Gian Khách

Quyển 2 - Chương 7: Hai thanh niên mất ngủ (3)

Miêu Nị

29/03/2013

Thư viện khu H là tòa nhà an tĩnh hẻo lánh và bí ẩn nhất đại học Lê Hoa. Mà ở phía sau khu vực này, còn có một tòa biệt thự nhỏ cực kì yên tĩnh, được bao quanh bởi một hồ nước và rừng cây ùm tùm, nếu như không được giáo sư Phương và chủ nhân bên trong cho phép, bất cứ kẻ nào cũng không thể thấy được tòa biệt thự nhỏ này.

- Thiếu gia, cà phê và bánh trứng cá mà ngài thích nhất đã chuẩn bị xong.

Cận thúc mặc bộ đồng phục của quản gia khẽ cúi người, hướng về phía thiếu niên đang ngồi lặng im trên ghế sô pha nói:

- Tuy nhiên ta vẫn phải nhắc nhở ngài về thời gian làm việc và nghỉ ngơi, mặc dù người bên ngoài mơ hồ biết ngài đang ở trong Đại Học Thành, nhưng không cần vì chuyện che giấu tung tích mà luôn luôn ngày ngủ đêm đi ra, như vậy rất không tốt cho thân thể.

Thiếu niên đang tựa trên ghế sô pha buông văn kiện trên tay xuống, trầm mặc một lát. Cận quản gia trước mặt là một trong những người hắn tín nhiệm nhất, sau khi hắn tốt nghiệp khóa dự bị đại học ở thủ đô hắn mới gặp mặt vị quản gia này, hắn đã thử vài lần nhưng cũng không thể làm cho đối phương từ bỏ cách xưng hô thiếu gia, vì vậy hắn đành từ bỏ. Chỉ là chuyện ngày ngủ đêm ra là chuyện không thể làm khác, Thai Chi Nguyên không sợ bất cứ người nào ở Liên Bang, nhưng mà hắn có thói quen mất ngủ, cái thói quen xấu mất ngủ này bắt đầu theo hắn từ năm 11 tuổi, vẫn không có cách nào trị hết được, nhưng hắn rất rõ ràng, mất ngủ là bởi vì áp lực, từ khi hắn bắt đầu hiểu chuyện, lập tức có áp lực vô cùng luôn luôn vờn quanh mình.

Sắc mặt thiếu niên có chút tái nhợt, từ trên ghế sô pha đứng lên, quay về phía Cận quản gia nói:

- Thành thói quen rồi.

Cận quản gia kính cẩn khom lưng tiễn người thiếu niên ra khỏi biệt thự, nhưng trong lòng luôn nghĩ về sắc mặt tái nhợt của thiếu gia. Ở chung mấy tháng, hắn đương nhiên biết vấn đề mất ngủ của thiếu gia, nhưng mà hắn cũng không có biện pháp giải quyết, bởi vì những người hầu trung thành nhất của Thai gia đều hiểu rằng, cuộc sống tương lai của thiếu gia nhà mình sẽ chịu áp lực lớn như thế nào. Từng công dân trong Liên Bang đều biết đến Thất Đại Gia Tộc, nhưng mọi người dường như đã quên mất, thật ra ở rất lâu trước đây, Liên Bang chỉ có một gia tộc ngạo nghễ đứng trên vạn dân - đó chính là Thai gia.

Trước năm Hiến Lịch thứ 37, vị hoàng đế cuối cùng của Thai gia đã mỉm cười kết thúc sự thống trị của chính gia tộc mình, sau đó liền bắt đầu thoái ẩn vào trong bóng mờ của lịch sử. Cho dù lịch sử có viết như thế nào, mọi công dân ở Liên Bang đều muốn cảm tạ Thai gia xa xôi kia, vì sự phát triển của tự do dân chủ ở Liên Bang, đã làm sự lựa chọn sáng suốt nhất nhưng cũng là sự hi sinh lớn lao nhất… Nhưng không có ai biết được, Thai gia từng nắm giữ tài phú của toàn xã hội loài người kia, trải qua vô số năm tháng, còn có thực lực như thế nào trong bóng tối. Điều này ngay cả 6 nhà khác trong Thất Đại Gia Tộc cũng không thể hoàn toàn biết được, nhưng mà không có bất kỳ thế lực nào dám biểu thị sự bất kính trước mặt Thai gia.

Thân là người kế thừa đơn truyền bảy đời của Thai gia, nhưng dù sao thiếu gia cũng chỉ là một thiếu niên 17 tuổi, có thể gánh chịu áp lực lớn như vậy không? Cận quản gia nghĩ tới dự đoán của phu nhân đối với tương lai phát triển của Liên Bang, không khỏi sinh ra một chút cảm giác đau lòng với người thanh niên có khuôn mặt tái nhợt kia, nhưng hắn biết mình không nên toát ra cái cảm giác quá mức thân cận như thế này, bởi vì như vậy chính là bất kính đối với chủ nhân. Hắn đi tới cạnh ghế sô pha, bắt đầu thay thiếu gia sắp xếp lại các văn kiện đã làm xong ngày hôm nay, sau đó đem các văn kiện này ném vào trong lò lửa thiêu hủy, không để lại một chút vết tích.

Khi ngọn lửa cắn nuốt các tư liệu mà Thai Chi Nguyên đã xem lúc trước, trên trang giấy trắng đó ghi lại những thủ lĩnh đã đón chuyên cơ bí mật đi đến đặc khu thủ đô, bắt đầu hành trình tranh cử chức nghị sĩ Liên Bang, phải đợi tới buổi tối ngày mai, toàn bộ Liên Bang mới được biết tin tức này. Còn có một tờ giấy ghi lại nghị sĩ xuất thân từ Đông Lâm đại khu - Mạt Bố Nhĩ trong một cuộc họp mặt thân mật với bạn bè, rất thận trọng biểu lộ, cuộc tranh cử tổng thống vào năm sau, hắn có thể tham gia.

Thiếu niên 17 tuổi bình thường đều xem tranh châm biếm hoặc là tiểu thuyết, chỉ có truyền nhân của Thai gia mới đi xem mấy thứ này, cuộc sống như vậy, không muốn mất ngủ dường như càng khó khăn.

o0o



Ven hồ có một lối đi bí mật, trực tiếp thông đến khu vực thần bí có tên là H1 trong thư viện khu H của đại học Lê Hoa. Thai Chi Nguyên trầm mặc đi giữa hành lang, đi qua tia sáng quét hình màu lam nhạt, đi về phía chiếc cửa bằng hợp kim, theo thói quen lựa chọn đẩy cửa tiến vào gian phòng phía bên phái.

Đây là người mà các thế lực khắp nơi không ngừng tìm kiếm, cố gắng tiếp xúc, người được xưng là ‘Thái tử’ thần bí - hậu nhân của Thai gia, không cần phải lo lắng về an toàn, bởi vì được phép đi vào khu vực này chỉ có hai người, ngay cả hiệu trưởng cũng không có, ở đây không cần quản chế, những đặc công của Cục Đặc Cần cũng không cần theo vào. Thân phận của hắn tự nhiên không cần nỗ lực để trở thành một chiến sĩ robot hoặc Cơ Giáp Sư, nhưng mỗi buổi tối hắn vẫn tiến vào khu H1, tiến hành bài huấn luyện khô khan này, bởi vì chủ nhân đời trước của Thai gia, phụ thân của thiếu niên này, khi còn tại thế đã từng không ngừng thuật lại câu nói của một người nào đó đã nói qua: Thứ đồ vật như nhưng con robot này, ngoại trừ khả năng tác chiến đặc biệt, trên cơ bản là một loại phế vật có vẻ hào nhoáng bề ngoài. Nhưng… Quá trình dùng thân thể khống chế cái máy khổng lồ này, có khả năng rèn luyện tâm trí của một người và cải biến khí chất của người đó.

Đối với người có thân phận vô cùng cao quý như Thai Chi Nguyên mà nói, mỗi đêm đi tới khu H1, còn có một nguyên nhân nữa, đó là sau mỗi lần hắn ở trong phòng thử nghiệm mệt mỏi, mồ hôi đầy người đi ra, luôn luôn có một loại cảm giác vui sướng. Lại uống thêm một tách cà phê nóng, ăn hai miếng bánh điểm tâm, mới có thể miễn cưỡng tiến vào trong giấc ngủ cực ngắn.

Thông đạo ven hồ từ biệt thự đi qua khu H1 và đường đi từ thư viện khu H đến khu H1 của hai người có phương hướng hoàn toàn trái ngược nhau, Thai Chi Nguyên quẹo phải, Hứa Nhạc đến trước một bước cũng quẹo phải, hai người đã tiến vào hai gian phòng đối lập nhau.

Sau một khoảng thời gian, một gian phòng mở cửa, Hứa Nhạc đi ra, sững sờ nhìn cốc cà phê nóng trong phòng nghỉ có điều hòa mát lạnh, trong bụng thầm kêu hai tiếng.

Hứa Nhạc rời đi, khu H1 vẫn yên tĩnh như cũ. Sau một đoạn thời gian, Thai Chi Nguyên mang theo vẻ mặt uể oải hơn, nhưng trên mặt xuất hiện thêm vài tia ửng đỏ từ trong phòng đi ra, trên khủy tay đang vắt chiếc áo ướt đẫm mồ hôi. Chàng thiếu niên này ngũ quan phân minh, tuy rằng chưa đến mức oai hùng, nhưng trên mặt đang mang theo vẻ hài lòng người khác có thể dễ dàng nhận ra được, cuối cùng ngày hôm nay hắn cũng vượt qua được cấp 3, tuy mất thời gian nửa tháng, nhưng loại cảm giác này dường như cũng không kém gì mỗi lần thành công trong những năm gần đây.

Ở đây không có quản chế, không có người hầu trong gia tộc, sau khi Thai Chi Nguyên ngẩn người, bỗng nhiên qua về tòa nhà trống trải hô to một tiếng, giống như là phát tiết cái gì đó, chỉ là rõ ràng hắn rất ít khi là chuyện này, sau khi tiếng kêu dừng lại và im bặt, trên mặt lộ ra một chút xấu hổ sau đó khôi phục lại sự lạnh lùng và bình tĩnh vốn có.

Thai Chi Nguyên theo lệ thường đi tới phòng nghỉ, ngồi trên ghế, theo thói quen vươn tay phải đến, nhấc chén cà phê nóng lên, đưa lên môi uống một ngụm.

Nhưng trong chén cái gì cũng không có.

o0o

Đồng tử trong hai mắt Thai Chi Nguyên co rụt lại, lúc này hắn mới cảm nhận được trọng lượng chén trà nhẹ hơn bình thường không ít, khóe mắt đảo qua, mới phát hiện trong khay đã ít đi mấy chiếc bánh trứng cá, trên mặt bàn còn sót lại bột ít mảnh vụn của đồ ăn. Hắn cảnh giác đứng dậy, dùng tốc độ nhanh nhất nhìn lướt qua toàn bộ khu H1 không bỏ sót một chỗ, ngón tay đặt ở trên nút báo động, chỉ cần hắn nhấn một cái, Cận quản gia sẽ mang theo đặc công của Cục Đặc Cần chạy tới bảo vệ an toàn cho hắn.

Nhưng Thai Chi Nguyên không có ấn xuống, bởi vì hắn nhìn thấy trên mặt bàn có đặt một tờ giấy. Bình thường hắn thường lưu lại một ít tin nhắn cho Cận quản gia, cho nên mới chuẩn bị một chiếc bút và một tờ giấy trắng, nhưng bút tích ngày hôm nay trên tờ giấy trắng rõ ràng không phải của mình, cũng không phải của Cận quản gia. Thai Chi Nguyên nhíu mày, lấy chiếc áo dưới chân lên bao quanh ngón tay, sau đó cầm trang giấy lên.



- Vô cùng xin lỗi, sau khi luyện tập cái bụng thực sự quá đói, không hỏi mà lấy đồ ăn của bạn, tuy rằng không biết bạn là ai, có ăn nữa hay không, nhưng mà thực sự rất xin lỗi. Đúng rồi, mấy chiếc bánh điểm tâm ở trên bàn hình như đã bị hỏng, ăn vào có vị là lạ. Buổi tối ngày mai tôi sẽ mang đồ ăn ngon đến cho bạn coi như xin lỗi, mong bạn đừng có tức giận.

Thai Chi Nguyên buông tờ giấy, bỗng nhiên xoay người đi tới phòng tập đối diện, đẩy cửa phòng ra, hắn đi tới màn hình ở cuối phòng, phát hiện dưới màn hình còn có một đống rác, dường như là mảnh nhỏ của bút cảm ứng màn hình. Hắn càng không rõ rốt cuộc là có chuyện gì đã xảy ra, hắn hiếu kỳ mở màn hình đầu cuối, thử xem người đã vào đây lúc trước đã làm những gì.

- Cấp 6? 11 giây 7? Thực sự là đồ ngốc.

Thai Chi Nguyên không chút khách khí đưa ra một cái đánh giá công bằng hợp lý. Nhìn các số liệu thống kê trên máy vi tính, rõ ràng người này là một tay mới, thế mà lại dám nghĩ tới chuyện khiêu chiến cấp khó khăn nhất - cấp 6? Xem ra người kia thật sự cái gì cũng không hiểu rồi.

Tuy Thai Chi Nguyên khiêu chiến cấp 6 cũng có thể chống đỡ hơn nửa phút, nhưng hắn tuyệt đối sẽ không thử lần thứ 2, bởi vì thời gian kiểm tra của cấp 6 kéo dài tới hơn 20 phút, hơn nữa tốc độ càng lúc càng nhanh, không phải cường giả đỉnh cao nhất ở Liên Bang hoặc Đế Quốc, tuyệt đối không có khả năng thông qua được. Không, cho dù là chiến sĩ robot mạnh nhất ở Liên Bang và Đế Quốc, cũng không có khả năng vượt qua cấp 6, Thai Chi Nguyên sắc mặt âm trầm tắt màn hình đầu cuối, trong đầu vô cùng phẫn nộ đối với tên xâm nhập ngu ngốc kia.

Hắn uống loại cà phê mà mình thích nhất, ăn bánh quy trứng cá mà mình thích nhất, lại còn nói bánh quy của mình bị hỏng… Thai Chi Nguyên bước nhanh về phía phòng nghỉ, trầm mặc một lát rồi giơ bút lên, theo thói quen lưu lại hồi âm ở dưới cùng của trang giấy.

- Duyệt!

o0o

- Thiếu gia, Hiệu trưởng đang đi tham gia hội nghị của Bộ Quốc Phòng, hình như là về chuyện Học viện Quân Sự I sắp viếng thăm Đại Học Thành ở Lâm Hải. Tôi nhất định sẽ làm cho ông ta đưa ra một lời giải thích.

Cận quản gia cúi đầu che giấu sự khẩn trương trong lòng, vừa nghĩ tới chuyện thiếu gia đã ở chung với người xâm nhập vào khu H1 mấy chục phút, hắn chỉ nghĩ mà cũng thấy sợ.

- Đã có kết quả xét nghiệm cốc cà phê và bánh quy trứng cá, không có độc, giấy bút cũng không có vấn đề gì.

- Tra được thân phận của người xâm nhập chưa?

Trong ánh nắng chiều, Thai Chi Nguyên vừa rời khỏi giường, tinh thần ngược lại có vẻ tốt hơn bình thường một chút, dùng hết khả năng bình tĩnh hỏi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Gian Khách

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook