Quyển 2 - Chương 140: Một búa mở ra tương lai (Trung)
Miêu Nị
30/03/2013
Mây trắng phiêu đãng trên sườn núi xa xa, vùng đồng quê bát ngát mênh một màu xanh biếc thẳng tắp. Hệ thống tưới tiêu tự động đang làm việc trên các nông trường Liên Bang, dưới ánh mặt trời trong trẻo phun thuốc tăng trưởng thực vật, đôi lúc lại vang lên vài âm thanh mỏng manh, cùng với thanh âm rả rít của côn trùng trong khu rừng bên cạnh quốc lộ, phối hợp cực kỳ ăn ý.
Giao thông của Đặc khu Thủ đô cực kỳ phát đạt, dọc theo đường cao tốc chạy ô tô hơn 40 phút đã sớm không nhìn thấy những kiến trúc trang nghiêm của Thủ đô nữa rồi, cũng đã không nghe thấy cái hơi thở tràn ngập hương vị quyền lực trong không khí. Nhìn lại khắp nơi, chỉ thấy một màu xanh mát rượi, cũng chỉ có thể ngửi được mùi vị thiên nhiên tươi mát tuyệt vời mà thôi.
Ngay bên cạnh nông trường Liên Bang, có một bức tường lưới sắt cao cao, phân chia ra thành một khu vực lớn. Từ quốc lộ cũng chỉ có thể nhìn thấy bên trong là một tòa nhà cao năm tầng sừng sững. Ngoại trừ thứ đó ra, cũng không có thấy bất cứ kiến trúc nào khác nữa.
Cửa kính chiếc ô tô màu đen hạ xuống, Hứa Nhạc đưa ra bức điện tín giới thiệu cho bảo vệ. Chỉ nghe tích một tiếng, cánh cửa chậm rãi mở ra. Hắn híp mắt nhìn quang cảnh xung quanh xe, trong lòng có chút cảm thấy bất ngờ. Công ty Bảo an Tịnh Thủy, một trong ba công ty bảo an lớn nhất Liên Bang, thế nhưng lại nằm ở xa Đặc khu Thủ Đô như vậy, hơn nữa nhìn bên ngoài lại hoàn toàn im ắng, mang theo một chút cảm giác xơ xác. Căn bản là không giống như một công ty nổi tiếng chuyên thực nghiệm những vũ khí đỉnh cao nhất của Liên Bang, ngược lại cực kỳ giống như một cái hội chợ nông thôn đã sắp bị người khác quên đi vậy.
Nơi nào có kim loại, liền có Quả Xác. Công ty Cơ khí Quả Xác là một công ty khổng lồ trong Liên Bang. Những nhân viên trực tiếp hoặc gián tiếp làm việc cho nó, nhân số cũng hơn 100 vạn. Bên dưới công ty tư nhân này, lại còn có vô số những công ty trực thuộc khác nữa, phạm vi phục vụ đến tất cả các mặt trong cuộc sống của xã hội Liên Bang. Công ty Bảo an Tịnh Thủy chính là một trong số đó.
Bởi vì đã gây ra một trận phong ba trong Sở Nghiên Cứu Quả Xác, Hứa Nhạc bị điều đến Công ty Bảo an Tịnh Thủy. Trước khi đến đây, hắn đã điều tra một số tư liệu, biết được cái công ty bảo an lớn nhất Liên Bang này, mặc dù trong Công ty Cơ khí Quả Xác mà nói, cũng không được xem trọng lắm, nhưng mà xét thực lực của nó, cũng là một trong ba công ty bảo an cường đại nhất Liên Bang.
Trong vũ trụ Liên Bang có rất nhiều những hành động quân sự. Bởi vì có sự tồn tại ngoại giao với Đế Quốc cùng với Bách Mộ Đại ở khu vực tinh vực, nên cũng không có điều động quân đội quy mô lớn, nhưng thỉnh thoảng lại nổ ra một ít đụng độ vũ trang quy mô nhỏ trên một vài tinh cầu nào đó, hoặc là những hành động quân sự mờ ám nào đó. Thông thường những hành động như vậy đều do ba đại công ty bảo an của Liên Bang thay mặt cho Quân đội Liên Bang tiến hành. Mà Công ty Bảo an Tịnh Thủy, lại là công ty trực thuộc Công ty Cơ khí Quả Xác. Bởi vì Công ty Quả Xác có mối quan hệ không tầm thường với Quân đội Liên Bang, cho nên gần như đã trở thành kẻ chấp hành chính.
Điều đương nhiên là giới truyền thông tin tức của Liên Bang cũng không nhìn rõ được ẩn tình bên trong. Nhưng những người biết rõ nội tình, cũng đều rất rõ ràng, Công ty Bảo an Tịnh Thủy, trên thực tế chính là một đám lính đánh thuê được khoác lớp áo hợp pháp. Hoặc nói chính xác hơn, là nấm đấm của Liên Bang được khoác lớp áo lính đánh thuê. Ngoại trừ một số công tác bảo an địa phương do các lực lượng bảo an của Quân đội Liên Bang chấp hành ra, phạm vi công tác của cái công ty tư nhân này, gần như trải rộng khắp lãnh địa của toàn Liên Bang. Thậm chí có lời đồn đãi, từ khi việc giao chiến giữa Phiến quân với Liên Bang dưới áp lực của dân chúng Liên Bang mà đình chỉ, những hành động vũ trang tiến hành đàn áp những tiểu đội Phiến quân còn sót lại, cũng chính là do cái công ty tư nhân này âm thầm ra tay.
Cho nên khi Hứa Nhạc nhìn thấy căn cứ đơn sơ giống như một cái xưởng cơ khí bình thường này, có chút không ngờ nổi. Tổng bộ Công ty Bảo an Tịnh Thủy, từ bên ngoài nhìn vào, căn bản không hề có bất cứ một tia sắc thái quân sự nào.
o0o
Sau khi đến Phòng Nhân Sự trình diện xong, một gã cán bộ nghiệp vụ mang một cặp mắt kính lạnh lùng dẫn Hứa Nhạc đi tới một phòng làm việc phía sau tòa nhà, nói với hắn mấy câu:
- Đây là văn phòng riêng của cậu. Đợi một lát nữa, thư ký của cậu sẽ đến, giới thiệu cho cậu những công việc cụ thể của mình.
Những chuyện xảy ra trong giới thượng tầng của Đặc khu Thu Đô cũng không có truyền đến Công ty Bảo an Tịnh Thủy. Đám người bền phía tổng bộ công ty căn bản cũng không quan tâm đến chuyện một gã Thiếu Úy trẻ tuổi được điều đến đây. Gã cán bộ của Phòng Nhân Sự này cũng sẽ không cho rằng Hứa Nhạc có bối cảnh gì đặc biệt. Trong mắt hắn, từ Sở Nghiên Cứu của Quả Xác bị điều đến Tịnh Thủy làm việc, nhất định là đấu đá thất bại trên kia, hơn nữa còn là thất bại hoàn toàn nữa.
Chẳng qua Sở Nghiên Cứu dù sao cũng là ban ngành cấp I trong Công ty Cơ khí Quả Xác, còn Công ty Bảo an Tịnh Thủy chỉ là một ban ngành cấp 3. Hứa Nhạc có một phần lý lịch như vậy, mặc dù bị trục xuất đến nơi này, nhưng vẫn như trước được cấp cho chức vị một Chủ quản Kỹ thuật, còn được cấp cho một thư ký riêng nữa.
Gã cán bộ nghiệp vụ kia mặt không chút thay đổi nhìn Hứa Nhạc hỏi:
- Có chuyện gì nữa không?
Các nhân viên tác chiến của Công ty Tịnh Thủy đều là tố chất cực kỳ vĩ đại, kinh nghiệm chiến đấu dày dạn, thậm chí rất nhiều nhân viên tác chiến bản thân cũng có được quân hàm của Quân đội nữa. Những nhân viên tác chiến tại tiền tuyến kia đều có lương bỗng hậu đãi vô cùng, tiền đồ cũng vô lượng. Nhưng mà những gã cán bộ nghiệp vụ và một số chủ quản kỹ thuật bị điều từ trung tâm Công ty Quả Xác đến đây, mặc dù cũng rất hiếm hoi ít ỏi, nhưng lại cũng là những người đã bị người ta xa lánh, rẻ rúng... những kẻ này thì lại chẳng có tiền đồ, tương lai gì nữa.
Gã cán bộ nghiệp vụ này cũng là như vậy, nhưng hắn nhìn Hứa Nhạc, kẻ mà hắn cho là đã thất bại kia, lại không có chút xíu ánh mắt đồng cảm gì cả.
- Không còn gì nữa. Cảm ơn.
Hứa Nhạc nói.
Mở ra màn hình máy tính, ánh mắt híp lại nhìn cơ cấu tổ chức của Công ty Tịnh Thủy, Hứa Nhạc trong lúc nhất thời lâm vào trầm mặc. Công ty Tịnh Thủy được thành lập vào năm Hiến Lịch 24. Tổng quản lý hiện tại tên là Gia Lôi, trước khi xuất ngũ là một gã quan chức cao cấp của bộ đội đặc chủng robot của Liên Bang. Có lời đồn sau khi hắn kết thúc nhiệm kỳ tại Công ty Tịnh Thủy, có lẽ sẽ trực tiếp gia nhập trở lại Quân đội, trở thành một quan chức cao cấp của Ban Tác Chiến Bộ Quốc Phòng.
Cơ cấu của cái công ty tư nhân này thật là kỳ lạ. Những đại nhân vật giống như Tổng quản lý hay Trưởng ban huấn luận này nọ, cho đến các nhân viên tác chiến cơ sở, đều có tương lai cực kỳ tươi sáng. Còn những nhân vật giống như Hứa Nhạc đang sắm vai đây, Chủ quản Kỹ thuật cho đến những cán bộ nghiệp vụ, thì tựa hồ như là vĩnh viễn cũng chỉ có thể dừng chân trong bóng mờ của Liên Bang, thay Chính phủ Liên Bang nhân nghĩa chấp hành những nhiệm vụ hắc ám, mà cũng sẽ không nhận được bất cứ quân công hay thưởng thí gì cả.
Bất quá những chuyện đó và Hứa Nhạc cũng không có bất cứ quan hệ gì. Hắn bị điều phối đến Công ty Tịnh Thủy, là bởi vì hậu quả do mấy nhát búa của hắn bên trong phòng thí nghiệm Sở Nghiên Cứu kia tạo ra. Để bình ổn lại cảm xúc hờn giận của đám Ủy Viên trong Sở Nghiên Cứu cùng với những áp lực từ bên phía Viện Nghiên Cứu, mặc dù là Thai Gia, cũng chỉ có thể làm được đến đây mà thôi.
Hứa Nhạc cũng không nghĩ tới chuyện mình sẽ thay Chính phủ đi đến các tinh cầu tài nguyên tại biên giới Liên Bang trấn áp các dân phản đối ở đó, càng không nghĩ đến chuyện hóa trang thành các phần tử võ trang, đi đến các Đại khu phá hủy các căn cứ mật của Phiến quân. Hắn chỉ thành thành thật thật ở nơi này, ngồi tại vị trí Chủ quản Kỹ thuật ngành này, sửa chữa một số các máy móc thiết bị tác chiến bị hư hỏng của Công ty, an ổn vượt qua mấy ngày sóng to gió lớn này.
Mãi cho đến khi việc nghiên cứu chế tạo ra con robot thế hệ mới của Liên Bang thành công, xem ra hắn đều cũng phải ở lại đây, làm những công việc nhàm chám đó mà trải qua những ngày dài đăng đẳng này. Suy nghĩ đến đây, ánh mắt hắn híp lại, đánh giá một chút phòng làm việc của mình.
Đây là căn phòng làm việc riêng của hắn từ lúc chào đời cho đến nay mới có được. Là văn phòng làm việc không bị bất cứ ai quấy rầy. Vấn đề là căn phòng này mặc dù được trang bị cũng rất xa hoa, nhưng ngoại trừ một cái máy tính, một ít thiết bị nội thất đơn giản ra, thì hoàn toàn trống rỗng không có bất cứ thứ gì nữa.
o0o
- Trung tâm huấn luyện chính của công ty, bãi bắn tập, công tác thực nghiệm vũ khí, cảnh vệ vũ trụ, cố vấn an toàn cho năm công ty con của Quân đội, bảo vệ yếu nhân kể cả người của Bộ Quốc Phòng, các văn phòng công của Bộ Cảnh Sát... chúng ta cũng tiếp nhận một số ủy thác các nhân của các yếu nhân nữa, chỉ cần những ủy thác này cũng không vi phạm pháp luật Liên Bang... Công việc chủ yếu của Tiểu đội 7 chúng ta vốn là trên phương diện cố vấn an toàn.
Hứa Nhạc cúi đầu nghe thư ký báo cáo công việc. Nói thật, ban đầu khi nghe được mình có thư ký riêng, trong lòng Hứa Nhạc sinh ra một tia cảm xúc khác thường, âm thầm cầu nguyện thư ký mà công ty cấp cho mình ngàn vạn lần không nên là một nữ trung niên cả ngày trầm lặng...
Khi vị thư ký tên là Bạch Ngọc Lan này tiến vào văn phòng, bắt đầu theo nguyên tắc, giống như một cái máy, giới thiệu về tình hình của Công ty Tịnh Thủy, Hứa Nhạc nhịn không được nhẹ nhàng thở ra một hơi...
Nữ thư ký mà có tên này thì có chút tục khí, bất quá tuyệt vời chính là, vị thư ký này cũng không phải là một nữ trung niên, nhưng cũng không phải là một cô bé thanh xuân mê người vừa mới tốt nghiệp ra làm.
Bởi vì bước vào căn bản không phải là một nữ thư ký.
Thư ký Bạch Ngọc Lan thân cao 1m73, ngũ quan ôn nhu mềm mại, ánh mắt bình tĩnh, im lặng tựa như một cô gái nhỏ vậy, đứng trước mặt của Hứa Nhạc. Mà vấn đề là ở chỗ, bản thân hắn cũng không phải là một cô gái, cho nên loại cảm giác này có vẻ có chút quái dị.
Ánh mắt Hứa Nhạc híp lại nhìn hắn. Từ loại khí tức có chút quái dị này, Hứa Nhạc cảm giác thấy có một tia nguy hiểm ẩn chứa trong đó.
Năng lực nhìn người của Hứa Nhạc rất mạnh, hắn có được một loại trực giác nhạy cảm giống như là động vật vậy. Nếu không phải gã Bạch thư ký nhìn qua im lặng giống như một cô gái e thẹn đang đứng trước mặt hắn cũng không hề toát ra địch ý gì, có lẽ hắn sẽ cảm giác được lông tơ sau gáy mình đã bắt đầu dựng thẳng lên rồi.
Chỉ có kẻ từng giết qua rất nhiều người, không xem mạng người là quan trọng, mới có thể toát ra loại hơi thở như thế này. Trong cuộc đời của mình, Hứa Nhạc đã từng nhìn qua những nhân vật rất cường đại, giống như vị Thuyền Trưởng béo họ Điền, như Lý Cuồng Nhân, như vị Tằng ca bên cạnh Lợi Thất Thiếu Gia Lợi Hiếu Thông... Nhưng vị thư ký tên Bạch Ngọc Lan trước mặt này, lại cũng không có cảm giác giống với những người kia. Hắn thu liễm cực kỳ tốt, nhưng chung quy Hứa Nhạc vẫn có cảm giác, tựa hồ như ngay sau đó hắn sẽ trở nên điên cuồng, vẻ mặt bình tĩnh ôn nhu kia trong giây lát sẽ hóa thành hàn ý thấu xương vậy.
Lúc Hứa Nhạc đánh giá Bạch thư ký, ánh mắt Bạch thư ký lại nhìn vào tập tài liệu trong tay của mình. Nội tâm của hắn vô cùng bình tĩnh, cho nên vẻ ngoài cũng là bình tĩnh. Mặc dù đối với gã Thiếu Úy từ Sở Nghiên Cứu điều đến đây, hiện tại đã trở thành Chủ quản Kỹ thuật của tổ mình, hắn cũng không hề hoan nghênh. Nhưng hắn cũng không có tỏ vẻ ra ngoài, hắn chỉ là bình tĩnh, mang theo một chút lạnh lùng mà làm đúng chức trách của mình mà thôi.
Nhập ngũ đã nhiều năm, Bạch Ngọc Lam đã quen nhìn đến tử vong và máu tươi, trong mắt hắn căn bản không có tên gia hỏa trẻ tuổi bình thường trước mặt này.
- Công việc hiện tại của Tổ chúng ta là cái gì?
Hứa Nhạc chú ý đến đôi bàn tay với làn da trắng noãn như ngọc của Bạch thư ký.
- Báo cáo Chủ quản Kỹ thuật, Tiểu đội 7 chúng ta năm nay không có tiến hành công tác gì.
Bạch thư ký lễ phép hồi đáp.
Hứa Nhạc có chút không quen với cách xưng hô Chủ quản Kỹ thuật thế này. Công ty Tịnh Thủy là công ty con của Công ty Quả Xác, những nhiệm vụ nguy hiểm mà nó tiếp nhận vốn rất nhiều. Mà công việc quan trọng nhất, chính là phối hợp với Liên Bang thí nghiệm các loại vũ khí trang bị kiểu mới vừa phát minh ra. Cho nên bên trong Công ty Tịnh Thủy, quyền lực của Chủ quản Kỹ thuật so với các Chủ quan cùng cấp ở các công ty bảo an khác phải lớn hơn một chút.
Hứa Nhạc đã trở thành Chủ quản Kỹ thuật của Tiểu đội 7, chi nên vị Bạch Ngọc Lan thanh tú này mới có thể trở thành thư ký riêng của hắn. Công việc chủ yếu của Tiểu đội 7 hẳn là về phương diện cố vấn an toàn. Như vật khẳng định là sẽ không bị phái đến đóng tại biên giới tinh cầu. Chỉ là... cũng sẽ không có cơ hội tiếp xúc đến mấy con robot mô hình thí nghiệm thất bại kia rồi. Trong lòng của hắn phát lên một tia cảm xúc thất vọng.
Năm 67 Hiến Lịch cũng đã qua hơn một nửa, Tiểu đội 7 cố vấn an toàn của Công ty Tịnh Thủy vẫn không có chấp hành nhiệm vụ gì. Trong lòng Hứa Nhạc cũng có chút cảm thấy kỳ quái. Liên Bang mặc dù công tác trị an rất tốt, nhưng mà mấy gã phú hào quyền quý kia từ trước tới nay đều cực kỳ coi trọng việc an toàn của bản thân. Lấy danh tiếng trước nay của Công ty Tịnh Thủy, cũng chẳng đến mức tiểu đội mình suốt cả năm cũng không có việc làm...
Hắn nhìn đôi bàn tay thanh tú của Bạch Ngọc Lan, có chút xuất thần.
Giao thông của Đặc khu Thủ đô cực kỳ phát đạt, dọc theo đường cao tốc chạy ô tô hơn 40 phút đã sớm không nhìn thấy những kiến trúc trang nghiêm của Thủ đô nữa rồi, cũng đã không nghe thấy cái hơi thở tràn ngập hương vị quyền lực trong không khí. Nhìn lại khắp nơi, chỉ thấy một màu xanh mát rượi, cũng chỉ có thể ngửi được mùi vị thiên nhiên tươi mát tuyệt vời mà thôi.
Ngay bên cạnh nông trường Liên Bang, có một bức tường lưới sắt cao cao, phân chia ra thành một khu vực lớn. Từ quốc lộ cũng chỉ có thể nhìn thấy bên trong là một tòa nhà cao năm tầng sừng sững. Ngoại trừ thứ đó ra, cũng không có thấy bất cứ kiến trúc nào khác nữa.
Cửa kính chiếc ô tô màu đen hạ xuống, Hứa Nhạc đưa ra bức điện tín giới thiệu cho bảo vệ. Chỉ nghe tích một tiếng, cánh cửa chậm rãi mở ra. Hắn híp mắt nhìn quang cảnh xung quanh xe, trong lòng có chút cảm thấy bất ngờ. Công ty Bảo an Tịnh Thủy, một trong ba công ty bảo an lớn nhất Liên Bang, thế nhưng lại nằm ở xa Đặc khu Thủ Đô như vậy, hơn nữa nhìn bên ngoài lại hoàn toàn im ắng, mang theo một chút cảm giác xơ xác. Căn bản là không giống như một công ty nổi tiếng chuyên thực nghiệm những vũ khí đỉnh cao nhất của Liên Bang, ngược lại cực kỳ giống như một cái hội chợ nông thôn đã sắp bị người khác quên đi vậy.
Nơi nào có kim loại, liền có Quả Xác. Công ty Cơ khí Quả Xác là một công ty khổng lồ trong Liên Bang. Những nhân viên trực tiếp hoặc gián tiếp làm việc cho nó, nhân số cũng hơn 100 vạn. Bên dưới công ty tư nhân này, lại còn có vô số những công ty trực thuộc khác nữa, phạm vi phục vụ đến tất cả các mặt trong cuộc sống của xã hội Liên Bang. Công ty Bảo an Tịnh Thủy chính là một trong số đó.
Bởi vì đã gây ra một trận phong ba trong Sở Nghiên Cứu Quả Xác, Hứa Nhạc bị điều đến Công ty Bảo an Tịnh Thủy. Trước khi đến đây, hắn đã điều tra một số tư liệu, biết được cái công ty bảo an lớn nhất Liên Bang này, mặc dù trong Công ty Cơ khí Quả Xác mà nói, cũng không được xem trọng lắm, nhưng mà xét thực lực của nó, cũng là một trong ba công ty bảo an cường đại nhất Liên Bang.
Trong vũ trụ Liên Bang có rất nhiều những hành động quân sự. Bởi vì có sự tồn tại ngoại giao với Đế Quốc cùng với Bách Mộ Đại ở khu vực tinh vực, nên cũng không có điều động quân đội quy mô lớn, nhưng thỉnh thoảng lại nổ ra một ít đụng độ vũ trang quy mô nhỏ trên một vài tinh cầu nào đó, hoặc là những hành động quân sự mờ ám nào đó. Thông thường những hành động như vậy đều do ba đại công ty bảo an của Liên Bang thay mặt cho Quân đội Liên Bang tiến hành. Mà Công ty Bảo an Tịnh Thủy, lại là công ty trực thuộc Công ty Cơ khí Quả Xác. Bởi vì Công ty Quả Xác có mối quan hệ không tầm thường với Quân đội Liên Bang, cho nên gần như đã trở thành kẻ chấp hành chính.
Điều đương nhiên là giới truyền thông tin tức của Liên Bang cũng không nhìn rõ được ẩn tình bên trong. Nhưng những người biết rõ nội tình, cũng đều rất rõ ràng, Công ty Bảo an Tịnh Thủy, trên thực tế chính là một đám lính đánh thuê được khoác lớp áo hợp pháp. Hoặc nói chính xác hơn, là nấm đấm của Liên Bang được khoác lớp áo lính đánh thuê. Ngoại trừ một số công tác bảo an địa phương do các lực lượng bảo an của Quân đội Liên Bang chấp hành ra, phạm vi công tác của cái công ty tư nhân này, gần như trải rộng khắp lãnh địa của toàn Liên Bang. Thậm chí có lời đồn đãi, từ khi việc giao chiến giữa Phiến quân với Liên Bang dưới áp lực của dân chúng Liên Bang mà đình chỉ, những hành động vũ trang tiến hành đàn áp những tiểu đội Phiến quân còn sót lại, cũng chính là do cái công ty tư nhân này âm thầm ra tay.
Cho nên khi Hứa Nhạc nhìn thấy căn cứ đơn sơ giống như một cái xưởng cơ khí bình thường này, có chút không ngờ nổi. Tổng bộ Công ty Bảo an Tịnh Thủy, từ bên ngoài nhìn vào, căn bản không hề có bất cứ một tia sắc thái quân sự nào.
o0o
Sau khi đến Phòng Nhân Sự trình diện xong, một gã cán bộ nghiệp vụ mang một cặp mắt kính lạnh lùng dẫn Hứa Nhạc đi tới một phòng làm việc phía sau tòa nhà, nói với hắn mấy câu:
- Đây là văn phòng riêng của cậu. Đợi một lát nữa, thư ký của cậu sẽ đến, giới thiệu cho cậu những công việc cụ thể của mình.
Những chuyện xảy ra trong giới thượng tầng của Đặc khu Thu Đô cũng không có truyền đến Công ty Bảo an Tịnh Thủy. Đám người bền phía tổng bộ công ty căn bản cũng không quan tâm đến chuyện một gã Thiếu Úy trẻ tuổi được điều đến đây. Gã cán bộ của Phòng Nhân Sự này cũng sẽ không cho rằng Hứa Nhạc có bối cảnh gì đặc biệt. Trong mắt hắn, từ Sở Nghiên Cứu của Quả Xác bị điều đến Tịnh Thủy làm việc, nhất định là đấu đá thất bại trên kia, hơn nữa còn là thất bại hoàn toàn nữa.
Chẳng qua Sở Nghiên Cứu dù sao cũng là ban ngành cấp I trong Công ty Cơ khí Quả Xác, còn Công ty Bảo an Tịnh Thủy chỉ là một ban ngành cấp 3. Hứa Nhạc có một phần lý lịch như vậy, mặc dù bị trục xuất đến nơi này, nhưng vẫn như trước được cấp cho chức vị một Chủ quản Kỹ thuật, còn được cấp cho một thư ký riêng nữa.
Gã cán bộ nghiệp vụ kia mặt không chút thay đổi nhìn Hứa Nhạc hỏi:
- Có chuyện gì nữa không?
Các nhân viên tác chiến của Công ty Tịnh Thủy đều là tố chất cực kỳ vĩ đại, kinh nghiệm chiến đấu dày dạn, thậm chí rất nhiều nhân viên tác chiến bản thân cũng có được quân hàm của Quân đội nữa. Những nhân viên tác chiến tại tiền tuyến kia đều có lương bỗng hậu đãi vô cùng, tiền đồ cũng vô lượng. Nhưng mà những gã cán bộ nghiệp vụ và một số chủ quản kỹ thuật bị điều từ trung tâm Công ty Quả Xác đến đây, mặc dù cũng rất hiếm hoi ít ỏi, nhưng lại cũng là những người đã bị người ta xa lánh, rẻ rúng... những kẻ này thì lại chẳng có tiền đồ, tương lai gì nữa.
Gã cán bộ nghiệp vụ này cũng là như vậy, nhưng hắn nhìn Hứa Nhạc, kẻ mà hắn cho là đã thất bại kia, lại không có chút xíu ánh mắt đồng cảm gì cả.
- Không còn gì nữa. Cảm ơn.
Hứa Nhạc nói.
Mở ra màn hình máy tính, ánh mắt híp lại nhìn cơ cấu tổ chức của Công ty Tịnh Thủy, Hứa Nhạc trong lúc nhất thời lâm vào trầm mặc. Công ty Tịnh Thủy được thành lập vào năm Hiến Lịch 24. Tổng quản lý hiện tại tên là Gia Lôi, trước khi xuất ngũ là một gã quan chức cao cấp của bộ đội đặc chủng robot của Liên Bang. Có lời đồn sau khi hắn kết thúc nhiệm kỳ tại Công ty Tịnh Thủy, có lẽ sẽ trực tiếp gia nhập trở lại Quân đội, trở thành một quan chức cao cấp của Ban Tác Chiến Bộ Quốc Phòng.
Cơ cấu của cái công ty tư nhân này thật là kỳ lạ. Những đại nhân vật giống như Tổng quản lý hay Trưởng ban huấn luận này nọ, cho đến các nhân viên tác chiến cơ sở, đều có tương lai cực kỳ tươi sáng. Còn những nhân vật giống như Hứa Nhạc đang sắm vai đây, Chủ quản Kỹ thuật cho đến những cán bộ nghiệp vụ, thì tựa hồ như là vĩnh viễn cũng chỉ có thể dừng chân trong bóng mờ của Liên Bang, thay Chính phủ Liên Bang nhân nghĩa chấp hành những nhiệm vụ hắc ám, mà cũng sẽ không nhận được bất cứ quân công hay thưởng thí gì cả.
Bất quá những chuyện đó và Hứa Nhạc cũng không có bất cứ quan hệ gì. Hắn bị điều phối đến Công ty Tịnh Thủy, là bởi vì hậu quả do mấy nhát búa của hắn bên trong phòng thí nghiệm Sở Nghiên Cứu kia tạo ra. Để bình ổn lại cảm xúc hờn giận của đám Ủy Viên trong Sở Nghiên Cứu cùng với những áp lực từ bên phía Viện Nghiên Cứu, mặc dù là Thai Gia, cũng chỉ có thể làm được đến đây mà thôi.
Hứa Nhạc cũng không nghĩ tới chuyện mình sẽ thay Chính phủ đi đến các tinh cầu tài nguyên tại biên giới Liên Bang trấn áp các dân phản đối ở đó, càng không nghĩ đến chuyện hóa trang thành các phần tử võ trang, đi đến các Đại khu phá hủy các căn cứ mật của Phiến quân. Hắn chỉ thành thành thật thật ở nơi này, ngồi tại vị trí Chủ quản Kỹ thuật ngành này, sửa chữa một số các máy móc thiết bị tác chiến bị hư hỏng của Công ty, an ổn vượt qua mấy ngày sóng to gió lớn này.
Mãi cho đến khi việc nghiên cứu chế tạo ra con robot thế hệ mới của Liên Bang thành công, xem ra hắn đều cũng phải ở lại đây, làm những công việc nhàm chám đó mà trải qua những ngày dài đăng đẳng này. Suy nghĩ đến đây, ánh mắt hắn híp lại, đánh giá một chút phòng làm việc của mình.
Đây là căn phòng làm việc riêng của hắn từ lúc chào đời cho đến nay mới có được. Là văn phòng làm việc không bị bất cứ ai quấy rầy. Vấn đề là căn phòng này mặc dù được trang bị cũng rất xa hoa, nhưng ngoại trừ một cái máy tính, một ít thiết bị nội thất đơn giản ra, thì hoàn toàn trống rỗng không có bất cứ thứ gì nữa.
o0o
- Trung tâm huấn luyện chính của công ty, bãi bắn tập, công tác thực nghiệm vũ khí, cảnh vệ vũ trụ, cố vấn an toàn cho năm công ty con của Quân đội, bảo vệ yếu nhân kể cả người của Bộ Quốc Phòng, các văn phòng công của Bộ Cảnh Sát... chúng ta cũng tiếp nhận một số ủy thác các nhân của các yếu nhân nữa, chỉ cần những ủy thác này cũng không vi phạm pháp luật Liên Bang... Công việc chủ yếu của Tiểu đội 7 chúng ta vốn là trên phương diện cố vấn an toàn.
Hứa Nhạc cúi đầu nghe thư ký báo cáo công việc. Nói thật, ban đầu khi nghe được mình có thư ký riêng, trong lòng Hứa Nhạc sinh ra một tia cảm xúc khác thường, âm thầm cầu nguyện thư ký mà công ty cấp cho mình ngàn vạn lần không nên là một nữ trung niên cả ngày trầm lặng...
Khi vị thư ký tên là Bạch Ngọc Lan này tiến vào văn phòng, bắt đầu theo nguyên tắc, giống như một cái máy, giới thiệu về tình hình của Công ty Tịnh Thủy, Hứa Nhạc nhịn không được nhẹ nhàng thở ra một hơi...
Nữ thư ký mà có tên này thì có chút tục khí, bất quá tuyệt vời chính là, vị thư ký này cũng không phải là một nữ trung niên, nhưng cũng không phải là một cô bé thanh xuân mê người vừa mới tốt nghiệp ra làm.
Bởi vì bước vào căn bản không phải là một nữ thư ký.
Thư ký Bạch Ngọc Lan thân cao 1m73, ngũ quan ôn nhu mềm mại, ánh mắt bình tĩnh, im lặng tựa như một cô gái nhỏ vậy, đứng trước mặt của Hứa Nhạc. Mà vấn đề là ở chỗ, bản thân hắn cũng không phải là một cô gái, cho nên loại cảm giác này có vẻ có chút quái dị.
Ánh mắt Hứa Nhạc híp lại nhìn hắn. Từ loại khí tức có chút quái dị này, Hứa Nhạc cảm giác thấy có một tia nguy hiểm ẩn chứa trong đó.
Năng lực nhìn người của Hứa Nhạc rất mạnh, hắn có được một loại trực giác nhạy cảm giống như là động vật vậy. Nếu không phải gã Bạch thư ký nhìn qua im lặng giống như một cô gái e thẹn đang đứng trước mặt hắn cũng không hề toát ra địch ý gì, có lẽ hắn sẽ cảm giác được lông tơ sau gáy mình đã bắt đầu dựng thẳng lên rồi.
Chỉ có kẻ từng giết qua rất nhiều người, không xem mạng người là quan trọng, mới có thể toát ra loại hơi thở như thế này. Trong cuộc đời của mình, Hứa Nhạc đã từng nhìn qua những nhân vật rất cường đại, giống như vị Thuyền Trưởng béo họ Điền, như Lý Cuồng Nhân, như vị Tằng ca bên cạnh Lợi Thất Thiếu Gia Lợi Hiếu Thông... Nhưng vị thư ký tên Bạch Ngọc Lan trước mặt này, lại cũng không có cảm giác giống với những người kia. Hắn thu liễm cực kỳ tốt, nhưng chung quy Hứa Nhạc vẫn có cảm giác, tựa hồ như ngay sau đó hắn sẽ trở nên điên cuồng, vẻ mặt bình tĩnh ôn nhu kia trong giây lát sẽ hóa thành hàn ý thấu xương vậy.
Lúc Hứa Nhạc đánh giá Bạch thư ký, ánh mắt Bạch thư ký lại nhìn vào tập tài liệu trong tay của mình. Nội tâm của hắn vô cùng bình tĩnh, cho nên vẻ ngoài cũng là bình tĩnh. Mặc dù đối với gã Thiếu Úy từ Sở Nghiên Cứu điều đến đây, hiện tại đã trở thành Chủ quản Kỹ thuật của tổ mình, hắn cũng không hề hoan nghênh. Nhưng hắn cũng không có tỏ vẻ ra ngoài, hắn chỉ là bình tĩnh, mang theo một chút lạnh lùng mà làm đúng chức trách của mình mà thôi.
Nhập ngũ đã nhiều năm, Bạch Ngọc Lam đã quen nhìn đến tử vong và máu tươi, trong mắt hắn căn bản không có tên gia hỏa trẻ tuổi bình thường trước mặt này.
- Công việc hiện tại của Tổ chúng ta là cái gì?
Hứa Nhạc chú ý đến đôi bàn tay với làn da trắng noãn như ngọc của Bạch thư ký.
- Báo cáo Chủ quản Kỹ thuật, Tiểu đội 7 chúng ta năm nay không có tiến hành công tác gì.
Bạch thư ký lễ phép hồi đáp.
Hứa Nhạc có chút không quen với cách xưng hô Chủ quản Kỹ thuật thế này. Công ty Tịnh Thủy là công ty con của Công ty Quả Xác, những nhiệm vụ nguy hiểm mà nó tiếp nhận vốn rất nhiều. Mà công việc quan trọng nhất, chính là phối hợp với Liên Bang thí nghiệm các loại vũ khí trang bị kiểu mới vừa phát minh ra. Cho nên bên trong Công ty Tịnh Thủy, quyền lực của Chủ quản Kỹ thuật so với các Chủ quan cùng cấp ở các công ty bảo an khác phải lớn hơn một chút.
Hứa Nhạc đã trở thành Chủ quản Kỹ thuật của Tiểu đội 7, chi nên vị Bạch Ngọc Lan thanh tú này mới có thể trở thành thư ký riêng của hắn. Công việc chủ yếu của Tiểu đội 7 hẳn là về phương diện cố vấn an toàn. Như vật khẳng định là sẽ không bị phái đến đóng tại biên giới tinh cầu. Chỉ là... cũng sẽ không có cơ hội tiếp xúc đến mấy con robot mô hình thí nghiệm thất bại kia rồi. Trong lòng của hắn phát lên một tia cảm xúc thất vọng.
Năm 67 Hiến Lịch cũng đã qua hơn một nửa, Tiểu đội 7 cố vấn an toàn của Công ty Tịnh Thủy vẫn không có chấp hành nhiệm vụ gì. Trong lòng Hứa Nhạc cũng có chút cảm thấy kỳ quái. Liên Bang mặc dù công tác trị an rất tốt, nhưng mà mấy gã phú hào quyền quý kia từ trước tới nay đều cực kỳ coi trọng việc an toàn của bản thân. Lấy danh tiếng trước nay của Công ty Tịnh Thủy, cũng chẳng đến mức tiểu đội mình suốt cả năm cũng không có việc làm...
Hắn nhìn đôi bàn tay thanh tú của Bạch Ngọc Lan, có chút xuất thần.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.