Quyển 3 - Chương 127: Không gian khổ, không tỏa sáng
Miêu Nị
29/07/2013
Một kẻ giống hệt như nhân vật thần thoại, mười hai tuổi đã bắt đầu ra
tiền tuyến, bắt đầu điều khiển con Robot chơi trò chơi đẫm máu, ở những
tinh cầu quặng mỏ bên cạnh Bách Mộ Đại, bên ngoài khu vực thông đạo
không gian, tiêu diệt hơn một trăm gã phi công vương bài của Đế Quốc,
tạo thành một cái hung danh đánh khắp Quân đội vô địch thủ, tính cách
thô bạo bừa bãi đến cực hạn, dựa vào chiến tích chân thật của chính
mình, trở thành gã Trung Tá trẻ tuổi nhất từ trước đến nay của Quân đội
Liên Bang.
Hứa Nhạc thật sự không thể không suy nghĩ cẩn thận, cái tên gia hỏa Lý Cuồng Nhân đó đến tột cùng là có vấn đề gì mà cần mình phải chiếu cố, có chỗ nào đáng thương được cơ chứ? Cái vấn đề này luôn khiến cho hắn hoang mang mãi cho đến khi quay trở về chỗ ở, đi vào nhà tắm mà tắm rửa.
Mớ nước lạnh ngắt dày đặc từ trên đỉnh đầu chảy thẳng xuống dưới mặt mình, xối thẳng xuống đầu, nhưng lại cũng không có cách nào đem một tia nghi hoặc kia tẩy rửa đi hết hoặc là làm cho phai nhạt bớt đi một chút. Bởi vì hắn biết rất rõ ràng, Giản Thủy Nhi cũng không phải là một người xinh đẹp ngây thơ động lòng người giống như thể hiện ở bề ngoài như vậy, mỗi một lời nói của cô thiếu nữ này tự nhiên cũng đều có đạo lý riêng của nó cả.
Đưa tay tắt đi vòi nước, cầm lấy cái khăn mặt dùng sức mạnh mẽ chà đi chà lại khắp khuôn mặt của mình, một phen đem gương mặt chà xát thành một mảnh đỏ bừng. Hắn ngẩng đầu lên quan sát một chút trong phòng tắm, xác nhận trong này cũng không có những thiết bị theo dõi nào cả. Cho nên hắn mới chậm rãi nhấm chặt hai mắt lại, thân thể thoáng trầm xuống một chút, sau đó ngồi chồm hổm, bắt đầu thực hiện động tác trung bình tấn vô cùng tiêu chuẩn. Bên trong luồng sương mù dày đặt, bắt đầu luyện tập những động tác thể dục quen thuộc.
Những cơn run rẩy bên ngoài làn da lúc mới bắt đầu tập luyện tại các hầm mỏ của Đại khu Đông Lâm lúc này sớm đã ẩn sâu xuống bên dưới làn da thịt, không ai có thể nhìn thấy được những dấu vết quái dị ẩn giấu bên dưới làn da của Hứa Nhạc, chỉ có chính bản thân hắn mới có thể cảm giác được những đường cong nóng rực rõ ràng bên trong cơ thể, nương theo những lộ tuyến không cách nào hiểu rõ được, chậm rãi mà vận hành, theo mỗi một sợi dây cơ bắp trong cơ thể, thậm chí là mỗi một tế bào nhỏ nhất, rút đi những năng lượng bên trong đó, dần dần tích lũy lại, lan tràn đến mỗi một bộ phận nhỏ nhất bên trong thân thể.
Trong luồng hơi nhiệt mịt mù của nhà tắm, Hứa Nhạc nhắm chặt hai mắt lại, thật sâu hít thở nhẹ nhàng, dùng đồng hồ sinh học của bản thân xác nhận mình đã tiến hành động tác trung bình tấn ngồi chồm hổm đủ thời gian quy định, sau đó chân phải nhấc lên cao khỏi mặt đất, giống như một mũi kiếm, đầu mũi chân phải đặt lên phía sau đầu gối của chân trái, đồng thời hai cánh tay rời khỏi thân thể, tách ra hai bên, hình thàng một hình thái giống như là chữ W, toàn bộ trọng tân thân thể đặt hết lên trên bàn chân trái. Động tác vô cùng kỳ quái, thế nhưng hắn lại thực hiện có vẻ vô cùng tự nhiên mà tùy tiện, những đường cong của cơ thể bên dưới làn da không ngừng ẩn hiện, mạnh mẽ cứng rắn.
