Quyển 3 - Chương 213: Một mình một súng trong tuyết lạnh
Miêu Nị
29/07/2013
Quân viễn chinh Đế Quốc mất thời gian hơn mười năm trời đằng đẳng, ở
trên mảnh đất sông băng của hành tinh 5460 đào móc ra vô số những công
sự dày dặc chằng chịt như mạng nhện bên trong lòng đất. Những mới mà con đường di chuyển của các công sự này liên tiếp lại với nhau, thì lại đào móc thành một khu căn cứ ngầm dưới lòng đất vô cùng rộng lớn. Những khu căn cứ này được thiết kế chìm rất sâu bên trong lòng đất, hơn nữa bên
trên lại là một lớp băng tầng cứng rắn thật dày bao trùm đến mấy lớp.
Mặc dù là Quân đội Liên Bang không tiếc hết thảy mọi tiêu hao, từ trên
không gian vũ trụ khởi xướng công kích bằng năng lượng Chủ pháo khủng
bố, nhưng cũng có thể cam đoan những căn cứ này bình yên không có việc
gì.
Năm rồi, khi vừa mới vào đầu thu, Quân đội Liên Bang lợi dụng Buổi biểu diễn văn nghệ Thắng Lợi của Cô gái thần tượng quốc dân Liên Bang Giản Thủy Nhi, thành công dẫn dụ Quân viễn chinh Đế Quốc gần như dốc toàn lực mà ra, cơ hồ chính xác nắm giữ được tất cả các phương vị các khu căn cứ bên dưới băng tầng sông băng của Quân viễn chinh Đế Quốc. Lúc này, sau một thời gian đại chiến kịch liệt, tuyệt đại bộ phận các khu căn cứ dưới sông băng của Đế Quốc đã thành công bị phá hủy, chỉ còn lại hai ba khu căn cứ bí ẩn tại khu vực Cực Bắc mới may mắn còn bảo tồn lại được an toàn không tổn hại.
Tại sâu bên trong khu căn cứ dưới lòng đất được đặt tên là Tường Vi III, Trung Tướng An Bố Lý, Tư lệnh Quân viễn chinh Đế Quốc, rốt cuộc cũng từ trong hôn mê mà tỉnh lại. Những thiết bị cứu chữa bệnh còn hoàn hảo ở nơi này cùng với vô số liều thuốc kích thích hạng nặng tiêm vào, cuối cùng cũng bảo vệ thành công tính mạng của vị lão nhân này.
Lão Tướng quân An Bố Lý buông xuống bản báo cáo chiến sự trong tay mình, trầm mặc không nói lời nào.
Ông ta hao tổn không biết bao nhiêu tâm huyết mới có thể bảo tồn lại được hai cái chỉnh biên Đại đội của Quân viễn chinh Đế Quốc, không ngờ lại vẫn không thể ăn luôn một cái Doanh đoàn của Liên Bang… Đây thật sự là một cái tin tức bi ai khiến cho người khác cảm thấy thất vọng não nề. Song phương cố nhiên ở phương diện trang bị quân giới có sự chênh lệch thật lớn, hơn nữa bản thân ông ta đột nhiên lâm vào bệnh nặng, đối với phương diện chỉ huy bộ đội Đế Quốc mà nói cũng mang đến lực ảnh hưởng cực kỳ tiêu cực. Nhưng mà dựa vào cái gì lại có thể đánh thành như vậy cơ chứ?
Tâm tình mặc dù hơi có chút chán nản cùng với thất vọng não nề, nhưng mà trên khuôn mặt có chút suy yếu của vị lão Tướng quân này cũng không có biểu lộ ra chút nào cả. Trên thực tế, rất nhiều năm trước đây, ông ta cũng đã nhìn thấy rõ ràng kết quả của Quân viễn chinh Đế Quốc. Chỉ cần bên phía bản thổ Đế Quốc còn một ngày chưa có thể đột phá ra được hai cái thông đạo không gian chết tiệt kia, như vậy các chi bộ đội Quân viễn chinh Đế Quốc bề ngoài mặc dù nhìn qua rất cường đại kia, dưới sự tiến công cuồn cuộn không ngừng của Quân đội Liên Bang, đến tột cùng cũng sẽ có một ngày bị thất bại, thậm chí toàn bộ nằm xuống nơi tha hương.
Chỉ là không biết cái thân xác già nua của mình có ngã xuống trước cái ngày đó hay không mà thôi.
Lão Tướng quân An Bố Lý biểu tình bình tĩnh cẩm lấy quyển sổ nhật ký bên cạnh giường mình, lấy ra cây bút Hoàng gia do đích thân Hoàng đế Bệ hạ ban cho, bắt đầu viết nhật ký ngày hôm nay. Ở trong nháy mắt này, trong đầu ông ta bất chợt nghĩ tới cái gã quân nhân sĩ quan trẻ tuổi có cặp đồng tử u lam xinh đẹp mê người vừa mới chết đi kia… Cây bút điện tử ở trên đầu của trang giấy trắng noãn của quyển sổ nhật ký vẽ ra một ký hiệu đau thương thật đậm.
- Sự chênh lệch giữa bên phía Đế Quốc cùng với bên phía Liên Bang, chính là ở chỗ trang bị, ở chỗ khoa học kỹ thuật, ở chỗ phát triển kinh tế… Nhưng mà những cái này cũng không phải là những vấn đề không thể nào sửa chữa lại được… Trong lần tác chiến phục kích đợt này, có thể đem một chỉnh thể Doanh đoàn của địch quân một phen bao vây trong tuyệt địa, chính là dựa vào thời cơ tốt, hiện tượng dị biến bão địa từ bùng nổ, điều này đã hoàn toàn chứng minh rõ ràng sự suy đoán trước đây của An mỗ ta.
- Đám người Liên Bang kia có nền khoa học kỹ thuật phát triển cao, trang bị kỹ thuật tiên tiến, hơn nữa lại có đầu Máy vi tính Trung ương Liên Bang hiệu suất cực kỳ cao kia tiến hành công tác tính toán trung tâm… Bọn họ đã có thói quen với phương thức tác chiến trình độ tự động hóa cực kỳ cao. Một khi lâm vào cục diện như trước mắt, bọn họ lại khó có thể thay đổi cái loại thói quen tác chiến này, không thể sử dụng được loại phương pháp tác chiến mộc mạc thậm chí có thể gọi là đơn sơ như bên phía Đế Quốc chúng ta. Chính vì thế cho nên trong hoàn cảnh bão địa từ bùng nổ trên mặt đất, các đơn vị bộ đội của chúng ta có thể dễ dàng thuần thục sử dụng loại liên hệ bằng mã điện báo kiểu cũ, thế nhưng bọn họ lại không có những cái thiết bị cùng với thói quen để làm được việc này. Chính vì thế nó đã biến thành một loại gánh nặng khó có khả năng gánh chịu nổi.
- Nhưng thật sự là xui xẻo, cái Doanh đoàn Liên Bang đang bị chúng ta vây khốn bên kia, lại chính là một phiên chế thuộc về Phiến Quân Thanh Long Sơn. Chi bộ đội này đã ở tại Thanh Long Sơn đóng cửa đánh du kích suốt mấy chục năm trời, vô cùng am hiểu đối với chuyện đối mặt với loại cục diện tác chiến tính tự động cực thấp như thế này.
- Nếu như lần này bị vây khốn chính là quân của Chính phủ Liên Bang, có lẽ quá trình chiến đấu đã chấm dứt xong từ lâu rồi.
Lão Tướng quân An Bố Lý mệt mỏi thở dồn dập mấy hơi mệt nhọc, sau đó xốc lại thân mình, tiếp túc quá trình viết nhật ký của mình.
- Quân chính phủ chủ lực nhất của Quân đội Liên Bang quả thật không thể nào thích ứng với việc tiến hành tác chiến khi không có sự trợ giúp của cỗ Máy vi tính Trung ương Liên Bang của bọn họ. Về điểm này trong một hồi chiến đấu bảo vệ bản thổ của chúng ta trước kia đã được thể hiện hết sức rõ ràng. Điều mà ta vô cùng hy vọng chính là, một khi Quân đội Liên Bang lại một lần nữa tiến hành xâm lấn bản thổ Đế Quốc chúng ta, bên ta có nên áp dụng chiến lược chủ động áp chế, khéo léo chuyển dời chiến trường giao tranh sang các ngôi sao, tinh cầu có hoàn cảnh vô cùng ác liệt hay không…
Các quân nhân sĩ quan của Đế Quốc từ trước đến giờ cũng luôn có thói quen ghi lại nhật ký hằng ngày, nhất là đám bộ Quân viễn chinh Đế Quốc, bởi vì nếu như không có nhật ký, rất khó có thể trôi qua những ngày trong kiếp sống quân lữ chán nản buồn tẻ rời xa cố thổ… lão Tướng quân An Bố Lý cũng là như vậy, chỉ là hôm nay khi viết lại những lời này, nội dung bài viết của ông ta lại có vẻ quan trọng hơn rất nhiều.
Sau khi nghiêm túc tự hỏi một lúc sau, ông ta lại tiếp tục nghiêm túc viết bên trong bản nhật ký:
- Ngày bại vong của Quân viễn chinh đã không còn xa nữa, nhưng mà theo như ý của tôi, Quân Bộ chúng ta ở đây vốn dĩ còn có thể chống đỡ thêm từ ba đến năm năm thời gian nữa. Có lẽ đến lúc đó, bên phía Quân Bộ Đế Quốc đã có thể nghiên cứu thành công ra phương pháp để đột phá được hai cái thông đạo không gian kia rồi. Nhưng mà thật đáng tiếc, một đạo chiếu chỉ không suy xét của Hoàng đế Bệ hạ, đã đánh gãy hết toàn bộ những tính toán, sắp xếp của Quân Bộ Quân viễn chinh chúng ta. Đại bộ phận các khu căn cứ ngầm bên dưới sông băng cũng đều đã bị Quân đội Liên Bang xác định được địa điểm, tiến hành phá hủy hoặc là chiếm lĩnh. Quân Bộ của chúng ta mất đi quyền chủ động chiến lược, chuyện bại vong là khó tránh khỏi.
- Sinh mệnh của ta có lẽ cũng sắp chấm dứt rồi. Trước khi ta chết đi, tất cả sự nghi hoặc của ta lúc này, chính là luôn đặt trên cái đạo chiếu chỉ không suy xét kia của Hoàng đế Bệ hạ… Hoài Phu Sa… mặc dù bản thân có chút vấn đề về tố chất tâm lý, nhưng mà thân là một gã Hoàng đế, hẳn cũng không nên điên cuồng đến loại trình độ như thế này. Như vậy, ta thật sự rất muốn biết, cái cô thiếu nữ Liên Bang mang tên Giản Thủy Nhi kia, đến tột cùng là có quan hệ như thế nào với Hoàng thất Đế Quốc chúng ta đây?
Mang theo một lòng nghi vấn nặng nề, cho tới bây giờ cũng chưa từng nói ra với ai cả, nhưng lại giống như một tảng đá đè nặng trong lòng không dứt, lão Tướng quân An Bố Lý chậm rãi đóng lại quyển nhật ký của mình, ấn động cái chuông cảnh báo ngay bên giường của mình.
Mấy gã quân nhân sĩ quan Đế Quốc còn ở lại lưu thủ tại khu căn cứ rất nhanh mở cửa phòng bước vào. Một người trong số đó tiến lên bên cạnh giường lão Tướng quân An Bố Lý rất nhanh báo cáo lại tình huống hiện tại trên chiến trường, sắc mặt có chút khó coi nói:
- Sư đoàn Thiết giáp 17 mới trọng tổ của địch nhân, hai cái Doanh đoàn còn lại cuối cùng sáng sớm ngày hôm qua cũng đã chạy đến chiến trường. Trang bị của Đại đội lâm thời số I của chúng ta đã bị tổn hại hơn phân nửa rồi. Đạn dược còn lại phi thường không đủ, Đại đội lâm thời số I của chúng ta không ngừng triệt thoái về phía sau, nhưng thủy chung vẫn không thể nào thoát khỏi sự truy kích của đối phương.
- Bởi vì nguyên nhân bão địa từ bùng nổ mãnh liệt, chúng ta cũng không thể đối với binh lực của Liên Bang vừa mới đầu nhập vào chiến trường làm ra tính toán chính xác được. Thậm chí ngay cả tính toán sơ lược cũng không thể nào làm được. Chỉ biết là Sư đoàn Thiết giáp 7 của quân địch hiện tại cũng chỉ còn khoảng một ngày nữa là đầu nhập vào chiến trường!
Ngữ khí của gã quân nhân sĩ quan này trở nên vô cùng nghiêm trọng, nói:
- Tư lệnh, chỉnh biên Đại đội lâm thời số 2 cần phải được tung ra chiến trường ngay mới được, bằng không chỉ sợ Đại đội lâm thời số I ngay cả một người cũng không thể nào triệt thoái trở lại nữa.
Một tràng chiến đấu phục kích lần này, từ trên xuống dưới của Quân đội Liên Bang cũng chỉ cho rằng bên phía Quân viễn chinh Đế Quốc chỉ có thể đủ tổ kiến lại thành một chi chỉnh biên đại đội lâm thời mà thôi. Nhưng mà ai cũng không có ngờ đến, Quân viễn chinh Đế Quốc vẫn còn cất giấu lại một mớ tiền vốn cuối cùng chưa có tung ra.
Nghe được mất chữ Sư đoàn Thiết giáp 7 từ trong miệng của gã thuộc cấp, một tia ánh mắt băng lãnh nhất thời chợt lóe lên trong mắt của vị lão Tướng quân An Bố Lý, nghĩ đến cái gã tướng lãnh Liên Bang lãnh khốc kiêu ngạo tên Đỗ Thiếu Khanh kia, nghĩ đến những chuyện đã phát sinh ra trong vòng một năm gần đây, những tràng chiến đấu công kích thảm thiết của đối phương trên khỏa tinh cầu này, ánh mắt nhất thời khẽ nheo lại, liền không một chút do dự phát ra mệnh lệnh:
- Ra mệnh lệnh cho chỉnh biên Đại đội lâm thời số 2 lập tức triệt thoái ngay về phía sau, phân tán ra, tiến vào các đường hầm, không được tiếp ứng.
Khuôn mặt mấy gã quân nhân sĩ quan cao cấp Đế Quốc bên cạnh giường nhất thời toát ra vẻ khiếp sợ. Bọn họ biết rõ ràng bộ đội của chính mình hiển nhiên sẽ thất bại không hề nghi ngờ. Bọn họ cũng giống như những gã chiến sĩ bình thường đang chiến đấu tại tiền tuyến, quyết không sợ chết. Nhưng mà bọn họ rất khó chấp nhận chuyện cứ như vậy mà buông tha cho chi bộ đội đối phương mà mình đã khổ chiến tấn công mấy ngày đêm nay.
- Địch nhân một khi đã xuất động, nhất định là sẽ tung toàn quân mà áp chế. Chỉ có khi nào có được quân lực đối lập gấp bốn lần, thậm chí có thể là gấp năm lần chúng ta, mấy cái vị đồng bạn Liên Bang này của chúng ta, mới có thể dám để cho Sư đoàn vương bài của chính mình tiến vào khu vực bão địa từ bùng nổ như thế.
An Bố Lý nhắm lại cặp mắt già nua của mình, trong lòng bất chợt xuất ra một tia mất mác, không cam lòng của một vị lão giả nhiều kinh nghiệm. Ở trong tính toán ban đầu của ông ta, một khi chi bộ đội bị vây trong kia chính là đến từ Phiến Quân Thanh Long Sơn, như vậy Quân đội Chính phủ Liên Bang hẳn cũng sẽ không chịu mạo hiểm đội bão tuyết, đi vào khu vực bão địa từ mà đến trợ giúp. Bộ đội của ông ta hoàn toàn có cơ hội mượn dùng vấn đề chính trị đen tối bên trong Liên Bang, một ngụm có thể ăn luôn cả cái Doanh đoàn này, sau đó lại dùng đến chi Đại đội Lâm thời thứ hai làm dự bị, hung hăng đâm lén luôn cả một chi Sư đoàn không chính hiệu nào đó, do Quân đội Liên Bang vì muốn ứng phó với áp lực chính trị mà phái đến… Nhưng mà ông ta cũng tuyệt không thể nào ngờ nổi, Quân đội Liên Bang cư nhiên cũng không có từ bỏ cái Doanh đoàn Thanh Long Sơn này, rõ ràng ông ta đã quá xem thường sự kiên trì của Quân đội Liên Bang trong lần này, mặc dù ông ta và bọn họ đã đánh nhau không biết bao nhiêu năm rồi.
- Đại đội lâm thời thứ hai phải lập tức rút lui về phía sau.
Lão Tướng quân An Bố Lý mở ra hai mắt, lạnh lùng nói:
- Hãy để chúng ta ở trong lòng đất cùng với các động băng tiến hành một hồi huyết chiến cuối cùng với đám người Liên Bang kia đi… Ta thật sự rất nghi hoặc, không biết ở cái địa phương chật hẹp như thế này, những đầu Robot kiểu mới của bọn họ làm sao có thể phát huy được tác dụng đây?
- Nói cho tất cả các chi bộ đội khác, mỗi một vị chiến sĩ Đế Quốc anh dũng nhiệt huyết. Chúng ta cần phải bảo vệ mỗi một con đường thông đạo, mỗi một cái cánh cửa, mỗi một lối đi… Cho dù là dùng sự tử vong của chính mình đổi lấy sự tử vong của địch nhân. Mặc kệ là dùng tảng đá hay là nắm tay của mình mà đánh, dùng miệng của mình mà cắn, chúng ta cũng phải để đám người Liên Bang mỗi khi tiến lên được một bước, đều phải trả một cái giá bằng vô số sinh mệnh của bọn họ.
Thanh âm của lão Tướng quân An Bố Lý già nua mà vô cùng tàn nhẫn:
- Nói cho bọn họ, thời khắc liều mình tận trung vì bệ hạ đã đến rồi!
o0o
Phía sườn Tây của khu cánh đồng tuyết, khu sông băng có những dãy núi tuyết liên miên vô cùng tận… Trong đó ngẫu nhiên có vài đỉnh núi tuyết bị những ngọn kình phong thổi đến mức bay đi những lớp tuyết đóng dày trên bề mặt, lộ ra lớp nham thạch đen đủi cứng ngắc đã bị đông cứng không biết bao nhiêu năm bên dưới, làm cho trong cái thế giới màu trắng đơn điệu buồn tẻ như thế này mang theo vài phần sắc thái… tuy rằng cũng chỉ đồng dạng là sắc lạnh.
Sư đoàn Thiết giáp 17 mới trọng tổ của Quân đội Liên Bang cũng toàn bộ đều đầu nhập vào trong chiến trường, một chỉnh biên đại đội Đế Quốc nguyên bản sớm cũng đã mỏi mệt đến mức không chịu nổi, nhất thời cũng lâm vào hỏng mất. Tuy rằng đám người Đế Quốc kia vẫn như cũ ương ngạnh mạnh mẽ tàn nhẫn tiến hành chiến đấu, nhưng mà sự chênh lệch khổng lồ giữa trang bị cùng với binh lực, khiến cho tình thế chiến trường phát sinh một hồi biến động mạnh mẽ, biến thành xu thế nghiêng hẳn về một bên.
Những cơn bão địa từ bùng nổ lúc này cũng đã dần dần bình tĩnh lại. Nhưng mà các thiết bị điện tử vẫn như cũ bị quấy nhiễu vô cùng mạnh mẽ. Đám tàn binh Quân viễn chinh Đế Quốc cũng bị phân tán khắp nơi trong các luồng bão tuyết khủng bố. Ngay sau đó Sư đoàn Thiết giáp 17 không ngừng phân tán ra tiến hành truy kích. Toàn bộ khu vực tác chiến trong khoảnh khắc đã mở rộng ra gấp chục lần. Trên cái cánh đồng tuyết nhìn qua cực kỳ bình tĩnh, bất cứ lúc nào cũng có thể bùng nổ những hồi chiến đấu cỡ nhỏ.
Doanh đoàn tiền trạm của Thanh Long Sơn chiến đấu đến mức thiên hôn địa ám, phòng thủ đến mức thương vong thảm trọng, dựa theo quân lệnh của Liên Bang thong thả triệt thoái về phía Nam, thoát ly khỏi khu vực chiến đấu. Nhưng mà lúc này vẫn còn để lại một chi phân đội nhỏ lưu lại ở nơi này, giờ phút này đang ở trên mặt đất bên dưới các dãy núi tuyết không ngừng thong thả di chuyển dò xét khắp nơi, tựa hồ như đang tra xét cái gì đó.
Trải qua hàng trăm lần đối chiến, một con Robot MXT màu trắng thân hình đã chật vật đến không chịu nổi, trải qua công tác chữa trị ban đầu, lại bắt đầu đầu nhập vào chiến đấu. Thân thể máy móc hợp kim nặng nề di chuyển trên cánh đồng tuyết, để lại những dấu vết di chuyển thật sâu phía sau, mang theo mấy chiếc xe thiết giáp bánh xích di chuyển ở phía sau, thong thả di chuyển về phía trước.
Phía trước đột nhiên truyền đến thanh âm súng đạn thanh thúy, con Robot MXT màu trắng trong khoảnh khắc rung lên một cái, từ hình thức dịch chuyển nhất thời chuyển sang hình thức tác chiến. Hai cái chân hợp kim máy móc thô lớn dậm một cái thật mạnh trên mặt đất, gào thét hướng về phía trước phóng chạy đi.
Hùng Lâm Tuyền lúc này đang ngồi trên một chiếc xe thiết giáp ở phía sau, trong khoảnh khắc nghe được tiếng súng vang lên, cặp mày nhăn tít lại. Bên người hắn, đám chiến sĩ Thanh Long Sơn thần tình vô cùng sầu lo, nghe được tiếng súng thì lại trở nên khẩn trương vô cùng…
Lại có thêm một thanh âm tiếng súng đặc thù nặng nề vang lên cách đó không xa.
- ACW!
Hùng Lâm Tuyền lúc này trở nên khiếp sợ vô cùng, chụp lấy ngực áo của một gã chiến sĩ Thanh Long Sơn ngay bên cạnh, rống lớn một tiếng:
- Có nghe rõ hay không? Chính là ACW đó!
Ba chiếc xe thiết giáp phía sau nhất thời nổ vang, phóng vọt về phía đó. Cái trường chiến đấu nhỏ kia hiện tại cũng đã kịp chấm dứt. Thi thể của bảy tám gã binh linh Đế Quốc mặc trên người quân phục tàn tạ, vô cùng thê thảm ngã rạp xuống mặt đất. Con Robot MXT màu trắng vẫn trầm mặc đứng phía trên cánh đồng tuyết, tựa hồ như đang chăm chú lắng nghe cái thanh âm gì đó, đang tìm kiếm một cái gì đó vô cùng quan trọng.
Mặt đất đầy tuyết trắng xóa kia thật sự vô cùng sạch sẽ, ngoại trừ thi thể của đám binh lính Đế Quốc đã chết đi kia, Hùng Lâm Tuyền cùng với các binh lính Liên Bang trên mấy chiếc xe thiết giáp dụng tâm sưu tầm cẩn thận, thế nhưng cũng vẫn không tìm thấy bất cứ bóng dáng khác thường nào cả.
Đúng vào lúc này, ở một địa phương phía trước mặt đầu Robot MXT kia một khoảng không xa, trên mặt đất bất chợt nổi lên một ụ tuyết lớn nhàn nhạt. Hùng Lâm Tuyền cảnh giác đem họng súng ngắm thẳng vào cái ụ tuyết kia.
Một gã nam nhân gầy yếu chợt từ trong cái ụ tuyết lớn kia mà chui ra, căn bản không nhìn về phía cái họng súng của Hùng Lâm Tuyền, chỉ khẽ nheo lại cánh mắt nhìn về phía thân hình con Robot khổng lồ trong không trung, đột nhiên mở miệng cười cười, nói lớn:
- Mau lăn ngay xuống đây cho lão tử, bằng không lão tử sẽ trực tiếp đập chết cậu!
Cửa khoang điều khiển của con Robot chợt mở ra, Hứa Nhạc, khuôn mặt vẫn như cũ có chút tiều tụy, từ bên trong trực tiếp nhảy thẳng xuống dưới, thanh âm khàn khàn nói:
- Cho dù là loại đạn mặc phá giáp chuyên dụng của khẩu ACW, cũng không thể nào bắn được tôi nổi đâu. Tấm vách hợp kim của khoang điều khiển này là do tôi đặc biệt chế tạo ra đó!
Hắn đi đến phía trước người của gã nam tử gầy yếu kia, thần tình trong cặp mắt nhỏ của hắn sáng ngời, nói:
- Tôi cứ nghĩ rằng cậu đã chết rồi chứ!
Thi Thanh Hải khẽ nở nụ cười, nói:
- Tôi… suýt chút nữa thì đã chết rồi, chẳng qua là tôi biết cậu không thể nào chết được!
Hai huynh đệ ôm chặt người nhau một cái, dùng sức đánh mạnh vào sau lưng lẫn nhau, tận tình cười to. Nhưng mà cả hai người, một người thì chiến đấu liên tục, hơn nữa bệnh nặng chưa lành, còn một người thì nấp trong mấy cái băng động ôm khẩu súng lạnh như băng, chỉ ăn thực phẩm nén mà cầm cự qua ngày suốt gần cả tuần lễ, cũng đều đã đến thời khắc suy yếu cùng cực rồi. Mấy quyền đánh vào lưng nhau mặc dù cũng chỉ là tùy tiện đánh bậy, thế nhưng cũng đủ khiến cho cả hai phải ho khan kịch liệt một trận, ho khan đến mức cặp mắt cũng trở nên ẩm ướt một chút.
Năm rồi, khi vừa mới vào đầu thu, Quân đội Liên Bang lợi dụng Buổi biểu diễn văn nghệ Thắng Lợi của Cô gái thần tượng quốc dân Liên Bang Giản Thủy Nhi, thành công dẫn dụ Quân viễn chinh Đế Quốc gần như dốc toàn lực mà ra, cơ hồ chính xác nắm giữ được tất cả các phương vị các khu căn cứ bên dưới băng tầng sông băng của Quân viễn chinh Đế Quốc. Lúc này, sau một thời gian đại chiến kịch liệt, tuyệt đại bộ phận các khu căn cứ dưới sông băng của Đế Quốc đã thành công bị phá hủy, chỉ còn lại hai ba khu căn cứ bí ẩn tại khu vực Cực Bắc mới may mắn còn bảo tồn lại được an toàn không tổn hại.
Tại sâu bên trong khu căn cứ dưới lòng đất được đặt tên là Tường Vi III, Trung Tướng An Bố Lý, Tư lệnh Quân viễn chinh Đế Quốc, rốt cuộc cũng từ trong hôn mê mà tỉnh lại. Những thiết bị cứu chữa bệnh còn hoàn hảo ở nơi này cùng với vô số liều thuốc kích thích hạng nặng tiêm vào, cuối cùng cũng bảo vệ thành công tính mạng của vị lão nhân này.
Lão Tướng quân An Bố Lý buông xuống bản báo cáo chiến sự trong tay mình, trầm mặc không nói lời nào.
Ông ta hao tổn không biết bao nhiêu tâm huyết mới có thể bảo tồn lại được hai cái chỉnh biên Đại đội của Quân viễn chinh Đế Quốc, không ngờ lại vẫn không thể ăn luôn một cái Doanh đoàn của Liên Bang… Đây thật sự là một cái tin tức bi ai khiến cho người khác cảm thấy thất vọng não nề. Song phương cố nhiên ở phương diện trang bị quân giới có sự chênh lệch thật lớn, hơn nữa bản thân ông ta đột nhiên lâm vào bệnh nặng, đối với phương diện chỉ huy bộ đội Đế Quốc mà nói cũng mang đến lực ảnh hưởng cực kỳ tiêu cực. Nhưng mà dựa vào cái gì lại có thể đánh thành như vậy cơ chứ?
Tâm tình mặc dù hơi có chút chán nản cùng với thất vọng não nề, nhưng mà trên khuôn mặt có chút suy yếu của vị lão Tướng quân này cũng không có biểu lộ ra chút nào cả. Trên thực tế, rất nhiều năm trước đây, ông ta cũng đã nhìn thấy rõ ràng kết quả của Quân viễn chinh Đế Quốc. Chỉ cần bên phía bản thổ Đế Quốc còn một ngày chưa có thể đột phá ra được hai cái thông đạo không gian chết tiệt kia, như vậy các chi bộ đội Quân viễn chinh Đế Quốc bề ngoài mặc dù nhìn qua rất cường đại kia, dưới sự tiến công cuồn cuộn không ngừng của Quân đội Liên Bang, đến tột cùng cũng sẽ có một ngày bị thất bại, thậm chí toàn bộ nằm xuống nơi tha hương.
Chỉ là không biết cái thân xác già nua của mình có ngã xuống trước cái ngày đó hay không mà thôi.
Lão Tướng quân An Bố Lý biểu tình bình tĩnh cẩm lấy quyển sổ nhật ký bên cạnh giường mình, lấy ra cây bút Hoàng gia do đích thân Hoàng đế Bệ hạ ban cho, bắt đầu viết nhật ký ngày hôm nay. Ở trong nháy mắt này, trong đầu ông ta bất chợt nghĩ tới cái gã quân nhân sĩ quan trẻ tuổi có cặp đồng tử u lam xinh đẹp mê người vừa mới chết đi kia… Cây bút điện tử ở trên đầu của trang giấy trắng noãn của quyển sổ nhật ký vẽ ra một ký hiệu đau thương thật đậm.
- Sự chênh lệch giữa bên phía Đế Quốc cùng với bên phía Liên Bang, chính là ở chỗ trang bị, ở chỗ khoa học kỹ thuật, ở chỗ phát triển kinh tế… Nhưng mà những cái này cũng không phải là những vấn đề không thể nào sửa chữa lại được… Trong lần tác chiến phục kích đợt này, có thể đem một chỉnh thể Doanh đoàn của địch quân một phen bao vây trong tuyệt địa, chính là dựa vào thời cơ tốt, hiện tượng dị biến bão địa từ bùng nổ, điều này đã hoàn toàn chứng minh rõ ràng sự suy đoán trước đây của An mỗ ta.
- Đám người Liên Bang kia có nền khoa học kỹ thuật phát triển cao, trang bị kỹ thuật tiên tiến, hơn nữa lại có đầu Máy vi tính Trung ương Liên Bang hiệu suất cực kỳ cao kia tiến hành công tác tính toán trung tâm… Bọn họ đã có thói quen với phương thức tác chiến trình độ tự động hóa cực kỳ cao. Một khi lâm vào cục diện như trước mắt, bọn họ lại khó có thể thay đổi cái loại thói quen tác chiến này, không thể sử dụng được loại phương pháp tác chiến mộc mạc thậm chí có thể gọi là đơn sơ như bên phía Đế Quốc chúng ta. Chính vì thế cho nên trong hoàn cảnh bão địa từ bùng nổ trên mặt đất, các đơn vị bộ đội của chúng ta có thể dễ dàng thuần thục sử dụng loại liên hệ bằng mã điện báo kiểu cũ, thế nhưng bọn họ lại không có những cái thiết bị cùng với thói quen để làm được việc này. Chính vì thế nó đã biến thành một loại gánh nặng khó có khả năng gánh chịu nổi.
- Nhưng thật sự là xui xẻo, cái Doanh đoàn Liên Bang đang bị chúng ta vây khốn bên kia, lại chính là một phiên chế thuộc về Phiến Quân Thanh Long Sơn. Chi bộ đội này đã ở tại Thanh Long Sơn đóng cửa đánh du kích suốt mấy chục năm trời, vô cùng am hiểu đối với chuyện đối mặt với loại cục diện tác chiến tính tự động cực thấp như thế này.
- Nếu như lần này bị vây khốn chính là quân của Chính phủ Liên Bang, có lẽ quá trình chiến đấu đã chấm dứt xong từ lâu rồi.
Lão Tướng quân An Bố Lý mệt mỏi thở dồn dập mấy hơi mệt nhọc, sau đó xốc lại thân mình, tiếp túc quá trình viết nhật ký của mình.
- Quân chính phủ chủ lực nhất của Quân đội Liên Bang quả thật không thể nào thích ứng với việc tiến hành tác chiến khi không có sự trợ giúp của cỗ Máy vi tính Trung ương Liên Bang của bọn họ. Về điểm này trong một hồi chiến đấu bảo vệ bản thổ của chúng ta trước kia đã được thể hiện hết sức rõ ràng. Điều mà ta vô cùng hy vọng chính là, một khi Quân đội Liên Bang lại một lần nữa tiến hành xâm lấn bản thổ Đế Quốc chúng ta, bên ta có nên áp dụng chiến lược chủ động áp chế, khéo léo chuyển dời chiến trường giao tranh sang các ngôi sao, tinh cầu có hoàn cảnh vô cùng ác liệt hay không…
Các quân nhân sĩ quan của Đế Quốc từ trước đến giờ cũng luôn có thói quen ghi lại nhật ký hằng ngày, nhất là đám bộ Quân viễn chinh Đế Quốc, bởi vì nếu như không có nhật ký, rất khó có thể trôi qua những ngày trong kiếp sống quân lữ chán nản buồn tẻ rời xa cố thổ… lão Tướng quân An Bố Lý cũng là như vậy, chỉ là hôm nay khi viết lại những lời này, nội dung bài viết của ông ta lại có vẻ quan trọng hơn rất nhiều.
Sau khi nghiêm túc tự hỏi một lúc sau, ông ta lại tiếp tục nghiêm túc viết bên trong bản nhật ký:
- Ngày bại vong của Quân viễn chinh đã không còn xa nữa, nhưng mà theo như ý của tôi, Quân Bộ chúng ta ở đây vốn dĩ còn có thể chống đỡ thêm từ ba đến năm năm thời gian nữa. Có lẽ đến lúc đó, bên phía Quân Bộ Đế Quốc đã có thể nghiên cứu thành công ra phương pháp để đột phá được hai cái thông đạo không gian kia rồi. Nhưng mà thật đáng tiếc, một đạo chiếu chỉ không suy xét của Hoàng đế Bệ hạ, đã đánh gãy hết toàn bộ những tính toán, sắp xếp của Quân Bộ Quân viễn chinh chúng ta. Đại bộ phận các khu căn cứ ngầm bên dưới sông băng cũng đều đã bị Quân đội Liên Bang xác định được địa điểm, tiến hành phá hủy hoặc là chiếm lĩnh. Quân Bộ của chúng ta mất đi quyền chủ động chiến lược, chuyện bại vong là khó tránh khỏi.
- Sinh mệnh của ta có lẽ cũng sắp chấm dứt rồi. Trước khi ta chết đi, tất cả sự nghi hoặc của ta lúc này, chính là luôn đặt trên cái đạo chiếu chỉ không suy xét kia của Hoàng đế Bệ hạ… Hoài Phu Sa… mặc dù bản thân có chút vấn đề về tố chất tâm lý, nhưng mà thân là một gã Hoàng đế, hẳn cũng không nên điên cuồng đến loại trình độ như thế này. Như vậy, ta thật sự rất muốn biết, cái cô thiếu nữ Liên Bang mang tên Giản Thủy Nhi kia, đến tột cùng là có quan hệ như thế nào với Hoàng thất Đế Quốc chúng ta đây?
Mang theo một lòng nghi vấn nặng nề, cho tới bây giờ cũng chưa từng nói ra với ai cả, nhưng lại giống như một tảng đá đè nặng trong lòng không dứt, lão Tướng quân An Bố Lý chậm rãi đóng lại quyển nhật ký của mình, ấn động cái chuông cảnh báo ngay bên giường của mình.
Mấy gã quân nhân sĩ quan Đế Quốc còn ở lại lưu thủ tại khu căn cứ rất nhanh mở cửa phòng bước vào. Một người trong số đó tiến lên bên cạnh giường lão Tướng quân An Bố Lý rất nhanh báo cáo lại tình huống hiện tại trên chiến trường, sắc mặt có chút khó coi nói:
- Sư đoàn Thiết giáp 17 mới trọng tổ của địch nhân, hai cái Doanh đoàn còn lại cuối cùng sáng sớm ngày hôm qua cũng đã chạy đến chiến trường. Trang bị của Đại đội lâm thời số I của chúng ta đã bị tổn hại hơn phân nửa rồi. Đạn dược còn lại phi thường không đủ, Đại đội lâm thời số I của chúng ta không ngừng triệt thoái về phía sau, nhưng thủy chung vẫn không thể nào thoát khỏi sự truy kích của đối phương.
- Bởi vì nguyên nhân bão địa từ bùng nổ mãnh liệt, chúng ta cũng không thể đối với binh lực của Liên Bang vừa mới đầu nhập vào chiến trường làm ra tính toán chính xác được. Thậm chí ngay cả tính toán sơ lược cũng không thể nào làm được. Chỉ biết là Sư đoàn Thiết giáp 7 của quân địch hiện tại cũng chỉ còn khoảng một ngày nữa là đầu nhập vào chiến trường!
Ngữ khí của gã quân nhân sĩ quan này trở nên vô cùng nghiêm trọng, nói:
- Tư lệnh, chỉnh biên Đại đội lâm thời số 2 cần phải được tung ra chiến trường ngay mới được, bằng không chỉ sợ Đại đội lâm thời số I ngay cả một người cũng không thể nào triệt thoái trở lại nữa.
Một tràng chiến đấu phục kích lần này, từ trên xuống dưới của Quân đội Liên Bang cũng chỉ cho rằng bên phía Quân viễn chinh Đế Quốc chỉ có thể đủ tổ kiến lại thành một chi chỉnh biên đại đội lâm thời mà thôi. Nhưng mà ai cũng không có ngờ đến, Quân viễn chinh Đế Quốc vẫn còn cất giấu lại một mớ tiền vốn cuối cùng chưa có tung ra.
Nghe được mất chữ Sư đoàn Thiết giáp 7 từ trong miệng của gã thuộc cấp, một tia ánh mắt băng lãnh nhất thời chợt lóe lên trong mắt của vị lão Tướng quân An Bố Lý, nghĩ đến cái gã tướng lãnh Liên Bang lãnh khốc kiêu ngạo tên Đỗ Thiếu Khanh kia, nghĩ đến những chuyện đã phát sinh ra trong vòng một năm gần đây, những tràng chiến đấu công kích thảm thiết của đối phương trên khỏa tinh cầu này, ánh mắt nhất thời khẽ nheo lại, liền không một chút do dự phát ra mệnh lệnh:
- Ra mệnh lệnh cho chỉnh biên Đại đội lâm thời số 2 lập tức triệt thoái ngay về phía sau, phân tán ra, tiến vào các đường hầm, không được tiếp ứng.
Khuôn mặt mấy gã quân nhân sĩ quan cao cấp Đế Quốc bên cạnh giường nhất thời toát ra vẻ khiếp sợ. Bọn họ biết rõ ràng bộ đội của chính mình hiển nhiên sẽ thất bại không hề nghi ngờ. Bọn họ cũng giống như những gã chiến sĩ bình thường đang chiến đấu tại tiền tuyến, quyết không sợ chết. Nhưng mà bọn họ rất khó chấp nhận chuyện cứ như vậy mà buông tha cho chi bộ đội đối phương mà mình đã khổ chiến tấn công mấy ngày đêm nay.
- Địch nhân một khi đã xuất động, nhất định là sẽ tung toàn quân mà áp chế. Chỉ có khi nào có được quân lực đối lập gấp bốn lần, thậm chí có thể là gấp năm lần chúng ta, mấy cái vị đồng bạn Liên Bang này của chúng ta, mới có thể dám để cho Sư đoàn vương bài của chính mình tiến vào khu vực bão địa từ bùng nổ như thế.
An Bố Lý nhắm lại cặp mắt già nua của mình, trong lòng bất chợt xuất ra một tia mất mác, không cam lòng của một vị lão giả nhiều kinh nghiệm. Ở trong tính toán ban đầu của ông ta, một khi chi bộ đội bị vây trong kia chính là đến từ Phiến Quân Thanh Long Sơn, như vậy Quân đội Chính phủ Liên Bang hẳn cũng sẽ không chịu mạo hiểm đội bão tuyết, đi vào khu vực bão địa từ mà đến trợ giúp. Bộ đội của ông ta hoàn toàn có cơ hội mượn dùng vấn đề chính trị đen tối bên trong Liên Bang, một ngụm có thể ăn luôn cả cái Doanh đoàn này, sau đó lại dùng đến chi Đại đội Lâm thời thứ hai làm dự bị, hung hăng đâm lén luôn cả một chi Sư đoàn không chính hiệu nào đó, do Quân đội Liên Bang vì muốn ứng phó với áp lực chính trị mà phái đến… Nhưng mà ông ta cũng tuyệt không thể nào ngờ nổi, Quân đội Liên Bang cư nhiên cũng không có từ bỏ cái Doanh đoàn Thanh Long Sơn này, rõ ràng ông ta đã quá xem thường sự kiên trì của Quân đội Liên Bang trong lần này, mặc dù ông ta và bọn họ đã đánh nhau không biết bao nhiêu năm rồi.
- Đại đội lâm thời thứ hai phải lập tức rút lui về phía sau.
Lão Tướng quân An Bố Lý mở ra hai mắt, lạnh lùng nói:
- Hãy để chúng ta ở trong lòng đất cùng với các động băng tiến hành một hồi huyết chiến cuối cùng với đám người Liên Bang kia đi… Ta thật sự rất nghi hoặc, không biết ở cái địa phương chật hẹp như thế này, những đầu Robot kiểu mới của bọn họ làm sao có thể phát huy được tác dụng đây?
- Nói cho tất cả các chi bộ đội khác, mỗi một vị chiến sĩ Đế Quốc anh dũng nhiệt huyết. Chúng ta cần phải bảo vệ mỗi một con đường thông đạo, mỗi một cái cánh cửa, mỗi một lối đi… Cho dù là dùng sự tử vong của chính mình đổi lấy sự tử vong của địch nhân. Mặc kệ là dùng tảng đá hay là nắm tay của mình mà đánh, dùng miệng của mình mà cắn, chúng ta cũng phải để đám người Liên Bang mỗi khi tiến lên được một bước, đều phải trả một cái giá bằng vô số sinh mệnh của bọn họ.
Thanh âm của lão Tướng quân An Bố Lý già nua mà vô cùng tàn nhẫn:
- Nói cho bọn họ, thời khắc liều mình tận trung vì bệ hạ đã đến rồi!
o0o
Phía sườn Tây của khu cánh đồng tuyết, khu sông băng có những dãy núi tuyết liên miên vô cùng tận… Trong đó ngẫu nhiên có vài đỉnh núi tuyết bị những ngọn kình phong thổi đến mức bay đi những lớp tuyết đóng dày trên bề mặt, lộ ra lớp nham thạch đen đủi cứng ngắc đã bị đông cứng không biết bao nhiêu năm bên dưới, làm cho trong cái thế giới màu trắng đơn điệu buồn tẻ như thế này mang theo vài phần sắc thái… tuy rằng cũng chỉ đồng dạng là sắc lạnh.
Sư đoàn Thiết giáp 17 mới trọng tổ của Quân đội Liên Bang cũng toàn bộ đều đầu nhập vào trong chiến trường, một chỉnh biên đại đội Đế Quốc nguyên bản sớm cũng đã mỏi mệt đến mức không chịu nổi, nhất thời cũng lâm vào hỏng mất. Tuy rằng đám người Đế Quốc kia vẫn như cũ ương ngạnh mạnh mẽ tàn nhẫn tiến hành chiến đấu, nhưng mà sự chênh lệch khổng lồ giữa trang bị cùng với binh lực, khiến cho tình thế chiến trường phát sinh một hồi biến động mạnh mẽ, biến thành xu thế nghiêng hẳn về một bên.
Những cơn bão địa từ bùng nổ lúc này cũng đã dần dần bình tĩnh lại. Nhưng mà các thiết bị điện tử vẫn như cũ bị quấy nhiễu vô cùng mạnh mẽ. Đám tàn binh Quân viễn chinh Đế Quốc cũng bị phân tán khắp nơi trong các luồng bão tuyết khủng bố. Ngay sau đó Sư đoàn Thiết giáp 17 không ngừng phân tán ra tiến hành truy kích. Toàn bộ khu vực tác chiến trong khoảnh khắc đã mở rộng ra gấp chục lần. Trên cái cánh đồng tuyết nhìn qua cực kỳ bình tĩnh, bất cứ lúc nào cũng có thể bùng nổ những hồi chiến đấu cỡ nhỏ.
Doanh đoàn tiền trạm của Thanh Long Sơn chiến đấu đến mức thiên hôn địa ám, phòng thủ đến mức thương vong thảm trọng, dựa theo quân lệnh của Liên Bang thong thả triệt thoái về phía Nam, thoát ly khỏi khu vực chiến đấu. Nhưng mà lúc này vẫn còn để lại một chi phân đội nhỏ lưu lại ở nơi này, giờ phút này đang ở trên mặt đất bên dưới các dãy núi tuyết không ngừng thong thả di chuyển dò xét khắp nơi, tựa hồ như đang tra xét cái gì đó.
Trải qua hàng trăm lần đối chiến, một con Robot MXT màu trắng thân hình đã chật vật đến không chịu nổi, trải qua công tác chữa trị ban đầu, lại bắt đầu đầu nhập vào chiến đấu. Thân thể máy móc hợp kim nặng nề di chuyển trên cánh đồng tuyết, để lại những dấu vết di chuyển thật sâu phía sau, mang theo mấy chiếc xe thiết giáp bánh xích di chuyển ở phía sau, thong thả di chuyển về phía trước.
Phía trước đột nhiên truyền đến thanh âm súng đạn thanh thúy, con Robot MXT màu trắng trong khoảnh khắc rung lên một cái, từ hình thức dịch chuyển nhất thời chuyển sang hình thức tác chiến. Hai cái chân hợp kim máy móc thô lớn dậm một cái thật mạnh trên mặt đất, gào thét hướng về phía trước phóng chạy đi.
Hùng Lâm Tuyền lúc này đang ngồi trên một chiếc xe thiết giáp ở phía sau, trong khoảnh khắc nghe được tiếng súng vang lên, cặp mày nhăn tít lại. Bên người hắn, đám chiến sĩ Thanh Long Sơn thần tình vô cùng sầu lo, nghe được tiếng súng thì lại trở nên khẩn trương vô cùng…
Lại có thêm một thanh âm tiếng súng đặc thù nặng nề vang lên cách đó không xa.
- ACW!
Hùng Lâm Tuyền lúc này trở nên khiếp sợ vô cùng, chụp lấy ngực áo của một gã chiến sĩ Thanh Long Sơn ngay bên cạnh, rống lớn một tiếng:
- Có nghe rõ hay không? Chính là ACW đó!
Ba chiếc xe thiết giáp phía sau nhất thời nổ vang, phóng vọt về phía đó. Cái trường chiến đấu nhỏ kia hiện tại cũng đã kịp chấm dứt. Thi thể của bảy tám gã binh linh Đế Quốc mặc trên người quân phục tàn tạ, vô cùng thê thảm ngã rạp xuống mặt đất. Con Robot MXT màu trắng vẫn trầm mặc đứng phía trên cánh đồng tuyết, tựa hồ như đang chăm chú lắng nghe cái thanh âm gì đó, đang tìm kiếm một cái gì đó vô cùng quan trọng.
Mặt đất đầy tuyết trắng xóa kia thật sự vô cùng sạch sẽ, ngoại trừ thi thể của đám binh lính Đế Quốc đã chết đi kia, Hùng Lâm Tuyền cùng với các binh lính Liên Bang trên mấy chiếc xe thiết giáp dụng tâm sưu tầm cẩn thận, thế nhưng cũng vẫn không tìm thấy bất cứ bóng dáng khác thường nào cả.
Đúng vào lúc này, ở một địa phương phía trước mặt đầu Robot MXT kia một khoảng không xa, trên mặt đất bất chợt nổi lên một ụ tuyết lớn nhàn nhạt. Hùng Lâm Tuyền cảnh giác đem họng súng ngắm thẳng vào cái ụ tuyết kia.
Một gã nam nhân gầy yếu chợt từ trong cái ụ tuyết lớn kia mà chui ra, căn bản không nhìn về phía cái họng súng của Hùng Lâm Tuyền, chỉ khẽ nheo lại cánh mắt nhìn về phía thân hình con Robot khổng lồ trong không trung, đột nhiên mở miệng cười cười, nói lớn:
- Mau lăn ngay xuống đây cho lão tử, bằng không lão tử sẽ trực tiếp đập chết cậu!
Cửa khoang điều khiển của con Robot chợt mở ra, Hứa Nhạc, khuôn mặt vẫn như cũ có chút tiều tụy, từ bên trong trực tiếp nhảy thẳng xuống dưới, thanh âm khàn khàn nói:
- Cho dù là loại đạn mặc phá giáp chuyên dụng của khẩu ACW, cũng không thể nào bắn được tôi nổi đâu. Tấm vách hợp kim của khoang điều khiển này là do tôi đặc biệt chế tạo ra đó!
Hắn đi đến phía trước người của gã nam tử gầy yếu kia, thần tình trong cặp mắt nhỏ của hắn sáng ngời, nói:
- Tôi cứ nghĩ rằng cậu đã chết rồi chứ!
Thi Thanh Hải khẽ nở nụ cười, nói:
- Tôi… suýt chút nữa thì đã chết rồi, chẳng qua là tôi biết cậu không thể nào chết được!
Hai huynh đệ ôm chặt người nhau một cái, dùng sức đánh mạnh vào sau lưng lẫn nhau, tận tình cười to. Nhưng mà cả hai người, một người thì chiến đấu liên tục, hơn nữa bệnh nặng chưa lành, còn một người thì nấp trong mấy cái băng động ôm khẩu súng lạnh như băng, chỉ ăn thực phẩm nén mà cầm cự qua ngày suốt gần cả tuần lễ, cũng đều đã đến thời khắc suy yếu cùng cực rồi. Mấy quyền đánh vào lưng nhau mặc dù cũng chỉ là tùy tiện đánh bậy, thế nhưng cũng đủ khiến cho cả hai phải ho khan kịch liệt một trận, ho khan đến mức cặp mắt cũng trở nên ẩm ướt một chút.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.