Quyển 3 - Chương 92: Quân đội Đế Quốc
Miêu Nị
29/03/2013
Tại một khu vực giáp ranh giữa rừng rậm và những con sông băng trên Bắc bán cầu hành tinh 5460, trong một khu căn cứ phòng ngự hình mái vòm mơ hồ ẩn hiện giữa cánh rừng rậm, vô số hệ thống vũ khí hỏa lực hạng nặng, sắp xếp dày đặc xung quanh hệ thống phòng ngự của khu căn cứ khổng lồ. Mà trong khoảng không gian bán kính hơn 130km bên ngoài khu căn cứ kia, còn phân bố vô số những hệ thống ra-đa cực kỳ tinh nhạy cùng với một trận doanh những con Robot được ngụy trang vô cùng cẩn thận.
Những tài nguyên vận chuyển đến khỏa tinh cầu quặng mỏ này từ những ngày đầu chiếm đóng, quả thật cũng không đủ để chống đỡ được nhu cầu hậu cần hằng ngày của chi quân đột này. Cho nên bất luận là ban chỉ huy căn cứ, hay trong các khu vực quân doanh dày dày đặc đặc ở bên ngoài, các vật liệu kiến trúc xây dựng nó đa phần đều là những loại vật liệu khai thác tại chỗ. Tuy rằng có thể đảm bảo kiến trúc vững chắc, thế nhưng nhìn qua bề ngoài thì có chút quá mức thô sơ cùng với đơn điệu, càng không nói gì đến những loại phong cách Hoàng thất mà đám quân nhân sĩ quan bên trong rất yêu thích, thậm chí đến mức cuồng nhiệt.
Một cái nắp hầm bằng hợp kim lớn cỡ một chiếc xe tải cỡ nhỏ, nằm có chút bí ẩn trên mặt đất, chợt chậm rãi mở ra. Một hệ thống bệ phóng đạn đạo thế hệ thứ ba màu đen tuyền từ bên dưới hầm ngầm chợt ló ra. Dưới sự điều chỉnh định vị tinh chuẩn của hệ thống ra-đa, nòng súng đạn đạo chậm rãi điều chỉnh phương hướng. Dưới một tiếng hạ lệnh của sĩ quan chỉ huy, nòng súng đạn đạo to lớn bên dưới nháy mắt phun ra một ngọn lửa khủng bố. Lực nổ khủng khiếp thôi động khiến cho toàn bộ mặt đất gần như cũng phải bắt đầu run rẩy một cái, khiến cho đám động vật tràn ngập bên trong khu rừng rậm nguyên sinh đó cũng phải hoảng sợ kêu gào kháng nghị một mảnh ồn ào.
Một quả tên lửa đạn đạo tầm xa, kéo theo một cái đuôi khói màu trắng dài, hướng về phía khoảng không u ám, dùng một tốc độ cực nhanh mà phóng đi. Những người bên dưới dùng mắt thường căn bản là không thể nào nhìn thấy được mục tiêu mà khỏa tên lửa đạn đạo này đang nhắm tới. Tựa hồ như khỏa tên lửa đạn đạo mang theo lực công kích khủng bố này, chỉ có thể đem cái bầu trời tối đen trên đỉnh đầu khỏa hành tinh này oanh tạc ra một cái lỗ hổng cực lớn, sau đó mạnh mẽ phá tan lực hấp dẫn của hành tinh bên dưới, bắt đầu chuyến hành trình vĩnh viễn bên trong cái vũ trụ bao la này.
- Đã trúng mục tiêu!
Một gã quân nhân sĩ quan, thân mặc một cái áo vest màu xám phong cách cổ xưa, đầu đội chiếc mũ quân nhân bằng da điêu cao cấp, nhìn những số liệu biểu hiện trên màn hình của hệ thống khống chế phía trước, cất giọng ho khan sù sụ liên tục, sau đó có chút chán nản, cất cao giọng báo cáo:
- Vệ tinh địa tĩnh tự động do địch nhân phóng ra, đã phá hủy thành công!
Một vị tướng lãnh cao cấp nhất, là một lão gì tướng mạo già nua đang đứng trên đài chỉ huy, cầm tách trà nóng trên tay, hé miệng hớp lấy mấy ngụm, cặp mắt có chút đục ngầu vô thần, cất tiếng cảm thán, nói:
- Có đôi khi ta thật sự rất hâm mộ đám gia hỏa ở phía Nam kia quả thật là rất có tiền. Vệ tinh địa tĩnh tự động quý giá như vậy, bọn họ đã biết rõ ràng chúng ta khẳng định là sẽ phá hủy, vậy mà ngày nào cũng phóng một cái lên trên đỉnh đầu của chúng ta!
Nhìn thấy đám thuộc cấp trong phòng, từ cấp bậc chỉ huy cho đến các binh sĩ thấp nhất, trên mặt đều tràn ngập cảm giác áp lực, vị lão Tướng quân buông tách trà xuống, đưa tay xoa xoa cặp mắt đã có chút mệt mỏi của mình, nở nụ cười nói:
- Nhưng mà Hoàng đế Bệ hạ vĩ đại cũng đã từng nói qua, chiến tranh, vĩnh viễn cùng là cuộc đấu tranh giữa con người và con người.
Đám quân nhân sĩ quan bên dưới lúc này vốn cũng đã trầm mặc suy tư, thế nhưng khi nghe đến bốn chữ ‘Hoàng đế Bệ hạ’, cả người chẳng khác nào như bị một luồng điện đánh trúng, rất nhanh toàn thể đồng loạt đứng dậy, cực kỳ chỉnh tề, đều tiến hành một nghi thức cúi chào theo tiêu chuẩn của Quân đội Đế Quốc, lớn tiếng hô:
- Bệ hạ vạn tuế!
Thanh âm tràn ngập thành kính kia không ngừng vang vọng quanh quẩn trong căn phòng chỉ huy trống trải đó, rất lâu cũng không có tiêu tán đi. Đám quân nhân sĩ quan này đã bị cuộc chiến tranh gian khổ nhiều năm cùng với loại tình cảm nhớ nhà da diết tra tấn đến sắp phát điên lên, mặc dù hiện tại cũng không phải là thật sự kích động, thế nhưng đứng ở trước mặt các đồng đội này, vẫn như cũ không tránh khỏi thần tình đỏ bừng nhiệt huyết, tựa hồ như nếu không làm như vậy cũng sẽ không thể hiện ra được lòng trung thành cuồng nhiệt của mình đối với Hoàng đế Bệ hạ vậy. Chỉ tiếc là gã quân nhân sĩ quan chỉ huy kia lại không thể kềm nén được cơn ho khan liên tục của mình, tiếng ho sù sù không ngừng cất lên, làm cho cái cảm xúc cuồng nhiệt bên trong căn phòng này cũng thoáng bị hòa tan đi chút ít.
- Nặc Mạn, nếu như bị bệnh thì hãy đi nghỉ ngơi đi. Công việc của anh tự nhiên sẽ có người đến làm thế. Nếu như thật sự không ổn, mấy chiếc Chiến hạm ít đến đáng thương của chúng ta trong vũ trụ, ít nhất cũng có thể đi truy xét một chút mà.
Sau khi các sĩ quan chỉ huy cuồng nhiệt kia lần lượt ngồi xuống, vị lão Tướng quân ôn hòa nhìn về phía gã sĩ quan đang ho khan kịch liệt kia nói. Khóe mắt của ông ta lại thoáng chú ý đến biểu tình chán nản của đám quân nhân sĩ quan của mình lúc trước.
Các quân nhân sĩ quan Liên Bang ở khu vực Nam bán cầu lúc nào cũng nuôi một hi vọng khôi phục lại Quang huy Đệ Nhất Hiến Chương tại khu vực Bắc bán cầu, cho nên không tiếc bao nhiêu phí tổn, ngày nào cũng phóng ra vô số vệ tinh địa tĩnh cùng với các thiết bị điện tử theo dõi tầm xa về khu vực này. Mà Quân đội viễn chinh của Đế Quốc lại Bắc bán cầu chính là ngày nào cũng tiến hành truy quét toàn diện. Song phươn tựa hồ như hình thành một loại phản xạ có điều kiện vậy, ngày nào cũng đến một thời điểm cố định, lại trình diễn lại một màn dùng tên lửa đạn đạo phá hủy vệ tinh địa tĩnh như lúc nãy.
Vị lão Tướng quân này cũng không có trách đám quân nhân sĩ quan thuộc hạ của mình lại có chút chán nản như vậy. Bất luận là ai đi nữa, ở trên một khỏa hành tinh cách xa quê nhà không biết bao nhiêu khoảng cách, lặng lẽ đếm thời gian trôi qua biết bao nhiêu năm trời, mỗi ngày cũng đều tiến hành một hồi chiến tranh không chút hứng khởi mà kéo dài triền miên không có dấu hiệu chấm dứt như thế này, cho dù có là quân nhân nhiệt huyết đến thế nào đi chăng nữa, cũng sẽ dần dần lâm vào loại cảm giác chán nản đến cùng cực như thế kia.
- Tôi vẫn không sao!
Vị quân nhân sĩ quan gọi là Nặc Mạn kia, có cái họ có thể gọi là phổ biến nhất trong những người Đế Quốc, sau khi cất tiếng ho sù sụ một lúc, chậm rãi đi đến trước mặt vị lão Tướng quân, đứng thẳng người, nói:
- Tướng quân, tiến độ tẩy trừ rừng rậm ngày hôm nay có vẻ chậm hơn bình thường, có cần một phen phái thêm một doanh Robot đặc chủng tăng cường hành động không?
Muốn ngăn cản đám người Liên Bang tái thiết lập lại Quang huy Đệ Nhất Hiến Chương, ngoại trừ việc phá hủy các vệ tinh địa tĩnh trong vũ trụ, cùng với các thiết bị giám sát không trung, càng làm cho đám Quân viễn chinh của Đế Quốc đau đầu nhất chính là, đối phương ngày nào cũng dùng các loại máy bay vận tải chuyên dụng, ném vào bên trong rừng rậm vô số những thiết bị điện tử theo dõi tự động loại nhỏ. Tuy rằng đám người Đế Quốc có thể sử dụng các loại sóng ra-đa điện tần cầm tay mà truy tìm và phá hủy những thiết bị điện tử nhỏ bé mà đáng ghét này, thế nhưng mấy thứ này lại có số lượng nhiều vô cùng, mỗi ngày cũng cần phải xuất động ít nhất ba chi đội Robot đặc chủng tiến hành tẩy trừ toàn diện, mới có khả năng dọn dẹp sạch sẽ.
- Nếu cần thiết thì cứ xuất động đi! Nếu không dọn dẹp sạch sẽ, tối nay tôi cũng không an tâm đi ngủ được…
Vị lão Tướng quân nở nụ cười ôn hòa nói.
Hệ thống máy tính chỉ huy lúc này đột nhiên phát ra một thanh âm cảnh báo nho nhỏ. Một gã quân nhân sĩ quan rất nhanh bước tới, kiểm tra màn hình một chút, sau đó xuất ra một bản báo cáo điện tử về tình hình của quân địch. Mười một phút đồng hồ trước đây, đã có một chiếc Chiến hạm Vũ trụ tầm nhỏ, dưới sự hộ tống của một chi hạm đội vũ trụ Liên Bang, đã đáp xuống Sân bay Trạch Khâu tại khu vực Nam bán cầu.
Vị lão Tướng quân khẽ móc ra một cái kính lão, gọng kính đã vì sử dụng quá lâu ngày mà trở nên mài mòn đến mức không thể đeo mà không đưa tay giữ lại, khẽ đưa lên trên cặp mắt mờ đục của mình, nghiêm túc đọc bản báo cáo điện tử trong chốc lát, sau đó khẽ lắc lắc đầu, nở nụ cười nói:
- Anh có đoán được bên trong chiếc Chiến hạm này là vị đại nhân vật nào trong Liên Bang hay không?
- Tôi đoán không ra! Chắc không phải là bộ đội tiếp viện của bọn chúng chứ?
Gã quân nhân sĩ quan Nặc Mạn khẽ lắc lắc đầu, nói.
- Anh rảnh rỗi cũng nên thường xuyên đọc tin tức của Liên Bang một chút đi! Tuy rằng ngôn ngữ của bọn họ mặc dù cũng hơi khó học một chút…
Vị lão Tướng quân khẽ mỉm cười, nói:
- Người mới đến hôm nay, chắc là cái vị Đại minh tinh được bọn họ xưng tụng là cô gái thần tượng quốc dân Liên Bang. Không thể tưởng tượng được, địa điểm tổ chức buổi biểu diễn văn nghệ kia, lại là ở trên khỏa tinh cầu này của chúng ta…
Lão Tướng quân trầm mặc một lúc, sau đó tiếp tục nói:
- Cái này cũng không có gì quan trọng… Nhưng mà gần đây, hình như ở phía Nam bán cầu có những động tĩnh không nhỏ, chắc là bọn chúng chuẩn bị tăng cường quân sự…
Trong cặp mắt màu lam nhạt của gã quân nhân sĩ quan Nặc Mạn kia toát ra một tia cảnh giác, trầm giọng hỏi:
- Như vậy chúng ta nên làm gì?
Nụ cười trên miệng vị lão Tướng quân thoáng có chút tự giễu:
- Chúng ta không cần làm gì cả!
o0o
Cái khu căn cứ quân sự hình vòm này, chính là khu căn cứ quân sự lớn nhất của Quân đội viễn chinh Đế Quốc đóng tại hành tinh 5460 này. Bộ Tư Lệnh của Liên đội Phong Lâm của Đế Quốc chính là đặt tại nơi này. Quân chế Đế Quốc của Liên đội Phong Lâm này có tổng cộng năm Đại đội quân sự. Về lực lượng quân sự cơ bản là cùng cấp với một Quân đoàn của Quân đội Liên Bang. Thế nhưng vì để trang bị cho cuộc chiến tranh trường kỳ của Quân viễn chinh như thế này, cho nên chỉnh thể quân số thì có thể nhiều hơn một chút.
Vị lão Tướng quân, dưới sự hộ thống của một chi đội lính hậu cần, từ trong phòng chỉ huy đi ra, hướng về phía khu rừng rậm bên cạnh khu căn cứ, chính là Tổng Tư lệnh của Liên đội Phong Lâm, sĩ quan chỉ huy cao nhất của Quân viễn chinh Đế Quốc, Trung Tướng An Bố Lý.
Nơi này là khu vực gần sát bên những dòng sông băng của Bắc bán cầu, mỗi ba ngàn năm mới có thể có một lần bị hòa tan, cho nên tuy khu căn cứ này nằm lọt thỏm giữa khu vực rừng rậm, thế nhưng vẫn như cũ có chút rét lạnh. Tuyệt đại đa số các cây cối trong rừng cây xung quanh đều là loại cây phi lao lá nhỏ.
Tối hôm qua trời vừa đổ một trận tuyết nhỏ, đi lại trên đường đặc biệt có chút khó khăn. Trung Tướng An Bố Lý lại từ chối sự giúp đỡ của đám lính hậu cần, bước từng bước từng bước một có chút khó khăn, chậm rãi đi dạo một chút trong khu rừng rậm.
Thân là một trong những quân nhân sĩ quan lãnh đạo quan trọng nhất trong hàng ngũ Quân viễn chinh Đế Quốc, vị Trung Tướng này phi thường hiểu rõ ràng rằng, Quân đội Liên Bang đang trù bị một lần đại hành động gì đó. Trong mấy tháng gần đây, tần suất lên xuống của những chiếc Chiến hạm Vũ trụ tại khu căn cứ Liên Bang ở phía Nam bán cầu rõ ràng là gia tăng gấp mấy lần so với năm rồi.
Thế nhưng tính cách của vị Tướng quân này giống hệt như cái tên của ông ta, trầm ổn như băng tuyết. Ông ta cũng không định làm ra hành động gì cả. Hơn nữa với tình huống hiện tại của Quân viễn chinh Đế Quốc, ông ta cũng không có biện pháp làm ra hành động gì. Hạm đội vũ trụ của Quân viễn chinh Đế Quốc, nhiều lắm cũng chỉ có thể kết hợp với hỏa lực mặt đất, tiến hành phòng thủ trên bầu trời của Bắc bán cầu, căn bản không có khả năng ngăn cản sự tiếp tế tiếp viện của đối phương.
Trên thực tế, nếu như không phải do tài nguyên năng lượng trên các tinh cầu quặng mỏ của Liên Bang trở nên thiếu thốn như vậy, vị lão Tướng quân này thật sự không thể tưởng tượng, dưới sự công kích liên tục không ngừng nghỉ của Chủ pháo trên hạm đội Liên Bang, không biết Liên đội Phong Lâm của mình đến tột cùng còn có thể kiên trì được bao lâu nữa đây!
Đế Quốc mãi cho đến bây giờ vẫn không tiếc công sức, không ngừng vận chuyển một lượng khổng lồ tài lực, di chuyển vòng qua Tinh vân Vãn Hạt, hướng về phía tiền tuyến tại Tây Lâm mà cung cấp cuồn cuộn không ngừng những binh lính trẻ tuổi cùng với những vũ khí đạn được tối tân nhất. Nhưng mà trong thâm tâm vị lão Tướng quân này hiểu rất rõ ràng, năng lực tiếp tế hậu phương của Đế Quốc, đến hiện tại sớm đã bị áp bức đến cực điểm rồi. Nếu như nói rằng sức sản xuất tại quốc nội Đế Quốc vẫn còn có thể tiếp tục duy trì cho cuộc viễn chinh dài lâu, hao phí kinh khủng này, thì nền công nghệ vận chuyển vũ trụ vốn rất lạc hậu so với Liên Bang này, cũng đã sắp sửa không chi trì nổi nữa rồi.
Tướng quân An Bố Lý quay đầu lại nhìn về phía ngọn tuyết phong cao chất ngất, đỉnh núi chui thẳng vào trong mây ở phía sau khu căn cứ kia, trong lòng có chút cảm khái.
Ngay từ những ngày đầu tiên khi Quân viễn chinh Đế Quốc bắt đầu chiếm lĩnh được Bắc bán cầu của khỏa tinh cầu 5460 này, trước sau bốn vị Tổng Tư lệnh của Liên đội Phong Lâm đã không ngừng hướng về phía dãy núi băng mấy ngàn năm kia mà thiết lập hệ thống công sự phòng thủ, tìm kiếm không gian chiến lược thích hợp cùng với không gian sinh tồn chắc chắn. Trong lòng ông ta tin tưởng chắc chắn rằng, ở trên khỏa hành tinh lạ lẫm mà dị thường này, cho dù Liên đội của chính mình có bị vây trong tình huống xấu nhất trên toàn bộ các phương diện, chỉ cần bản thân mình không đưa ra những chiến lược quá mức sai lầm không đáng có, nhất định có thể tiếp tục duy trì lâu dài.
Vấn đề là, còn phải kiên trì thêm bao nhiêu năm nữa đây?
Chậm rãi cất bước trên mảnh rừng rậm phủ đầy một lớp tuyết trắng, dọc theo đường đi có vô số quân nhân sĩ quan cùng với binh lính thông thường hướng về phía vị lão Tướng quân này thi hành nghi thức chào theo quân lễ. Ông ta đều nhất nhất ôn hoàn hoàn trả toàn bộ những lời chào của đám thuộc hạ.
Những người Đế Quốc trên thân thể lông tóc khá dày đặc, trời sinh đã có khả năng chịu lạnh rất tốt. Đồng tử của bọn họ trên cơ bản lại là hai màu lam nhạt hoặc nâu, khi trên chiến trường tác chiến thì dũng mãnh mà lãnh khốc, cho nên trong lời tuyên truyền của những người Liên Bang, thường thường gọi những người Đế Quốc là dã thú.
Đối với loại thuyết pháp tuyên truyền này, vị lão Tướng quân mặc dù biết được, nhưng cũng chỉ biết nở nụ cười cho qua, căn bản cũng không có chút tức giận. Ở trong mắt của ông ta, những gã thanh niên sớm phải rời xa quê hương gia nhập chiến trường như thế này, đều là những đứa con ngoan đáng được mọi người tôn kính.
Sau khi đi vào trong khoảng rừng phi lao tràn ngập một mảnh tuyết trắng, ngoại trừ những gã lính hậu cần chuyên đi theo bảo vệ mình ra, cũng không còn bất cứ người nào nữa. Trong cặp mắt nâu sẫm của Tướng quân An Bố Lý lúc này mới toát ra mấy phần loại tình cảm nhớ nhà mãnh liệt. Người của Đế Quốc quả thật có khả năng chịu lạnh tốt, nhưng mà ròng rã bao nhiêu năm trời sống bên cạnh những dòng sông băng rét lạnh như thế này, lại có ai cam tâm tình nguyện cơ chứ?
Nhìn thấy những phiến lá phi lao đã dần dần chuyển sang màu vàng ửng đỏ trên đỉnh đầu mình, Tướng quân An Bố Lý đột nhiên vô cùng nhung nhớ đến phong cảnh rừng phong đỏ rực như một mảnh lửa đỏ ở quê hương Đế Quốc của mình. Rời khỏi cố thổ, thoáng chốc thời gian đã hơn hai mươi năm trời… Sau khoảng thời gian bảy năm dài phi hành trong khoảng không vũ trụ bao la, sau đó là những tháng ngày chiến tranh tha hương liên miên không dứt. Trong toàn bộ quá trình này, hắn đã tận mắt chứng kiến vô số những thuộc hạ, những đồng đội, thậm chí là những vị thượng cấp lần lượt ngã xuống nơi tha hương…
Rời xa quê hương Đế Quốc, đứng trên một mảnh hành tinh xa lạ, loại cảm giác này tuyệt đối không có chút dễ chịu nào, hơn nữa nhất là suốt một thời gian dài không hề nhìn thấy hi vọng sẽ có ngày quay lại cố hương.
Tướng quân An Bố Lý mãi cho đến lúc này vẫn luôn cho rằng, nếu như không phải hệ thống thông tin liên lạc ở quê nhà có thể xuyên qua Tinh vân Vãn Hạt, Quân viễn chinh Đế Quốc bất cứ lúc nào cũng có thể nghe được thanh âm tràn ngập cảm giác uy nghiêm của Hoàng đế Bệ hạ, nếu như không phải trong cuộc hành trình dài đến bảy năm thời gian trong vũ trụ, các Huấn đạo viên Hoàng gia lợi dụng cái hoàn cảnh cô đơn buồn tẻ không có gì làm kia, đối với các quân nhân sĩ quan cao cấp của Quân viễn chinh, tiến hành một bài giáo dục tràn ngập nhiệt huyết về tình yêu quê hương đất nước, thì có lẽ đội Quân viễn chinh cuối cùng còn sót lại tại ba tinh hệ này, đã sớm hướng về phía Liên Bang mà đầu hàng mất rồi.
- Rừng phong ở cố hương không biết hiện tại đang có hình dáng như thế nào… Thời gian của Liên Bang cùng với Đế Quốc cơ bản cũng không chênh lệch nhau bao nhiêu. Hai hàng cây phong mà ta đích tay trồng trước khi lên đường, có lẽ bây giờ cũng đã lớn lắm rồi…
Lão Tướng quân vươn bàn tay già cỗi có chút nhăn nheo của mình ra, vỗ nhẹ lên trên thân cây phi lao của Liên Bang, trong lòng lại nhớ về những cây phong lá đỏ ở quê nhà, trên khuôn mặt già nua của ông ta chợt hiện lên một tia tình cảm ấm áp nhàn nhạt. Trong lòng ông ta hiểu rất rõ ràng, cả đời này của mình có lẽ cũng không có khả năng quay về cố hương, cũng không có cách nào nhìn lại được phong cảnh rừng phong đỏ rực ở quê nhà. Trừ phi… những gì mà đám ngu xuẩn ở Quân Bộ kia đã từng nói… là chuyện có thật.
- Về thôi!
Lão Tướng quân mang theo tâm trạng cô đơn, quay trở về doanh trại. Trên đường trở về, chợt ông nhìn thấy một con thỏ trắng ở bên đường, bị một nhành cây đóng băng rơi xuống trúng, bị thương không ngừng giãy dụa, trên mặt nở nụ cười, nói:
- Đám động vật của Liên Bang thật sự là rất hạnh phúc. Bọn chúng đã nuôi dưỡng nhiều năm như vậy, hiện tại cũng đã trở thành thức ăn của chúng ta.
Đám lính hậu cần ở phía sau đều nhịn không được, bật cười thành tiếng.
Đế Quốc sớm đã nghiên cứu ra kỹ thuật năng lượng sinh học, sớm đã nắm giữ phương pháp cải tạo tòa băng sơn phía sau căn cứ, tiến hành hấp thụ năng lượng mặt trời chiếu rọi lên mặt băng, dùng để sử dụng cho nhu cầu điện năng bên trong căn cứ.
Phần lớn khả năng vận chuyển mà hạm đội vũ trụ Đế Quốc có năng lực đưa từ quốc thổ đến đây, toàn bộ dùng vào việc vận chuyển vũ khí đạn dược cùng với binh lính ra chiến trường, bằng không nếu chỉ dựa vào khả năng tự sản xuất vũ khí đạn dược của các xưởng quân dụng lâm thời tại chiến trường, tuyệt đối không đủ để thỏa mãn nhu cầu chiến đấu khổng lồ của Quân đội. Cho nên vấn đề lương thực thực phẩm cung ứng ra chiến trường, cũng chỉ là vận chuyển vừa đủ nhu cầu sử dụng thiết yếu nhất mà thôi. Bữa cơm thường ngày của đám quân nhân sĩ quan trong căn cứ, cho dù là cấp bậc nào đi chăng nữa, cũng chỉ là cơm trắng cùng với loại thịt protein tổng hợp hàm lượng dinh dưỡng cao, nhưng mùi vị lại nhạt thếch, rõ ràng không thể khiến cho mọi người thỏa mãn được.
Thế nhưng khiến cho đám Quân viễn chinh Đế Quốc hưng phấn nhất chính là, ở trên cái khỏa tinh cầu kỳ dị này, lại tràn ngập vô số những loại động vật hoang dã. Tuy rằng cũng không có khả năng cung cấp thịt sống cho bữa ăn hằng ngày, thế nhưng thỉnh thoảng tổ chức một bữa ăn ngon, cũng xem như là một chuyện vô cùng vui vẻ.
o0o
Trên đường quay trở về khu căn cứ, Lão Tướng quân An Bố Lý lại gặp được một đội lính tuần tra. Đây là một đội lính tuần tra do ba đầu Robot Nguyệt Thức hợp lại mà thành, thường xuyên di chuyển tuần tra luân phiên trong rừng rậm. Đội lính tuần tra này vừa mới bắt được một gã lính trinh sát của Liên Bang ở trong mảnh rừng cách khu căn cứ không xa.
Ở thời đại chiến tranh điện tử hiện đại hóa như thế này, lính trinh sát cực kỳ hiếm khi được điều động lên chiến trường. Mặc dù đúng là hệ thống Hiến Chương trên toàn bộ Bắc bán cầu của hành tinh 5460 này đã bị phá hủy, nhưng mà Quân đội Liên Bang cũng rất ít khi phát ra những đội quân trinh thám như thế này. Trừ phi là nhận được một số tin tình báo nào đó cực kỳ quan trọng, đám người của Bộ Tham Mưu không dám hoàn toàn tin tưởng vào các thiết bị theo dõi điện tử, mới có thể sẽ phái ra lính trinh sát đi mạo hiểm.
Gã lính trinh sát Liên Bang kia ngũ quan thanh tú, nhìn qua độ tuổi cũng không quá lớn, nhìn thấy bộ quân trang trên người của Tướng quân An Bố Lý, liền nhất thời đoán ra được thân phận của ông ta. Hắn thoáng mở miệng nói nhanh một câu hội thoại, đúng là loại ngôn ngữ Đế Quốc tinh chuẩn nhất.
Những tài nguyên vận chuyển đến khỏa tinh cầu quặng mỏ này từ những ngày đầu chiếm đóng, quả thật cũng không đủ để chống đỡ được nhu cầu hậu cần hằng ngày của chi quân đột này. Cho nên bất luận là ban chỉ huy căn cứ, hay trong các khu vực quân doanh dày dày đặc đặc ở bên ngoài, các vật liệu kiến trúc xây dựng nó đa phần đều là những loại vật liệu khai thác tại chỗ. Tuy rằng có thể đảm bảo kiến trúc vững chắc, thế nhưng nhìn qua bề ngoài thì có chút quá mức thô sơ cùng với đơn điệu, càng không nói gì đến những loại phong cách Hoàng thất mà đám quân nhân sĩ quan bên trong rất yêu thích, thậm chí đến mức cuồng nhiệt.
Một cái nắp hầm bằng hợp kim lớn cỡ một chiếc xe tải cỡ nhỏ, nằm có chút bí ẩn trên mặt đất, chợt chậm rãi mở ra. Một hệ thống bệ phóng đạn đạo thế hệ thứ ba màu đen tuyền từ bên dưới hầm ngầm chợt ló ra. Dưới sự điều chỉnh định vị tinh chuẩn của hệ thống ra-đa, nòng súng đạn đạo chậm rãi điều chỉnh phương hướng. Dưới một tiếng hạ lệnh của sĩ quan chỉ huy, nòng súng đạn đạo to lớn bên dưới nháy mắt phun ra một ngọn lửa khủng bố. Lực nổ khủng khiếp thôi động khiến cho toàn bộ mặt đất gần như cũng phải bắt đầu run rẩy một cái, khiến cho đám động vật tràn ngập bên trong khu rừng rậm nguyên sinh đó cũng phải hoảng sợ kêu gào kháng nghị một mảnh ồn ào.
Một quả tên lửa đạn đạo tầm xa, kéo theo một cái đuôi khói màu trắng dài, hướng về phía khoảng không u ám, dùng một tốc độ cực nhanh mà phóng đi. Những người bên dưới dùng mắt thường căn bản là không thể nào nhìn thấy được mục tiêu mà khỏa tên lửa đạn đạo này đang nhắm tới. Tựa hồ như khỏa tên lửa đạn đạo mang theo lực công kích khủng bố này, chỉ có thể đem cái bầu trời tối đen trên đỉnh đầu khỏa hành tinh này oanh tạc ra một cái lỗ hổng cực lớn, sau đó mạnh mẽ phá tan lực hấp dẫn của hành tinh bên dưới, bắt đầu chuyến hành trình vĩnh viễn bên trong cái vũ trụ bao la này.
- Đã trúng mục tiêu!
Một gã quân nhân sĩ quan, thân mặc một cái áo vest màu xám phong cách cổ xưa, đầu đội chiếc mũ quân nhân bằng da điêu cao cấp, nhìn những số liệu biểu hiện trên màn hình của hệ thống khống chế phía trước, cất giọng ho khan sù sụ liên tục, sau đó có chút chán nản, cất cao giọng báo cáo:
- Vệ tinh địa tĩnh tự động do địch nhân phóng ra, đã phá hủy thành công!
Một vị tướng lãnh cao cấp nhất, là một lão gì tướng mạo già nua đang đứng trên đài chỉ huy, cầm tách trà nóng trên tay, hé miệng hớp lấy mấy ngụm, cặp mắt có chút đục ngầu vô thần, cất tiếng cảm thán, nói:
- Có đôi khi ta thật sự rất hâm mộ đám gia hỏa ở phía Nam kia quả thật là rất có tiền. Vệ tinh địa tĩnh tự động quý giá như vậy, bọn họ đã biết rõ ràng chúng ta khẳng định là sẽ phá hủy, vậy mà ngày nào cũng phóng một cái lên trên đỉnh đầu của chúng ta!
Nhìn thấy đám thuộc cấp trong phòng, từ cấp bậc chỉ huy cho đến các binh sĩ thấp nhất, trên mặt đều tràn ngập cảm giác áp lực, vị lão Tướng quân buông tách trà xuống, đưa tay xoa xoa cặp mắt đã có chút mệt mỏi của mình, nở nụ cười nói:
- Nhưng mà Hoàng đế Bệ hạ vĩ đại cũng đã từng nói qua, chiến tranh, vĩnh viễn cùng là cuộc đấu tranh giữa con người và con người.
Đám quân nhân sĩ quan bên dưới lúc này vốn cũng đã trầm mặc suy tư, thế nhưng khi nghe đến bốn chữ ‘Hoàng đế Bệ hạ’, cả người chẳng khác nào như bị một luồng điện đánh trúng, rất nhanh toàn thể đồng loạt đứng dậy, cực kỳ chỉnh tề, đều tiến hành một nghi thức cúi chào theo tiêu chuẩn của Quân đội Đế Quốc, lớn tiếng hô:
- Bệ hạ vạn tuế!
Thanh âm tràn ngập thành kính kia không ngừng vang vọng quanh quẩn trong căn phòng chỉ huy trống trải đó, rất lâu cũng không có tiêu tán đi. Đám quân nhân sĩ quan này đã bị cuộc chiến tranh gian khổ nhiều năm cùng với loại tình cảm nhớ nhà da diết tra tấn đến sắp phát điên lên, mặc dù hiện tại cũng không phải là thật sự kích động, thế nhưng đứng ở trước mặt các đồng đội này, vẫn như cũ không tránh khỏi thần tình đỏ bừng nhiệt huyết, tựa hồ như nếu không làm như vậy cũng sẽ không thể hiện ra được lòng trung thành cuồng nhiệt của mình đối với Hoàng đế Bệ hạ vậy. Chỉ tiếc là gã quân nhân sĩ quan chỉ huy kia lại không thể kềm nén được cơn ho khan liên tục của mình, tiếng ho sù sù không ngừng cất lên, làm cho cái cảm xúc cuồng nhiệt bên trong căn phòng này cũng thoáng bị hòa tan đi chút ít.
- Nặc Mạn, nếu như bị bệnh thì hãy đi nghỉ ngơi đi. Công việc của anh tự nhiên sẽ có người đến làm thế. Nếu như thật sự không ổn, mấy chiếc Chiến hạm ít đến đáng thương của chúng ta trong vũ trụ, ít nhất cũng có thể đi truy xét một chút mà.
Sau khi các sĩ quan chỉ huy cuồng nhiệt kia lần lượt ngồi xuống, vị lão Tướng quân ôn hòa nhìn về phía gã sĩ quan đang ho khan kịch liệt kia nói. Khóe mắt của ông ta lại thoáng chú ý đến biểu tình chán nản của đám quân nhân sĩ quan của mình lúc trước.
Các quân nhân sĩ quan Liên Bang ở khu vực Nam bán cầu lúc nào cũng nuôi một hi vọng khôi phục lại Quang huy Đệ Nhất Hiến Chương tại khu vực Bắc bán cầu, cho nên không tiếc bao nhiêu phí tổn, ngày nào cũng phóng ra vô số vệ tinh địa tĩnh cùng với các thiết bị điện tử theo dõi tầm xa về khu vực này. Mà Quân đội viễn chinh của Đế Quốc lại Bắc bán cầu chính là ngày nào cũng tiến hành truy quét toàn diện. Song phươn tựa hồ như hình thành một loại phản xạ có điều kiện vậy, ngày nào cũng đến một thời điểm cố định, lại trình diễn lại một màn dùng tên lửa đạn đạo phá hủy vệ tinh địa tĩnh như lúc nãy.
Vị lão Tướng quân này cũng không có trách đám quân nhân sĩ quan thuộc hạ của mình lại có chút chán nản như vậy. Bất luận là ai đi nữa, ở trên một khỏa hành tinh cách xa quê nhà không biết bao nhiêu khoảng cách, lặng lẽ đếm thời gian trôi qua biết bao nhiêu năm trời, mỗi ngày cũng đều tiến hành một hồi chiến tranh không chút hứng khởi mà kéo dài triền miên không có dấu hiệu chấm dứt như thế này, cho dù có là quân nhân nhiệt huyết đến thế nào đi chăng nữa, cũng sẽ dần dần lâm vào loại cảm giác chán nản đến cùng cực như thế kia.
- Tôi vẫn không sao!
Vị quân nhân sĩ quan gọi là Nặc Mạn kia, có cái họ có thể gọi là phổ biến nhất trong những người Đế Quốc, sau khi cất tiếng ho sù sụ một lúc, chậm rãi đi đến trước mặt vị lão Tướng quân, đứng thẳng người, nói:
- Tướng quân, tiến độ tẩy trừ rừng rậm ngày hôm nay có vẻ chậm hơn bình thường, có cần một phen phái thêm một doanh Robot đặc chủng tăng cường hành động không?
Muốn ngăn cản đám người Liên Bang tái thiết lập lại Quang huy Đệ Nhất Hiến Chương, ngoại trừ việc phá hủy các vệ tinh địa tĩnh trong vũ trụ, cùng với các thiết bị giám sát không trung, càng làm cho đám Quân viễn chinh của Đế Quốc đau đầu nhất chính là, đối phương ngày nào cũng dùng các loại máy bay vận tải chuyên dụng, ném vào bên trong rừng rậm vô số những thiết bị điện tử theo dõi tự động loại nhỏ. Tuy rằng đám người Đế Quốc có thể sử dụng các loại sóng ra-đa điện tần cầm tay mà truy tìm và phá hủy những thiết bị điện tử nhỏ bé mà đáng ghét này, thế nhưng mấy thứ này lại có số lượng nhiều vô cùng, mỗi ngày cũng cần phải xuất động ít nhất ba chi đội Robot đặc chủng tiến hành tẩy trừ toàn diện, mới có khả năng dọn dẹp sạch sẽ.
- Nếu cần thiết thì cứ xuất động đi! Nếu không dọn dẹp sạch sẽ, tối nay tôi cũng không an tâm đi ngủ được…
Vị lão Tướng quân nở nụ cười ôn hòa nói.
Hệ thống máy tính chỉ huy lúc này đột nhiên phát ra một thanh âm cảnh báo nho nhỏ. Một gã quân nhân sĩ quan rất nhanh bước tới, kiểm tra màn hình một chút, sau đó xuất ra một bản báo cáo điện tử về tình hình của quân địch. Mười một phút đồng hồ trước đây, đã có một chiếc Chiến hạm Vũ trụ tầm nhỏ, dưới sự hộ tống của một chi hạm đội vũ trụ Liên Bang, đã đáp xuống Sân bay Trạch Khâu tại khu vực Nam bán cầu.
Vị lão Tướng quân khẽ móc ra một cái kính lão, gọng kính đã vì sử dụng quá lâu ngày mà trở nên mài mòn đến mức không thể đeo mà không đưa tay giữ lại, khẽ đưa lên trên cặp mắt mờ đục của mình, nghiêm túc đọc bản báo cáo điện tử trong chốc lát, sau đó khẽ lắc lắc đầu, nở nụ cười nói:
- Anh có đoán được bên trong chiếc Chiến hạm này là vị đại nhân vật nào trong Liên Bang hay không?
- Tôi đoán không ra! Chắc không phải là bộ đội tiếp viện của bọn chúng chứ?
Gã quân nhân sĩ quan Nặc Mạn khẽ lắc lắc đầu, nói.
- Anh rảnh rỗi cũng nên thường xuyên đọc tin tức của Liên Bang một chút đi! Tuy rằng ngôn ngữ của bọn họ mặc dù cũng hơi khó học một chút…
Vị lão Tướng quân khẽ mỉm cười, nói:
- Người mới đến hôm nay, chắc là cái vị Đại minh tinh được bọn họ xưng tụng là cô gái thần tượng quốc dân Liên Bang. Không thể tưởng tượng được, địa điểm tổ chức buổi biểu diễn văn nghệ kia, lại là ở trên khỏa tinh cầu này của chúng ta…
Lão Tướng quân trầm mặc một lúc, sau đó tiếp tục nói:
- Cái này cũng không có gì quan trọng… Nhưng mà gần đây, hình như ở phía Nam bán cầu có những động tĩnh không nhỏ, chắc là bọn chúng chuẩn bị tăng cường quân sự…
Trong cặp mắt màu lam nhạt của gã quân nhân sĩ quan Nặc Mạn kia toát ra một tia cảnh giác, trầm giọng hỏi:
- Như vậy chúng ta nên làm gì?
Nụ cười trên miệng vị lão Tướng quân thoáng có chút tự giễu:
- Chúng ta không cần làm gì cả!
o0o
Cái khu căn cứ quân sự hình vòm này, chính là khu căn cứ quân sự lớn nhất của Quân đội viễn chinh Đế Quốc đóng tại hành tinh 5460 này. Bộ Tư Lệnh của Liên đội Phong Lâm của Đế Quốc chính là đặt tại nơi này. Quân chế Đế Quốc của Liên đội Phong Lâm này có tổng cộng năm Đại đội quân sự. Về lực lượng quân sự cơ bản là cùng cấp với một Quân đoàn của Quân đội Liên Bang. Thế nhưng vì để trang bị cho cuộc chiến tranh trường kỳ của Quân viễn chinh như thế này, cho nên chỉnh thể quân số thì có thể nhiều hơn một chút.
Vị lão Tướng quân, dưới sự hộ thống của một chi đội lính hậu cần, từ trong phòng chỉ huy đi ra, hướng về phía khu rừng rậm bên cạnh khu căn cứ, chính là Tổng Tư lệnh của Liên đội Phong Lâm, sĩ quan chỉ huy cao nhất của Quân viễn chinh Đế Quốc, Trung Tướng An Bố Lý.
Nơi này là khu vực gần sát bên những dòng sông băng của Bắc bán cầu, mỗi ba ngàn năm mới có thể có một lần bị hòa tan, cho nên tuy khu căn cứ này nằm lọt thỏm giữa khu vực rừng rậm, thế nhưng vẫn như cũ có chút rét lạnh. Tuyệt đại đa số các cây cối trong rừng cây xung quanh đều là loại cây phi lao lá nhỏ.
Tối hôm qua trời vừa đổ một trận tuyết nhỏ, đi lại trên đường đặc biệt có chút khó khăn. Trung Tướng An Bố Lý lại từ chối sự giúp đỡ của đám lính hậu cần, bước từng bước từng bước một có chút khó khăn, chậm rãi đi dạo một chút trong khu rừng rậm.
Thân là một trong những quân nhân sĩ quan lãnh đạo quan trọng nhất trong hàng ngũ Quân viễn chinh Đế Quốc, vị Trung Tướng này phi thường hiểu rõ ràng rằng, Quân đội Liên Bang đang trù bị một lần đại hành động gì đó. Trong mấy tháng gần đây, tần suất lên xuống của những chiếc Chiến hạm Vũ trụ tại khu căn cứ Liên Bang ở phía Nam bán cầu rõ ràng là gia tăng gấp mấy lần so với năm rồi.
Thế nhưng tính cách của vị Tướng quân này giống hệt như cái tên của ông ta, trầm ổn như băng tuyết. Ông ta cũng không định làm ra hành động gì cả. Hơn nữa với tình huống hiện tại của Quân viễn chinh Đế Quốc, ông ta cũng không có biện pháp làm ra hành động gì. Hạm đội vũ trụ của Quân viễn chinh Đế Quốc, nhiều lắm cũng chỉ có thể kết hợp với hỏa lực mặt đất, tiến hành phòng thủ trên bầu trời của Bắc bán cầu, căn bản không có khả năng ngăn cản sự tiếp tế tiếp viện của đối phương.
Trên thực tế, nếu như không phải do tài nguyên năng lượng trên các tinh cầu quặng mỏ của Liên Bang trở nên thiếu thốn như vậy, vị lão Tướng quân này thật sự không thể tưởng tượng, dưới sự công kích liên tục không ngừng nghỉ của Chủ pháo trên hạm đội Liên Bang, không biết Liên đội Phong Lâm của mình đến tột cùng còn có thể kiên trì được bao lâu nữa đây!
Đế Quốc mãi cho đến bây giờ vẫn không tiếc công sức, không ngừng vận chuyển một lượng khổng lồ tài lực, di chuyển vòng qua Tinh vân Vãn Hạt, hướng về phía tiền tuyến tại Tây Lâm mà cung cấp cuồn cuộn không ngừng những binh lính trẻ tuổi cùng với những vũ khí đạn được tối tân nhất. Nhưng mà trong thâm tâm vị lão Tướng quân này hiểu rất rõ ràng, năng lực tiếp tế hậu phương của Đế Quốc, đến hiện tại sớm đã bị áp bức đến cực điểm rồi. Nếu như nói rằng sức sản xuất tại quốc nội Đế Quốc vẫn còn có thể tiếp tục duy trì cho cuộc viễn chinh dài lâu, hao phí kinh khủng này, thì nền công nghệ vận chuyển vũ trụ vốn rất lạc hậu so với Liên Bang này, cũng đã sắp sửa không chi trì nổi nữa rồi.
Tướng quân An Bố Lý quay đầu lại nhìn về phía ngọn tuyết phong cao chất ngất, đỉnh núi chui thẳng vào trong mây ở phía sau khu căn cứ kia, trong lòng có chút cảm khái.
Ngay từ những ngày đầu tiên khi Quân viễn chinh Đế Quốc bắt đầu chiếm lĩnh được Bắc bán cầu của khỏa tinh cầu 5460 này, trước sau bốn vị Tổng Tư lệnh của Liên đội Phong Lâm đã không ngừng hướng về phía dãy núi băng mấy ngàn năm kia mà thiết lập hệ thống công sự phòng thủ, tìm kiếm không gian chiến lược thích hợp cùng với không gian sinh tồn chắc chắn. Trong lòng ông ta tin tưởng chắc chắn rằng, ở trên khỏa hành tinh lạ lẫm mà dị thường này, cho dù Liên đội của chính mình có bị vây trong tình huống xấu nhất trên toàn bộ các phương diện, chỉ cần bản thân mình không đưa ra những chiến lược quá mức sai lầm không đáng có, nhất định có thể tiếp tục duy trì lâu dài.
Vấn đề là, còn phải kiên trì thêm bao nhiêu năm nữa đây?
Chậm rãi cất bước trên mảnh rừng rậm phủ đầy một lớp tuyết trắng, dọc theo đường đi có vô số quân nhân sĩ quan cùng với binh lính thông thường hướng về phía vị lão Tướng quân này thi hành nghi thức chào theo quân lễ. Ông ta đều nhất nhất ôn hoàn hoàn trả toàn bộ những lời chào của đám thuộc hạ.
Những người Đế Quốc trên thân thể lông tóc khá dày đặc, trời sinh đã có khả năng chịu lạnh rất tốt. Đồng tử của bọn họ trên cơ bản lại là hai màu lam nhạt hoặc nâu, khi trên chiến trường tác chiến thì dũng mãnh mà lãnh khốc, cho nên trong lời tuyên truyền của những người Liên Bang, thường thường gọi những người Đế Quốc là dã thú.
Đối với loại thuyết pháp tuyên truyền này, vị lão Tướng quân mặc dù biết được, nhưng cũng chỉ biết nở nụ cười cho qua, căn bản cũng không có chút tức giận. Ở trong mắt của ông ta, những gã thanh niên sớm phải rời xa quê hương gia nhập chiến trường như thế này, đều là những đứa con ngoan đáng được mọi người tôn kính.
Sau khi đi vào trong khoảng rừng phi lao tràn ngập một mảnh tuyết trắng, ngoại trừ những gã lính hậu cần chuyên đi theo bảo vệ mình ra, cũng không còn bất cứ người nào nữa. Trong cặp mắt nâu sẫm của Tướng quân An Bố Lý lúc này mới toát ra mấy phần loại tình cảm nhớ nhà mãnh liệt. Người của Đế Quốc quả thật có khả năng chịu lạnh tốt, nhưng mà ròng rã bao nhiêu năm trời sống bên cạnh những dòng sông băng rét lạnh như thế này, lại có ai cam tâm tình nguyện cơ chứ?
Nhìn thấy những phiến lá phi lao đã dần dần chuyển sang màu vàng ửng đỏ trên đỉnh đầu mình, Tướng quân An Bố Lý đột nhiên vô cùng nhung nhớ đến phong cảnh rừng phong đỏ rực như một mảnh lửa đỏ ở quê hương Đế Quốc của mình. Rời khỏi cố thổ, thoáng chốc thời gian đã hơn hai mươi năm trời… Sau khoảng thời gian bảy năm dài phi hành trong khoảng không vũ trụ bao la, sau đó là những tháng ngày chiến tranh tha hương liên miên không dứt. Trong toàn bộ quá trình này, hắn đã tận mắt chứng kiến vô số những thuộc hạ, những đồng đội, thậm chí là những vị thượng cấp lần lượt ngã xuống nơi tha hương…
Rời xa quê hương Đế Quốc, đứng trên một mảnh hành tinh xa lạ, loại cảm giác này tuyệt đối không có chút dễ chịu nào, hơn nữa nhất là suốt một thời gian dài không hề nhìn thấy hi vọng sẽ có ngày quay lại cố hương.
Tướng quân An Bố Lý mãi cho đến lúc này vẫn luôn cho rằng, nếu như không phải hệ thống thông tin liên lạc ở quê nhà có thể xuyên qua Tinh vân Vãn Hạt, Quân viễn chinh Đế Quốc bất cứ lúc nào cũng có thể nghe được thanh âm tràn ngập cảm giác uy nghiêm của Hoàng đế Bệ hạ, nếu như không phải trong cuộc hành trình dài đến bảy năm thời gian trong vũ trụ, các Huấn đạo viên Hoàng gia lợi dụng cái hoàn cảnh cô đơn buồn tẻ không có gì làm kia, đối với các quân nhân sĩ quan cao cấp của Quân viễn chinh, tiến hành một bài giáo dục tràn ngập nhiệt huyết về tình yêu quê hương đất nước, thì có lẽ đội Quân viễn chinh cuối cùng còn sót lại tại ba tinh hệ này, đã sớm hướng về phía Liên Bang mà đầu hàng mất rồi.
- Rừng phong ở cố hương không biết hiện tại đang có hình dáng như thế nào… Thời gian của Liên Bang cùng với Đế Quốc cơ bản cũng không chênh lệch nhau bao nhiêu. Hai hàng cây phong mà ta đích tay trồng trước khi lên đường, có lