Quyển 2 - Chương 144: Kể chuyện xưa
Miêu Nị
30/03/2013
- Tôi có một biệt hiệu, gọi là Hắc Ngọc Lan...
Bạch Ngọc Lan hạ giọng nhỏ nhẹ nói. Con dao găm nhỏ nhắn kia, dưới bàn tay thanh tú của hắn không ngừng xoay tròn đẹp mắt, sắc bén như nước, nhưng lại không phát ra bất cứ tiếng động nào.
- Tôi 15 tuổi bắt đầu tòng quân, trong Quân đội đã được 10 năm, tham gia 134 lần nhiệm vụ, cho nên trong Quân đội, mọi người đều cho rằng tôi là một lão binh nhiều kinh nghiệm.
Thanh âm Bạch Ngọc Lan vẫn như trước vô cùng ôn nhu. Hắn chỉ là đang muốn nhắc nhở Hứa Nhạc cẩn thận một chút. Dù sao thì đối phương trên danh nghĩa vẫn là Chủ quản Kỹ thuật, chung quy cũng không có khả năng thật sự ra tay được. Chỉ là trong Quân đội cũng có quy tắc riêng của Quân đội, mặc dù Tiểu đội 7 đã bị rẻ rúng, trục xuất đến nông trường Tổng bộ của Công ty Bảo an Tịnh Thủy, nhưng vẫn như trước phải dựa theo quy tắc mà làm việc.
Hơn nữa, gã Thiếu Úy văn phòng trẻ tuổi trước mặt Bạch Ngọc Lan này rõ ràng cũng có chút kỳ quái, hắn cũng không hoàn toàn nhìn thấu được đối phương.
Hứa Nhạc híp mắt, nhìn chằm chằm vào con dao găm nhỏ nhắn màu đen tuyền đang nhảy múa trong tay của Bạch Ngọc Lan, không biết hắn dùng cách gì mà có thể khiến nó nhảy nhót qua lại trên hai bàn tay, lắng nghe lời nói không nhanh không chậm của hắn. Hứa Nhạc cũng không có thể hiện ra cảm xúc mãnh liệt nào cả, chỉ là hai chân chậm rãi đạp nhẹ lên mặt sàn bằng xi măng, lòng bàn chân vững vàng đạp trên mặt đất.
Hắn quay đầu đi, hít sâu một hơi, hai chân rất nhanh run rẩy lên, đạp mạnh xuống mặt đất một cái, khiến cho một ít tro bụi bốc lên, dùng một loại tốc độ nhanh đến không tưởng tượng nổi, toàn bộ thân thể đã phóng thẳng về phía Bạch Ngọc Lan.
Hai chân hắn nhìn qua như là đang run rẩy, trên thực tế là đang di động cực nhanh, chỉ là tốc độ di động quá nhanh, nên nhìn qua có cảm giác khiến cho người ta hoa mắt.
Phốc một tiếng, thanh dao găm nhỏ nhắn trong tay của Bạch Ngọc Lan đã tà tà bổ xuống, hóa thành một đạo lưu quang, lần đầu tiên phát ra tiếng vang khiến cho người ta sợ hãi.
Ngay khi thực hiện động tác này, đồng tử Bạch Ngọc Lan co rút lại một chút, mũi giày chợt chấm nhẹ xuống mặt đất, cả người cong lại, rất nhanh phóng ngược về phía sau.
Hắn biết gã Chủ quản Kỹ thuật Hứa Nhạc này có chút vấn đề, cho nên hôm nay hắn mới thử đối phương một chút. Nhưng thật không ngờ đối phương vừa động, cư nhiên lại có thể bộc phát ra tốc độ cực kỳ nhanh đến như vậy. Càng quan trọng hơn chính là, cỗ khí thế bên trong luồng tốc độ khủng khiếp kia.
Bạch Ngọc Lan đột nhiên cảm giác được một cỗ khí tức nguy hiểm mà chỉ ở trên chiến trường hắn mới cảm giác được. Hắn không nói hai lời, cánh tay lại chém về phía trước một cái, còn thân thể thì lùi về phía sau.
Phốc phốc phốc ba tiếng, thân thể Hứa Nhạc giống như theo bản năng mà tránh né. Lúc vừa mới phóng tới, hai chân hắn rất nhanh di động, còn nửa phần thân trên lại vô cùng ổn định dị thường. Lúc này vọt tới trước người Bạch Ngọc Lan, hai chân của hắn lại giống như là mọc rễ vậy, nửa thân trên lại bắt đầu tiến hành di động trong phạm vi nhỏ tiến hành né tránh chuẩn xác mà hữu hiệu.
Con dao găm thanh tú trong tay của Bạch Ngọc Lan, trong không gian của Phòng Quân Giới âm u, giống như là ngẫu nhiên hiện lên như một tia chớp vậy, phút chốc xuất hiện, chợt biến mất... Đôi bàn tay thanh tú kia tựa hồ như là có ma lực vậy, có thể đem một con dao găm bình thường đùa giỡn trong lòng bàn tay vậy, chơi đùa đến một cảnh giới như thế.
Phốc một tiếng, lớp áo tại đầu vai của Hứa Nhạc bị chém rách thành một đường lớn. Mà cả người hắn cũng đã phóng tới sát lòng ngực của Bạch Ngọc Lan. Tay trái của hắn huơ ngang, đẩy ra một dao âm hiểm thứ hai của Bạch Ngọc Lan, tay phải đấm thẳng vào cổ của đối phương.
Bạch Ngọc Lan chợt hú lên một tiếng quái dị, cổ tay phải vừa chuyển một cái, đã từ phía dưới cánh tay trái của Hứa Nhạc chui qua. Con dao găm chợt lóe lên một tia hàn quang, phát ra một tia quang mang cực nhỏ, liền đâm tới cạnh mang tai của Hứa Nhạc. Một đâm này thật sự phải nói là nhanh và tàn nhẫn khó nói nên lời.
Lúc đầu cũng không có nói đây là cuộc chiến sinh tử, nhưng mà con dao găm của Bạch Ngọc Lan rõ ràng là vô cùng âm lãnh, vô cùng nguy hiểm. Hứa Nhạc vẫn trầm mặc không nói lời nào, động thủ cũng không chút lưu tình, mạnh mẽ dứt khoát. Hai người vừa mới va chạm nhau một cái, liền biết đối phương tuyệt đối không phải thiện nam tín nữ gì, cũng bộc phát ra một chiến ý không thể nói rõ ràng. Nhưng ở thời điểm này, cả hai người đều cảm giác được một mảnh hàn ý, cũng không ai dám chậm tay lại chút nào.
Hứa Nhạc nhìn con dao găm sáng lóa kia lòn qua cánh tay trái mình đâm lên, cổ tay trái khẽ lật mạnh một cái liền hất tay của Bạch Ngọc Lan ra ngoài. Đúng là chiêu thức khó coi nhất trong mười tư thế quái dị mà Đại thúc đã truyền cho mình, giống như là người ta phất ống tay áo, hoặc giống như một người đàn bà chanh chua giận chồng, hất cánh tay ông chồng đang muốn ôm lấy mình ra.
Động tác mặc dù nhìn có chút khó coi một chút, nhưng lại tuyệt đối hữu hiệu. Cánh tay trái cứng rắn y hệt như sắt đá trực tiếp đánh vào cổ tay phải của Bạch Ngọc Lan, phát ra một thanh âm bốp cực mạnh.
Bạch Ngọc Lan cũng không có kêu rên, chỉ là sắc mặt có chút trắng bệch, co chân lên đạp mạnh lên bụng Hứa Nhạc. Cánh tay phải bị hất lên giữa không trung, cũng đã trực tiếp chém mạnh một dao xuống mi tâm của Hứa Nhạc, tự hồ như muốn dùng đạo hàn quang kia, chém cho cặp mày giống như phi đao của đối thủ bị gãy làm đôi vậy.
Hứa Nhạc lại căn bản không có để ý đến con dao găm đã chém xuống đến đỉnh đầu của mình, dưới chân khẽ đạp mạnh một cái, gắt gao đẩy mạnh lên mặt đất, đẩy thân thể của mình phóng tới gần thân thể đang không ngừng lui về phía sau của Bạch Ngọc Lan. Trong thời gian cực ngắn, hai cánh tay giống như là hai nắm đấm bằng thép vậy, mạnh mẽ đập mạnh về phía lồng ngực của đối thủ.
Bốp bốp bốp bốp, thanh âm trầm đục không ngừng vang lên. Tay trái của Bạch Ngọc Lan chém mạnh xuống hai nắm tay giống như tia chớp kia đang đánh về phía ngực mình. Thế nhưng hắn phát hiện ra cũng không có cách nào ngăn cản nổi. Phát ra một tiếng rên nhẹ, thanh dao găm trên tay phải chợt thay đổi phương hướng. Hắn cúi đầu xuống, mím môi chặt lại, trên khuôn mặt thanh tú hiện lên một tia sát ý. Phốc một tiếng, luồng hàn quang trên cánh tay phải của hắn chợt vẽ thành một đường cong lớn trên đầu Hứa Nhạc.
Ngay khi cái đường cong lớn kia gần như hoàn thành, mũi nhọn của con dao găm sắt bén kia đã lặng yên không một tiếng động đi tới cách động mạch trên gáy Hứa Nhạc khoảng một tấc, tựa hồ bất cứ lúc nào cũng có thể đâm xuống, tạo thành một dòng máu tươi phụt ra vậy.
