Quyển 3 - Chương 115: Hút thuốc
Miêu Nị
29/07/2013
Thái độ quyết định hết thảy tất cả mọi thứ. Đây chính là một câu quảng cáo rất có tinh thần thể dục thể thao trong các trận đấu thể dục bình thường. Mà những trận đấu thể dục thể thao tuy rằng vẫn được xưng tụng là chiến tranh trong thời kỳ hòa bình. Thế nhưng cùng với chiến tranh chân chính so sánh, đó chỉ là một câu nói chỉ để lừa dối mọi người mà thôi.
Ở trên khỏa tinh cầu biên thùy vũ trụ tràn ngập thiết huyết lửa đạn khủng bố thế này, nơi mà một viên đạn vĩnh viễn luôn mạnh mẽ hơn bất cứ đạo lý nào này, chân chính có thể quyết định hết thảy tất cả mọi thứ, chính là hai chữ ‘thực lực’. Mà cụ thể hơn nữa, trong một hồi phục kích trong khu vực Tây Nam tinh cầu tối hôm nay, hoặc là trong cái chiến dịch đột kích mạnh mẽ này, chân chính quyết định hết thảy mọi thứ… chính là tính năng của con Robot.
Đại đội Robot Đặc chủng Nguyệt Lang Quân đoàn Phong Lâm Quân viễn chinh Đế Quốc… Đây là một chuỗi tên rất rất dài… Nhưng cái tên dài thông thường là đại biểu cho tầm quan trọng lớn lao. Những từ ngữ này có thể dùng để xác nhận trình độ thao tác điều khiển những con Robot của đám phi công Đế Quốc này phi thường vĩ đại, phi thường tinh chuẩn. Trình độ của bọn họ khẳng định là phải cao hơn tiêu chuẩn điều khiển Robot của Doanh đoàn Robot Sư đoàn Thiết giáp 7, ít nhất cũng không có khả năng yếu ớt hơn so với bọn họ. Nhưng mà hơn một trăm đầu Robot Nguyệt Lang thế hệ thứ ba của Đế Quốc, đối mặt với hai mươi mấy con Robot MX thế hệ mới của Quân đội Liên Bang, lại cũng thảm bại thành một mảnh sắt vụn rỉ sét, không có bất cứ năng lực hoàn thủ nào cả.
Những thanh âm chiến hỏa cùng với tiến nổ mạnh ở bốn phía trong sơn cốc trong khoảng thời gian cực ngắn đã hoàn toàn ngừng lại, toàn trường là một mảnh yên lặng. Sư đoàn Thiết giáp 7 đang rất nhanh tiến hành dọn dẹp chiến trường bên ngoài. Trong toàn bộ khu vực chiến trường sơn cốc này, chỉ còn lại bên dưới khu vực dốc thoải bên dưới sơn cốc kia, hơn mười con Robot Nguyệt Lang Đế Quốc đã thảm hại đến mức không thể nào chịu đựng nổi nữa… Mười hai con Robot này đã bị bao vây dày đặc bởi hơn hai mươi con Robot MX của Liên Bang cùng với vô số những hỏa lực hạng nặng của đơn vị bộ đội Liên Bang. Những con Robot Nguyệt Lang màu xanh đen, ngày xưa vốn vô cùng cường hãn, nặng nề, xinh đẹp, lúc này thế nhưng lại mang theo một dáng vẻ mỏi mệt, yếu ớt, tuyệt đối không hề có chút xíu hy vọng có khả năng đột phá vòng vây nào cả.
Một hồi chiến tranh xảy ra giữa Liên Bang cùng với Đế Quốc, là một hồi chiến tranh thiết huyết sinh tử đã ngưng kết thực lực trong suốt hơn mười năm trời rồi. Trong một hồi chiến tranh này, đã đổ vào đó sinh mệnh của hơn mười ngàn vạn người của cả hai phe. Cả hai bên vì một chút lợi thế, đã lạnh như băng mà mạnh mẽ cứng rắn đối mặt trực diện với nhau, đè ép, áp lực khiến cho trái tim cùng với tâm địa của song phương cùng đều trở nên lạnh như băng đồng thời cứng rắn như sắt thép vậy.
Ở trong mắt những người Liên Bang, thì đám người Đế Quốc là một đám dã thú. Còn ở trong mắt những người Đế Quốc, thì đám người Liên Bang chính là một loại dị chủng dối trá mà tàn nhẫn. Hai cái dân tộc có cùng hình dáng, cùng sinh mệnh kia sớm đã vạch ra ở chính giữa mình một đạo ngăn cách vô cùng sâu sắc mà không thể nào lý giải nổi, cũng vĩnh viễn không thể nào lấp bằng được. Hơn mười năm qua đi, cả hai gã hàng xóm này đã trải qua bao nhiêu hồi chiến tranh thảm liệt, đã biến thành tình huống ngươi sống ta chết, ở trong một mảnh vũ trụ bao la, tiến hành một hồi chiến tranh chủng tộc huyết tinh tràn ngập không gian, nhưng cũng không bởi vì bất kỳ một mục đích cụ thể nào cả.
Con người vĩnh viễn cũng sẽ không chấp nhận làm một con heo đầu hàng. Đây là một cái đạo lý vô cùng đơn giản, ai ai cũng có thể hiểu được. Cho nên đám người Đế Quốc cũng không có khả năng đầu hàng đám người Liên Bang. Hơn mười đầu Robot Nguyệt Lang thế hệ thứ ba của Quân đội Đế Quốc đã lâm vào con đường tuyệt vọng cuối cùng, phát ra một thanh âm kim loại ma sát chói tai cuối cùng, tuyệt vọng mà điên cuồng khởi xướng một hồi thế công mãnh liệt cuối cùng.
Mà lần công kích mãnh liệt cuối cùng này, cũng vẫn như cũ là hướng về phía con Robot MX màu đen của Hứa Nhạc đang đứng ở ngay chính giữa bọn họ. Mà ở xa xa bên ngoài, hai mươi mấy đầu Robot MX màu đen của Sư đoàn Thiết giáp 7 cơ hồ là đồng thời từ trên đỉnh con dốc thoải kia mà dùng tốc độ nhanh nhất phóng vọt xuống dưới.
Đây là một màn hình ảnh hai vòng tròn hướng tâm tuyệt mỹ, vòng tròn nhỏ thu hẹp, vòng tròn lớn bên ngoài cũng không ngừng thu hẹp lại. Thế nhưng một màn hình ảnh này lại cũng không làm cho người ta có một loại cảm giác hoang đường cùng với buồn cười, mà là chỉ có một cảm giác điên cuồng, lãnh khốc cùng với tử vong mãnh liệt, còn có một mảnh ý niệm thảm thiết rõ ràng toát ra từ trong mỗi một phiến bụi mù bốc lên bên trong sơn cốc kia.
Thảm thiết. Đây chính là cái hình ảnh hình dung đối với một luồng công kích cuối cùng của đám Robot Nguyệt Lang Đế Quốc vô cùng quang vinh mà thảm liệt kia. Những thanh âm kim chúc va chạm cự đại không ngừng vang lên bên trong sơn cốc. Tiếp theo đó là những thanh âm nổ mạnh, vang vọng liên tục. Hơn mười đám mây bụi bốc lên, giống hệt như hơn mười cái nấm màu xám khổng lồ dần dần mọc lớn lên bên dưới cái dốc thoải của sơn cốc.
o0o
Hứa Nhạc chậm rãi gỡ xuống cái mũ điều khiển trên đầu mình, im lặng nhìn về phía con Robot Nguyệt Lang thế hệ thứ ba của Quân đội Đế Quốc cuối cùng cách đó không xa, nặng nề mà ngã thẳng xuống mặt đất. Nhìn thấy cái khoang điều khiển đã tự động phát nổ thảm hại bên trong con Robot kia, tâm tình có chút biến đổi kỳ dị. Hắn hoàn toàn có thể hiểu được hành động quyết tử không đầu hàng của đám quân nhân Đế Quốc, chỉ là không thể nào tưởng tượng nổi, một đám quân nhân kia, dùng thời gian gần bảy năm trời, đi đến một tinh cầu tha hương xa xôi cố hương, đến tột cùng là dựa vào lý niệm như thế nào, có thể không hề thay đổi sắc mặt, tiến hành cuộc chiến tranh xâm lược vô sỉ đối với Liên Bang, đối với con dân của Liên Bang tiến hành giết hại điên cuồng mà thảm thiết, cho đến cuối cùng lại lựa chọn tự kết thúc sinh mệnh của mình như vậy.
Chẳng lẽ là đám người Đế Quốc thật sự trời sinh chính là lãnh huyết vô tình như thế hay sao? Hay là nói chính là cái xã hội Hoàng quyền kia, tạo thành một sự sùng bái cuồng nhiệt đối với Hoàng đế Đế Quốc, lại khiến cho vô số người biến thành kẻ điên như thế sao?
Hơn mười con Robot Nguyệt Lang màu xanh đen của Đế Quốc còn sót lại, khí thế đã sớm tiêu tan đến mức tận cùng, phát động một hồi xung phong công kích cuối cùng trước khi tự sát kia, cũng không hề tạo thành bất cứ thương tổn nào quá lớn đối với con Robot MX màu đen do Hứa Nhạc điều khiển cả. Hắn đã dùng tốc độ nhanh nhất thoát ly khỏi chiến trường, sau đó cũng không có thêm sức lực để mà trợ giúp Doanh đoàn Robot Sư đoàn Thiết giáp 7 tiến hành tác chiến nữa. Hắn chỉ có thể dùng cặp mắt của mình lặng yên quan sát, trong lòng thì lặng im suy nghĩ mà thôi.
Thời gian ba phút cuối cùng cũng đã chấm dứt. Sư đoàn Thiết giáp 7 đã tiêu diệt hoàn toàn chỉnh biên Đại đội Robot Nguyệt Lang của Quân viễn chinh Đế Quốc. Hệ thống quấy nhiễu tín hiệu điện tử sóng ngắn cường độ cao bao trùm toàn bộ chiến trường kia rốt cuộc cũng đã đình chỉ. Bên trong hệ thống thông tin nội bộ của con Robot MX chợt truyền đến thanh âm của Sư Đoàn trưởng Đỗ Thiếu Khanh, thanh âm này vẫn như cũ là lạnh lùng, không một chút cảm giác nào:
- Vất vả rồi!
Hứa Nhạc thoáng có chút khẽ rùng mình một cái, thế nhưng cũng không có mở miệng trả lời bất cứ cái gì. Bàn tay hắn nhẹ nhàng thôi động thanh điều khiển, để con Robot MX màu đen chậm rãi xoay người lại trên con dốc thoải bên trong sơn cốc, rời khỏi khu vực dọn dẹp hiện trường của Doanh đoàn Robot Sư đoàn Thiết giáp 7, trầm mặc mà nặng nề hướng về phía bên ngoài sơn cốc chậm rãi đi ra.
Hai mươi mấy đầu Robot MX màu đen của Sư đoàn Thiết giáp 7, lúc này đang tiến hành dọn dẹp chiến trường cuối cùng. Bọn họ không ngừng tìm tòi bên trong những khoang điều khiển đã nổ tung méo mó nghiêm trọng kia, muốn tìm xem có còn gã quân nhân nào của Quân đội Đế Quốc còn sống sót hay không. Nhưng mà bọn họ cũng đều phát hiện ra hoàn toàn phí công. Ngay trong thời điểm này, bọn họ phát hiện ra đầu Robot MX màu đen của Quân đội Liên Bang, con Robot đã phát huy ra tác dụng quang trọng nhất trong hồi chiến tranh tối hôm nay kia, đang lặng lẽ rời đi.
Hai mươi mấy đầu Robot MX màu đen cơ hồ là đồng thời cực kỳ ăn ý, nhất thời đình chỉ mọi động tác hiện tại của mình, cùng với thanh âm điện cơ cùng với thanh âm dịch áp vận chuyển chậm rãi, hướng về phía con Robot MX màu đen đang chậm rãi đi xuống triền núi kia, tiến hành một động tác kính chào theo nghi thức Quân đội Liên Bang, sau đó trầm mặc đứng nhìn nó đi xa, mãi cho đến lúc nó khuất dạng phía sau sơn cốc mới tiếp tục công việc dở dang của mình.
Mãi cho đến thời điểm này, tuyệt đại đa số quan binh, sĩ quan của Sư đoàn Thiết giáp 7 cũng đều không biết gã phi công ở bên trong con Robot MX màu đen đã tạo thành một hồi kỳ công này là ai. Nhưng mà điều này cũng hoàn toàn không gây ảnh hưởng đến tia kính ý của bọn họ đối với con Robot MX màu đen này. Bên trong chiến khu trên đỉnh núi lúc này còn gần một chỉnh biên Sư đoàn, những đơn vị bộ binh trọng trang cùng với nhóm pháo binh đều từ trong trận địa tác chiến của mình chậm rãi đi ra, vừa chuẩn bị các công tác bắt đầu chiến đấu kế tiếp ngay sau đó, vừa nghiêng người, mang theo sự sùng kính vô hạn nhìn theo đầu Robot MX màu đen kia chậm rãi rời đi.
Nhìn theo con Robot MX màu đen kia rời đi còn có rất nhiều người khác nữa. Tựa như là ở bên trong đại sảnh chỉ huy của Bộ Chỉ Huy tiền tiến Quân đội Liên Bang, ở khu vực Nam bán cầu xa xa kia, đám quân nhân sĩ quan có mặt ở đó cũng đã là một mảnh khiếp sợ không nói nên lời.
Ở trên một đỉnh núi nào đó trong Hoàng Sơn Lĩnh, trong Sư Bộ yên tĩnh, Đỗ Thiếu Khanh cũng đã lặng lẽ gỡ xuống cặp kính râm trên mặt của mình, nhìn chằm chằm vào màn hình trước mặt. Trên cái màn hình đó chính là hình ảnh con Robot MX màu đen đang nặng nề, thậm chí có cứng ngắc chậm rãi bước đi, trên mặt ông ta cũng đã là một mảnh trầm mặc.
Hệ thống Máy vi tính Trung ương lúc này đã tính toán xong tình hình chiến báo. Hứa Nhạc điều khiển con Robot MX màu đen kia, trong một buổi tối hôm nay, đã giây sát một đầu Robot Nguyệt Lang Đế Quốc thế hệ thứ tư, hủy diệt năm đầu Robot Nguyệt Lang Đế Quốc thế hệ thứ ba, khiến cho bốn đầu Robot Nguyệt Lang Đế Quốc thế hệ thứ ba mất hoàn toàn khả năng chiến đấu… Tương đương mà nói, một mình hắn điều khiển con Robot MX màu đen, đã xử lý đi một phần mười tổng lực chiến đấu của Đại đội Robot Nguyệt Lang Quân viễn chinh Đế Quốc rồi.
Cặp mày của Đỗ Thiếu Khanh thoáng có chút khẽ nheo chặt lại. Trong giờ khắc này, hắn đột nhiên nhớ tới một gã quân nhân thiếu niên, ngay tại thời điểm này chắc cũng là đang ở trên một khỏa tinh cầu nào đó xa xôi nơi này. Gã thiếu niên kia cũng giống như là Hứa Nhạc vậy, cũng mang quân hàm Trung Tá… Trong thời gian năm năm nhập ngũ của hắn, trên bản ghi chép chiến công của Lý Cuồng Nhân, có một thành tích tuyệt vời chính là đã hủy diệt hơn một trăm đầu Robot của Quân đội Đế Quốc. Bản chiến công như thế này, hiển nhiên không thể nghi ngờ chính là một con số vô cùng biến thái trong lịch sử Quân đội Liên Bang. Nhưng mà ngày hôm nay, chỉ ngắn ngủi trong mấy giờ đồng hồ, Hứa Nhạc điều khiển một con Robot, liền đã hủy diệt một mạch sáu con Robot. Nếu cứ theo tốc độ này mà tính, có lẽ nếu muốn đuổi theo Lý Cuồng Nhân cũng không phải là chuyện không có khả năng.
Đương nhiên, Lý Phong trong thời gian năm năm này, cơ bản đều là liên tục chấp hành những nhiệm vụ đặc chủng. Hơn nữa cái mà hắn đối mặt, thông thường đều là những gã siêu cấp phi công của Doanh đoàn Robot Đặc chủng Hoàng gia Đế Quốc, nếu đem thành tích đó mà tiến hành so sánh, quả thật có chút không công bằng.
Chân chính khiến cho cặp mày của Đỗ Thiếu Khanh phải nhăn tít lại, cũng không phải là chiến tích kinh diễm điều khiển con Robot MX màu đen giây sát một đầu Robot Nguyệt Lang thế hệ thứ tư, cũng không phải là thời điểm bạo phát tả xung hữu đột giết địch, mà chính là cảnh tượng cuối cùng, con Robot MX màu đen chống đỡ giữa vòng vây của mười sáu con Robot Nguyệt Lang Đế Quốc, đang không ngừng điên cuồng liều mạng công kích kia.
Trong quá trình chống đỡ cuối cùng đó, con Robot MX màu đen cũng không có thể tiêu diệt thêm bất cứ con Robot Nguyệt Lang nào nữa, ngược lại chống đỡ còn có chút chật vật cùng với nguy hiểm nữa. Nhưng mà dưới hoàn cảnh những con Robot Nguyệt Lang Đế Quốc không ngừng điên cuồng liều chết công kích, con Robot MX màu đen lại làm được một chuyện tình nhìn qua cực kỳ đơn giản, nhưng lại khiến cho kẻ khác phải cực kỳ giật mình thảng thốt, chính là còn có thể sinh tồn, sống sót đi ra.
Ánh mắt của Đỗ Thiếu Khanh tinh chuẩn mà nhạy cảm đến thế nào? Hắn rõ ràng có thể cảm nhận được, vào tình huống đó, chỉ cần Hứa Nhạc làm ra bất cứ phán đoán sai lầm này, thao tác chỉ cần chậm chạp lại một phần ngàn giây, liền có thể bị đám Robot Nguyệt Lang Đế Quốc đang vô cùng điên cuồng kia bám lấy, không có khả năng tránh né, sau đó sẽ chẳng phân biệt địch ta, đổ hết tất cả những hỏa lực công kích có thể có của mình vào trong đó, tiến hành một hồi công kích đồng quy ư tận…
Thần kinh của gã thanh niên này đến tột cùng là làm từ cái gì đây? Cư nhiên dưới tình huống thảm liệt kia, còn có thể bình tĩnh giống hệt như là một cỗ máy móc vô cảm vậy, ngay cả một chút xíu sai lầm cũng không phạm phải. Đỗ Thiếu Khanh trầm mặc suy nghĩ trong lòng.
Hoàn toàn bất đồng với đám quan binh Sư đoàn Thiết giáp 7 đang trầm mặc quan sát con Robot MX màu đen kia đang chậm rãi rời đi, vị Sư Đoàn trưởng thiết huyết lãnh khốc này, tuy rằng nói với Hứa Nhạc một câu khích lệ ‘vất vả rồi’ vô cùng hiếm hoi, thế nhưng trong lòng của ông ta cũng không có bất cứ loại tâm tình cảm kích nào cả. Trong suy nghĩ của ông ta, Hứa Nhạc chính là một gã quân nhân Liên Bang. Tối nay Quân đội Liên Bang cần đến hắn, hắn lại có cái năng lực đó, theo lẽ thường thì phải nên chấp hành mệnh lệnh như thế. Nếu đổi lại là bản thân Đỗ Thiếu Khanh ông ta, ông ta cũng sẽ làm ra sự lựa chọn tuyệt đối giống như là Hứa Nhạc đã chọn vậy.
Sư Đoàn trưởng Đỗ Thiếu Khanh là một quân nhân sĩ quan Liên Bang vô cùng tiêu chuẩn. Tuy rằng ông ta ghét cay ghét đắng Hứa Nhạc, thế nhưng ông ta tuyệt đối sẽ tuân thủ nghiêm ngặt bổn phận của một quân nhân, tuyệt đối sẽ không ở trên chiến trường làm ra những chuyện tình lấy công báo thù tư, hay là những chuyện mờ ám gì cả.
Nhưng mà khi nhìn thấy con Robot MX màu đen kia đang dần dần biến mất bên trong màn đêm xa xa, trong lòng ông ta đột nhiên trào dâng lên một tia ý niệm vô cùng cổ quái trong đầu.
- Nếu như trong tương lai, có một ngày nào đó, Hứa Nhạc biến thành một gã địch nhân của Liên Bang, nếu như hắn ngồi trong con Robot MX đó, thì mình sẽ cần bao nhiêu người, mới có thể bắt giữ được hắn hoặc là… giết chết hắn? Một Đại đội hoặc là một Doanh đoàn? Hoặc là cần phải cả một Sư đoàn Thiết giáp 7?
o0o
Cái lão già kia, tồn tại vô hình, nhưng có mặt khắp nơi trên toàn bộ vũ trụ này, cùng với Bộ Chỉ Huy tiền tuyến Quân đội Liên Bang, cơ hồ đồng thời cùng một lúc, thông qua hai phương tiện liên lạc khác nhau, thông báo cho Hứa Nhạc biết, con đường đi đến Không cảng Lạc Khâu ở trước mặt lúc này đã hoàn toàn an toàn rồi. Các đơn vị bộ đội trên đường ranh giới khu vực Nam, Bắc bán cầu đang dùng tốc độ cao nhất di chuyển đến khu vực này để hỗ trợ Sư đoàn Thiết giáp 7. Hắn cùng với con Robot MX màu đen của hắn, hiện tại có thể nghỉ ngơi một chút rồi.
Hứa Nhạc thoáng khẽ rùng mình một cái, vô cùng khó khăn mà chật vật tháo rời từng mảnh hệ thống cảm ứng ý nghĩ nặng nề đang bám sát trên cơ thể mình xuống. Tâm trí của hắn lúc này đã có thể hoàn toàn thả lỏng, thế nhưng mặc dù chỉ tiến hành một chút động tác rất nhỏ này thôi, cũng khiến cho hắn rõ ràng cảm giác được, những sợi cơ bắp rải rác khắp nơi trong cơ thể mình lúc này truyền đến một cảm giác tê dại mãnh liệt. Loại cảm giác tê dại này, một khi đạt đến mức độ cực hạn nào đó, liền biến thành một cảm giác đau đơn khó có thể chịu đựng nổi, khiến cho hắn cũng không thể nhịn nổi, cặp môi đã mím chặt lại cũng phải phát ra một tiếng kêu rên nhàn nhạt.
Mồ hôi đổ ra khắp người hắn như suối giống như là vừa mới xông hơi xong vậy, theo thân thể trần trụi trên người hắn mà không ngừng chảy dài xuống, từ trong hệ thống cảm ứng ý nghĩ mà chảy ra, làm ướt đại bộ phận cái ghế ngồi bên dưới của khoang điều khiển, khiến cho không gian oi bức bên trong khoang điều khiển nhất thời tăng thêm rất nhiều mùi vị nồng nồng của mồ hôi, vô cùng khó ngửi.
May mắn là hệ thống lọc gió bên trong khoang điều khiển Robot MX đã được thiết kế vô cùng tốt. Hứa Nhạc vừa một mặc suy nghĩ như vậy, cũng vừa khó khăn chật vật mở ra, cái hòm lớn bên dưới, lấy ra bộ quần áo quân phục của bản thân, lấy một cái khăn, lại lau lau lung lung thân thể của mình một chút, sau đó nhanh chóng mặc lại quần áo. Mấy cái động tác đơn giản như thế này, khiến cho hắn đau đớn đến mức rên lên hừ hừ mấy tiếng.
Trên khuôn mặt tái nhợt của hắn, lúc này nổi lên một mảnh đỏ ửng, rõ ràng là rất đau đớn. Hứa Nhạc nặng nề hít thở nhanh mấy cái, cảm giác được những luồng đau nhức, mỏi mệt cùng với đối khát cùng cực này giống như là sắp sửa đánh bại chính mình rồi. Nhưng mà Không cảng Lạc Khâu còn một khoảng rất xa nữa mới có thể đến nơi được…
Đưa tay mò mẫm trong cái túi quân phục của mình ra một gói thuốc lá hiệu ba số 7, lúc này sớm đã bị đè đến mức biến hình, Hứa Nhạc dùng hai đầu ngón tay run rẩy của mình đốt nhanh một điếu thuốc, có chút tham lam cùng với gấp gáp hút nhanh một ngụm, sau đó phun ra một cách sảng khoái bên trong khoang điều khiển Robot chật hẹp.
Mãi cho đến lúc này hắn mới chợt nhớ ra, đối tượng mà bản thân mình có nhiệm vụ phải bảo hộ, cô gái thần tượng quốc dân Liên Bang kia, hiện tại vẫn còn đang ngồi ở bên cạnh mình.
Ngàn dặm bôn ba, con Robot MX màu đen trên con đường trốn chạy liên miên, trải qua một trận đại chiến bên trong sơn cốc, bạo phát mà giết địch… Một màn liên tiếp những cảnh tượng trong buổi tối ngày hôm nay, đã sớm kích thích khiến cho khuôn mặt nhỏ nhắn của Giản Thủy Nhi sớm đã trở nên trắng bệch. Nhất là trình độ điều khiển con Robot tinh diệu đến cùng cực mà Hứa Nhạc thể hiện ra lúc nãy, càng làm cho cặp mắt của cô con gái trở nên sáng bừng lên, ngắm nhìn như ngây ngốc.
Cô thiếu nữ này tuy rằng rất dũng cảm, nhưng dù sao cũng không phải là những gã hán tử tâm lý làm bằng sắt thép, hay là những gã quân nhân chuyên nghiệp ăn to nói lớn, to gan lớn mật, thân thể của cô ta cũng sớm đã suy yếu đến cực điểm rồi.
Lúc này cô thiếu nữ đang đưa tay che ngực lại, dồn nén cơn tức ngực buồn nôn trong lòng ngực xuống. Đột nhiên nhìn thấy gã nam nhân trẻ tuổi, lúc này đã trở thành thần tượng trong lòng mình, đang ngồi ngay bên cạnh thoáng đưa một điếu thuốc đã đốt sẵn qua cho mình. Cô nàng theo bản năng đưa tay ra đón lấy, sau một chút thoáng khẽ cứng đờ người, rồi mới cẩn cẩn thận thận kẹp vào trong hai ngón tay của mình.
Hai ngón tay mảnh khảnh của cô thiếu nữ không ngừng run rẩy, động tác kẹp điếu thuốc lá nhìn qua có vẻ cứng ngắc, có vẻ lạ lẫm. Vì để che dấu đi sự bối rối của mình, cô nàng đưa lên miệng, hút mạnh một ngụm, sau đó bắt đầu… ho khan một trận sặc sụa.
Ở trên khỏa tinh cầu biên thùy vũ trụ tràn ngập thiết huyết lửa đạn khủng bố thế này, nơi mà một viên đạn vĩnh viễn luôn mạnh mẽ hơn bất cứ đạo lý nào này, chân chính có thể quyết định hết thảy tất cả mọi thứ, chính là hai chữ ‘thực lực’. Mà cụ thể hơn nữa, trong một hồi phục kích trong khu vực Tây Nam tinh cầu tối hôm nay, hoặc là trong cái chiến dịch đột kích mạnh mẽ này, chân chính quyết định hết thảy mọi thứ… chính là tính năng của con Robot.
Đại đội Robot Đặc chủng Nguyệt Lang Quân đoàn Phong Lâm Quân viễn chinh Đế Quốc… Đây là một chuỗi tên rất rất dài… Nhưng cái tên dài thông thường là đại biểu cho tầm quan trọng lớn lao. Những từ ngữ này có thể dùng để xác nhận trình độ thao tác điều khiển những con Robot của đám phi công Đế Quốc này phi thường vĩ đại, phi thường tinh chuẩn. Trình độ của bọn họ khẳng định là phải cao hơn tiêu chuẩn điều khiển Robot của Doanh đoàn Robot Sư đoàn Thiết giáp 7, ít nhất cũng không có khả năng yếu ớt hơn so với bọn họ. Nhưng mà hơn một trăm đầu Robot Nguyệt Lang thế hệ thứ ba của Đế Quốc, đối mặt với hai mươi mấy con Robot MX thế hệ mới của Quân đội Liên Bang, lại cũng thảm bại thành một mảnh sắt vụn rỉ sét, không có bất cứ năng lực hoàn thủ nào cả.
Những thanh âm chiến hỏa cùng với tiến nổ mạnh ở bốn phía trong sơn cốc trong khoảng thời gian cực ngắn đã hoàn toàn ngừng lại, toàn trường là một mảnh yên lặng. Sư đoàn Thiết giáp 7 đang rất nhanh tiến hành dọn dẹp chiến trường bên ngoài. Trong toàn bộ khu vực chiến trường sơn cốc này, chỉ còn lại bên dưới khu vực dốc thoải bên dưới sơn cốc kia, hơn mười con Robot Nguyệt Lang Đế Quốc đã thảm hại đến mức không thể nào chịu đựng nổi nữa… Mười hai con Robot này đã bị bao vây dày đặc bởi hơn hai mươi con Robot MX của Liên Bang cùng với vô số những hỏa lực hạng nặng của đơn vị bộ đội Liên Bang. Những con Robot Nguyệt Lang màu xanh đen, ngày xưa vốn vô cùng cường hãn, nặng nề, xinh đẹp, lúc này thế nhưng lại mang theo một dáng vẻ mỏi mệt, yếu ớt, tuyệt đối không hề có chút xíu hy vọng có khả năng đột phá vòng vây nào cả.
Một hồi chiến tranh xảy ra giữa Liên Bang cùng với Đế Quốc, là một hồi chiến tranh thiết huyết sinh tử đã ngưng kết thực lực trong suốt hơn mười năm trời rồi. Trong một hồi chiến tranh này, đã đổ vào đó sinh mệnh của hơn mười ngàn vạn người của cả hai phe. Cả hai bên vì một chút lợi thế, đã lạnh như băng mà mạnh mẽ cứng rắn đối mặt trực diện với nhau, đè ép, áp lực khiến cho trái tim cùng với tâm địa của song phương cùng đều trở nên lạnh như băng đồng thời cứng rắn như sắt thép vậy.
Ở trong mắt những người Liên Bang, thì đám người Đế Quốc là một đám dã thú. Còn ở trong mắt những người Đế Quốc, thì đám người Liên Bang chính là một loại dị chủng dối trá mà tàn nhẫn. Hai cái dân tộc có cùng hình dáng, cùng sinh mệnh kia sớm đã vạch ra ở chính giữa mình một đạo ngăn cách vô cùng sâu sắc mà không thể nào lý giải nổi, cũng vĩnh viễn không thể nào lấp bằng được. Hơn mười năm qua đi, cả hai gã hàng xóm này đã trải qua bao nhiêu hồi chiến tranh thảm liệt, đã biến thành tình huống ngươi sống ta chết, ở trong một mảnh vũ trụ bao la, tiến hành một hồi chiến tranh chủng tộc huyết tinh tràn ngập không gian, nhưng cũng không bởi vì bất kỳ một mục đích cụ thể nào cả.
Con người vĩnh viễn cũng sẽ không chấp nhận làm một con heo đầu hàng. Đây là một cái đạo lý vô cùng đơn giản, ai ai cũng có thể hiểu được. Cho nên đám người Đế Quốc cũng không có khả năng đầu hàng đám người Liên Bang. Hơn mười đầu Robot Nguyệt Lang thế hệ thứ ba của Quân đội Đế Quốc đã lâm vào con đường tuyệt vọng cuối cùng, phát ra một thanh âm kim loại ma sát chói tai cuối cùng, tuyệt vọng mà điên cuồng khởi xướng một hồi thế công mãnh liệt cuối cùng.
Mà lần công kích mãnh liệt cuối cùng này, cũng vẫn như cũ là hướng về phía con Robot MX màu đen của Hứa Nhạc đang đứng ở ngay chính giữa bọn họ. Mà ở xa xa bên ngoài, hai mươi mấy đầu Robot MX màu đen của Sư đoàn Thiết giáp 7 cơ hồ là đồng thời từ trên đỉnh con dốc thoải kia mà dùng tốc độ nhanh nhất phóng vọt xuống dưới.
Đây là một màn hình ảnh hai vòng tròn hướng tâm tuyệt mỹ, vòng tròn nhỏ thu hẹp, vòng tròn lớn bên ngoài cũng không ngừng thu hẹp lại. Thế nhưng một màn hình ảnh này lại cũng không làm cho người ta có một loại cảm giác hoang đường cùng với buồn cười, mà là chỉ có một cảm giác điên cuồng, lãnh khốc cùng với tử vong mãnh liệt, còn có một mảnh ý niệm thảm thiết rõ ràng toát ra từ trong mỗi một phiến bụi mù bốc lên bên trong sơn cốc kia.
Thảm thiết. Đây chính là cái hình ảnh hình dung đối với một luồng công kích cuối cùng của đám Robot Nguyệt Lang Đế Quốc vô cùng quang vinh mà thảm liệt kia. Những thanh âm kim chúc va chạm cự đại không ngừng vang lên bên trong sơn cốc. Tiếp theo đó là những thanh âm nổ mạnh, vang vọng liên tục. Hơn mười đám mây bụi bốc lên, giống hệt như hơn mười cái nấm màu xám khổng lồ dần dần mọc lớn lên bên dưới cái dốc thoải của sơn cốc.
o0o
Hứa Nhạc chậm rãi gỡ xuống cái mũ điều khiển trên đầu mình, im lặng nhìn về phía con Robot Nguyệt Lang thế hệ thứ ba của Quân đội Đế Quốc cuối cùng cách đó không xa, nặng nề mà ngã thẳng xuống mặt đất. Nhìn thấy cái khoang điều khiển đã tự động phát nổ thảm hại bên trong con Robot kia, tâm tình có chút biến đổi kỳ dị. Hắn hoàn toàn có thể hiểu được hành động quyết tử không đầu hàng của đám quân nhân Đế Quốc, chỉ là không thể nào tưởng tượng nổi, một đám quân nhân kia, dùng thời gian gần bảy năm trời, đi đến một tinh cầu tha hương xa xôi cố hương, đến tột cùng là dựa vào lý niệm như thế nào, có thể không hề thay đổi sắc mặt, tiến hành cuộc chiến tranh xâm lược vô sỉ đối với Liên Bang, đối với con dân của Liên Bang tiến hành giết hại điên cuồng mà thảm thiết, cho đến cuối cùng lại lựa chọn tự kết thúc sinh mệnh của mình như vậy.
Chẳng lẽ là đám người Đế Quốc thật sự trời sinh chính là lãnh huyết vô tình như thế hay sao? Hay là nói chính là cái xã hội Hoàng quyền kia, tạo thành một sự sùng bái cuồng nhiệt đối với Hoàng đế Đế Quốc, lại khiến cho vô số người biến thành kẻ điên như thế sao?
Hơn mười con Robot Nguyệt Lang màu xanh đen của Đế Quốc còn sót lại, khí thế đã sớm tiêu tan đến mức tận cùng, phát động một hồi xung phong công kích cuối cùng trước khi tự sát kia, cũng không hề tạo thành bất cứ thương tổn nào quá lớn đối với con Robot MX màu đen do Hứa Nhạc điều khiển cả. Hắn đã dùng tốc độ nhanh nhất thoát ly khỏi chiến trường, sau đó cũng không có thêm sức lực để mà trợ giúp Doanh đoàn Robot Sư đoàn Thiết giáp 7 tiến hành tác chiến nữa. Hắn chỉ có thể dùng cặp mắt của mình lặng yên quan sát, trong lòng thì lặng im suy nghĩ mà thôi.
Thời gian ba phút cuối cùng cũng đã chấm dứt. Sư đoàn Thiết giáp 7 đã tiêu diệt hoàn toàn chỉnh biên Đại đội Robot Nguyệt Lang của Quân viễn chinh Đế Quốc. Hệ thống quấy nhiễu tín hiệu điện tử sóng ngắn cường độ cao bao trùm toàn bộ chiến trường kia rốt cuộc cũng đã đình chỉ. Bên trong hệ thống thông tin nội bộ của con Robot MX chợt truyền đến thanh âm của Sư Đoàn trưởng Đỗ Thiếu Khanh, thanh âm này vẫn như cũ là lạnh lùng, không một chút cảm giác nào:
- Vất vả rồi!
Hứa Nhạc thoáng có chút khẽ rùng mình một cái, thế nhưng cũng không có mở miệng trả lời bất cứ cái gì. Bàn tay hắn nhẹ nhàng thôi động thanh điều khiển, để con Robot MX màu đen chậm rãi xoay người lại trên con dốc thoải bên trong sơn cốc, rời khỏi khu vực dọn dẹp hiện trường của Doanh đoàn Robot Sư đoàn Thiết giáp 7, trầm mặc mà nặng nề hướng về phía bên ngoài sơn cốc chậm rãi đi ra.
Hai mươi mấy đầu Robot MX màu đen của Sư đoàn Thiết giáp 7, lúc này đang tiến hành dọn dẹp chiến trường cuối cùng. Bọn họ không ngừng tìm tòi bên trong những khoang điều khiển đã nổ tung méo mó nghiêm trọng kia, muốn tìm xem có còn gã quân nhân nào của Quân đội Đế Quốc còn sống sót hay không. Nhưng mà bọn họ cũng đều phát hiện ra hoàn toàn phí công. Ngay trong thời điểm này, bọn họ phát hiện ra đầu Robot MX màu đen của Quân đội Liên Bang, con Robot đã phát huy ra tác dụng quang trọng nhất trong hồi chiến tranh tối hôm nay kia, đang lặng lẽ rời đi.
Hai mươi mấy đầu Robot MX màu đen cơ hồ là đồng thời cực kỳ ăn ý, nhất thời đình chỉ mọi động tác hiện tại của mình, cùng với thanh âm điện cơ cùng với thanh âm dịch áp vận chuyển chậm rãi, hướng về phía con Robot MX màu đen đang chậm rãi đi xuống triền núi kia, tiến hành một động tác kính chào theo nghi thức Quân đội Liên Bang, sau đó trầm mặc đứng nhìn nó đi xa, mãi cho đến lúc nó khuất dạng phía sau sơn cốc mới tiếp tục công việc dở dang của mình.
Mãi cho đến thời điểm này, tuyệt đại đa số quan binh, sĩ quan của Sư đoàn Thiết giáp 7 cũng đều không biết gã phi công ở bên trong con Robot MX màu đen đã tạo thành một hồi kỳ công này là ai. Nhưng mà điều này cũng hoàn toàn không gây ảnh hưởng đến tia kính ý của bọn họ đối với con Robot MX màu đen này. Bên trong chiến khu trên đỉnh núi lúc này còn gần một chỉnh biên Sư đoàn, những đơn vị bộ binh trọng trang cùng với nhóm pháo binh đều từ trong trận địa tác chiến của mình chậm rãi đi ra, vừa chuẩn bị các công tác bắt đầu chiến đấu kế tiếp ngay sau đó, vừa nghiêng người, mang theo sự sùng kính vô hạn nhìn theo đầu Robot MX màu đen kia chậm rãi rời đi.
Nhìn theo con Robot MX màu đen kia rời đi còn có rất nhiều người khác nữa. Tựa như là ở bên trong đại sảnh chỉ huy của Bộ Chỉ Huy tiền tiến Quân đội Liên Bang, ở khu vực Nam bán cầu xa xa kia, đám quân nhân sĩ quan có mặt ở đó cũng đã là một mảnh khiếp sợ không nói nên lời.
Ở trên một đỉnh núi nào đó trong Hoàng Sơn Lĩnh, trong Sư Bộ yên tĩnh, Đỗ Thiếu Khanh cũng đã lặng lẽ gỡ xuống cặp kính râm trên mặt của mình, nhìn chằm chằm vào màn hình trước mặt. Trên cái màn hình đó chính là hình ảnh con Robot MX màu đen đang nặng nề, thậm chí có cứng ngắc chậm rãi bước đi, trên mặt ông ta cũng đã là một mảnh trầm mặc.
Hệ thống Máy vi tính Trung ương lúc này đã tính toán xong tình hình chiến báo. Hứa Nhạc điều khiển con Robot MX màu đen kia, trong một buổi tối hôm nay, đã giây sát một đầu Robot Nguyệt Lang Đế Quốc thế hệ thứ tư, hủy diệt năm đầu Robot Nguyệt Lang Đế Quốc thế hệ thứ ba, khiến cho bốn đầu Robot Nguyệt Lang Đế Quốc thế hệ thứ ba mất hoàn toàn khả năng chiến đấu… Tương đương mà nói, một mình hắn điều khiển con Robot MX màu đen, đã xử lý đi một phần mười tổng lực chiến đấu của Đại đội Robot Nguyệt Lang Quân viễn chinh Đế Quốc rồi.
Cặp mày của Đỗ Thiếu Khanh thoáng có chút khẽ nheo chặt lại. Trong giờ khắc này, hắn đột nhiên nhớ tới một gã quân nhân thiếu niên, ngay tại thời điểm này chắc cũng là đang ở trên một khỏa tinh cầu nào đó xa xôi nơi này. Gã thiếu niên kia cũng giống như là Hứa Nhạc vậy, cũng mang quân hàm Trung Tá… Trong thời gian năm năm nhập ngũ của hắn, trên bản ghi chép chiến công của Lý Cuồng Nhân, có một thành tích tuyệt vời chính là đã hủy diệt hơn một trăm đầu Robot của Quân đội Đế Quốc. Bản chiến công như thế này, hiển nhiên không thể nghi ngờ chính là một con số vô cùng biến thái trong lịch sử Quân đội Liên Bang. Nhưng mà ngày hôm nay, chỉ ngắn ngủi trong mấy giờ đồng hồ, Hứa Nhạc điều khiển một con Robot, liền đã hủy diệt một mạch sáu con Robot. Nếu cứ theo tốc độ này mà tính, có lẽ nếu muốn đuổi theo Lý Cuồng Nhân cũng không phải là chuyện không có khả năng.
Đương nhiên, Lý Phong trong thời gian năm năm này, cơ bản đều là liên tục chấp hành những nhiệm vụ đặc chủng. Hơn nữa cái mà hắn đối mặt, thông thường đều là những gã siêu cấp phi công của Doanh đoàn Robot Đặc chủng Hoàng gia Đế Quốc, nếu đem thành tích đó mà tiến hành so sánh, quả thật có chút không công bằng.
Chân chính khiến cho cặp mày của Đỗ Thiếu Khanh phải nhăn tít lại, cũng không phải là chiến tích kinh diễm điều khiển con Robot MX màu đen giây sát một đầu Robot Nguyệt Lang thế hệ thứ tư, cũng không phải là thời điểm bạo phát tả xung hữu đột giết địch, mà chính là cảnh tượng cuối cùng, con Robot MX màu đen chống đỡ giữa vòng vây của mười sáu con Robot Nguyệt Lang Đế Quốc, đang không ngừng điên cuồng liều mạng công kích kia.
Trong quá trình chống đỡ cuối cùng đó, con Robot MX màu đen cũng không có thể tiêu diệt thêm bất cứ con Robot Nguyệt Lang nào nữa, ngược lại chống đỡ còn có chút chật vật cùng với nguy hiểm nữa. Nhưng mà dưới hoàn cảnh những con Robot Nguyệt Lang Đế Quốc không ngừng điên cuồng liều chết công kích, con Robot MX màu đen lại làm được một chuyện tình nhìn qua cực kỳ đơn giản, nhưng lại khiến cho kẻ khác phải cực kỳ giật mình thảng thốt, chính là còn có thể sinh tồn, sống sót đi ra.
Ánh mắt của Đỗ Thiếu Khanh tinh chuẩn mà nhạy cảm đến thế nào? Hắn rõ ràng có thể cảm nhận được, vào tình huống đó, chỉ cần Hứa Nhạc làm ra bất cứ phán đoán sai lầm này, thao tác chỉ cần chậm chạp lại một phần ngàn giây, liền có thể bị đám Robot Nguyệt Lang Đế Quốc đang vô cùng điên cuồng kia bám lấy, không có khả năng tránh né, sau đó sẽ chẳng phân biệt địch ta, đổ hết tất cả những hỏa lực công kích có thể có của mình vào trong đó, tiến hành một hồi công kích đồng quy ư tận…
Thần kinh của gã thanh niên này đến tột cùng là làm từ cái gì đây? Cư nhiên dưới tình huống thảm liệt kia, còn có thể bình tĩnh giống hệt như là một cỗ máy móc vô cảm vậy, ngay cả một chút xíu sai lầm cũng không phạm phải. Đỗ Thiếu Khanh trầm mặc suy nghĩ trong lòng.
Hoàn toàn bất đồng với đám quan binh Sư đoàn Thiết giáp 7 đang trầm mặc quan sát con Robot MX màu đen kia đang chậm rãi rời đi, vị Sư Đoàn trưởng thiết huyết lãnh khốc này, tuy rằng nói với Hứa Nhạc một câu khích lệ ‘vất vả rồi’ vô cùng hiếm hoi, thế nhưng trong lòng của ông ta cũng không có bất cứ loại tâm tình cảm kích nào cả. Trong suy nghĩ của ông ta, Hứa Nhạc chính là một gã quân nhân Liên Bang. Tối nay Quân đội Liên Bang cần đến hắn, hắn lại có cái năng lực đó, theo lẽ thường thì phải nên chấp hành mệnh lệnh như thế. Nếu đổi lại là bản thân Đỗ Thiếu Khanh ông ta, ông ta cũng sẽ làm ra sự lựa chọn tuyệt đối giống như là Hứa Nhạc đã chọn vậy.
Sư Đoàn trưởng Đỗ Thiếu Khanh là một quân nhân sĩ quan Liên Bang vô cùng tiêu chuẩn. Tuy rằng ông ta ghét cay ghét đắng Hứa Nhạc, thế nhưng ông ta tuyệt đối sẽ tuân thủ nghiêm ngặt bổn phận của một quân nhân, tuyệt đối sẽ không ở trên chiến trường làm ra những chuyện tình lấy công báo thù tư, hay là những chuyện mờ ám gì cả.
Nhưng mà khi nhìn thấy con Robot MX màu đen kia đang dần dần biến mất bên trong màn đêm xa xa, trong lòng ông ta đột nhiên trào dâng lên một tia ý niệm vô cùng cổ quái trong đầu.
- Nếu như trong tương lai, có một ngày nào đó, Hứa Nhạc biến thành một gã địch nhân của Liên Bang, nếu như hắn ngồi trong con Robot MX đó, thì mình sẽ cần bao nhiêu người, mới có thể bắt giữ được hắn hoặc là… giết chết hắn? Một Đại đội hoặc là một Doanh đoàn? Hoặc là cần phải cả một Sư đoàn Thiết giáp 7?
o0o
Cái lão già kia, tồn tại vô hình, nhưng có mặt khắp nơi trên toàn bộ vũ trụ này, cùng với Bộ Chỉ Huy tiền tuyến Quân đội Liên Bang, cơ hồ đồng thời cùng một lúc, thông qua hai phương tiện liên lạc khác nhau, thông báo cho Hứa Nhạc biết, con đường đi đến Không cảng Lạc Khâu ở trước mặt lúc này đã hoàn toàn an toàn rồi. Các đơn vị bộ đội trên đường ranh giới khu vực Nam, Bắc bán cầu đang dùng tốc độ cao nhất di chuyển đến khu vực này để hỗ trợ Sư đoàn Thiết giáp 7. Hắn cùng với con Robot MX màu đen của hắn, hiện tại có thể nghỉ ngơi một chút rồi.
Hứa Nhạc thoáng khẽ rùng mình một cái, vô cùng khó khăn mà chật vật tháo rời từng mảnh hệ thống cảm ứng ý nghĩ nặng nề đang bám sát trên cơ thể mình xuống. Tâm trí của hắn lúc này đã có thể hoàn toàn thả lỏng, thế nhưng mặc dù chỉ tiến hành một chút động tác rất nhỏ này thôi, cũng khiến cho hắn rõ ràng cảm giác được, những sợi cơ bắp rải rác khắp nơi trong cơ thể mình lúc này truyền đến một cảm giác tê dại mãnh liệt. Loại cảm giác tê dại này, một khi đạt đến mức độ cực hạn nào đó, liền biến thành một cảm giác đau đơn khó có thể chịu đựng nổi, khiến cho hắn cũng không thể nhịn nổi, cặp môi đã mím chặt lại cũng phải phát ra một tiếng kêu rên nhàn nhạt.
Mồ hôi đổ ra khắp người hắn như suối giống như là vừa mới xông hơi xong vậy, theo thân thể trần trụi trên người hắn mà không ngừng chảy dài xuống, từ trong hệ thống cảm ứng ý nghĩ mà chảy ra, làm ướt đại bộ phận cái ghế ngồi bên dưới của khoang điều khiển, khiến cho không gian oi bức bên trong khoang điều khiển nhất thời tăng thêm rất nhiều mùi vị nồng nồng của mồ hôi, vô cùng khó ngửi.
May mắn là hệ thống lọc gió bên trong khoang điều khiển Robot MX đã được thiết kế vô cùng tốt. Hứa Nhạc vừa một mặc suy nghĩ như vậy, cũng vừa khó khăn chật vật mở ra, cái hòm lớn bên dưới, lấy ra bộ quần áo quân phục của bản thân, lấy một cái khăn, lại lau lau lung lung thân thể của mình một chút, sau đó nhanh chóng mặc lại quần áo. Mấy cái động tác đơn giản như thế này, khiến cho hắn đau đớn đến mức rên lên hừ hừ mấy tiếng.
Trên khuôn mặt tái nhợt của hắn, lúc này nổi lên một mảnh đỏ ửng, rõ ràng là rất đau đớn. Hứa Nhạc nặng nề hít thở nhanh mấy cái, cảm giác được những luồng đau nhức, mỏi mệt cùng với đối khát cùng cực này giống như là sắp sửa đánh bại chính mình rồi. Nhưng mà Không cảng Lạc Khâu còn một khoảng rất xa nữa mới có thể đến nơi được…
Đưa tay mò mẫm trong cái túi quân phục của mình ra một gói thuốc lá hiệu ba số 7, lúc này sớm đã bị đè đến mức biến hình, Hứa Nhạc dùng hai đầu ngón tay run rẩy của mình đốt nhanh một điếu thuốc, có chút tham lam cùng với gấp gáp hút nhanh một ngụm, sau đó phun ra một cách sảng khoái bên trong khoang điều khiển Robot chật hẹp.
Mãi cho đến lúc này hắn mới chợt nhớ ra, đối tượng mà bản thân mình có nhiệm vụ phải bảo hộ, cô gái thần tượng quốc dân Liên Bang kia, hiện tại vẫn còn đang ngồi ở bên cạnh mình.
Ngàn dặm bôn ba, con Robot MX màu đen trên con đường trốn chạy liên miên, trải qua một trận đại chiến bên trong sơn cốc, bạo phát mà giết địch… Một màn liên tiếp những cảnh tượng trong buổi tối ngày hôm nay, đã sớm kích thích khiến cho khuôn mặt nhỏ nhắn của Giản Thủy Nhi sớm đã trở nên trắng bệch. Nhất là trình độ điều khiển con Robot tinh diệu đến cùng cực mà Hứa Nhạc thể hiện ra lúc nãy, càng làm cho cặp mắt của cô con gái trở nên sáng bừng lên, ngắm nhìn như ngây ngốc.
Cô thiếu nữ này tuy rằng rất dũng cảm, nhưng dù sao cũng không phải là những gã hán tử tâm lý làm bằng sắt thép, hay là những gã quân nhân chuyên nghiệp ăn to nói lớn, to gan lớn mật, thân thể của cô ta cũng sớm đã suy yếu đến cực điểm rồi.
Lúc này cô thiếu nữ đang đưa tay che ngực lại, dồn nén cơn tức ngực buồn nôn trong lòng ngực xuống. Đột nhiên nhìn thấy gã nam nhân trẻ tuổi, lúc này đã trở thành thần tượng trong lòng mình, đang ngồi ngay bên cạnh thoáng đưa một điếu thuốc đã đốt sẵn qua cho mình. Cô nàng theo bản năng đưa tay ra đón lấy, sau một chút thoáng khẽ cứng đờ người, rồi mới cẩn cẩn thận thận kẹp vào trong hai ngón tay của mình.
Hai ngón tay mảnh khảnh của cô thiếu nữ không ngừng run rẩy, động tác kẹp điếu thuốc lá nhìn qua có vẻ cứng ngắc, có vẻ lạ lẫm. Vì để che dấu đi sự bối rối của mình, cô nàng đưa lên miệng, hút mạnh một ngụm, sau đó bắt đầu… ho khan một trận sặc sụa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.