Gian Khách

Quyển 1 - Chương 15: Hành trình của một kiện vật chứng ( 2)

Miêu Nị

29/03/2013

Văn minh nhân loại, bất luận là ở giai đoạn nào, không gian nào, có được sử sách ghi chép hay không, nhưng sau khi cơ cấu xã hội được sơ bộ thành lập, sẽ không khỏi bị vây trong tầng tầng tệ quan liêu. Cho dù là những tinh cầu có lượng tài nguyên rất lớn ở liên bang cũng không ngoại lệ, thậm chí bởi vì nhân khẩu quá đông đảo, lãnh thổ quốc gia phải mở rộng ra ngoài vũ trụ, làm cho tệ quan liêu càng lúc càng tăng lên.

Gói bưu kiện công vụ được gửi từ phân cục 2 cục cảnh sát, Hà Tây Châu, Đông Lâm đại khu , dưới sự bao vây của loại khí tức quan liêu này, đã bắt đầu bước trên hành trình dài mênh mông của nó. Đúng vậy, trước khi nó xuất phát, đã phải trải qua 3 lần đóng dấu ở Hà Tây Châu, sau khi bị đẩy qua đẩy lại giữa hai ngành hàng không và ngành hậu cần, mới lên được phi thuyền để đi tới Tinh Quyển Thủ Đô.

Ba tháng sau, gói bưu kiện công vụ này mới tới được tinh cầu hành chính của Tinh Quyển Thủ Đô, cũng chính là địa phương mà nhân dân ở liên bang gọi là Thượng Lâm. Nó lặng lẽ nằm gọn gàng trong một chiếc va li, được đặt ở một góc vắng vẻ trên xe, được đưa lên sân bay rời đi, rồi lại theo đường cao tốc vượt qua những khu rừng xanh xanh và những công trình mỹ lệ, cuối cùng sau bốn tiếng đồng hồ, đi tới một cơ quan ở ngoại vi thủ đô.

Bộ phận thu phát thông tin của sở nghiên cứu số 17 liên bang ký tên lên biên nhận lên hóa đơn, sau đó đem gói đồ này phân loại, đặt vào bộ phận tự động truyền tải văn kiện, cùng với những tiếng máy móc rất nhỏ vang lên, gói đồ lặng lẽ vượt qua một thông đạo nhỏ, tiến vào một phòng làm việc rất sáng sủa.

Một vị phó chủ nhiệm ngành thấy gói đồ này ở bên cạnh bàn, hắn hiếu kỳ đưa tay đẩy đôi kính mắt, nhìn cái địa chỉ xa lạ ở mặt trên, cau mày suy nghĩ thật lâu, lúc này mới nhớ bút tích có chút quen thuộc này là của một vị chiến hữu ở phương xa viết.

- Lão Bảo ở cái nơi mà chim cũng không thèm ị ngây ngốc đã vài chục năm, chỉ sợ cũng trở thành hồ đồ mất rồi.

Phó chủ nhiệm nghĩ vậy trong lòng, ba tháng trước hắn nhận được một bức thư điện tử của Bảo phó cục trưởng, nhưng mà đến ngày hôm nay hắn đã quên hẳn sự việc mà đối phương giao phó mất rồi.

- Sao cục cảnh sát lại đưa vật chứng này tới sở nghiên cứu để giám định? Từ Đông Lâm gửi đến đây phải mất bao nhiêu tiền? Tiểu tử này không sợ khi Ủy Ban xét duyệt, nói chúng ta lãng phí tiền thuế của nhân dân . . .

Phó chủ nhiệm có chút đau đầu, nhấn vào công tác máy truyền gọi trên bàn.

Một nhân viên mang kính bạc đi tới, tóc hoa râm, xem ra người này ngây ngốc ở sở nghiên cứu cũng đủ lâu rồi. Người nhân viên nghiên cứu trung niên dùng ánh mắt có ý lấy lòng nhìn Phó chủ nhiệm, hỏi:

- Chủ nhiệm, có chuyện gì vậy?

- Uhm . . . Ở đây có một kiện vật chứng do tổng cục cảnh sát đưa tới, nhờ giám định vật ở bên trong gói đồ, anh mang vào phòng thí nghiệm xem đi.