Bạch Ngọc Lan ở trong Quân đội có danh hiệu là Hắc Ngọc Lan, cũng không phải bởi vì tuy hắn còn trẻ nhưng đã là lão binh nhiều kinh nghiệm, mà là bởi vì đám đồng đội trước kia của Quân đội Liên Bang cũng đều rất rõ ràng gã nam nhân thanh tú này bản tính máu lạnh, giết người không chớp mắt. Con dao găm nhỏ nhắn ở trong tay hắn trước giờ chưa bao giờ để sổng đối thủ, thường thường khi tiến hành cận chiến, trong lúc đối thủ còn chú ý đến luồng hàn quang khiến người ta chói mắt kia, thì cũng đã chết bởi vì con dao găm nhỏ nhắn kia đã không một tiếng động đâm lén phía sau gáy rồi.
Con dao găm đâm thẳng vào động mạch sau gáy, cũng sẽ không phun lên mặt của mình, thông thường là sẽ phun lên trên trần nhà, giống như một dòng thác chảy ngược vậy.
Bạch Ngọc Lan mấy năm nay giết người vô số, cũng không biết đã đối phó với bao nhiêu địch nhân rồi, cứ như vậy mà ngã xuống trước mặt mình. Loại thác máu này hắn cũng đã nhìn quen mắt vô cùng. Thế nhưng hôm nay hắn vốn cũng không định giết chết Hứa Nhạc, lại bởi vì cảm giác nguy hiểm không thể không đề phòng này, mà vô tình dùng đến sát chiêu của hắn.
Tay phải của hắn thoáng thả lỏng một chút, chuẩn bị kề dao vào động mạch yếu hại nơi cổ đối phương, để cho đối phương nhận thua là được.
Nhưng mà đúng lúc này, đầu vai Hứa Nhạc lại đột nhiên đánh lên, cánh tay phải theo lực đánh này hất ngang, đánh mạnh lên đùi phải của Bạch Ngọc Lan.
Một tiếng động trầm đục vang lên, quanh quẩn trong Phòng Quân Giới u ám.
Bạch Ngọc Lan cúi đầu, khuôn mặt thanh tú nhăn lại, bình tĩnh đứng thẳng lên, con dao găm cầm trong tay phải mang theo một chút vết máu, mà đùi phải của hắn lúc này lại đang không ngừng run rẩy.
Hứa Nhạc đứng trước người hắn, y phục trên người có thêm một vết rách nhỏ nữa, chỉ có vết rách trên đầu vai trái của hắn, là khẽ rịn ra một chút máu.
Bạch Ngọc Lan ngẩng đầu lên, hạ giọng hỏi khẽ:
- Anh ăn cái gì mà lớn lên vậy?
Hứa Nhạc ngẩn người, nói:
- Thịt bò...
Bạch Ngọc Lan cười khổ một tiếng, con dao găm xoay một vòng đẹp mắt trên tay phải, sau đó đút vào trong vỏ ngầm giấu trong túi quần. Hắn xoay người bước ra khỏi Phòng Quân Giới. Một kích cuối cùng lúc nãy của Hứa Nhạc quả thật là quá mạnh mẽ, cánh tay phải che ở trước ngực hắn gần như sắp gãy rời, mà đùi phải của hắn, lúc này gắng gượng lắm mới không quỵ xuống, đến bây giờ vẫn còn không ngừng run rẩy mãnh liệt.
Mồ hôi từ trên đầu Hứa Nhạc trào ra, một giọt rơi xuống trúng miệng vết thương trên đầu vai, có chút ran rát. Hứa Nhạc cúi đầu nhìn thoáng qua, nhịn không được lắc lắc đầu. Bạch Ngọc Lan ra tay quả nhiên là tàn nhẫn xảo quyệt vô cùng. Nếu lúc nãy mình phản ứng chậm lại một chút, chỉ sợ con dao găm này đã cắt ngang qua cổ họng của mình rồi.
Hắn chỉ cảm thấy mình có chút may mắn. May mắn là sau khi đánh xong một trận kia, cũng chỉ có bị thương một chút mà thôi, nhưng cũng không có hoàn toàn đánh cho đối phương phục mình. Chẳng lẽ đây là quy tắc của quân nhân Liên Bang sao? Hứa Nhạc nghĩ thầm, may mắn là mình chỉ là một gã quân nhân văn phòng mà thôi.
o0o
Bệnh viện Đặc khu Lục Quân. Trong một căn phòng cuối hành lang. Cánh cửa sổ thủy tinh đã bị người khác mở ra. Luồng không khí mát mẻ cuối xuân từ hoa viên dưới lầu thoáng thổi vào.
Hứa Nhạc đốt một điếu thuốc, trầm mặc hút một hơi.
Hai cánh tay của Bạch Ngọc Lan tựa lên vách tường bên hành lang, trầm mặc nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ. Khuôn mặt hắn thanh tú, vẻ mặt yên lặng, chỉ tiết là vết bầm màu xanh tím trên mặt hắn cùng với chân phải vẫn còn đang run rẩy kia, đã phá vỡ nét thanh tao của hắn.
Hứa Nhạc đưa cho hắn một điếu thuốc. Bạch Ngọc Lan cũng không có lắc đầu, cũng không có đón nhận. Hứa Nhạc ngồi chồm hổm xuống đất, trong lòng tiếp tục buồn bã hút thuốc, nhớ tới những bệnh nhân nằm im lìm trong phòng chăm sóc đặc biệt cao cấp mà hắn nhìn thấy lúc nãy, tâm tình cũng trở nên trầm trọng hơn.
