Quyển 2 - Chương 187: Một chiêu, tuyệt trần (A)
Miêu Nị
30/03/2013
Hứa Nhạc cũng không phải là một người ngạo mạn, tâm tình của hắn hết sức vững vàng và minh mẫn, giống như một chiếc gương cổ kính được tạo thành từ loại thủy tinh tinh khiết nhất vậy. Đối diện với một người ôn hòa thì hắn ôn hòa, đối diện với một người lương thiện thì hắn lương thiện.
Thế giới này cho hắn cái gì thì hắn liền trả lại thế ấy. Lúc còn nhỏ, hắn cứ luôn nghĩ rằng cái thế giới này vốn là hoàn mĩ, cho nên những gì hắn thể hiện bên ngoài là một khuôn mặt tươi cười với nụ cười vui vẻ đầy răng trắng muốt. Nhưng đến hôm nay thì cái thế giới mà hắn biết cũng không còn giống như xưa, nên biểu hiện của hắn tự nhiên cũng nặng nề hơn một chút.
Lúc còn ở Bệnh viện Trung ương Lục Quân, tâm trạng của Hứa Nhạc vốn rất vui vẻ, nhưng khi đối diện với gã Lý Cuồng Nhân tính tình phóng túng mà thô bạo, hắn một bước cũng không chịu nhường. Huống hồ hôm nay tâm trạng của hắn đang cực kỳ bực bội khó chịu, cũng không biết phải phát tiết vào chỗ nào, cho nên đành đem mớ bực tức khó chịu kia đổ hết lên trên đầu của gã Lý Cuồng Nhân này.
Gã Trung Tá 16 tuổi của Liên Bang chậm rãi nheo mắt lại. Trên khuôn mặt ngây thơ giống như trẻ con của hắn chợt lóe lên một tia tàn nhẫn rồi lại nhanh chóng khôi phục lại vẻ bình tĩnh ban đầu. Hắn xác nhận mỗi một chữ mà Hứa Nhạc vừa nói đều là sự thật, mở miệng nói:
- Dưới đầu gối nam nhi có vô số vạn tấn quặng mỏ tinh khoáng, ta không cần ngươi phải quỳ gối trước mặt ta. Nếu như lần này con robot Tiểu Bạch Hoa của Quả Xác bị bóp nát dưới tay ta thì ta chỉ yêu cầu ngươi cả đời này không được gặp lại Trâu Úc nữa. Cũng không được xuất hiện tại Thủ Đô Tinh Quyển nữa. Chiến hạm của Liên Bang có thể bay xa đến đâu thì ngươi phải cút ra xa đến đấy cho ta.
- Cứ quyết định như vậy đi.
Hứa Nhạc đặt tách trà trên tay xuống bàn, chuẩn bị quay người bước đi. Hắn cũng không muốn tiếp tục chứng kiến cảnh đám quân nhân trên căn cứ Cựu Nguyệt này nhìn hắn giống như nhìn một tên ngốc nữa.
Lý Cuồng Nhân tay chắp sau lưng, híp mắt nhìn theo bóng dáng Hứa Nhạc chầm chậm bước xa dần về phía lối đi, đột nhiên mở miệng nói:
- Ngươi phẫn nộ có lẽ cũng có đạo lý riêng của mình… Mấy lão già của Viện Khoa Học Liên Bang quả thực đều là một lũ khốn nạn cả.
Hứa Nhạc dừng bước chân, nhưng vẫn không có quay đầu lại.
- Chẳng qua chuyện này cũng chẳng liên quan gì đến ta. Ta là một quân nhân của Liên Bang. Lần này ta đến đây tham gia vào trận đối chiến robot thí nghiệm chỉ là chấp hành quân lệnh từ phía Bộ Quốc Phòng. Ta sẽ không bị trận cá cược này mà nổi giận đâu. Ngươi đã từng lăn lộn trong Tu Thân Quán chắc ngươi cũng biết rõ ràng, tính cơ động của con robot Tử Hải chỉ khi nào ở trong tay những người như ta mới có thể phát huy ra được năng lực cực hạn của nó. Chuyện này ngươi nên sớm báo lại cho gã phi công của Quả Xác biết đi.
Hứa Nhạc hơi hơi cúi đầu. Hắn biết câu nói này của Lý Cuồng Nhân là có ý nghĩa gì. Hai người lúc trước ở trong Lâm Viên cũng đã từng giao đấu với nhau. Mặc dù chỉ là một trận đấu nhanh như chớp mắt mà thôi, thế nhưng hai người vẫn có thể cảm nhận được thực lực cùng với kỹ thuật chiến đấu cận thân mạnh mẽ của đối phương. Lý Cuồng Nhân có lẽ hiểu nhầm rằng hắn là một cao thủ vô danh nào đó được bồi dưỡng ra từ Tu Thân Quán. Tự nhiên hắn sẽ nghĩ rằng cả hai người bọn hắn đều biết được sự đáng sợ khi một cao thủ cận chiến điều khiển một con robot song động cơ thế hệ mới.
Nghe được những lời nói của Lý Cuồng Nhân, Hứa Nhạc đột nhiên nhớ lại những gì tướng quân Trâu Ứng Tinh đã từng nói qua với mình. Quân Đội quyết không cho phép quân nhân có tư tưởng riêng của mình. Phí Thành Lý Gia chuyên môn sản xuất cho Liên Bang những quân nhân chuyên nghiệp tiêu chuẩn nhất. Lý Cuồng Nhân mới 16 tuổi đã khiến cho người ta mơ hồ có cái cảm giác phong thái của vị Quân Thần Lý Thất Phu năm đó. Chỉ có điều hắn dường như kiêu ngạo điên cuồng hơn một chút, đây có lẽ là tác dụng phụ của tuổi trẻ. Nhưng từ câu nói vừa rồi của hắn, có thể thấy Lý Phong không chỉ là một tên điên cuồng chỉ biết giết người mà thôi.
o0o
Tối hôm đó, toàn bộ căn cứ Cựu Nguyệt này đều không ngớt bình luận về việc truyền nhân của Phí Thành Lý Gia đã đến đây. Những truyền kỳ về Lý Thất Phu cũng đã nhạt dần còn câu chuyện đánh khắp Quân đội không địch thủ của Lý Cuồng Nhân thì những quân nhân đóng tại Thủ Đô Tinh Quyển cũng chỉ được nghe những đồng đội quay trở về từ tiền tuyến Tây Lâm kể lại mà thôi. Một gã quân nhân chỉ điều khiển một con robot M52 mà có thể chính diện đối kháng với cả một Đội Robot Đặc chủng Hoàng gia của Đế Quốc… Đây là một cảnh giới khủng bố đến mức nào cơ chứ? Chỉ cần nghĩ đến việc vài tiếng nữa thôi là có thể tận mắt chứng kiến việc phong cách điều khiển robot ấy cũng đã đủ khiến cho tất cả mọi người đều cảm thấy kích động lên rồi.
Trong khu nhà kho căn cứ trung tâm, trong căn phòng dành riêng cho Công ty Cơ khí Quả Xác lại bao trùm một tầng áp suất thấp. Thứ không khí hỗn hợp mà hệ thống điều hòa không khi cung cấp lại làm cho những Nhân viên Kỹ thuật của Bộ Công Trình Quả Xác đều cảm thấy có chút quái dị. Kỳ thật tất cả bọn họ đều hiểu rõ ràng rằng, cái cảm giác quái dị này hoàn toàn đơn giản chỉ là xuất hiện từ sự tự tin của mình đang dần biến mất.
Điều khiển con robot Tử Hải là Lý Cuồng Nhân. Danh tiếng của gã Trung Tá thiếu niên này trong Quân Đội Liên Bang lớn đến mức tất cả các Nhân viên Kỹ thuật Bộ Công Trình Quả Xác đều cảm thấy vô vọng. Nhất là Bạch Ngọc Lan, phi công được cẩn thận chọn lựa ngay từ đầu lúc này còn bị Cục Hiến Chương mang đi nữa.
Tổng Giám Đốc Quả Xác vẫn đang còn vô cùng tức giận, liên tục tiến hành những biện pháp can thiệp với bên phía Chính phủ Liên Bang, thế nhưng thời gian cũng không còn kịp nữa rồi.
Ngay trong đêm hôm đó, đúng 11 giờ, lại có một chiếc phi thuyền vũ trụ từ tinh cầu S1 đáp xuống căn cứ Cựu Nguyệt. Viên Phi công vương bài thay thế dưới sự hộ tống của một đội quân nhân và các thành viên của Ban Giám Đốc Công ty Cơ khí Quả Xác bước vào khu nhà kho.
Nếu như ngay cả viên phi công vương bài này mà cũng bị đối phương dùng âm mưu quỷ kế đưa đi nữa thì e rằng Công ty Cơ khí Quả Xác sẽ tức giận đến mức sẵn sàng đem toàn bộ câu chuyện này cung cấp cho phía báo giới, cùng với Chính phủ Liên Bang đại chiến một trận sống chết.
o0o
Đêm khuya thanh vắng, tất cả Nhân viên Kỹ thuật cũng trong tâm trạng bụng dạ rối bời, lần lượt quay trở về phòng nghỉ riêng của mình. Công việc kiểm tra lại những điều chỉnh của căn cứ địa lắp ráp cũng đã hoàn thành, không có phát hiện ra bất cứ vấn đề gì, thế nhưng bọn họ vẫn cảm thấy vô cùng lo lắng.
Hứa Nhạc ngồi trên cái bục lớn dưới chân con robot màu trắng tinh khiết, miệng không ngừng gặm bánh mì, thanh âm không rõ tiếng:
- Thật không ngờ đến, người phi công thay thế được lựa chọn lại là anh.
Chu Ngọc cũng thong thả gặm bánh mì, khẽ mỉm cười nói:
- Lúc gấp gáp thế này thì còn tìm ai được nữa ? Ngoại trừ anh chàng thư ký riêng của anh ra thì chỉ còn có tôi là người quen thuộc với con robot này nữa mà thôi.
Gã sinh viên thủ khoa của Khoa Điều Khiển Robot Học Viện Quân Sự I lúc này cả người đã ướt đẫm. Lúc nãy hắn vừa cùng với Tổ Kỹ Thuật thử tiến hành thao tác khởi động ban đầu cùng những thao tác cơ bản trên con robot nên có tiêu hao một chút sức lực. Hắn nhìn thấy Hứa Nhạc nét mặt ủ rũ thì trong lòng cũng có chút cảm thán, tận khả năng dùng giọng điệu ôn hòa nhất mà nói:
- Tôi biết Bạch thư ký là phi công mà anh đã âm thầm chuẩn bị suốt mấy tháng nay. Nhưng đối phương một khi đã dùng đến ám chiêu này thì chúng ta cũng không còn cách nào khác nữa. Anh bây giờ cũng chỉ còn một cách là tin tưởng tôi, hơn nữa còn phải hỗ trợ tôi.
Không phải Hứa Nhạc không tin vào thực lực của Chu Ngọc, nhân vật luôn được mọi người tán thưởng không ngừng của Học Viện Quân Sự I này. Nhưng hắn luôn cho rằng một viên phi công chân chính thì phải thật sự từng gia nhập vào chiến trường đánh nhau với địch, phải biết nếm trải qua mùi vị của máu tươi và tử vong thì mới có thể đem phong cách cơ động sắc bén siêu cường của con robot MX hoàn toàn thể hiện ra được.
Nhìn Chu Ngọc đầu đầy mồ hôi nhễ nhại, Hứa Nhạc đột nhiên cảm thấy đời người cũng thật là kỳ diệu. Bản thân mình lần đầu tiên điều khiển robot đối chiến với người khác, lại chính là cái gã quân nhân đang ngồi cạnh mình. Thế mà hôm nay hắn lại còn có ý muốn đoạt lấy quyền điều khiển con robot Tiểu Bạch Hoa trong tay của đối phương nữa.
Chu Ngọc không hề phác giác ra ý đồ của Hứa Nhạc, vẫn cố gắng khuyên nhủ hắn:
- Vị Thiếu Tá Lan Hiểu Long lúc trước phụ trách việc bảo vệ an toàn cho anh cũng đã biết được tin tức Bạch Ngọc Lan bị bắt, liền thông báo cho cấp trên trực tiếp của anh ta tại Thủ đô Đặc khu. Anh không cần phải lo lắng cho anh ta nữa. Dù sao bọn họ cũng đều là người của Sư đoàn Thiết giáp Đặc chủng số 17 cả, vị Quân Thần đại nhân ấy nếu như biết được tin tức thuộc cấp của Sư đoàn tiền nhiệm của mình nhận phải kiểu đãi ngộ không công bằng như vậy, nhất định sẽ lên tiếng thôi. Quân Đội Liên Bang từ trước đến nay luôn luôn có biện pháp bao che tốt nhất cho người của mình, chỉ là không kịp mà thôi.
Hắn ngưng một chút rồi nói tiếp:
- Lần này dùng phương pháp robot đối chiến để quyết định tiêu chuẩn mới, tất cả đều là quyết định do Quân Thần đại nhân đưa ra. Trung Tá Lý Phong bị bên phía Viện Khoa Học Liên Bang điều động đi, cũng coi như là một cách để cân bằng lại, nếu không thì mọi người cũng có thể nhìn ra Phí Thành Lý Gia đang nghiêng về phía Quả Xác.
- Anh có biết Tu Thân Quán hay không?
Hứa Nhạc đột nhiên hỏi như vậy.
- Ở Thủ Đô Tinh Quyển cũng không còn nhiều nữa, nhưng bên phía Bách Mộ Đại vẫn còn được mấy chỗ.
Chu Ngọc trả lời. Hứa Nhạc trầm ngâm giây lát rồi nói:
- Đối mặt với Lý Cuồng Nhân, anh có bao nhiêu phần trăm tự tin.
- Chưa thử qua nên cũng chưa biết trước được.
Chu Ngọc khẽ nhắm mắt lại, chậm rãi nói.
- Đến lúc đó, tôi sẽ là người điều khiển…
Hứa Nhạc không giải thích thêm điều gì, nói một cách tự nhiên. Chu Ngọc kinh ngạc nhìn hắn, một lúc lâu sau vẫn không nói nên lời.
o0o
Ngoại ô Đặc khu Thủ Đô, tại phòng Chỉ huy Tác chiến Vũ trụ vốn luôn được canh gác uy nghiêm, cẩn mật của Bộ Quốc Phòng, dù mới là tờ mờ sáng nhưng cũng đã đông nghịt người đứng ở đó. Ba cái màn hình lớn trước đại sảnh đang tiến hành phân giải điều chỉnh đồng bộ tín hiệu. Bên dưới vô số máy tính cá nhân đang không ngừng bận rộn tiến hành tính toán.
Những công dân bình thường của Liên Bang vẫn không hề biết rằng bên trong tòa kiến trúc này hôm nay sẽ phải quyết định một sự kiện vô cùng quan trọng. Tất cả các nhân viên làm việc trong đại sảnh đều mang nét mặt vô cùng căng thẳng. Viện Khoa Học Liên Bang và Công ty Cơ khí Quả Xác mỗi bên chiếm cứ một khu vực làm việc rộng lớn ở hai góc phòng còn ở khu vực giữa phòng thì dành cho những quân nhân kỹ thuật của Bộ Quốc Phòng.
Phía sau khu vực của những nhân viên công tác đó, là hai mươi mấy đại nhân vật mặc quân phục hoặc thường phục đã ngồi yên vị trên những dãy ghế êm ái. Những nhân vật này bình thường trên cơ bản đều có thể quyết định rất nhiều sự việc quan trọng trong Liên Bang. Nhưng hôm nay bọn họ chỉ có thể khoanh tay đứng nhìn, đón đợi một kết quả từ xa, rồi sau đó dựa vào cái kết quả đó mà tuyên bố kết luận cuối cùng.
Viện Trưởng Lâm Viễn Hồ của Viện Khoa Học Liên Bang lúc này đang ngồi giữa những đại nhân vật này, khuôn mặt già nua của ông ta bình thản đến mức khiến tất cả những vị tướng quân, quan chức ngồi bên cạnh ông ta đều thắc mắc không hiểu trong lòng ông ta có thực sự còn tồn tại cái cảm giác lo lắng nữa hay không. Thân là nhân vật lãnh tụ của Giới Khoa Học Liên Bang, ông ta nhận được rất nhiều sự ủng hộ, sùng bái, tôn kính của rất nhiều người trong giới chính trị. Chính vì vậy nên mới có rất nhiều người kiên định đứng sau lưng Viện Khoa Học Liên Bang, thay ông ta vẫy tay hò hét, thay ông ta làm rất nhiều việc mà bản thân ông ta không muốn đích thân can thiệp.
Nhìn thấy quang cảnh khu vực sẽ diễn ra trận robot đối chiến trên căn cứ Cựu Nguyệt dần dần hiện lên rõ ràng trên màn hình, hai mắt Lâm Viễn Hồ hơi hơi nheo lại. Trong lòng ông ta thầm nghĩ việc này cũng lớn quá rồi, bản thân mình cũng nên cáo lão về hưu thôi. Dùng cái tiếng ca dành cho cái hào là người khai mở ra thế hệ robot mới của Liên Bang làm lời cảm ơn cùng với đưa tiễn, thật sự là một sự lựa chọn không tồi. Tối hôm qua ông ta vừa mới nhận được tin tức hồi báo từ phía căn cứ Cựu Nguyệt, viên phi công vương bài mà bên phía Quả Xác âm thầm huấn luyện mấy tháng nay đã bị Cục Hiến Chương mang đi. Trung Tá Lý Phong cũng đã bắt đầu làm quen với những thao tác thử nghiệm. Xét cho cùng thì cũng không còn gì khiến ông ta phải lo lắng nữa cả.
Bên dưới, trong khu vực làm việc của Công ty Cơ khí Quả Xác, Thương Thu gỡ cặp kính cận trên mắt xuống, day day nhẹ trán. Quan sát những tham số kỹ thuật tiêu chuẩn liên tục xuất hiện trên màn hình rồi sau đó tiến hành phân tích tính toán, khiến cho cô có chút nhức đầu. Cô theo bản năng quay đầu liếc nhìn về phía Lâm Viễn Hồ đang ngồi trên khu vực khách VIP, rồi lại lấy bút gãi gãi đầu theo thói quen. Cô thầm nghĩ trong lòng, không hiểu lát nữa lúc tiến hành robot đối chiến, Chu Ngọc có thể khiến cho con robot Tử Hải tiến vào trạng thái chiến đấu siêu tần, duy trì trong thời gian ba phút được hay không nữa…
o0o
Chiếc phi thuyền địa hình quân dụng cỡ lớn nhẹ nhàng đáp xuống dãy Sơn mạch Tạp Kỳ của vùng cực địa căn cứ Cựu Nguyệt. Khu vực nằm trên vĩ độ này hằng năm bị chiếu rọi liên tục bởi ánh sáng chói chang từ hằng tinh nên nhiệt độ cực kỳ cao, địa hình cũng rất phức tạp. Chọn khu sơn mạch này làm bối cảnh cho cuộc đối chiến robot thế hệ mới thì mới có thể phán đoán chính xác được năng lực chiến đấu trong môi trường chân không và tiêu chuẩn bảo hộ toàn diện của hai con robot.
Tại căn cứ Cựu Nguyệt còn có một căn cứ địa bí mật của Hạm đội Liên Bang. Gần Sơn mạch Tạp Kỳ vẫn còn một căn cứ địa dự phòng nữa. Hai con robot mang trên mình tương lai của cả Quân Đội Liên Bang lúc này đang ở trong khu căn cứ địa đó, tiến hành những công việc chuẩn bị cuối cùng trước khi tiến vào cuộc chiến đấu thử nghiệm.
Tất cả các Nhân viên Kỹ thuật cả hai phía đều đã rời đi. Tổng Giám Đốc Công ty Cơ khí Quả Xác nét mặt nghiêm nghị, vỗ vỗ vào vai Chu Ngọc, nói:
- Trong cuộc thi khảo hạch tốt nghiệp, cậu đã đánh bại vị huấn luyện viên trưởng của Khoa Điều Khiển Robot, Học Viện Quân Sự I chỉ trong vòng một phút đồng hồ. Đó cũng là một phi công vương bài nổi tiếng của Liên Bang, đã từng đạt được huy hiệu Tử Huân. Cho nên cậu phải có niềm tin vào bản thân mình.
Hai mắt Chu Ngọc lóe lên một tia cảm xúc đầy phức tạp, nhẹ giọng nói:
- Xin ngài hãy yên tâm…
Sau khi ngài Tổng Giám Đốc Quả Xác rời đi, trong một khu vực tối mật của khu căn cứ này, chỉ còn lại có hai người Chu Ngọc và Hứa Nhạc. Hứa Nhạc thân là Chủ quản Kỹ thuật nên vẫn phải ở lại, tiến hành một số cài đặt tiếp nhận tham số và quyền hạn theo dõi cuối cùng. Trong cái môi trường yên tĩnh đến mức rợn người như vậy, Chu Ngọc liếc mắt nhìn con robot màu trắng cao hơn 7 thước trước mặt, đột nhiên mở miệng hỏi:
- Anh có tự tin không?
Đây là câu hỏi mà tối ngày hôm kia, Hứa Nhạc đã từng hỏi hắn. Lúc này Chu Ngọc rất muốn biết Hứa Nhạc sẽ trả lời như thế nào.
Hứa Nhạc đóng chiếc máy tính xách tay điều khiển trên mặt đất lại, bình thản nói:
- Đấu với Lý Cuồng Nhân, tôi không có chút lòng tin nào cả.
Trầm mặc thêm một lúc, hắn nói tiếp:
- Nhưng tôi có quyết tâm…
Chu Ngọc nhìn theo cái bóng dáng tên gia hỏa đang ì ạch kéo theo một chiếc valy màu đen nặng nề leo lên con robot, đột nhiên lớn giọng nói:
- Anh quả thật là một tên điên. Tôi lại còn đồng ý cho anh tự mình điều khiển, tôi cũng là một tên điên luôn.
- Đừng quên rằng, kẻ mà hôm nay chúng ta phải đối mặt chính là một tên điên!
Hứa Nhạc cũng không quay đầu lại, lớn tiếng trả lời.
Chu Ngọc rời Tây Lâm lên Thủ Đô học, từ trước đến nay đều bị mọi người gắn lên trên mình cái nhãn học sinh xuất sắc, cho nên hắn lúc nào cũng trầm ổn, ôn hòa, mỗi bước đi, mỗi một quyết định của hắn đều phải chắc chắn, chính xác, không được mắc bất cứ sai sót nào hết. Mãi cho đến tối hôm kia, khi nghe được câu yêu cầu của Hứa Nhạc, hắn mới phát hiện hóa ra bản thân mình thỉnh thoảng cũng có thể điên khùng một trận. Nhìn Hứa Nhạc bước vào khoang điều khiển hắn chợt cảm thấy sự điên khùng này cũng có thể sẽ đổi được một kết quả không tệ. Dù sao tài năng bẩm sinh của Hứa Nhạc trên phương diện robot thật sự cũng vô cùng đáng sợ.
o0o
Đóng chặt cửa khoang điều khiển, mở chiếc valy màu đen ra, lấy hệ thống cảm ứng ý nghĩ ra bắt đầu lắp đặt lên người, cắm những giắc cắm vào lỗ cắm tiêu chuẩn của con robot. Đây là trong lúc Thương Thu tiến hành những thiết kế cuối cùng, đã làm theo đúng ý kiến của hắn mà để chừa ra một số lỗ cắm kết nối số liệu.
Khởi động làm nóng ban đầu của con robot đã sớm đã làm xong. Hứa Nhạc im lặng quan sát những số liệu của con robot truyền về từ bộ mũ giáp, thân người cảm nhận được sự tê ngứa trên da, nhẹ nhàng ấn lên cái nút màu đỏ.
Theo Hiến Luật quy định về điều khiển robot, một người phi công khi thao tác robot có thể giữ bí mật về những số liệu thao tác của mình. Với những phi công vương bài chuyên nghiệp trong Quân Đội mà nói, những kĩ năng chuyên nghiệp vốn chỉ thuộc về mình họ, là thứ mà bọn họ phải đổi bằng cả mạng sống của mình mới có được. Trừ phi Quân Đội cưỡng chế tiến hành điều tra, không ai được phép quan sát trộm những thao tác điều khiển của bọn họ. Ngay cả tại căn phòng chỉ huy cách đó vài chục vạn km, lúc này đang không ngừng quan sát tình hình nơi này cũng vậy.
Cho nên Hứa Nhạc không hề lo lắng bí mật hắn sử dụng hệ thống cảm ứng ý nghĩ để điều khiển robot sẽ bị người khác phát hiện.
Trên thực tế đây cũng là một trong những động lực khiến hắn quyết định tham gia vào trận robot đối chiến, đối mặt với Lý Cuồng Nhân. Có thể sẽ có người từ phong cách điều khiển robot của hắn nhận ra điều gì đó, điều này cũng đã từng mang cho hắn cảm giác lo lắng nguy hiểm không biết tên, thế nhưng bây giờ hắn chẳng còn quan tâm đến nữa.
o0o
Gần như là cùng một lúc, trong căn cứ ngầm tại Sơn mạch Tạp Kỳ, trong căn cứ địa lắp ráp Cựu Nguyệt và tại đại sảnh chỉ huy ở Đặc khu Thủ Đô S1 đồng loạt vang lên thanh âm đồng hồ điện tử đếm ngược.
- Mười, chín, tám, bảy…
Hứa Nhạc bình tĩnh nghe tiếng điện tử đếm, tay trái đặt trên cần điều khiển, tay phải đặt hờ lên trên màn hình cảm ứng. Kiểu ý tưởng kết hợp hỗn hợp hai loại phương thức điều khiển này, đại khái cũng chỉ có những Công Trình Sư không trải qua đào tạo chính quy, không câu nệ hình thức như hắn mới dám thử nghiệm.
Một tiếng ‘tích’ nhẹ nhàng cuối cùng vang lên, những ngọn đèn chiếu sáng cuối cùng trong khu căn cứ bí mật tắt đi, thanh âm của khí nén bị thoát ra ngoài không gian vang lên chói tai, thế nhưng cũng không hề vang đến bên trong con robot. Cánh cửa kim loại ngăn cách khu căn cứ địa bí mật với bên ngoài chỉ mất thời gian 2 giây là đã hoàn toàn mở ra. Cánh tay máy móc kim loại nặng nề, tự động đưa con robot nặng nề màu trắng tinh chậm rãi vận chuyển xuống bề mặt gồ ghề của mặt trăng…
Tầm nhìn thực tế ảo kết hợp với một với mảng màu xanh lục nhạt, xuất hiện trên cửa sổ màn hình trong cái mũ giáp. Hứa Nhạc khẽ híp mắt lại, nhìn ra xa chỉ thấy bốn phía xung quanh rực sáng. Sơn mạch Tạp Kỳ không gió không bụi ngập tắm trong thứ ánh sáng chói lòa, trở nên một mảnh yên lặng mà hung hiểm.
Hệ thống máy tính kiểm soát của con robot MX đã xuất hiện lời cảnh báo. Môi trường chân không đối với hệ thống duy trì sinh thái của nó mà nói là một khảo nghiệm vô cùng ác liệt. May là trong lúc thiết kế hệ thống hoàn cảnh đối chiến cho con robot MX cũng đã nghĩ đến vấn đề này, cho dù bề ngoài robot MX có bị thương tổn thì bên trong khoang điều khiển vẫn bảo đảm một môi trường sinh thái tuần hoàn độc lập, chỉ là thời gian duy trì cũng không lâu dài cho lắm.
Tiiiiii Tiiiiii Tiiiiii Tiiiii! Một hồi còi cảnh báo dài, chói tai đột nhiên vang lên. Chỉ thấy trong vùng ánh sáng chói lòa ấy bỗng xuất hiện một con robot màu tím nhạt.
Dưới luồng ánh sáng mãnh liệt, hai con robot thế hệ mới của Liên Bang cùng đồng thời xuất hiện trong Sơn mạch Tạp Kỳ. Màu trắng phản chiếu một vẻ đẹp thánh khiết, còn màu tím thì lại ánh lên sự cuốn hút đầy yêu mỵ, sát lệ. Hai con robot sau khi bước ra khỏi cứ địa thì khoảng cách chỉ còn khoảng hơn 200m. 200m đối với một con báo săn mồi mà nói chỉ cần vài hơi thở đã có thể vọt tới trước mặt con mồi. Còn đối với hai con robot thế hệ mới sở hữu hệ thống song động cơ mà nói, khoảng cách này kỳ thật có chút ngắn đến đáng sợ.
Con robot Tử Hải đã bắt đầu cử động rồi, công suất hệ thống song động cơ toàn bộ khai mở. Một giây trước còn cách một quãng khá xa, một giây sau đó đã biến thành một vệt quang ảnh màu tím phóng vọt tới.
Ngay trong cái thời khắc con robot Tiểu Bạch Hoa vừa đặt chân lên bề mặt gồ ghề của mặt trăng, Hứa Nhạc đã tập trung toàn bộ tinh thần vào hệ thống ra-đa của con robot và phát hiện ra bóng dáng của con robot màu tím trong thứ ánh sáng chòi lòa kia. Những thứ mắt thường nhìn thấy được, đương nhiên sẽ trực tiếp hơn hệ thống ra-đa rất nhiều.
Nhưng mà hắn không nghề ngờ rằng đối thủ Lý Cuồng Nhân lại ra tay nhanh, mạnh và lại trực tiếp đến như vậy. Thậm chí ngay từ đầu đã không lựa chọn vũ khí tấn công tầm xa mà lao ngay đến, ý muốn sử dụng phương thức chiến đấu robot cận thân.
Cánh tay bên phải của con robot màu trắng sớm đã giơ cao lên, hệ thống vũ khí được lắp đặt trên cánh tay phải cùng với bên mạng sườn của con robot bắt đầu nhả đạn tới tấp. Chỉ là hỏa lực của cả hai con robot đều đã bị căn cứ địa lắp ráp cải tạo lại, giảm xuống chỉ còn đủ mạnh để tiến hành diễn tập mà thôi. Lại thêm trên bề mặt mặt trăng cũng không có không khí, cho nên rất khó nghe thấy những tiếng vang tạch tạch liên hoàn trong vắt đến tuyệt vời mà thôi.
Nhưng đúng lúc con robot Tiểu Bạch Hoa đang thực hiện tấn công tầm xa thì đồng thời, con robot Tử Hải đang dùng tốc độ nhanh kinh khủng để phóng tới kia, đã thực hiện ra một động tác ngoài dự đoán. Một cái chân robot nặng nề dẫm nát một khối đá mặt trăng nhô lên khỏi mặt đất, toàn thân con robot nặng nề mà mạnh mẽ thực hiện một cú xoay quái dị mà đầy sức mạnh, tránh khỏi luồng ánh sáng đầy tính sát thương kia, không khiến cho hệ thống cảm ứng tín hiệu gắn đầy trên người con robot cảm nhận được bất cứ tín hiệu thương tổn nào.
Chỉ trong giây lát, con robot Tử Hải đã phá vỡ sự phong tỏa cự ly của hỏa lực tầm xa, tiến thẳng tới trước mặt Hứa Nhạc. Rồi không một chút do dự, yên lặng và lãnh khốc giáng một nắm đấm hợp kim cứng rắn vào thẳng vùng bụng của con robot Tiểu Bạch Hoa.
Quán tính của con robot nặng nề được nâng lên đến cực đại, tốc độ khởi động hệ thống song động cơ cùng với tính năng di chuyển cơ động với công suất cao gấp 4 lần của con robot Tử Hải đều đã được Lý Cuồng Nhân phối hợp một cách nhuần nhuyễn, phát huy đến tận cùng. Rồi sau đó chỉ với một động tác đơn giản đã tạo ra một thời khắc nguy hiểm nhất.
Đòn tấn công bất ngờ của robot Tử Hải mang theo cả một lớp bụi đá mặt trăng, lớp bụi này cơ bản vẫn chưa kịp bám lên mình con robot Tử Hải mà chỉ bị cuốn lên bởi chiêu đòn sát thủ. Chỉ trong nháy mắt, sát chiêu đã đến
Một kích, tuyệt trần mà đến…
o0o
Xung quanh Sơn mạch Tạp Kỳ được lắp đặt vô số máy thu thập tín hiệu số liệu, trên mình robot của cả hai bên cũng được căn cứ địa lắp ráp tiến hành lắp đặt những thiết bị phát tín hiệu kiểm soát. Hơn nữa có đến 7 cái vệ tinh địa tĩnh bắt sóng cực nhạy lúc này cũng đã được điều đến phía trên căn cứ Cựu Nguyệt. Tất cả những thiết bị này chỉ có một nhiệm vụ duy nhất là chuyển tải nhất cử nhất động của cuộc đối chiến về văn phòng hội nghị tại căn cứ Cựu Nguyệt và truyền thêm hơn mười vạn dặm nữa về căn phòng chỉ huy tại Đặc khu Thủ Đô trên hành tinh S1.
Trong cái thời khắc giọng đếm điện tử kết thúc, tất cả những người trong căn phòng chỉ huy đều nhất loạt im lặng. Bọn họ đều hướng về hình ảnh hai con robot đang đứng cách nhau 200m trên màn hình lớn, không nói câu nào, thậm chí không dám cả gây ra bất kỳ tiếng động nào.
Bất luận những Nhân viên Kỹ thuật trong phòng chỉ huy thuộc về bên nào, bất luận là những đại nhân vật đang ngồi quan chiến vốn ủng hộ bên nào thì chí ít trong giây phút ấy, bọn họ đều cùng có chung một tâm trạng. Mặc kệ Liên Bang đến tột cùng là dùng tiêu chuẩn robot thế hệ mới của bên nào, cũng không cần phải quan tâm đến những tranh chấp lợi ích cũng như những đấu đá ngầm đằng sau. Lúc này, tất cả bọn họ chỉ đều cảm thấy vô cùng vinh hạnh vì đã được tận mắt chứng kiến trận đối chiến robot đích thực đầu tiên của hai con robot đại diện cho một thế hệ robot mới của Liên Bang.
Ánh sáng trên màn hình vô cùng gay gắt. Hai màu trắng sáng và màu tím trên mình hai con robot chính vì thứ ánh sáng ấy mà cũng trở nên sắc nét hơn. Tất cả mọi người trong phòng chỉ huy đều nhìn chăm chú vào màn hình không chớp mắt lấy một cái. Phải mất một lúc sau, những Nhân viên Kỹ thuật ấy mới giật mình bừng tỉnh, chuẩn bị tiến hành thu thập số liệu.
Đây là trận thực chiến đầu tiên của hai con robot thế hệ mới. Những tham số kỹ thuật mà hai bên cùng thể hiện ra trong trận thực chiến không chỉ có tác dụng dành cho việc bình phán những tranh luận có thể xảy ra trong tương lai, mà quan trọng hơn đây chính là thời điểm tốt nhất để Liên Bang thu thập những số liệu chiến đấu thực tế của con robot thế hệ mới.
Chỉ là các Nhân viên Kỹ Thuật cũng không kịp làm những công tác thu thập số liệu tín hiệu đó, cũng không kịp đem những số liệu tín hiệu vừa truyền về từ hiệu năng vận chuyển ba hệ thống của con robot trong môi trường chân không kia, liền chỉ có thể giương mắt nhìn chăm chú lên trên cái màn hình trên tường.
Bởi vì lúc này con robot Tử Hải đã cử động rồi, mà chỉ một cử động thôi mà khí thế đã nuốt núi nuốt sông, khí phách thập phần, tốc độ lại nhanh đến mức khó lòng mà tưởng tượng nổi.
Công tác nghiên cứu chế tạo con robot thế hệ mới của Liên Bang đã có từ rất nhiều năm nay, mà robot trước giờ nổi tiếng nhất chính là tính cơ động mạnh mẽ khác thường. Nhưng không ai có thể tưởng tượng ra được, trên một bề mặt gập ghềnh như thế của Cựu Nguyệt mà con robot lại có thể có được một tốc độ đáng sợ, khủng bố đến như thế. Tốc độ khởi động nhanh chóng cùng với sự tăng tốc chớp mắt đến kỳ diệu như thế, không lẽ đó chính là những thay đổi mang tính cách mạng mà hệ thống song động cơ mang lại?
Tất cả mọi người đều ý thức được việc này, thế nhưng cũng không ai kịp cảm thán điều gì, bởi vì mọi chuyện đều diễn ra quá nhanh. Tiếng gầm rú của hệ thống song động cơ từ robot Tử Hải không thể thu nhận được, nhưng tất cả mọi người trong phòng chỉ huy đều có cảm giác giống như là chính mình đang đứng trên Cựu Nguyệt, tận mắt chứng kiến con robot Tử Hải đang gào thét mà lao đến vậy, nhanh như một tia chớp. Hắn đã dùng cái tốc độ này để thể hiện sự đột phá mang tính cách mạng của con robot.
Thương Thu trân mắt đứng nhìn cú tấn công đột ngột của con robot màu tím cao lớn trên màn hình. Hai tay nắm chặt lấy cây bút.
Thân là nhân vật chủ chốt thiết kế ra kỹ thuật song động cơ, hơn ai hết cô ta hiểu rằng khi cả hai hệ thống động cơ cùng mở hết công suất, thì dưới 4 lần công suất, con robot có thể đạt đến tốc độ khủng bố như thế nào. Nhưng đấy chỉ là những số liệu thử nghiệm được thực hiện trong phòng thí nghiệm, trong môi trường thử nghiệm mô phỏng mà thôi. Hôm nay được tận mắt nhìn thấy thế nào là robot song động cơ thực sự, cô ta vẫn cảm thấy bị chấn động đến mức khó thốt được nên lời.
Tốc độ! Quyết định tính năng và uy lực cận chiến của một con robot chỉ có thể là tốc độ.
Thế giới này cho hắn cái gì thì hắn liền trả lại thế ấy. Lúc còn nhỏ, hắn cứ luôn nghĩ rằng cái thế giới này vốn là hoàn mĩ, cho nên những gì hắn thể hiện bên ngoài là một khuôn mặt tươi cười với nụ cười vui vẻ đầy răng trắng muốt. Nhưng đến hôm nay thì cái thế giới mà hắn biết cũng không còn giống như xưa, nên biểu hiện của hắn tự nhiên cũng nặng nề hơn một chút.
Lúc còn ở Bệnh viện Trung ương Lục Quân, tâm trạng của Hứa Nhạc vốn rất vui vẻ, nhưng khi đối diện với gã Lý Cuồng Nhân tính tình phóng túng mà thô bạo, hắn một bước cũng không chịu nhường. Huống hồ hôm nay tâm trạng của hắn đang cực kỳ bực bội khó chịu, cũng không biết phải phát tiết vào chỗ nào, cho nên đành đem mớ bực tức khó chịu kia đổ hết lên trên đầu của gã Lý Cuồng Nhân này.
Gã Trung Tá 16 tuổi của Liên Bang chậm rãi nheo mắt lại. Trên khuôn mặt ngây thơ giống như trẻ con của hắn chợt lóe lên một tia tàn nhẫn rồi lại nhanh chóng khôi phục lại vẻ bình tĩnh ban đầu. Hắn xác nhận mỗi một chữ mà Hứa Nhạc vừa nói đều là sự thật, mở miệng nói:
- Dưới đầu gối nam nhi có vô số vạn tấn quặng mỏ tinh khoáng, ta không cần ngươi phải quỳ gối trước mặt ta. Nếu như lần này con robot Tiểu Bạch Hoa của Quả Xác bị bóp nát dưới tay ta thì ta chỉ yêu cầu ngươi cả đời này không được gặp lại Trâu Úc nữa. Cũng không được xuất hiện tại Thủ Đô Tinh Quyển nữa. Chiến hạm của Liên Bang có thể bay xa đến đâu thì ngươi phải cút ra xa đến đấy cho ta.
- Cứ quyết định như vậy đi.
Hứa Nhạc đặt tách trà trên tay xuống bàn, chuẩn bị quay người bước đi. Hắn cũng không muốn tiếp tục chứng kiến cảnh đám quân nhân trên căn cứ Cựu Nguyệt này nhìn hắn giống như nhìn một tên ngốc nữa.
Lý Cuồng Nhân tay chắp sau lưng, híp mắt nhìn theo bóng dáng Hứa Nhạc chầm chậm bước xa dần về phía lối đi, đột nhiên mở miệng nói:
- Ngươi phẫn nộ có lẽ cũng có đạo lý riêng của mình… Mấy lão già của Viện Khoa Học Liên Bang quả thực đều là một lũ khốn nạn cả.
Hứa Nhạc dừng bước chân, nhưng vẫn không có quay đầu lại.
- Chẳng qua chuyện này cũng chẳng liên quan gì đến ta. Ta là một quân nhân của Liên Bang. Lần này ta đến đây tham gia vào trận đối chiến robot thí nghiệm chỉ là chấp hành quân lệnh từ phía Bộ Quốc Phòng. Ta sẽ không bị trận cá cược này mà nổi giận đâu. Ngươi đã từng lăn lộn trong Tu Thân Quán chắc ngươi cũng biết rõ ràng, tính cơ động của con robot Tử Hải chỉ khi nào ở trong tay những người như ta mới có thể phát huy ra được năng lực cực hạn của nó. Chuyện này ngươi nên sớm báo lại cho gã phi công của Quả Xác biết đi.
Hứa Nhạc hơi hơi cúi đầu. Hắn biết câu nói này của Lý Cuồng Nhân là có ý nghĩa gì. Hai người lúc trước ở trong Lâm Viên cũng đã từng giao đấu với nhau. Mặc dù chỉ là một trận đấu nhanh như chớp mắt mà thôi, thế nhưng hai người vẫn có thể cảm nhận được thực lực cùng với kỹ thuật chiến đấu cận thân mạnh mẽ của đối phương. Lý Cuồng Nhân có lẽ hiểu nhầm rằng hắn là một cao thủ vô danh nào đó được bồi dưỡng ra từ Tu Thân Quán. Tự nhiên hắn sẽ nghĩ rằng cả hai người bọn hắn đều biết được sự đáng sợ khi một cao thủ cận chiến điều khiển một con robot song động cơ thế hệ mới.
Nghe được những lời nói của Lý Cuồng Nhân, Hứa Nhạc đột nhiên nhớ lại những gì tướng quân Trâu Ứng Tinh đã từng nói qua với mình. Quân Đội quyết không cho phép quân nhân có tư tưởng riêng của mình. Phí Thành Lý Gia chuyên môn sản xuất cho Liên Bang những quân nhân chuyên nghiệp tiêu chuẩn nhất. Lý Cuồng Nhân mới 16 tuổi đã khiến cho người ta mơ hồ có cái cảm giác phong thái của vị Quân Thần Lý Thất Phu năm đó. Chỉ có điều hắn dường như kiêu ngạo điên cuồng hơn một chút, đây có lẽ là tác dụng phụ của tuổi trẻ. Nhưng từ câu nói vừa rồi của hắn, có thể thấy Lý Phong không chỉ là một tên điên cuồng chỉ biết giết người mà thôi.
o0o
Tối hôm đó, toàn bộ căn cứ Cựu Nguyệt này đều không ngớt bình luận về việc truyền nhân của Phí Thành Lý Gia đã đến đây. Những truyền kỳ về Lý Thất Phu cũng đã nhạt dần còn câu chuyện đánh khắp Quân đội không địch thủ của Lý Cuồng Nhân thì những quân nhân đóng tại Thủ Đô Tinh Quyển cũng chỉ được nghe những đồng đội quay trở về từ tiền tuyến Tây Lâm kể lại mà thôi. Một gã quân nhân chỉ điều khiển một con robot M52 mà có thể chính diện đối kháng với cả một Đội Robot Đặc chủng Hoàng gia của Đế Quốc… Đây là một cảnh giới khủng bố đến mức nào cơ chứ? Chỉ cần nghĩ đến việc vài tiếng nữa thôi là có thể tận mắt chứng kiến việc phong cách điều khiển robot ấy cũng đã đủ khiến cho tất cả mọi người đều cảm thấy kích động lên rồi.
Trong khu nhà kho căn cứ trung tâm, trong căn phòng dành riêng cho Công ty Cơ khí Quả Xác lại bao trùm một tầng áp suất thấp. Thứ không khí hỗn hợp mà hệ thống điều hòa không khi cung cấp lại làm cho những Nhân viên Kỹ thuật của Bộ Công Trình Quả Xác đều cảm thấy có chút quái dị. Kỳ thật tất cả bọn họ đều hiểu rõ ràng rằng, cái cảm giác quái dị này hoàn toàn đơn giản chỉ là xuất hiện từ sự tự tin của mình đang dần biến mất.
Điều khiển con robot Tử Hải là Lý Cuồng Nhân. Danh tiếng của gã Trung Tá thiếu niên này trong Quân Đội Liên Bang lớn đến mức tất cả các Nhân viên Kỹ thuật Bộ Công Trình Quả Xác đều cảm thấy vô vọng. Nhất là Bạch Ngọc Lan, phi công được cẩn thận chọn lựa ngay từ đầu lúc này còn bị Cục Hiến Chương mang đi nữa.
Tổng Giám Đốc Quả Xác vẫn đang còn vô cùng tức giận, liên tục tiến hành những biện pháp can thiệp với bên phía Chính phủ Liên Bang, thế nhưng thời gian cũng không còn kịp nữa rồi.
Ngay trong đêm hôm đó, đúng 11 giờ, lại có một chiếc phi thuyền vũ trụ từ tinh cầu S1 đáp xuống căn cứ Cựu Nguyệt. Viên Phi công vương bài thay thế dưới sự hộ tống của một đội quân nhân và các thành viên của Ban Giám Đốc Công ty Cơ khí Quả Xác bước vào khu nhà kho.
Nếu như ngay cả viên phi công vương bài này mà cũng bị đối phương dùng âm mưu quỷ kế đưa đi nữa thì e rằng Công ty Cơ khí Quả Xác sẽ tức giận đến mức sẵn sàng đem toàn bộ câu chuyện này cung cấp cho phía báo giới, cùng với Chính phủ Liên Bang đại chiến một trận sống chết.
o0o
Đêm khuya thanh vắng, tất cả Nhân viên Kỹ thuật cũng trong tâm trạng bụng dạ rối bời, lần lượt quay trở về phòng nghỉ riêng của mình. Công việc kiểm tra lại những điều chỉnh của căn cứ địa lắp ráp cũng đã hoàn thành, không có phát hiện ra bất cứ vấn đề gì, thế nhưng bọn họ vẫn cảm thấy vô cùng lo lắng.
Hứa Nhạc ngồi trên cái bục lớn dưới chân con robot màu trắng tinh khiết, miệng không ngừng gặm bánh mì, thanh âm không rõ tiếng:
- Thật không ngờ đến, người phi công thay thế được lựa chọn lại là anh.
Chu Ngọc cũng thong thả gặm bánh mì, khẽ mỉm cười nói:
- Lúc gấp gáp thế này thì còn tìm ai được nữa ? Ngoại trừ anh chàng thư ký riêng của anh ra thì chỉ còn có tôi là người quen thuộc với con robot này nữa mà thôi.
Gã sinh viên thủ khoa của Khoa Điều Khiển Robot Học Viện Quân Sự I lúc này cả người đã ướt đẫm. Lúc nãy hắn vừa cùng với Tổ Kỹ Thuật thử tiến hành thao tác khởi động ban đầu cùng những thao tác cơ bản trên con robot nên có tiêu hao một chút sức lực. Hắn nhìn thấy Hứa Nhạc nét mặt ủ rũ thì trong lòng cũng có chút cảm thán, tận khả năng dùng giọng điệu ôn hòa nhất mà nói:
- Tôi biết Bạch thư ký là phi công mà anh đã âm thầm chuẩn bị suốt mấy tháng nay. Nhưng đối phương một khi đã dùng đến ám chiêu này thì chúng ta cũng không còn cách nào khác nữa. Anh bây giờ cũng chỉ còn một cách là tin tưởng tôi, hơn nữa còn phải hỗ trợ tôi.
Không phải Hứa Nhạc không tin vào thực lực của Chu Ngọc, nhân vật luôn được mọi người tán thưởng không ngừng của Học Viện Quân Sự I này. Nhưng hắn luôn cho rằng một viên phi công chân chính thì phải thật sự từng gia nhập vào chiến trường đánh nhau với địch, phải biết nếm trải qua mùi vị của máu tươi và tử vong thì mới có thể đem phong cách cơ động sắc bén siêu cường của con robot MX hoàn toàn thể hiện ra được.
Nhìn Chu Ngọc đầu đầy mồ hôi nhễ nhại, Hứa Nhạc đột nhiên cảm thấy đời người cũng thật là kỳ diệu. Bản thân mình lần đầu tiên điều khiển robot đối chiến với người khác, lại chính là cái gã quân nhân đang ngồi cạnh mình. Thế mà hôm nay hắn lại còn có ý muốn đoạt lấy quyền điều khiển con robot Tiểu Bạch Hoa trong tay của đối phương nữa.
Chu Ngọc không hề phác giác ra ý đồ của Hứa Nhạc, vẫn cố gắng khuyên nhủ hắn:
- Vị Thiếu Tá Lan Hiểu Long lúc trước phụ trách việc bảo vệ an toàn cho anh cũng đã biết được tin tức Bạch Ngọc Lan bị bắt, liền thông báo cho cấp trên trực tiếp của anh ta tại Thủ đô Đặc khu. Anh không cần phải lo lắng cho anh ta nữa. Dù sao bọn họ cũng đều là người của Sư đoàn Thiết giáp Đặc chủng số 17 cả, vị Quân Thần đại nhân ấy nếu như biết được tin tức thuộc cấp của Sư đoàn tiền nhiệm của mình nhận phải kiểu đãi ngộ không công bằng như vậy, nhất định sẽ lên tiếng thôi. Quân Đội Liên Bang từ trước đến nay luôn luôn có biện pháp bao che tốt nhất cho người của mình, chỉ là không kịp mà thôi.
Hắn ngưng một chút rồi nói tiếp:
- Lần này dùng phương pháp robot đối chiến để quyết định tiêu chuẩn mới, tất cả đều là quyết định do Quân Thần đại nhân đưa ra. Trung Tá Lý Phong bị bên phía Viện Khoa Học Liên Bang điều động đi, cũng coi như là một cách để cân bằng lại, nếu không thì mọi người cũng có thể nhìn ra Phí Thành Lý Gia đang nghiêng về phía Quả Xác.
- Anh có biết Tu Thân Quán hay không?
Hứa Nhạc đột nhiên hỏi như vậy.
- Ở Thủ Đô Tinh Quyển cũng không còn nhiều nữa, nhưng bên phía Bách Mộ Đại vẫn còn được mấy chỗ.
Chu Ngọc trả lời. Hứa Nhạc trầm ngâm giây lát rồi nói:
- Đối mặt với Lý Cuồng Nhân, anh có bao nhiêu phần trăm tự tin.
- Chưa thử qua nên cũng chưa biết trước được.
Chu Ngọc khẽ nhắm mắt lại, chậm rãi nói.
- Đến lúc đó, tôi sẽ là người điều khiển…
Hứa Nhạc không giải thích thêm điều gì, nói một cách tự nhiên. Chu Ngọc kinh ngạc nhìn hắn, một lúc lâu sau vẫn không nói nên lời.
o0o
Ngoại ô Đặc khu Thủ Đô, tại phòng Chỉ huy Tác chiến Vũ trụ vốn luôn được canh gác uy nghiêm, cẩn mật của Bộ Quốc Phòng, dù mới là tờ mờ sáng nhưng cũng đã đông nghịt người đứng ở đó. Ba cái màn hình lớn trước đại sảnh đang tiến hành phân giải điều chỉnh đồng bộ tín hiệu. Bên dưới vô số máy tính cá nhân đang không ngừng bận rộn tiến hành tính toán.
Những công dân bình thường của Liên Bang vẫn không hề biết rằng bên trong tòa kiến trúc này hôm nay sẽ phải quyết định một sự kiện vô cùng quan trọng. Tất cả các nhân viên làm việc trong đại sảnh đều mang nét mặt vô cùng căng thẳng. Viện Khoa Học Liên Bang và Công ty Cơ khí Quả Xác mỗi bên chiếm cứ một khu vực làm việc rộng lớn ở hai góc phòng còn ở khu vực giữa phòng thì dành cho những quân nhân kỹ thuật của Bộ Quốc Phòng.
Phía sau khu vực của những nhân viên công tác đó, là hai mươi mấy đại nhân vật mặc quân phục hoặc thường phục đã ngồi yên vị trên những dãy ghế êm ái. Những nhân vật này bình thường trên cơ bản đều có thể quyết định rất nhiều sự việc quan trọng trong Liên Bang. Nhưng hôm nay bọn họ chỉ có thể khoanh tay đứng nhìn, đón đợi một kết quả từ xa, rồi sau đó dựa vào cái kết quả đó mà tuyên bố kết luận cuối cùng.
Viện Trưởng Lâm Viễn Hồ của Viện Khoa Học Liên Bang lúc này đang ngồi giữa những đại nhân vật này, khuôn mặt già nua của ông ta bình thản đến mức khiến tất cả những vị tướng quân, quan chức ngồi bên cạnh ông ta đều thắc mắc không hiểu trong lòng ông ta có thực sự còn tồn tại cái cảm giác lo lắng nữa hay không. Thân là nhân vật lãnh tụ của Giới Khoa Học Liên Bang, ông ta nhận được rất nhiều sự ủng hộ, sùng bái, tôn kính của rất nhiều người trong giới chính trị. Chính vì vậy nên mới có rất nhiều người kiên định đứng sau lưng Viện Khoa Học Liên Bang, thay ông ta vẫy tay hò hét, thay ông ta làm rất nhiều việc mà bản thân ông ta không muốn đích thân can thiệp.
Nhìn thấy quang cảnh khu vực sẽ diễn ra trận robot đối chiến trên căn cứ Cựu Nguyệt dần dần hiện lên rõ ràng trên màn hình, hai mắt Lâm Viễn Hồ hơi hơi nheo lại. Trong lòng ông ta thầm nghĩ việc này cũng lớn quá rồi, bản thân mình cũng nên cáo lão về hưu thôi. Dùng cái tiếng ca dành cho cái hào là người khai mở ra thế hệ robot mới của Liên Bang làm lời cảm ơn cùng với đưa tiễn, thật sự là một sự lựa chọn không tồi. Tối hôm qua ông ta vừa mới nhận được tin tức hồi báo từ phía căn cứ Cựu Nguyệt, viên phi công vương bài mà bên phía Quả Xác âm thầm huấn luyện mấy tháng nay đã bị Cục Hiến Chương mang đi. Trung Tá Lý Phong cũng đã bắt đầu làm quen với những thao tác thử nghiệm. Xét cho cùng thì cũng không còn gì khiến ông ta phải lo lắng nữa cả.
Bên dưới, trong khu vực làm việc của Công ty Cơ khí Quả Xác, Thương Thu gỡ cặp kính cận trên mắt xuống, day day nhẹ trán. Quan sát những tham số kỹ thuật tiêu chuẩn liên tục xuất hiện trên màn hình rồi sau đó tiến hành phân tích tính toán, khiến cho cô có chút nhức đầu. Cô theo bản năng quay đầu liếc nhìn về phía Lâm Viễn Hồ đang ngồi trên khu vực khách VIP, rồi lại lấy bút gãi gãi đầu theo thói quen. Cô thầm nghĩ trong lòng, không hiểu lát nữa lúc tiến hành robot đối chiến, Chu Ngọc có thể khiến cho con robot Tử Hải tiến vào trạng thái chiến đấu siêu tần, duy trì trong thời gian ba phút được hay không nữa…
o0o
Chiếc phi thuyền địa hình quân dụng cỡ lớn nhẹ nhàng đáp xuống dãy Sơn mạch Tạp Kỳ của vùng cực địa căn cứ Cựu Nguyệt. Khu vực nằm trên vĩ độ này hằng năm bị chiếu rọi liên tục bởi ánh sáng chói chang từ hằng tinh nên nhiệt độ cực kỳ cao, địa hình cũng rất phức tạp. Chọn khu sơn mạch này làm bối cảnh cho cuộc đối chiến robot thế hệ mới thì mới có thể phán đoán chính xác được năng lực chiến đấu trong môi trường chân không và tiêu chuẩn bảo hộ toàn diện của hai con robot.
Tại căn cứ Cựu Nguyệt còn có một căn cứ địa bí mật của Hạm đội Liên Bang. Gần Sơn mạch Tạp Kỳ vẫn còn một căn cứ địa dự phòng nữa. Hai con robot mang trên mình tương lai của cả Quân Đội Liên Bang lúc này đang ở trong khu căn cứ địa đó, tiến hành những công việc chuẩn bị cuối cùng trước khi tiến vào cuộc chiến đấu thử nghiệm.
Tất cả các Nhân viên Kỹ thuật cả hai phía đều đã rời đi. Tổng Giám Đốc Công ty Cơ khí Quả Xác nét mặt nghiêm nghị, vỗ vỗ vào vai Chu Ngọc, nói:
- Trong cuộc thi khảo hạch tốt nghiệp, cậu đã đánh bại vị huấn luyện viên trưởng của Khoa Điều Khiển Robot, Học Viện Quân Sự I chỉ trong vòng một phút đồng hồ. Đó cũng là một phi công vương bài nổi tiếng của Liên Bang, đã từng đạt được huy hiệu Tử Huân. Cho nên cậu phải có niềm tin vào bản thân mình.
Hai mắt Chu Ngọc lóe lên một tia cảm xúc đầy phức tạp, nhẹ giọng nói:
- Xin ngài hãy yên tâm…
Sau khi ngài Tổng Giám Đốc Quả Xác rời đi, trong một khu vực tối mật của khu căn cứ này, chỉ còn lại có hai người Chu Ngọc và Hứa Nhạc. Hứa Nhạc thân là Chủ quản Kỹ thuật nên vẫn phải ở lại, tiến hành một số cài đặt tiếp nhận tham số và quyền hạn theo dõi cuối cùng. Trong cái môi trường yên tĩnh đến mức rợn người như vậy, Chu Ngọc liếc mắt nhìn con robot màu trắng cao hơn 7 thước trước mặt, đột nhiên mở miệng hỏi:
- Anh có tự tin không?
Đây là câu hỏi mà tối ngày hôm kia, Hứa Nhạc đã từng hỏi hắn. Lúc này Chu Ngọc rất muốn biết Hứa Nhạc sẽ trả lời như thế nào.
Hứa Nhạc đóng chiếc máy tính xách tay điều khiển trên mặt đất lại, bình thản nói:
- Đấu với Lý Cuồng Nhân, tôi không có chút lòng tin nào cả.
Trầm mặc thêm một lúc, hắn nói tiếp:
- Nhưng tôi có quyết tâm…
Chu Ngọc nhìn theo cái bóng dáng tên gia hỏa đang ì ạch kéo theo một chiếc valy màu đen nặng nề leo lên con robot, đột nhiên lớn giọng nói:
- Anh quả thật là một tên điên. Tôi lại còn đồng ý cho anh tự mình điều khiển, tôi cũng là một tên điên luôn.
- Đừng quên rằng, kẻ mà hôm nay chúng ta phải đối mặt chính là một tên điên!
Hứa Nhạc cũng không quay đầu lại, lớn tiếng trả lời.
Chu Ngọc rời Tây Lâm lên Thủ Đô học, từ trước đến nay đều bị mọi người gắn lên trên mình cái nhãn học sinh xuất sắc, cho nên hắn lúc nào cũng trầm ổn, ôn hòa, mỗi bước đi, mỗi một quyết định của hắn đều phải chắc chắn, chính xác, không được mắc bất cứ sai sót nào hết. Mãi cho đến tối hôm kia, khi nghe được câu yêu cầu của Hứa Nhạc, hắn mới phát hiện hóa ra bản thân mình thỉnh thoảng cũng có thể điên khùng một trận. Nhìn Hứa Nhạc bước vào khoang điều khiển hắn chợt cảm thấy sự điên khùng này cũng có thể sẽ đổi được một kết quả không tệ. Dù sao tài năng bẩm sinh của Hứa Nhạc trên phương diện robot thật sự cũng vô cùng đáng sợ.
o0o
Đóng chặt cửa khoang điều khiển, mở chiếc valy màu đen ra, lấy hệ thống cảm ứng ý nghĩ ra bắt đầu lắp đặt lên người, cắm những giắc cắm vào lỗ cắm tiêu chuẩn của con robot. Đây là trong lúc Thương Thu tiến hành những thiết kế cuối cùng, đã làm theo đúng ý kiến của hắn mà để chừa ra một số lỗ cắm kết nối số liệu.
Khởi động làm nóng ban đầu của con robot đã sớm đã làm xong. Hứa Nhạc im lặng quan sát những số liệu của con robot truyền về từ bộ mũ giáp, thân người cảm nhận được sự tê ngứa trên da, nhẹ nhàng ấn lên cái nút màu đỏ.
Theo Hiến Luật quy định về điều khiển robot, một người phi công khi thao tác robot có thể giữ bí mật về những số liệu thao tác của mình. Với những phi công vương bài chuyên nghiệp trong Quân Đội mà nói, những kĩ năng chuyên nghiệp vốn chỉ thuộc về mình họ, là thứ mà bọn họ phải đổi bằng cả mạng sống của mình mới có được. Trừ phi Quân Đội cưỡng chế tiến hành điều tra, không ai được phép quan sát trộm những thao tác điều khiển của bọn họ. Ngay cả tại căn phòng chỉ huy cách đó vài chục vạn km, lúc này đang không ngừng quan sát tình hình nơi này cũng vậy.
Cho nên Hứa Nhạc không hề lo lắng bí mật hắn sử dụng hệ thống cảm ứng ý nghĩ để điều khiển robot sẽ bị người khác phát hiện.
Trên thực tế đây cũng là một trong những động lực khiến hắn quyết định tham gia vào trận robot đối chiến, đối mặt với Lý Cuồng Nhân. Có thể sẽ có người từ phong cách điều khiển robot của hắn nhận ra điều gì đó, điều này cũng đã từng mang cho hắn cảm giác lo lắng nguy hiểm không biết tên, thế nhưng bây giờ hắn chẳng còn quan tâm đến nữa.
o0o
Gần như là cùng một lúc, trong căn cứ ngầm tại Sơn mạch Tạp Kỳ, trong căn cứ địa lắp ráp Cựu Nguyệt và tại đại sảnh chỉ huy ở Đặc khu Thủ Đô S1 đồng loạt vang lên thanh âm đồng hồ điện tử đếm ngược.
- Mười, chín, tám, bảy…
Hứa Nhạc bình tĩnh nghe tiếng điện tử đếm, tay trái đặt trên cần điều khiển, tay phải đặt hờ lên trên màn hình cảm ứng. Kiểu ý tưởng kết hợp hỗn hợp hai loại phương thức điều khiển này, đại khái cũng chỉ có những Công Trình Sư không trải qua đào tạo chính quy, không câu nệ hình thức như hắn mới dám thử nghiệm.
Một tiếng ‘tích’ nhẹ nhàng cuối cùng vang lên, những ngọn đèn chiếu sáng cuối cùng trong khu căn cứ bí mật tắt đi, thanh âm của khí nén bị thoát ra ngoài không gian vang lên chói tai, thế nhưng cũng không hề vang đến bên trong con robot. Cánh cửa kim loại ngăn cách khu căn cứ địa bí mật với bên ngoài chỉ mất thời gian 2 giây là đã hoàn toàn mở ra. Cánh tay máy móc kim loại nặng nề, tự động đưa con robot nặng nề màu trắng tinh chậm rãi vận chuyển xuống bề mặt gồ ghề của mặt trăng…
Tầm nhìn thực tế ảo kết hợp với một với mảng màu xanh lục nhạt, xuất hiện trên cửa sổ màn hình trong cái mũ giáp. Hứa Nhạc khẽ híp mắt lại, nhìn ra xa chỉ thấy bốn phía xung quanh rực sáng. Sơn mạch Tạp Kỳ không gió không bụi ngập tắm trong thứ ánh sáng chói lòa, trở nên một mảnh yên lặng mà hung hiểm.
Hệ thống máy tính kiểm soát của con robot MX đã xuất hiện lời cảnh báo. Môi trường chân không đối với hệ thống duy trì sinh thái của nó mà nói là một khảo nghiệm vô cùng ác liệt. May là trong lúc thiết kế hệ thống hoàn cảnh đối chiến cho con robot MX cũng đã nghĩ đến vấn đề này, cho dù bề ngoài robot MX có bị thương tổn thì bên trong khoang điều khiển vẫn bảo đảm một môi trường sinh thái tuần hoàn độc lập, chỉ là thời gian duy trì cũng không lâu dài cho lắm.
Tiiiiii Tiiiiii Tiiiiii Tiiiii! Một hồi còi cảnh báo dài, chói tai đột nhiên vang lên. Chỉ thấy trong vùng ánh sáng chói lòa ấy bỗng xuất hiện một con robot màu tím nhạt.
Dưới luồng ánh sáng mãnh liệt, hai con robot thế hệ mới của Liên Bang cùng đồng thời xuất hiện trong Sơn mạch Tạp Kỳ. Màu trắng phản chiếu một vẻ đẹp thánh khiết, còn màu tím thì lại ánh lên sự cuốn hút đầy yêu mỵ, sát lệ. Hai con robot sau khi bước ra khỏi cứ địa thì khoảng cách chỉ còn khoảng hơn 200m. 200m đối với một con báo săn mồi mà nói chỉ cần vài hơi thở đã có thể vọt tới trước mặt con mồi. Còn đối với hai con robot thế hệ mới sở hữu hệ thống song động cơ mà nói, khoảng cách này kỳ thật có chút ngắn đến đáng sợ.
Con robot Tử Hải đã bắt đầu cử động rồi, công suất hệ thống song động cơ toàn bộ khai mở. Một giây trước còn cách một quãng khá xa, một giây sau đó đã biến thành một vệt quang ảnh màu tím phóng vọt tới.
Ngay trong cái thời khắc con robot Tiểu Bạch Hoa vừa đặt chân lên bề mặt gồ ghề của mặt trăng, Hứa Nhạc đã tập trung toàn bộ tinh thần vào hệ thống ra-đa của con robot và phát hiện ra bóng dáng của con robot màu tím trong thứ ánh sáng chòi lòa kia. Những thứ mắt thường nhìn thấy được, đương nhiên sẽ trực tiếp hơn hệ thống ra-đa rất nhiều.
Nhưng mà hắn không nghề ngờ rằng đối thủ Lý Cuồng Nhân lại ra tay nhanh, mạnh và lại trực tiếp đến như vậy. Thậm chí ngay từ đầu đã không lựa chọn vũ khí tấn công tầm xa mà lao ngay đến, ý muốn sử dụng phương thức chiến đấu robot cận thân.
Cánh tay bên phải của con robot màu trắng sớm đã giơ cao lên, hệ thống vũ khí được lắp đặt trên cánh tay phải cùng với bên mạng sườn của con robot bắt đầu nhả đạn tới tấp. Chỉ là hỏa lực của cả hai con robot đều đã bị căn cứ địa lắp ráp cải tạo lại, giảm xuống chỉ còn đủ mạnh để tiến hành diễn tập mà thôi. Lại thêm trên bề mặt mặt trăng cũng không có không khí, cho nên rất khó nghe thấy những tiếng vang tạch tạch liên hoàn trong vắt đến tuyệt vời mà thôi.
Nhưng đúng lúc con robot Tiểu Bạch Hoa đang thực hiện tấn công tầm xa thì đồng thời, con robot Tử Hải đang dùng tốc độ nhanh kinh khủng để phóng tới kia, đã thực hiện ra một động tác ngoài dự đoán. Một cái chân robot nặng nề dẫm nát một khối đá mặt trăng nhô lên khỏi mặt đất, toàn thân con robot nặng nề mà mạnh mẽ thực hiện một cú xoay quái dị mà đầy sức mạnh, tránh khỏi luồng ánh sáng đầy tính sát thương kia, không khiến cho hệ thống cảm ứng tín hiệu gắn đầy trên người con robot cảm nhận được bất cứ tín hiệu thương tổn nào.
Chỉ trong giây lát, con robot Tử Hải đã phá vỡ sự phong tỏa cự ly của hỏa lực tầm xa, tiến thẳng tới trước mặt Hứa Nhạc. Rồi không một chút do dự, yên lặng và lãnh khốc giáng một nắm đấm hợp kim cứng rắn vào thẳng vùng bụng của con robot Tiểu Bạch Hoa.
Quán tính của con robot nặng nề được nâng lên đến cực đại, tốc độ khởi động hệ thống song động cơ cùng với tính năng di chuyển cơ động với công suất cao gấp 4 lần của con robot Tử Hải đều đã được Lý Cuồng Nhân phối hợp một cách nhuần nhuyễn, phát huy đến tận cùng. Rồi sau đó chỉ với một động tác đơn giản đã tạo ra một thời khắc nguy hiểm nhất.
Đòn tấn công bất ngờ của robot Tử Hải mang theo cả một lớp bụi đá mặt trăng, lớp bụi này cơ bản vẫn chưa kịp bám lên mình con robot Tử Hải mà chỉ bị cuốn lên bởi chiêu đòn sát thủ. Chỉ trong nháy mắt, sát chiêu đã đến
Một kích, tuyệt trần mà đến…
o0o
Xung quanh Sơn mạch Tạp Kỳ được lắp đặt vô số máy thu thập tín hiệu số liệu, trên mình robot của cả hai bên cũng được căn cứ địa lắp ráp tiến hành lắp đặt những thiết bị phát tín hiệu kiểm soát. Hơn nữa có đến 7 cái vệ tinh địa tĩnh bắt sóng cực nhạy lúc này cũng đã được điều đến phía trên căn cứ Cựu Nguyệt. Tất cả những thiết bị này chỉ có một nhiệm vụ duy nhất là chuyển tải nhất cử nhất động của cuộc đối chiến về văn phòng hội nghị tại căn cứ Cựu Nguyệt và truyền thêm hơn mười vạn dặm nữa về căn phòng chỉ huy tại Đặc khu Thủ Đô trên hành tinh S1.
Trong cái thời khắc giọng đếm điện tử kết thúc, tất cả những người trong căn phòng chỉ huy đều nhất loạt im lặng. Bọn họ đều hướng về hình ảnh hai con robot đang đứng cách nhau 200m trên màn hình lớn, không nói câu nào, thậm chí không dám cả gây ra bất kỳ tiếng động nào.
Bất luận những Nhân viên Kỹ thuật trong phòng chỉ huy thuộc về bên nào, bất luận là những đại nhân vật đang ngồi quan chiến vốn ủng hộ bên nào thì chí ít trong giây phút ấy, bọn họ đều cùng có chung một tâm trạng. Mặc kệ Liên Bang đến tột cùng là dùng tiêu chuẩn robot thế hệ mới của bên nào, cũng không cần phải quan tâm đến những tranh chấp lợi ích cũng như những đấu đá ngầm đằng sau. Lúc này, tất cả bọn họ chỉ đều cảm thấy vô cùng vinh hạnh vì đã được tận mắt chứng kiến trận đối chiến robot đích thực đầu tiên của hai con robot đại diện cho một thế hệ robot mới của Liên Bang.
Ánh sáng trên màn hình vô cùng gay gắt. Hai màu trắng sáng và màu tím trên mình hai con robot chính vì thứ ánh sáng ấy mà cũng trở nên sắc nét hơn. Tất cả mọi người trong phòng chỉ huy đều nhìn chăm chú vào màn hình không chớp mắt lấy một cái. Phải mất một lúc sau, những Nhân viên Kỹ thuật ấy mới giật mình bừng tỉnh, chuẩn bị tiến hành thu thập số liệu.
Đây là trận thực chiến đầu tiên của hai con robot thế hệ mới. Những tham số kỹ thuật mà hai bên cùng thể hiện ra trong trận thực chiến không chỉ có tác dụng dành cho việc bình phán những tranh luận có thể xảy ra trong tương lai, mà quan trọng hơn đây chính là thời điểm tốt nhất để Liên Bang thu thập những số liệu chiến đấu thực tế của con robot thế hệ mới.
Chỉ là các Nhân viên Kỹ Thuật cũng không kịp làm những công tác thu thập số liệu tín hiệu đó, cũng không kịp đem những số liệu tín hiệu vừa truyền về từ hiệu năng vận chuyển ba hệ thống của con robot trong môi trường chân không kia, liền chỉ có thể giương mắt nhìn chăm chú lên trên cái màn hình trên tường.
Bởi vì lúc này con robot Tử Hải đã cử động rồi, mà chỉ một cử động thôi mà khí thế đã nuốt núi nuốt sông, khí phách thập phần, tốc độ lại nhanh đến mức khó lòng mà tưởng tượng nổi.
Công tác nghiên cứu chế tạo con robot thế hệ mới của Liên Bang đã có từ rất nhiều năm nay, mà robot trước giờ nổi tiếng nhất chính là tính cơ động mạnh mẽ khác thường. Nhưng không ai có thể tưởng tượng ra được, trên một bề mặt gập ghềnh như thế của Cựu Nguyệt mà con robot lại có thể có được một tốc độ đáng sợ, khủng bố đến như thế. Tốc độ khởi động nhanh chóng cùng với sự tăng tốc chớp mắt đến kỳ diệu như thế, không lẽ đó chính là những thay đổi mang tính cách mạng mà hệ thống song động cơ mang lại?
Tất cả mọi người đều ý thức được việc này, thế nhưng cũng không ai kịp cảm thán điều gì, bởi vì mọi chuyện đều diễn ra quá nhanh. Tiếng gầm rú của hệ thống song động cơ từ robot Tử Hải không thể thu nhận được, nhưng tất cả mọi người trong phòng chỉ huy đều có cảm giác giống như là chính mình đang đứng trên Cựu Nguyệt, tận mắt chứng kiến con robot Tử Hải đang gào thét mà lao đến vậy, nhanh như một tia chớp. Hắn đã dùng cái tốc độ này để thể hiện sự đột phá mang tính cách mạng của con robot.
Thương Thu trân mắt đứng nhìn cú tấn công đột ngột của con robot màu tím cao lớn trên màn hình. Hai tay nắm chặt lấy cây bút.
Thân là nhân vật chủ chốt thiết kế ra kỹ thuật song động cơ, hơn ai hết cô ta hiểu rằng khi cả hai hệ thống động cơ cùng mở hết công suất, thì dưới 4 lần công suất, con robot có thể đạt đến tốc độ khủng bố như thế nào. Nhưng đấy chỉ là những số liệu thử nghiệm được thực hiện trong phòng thí nghiệm, trong môi trường thử nghiệm mô phỏng mà thôi. Hôm nay được tận mắt nhìn thấy thế nào là robot song động cơ thực sự, cô ta vẫn cảm thấy bị chấn động đến mức khó thốt được nên lời.
Tốc độ! Quyết định tính năng và uy lực cận chiến của một con robot chỉ có thể là tốc độ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.