Phó chủ nhiệm tùy tiện nói một câu.

Nhân viên nghiên cứu trung niên liếc mắt nhìn lên bưu kiện công văn, phát hiện nơi gửi không phải là tổng cục cảnh sát Đông Lâm mà chỉ là phân cục 2 cục cảnh sát Hà Tây Châu, trong đầu lập tức sáng tỏ, dựa theo phân cấp của phân cục cảnh sát châu, rất khó có tư cách xin được sở nghiên cứu số 17 giám định, xem ra là do cá nhân phó chủ nhiệm nhận lời làm hộ người khác rồi, nhưng mà nếu như đối phương đã đi bằng con đường công vụ, tự nhiên cũng không có vấn đề gì để hỏi nhiều.

- Muốn giám định về phương diện nào?



Nhân viên nghiên cứu trung niên gỡ mắt kính trên mũi xuống, nhìn thoáng qua gói bưu kiện, xin ý kiến:

- Có hạn chế thời gian không?

- Không.

Phó chủ nhiệm phất phất tay, nghĩ tới nội dung trong gói bưu kiện đó, nói:

- Chủ yếu là so sánh một chút về công nghệ chế tạo, xem nó có liên quan tới Đặc Cần Cục hoặc Quân đội không . . . Nhân dân ở Đông Lâm rất lo lắng thứ này là từ trong quân đội bị rò rỉ ra.

Nhân viên nghiên cứu trung niên cười cười, không nói gì, sau đó xoay người đi ra.

Ngày hôm sau, hắn tới phòng làm việc, báo cáo cho Phó chủ nhiệm về kết quả giám định ngày hôm qua:

- Các chi tiết quan trọng không có mã hóa, chắc không phải từ trong quân đội rò rỉ ra ngoài, thế nhưng công nghệ chế tạo thực sự có chút quan hệ với quân đội, phỏng chừng là do bên Bách Mộ Đại làm nhái.

- Uhm.

Phó chủ nhiệm hỏi tiếp:

- Không có gì cổ quái sao?

- Không có.

o0o

Cứ như vậy, mặc dù Bảo phó cục trưởng đã không cam lòng đi thỉnh cầu giám định, nhưng khi nhận được kết quả hồi âm chính thức của sở nghiên cứu, vị phó cục trưởng này vẫn không có biện pháp để xác nhận thân ảnh buổi tối ngày hôm đó có thực sự là đặc cảnh của liên bang hay không.

Còn cây gậy kích điện bằng kim loại sau khi cuộc giám định hoàn tất, thì bị gói lại cùng với bản báo cáo đó, rồi bị bỏ vào trong kho trữ vật rất lớn của sở nghiên cứu số 17 ở dưới lòng đất. Sứ mệnh lịch sử của nó giờ phút này dường như đã được tuyên bố kết cục, theo như điều lệ liên quan tới vật chứng của liên bang, nếu như không có việc gì lớn ngoài ý muốn, cả đời nó đã được quyết định chỉ có thể an tĩnh ở trong cái kho chứa vật tối tăm lạnh lẽo này, không còn biện pháp nào để ra ngoài, cho đến khi nó bị người ta dần dần lãng quên.



Một ngày, hai ngày. Một tháng, hai tháng. Nó cô đơn nhìn chăm chú vào những đồng bọn có số phận tương tự ở xung quanh nó, chẳng biết còn phải nán lại cái nơi này bao nhiêu năm nữa, cũng may ngành này ở liên bang có điều kiện không tồi, hút bụi làm vô cùng tốt, không phải lo lắng bị bụi bặm thời gian vùi lấp, mạng nhện làm phiền.

Dòng chảy thời gian lại lặng lẽ trôi về phía trước thêm hai năm nữa, tới mùa xuân năm hiến chương thứ 65, lúc này chiếc gậy kích điện đã rời sở nghiên cứu số 17 ở Tinh Quyển Thủ Đô được hai năm, bất chợt có một bàn tay thon gầy lại cầm nó lên một lần nữa.

Trần Nhất Giang, là sinh viên vừa tốt nghiệp đại học quốc lập Thượng Lâm, vất vả vượt qua cuộc thi tuyển dụng của liên bang, tiến vào sở nghiên cứu số 17, sau đó bị phái tới quản lý kho chứa vật. Đây là nhân viên mới nên có tinh thần phấn đấu đi lên mãnh liệt, rõ ràng chưa bị bệnh quan liêu sáo rỗng ở nơi này ăn mòn, vẫn còn giữ được lòng hiếu kỳ đối với các sự vật.

Hắn ở trong kho chứa vật này được 40 ngày, khi đang làm công việc sửa soạn lại sổ sách về các loại vật chứng một lần nữa, hắn chợt thấy được gói chứa đồ kia, cùng với một chiếc ống tròn ở trong đó.

- Bên trong màn hình tinh thể lại có thể giấu được một cây gậy kích điện, có chút ý tứ.

Trần Nhất Giang nở nụ cười, sau đó bắt đầu ghi vào sổ đăng kí, nhưng mà sau khi ghi tên xong, hắn không lập tức đem vật chứng để lại chỗ cũ, bởi vì khi còn ở trường hắn đặc biệt thích tự tay làm một ít đồ vật nhỏ, lúc này hắn nghĩ vật chứng này rất thú vị, cho nên nổi lên hứng thú muốn nghiên cứu.

Để đi sâu vào nghiên cứu, cơ quan nghiên cứu của liên bang phải tiến hành giám định lần thứ 2 đối với một vật chứng, chỉ là chuyện rất bình thường, nhưng không có người nào nguyện ý làm chuyện này vì không được thêm tiền tăng ca.

Ba ngày sau, trong ánh mắt tràn đầy hứng thú, Trần Nhất Giang đã hoàn thành xong một bản luận văn, đồng thời đem văn luận văn này đăng trên trang web của sở nghiên cứu. Luận văn có tiêu đề là: "Kết cấu đặc thù của vật chứng số AW3278", rất tự nhiên, bài luận văn buồn tẻ như vậy rất nhanh bị chìm xuống, không làm cho bất ký người nào chú ý.

o0o

Thủ phủ hành chính của liên bang là một nơi đặc biệt an tĩnh, có một số cơ quan có độ an toàn cao nhất toàn liên bang. Tại đây có một sân bay chuyên dụng, xa xa có thể nhìn thấy trung tâm Ủy Ban quản lý và tòa nhà hành chính của Tổng Thống, nhưng những nhân viên mặc âu phục màu đen làm việc ở nơi đây, chưa từng có người nào nhìn về phía bên kia bằng ánh mắt ước ao.

Bởi vì họ là nhân viên làm việc ở Cục Hiến Chương, gánh vác sứ mệnh vinh quang nhất trong xã hội liên bang.

Tại tòa kiến trúc trung tâm khu vực, trong một căn phòng trống trải, có một màn hình ánh sáng hai chiều hiển thị tin tức, đang không ngừng chớp động, đó chính là đỉnh cao về khả năng tính toán và suy luận của nhân loại, các thông tin trên màn hình ánh sáng hiện lên với một tốc độ kinh khủng, không ai có thể dùng mắt thường thấy rõ được nội dung, trừ khi máy tính trung tâm tự khống chế việc tính toán của mình.

Vô số số liệu trong xã hội liên bang chảy đến đây để tuyển chọn và phân tích, bất luận là cuộc đấu tranh giữa các chính đảng phái, hay là động thái của quân phản chính phủ, đủ loại tin tức khác nhau dồn dập ùa tới. Đương nhiên, hiện giờ tin tức quan trọng nhất là ở phía Tây Lâm khu, không ai có thể biết được người đế quốc có phát động chiến tranh lần thứ hai hay không.

Đột nhiên, hình ảnh trên màn hình ánh sáng chuyển động chậm lại, một hình ảnh hiện lên, đó là một bài luận văn nhỏ của một nhân viên nghiên cứu nào đó. Sau đó trên màn hình ánh sáng xuất hiện địa điểm gửi kiện vật chứng đánh số AW3278.

Cảnh báo sâm nghiêm nhất trong xã hội liên bang bắt đầu vang lên trong Cục Hiến Chương.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Gian Khách

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook