theo chiếc ôtô màu đen mang biển hiệu Quân đội vừa chạy qua, thấp giọng nói với Hứa Nhạc bên cạnh. Hắn xuất thân từ Sư Đoàn Bọc Thép 17, Quân Khu I nên đương nhiên biết rất rõ phương tiện đi lại của vị đại lão Quân đội này.
Phương tiện đi lại của các đại nhân vật này đương nhiên không phải chịu sự kiểm tra an toàn bên ngoài. Hứa Nhạc nheo mắt nhìn những chiếc xe xuất hiện trong sương và biến mất cũng trong sương thì biết rằng Cố vấn An ninh Quốc gia, mấy vị Quân khu trưởng và những đại nhân vật khác đều đến rồi. Trong nháy mắt này, chút tự tin mới có trong lòng hắn đột nhiên dao động.
Nếu như những đại nhân vật này đều quyết định sử dụng tiêu chuẩn của Viện Khoa Học Liên Bang thì Tổng Thống Tịch Cách có còn quá chú ý đến tầm ảnh hưởng của Thai Gia và nguyện vọng của Công ty Cơ khí Quả Xác nữa hay không?
Trước đây hắn cũng không nghĩ những chuyện này, chỉ là lúc này nhìn theo những chiếc xe đang từ từ tiến vào, nhìn tòa dinh thự Tổng Thống đang sát dần, sát dần, trong lòng bỗng nảy sinh những cảm xúc khác. Đây chính là trung tâm của quyền lực Liên Bang. Những con người này chính là những đại nhân vật, hiện thân cụ thể của hàng trăm triệu ý chí công dân Liên Bang. Năm đó tại phố Chung Lâu ở Đông Lâm, làm sao hắn dám nghĩ tới mình lại có ngày được tiến vào dinh Tổng Thống như hôm nay, lại được lách người bước qua những đại nhân vật như thế này?
Vào đến dinh Tổng Thống thời gian vẫn còn sớm, hội nghị vẫn chưa bắt đầu. Tổ Kỹ Thuật của Công ty Cơ khí Quả Xác được sắp xếp vào nghỉ ngơi tại phòng đợi. Một lát nữa Thương Thu sẽ phải thay mặt bọn họ đi phát biểu những lời mang tính tổng kết cuối cùng. Lúc này, cô ta chỉ im lặng ăn một ít điểm tâm trong đĩa trên bàn.
- Có phải có chút căng thẳng không?
Hứa Nhạc nhẹ nhàng nắm chặt nắm đấm, nhìn mấy bức tranh sơn dầu treo trên tường. Chỉ nghĩ đến chuyện các đời Tổng Thống trước đây đều đã ngắm chúng, thậm chí đã sờ tay vào chúng, thì hắn dù có là kẻ trì độn đối với quyền lực đi chăng nữa thì cũng cảm thấy một chút áp lực nặng nề của lịch sử, cùng chút cảm giác bị đè nén bởi quyền lực.
- Có chút ít.
Thương Thu trả lời ấp úng, không rõ ràng cho lắm. Hôm nay cô mặc bộ vest nữ màu xanh nhạt, khiến cho những đường cong trên cơ thể của nàng càng được thể hiện rõ ràng ra, càng trở nên vô cùng xinh đẹp:
- Cứ nghĩ đến việc giảng giải cho các vị Tướng quân, chính khách ấy, lại còn phải giải thích rõ ràng những danh từ kỹ thuật phức tạp nữa, là tôi lại thấy đau đầu.
- Thế mà tôi cứ nghĩ cô cũng giống tôi. Căng thẳng vì đang đứng trong dinh Tổng Thống…
Hứa Nhạc cười khổ nói.
- Hồi tôi học tiểu học năm thứ ba đã đến đây một lần rồi.
Thương Thu liếm chút vụn bánh dính trên môi, nhìn cái nét mặt giật mình kinh ngạc của Hứa Nhạc, mỉm cười giải thích:
- Dinh Tổng Thống mỗi cuối tuần lại mở cửa cho khách vào tham quan một lần. Có gì cần phải ngạc nhiên cơ chứ?
Hứa Nhạc bối rối gãi gãi đầu. Hắn chỉ là một cô nhi đến từ Đông Lâm, làm sao có thể biết được những việc này chứ.
Nhân viên bên phía Văn phòng Tổng Thống đến thông báo, Thương Thu đi theo người đó bước vào bên trong cánh cửa phòng hội nghị đang đóng chặt. Những người trong Tổ Kỹ Thuật Công ty Quả Xác, bao gồm cả Hứa Nhạc trong đó, đều cùng hướng về phía cánh cửa phía cuối hành lang xem tình hình thế nào. Thương Thu liệu có thể trần thuật thành công được hay không.
Cũng không mất quá nhiều thời gian, một lúc sau, Thương Thu đã ôm máy tính quay trở lại. Cô ngồi xuống bên cạnh Hứa Nhạc, lắc lắc đầu, nói:
- Không nhìn ra được dấu hiệu nào cả.
- Vậy thì đợi thôi.
Hứa Nhạc nói.
Không ai ngờ được, một lần đợi này là phải đợi suốt một ngày một đêm. Bánh qui trong dinh Tổng Thống quả thực rất ngon, trà cũng chính là loại trà đặc sản Sơn Vụ chính hiệu. Nếu chỉ ăn uống như thế này thì chẳng còn gì phải bàn. Hứa Nhạc lo lắng nhìn về phía cánh cửa lớn, trong lòng bỗng dưng xuất hiện những suy nghĩ vô cũng không tốt.
Những đại nhân vật này đã thảo luận lâu như vậy mà vẫn chưa đưa ra được kết luận… Có thể tưởng tượng ra được cảnh tượng trong đó căng thẳng kịch liệt đến mức nào. Nếu như Chính phủ Liên Bang ngay cả một cơ hội robot đối chiến cũng không cấp cho Quả Xác thì hắn cũng có thể còn biện pháp nào nữa chứ?
o0o
- Tham số kỹ thuật mọi người đều nhìn thấy rõ rồi.
Cố vấn An ninh Quốc gia day day vào giữa trán có chút mỏi mệt, nói:
- Con robot Tử Hải của Viện Khoa Học Liên Bang chiếm ưu thế toàn diện…
Hắn nhìn về phía ngài Tổng Thống đang ngồi ở đầu văn phòng nghị sự, mỉm cười, nói:
- Hồ Phu, chúng ta đã cho Công ty Cơ khí Quả Xác quá nhiều cơ hội rồi.
Tổng Thống Tịch Cách vẫn luôn coi ngài Cố vấn An ninh Quốc như thầy, như bạn. Lúc này, nghe thấy người đàn ông nhiều tuổi ấy gọi thẳng tên mình trước mặt toàn thể thành viên Nội Các, lần đầu tiên ông ta không cảm thấy cảm giác thân thiết, mà ngược lại, có một chút phẫn nộ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.