Những người nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt cao cấp kia là người nhà của Bạch Ngọc Lan. Bạch Ngọc Lan xuất thân từ tinh cầu, cha mẹ hắn cùng làm trong một xưởng chế tạo cơ khí hạng nặng của Liên Bang, bởi vì một lần gặp phải sự cố công việc mà bị trúng độc hóa chất, từ đó đến nay cứ nằm như vậy trong bệnh viện.
- Tôi thích tiền... Anh trả tiền cho tôi, tôi chấp nhận nói cho anh biết. Đây là một chuyện xa xưa rồi.
Bạch Ngọc Lan lạnh lùng nhìn mấy ngọn cây bên ngoài cửa sổ, dưới luồng gió xuân khẽ lay động nhẹ nhàng, nói:
- Chính phủ Liên Bang có trả tiền bảo hiểm tai nạn, cũng đủ cho cha mẹ tôi cứ như vậy nằm mãi trên giường bệnh đến cuối đời. Nhưng mà tôi muốn bọn họ nằm ở phòng bệnh cao cấp nhất. Tôi còn bỏ tiền mướn thêm sáu hộ lý cao cấp để phục vụ tốt nhất cho bọn họ... Cho nên tôi cần rất nhiều tiền...
Hứa Nhạc ngồi chồm hổm trước mặt hắn, dùng tay lau đi vết máu rịn ra trên vai mình, nói:
- Tiền lương, thưởng của công ty luôn luôn không tệ, hơn nữa anh còn có một phần lương trợ cấp riêng của Quân đội Liên Bang nữa mà, thật sự cũng đâu cần phải nhận việc làm thêm...
Trong lần tiếp nhận nhiệm vụ cực kỳ quan trọng, thực nghiệm con robot thế hệ mới của Liên Bang, gã Tổ trưởng Tiểu đội 7 bên cạnh mình này, cư nhiên lại còn dám nhận việc làm thêm bên ngoài nữa... Không biết là gã nam nhân thanh tú này ham tiền bỏ mạng, hay là nên nói hắn quá mức hiếu thảo đây.
- Chuyện này cũng không quan hệ gì đến hiếu thảo cả...
Bạch Ngọc Lan lạnh lùng mở miệng nói:
- Tôi chỉ là thích tiền. Bản thân tôi cũng muốn trải qua cuộc sống tốt nhất. Tôi muốn mặc quần áo hiệu, lái xe thể thao danh tiếng, chơi nữ nhân đẹp... tất cả những cái này đều cần phải có tiền.
Hứa Nhạc im lặng, cảm thấy bất đắc dĩ khi biết Bạch Ngọc Lan đến tột cùng là hạng người gì.
Lúc này một vị hộ lý đi ngang, nhìn thấy Hứa Nhạc đang hút thuốc, lớn tiếng răn dạy mấy câu. Hứa Nhạc xấu hổ đứng lên, rối rít xin lỗi, dùng chân dẫm lên đám tàn thuốc, trong lúc nhất thời cũng không tìm ra thùng rác, đành phải dụi vào đầu ngón tay, đút phần còn lại của điếu thuốc vào túi áo.
Bạch Ngọc Lan lẳng lạng nhìn hắn vội vã tắt đi mẩu thuốc lá, lúng túng cất điếu thuốc vào túi áo, đột nhiên mở miệng nói:
- Anh đến tột cùng là muốn tôi làm việc gì?
Hứa Nhạc lấy từ trong túi ra một tờ chi phiếu, chính là tờ chi phiếu ghi số tiền mà Lợi Hiếu Thông vừa đưa qua cho hắn mượn, nói:
- Trong tài khoản này có 2000 vạn.
Bạch Ngọc Lan trầm mặc thật lâu, đại khái cũng bị con số này dọa cho chấn động một chút. Hắn trong Liên Bang cũng coi như là người có thu nhập cao, hơn nữa mấy năm nay mạo hiểm nhận làm thêm nhiều việc, hồi chiều Hứa Nhạc cũng đã đưa cho hắn một tờ chi phiếu 120 vạn, cũng đã để dành được khoảng 500 vạn. Nhưng hắn trước giờ đối với tiền tài luôn luôn có sự tôn kính, chưa bao giờ chê tiền nhiều cả.
Hắn nhận lấy tờ chi phiếu nhẹ nhàng nhưng nội dung lại nặng nề kia, bình tĩnh nói:
- Thành giao.
Bạch Ngọc Lan cũng không có hỏi Hứa Nhạc muốn mình phải làm cái gì. Hứa Nhạc trong lúc nhất thời cũng không hiểu rõ ý nghĩa của từ 'thành giao' là gì. Một lúc lâu sau hắn mới tỉnh hồ lại, hai mắt dần dần nheo lại, hiểu được gã nam nhân thanh tú quái dị này, ý muốn nói rằng sẽ đem mạng hắn bán luôn cho mình.
Bạch Ngọc Lan hạ giọng nhỏ nhẹ nói. Con dao găm nhỏ nhắn kia, dưới bàn tay thanh tú của hắn không ngừng xoay tròn đẹp mắt, sắc bén như nước, nhưng lại không phát ra bất cứ tiếng động nào.
- Tôi 15 tuổi bắt đầu tòng quân, trong Quân đội đã được 10 năm, tham gia 134 lần nhiệm vụ, cho nên trong Quân đội, mọi người đều cho rằng tôi là một lão binh nhiều kinh nghiệm.
Thanh âm Bạch Ngọc Lan vẫn như trước vô cùng ôn nhu. Hắn chỉ là đang muốn nhắc nhở Hứa Nhạc cẩn thận một chút. Dù sao thì đối phương trên danh nghĩa vẫn là Chủ quản Kỹ thuật, chung quy cũng không có khả năng thật sự ra tay được. Chỉ là trong Quân đội cũng có quy tắc riêng của Quân đội, mặc dù Tiểu đội 7 đã bị rẻ rúng, trục xuất đến nông trường Tổng bộ của Công ty Bảo an Tịnh Thủy, nhưng vẫn như trước phải dựa theo quy tắc mà làm việc.
Hơn nữa, gã Thiếu Úy văn phòng trẻ tuổi trước mặt Bạch Ngọc Lan này rõ ràng cũng có chút kỳ quái, hắn cũng không hoàn toàn nhìn thấu được đối phương.
Hứa Nhạc híp mắt, nhìn chằm chằm vào con dao găm nhỏ nhắn màu đen tuyền đang nhảy múa trong tay của Bạch Ngọc Lan, không biết hắn dùng cách gì mà có thể khiến nó nhảy nhót qua lại trên hai bàn tay, lắng nghe lời nói không nhanh không chậm của hắn. Hứa Nhạc cũng không có thể hiện ra cảm xúc mãnh liệt nào cả, chỉ là hai chân chậm rãi đạp nhẹ lên mặt sàn bằng xi măng, lòng bàn chân vững vàng đạp trên mặt đất.
Hắn quay đầu đi, hít sâu một hơi, hai chân rất nhanh run rẩy lên, đạp mạnh xuống mặt đất một cái, khiến cho một ít tro bụi bốc lên, dùng một loại tốc độ nhanh đến không tưởng tượng nổi, toàn bộ thân thể đã phóng thẳng về phía Bạch Ngọc Lan.
Hai chân hắn nhìn qua như là đang run rẩy, trên thực tế là đang di động cực nhanh, chỉ là tốc độ di động quá nhanh, nên nhìn qua có cảm giác khiến cho người ta hoa mắt.
Phốc một tiếng, thanh dao găm nhỏ nhắn trong tay của Bạch Ngọc Lan đã tà tà bổ xuống, hóa thành một đạo lưu quang, lần đầu tiên phát ra tiếng vang khiến cho người ta sợ hãi.
Ngay khi thực hiện động tác này, đồng tử Bạch Ngọc Lan co rút lại một chút, mũi giày chợt chấm nhẹ xuống mặt đất, cả người cong lại, rất nhanh phóng ngược về phía sau.
Hắn biết gã Chủ quản Kỹ thuật Hứa Nhạc này có chút vấn đề, cho nên hôm nay hắn mới thử đối phương một chút. Nhưng thật không ngờ đối phương vừa động, cư nhiên lại có thể bộc phát ra tốc độ cực kỳ nhanh đến như vậy. Càng quan trọng hơn chính là, cỗ khí thế bên trong luồng tốc độ khủng khiếp kia.
Bạch Ngọc Lan đột nhiên cảm giác được một cỗ khí tức nguy hiểm mà chỉ ở trên chiến trường hắn mới cảm giác được. Hắn không nói hai lời, cánh tay lại chém về phía trước một cái, còn thân thể thì lùi về phía sau.
Phốc phốc phốc ba tiếng, thân thể Hứa Nhạc giống như theo bản năng mà tránh né. Lúc vừa mới phóng tới, hai chân hắn rất nhanh di động, còn nửa phần thân trên lại vô cùng ổn định dị thường. Lúc này vọt tới trước người Bạch Ngọc Lan, hai chân của hắn lại giống như là mọc rễ vậy, nửa thân trên lại bắt đầu tiến hành di động trong phạm vi nhỏ tiến hành né tránh chuẩn xác mà hữu hiệu.
Con dao găm thanh tú trong tay của Bạch Ngọc Lan, trong không gian của Phòng Quân Giới âm u, giống như là ngẫu nhiên hiện lên như một tia chớp vậy, phút chốc xuất hiện, chợt biến mất... Đôi bàn tay thanh tú kia tựa hồ như là có ma lực vậy, có thể đem một con dao găm bình thường đùa giỡn trong lòng bàn tay vậy, chơi đùa đến một cảnh giới như thế.
Phốc một tiếng, lớp áo tại đầu vai của Hứa Nhạc bị chém rách thành một đường lớn. Mà cả người hắn cũng đã phóng tới sát lòng ngực của Bạch Ngọc Lan. Tay trái của hắn huơ ngang, đẩy ra một dao âm hiểm thứ hai của Bạch Ngọc Lan, tay phải đấm thẳng vào cổ của đối phương.
Bạch Ngọc Lan chợt hú lên một tiếng quái dị, cổ tay phải vừa chuyển một cái, đã từ phía dưới cánh tay trái của Hứa Nhạc chui qua. Con dao găm chợt lóe lên một tia hàn quang, phát ra một tia quang mang cực nhỏ, liền đâm tới cạnh mang tai của Hứa Nhạc. Một đâm này thật sự phải nói là nhanh và tàn nhẫn khó nói nên lời.
Lúc đầu cũng không có nói đây là cuộc chiến sinh tử, nhưng mà con dao găm của Bạch Ngọc Lan rõ ràng là vô cùng âm lãnh, vô cùng nguy hiểm. Hứa Nhạc vẫn trầm mặc không nói lời nào, động thủ cũng không chút lưu tình, mạnh mẽ dứt khoát. Hai người vừa mới va chạm nhau một cái, liền biết đối phương tuyệt đối không phải thiện nam tín nữ gì, cũng bộc phát ra một chiến ý không thể nói rõ ràng. Nhưng ở thời điểm này, cả hai người đều cảm giác được một mảnh hàn ý, cũng không ai dám chậm tay lại chút nào.
Hứa Nhạc nhìn con dao găm sáng lóa kia lòn qua cánh tay trái mình đâm lên, cổ tay trái khẽ lật mạnh một cái liền hất tay của Bạch Ngọc Lan ra ngoài. Đúng là chiêu thức khó coi nhất trong mười tư thế quái dị mà Đại thúc đã truyền cho mình, giống như là người ta phất ống tay áo, hoặc giống như một người đàn bà chanh chua giận chồng, hất cánh tay ông chồng đang muốn ôm lấy mình ra.
Động tác mặc dù nhìn có chút khó coi một chút, nhưng lại tuyệt đối hữu hiệu. Cánh tay trái cứng rắn y hệt như sắt đá trực tiếp đánh vào cổ tay phải của Bạch Ngọc Lan, phát ra một thanh âm bốp cực mạnh.
Bạch Ngọc Lan cũng không có kêu rên, chỉ là sắc mặt có chút trắng bệch, co chân lên đạp mạnh lên bụng Hứa Nhạc. Cánh tay phải bị hất lên giữa không trung, cũng đã trực tiếp chém mạnh một dao xuống mi tâm của Hứa Nhạc, tự hồ như muốn dùng đạo hàn quang kia, chém cho cặp mày giống như phi đao của đối thủ bị gãy làm đôi vậy.
Hứa Nhạc lại căn bản không có để ý đến con dao găm đã chém xuống đến đỉnh đầu của mình, dưới chân khẽ đạp mạnh một cái, gắt gao đẩy mạnh lên mặt đất, đẩy thân thể của mình phóng tới gần thân thể đang không ngừng lui về phía sau của Bạch Ngọc Lan. Trong thời gian cực ngắn, hai cánh tay giống như là hai nắm đấm bằng thép vậy, mạnh mẽ đập mạnh về phía lồng ngực của đối thủ.
Bốp bốp bốp bốp, thanh âm trầm đục không ngừng vang lên. Tay trái của Bạch Ngọc Lan chém mạnh xuống hai nắm tay giống như tia chớp kia đang đánh về phía ngực mình. Thế nhưng hắn phát hiện ra cũng không có cách nào ngăn cản nổi. Phát ra một tiếng rên nhẹ, thanh dao găm trên tay phải chợt thay đổi phương hướng. Hắn cúi đầu xuống, mím môi chặt lại, trên khuôn mặt thanh tú hiện lên một tia sát ý. Phốc một tiếng, luồng hàn quang trên cánh tay phải của hắn chợt vẽ thành một đường cong lớn trên đầu Hứa Nhạc.
Ngay khi cái đường cong lớn kia gần như hoàn thành, mũi nhọn của con dao găm sắt bén kia đã lặng yên không một tiếng động đi tới cách động mạch trên gáy Hứa Nhạc khoảng một tấc, tựa hồ bất cứ lúc nào cũng có thể đâm xuống, tạo thành một dòng máu tươi phụt ra vậy.
Bạch Ngọc Lan ở trong Quân đội có danh hiệu là Hắc Ngọc Lan, cũng không phải bởi vì tuy hắn còn trẻ nhưng đã là lão binh nhiều kinh nghiệm, mà là bởi vì đám đồng đội trước kia của Quân đội Liên Bang cũng đều rất rõ ràng gã nam nhân thanh tú này bản tính máu lạnh, giết người không chớp mắt. Con dao găm nhỏ nhắn ở trong tay hắn trước giờ chưa bao giờ để sổng đối thủ, thường thường khi tiến hành cận chiến, trong lúc đối thủ còn chú ý đến luồng hàn quang khiến người ta chói mắt kia, thì cũng đã chết bởi vì con dao găm nhỏ nhắn kia đã không một tiếng động đâm lén phía sau gáy rồi.
Con dao găm đâm thẳng vào động mạch sau gáy, cũng sẽ không phun lên mặt của mình, thông thường là sẽ phun lên trên trần nhà, giống như một dòng thác chảy ngược vậy.
Bạch Ngọc Lan mấy năm nay giết người vô số, cũng không biết đã đối phó với bao nhiêu địch nhân rồi, cứ như vậy mà ngã xuống trước mặt mình. Loại thác máu này hắn cũng đã nhìn quen mắt vô cùng. Thế nhưng hôm nay hắn vốn cũng không định giết chết Hứa Nhạc, lại bởi vì cảm giác nguy hiểm không thể không đề phòng này, mà vô tình dùng đến sát chiêu của hắn.
Tay phải của hắn thoáng thả lỏng một chút, chuẩn bị kề dao vào động mạch yếu hại nơi cổ đối phương, để cho đối phương nhận thua là được.
Nhưng mà đúng lúc này, đầu vai Hứa Nhạc lại đột nhiên đánh lên, cánh tay phải theo lực đánh này hất ngang, đánh mạnh lên đùi phải của Bạch Ngọc Lan.
Một tiếng động trầm đục vang lên, quanh quẩn trong Phòng Quân Giới u ám.
Bạch Ngọc Lan cúi đầu, khuôn mặt thanh tú nhăn lại, bình tĩnh đứng thẳng lên, con dao găm cầm trong tay phải mang theo một chút vết máu, mà đùi phải của hắn lúc này lại đang không ngừng run rẩy.
Hứa Nhạc đứng trước người hắn, y phục trên người có thêm một vết rách nhỏ nữa, chỉ có vết rách trên đầu vai trái của hắn, là khẽ rịn ra một chút máu.
Bạch Ngọc Lan ngẩng đầu lên, hạ giọng hỏi khẽ:
- Anh ăn cái gì mà lớn lên vậy?
Hứa Nhạc ngẩn người, nói:
- Thịt bò...
Bạch Ngọc Lan cười khổ một tiếng, con dao găm xoay một vòng đẹp mắt trên tay phải, sau đó đút vào trong vỏ ngầm giấu trong túi quần. Hắn xoay người bước ra khỏi Phòng Quân Giới. Một kích cuối cùng lúc nãy của Hứa Nhạc quả thật là quá mạnh mẽ, cánh tay phải che ở trước ngực hắn gần như sắp gãy rời, mà đùi phải của hắn, lúc này gắng gượng lắm mới không quỵ xuống, đến bây giờ vẫn còn không ngừng run rẩy mãnh liệt.
Mồ hôi từ trên đầu Hứa Nhạc trào ra, một giọt rơi xuống trúng miệng vết thương trên đầu vai, có chút ran rát. Hứa Nhạc cúi đầu nhìn thoáng qua, nhịn không được lắc lắc đầu. Bạch Ngọc Lan ra tay quả nhiên là tàn nhẫn xảo quyệt vô cùng. Nếu lúc nãy mình phản ứng chậm lại một chút, chỉ sợ con dao găm này đã cắt ngang qua cổ họng của mình rồi.
Hắn chỉ cảm thấy mình có chút may mắn. May mắn là sau khi đánh xong một trận kia, cũng chỉ có bị thương một chút mà thôi, nhưng cũng không có hoàn toàn đánh cho đối phương phục mình. Chẳng lẽ đây là quy tắc của quân nhân Liên Bang sao? Hứa Nhạc nghĩ thầm, may mắn là mình chỉ là một gã quân nhân văn phòng mà thôi.
o0o
Bệnh viện Đặc khu Lục Quân. Trong một căn phòng cuối hành lang. Cánh cửa sổ thủy tinh đã bị người khác mở ra. Luồng không khí mát mẻ cuối xuân từ hoa viên dưới lầu thoáng thổi vào.
Hứa Nhạc đốt một điếu thuốc, trầm mặc hút một hơi.
Hai cánh tay của Bạch Ngọc Lan tựa lên vách tường bên hành lang, trầm mặc nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ. Khuôn mặt hắn thanh tú, vẻ mặt yên lặng, chỉ tiết là vết bầm màu xanh tím trên mặt hắn cùng với chân phải vẫn còn đang run rẩy kia, đã phá vỡ nét thanh tao của hắn.
Hứa Nhạc đưa cho hắn một điếu thuốc. Bạch Ngọc Lan cũng không có lắc đầu, cũng không có đón nhận. Hứa Nhạc ngồi chồm hổm xuống đất, trong lòng tiếp tục buồn bã hút thuốc, nhớ tới những bệnh nhân nằm im lìm trong phòng chăm sóc đặc biệt cao cấp mà hắn nhìn thấy lúc nãy, tâm tình cũng trở nên trầm trọng hơn.
Những người nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt cao cấp kia là người nhà của Bạch Ngọc Lan. Bạch Ngọc Lan xuất thân từ tinh cầu, cha mẹ hắn cùng làm trong một xưởng chế tạo cơ khí hạng nặng của Liên Bang, bởi vì một lần gặp phải sự cố công việc mà bị trúng độc hóa chất, từ đó đến nay cứ nằm như vậy trong bệnh viện.
- Tôi thích tiền... Anh trả tiền cho tôi, tôi chấp nhận nói cho anh biết. Đây là một chuyện xa xưa rồi.
Bạch Ngọc Lan lạnh lùng nhìn mấy ngọn cây bên ngoài cửa sổ, dưới luồng gió xuân khẽ lay động nhẹ nhàng, nói:
- Chính phủ Liên Bang có trả tiền bảo hiểm tai nạn, cũng đủ cho cha mẹ tôi cứ như vậy nằm mãi trên giường bệnh đến cuối đời. Nhưng mà tôi muốn bọn họ nằm ở phòng bệnh cao cấp nhất. Tôi còn bỏ tiền mướn thêm sáu hộ lý cao cấp để phục vụ tốt nhất cho bọn họ... Cho nên tôi cần rất nhiều tiền...
Hứa Nhạc ngồi chồm hổm trước mặt hắn, dùng tay lau đi vết máu rịn ra trên vai mình, nói:
- Tiền lương, thưởng của công ty luôn luôn không tệ, hơn nữa anh còn có một phần lương trợ cấp riêng của Quân đội Liên Bang nữa mà, thật sự cũng đâu cần phải nhận việc làm thêm...
Trong lần tiếp nhận nhiệm vụ cực kỳ quan trọng, thực nghiệm con robot thế hệ mới của Liên Bang, gã Tổ trưởng Tiểu đội 7 bên cạnh mình này, cư nhiên lại còn dám nhận việc làm thêm bên ngoài nữa... Không biết là gã nam nhân thanh tú này ham tiền bỏ mạng, hay là nên nói hắn quá mức hiếu thảo đây.
- Chuyện này cũng không quan hệ gì đến hiếu thảo cả...
Bạch Ngọc Lan lạnh lùng mở miệng nói:
- Tôi chỉ là thích tiền. Bản thân tôi cũng muốn trải qua cuộc sống tốt nhất. Tôi muốn mặc quần áo hiệu, lái xe thể thao danh tiếng, chơi nữ nhân đẹp... tất cả những cái này đều cần phải có tiền.
Hứa Nhạc im lặng, cảm thấy bất đắc dĩ khi biết Bạch Ngọc Lan đến tột cùng là hạng người gì.
Lúc này một vị hộ lý đi ngang, nhìn thấy Hứa Nhạc đang hút thuốc, lớn tiếng răn dạy mấy câu. Hứa Nhạc xấu hổ đứng lên, rối rít xin lỗi, dùng chân dẫm lên đám tàn thuốc, trong lúc nhất thời cũng không tìm ra thùng rác, đành phải dụi vào đầu ngón tay, đút phần còn lại của điếu thuốc vào túi áo.
Bạch Ngọc Lan lẳng lạng nhìn hắn vội vã tắt đi mẩu thuốc lá, lúng túng cất điếu thuốc vào túi áo, đột nhiên mở miệng nói:
- Anh đến tột cùng là muốn tôi làm việc gì?
Hứa Nhạc lấy từ trong túi ra một tờ chi phiếu, chính là tờ chi phiếu ghi số tiền mà Lợi Hiếu Thông vừa đưa qua cho hắn mượn, nói:
- Trong tài khoản này có 2000 vạn.
Bạch Ngọc Lan trầm mặc thật lâu, đại khái cũng bị con số này dọa cho chấn động một chút. Hắn trong Liên Bang cũng coi như là người có thu nhập cao, hơn nữa mấy năm nay mạo hiểm nhận làm thêm nhiều việc, hồi chiều Hứa Nhạc cũng đã đưa cho hắn một tờ chi phiếu 120 vạn, cũng đã để dành được khoảng 500 vạn. Nhưng hắn trước giờ đối với tiền tài luôn luôn có sự tôn kính, chưa bao giờ chê tiền nhiều cả.
Hắn nhận lấy tờ chi phiếu nhẹ nhàng nhưng nội dung lại nặng nề kia, bình tĩnh nói:
- Thành giao.
Bạch Ngọc Lan cũng không có hỏi Hứa Nhạc muốn mình phải làm cái gì. Hứa Nhạc trong lúc nhất thời cũng không hiểu rõ ý nghĩa của từ 'thành giao' là gì. Một lúc lâu sau hắn mới tỉnh hồ lại, hai mắt dần dần nheo lại, hiểu được gã nam nhân thanh tú quái dị này, ý muốn nói rằng sẽ đem mạng hắn bán luôn cho mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.