Quyển 2 - Chương 74: Người bệnh động kinh
Miêu Nị
29/03/2013
Hiệu quả thuốc mê dần dần rút đi, Hứa Nhạc rốt cuộc cũng không còn cảm giác muốn hôn mê hay là gần say nữa. Hắn nhìn chằm chằm vào trang giấy kia, biểu tình trên mặt vô cùng thận trọng và khẩn trương dị thường. Không biết trải qua bao lâu, hắn đã có thể cảm giác được sự đau đớn truyền lên từ phía đùi phải, lại vẫn không thể nào thoát khỏi được ‘ảo ảnh’ trước mắt… Cái đồ án kia nhìn cực kỳ rõ ràng, lại giống như ở sát bên vật, chiếm hơn một phần năm diện tích sơ đồ mà hắn đang quan sát.
Những sơ đồ mà hắn nhìn thấy thật sự rõ ràng, cũng không giống như là hiện tượng quái dị xuất hiện trong không trung. Càng quái dị hơn chính là, Hứa Nhạc sau khi quan sát một hồi lâu, đã có thể xác nhận, cái sơ đồ kết cấu mà hắn đang nhìn thấy này, cực kỳ dễ dàng trợ giúp hắn giải đáp phần bài tập mà Giản Thủy Nhi để quên lại kia. Mặc dù nếu cho Hứa Nhạc thêm một ít thời gian cùng với tài liệu đầy đủ, hắn tin tưởng mình cũng có thể trong vòng mười phút, có thể dễ dàng tìm ra những sai sót trong sơ đồ mà đề bài đưa ra, hơn nữa cũng có khả năng cải tiến kết cấu để tăng công suất động lực phát ra tới trình độ mà đề bài yêu cầu… Nhưng mà tuyệt đối không có trực quan rõ ràng như vậy, đơn giản nhanh chóng như vậy… Đúng là không thể nào tin nổi.
Những sơ đồ cấu trúc này từ đâu mà ra? Vì sao lại xuất hiện trước mắt mình như vậy? Nếu đổi lại là người bình thường, có lẽ sớm đã điên rồi. Nhưng mà thần kinh của Hứa Nhạc quả thật so với người bình thường còn cứng rắn hơn nhiều lắm. Cái tên kỳ quái này, nắm đầu hắn quẳng vào trong cơn ác mộng màu đen kia, hắn cũng không có điên, lúc này tự nhiên cũng sẽ không điên.
Hắn chỉ lẳng lặng, gắt gao, quật cường nhìn chằm chằm vào bức sơ đồ thiết kế hiển thị trong không trung trước mắt mình. Một lúc lâu sau, hắn vươn tay ra quơ quơ trước mắt mình, bàn tay khẽ lắc lắc mấy cái, đưa ra kéo lại trước mặt mình, mãi cho đến khi mấy ngón tay hắn chạm vào cặp lông mi, bản sơ đồ thiết kế kia vẫn không có bất cứ ba động gì, càng không có biến mất.
Thông qua động tác này, hắn rốt cuộc xác nhận một điều: bức sơ đồ hệ thống động lực kỳ quái này, cũng không phải là chùm sáng hợp thể 3D xuất hiện trong không trung, mà là xuất hiện ngay bên trong cặp mắt của mình!
Bên trong cặp mắt của mình, không ngờ lại xuất hiện một cái bản vẽ!
Thần kinh Hứa Nhạc cho dù có cường hãn đến thế nào đi chăng nữa, lúc này cũng không khỏi cảm thấy trong đầu ông lên một tiếng, đã có chút ngây ngốc.
Đây là ảo giác hay là thứ gì khác? Chẳng lẽ trong lúc mình hôn mê, đã bị Bệnh viện phát hiện trong cơ thể mình có bí mật gì kỳ quái, cho nên bọn họ mới lấy thân thể mình làm thành con chuột bạch thí nghiệm, ghép lên trên võng mạc của mình một cái màn hình mini?
Đủ các loại ý tưởng cổ quái, ngạc nhiên, kỳ lạ liên tiếp dũng mãnh xuất hiện trong óc Hứa Nhạc. Bởi vì lúc này hắn đang đối mặt với một chuyện cực kỳ cổ quái.
Lúc trước đã mất máu khá nhiều, lúc này đây hai má hắn lại càng thêm tái nhợt hơn nhiều. Nằm trên giường bệnh, trầm mặc một lúc thật lâu. Hắn ném tờ đề thi trong tay qua một bên, bắt đầu không ngừng nháy mắt, nhắm mắt, mở mắt, muốn làm cho bản sơ đồ thiết kế trong mắt mình hoàn toàn biến đi mất…
Không biết qua bao lâu, hắn rốt cuộc ngơ ngẩn quên mất chuyện mà hắn đang cố gắng làm, suy sụp vô lực gục đầu xuống, không tiếp tục suy nghĩ thêm về vấn đề này nữa. Không phải là hắn không muốn nghĩ, mà là hắn có chút không dám nghĩ tới. Một người bình thường, đột nhiên bên trong mắt mình lại xuất hiện những thứ vốn không nên có, khiến cho hắn cảm thấy tay chân có chút luống cuống. Mặc dù trong cơ thể Hứa Nhạc có được lực lượng rất kỳ quái, nhưng cái đó quả thật là hắn mơ hồ có khả năng khống chế được, cũng không giống như bây giờ. Hắn quả thật lo lắng bản thân mình có phải là đã sắp biến thành một con quái vậy máy móc.
Điều kỳ diệu nhất chính là, không biết nguyên nhân có phải là bởi vì hắn không tiếp tục suy nghĩ đến bản sơ đồ thiết kế kia nữa hay không, hay là do hắn nhắm mắt quá lâu, nên bản sơ đồ thiết kế lúc nãy trong mắt hắn, dù nhắm hay mở gì vẫn không ngừng hiện ra, thế nhưng bây giờ… đã biến mất không thấy nữa!
Hứa Nhạc lại khiếp sợ. Lần này hắn cũng không dám mở to mắt, chỉ là tận lực khôi phục lại hô hấp của mình, cẩn thận mà chờ đợi.
Một lúc lâu sau, hắn xác nhận bản sơ đồ thiết kế trong mắt mình đã thật sự biến mất, hắn mới nhẹ nhàng thở ra một hơi, lau đi mồ hôi lạnh trên trán, lại vẫn như cũ không cách nào hiểu được lúc trước đã xảy ra chuyện gì.
Sắc mặt Hứa Nhạc lúc này mới tốt lại được một chút. Hắn trầm mặc nằm trên giường bệnh, nhìn lên trần nhà trắng như tuyết bên trên, trong lòng không biết đang suy nghĩ cái gì. Kênh tin tức trên TV vẫn như cũ không ngừng phát tin, nhưng trong lòng hắn đã sớm rối loạn, không để ý tới đang nói cái gì. Không biết qua bao lâu, hắn tập trung tư tưởng của mình lại, xác nhận lại trạng thái thân thể của mình, cắn chặt răng, nheo cặp mắt lại, tựa như một gã chiến sĩ kiên nghị mà dũng cảm lâm trận vậy, hắn cầm lên bài thi một lần nữa, bức sơ đồ thiết kế trong bài thi lại một lần nữa xuất hiện trước mắt hắn.
Không hiểu rõ ràng vừa rồi rốt cuộc là ảo giác hay là cái gì, Hứa Nhạc có chút không cam lòng. Hắn cho tới bây giờ đều là một tên gia hỏa chỉ cần cảm thấy hứng thú đối với chuyện gì đó, liền phải nghiên cứu cho đến cùng. Chẳng qua rất nhiều năm nay, hắn đều chỉ nghiên cứu về máy móc, lần này hắn lại là nghiên cứu về chính cặp mắt của mình.
o0o
Cách phòng bệnh của hắn không xa có mọt gian phòng khác, chính là căn phòng dành riêng cho Thai Chi Nguyên đang nghỉ ngơi. Lúc này hắn lại đang lẳng lặng nằm đó, nhìn lên màn hình TV. Hắn thật sự không ngờ, chính mình lại cần phải thông qua tin tức, mới có thể biết được một tin tức tình báo quan trọng đến như thế. Cặp mày của hắn dần dần nhíu lại.
- Đại hòa giải à?
Khóe môi hắn nổi lên một tia cười trào phún.
Đại khu Kinh Châu trước giờ được mệnh danh là Đệ nhất Đại Châu của Liên Bang, nhất là Cảng Đô Thị thủ phủ của Châu, trong mấy năm qua, chính là Đại đô thị Đệ nhất không tranh cãi của Liên Bang. Kinh Châu là khu vực có kinh tế phát đạt nhất toàn Liên Bang, bởi vì Đại khu Kinh Châu trực thuộc trực tiếp Chính phủ Liên Bang quản lý, không cần báo cáo lên cấp trên như các Đại khu hành chánh khác của Liên Bang. Cho nên chức vị Châu Trưởng Kinh Châu nắm trong tay toàn bộ tài nguyên kinh tế Đại khu Kinh Châu này, mơ hồ liền trở thành người quản lý quyền lực nhất của Đại khu cao cấp này. Trong lịch sử Liên Bang, địa vị Châu trưởng Kinh Châu trong Liên Bang, cũng chỉ so với các vị cấp trên của các Đại khu hành chánh khác trong Đại Tinh Hệ kém có nửa bậc mà thôi.
Đương nhiên điều kiện tiên quyết là tình huống không tính đến Đặc khu Thủ đô cùng với các đại nhân vật phía sau kia.
Càng khiến cho Thai Chi Nguyên cảnh giác chính là, hắn biết rõ, Châu trưởng La Tư cùng với những người thân cận của ông ta, đều là người bên trong mấy gia tộc kia của Thất Đại Gia Tộc... Một người như vậy vì nguyên nhân gì mà bỗng nhiên đứng ống kính TV, cùng với Nghị Viên Mạch Đức Lâm kẻ xướng người họa. Gã Châu trưởng này, hoặc là nói chính xác, mấy gia tộc đứng phía sau lưng hắn, đến tột cùng là muốn làm cái gì?
- Hắn chính là đang muốn dựa thế...
Cận quản gia thủy chung vẫn đứng bên cạnh Thai Chi Nguyên, mang chút lo lắng, thở dài nói:
- Xem ra, Châu trưởng La Tư quyết định muốn tham gia đợt Tổng tuyển cử Tống Thống cuối năm nay.
- Chỉ còn có một năm nữa, hắn chạy kịp sao?
Thai Chi Nguyên lập tức hiểu được chân tướng sự tình, cau mày nói.
- Hiện giờ trong toàn bộ Liên Bang, đều cũng vì lễ vật năm mới mà Nghị Viên Mạt Bố Nhĩ mang về mà hân hoan nhảy nhót, nếu hiện tại liền tiến hành Tổng tuyển cử, Nghị Viên Mạt Bố Nhĩ có thể trực tiếp đắc cử.
Cận quản gia nhẹ giọng phân tích:
- Vốn có mấy người cũng có khả năng có thể đắc cử, nhưng mà bọn họ bởi vì lúc nào cũng kiên trì chính sách cứng rắn đối với đám người của Hoàn Sơn Tứ Châu, khiến cho tình hình không cách nào thay đổi được, trong hoàn cảnh tình hình dư luận trước mắt, trên cơ bản chắc chắn sẽ thất bại trước khi bắt đầu. Dưới tình huống như vậy, bọn họ chỉ còn cách là đưa ra một quan chức mới, một người hoàn toàn sạch sẽ, chưa từng phát biểu qua bất cứ ý kiến gì đối với vấn đề này, hơn nữa có được thực lực nhất định để tiến hành cạnh tranh.
Cận quản gia tiếp tục nói:
- Châu trưởng La Tư, không hề nghi ngờ là đối tượng thích hợp nhất. Vị Châu trưởng tiên sinh này bình thương luôn luôn cẩn thận tỉ mỉ, chưa từng có bất cứ biểu đạt gì quá khích trước ngôn luận... Hiện tại xem ra, hắn từ rất lâu rồi, đối với địa vị Tổng Thống cảm thấy vô cùng hứng thú.
- Mấu chốt vẫn là Mạch Đức Lâm...
Thai Chi Nguyên lẳng lặng nhìn vị lão nhân tóc bạc trắng trên màn hình TV, nhẹ giọng nói:
- Nếu đối phương thật sự từng bước bước qua những quan ải nguy hiểm rồi, khi La Tư đắc cử chức Tổng Thống, hoàn toàn có thể đem Mạch Đức Lâm đề cử lên chức vụ Phó Tổng Thống bên cạnh hắn...
- Mạch Đức Lâm năm trước mới vừa được đắc cử vào trong Nghị Viện Liên Bang, hơn nữa, hắn dù sao cũng là người của Hoàn Sơn Tứ Châu, bây giờ còn là thành viên danh dự của Ủy Ban Phiến Loạn... Mấy đại gia tộc kia chẳng lẽ lại có quyết định lớn như vậy sao?
- Quyết định hoàn toàn là do bắt buộc mà đưa ra...
Thai Chi Nguyên cúi đầu, có chút mệt mỏi nói:
- Lần này chúng ta cùng với 'Hắn' của Thanh Long Sơn thành công tổ chức lên một hoàn cảnh chính trị 'Đại hòa giải'. Lần Tổng tuyển cử Tổng Thống lần này, ai muốn tham gia cuộc chạy đua, nhất định cần phải cố gắng trong cái Đại hoàn cảnh này... Mà người duy nhất có thể cùng với Nghị Viên Mạt Bố Nhĩ tham gia tranh đấu trong ba chữ 'Đại hòa giải' kia, liền chỉ có mình Mạch Đức Lâm.
- Quá khứ của Mạch Đức Lâm, nếu để cho đám truyền thông biết được, nhất định sẽ tạo thành một truyền kỳ...
Khóe môi của Thai Chi Nguyên nhếch nhẹ, trào phúng nói:
- Một đại lão gia của quân Phiến loạn, lại trở thành Phó Tổng Thống của Liên Bang, còn có cục diện nào kịch tính hơn cục diện này nữa. Còn có chuyện nào có thể thể hiện 'Đại hòa giải' của Liên Bang nữa?
Ngay sau đó, bên ngoài cánh cửa cách âm vô cùng tốt kia, mơ hồ truyền đến một trận tiếng chân chạy dồn dập... Ý nghĩ Thai Chi Nguyên bị thanh âm kia cắt đứt, cặp mày hơi nhíu lại. Cận quản gia đẩy cửa ra ngoài nghe ngóng một chút, quay đầu lại, nhẹ giọng nói:
- Hình như là bên phía Hứa Nhạc có vấn đề gì đó...
Lòng Thai Chi Nguyên nao nao, nghĩ thầm lúc mình mới đến Bệnh viện, Viện trưởng đã trực tiếp cam đoan với mình, Hứa Nhạc đã không có bất cứ vấn đề gì nữa, chỉ là bị thương quá nặng, cần rất lâu nữa mới có thể khôi phục lại được. Như thế nào vừa mới có mấy tiếng đồng hồ liền xuất hiện vấn đề rồi? Trong đầu hắn hơi cảm thấy khẩn trương, khoác vội cái áo ngủ, sau đó chạy thẳng về phía phòng Hứa Nhạc.
o0o
Lúc này trong phòng của Hứa Nhạc, đã đứng đầy mấy chuyên gia của Bệnh viện Đặc khu, các loại thiết bị cũng đã được chuẩn bị đầy đủ. Bệnh nhân phòng này đầu tiên là do Giản Thủy Nhi tiểu thư đích thân mang tới, sau đó lại có một thiếu gia quyền quý tới thăm. Mặc dù trong cả cái Bệnh viện Đặc khu Quân Khu I này, từ trên xuống dưới ngoại trừ bản thân Viện trưởng ra, cũng không có ai biết bối cảnh sau lưng Giản Thủy Nhi cùng với thân phận thật sự của Thai Chi Nguyên, nhưng mà ngay khi tiếng chuông trong phòng Hứa Nhạc vang lên, toàn bộ bác sĩ cùng với các y tá trong cả tầng lầu đều khẩn trương chạy đến.
- Ngoại trừ mấy đường cong ra, còn có nhìn thấy hình ảnh gì khác trong đó nữa không?
Trong phòng bệnh vang lên một thanh âm ấm áp của một vị chuyên gia.
- Không có.
Hứa Nhạc trả lời hắn bằng một thanh âm nhỏ, biểu hiện sự mỏi mệt cùng với chút ngơ ngẩn.
Khi lúc nãy Hứa Nhạc nhìn chằm chằm vào sơ đồ thiết kế trên tờ đề thi kia, cái sơ đồ cấu trúc cổ quái nọ lại một lần nữa xuất hiện trước mắt hắn. Lần thứ hai xuất hiện, làm cho hắn tin chắc rằng đây cũng không phải là ảo giác gì, mà là một chuyện chân thật. Vì thế hắn ấn mạnh chuông báo động gần đó. Mặc dù hắn biết rõ trong cơ thể của mình cũng có một chút bí mật không thể nói cho người khác biết. Nhưng mà đối diện với tình thế cổ quái như thế, hắn vẫn lựa chọn việc tin tưởng vào bác sĩ. Chỉ là hắn có chút cẩn thận, không nói rõ những gì mình nhìn thấy là một bản sơ đồ thiết kế, mà chỉ nói là một ít đường cong đặc thù không có quy luật gì cả.
- Hiện tượng này xuất hiện mấy lần?
- Hai lần.
Một gã chuyên gia bước ra khỏi phòng bệnh, nhìn thấy Thai Chi Nguyên đang khoác áo ngủ chạy đến, không đợi đối phương mở miệng hỏi, đã nói:
- Chuẩn đoán ban đầu, chắc là xuất hiện ảo giác.
- Nghiêm trọng không?
Thai Chi Nguyên hơi cảm thấy lo lắng, hỏi lại. Nếu như Hứa Nhạc bởi vì cứu mình mà để xuất hiện di chứng gì kéo dài cả đời, trong lòng hắn sẽ cảm thấy vô cùng khổ sở.
- Cũng không phải vấn đề gì nghiêm trọng. Đại khái có khoảng 12% bệnh nhân, sau khi trải qua quá trình hôn mê dài, đều cũng sẽ xuất hiện tình trạng như thế này.
o0o
Sáng sớm ngày hôm sau, sau khi tiến hành kiểm tra một vài số liệu cuối cùng, trải qua quá trình hội chẩn giữa các chuyên gia để chuẩn đoán bệnh. Một vị chuyên gia vẻ mặt nghiêm túc đi tới phòng bệnh, nói với Hứa Nhạc, sắc mặt lúc này đã có chút tái nhợt:
- Anh bạn trẻ, chuẩn bị tâm lý chưa?
Hứa Nhạc cả đêm qua cũng không có xem lại bài thi kia, cố ép mình dưới tác dụng của máy gây mê điện tử mà ngủ đi, mãi đến vừa rồi mới thức dậy, nhìn vị bác sĩ, miễn cưỡng cười cười, nói:
- Xin cứ nói...
- Nguyên nhân hình thành ảo giác vốn có rất nhiều loại. Nhưng tối hôm qua sau khi này ngủ, chúng tôi đã tiến hành một số quan sát y học, phát hiện ra, trong đại não của ngài tồn tại một khu vực dị thường, xuất hiện hiện tượng phóng điện. Hiện tại xem ra, đúng là do hiện tượng phóng điện này làm phát sinh ra ảo giác. Chính xác mà nói, những đường cong đặc thù mà ngài nhìn thấy trong mắt của mình, cũng không phải thật sự xuất hiện trong võng mạc của ngài, mà là do trong khu vực kiểm soát thị giác trong đại não xuất hiện hiện tượng sóng điện dị thường hoạt động...
Hứa Nhạc kinh ngạc chăm chú lắng nghe, không đợi vị bác sĩ giải thích hết, mở miệng hỏi:
- Đây là bệnh gì?
- Động kinh.
Vị bác sĩ dùng ngữ khí cực kỳ khẳng định mà nói.
Những sơ đồ mà hắn nhìn thấy thật sự rõ ràng, cũng không giống như là hiện tượng quái dị xuất hiện trong không trung. Càng quái dị hơn chính là, Hứa Nhạc sau khi quan sát một hồi lâu, đã có thể xác nhận, cái sơ đồ kết cấu mà hắn đang nhìn thấy này, cực kỳ dễ dàng trợ giúp hắn giải đáp phần bài tập mà Giản Thủy Nhi để quên lại kia. Mặc dù nếu cho Hứa Nhạc thêm một ít thời gian cùng với tài liệu đầy đủ, hắn tin tưởng mình cũng có thể trong vòng mười phút, có thể dễ dàng tìm ra những sai sót trong sơ đồ mà đề bài đưa ra, hơn nữa cũng có khả năng cải tiến kết cấu để tăng công suất động lực phát ra tới trình độ mà đề bài yêu cầu… Nhưng mà tuyệt đối không có trực quan rõ ràng như vậy, đơn giản nhanh chóng như vậy… Đúng là không thể nào tin nổi.
Những sơ đồ cấu trúc này từ đâu mà ra? Vì sao lại xuất hiện trước mắt mình như vậy? Nếu đổi lại là người bình thường, có lẽ sớm đã điên rồi. Nhưng mà thần kinh của Hứa Nhạc quả thật so với người bình thường còn cứng rắn hơn nhiều lắm. Cái tên kỳ quái này, nắm đầu hắn quẳng vào trong cơn ác mộng màu đen kia, hắn cũng không có điên, lúc này tự nhiên cũng sẽ không điên.
Hắn chỉ lẳng lặng, gắt gao, quật cường nhìn chằm chằm vào bức sơ đồ thiết kế hiển thị trong không trung trước mắt mình. Một lúc lâu sau, hắn vươn tay ra quơ quơ trước mắt mình, bàn tay khẽ lắc lắc mấy cái, đưa ra kéo lại trước mặt mình, mãi cho đến khi mấy ngón tay hắn chạm vào cặp lông mi, bản sơ đồ thiết kế kia vẫn không có bất cứ ba động gì, càng không có biến mất.
Thông qua động tác này, hắn rốt cuộc xác nhận một điều: bức sơ đồ hệ thống động lực kỳ quái này, cũng không phải là chùm sáng hợp thể 3D xuất hiện trong không trung, mà là xuất hiện ngay bên trong cặp mắt của mình!
Bên trong cặp mắt của mình, không ngờ lại xuất hiện một cái bản vẽ!
Thần kinh Hứa Nhạc cho dù có cường hãn đến thế nào đi chăng nữa, lúc này cũng không khỏi cảm thấy trong đầu ông lên một tiếng, đã có chút ngây ngốc.
Đây là ảo giác hay là thứ gì khác? Chẳng lẽ trong lúc mình hôn mê, đã bị Bệnh viện phát hiện trong cơ thể mình có bí mật gì kỳ quái, cho nên bọn họ mới lấy thân thể mình làm thành con chuột bạch thí nghiệm, ghép lên trên võng mạc của mình một cái màn hình mini?
Đủ các loại ý tưởng cổ quái, ngạc nhiên, kỳ lạ liên tiếp dũng mãnh xuất hiện trong óc Hứa Nhạc. Bởi vì lúc này hắn đang đối mặt với một chuyện cực kỳ cổ quái.
Lúc trước đã mất máu khá nhiều, lúc này đây hai má hắn lại càng thêm tái nhợt hơn nhiều. Nằm trên giường bệnh, trầm mặc một lúc thật lâu. Hắn ném tờ đề thi trong tay qua một bên, bắt đầu không ngừng nháy mắt, nhắm mắt, mở mắt, muốn làm cho bản sơ đồ thiết kế trong mắt mình hoàn toàn biến đi mất…
Không biết qua bao lâu, hắn rốt cuộc ngơ ngẩn quên mất chuyện mà hắn đang cố gắng làm, suy sụp vô lực gục đầu xuống, không tiếp tục suy nghĩ thêm về vấn đề này nữa. Không phải là hắn không muốn nghĩ, mà là hắn có chút không dám nghĩ tới. Một người bình thường, đột nhiên bên trong mắt mình lại xuất hiện những thứ vốn không nên có, khiến cho hắn cảm thấy tay chân có chút luống cuống. Mặc dù trong cơ thể Hứa Nhạc có được lực lượng rất kỳ quái, nhưng cái đó quả thật là hắn mơ hồ có khả năng khống chế được, cũng không giống như bây giờ. Hắn quả thật lo lắng bản thân mình có phải là đã sắp biến thành một con quái vậy máy móc.
Điều kỳ diệu nhất chính là, không biết nguyên nhân có phải là bởi vì hắn không tiếp tục suy nghĩ đến bản sơ đồ thiết kế kia nữa hay không, hay là do hắn nhắm mắt quá lâu, nên bản sơ đồ thiết kế lúc nãy trong mắt hắn, dù nhắm hay mở gì vẫn không ngừng hiện ra, thế nhưng bây giờ… đã biến mất không thấy nữa!
Hứa Nhạc lại khiếp sợ. Lần này hắn cũng không dám mở to mắt, chỉ là tận lực khôi phục lại hô hấp của mình, cẩn thận mà chờ đợi.
Một lúc lâu sau, hắn xác nhận bản sơ đồ thiết kế trong mắt mình đã thật sự biến mất, hắn mới nhẹ nhàng thở ra một hơi, lau đi mồ hôi lạnh trên trán, lại vẫn như cũ không cách nào hiểu được lúc trước đã xảy ra chuyện gì.
Sắc mặt Hứa Nhạc lúc này mới tốt lại được một chút. Hắn trầm mặc nằm trên giường bệnh, nhìn lên trần nhà trắng như tuyết bên trên, trong lòng không biết đang suy nghĩ cái gì. Kênh tin tức trên TV vẫn như cũ không ngừng phát tin, nhưng trong lòng hắn đã sớm rối loạn, không để ý tới đang nói cái gì. Không biết qua bao lâu, hắn tập trung tư tưởng của mình lại, xác nhận lại trạng thái thân thể của mình, cắn chặt răng, nheo cặp mắt lại, tựa như một gã chiến sĩ kiên nghị mà dũng cảm lâm trận vậy, hắn cầm lên bài thi một lần nữa, bức sơ đồ thiết kế trong bài thi lại một lần nữa xuất hiện trước mắt hắn.
Không hiểu rõ ràng vừa rồi rốt cuộc là ảo giác hay là cái gì, Hứa Nhạc có chút không cam lòng. Hắn cho tới bây giờ đều là một tên gia hỏa chỉ cần cảm thấy hứng thú đối với chuyện gì đó, liền phải nghiên cứu cho đến cùng. Chẳng qua rất nhiều năm nay, hắn đều chỉ nghiên cứu về máy móc, lần này hắn lại là nghiên cứu về chính cặp mắt của mình.
o0o
Cách phòng bệnh của hắn không xa có mọt gian phòng khác, chính là căn phòng dành riêng cho Thai Chi Nguyên đang nghỉ ngơi. Lúc này hắn lại đang lẳng lặng nằm đó, nhìn lên màn hình TV. Hắn thật sự không ngờ, chính mình lại cần phải thông qua tin tức, mới có thể biết được một tin tức tình báo quan trọng đến như thế. Cặp mày của hắn dần dần nhíu lại.
- Đại hòa giải à?
Khóe môi hắn nổi lên một tia cười trào phún.
Đại khu Kinh Châu trước giờ được mệnh danh là Đệ nhất Đại Châu của Liên Bang, nhất là Cảng Đô Thị thủ phủ của Châu, trong mấy năm qua, chính là Đại đô thị Đệ nhất không tranh cãi của Liên Bang. Kinh Châu là khu vực có kinh tế phát đạt nhất toàn Liên Bang, bởi vì Đại khu Kinh Châu trực thuộc trực tiếp Chính phủ Liên Bang quản lý, không cần báo cáo lên cấp trên như các Đại khu hành chánh khác của Liên Bang. Cho nên chức vị Châu Trưởng Kinh Châu nắm trong tay toàn bộ tài nguyên kinh tế Đại khu Kinh Châu này, mơ hồ liền trở thành người quản lý quyền lực nhất của Đại khu cao cấp này. Trong lịch sử Liên Bang, địa vị Châu trưởng Kinh Châu trong Liên Bang, cũng chỉ so với các vị cấp trên của các Đại khu hành chánh khác trong Đại Tinh Hệ kém có nửa bậc mà thôi.
Đương nhiên điều kiện tiên quyết là tình huống không tính đến Đặc khu Thủ đô cùng với các đại nhân vật phía sau kia.
Càng khiến cho Thai Chi Nguyên cảnh giác chính là, hắn biết rõ, Châu trưởng La Tư cùng với những người thân cận của ông ta, đều là người bên trong mấy gia tộc kia của Thất Đại Gia Tộc... Một người như vậy vì nguyên nhân gì mà bỗng nhiên đứng ống kính TV, cùng với Nghị Viên Mạch Đức Lâm kẻ xướng người họa. Gã Châu trưởng này, hoặc là nói chính xác, mấy gia tộc đứng phía sau lưng hắn, đến tột cùng là muốn làm cái gì?
- Hắn chính là đang muốn dựa thế...
Cận quản gia thủy chung vẫn đứng bên cạnh Thai Chi Nguyên, mang chút lo lắng, thở dài nói:
- Xem ra, Châu trưởng La Tư quyết định muốn tham gia đợt Tổng tuyển cử Tống Thống cuối năm nay.
- Chỉ còn có một năm nữa, hắn chạy kịp sao?
Thai Chi Nguyên lập tức hiểu được chân tướng sự tình, cau mày nói.
- Hiện giờ trong toàn bộ Liên Bang, đều cũng vì lễ vật năm mới mà Nghị Viên Mạt Bố Nhĩ mang về mà hân hoan nhảy nhót, nếu hiện tại liền tiến hành Tổng tuyển cử, Nghị Viên Mạt Bố Nhĩ có thể trực tiếp đắc cử.
Cận quản gia nhẹ giọng phân tích:
- Vốn có mấy người cũng có khả năng có thể đắc cử, nhưng mà bọn họ bởi vì lúc nào cũng kiên trì chính sách cứng rắn đối với đám người của Hoàn Sơn Tứ Châu, khiến cho tình hình không cách nào thay đổi được, trong hoàn cảnh tình hình dư luận trước mắt, trên cơ bản chắc chắn sẽ thất bại trước khi bắt đầu. Dưới tình huống như vậy, bọn họ chỉ còn cách là đưa ra một quan chức mới, một người hoàn toàn sạch sẽ, chưa từng phát biểu qua bất cứ ý kiến gì đối với vấn đề này, hơn nữa có được thực lực nhất định để tiến hành cạnh tranh.
Cận quản gia tiếp tục nói:
- Châu trưởng La Tư, không hề nghi ngờ là đối tượng thích hợp nhất. Vị Châu trưởng tiên sinh này bình thương luôn luôn cẩn thận tỉ mỉ, chưa từng có bất cứ biểu đạt gì quá khích trước ngôn luận... Hiện tại xem ra, hắn từ rất lâu rồi, đối với địa vị Tổng Thống cảm thấy vô cùng hứng thú.
- Mấu chốt vẫn là Mạch Đức Lâm...
Thai Chi Nguyên lẳng lặng nhìn vị lão nhân tóc bạc trắng trên màn hình TV, nhẹ giọng nói:
- Nếu đối phương thật sự từng bước bước qua những quan ải nguy hiểm rồi, khi La Tư đắc cử chức Tổng Thống, hoàn toàn có thể đem Mạch Đức Lâm đề cử lên chức vụ Phó Tổng Thống bên cạnh hắn...
- Mạch Đức Lâm năm trước mới vừa được đắc cử vào trong Nghị Viện Liên Bang, hơn nữa, hắn dù sao cũng là người của Hoàn Sơn Tứ Châu, bây giờ còn là thành viên danh dự của Ủy Ban Phiến Loạn... Mấy đại gia tộc kia chẳng lẽ lại có quyết định lớn như vậy sao?
- Quyết định hoàn toàn là do bắt buộc mà đưa ra...
Thai Chi Nguyên cúi đầu, có chút mệt mỏi nói:
- Lần này chúng ta cùng với 'Hắn' của Thanh Long Sơn thành công tổ chức lên một hoàn cảnh chính trị 'Đại hòa giải'. Lần Tổng tuyển cử Tổng Thống lần này, ai muốn tham gia cuộc chạy đua, nhất định cần phải cố gắng trong cái Đại hoàn cảnh này... Mà người duy nhất có thể cùng với Nghị Viên Mạt Bố Nhĩ tham gia tranh đấu trong ba chữ 'Đại hòa giải' kia, liền chỉ có mình Mạch Đức Lâm.
- Quá khứ của Mạch Đức Lâm, nếu để cho đám truyền thông biết được, nhất định sẽ tạo thành một truyền kỳ...
Khóe môi của Thai Chi Nguyên nhếch nhẹ, trào phúng nói:
- Một đại lão gia của quân Phiến loạn, lại trở thành Phó Tổng Thống của Liên Bang, còn có cục diện nào kịch tính hơn cục diện này nữa. Còn có chuyện nào có thể thể hiện 'Đại hòa giải' của Liên Bang nữa?
Ngay sau đó, bên ngoài cánh cửa cách âm vô cùng tốt kia, mơ hồ truyền đến một trận tiếng chân chạy dồn dập... Ý nghĩ Thai Chi Nguyên bị thanh âm kia cắt đứt, cặp mày hơi nhíu lại. Cận quản gia đẩy cửa ra ngoài nghe ngóng một chút, quay đầu lại, nhẹ giọng nói:
- Hình như là bên phía Hứa Nhạc có vấn đề gì đó...
Lòng Thai Chi Nguyên nao nao, nghĩ thầm lúc mình mới đến Bệnh viện, Viện trưởng đã trực tiếp cam đoan với mình, Hứa Nhạc đã không có bất cứ vấn đề gì nữa, chỉ là bị thương quá nặng, cần rất lâu nữa mới có thể khôi phục lại được. Như thế nào vừa mới có mấy tiếng đồng hồ liền xuất hiện vấn đề rồi? Trong đầu hắn hơi cảm thấy khẩn trương, khoác vội cái áo ngủ, sau đó chạy thẳng về phía phòng Hứa Nhạc.
o0o
Lúc này trong phòng của Hứa Nhạc, đã đứng đầy mấy chuyên gia của Bệnh viện Đặc khu, các loại thiết bị cũng đã được chuẩn bị đầy đủ. Bệnh nhân phòng này đầu tiên là do Giản Thủy Nhi tiểu thư đích thân mang tới, sau đó lại có một thiếu gia quyền quý tới thăm. Mặc dù trong cả cái Bệnh viện Đặc khu Quân Khu I này, từ trên xuống dưới ngoại trừ bản thân Viện trưởng ra, cũng không có ai biết bối cảnh sau lưng Giản Thủy Nhi cùng với thân phận thật sự của Thai Chi Nguyên, nhưng mà ngay khi tiếng chuông trong phòng Hứa Nhạc vang lên, toàn bộ bác sĩ cùng với các y tá trong cả tầng lầu đều khẩn trương chạy đến.
- Ngoại trừ mấy đường cong ra, còn có nhìn thấy hình ảnh gì khác trong đó nữa không?
Trong phòng bệnh vang lên một thanh âm ấm áp của một vị chuyên gia.
- Không có.
Hứa Nhạc trả lời hắn bằng một thanh âm nhỏ, biểu hiện sự mỏi mệt cùng với chút ngơ ngẩn.
Khi lúc nãy Hứa Nhạc nhìn chằm chằm vào sơ đồ thiết kế trên tờ đề thi kia, cái sơ đồ cấu trúc cổ quái nọ lại một lần nữa xuất hiện trước mắt hắn. Lần thứ hai xuất hiện, làm cho hắn tin chắc rằng đây cũng không phải là ảo giác gì, mà là một chuyện chân thật. Vì thế hắn ấn mạnh chuông báo động gần đó. Mặc dù hắn biết rõ trong cơ thể của mình cũng có một chút bí mật không thể nói cho người khác biết. Nhưng mà đối diện với tình thế cổ quái như thế, hắn vẫn lựa chọn việc tin tưởng vào bác sĩ. Chỉ là hắn có chút cẩn thận, không nói rõ những gì mình nhìn thấy là một bản sơ đồ thiết kế, mà chỉ nói là một ít đường cong đặc thù không có quy luật gì cả.
- Hiện tượng này xuất hiện mấy lần?
- Hai lần.
Một gã chuyên gia bước ra khỏi phòng bệnh, nhìn thấy Thai Chi Nguyên đang khoác áo ngủ chạy đến, không đợi đối phương mở miệng hỏi, đã nói:
- Chuẩn đoán ban đầu, chắc là xuất hiện ảo giác.
- Nghiêm trọng không?
Thai Chi Nguyên hơi cảm thấy lo lắng, hỏi lại. Nếu như Hứa Nhạc bởi vì cứu mình mà để xuất hiện di chứng gì kéo dài cả đời, trong lòng hắn sẽ cảm thấy vô cùng khổ sở.
- Cũng không phải vấn đề gì nghiêm trọng. Đại khái có khoảng 12% bệnh nhân, sau khi trải qua quá trình hôn mê dài, đều cũng sẽ xuất hiện tình trạng như thế này.
o0o
Sáng sớm ngày hôm sau, sau khi tiến hành kiểm tra một vài số liệu cuối cùng, trải qua quá trình hội chẩn giữa các chuyên gia để chuẩn đoán bệnh. Một vị chuyên gia vẻ mặt nghiêm túc đi tới phòng bệnh, nói với Hứa Nhạc, sắc mặt lúc này đã có chút tái nhợt:
- Anh bạn trẻ, chuẩn bị tâm lý chưa?
Hứa Nhạc cả đêm qua cũng không có xem lại bài thi kia, cố ép mình dưới tác dụng của máy gây mê điện tử mà ngủ đi, mãi đến vừa rồi mới thức dậy, nhìn vị bác sĩ, miễn cưỡng cười cười, nói:
- Xin cứ nói...
- Nguyên nhân hình thành ảo giác vốn có rất nhiều loại. Nhưng tối hôm qua sau khi này ngủ, chúng tôi đã tiến hành một số quan sát y học, phát hiện ra, trong đại não của ngài tồn tại một khu vực dị thường, xuất hiện hiện tượng phóng điện. Hiện tại xem ra, đúng là do hiện tượng phóng điện này làm phát sinh ra ảo giác. Chính xác mà nói, những đường cong đặc thù mà ngài nhìn thấy trong mắt của mình, cũng không phải thật sự xuất hiện trong võng mạc của ngài, mà là do trong khu vực kiểm soát thị giác trong đại não xuất hiện hiện tượng sóng điện dị thường hoạt động...
Hứa Nhạc kinh ngạc chăm chú lắng nghe, không đợi vị bác sĩ giải thích hết, mở miệng hỏi:
- Đây là bệnh gì?
- Động kinh.
Vị bác sĩ dùng ngữ khí cực kỳ khẳng định mà nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.