Bảo trì cái tư thế quái dị này hơn năm phút đồng hồ sau, hắn lại thay đổi động tác của mình. Phần đầu hướng xuống, tay phải chống thẳng xuống mặt đất ướt sũng, đầu gối trái khụy xuống như đang ngồi chồm hổm, tay trái bẻ cong về phần lưng, đặt lên chỗ thắt lưng của chính mình, đồng thời chân phải nâng cao leeng về phía sau, toàn thân biến thành một đường thẳng song song với mặt đất. Tư thế này nhìn qua thì vô cùng bình thường, nhưng nếu như phải bảo trì trong một khoảng thời gian dài, cũng là chuyện vô cùng khó khăn.
Lại thêm năm phút đồng hồ nữa, Hứa Nhạc lại bắt đầu thay đổi tư thế của mình.
Mười cái tư thế quái dị do đại thúc dạy, ngay từ thời kỳ còn thiếu niên, Hứa Nhạc đã phi thường cẩn thận tập luyện thuần thục từng cái từng cái một, không hề có một thời khắc nào chậm trễ hoặc qua loa bỏ phí. Mỗi một cái động tác hắn đều dựa theo sự yêu cầu nghiêm khắc của đại thúc mà làm cho đến cực hạn, đem mỗi một kinh mạch cùng với cơ bắp bên trong cơ thể vặn vẹo, tập luyện đến cực hạn mà cơ thể con người có thể thừa nhận được.
Năm đó khi còn ở bên cạnh các căn hầm mỏ hoang vu, muốn hoàn thành được mười tư thế cổ quái mà kỳ dị này, đối với Hứa Nhạc mà nói là một vấn đề vô cùng khó khăn. Nhưng mà trải qua nhiều năm liên tục thực hiện như thế, mấy cái tư thế này đã sớm biến thành một trong những bản năng cơ bản của thân thể hắn rồi, thực hiện chúng có thể nói là đặc biệt thông thuận tự nhiên vô cùng.
Sau khi hoàn thành xong mười tư thế kỳ dị kia, hắn nhẹ nhàng phun ra một ngụm trọng khí, cảm thụ từ đỉnh đầu xuống đến gan bàn chân, ngoại trừ một chút xíu cảm giác tê dại ra, là một loại cảm giác nhẹ nhàng khoan khoái cùng với tự nhiên thư sướng.
Hứa Nhạc nhìn chằm chằm vào gương mặt của chính bản thân mình ở trong cái gương trên tường, gãi gãi đầu, đột nhiên bên trong cặp mắt ti hí của hắn chợt dâng lên một tia sầu lo nhàn nhạt.
Hắn không biết bên trong cái vũ trụ này thật sự có thiên tài hay không, nhưng ít nhất chính hắn cũng hiểu rất rõ ràng, cái gọi là thiên tài chẳng qua chỉ là người có được sự cố gắng vượt qua khả năng người bình thường có khả năng thừa nhận mà thôi. Bắt đầu ngay từ lúc còn rất nhỏ, chỉ cần thời gian, không gian cho phép, hắn cho tới bây giờ vẫn chưa từng đình chỉ qua việc rèn luyện mười cái tư thế cổ quái này. Có thể có được vũ lực mạnh mẽ kinh người, khiến cho Thất Đại Gia Tộc Liên Bang phải cảm thấy rung động, có thể sử dụng hệ thống cảm ứng ý nghĩ, điều khiển con Robot MX đại sát tứ phương, kỳ thật hoàn toàn là nhờ vào hắn trầm mặc mà kiên trì không ngừng tu luyện những tư thế này ngày này qua ngày khác.
Nhưng mà lần này sau khi trải qua một đêm chiến đấu kịch liệt trên tinh cầu 5460, trải qua sự kiệt sức của thân thể cùng với cảm giác đói khát mãnh liệt sau khi chiên đấu, khiến cho Hứa Nhạc chợt nhớ đến những lần trải qua lằn ranh của sinh tử, trải qua những lần sát phạt khủng khiếp. Hắn phát hiện ra cái năng lực cường hãn của chính mình cũng có một cái khuyết điểm lớn khó có thể giải quyết được. Đó chính là mỗi một lần hắn dựa vào cái lực lượng kỳ dị bên trong thân thể của mình, phá núi lấp biển xong, trong khoảng thời gian ngay sau đó, sự tiêu hao lực lượng của bản thân hắn vô cùng khủng khiếp. Vì vậy cho nên sau mỗi một lần mình nhất thời tỏa sáng chói lọi, thì sau đó sẽ ngay lập tức rơi vào khốn cảnh không cách nào giải quyết nổi.
Điều này cũng không khó mà giải thích. Bản thân là một gã Công Trình Sư luôn luôn thờ phụng đạo lý khoa học, Hứa Nhạc tuy rằng không thể giải thích được những chỗ huyền diệu bên trong những động tác do đại thúc dạy cho mình, nhưng cũng rất dễ dàng có thể giải thích được loại hiện tượng kiệt sức này. Năng lượng trong cơ thể từ trước đến giờ luôn luôn cân bằng. Bản thân mình trong một khoảng thời gian ngắn, bộc phát ra lực lượng, hoặc nói chính xác hơn là năng lượng khổng lồ, như vậy ngay sau đó thân thể mình khẳng định sẽ rất nhanh lâm vào trạng thái suy yếu cùng cực.
Trong cuộc sống bình thường, tranh chấp nhỏ nhặt, đánh nhau giành gái, hoặc là náo sự gây chuyện… vấn đề này cũng sẽ không lớn lắm. Cùng lắm thì đó chỉ là xắn tay áo lên đánh mấy cái, hoặc là cởi quần áo quần nhau một trận, sau đó không cần phải để ý đến nữa. Nhưng mà hôm nay chính là ở trên chiến trường tiền tuyến của Tây Lâm, đối mặt với đám quân nhân binh lính tàn nhẫn đáng sợ của Đế Quốc bên kia, cho nên vấn đề này liền có chút khiến cho người khác phải đau đầu. Cuối cùng cũng không có khả năng ở trên chiến trường đánh đấm giết chết một, hai con Robot, sau đó liền nằm vật ra chờ người khác đến giết mình, hoặc là chật vật chờ thuộc hạ hoặc là các đơn vị bộ đội chi viện đến nghĩ cách mà cứu mình về…
Làm thế nào để có thể giải quyết triệt để vấn đề này đây? Hứa Nhạc nheo cặp mắt ti hí của mình lại, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt có chút trắng bệch trong gương của chính mình, nghĩ đi nghĩ lại cũng không tìm ra được đáp án nào cả. Có lẽ nên hỏi thăm một chút vị lão gia tử kia, hoặc là Lý Phong, có lẽ sẽ tìm ra được căn nguyên đạo lý của một loạt các bản lĩnh cổ quái mà đại thúc đã dạy cho mình. Nhưng là vị lão gia tử kia thì lại quá cao, quá xa còn Lý Cuồng Nhân thì tuyệt chẳng có chút hảo cảm gì với mình cả.
Luồng sương khói mờ nhạt bên trong phòng tắm dần dần được hệ thống điều hòa không khí trên trần nhà hấp thụ đi hết, không khí trở nên trong trẻo trở lại. Hứa Nhạc mở vòi nước lạnh, thong thả chà xát khuôn mặt của chính mình, khôi phục bình tĩnh trong lòng, đem cái cảm giác tai họa ngầm nằm sâu trong lòng mình mạnh mẽ áp chế xuống. Sau khi trầm mặc một lúc sau, tựa như một gã lưu manh điển hình nhất trên đời, hé mở cặp môi, không một tiếng động, hướng về phía chỗ sâu nhất trong đại não của mình mà nói:
- Lão già kia, giúp tôi quan sát một chút động tĩnh của Chung Tử Kỳ.
Chiến sự đang trong giai đoạn gay gắt, hệ thống Máy vi tính Trung ương lúc này đang cần phải phụ trách tính toán các chiến sự cụ thể tại tiền tuyến cùng với lập ra những kế hoạch tác chiến. Bởi vì sợ quấy rầy đến những công tác khẩn trương của cỗ Máy vi tính Trung ương kia, cho nên Hứa Nhạc đã rất lâu rồi không có tiến hành chủ động liên hệ đối với sự tồn tại vĩ đại kia. Nhưng mà lúc này hắn lại không nhịn được phá lệ một lần.
Bên trong đồng tử mắt trái của hắn hiện lên một dòng chữ dài trắng noãn. Hứa Nhạc hai tay chống xuống cạnh cái lavabo, cúi đầu trầm mặc không nói gì. Chỉ cần lão già kia mãi vẫn quan sát động tĩnh của Chung Nhị Lang, tin chắc rằng hắn cũng không có cơ hội để mà đi quấy rầy Giản Thủy Nhi.
o0o
Đi ra khỏi phòng tắm, cầm lấy cái khăn tắm trắng tinh mềm mại mà Bạch Ngọc Lan, từ đầu đến giờ vẫn đứng thủ ở bên ngoài cửa phòng, đưa qua cho hắn. Hứa Nhạc dùng sức lau chùi mái tóc ướt sũng của mình, chậm rãi hỏi:
- Bộ Quốc Phòng vẫn không có mệnh lệnh nào đưa xuống à?
Bọn họ đã ngây người ở Đại khách sạn Kim Tinh suốt hai ngày trời rồi. Đám phóng viên quân sự bên ngoài sớm đã không còn hứng thú với việc đi lại làm phiền nữa, nhưng mà kỳ quái chính là Bộ Quốc Phòng mãi cho đến giờ vẫn chưa có đưa xuống bất cứ mệnh lệnh nào cho Tiểu đội 7 cả.
Bạch Ngọc Lan lắc lắc đầu một cái, đi đến cạnh bàn nước pha một tách trà nóng.
Tiểu đội 7 cùng với Hứa Nhạc và Bạch Ngọc Lan tổng cộng lại là hai mươi gã nhân viên chiến đấu, cũng đều hiểu rất rõ ràng bọn họ vẫn phải ở lại Tây Lâm, khẳng định là phải chấp hành một mệnh lệnh đặc thù nào đó của Bộ Quốc Phòng, nhưng mà cái mệnh lệnh đặc thù này một ngày còn chưa có đưa xuống, trong lòng bọn họ cũng sẽ cảm thấy vô cùng tò mò mà chờ mong.
Hứa Nhạc tiếp nhận chén trà, nhẹ nhàng cảm ơn một tiếng.
Bạch Ngọc Lan nhìn hắn một cái, đột nhiên mở miệng nói:
- Cái gã bên trong biệt thự Thu Minh Sơn kia, chính là Lợi Đại thiếu gia của Lợi gia.
Hứa Nhạc vừa mới ngồi xuống chiếc ghế sopha, nghe hắn nói vậy chợt trầm mặc một lát. Lợi Tu Trúc, người thừa kế thứ nhất của Thiết Toán Lợi Gia mãi luôn theo đuổi Giản Thủy Nhi, cái tin tức này đối với các dân chúng bình thương đương nhiên là loại chuyện tình tuyệt mật, nhưng mà đối với Tiểu đội 7 phụ trách bảo hộ cho Giản Thủy Nhi lâu ngày như vậy, đương nhiên là phi thường biết rõ ràng chuyện này. Vấn đề là chuyện đó và chính mình lại có quan hệ gì cơ chứ?
Bạch Ngọc Lan bước lại đứng dựa vào cạnh cửa sổ, cúi đầy nhẹ giọng cất lời nói ôn nhu của hắn:
- Chuyện tình giữa anh và Trương Tiểu Manh cho đến hiện tại đại khái cũng không có vấn đề gì cả… Nhưng mà, vị thiên kim tiểu thư kia của Trâu Bộ trưởng thì phải làm sao bây giờ? Tôi cũng không biết chân tướng thật sự bên trong, nhưng nếu như có người nào đó muốn dùng chuyện này để gây chuyện, có lẽ đó cũng là một phiền toái lớn.
Cặp mày rậm của Hứa Nhạc khẽ nhướng lên một chút, liền hiểu được Bạch Ngọc Lan đến tột cùng là muốn nhắc nhỏ chính mình chuyện gì. Đại khái trong suy nghĩ của mọi người, thì vị thiếu nữ thần tượng quốc dân Liên Bang dĩ nhiên chính là tình nhân của chính mình. Tuy rằng bản thân mình và cô ta biết rõ ràng đó cũng không phải là sự thật, nhưng cũng không có cách nào ngăn cản được sự suy nghĩ của những người quan tâm đến chính mình, của những người quan tâm đến Giản Thủy Nhi.
Không biết nên làm thế nào, cũng không biết cần phải xử lý ra làm sao. Thậm chí ngay cả chính hắn cũng không biết rõ ràng lắm, cái cô gái không chồng mà có con xinh đẹp đến cực điểm, Trâu Úc kia, khi ở trong cảnh gió tuyết mù mịt ở Lâm Hải Châu, có khi nào nhàm chán quá mức, sẽ hướng tới đám phóng viên mà phát ngôn vài câu nói vui đùa quá trớn, nhằm để đùa bỡn một chút cô gái thần tượng quốc dân Liên Bang, dạo này đang quyết tâm quay trở lại cuộc sống của người bình thường, hay không…
Hắn không biết được, cho nên không thèm suy nghĩ đến nữa. Hắn buông tách trà xuống mặt bàn đứng thẳng người dậy, hướng về phía Bạch Ngọc Lan thành thành thật thật nói:
- Tôi muốn đi sửa chữa Robot.
Bạch Ngọc Lan thoáng ngẩng người một chút, sau đó thành thành thật thật lấy ra cái thùng màu đen chứa máy vi tính xách tay cá nhân của Hứa Nhạc, đi theo sau người của hắn, hướng về phía khu nhà kho đề phong vô cùng sâm nghiêm phía sau Đại khách sạn Kim Tinh mà đi đến.
Hứa Nhạc thật sự không thể không suy nghĩ cẩn thận, cái tên gia hỏa Lý Cuồng Nhân đó đến tột cùng là có vấn đề gì mà cần mình phải chiếu cố, có chỗ nào đáng thương được cơ chứ? Cái vấn đề này luôn khiến cho hắn hoang mang mãi cho đến khi quay trở về chỗ ở, đi vào nhà tắm mà tắm rửa.
Mớ nước lạnh ngắt dày đặc từ trên đỉnh đầu chảy thẳng xuống dưới mặt mình, xối thẳng xuống đầu, nhưng lại cũng không có cách nào đem một tia nghi hoặc kia tẩy rửa đi hết hoặc là làm cho phai nhạt bớt đi một chút. Bởi vì hắn biết rất rõ ràng, Giản Thủy Nhi cũng không phải là một người xinh đẹp ngây thơ động lòng người giống như thể hiện ở bề ngoài như vậy, mỗi một lời nói của cô thiếu nữ này tự nhiên cũng đều có đạo lý riêng của nó cả.
Đưa tay tắt đi vòi nước, cầm lấy cái khăn mặt dùng sức mạnh mẽ chà đi chà lại khắp khuôn mặt của mình, một phen đem gương mặt chà xát thành một mảnh đỏ bừng. Hắn ngẩng đầu lên quan sát một chút trong phòng tắm, xác nhận trong này cũng không có những thiết bị theo dõi nào cả. Cho nên hắn mới chậm rãi nhấm chặt hai mắt lại, thân thể thoáng trầm xuống một chút, sau đó ngồi chồm hổm, bắt đầu thực hiện động tác trung bình tấn vô cùng tiêu chuẩn. Bên trong luồng sương mù dày đặt, bắt đầu luyện tập những động tác thể dục quen thuộc.
Những cơn run rẩy bên ngoài làn da lúc mới bắt đầu tập luyện tại các hầm mỏ của Đại khu Đông Lâm lúc này sớm đã ẩn sâu xuống bên dưới làn da thịt, không ai có thể nhìn thấy được những dấu vết quái dị ẩn giấu bên dưới làn da của Hứa Nhạc, chỉ có chính bản thân hắn mới có thể cảm giác được những đường cong nóng rực rõ ràng bên trong cơ thể, nương theo những lộ tuyến không cách nào hiểu rõ được, chậm rãi mà vận hành, theo mỗi một sợi dây cơ bắp trong cơ thể, thậm chí là mỗi một tế bào nhỏ nhất, rút đi những năng lượng bên trong đó, dần dần tích lũy lại, lan tràn đến mỗi một bộ phận nhỏ nhất bên trong thân thể.
Trong luồng hơi nhiệt mịt mù của nhà tắm, Hứa Nhạc nhắm chặt hai mắt lại, thật sâu hít thở nhẹ nhàng, dùng đồng hồ sinh học của bản thân xác nhận mình đã tiến hành động tác trung bình tấn ngồi chồm hổm đủ thời gian quy định, sau đó chân phải nhấc lên cao khỏi mặt đất, giống như một mũi kiếm, đầu mũi chân phải đặt lên phía sau đầu gối của chân trái, đồng thời hai cánh tay rời khỏi thân thể, tách ra hai bên, hình thàng một hình thái giống như là chữ W, toàn bộ trọng tân thân thể đặt hết lên trên bàn chân trái. Động tác vô cùng kỳ quái, thế nhưng hắn lại thực hiện có vẻ vô cùng tự nhiên mà tùy tiện, những đường cong của cơ thể bên dưới làn da không ngừng ẩn hiện, mạnh mẽ cứng rắn.
Bảo trì cái tư thế quái dị này hơn năm phút đồng hồ sau, hắn lại thay đổi động tác của mình. Phần đầu hướng xuống, tay phải chống thẳng xuống mặt đất ướt sũng, đầu gối trái khụy xuống như đang ngồi chồm hổm, tay trái bẻ cong về phần lưng, đặt lên chỗ thắt lưng của chính mình, đồng thời chân phải nâng cao leeng về phía sau, toàn thân biến thành một đường thẳng song song với mặt đất. Tư thế này nhìn qua thì vô cùng bình thường, nhưng nếu như phải bảo trì trong một khoảng thời gian dài, cũng là chuyện vô cùng khó khăn.
Lại thêm năm phút đồng hồ nữa, Hứa Nhạc lại bắt đầu thay đổi tư thế của mình.
Mười cái tư thế quái dị do đại thúc dạy, ngay từ thời kỳ còn thiếu niên, Hứa Nhạc đã phi thường cẩn thận tập luyện thuần thục từng cái từng cái một, không hề có một thời khắc nào chậm trễ hoặc qua loa bỏ phí. Mỗi một cái động tác hắn đều dựa theo sự yêu cầu nghiêm khắc của đại thúc mà làm cho đến cực hạn, đem mỗi một kinh mạch cùng với cơ bắp bên trong cơ thể vặn vẹo, tập luyện đến cực hạn mà cơ thể con người có thể thừa nhận được.
Năm đó khi còn ở bên cạnh các căn hầm mỏ hoang vu, muốn hoàn thành được mười tư thế cổ quái mà kỳ dị này, đối với Hứa Nhạc mà nói là một vấn đề vô cùng khó khăn. Nhưng mà trải qua nhiều năm liên tục thực hiện như thế, mấy cái tư thế này đã sớm biến thành một trong những bản năng cơ bản của thân thể hắn rồi, thực hiện chúng có thể nói là đặc biệt thông thuận tự nhiên vô cùng.
Sau khi hoàn thành xong mười tư thế kỳ dị kia, hắn nhẹ nhàng phun ra một ngụm trọng khí, cảm thụ từ đỉnh đầu xuống đến gan bàn chân, ngoại trừ một chút xíu cảm giác tê dại ra, là một loại cảm giác nhẹ nhàng khoan khoái cùng với tự nhiên thư sướng.
Hứa Nhạc nhìn chằm chằm vào gương mặt của chính bản thân mình ở trong cái gương trên tường, gãi gãi đầu, đột nhiên bên trong cặp mắt ti hí của hắn chợt dâng lên một tia sầu lo nhàn nhạt.
Hắn không biết bên trong cái vũ trụ này thật sự có thiên tài hay không, nhưng ít nhất chính hắn cũng hiểu rất rõ ràng, cái gọi là thiên tài chẳng qua chỉ là người có được sự cố gắng vượt qua khả năng người bình thường có khả năng thừa nhận mà thôi. Bắt đầu ngay từ lúc còn rất nhỏ, chỉ cần thời gian, không gian cho phép, hắn cho tới bây giờ vẫn chưa từng đình chỉ qua việc rèn luyện mười cái tư thế cổ quái này. Có thể có được vũ lực mạnh mẽ kinh người, khiến cho Thất Đại Gia Tộc Liên Bang phải cảm thấy rung động, có thể sử dụng hệ thống cảm ứng ý nghĩ, điều khiển con Robot MX đại sát tứ phương, kỳ thật hoàn toàn là nhờ vào hắn trầm mặc mà kiên trì không ngừng tu luyện những tư thế này ngày này qua ngày khác.
Nhưng mà lần này sau khi trải qua một đêm chiến đấu kịch liệt trên tinh cầu 5460, trải qua sự kiệt sức của thân thể cùng với cảm giác đói khát mãnh liệt sau khi chiên đấu, khiến cho Hứa Nhạc chợt nhớ đến những lần trải qua lằn ranh của sinh tử, trải qua những lần sát phạt khủng khiếp. Hắn phát hiện ra cái năng lực cường hãn của chính mình cũng có một cái khuyết điểm lớn khó có thể giải quyết được. Đó chính là mỗi một lần hắn dựa vào cái lực lượng kỳ dị bên trong thân thể của mình, phá núi lấp biển xong, trong khoảng thời gian ngay sau đó, sự tiêu hao lực lượng của bản thân hắn vô cùng khủng khiếp. Vì vậy cho nên sau mỗi một lần mình nhất thời tỏa sáng chói lọi, thì sau đó sẽ ngay lập tức rơi vào khốn cảnh không cách nào giải quyết nổi.
Điều này cũng không khó mà giải thích. Bản thân là một gã Công Trình Sư luôn luôn thờ phụng đạo lý khoa học, Hứa Nhạc tuy rằng không thể giải thích được những chỗ huyền diệu bên trong những động tác do đại thúc dạy cho mình, nhưng cũng rất dễ dàng có thể giải thích được loại hiện tượng kiệt sức này. Năng lượng trong cơ thể từ trước đến giờ luôn luôn cân bằng. Bản thân mình trong một khoảng thời gian ngắn, bộc phát ra lực lượng, hoặc nói chính xác hơn là năng lượng khổng lồ, như vậy ngay sau đó thân thể mình khẳng định sẽ rất nhanh lâm vào trạng thái suy yếu cùng cực.
Trong cuộc sống bình thường, tranh chấp nhỏ nhặt, đánh nhau giành gái, hoặc là náo sự gây chuyện… vấn đề này cũng sẽ không lớn lắm. Cùng lắm thì đó chỉ là xắn tay áo lên đánh mấy cái, hoặc là cởi quần áo quần nhau một trận, sau đó không cần phải để ý đến nữa. Nhưng mà hôm nay chính là ở trên chiến trường tiền tuyến của Tây Lâm, đối mặt với đám quân nhân binh lính tàn nhẫn đáng sợ của Đế Quốc bên kia, cho nên vấn đề này liền có chút khiến cho người khác phải đau đầu. Cuối cùng cũng không có khả năng ở trên chiến trường đánh đấm giết chết một, hai con Robot, sau đó liền nằm vật ra chờ người khác đến giết mình, hoặc là chật vật chờ thuộc hạ hoặc là các đơn vị bộ đội chi viện đến nghĩ cách mà cứu mình về…
Làm thế nào để có thể giải quyết triệt để vấn đề này đây? Hứa Nhạc nheo cặp mắt ti hí của mình lại, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt có chút trắng bệch trong gương của chính mình, nghĩ đi nghĩ lại cũng không tìm ra được đáp án nào cả. Có lẽ nên hỏi thăm một chút vị lão gia tử kia, hoặc là Lý Phong, có lẽ sẽ tìm ra được căn nguyên đạo lý của một loạt các bản lĩnh cổ quái mà đại thúc đã dạy cho mình. Nhưng là vị lão gia tử kia thì lại quá cao, quá xa còn Lý Cuồng Nhân thì tuyệt chẳng có chút hảo cảm gì với mình cả.
Luồng sương khói mờ nhạt bên trong phòng tắm dần dần được hệ thống điều hòa không khí trên trần nhà hấp thụ đi hết, không khí trở nên trong trẻo trở lại. Hứa Nhạc mở vòi nước lạnh, thong thả chà xát khuôn mặt của chính mình, khôi phục bình tĩnh trong lòng, đem cái cảm giác tai họa ngầm nằm sâu trong lòng mình mạnh mẽ áp chế xuống. Sau khi trầm mặc một lúc sau, tựa như một gã lưu manh điển hình nhất trên đời, hé mở cặp môi, không một tiếng động, hướng về phía chỗ sâu nhất trong đại não của mình mà nói:
- Lão già kia, giúp tôi quan sát một chút động tĩnh của Chung Tử Kỳ.
Chiến sự đang trong giai đoạn gay gắt, hệ thống Máy vi tính Trung ương lúc này đang cần phải phụ trách tính toán các chiến sự cụ thể tại tiền tuyến cùng với lập ra những kế hoạch tác chiến. Bởi vì sợ quấy rầy đến những công tác khẩn trương của cỗ Máy vi tính Trung ương kia, cho nên Hứa Nhạc đã rất lâu rồi không có tiến hành chủ động liên hệ đối với sự tồn tại vĩ đại kia. Nhưng mà lúc này hắn lại không nhịn được phá lệ một lần.
Bên trong đồng tử mắt trái của hắn hiện lên một dòng chữ dài trắng noãn. Hứa Nhạc hai tay chống xuống cạnh cái lavabo, cúi đầu trầm mặc không nói gì. Chỉ cần lão già kia mãi vẫn quan sát động tĩnh của Chung Nhị Lang, tin chắc rằng hắn cũng không có cơ hội để mà đi quấy rầy Giản Thủy Nhi.
o0o
Đi ra khỏi phòng tắm, cầm lấy cái khăn tắm trắng tinh mềm mại mà Bạch Ngọc Lan, từ đầu đến giờ vẫn đứng thủ ở bên ngoài cửa phòng, đưa qua cho hắn. Hứa Nhạc dùng sức lau chùi mái tóc ướt sũng của mình, chậm rãi hỏi:
- Bộ Quốc Phòng vẫn không có mệnh lệnh nào đưa xuống à?
Bọn họ đã ngây người ở Đại khách sạn Kim Tinh suốt hai ngày trời rồi. Đám phóng viên quân sự bên ngoài sớm đã không còn hứng thú với việc đi lại làm phiền nữa, nhưng mà kỳ quái chính là Bộ Quốc Phòng mãi cho đến giờ vẫn chưa có đưa xuống bất cứ mệnh lệnh nào cho Tiểu đội 7 cả.
Bạch Ngọc Lan lắc lắc đầu một cái, đi đến cạnh bàn nước pha một tách trà nóng.
Tiểu đội 7 cùng với Hứa Nhạc và Bạch Ngọc Lan tổng cộng lại là hai mươi gã nhân viên chiến đấu, cũng đều hiểu rất rõ ràng bọn họ vẫn phải ở lại Tây Lâm, khẳng định là phải chấp hành một mệnh lệnh đặc thù nào đó của Bộ Quốc Phòng, nhưng mà cái mệnh lệnh đặc thù này một ngày còn chưa có đưa xuống, trong lòng bọn họ cũng sẽ cảm thấy vô cùng tò mò mà chờ mong.
Hứa Nhạc tiếp nhận chén trà, nhẹ nhàng cảm ơn một tiếng.
Bạch Ngọc Lan nhìn hắn một cái, đột nhiên mở miệng nói:
- Cái gã bên trong biệt thự Thu Minh Sơn kia, chính là Lợi Đại thiếu gia của Lợi gia.
Hứa Nhạc vừa mới ngồi xuống chiếc ghế sopha, nghe hắn nói vậy chợt trầm mặc một lát. Lợi Tu Trúc, người thừa kế thứ nhất của Thiết Toán Lợi Gia mãi luôn theo đuổi Giản Thủy Nhi, cái tin tức này đối với các dân chúng bình thương đương nhiên là loại chuyện tình tuyệt mật, nhưng mà đối với Tiểu đội 7 phụ trách bảo hộ cho Giản Thủy Nhi lâu ngày như vậy, đương nhiên là phi thường biết rõ ràng chuyện này. Vấn đề là chuyện đó và chính mình lại có quan hệ gì cơ chứ?
Bạch Ngọc Lan bước lại đứng dựa vào cạnh cửa sổ, cúi đầy nhẹ giọng cất lời nói ôn nhu của hắn:
- Chuyện tình giữa anh và Trương Tiểu Manh cho đến hiện tại đại khái cũng không có vấn đề gì cả… Nhưng mà, vị thiên kim tiểu thư kia của Trâu Bộ trưởng thì phải làm sao bây giờ? Tôi cũng không biết chân tướng thật sự bên trong, nhưng nếu như có người nào đó muốn dùng chuyện này để gây chuyện, có lẽ đó cũng là một phiền toái lớn.
Cặp mày rậm của Hứa Nhạc khẽ nhướng lên một chút, liền hiểu được Bạch Ngọc Lan đến tột cùng là muốn nhắc nhỏ chính mình chuyện gì. Đại khái trong suy nghĩ của mọi người, thì vị thiếu nữ thần tượng quốc dân Liên Bang dĩ nhiên chính là tình nhân của chính mình. Tuy rằng bản thân mình và cô ta biết rõ ràng đó cũng không phải là sự thật, nhưng cũng không có cách nào ngăn cản được sự suy nghĩ của những người quan tâm đến chính mình, của những người quan tâm đến Giản Thủy Nhi.
Không biết nên làm thế nào, cũng không biết cần phải xử lý ra làm sao. Thậm chí ngay cả chính hắn cũng không biết rõ ràng lắm, cái cô gái không chồng mà có con xinh đẹp đến cực điểm, Trâu Úc kia, khi ở trong cảnh gió tuyết mù mịt ở Lâm Hải Châu, có khi nào nhàm chán quá mức, sẽ hướng tới đám phóng viên mà phát ngôn vài câu nói vui đùa quá trớn, nhằm để đùa bỡn một chút cô gái thần tượng quốc dân Liên Bang, dạo này đang quyết tâm quay trở lại cuộc sống của người bình thường, hay không…
Hắn không biết được, cho nên không thèm suy nghĩ đến nữa. Hắn buông tách trà xuống mặt bàn đứng thẳng người dậy, hướng về phía Bạch Ngọc Lan thành thành thật thật nói:
- Tôi muốn đi sửa chữa Robot.
Bạch Ngọc Lan thoáng ngẩng người một chút, sau đó thành thành thật thật lấy ra cái thùng màu đen chứa máy vi tính xách tay cá nhân của Hứa Nhạc, đi theo sau người của hắn, hướng về phía khu nhà kho đề phong vô cùng sâm nghiêm phía sau Đại khách sạn Kim Tinh mà đi đến.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.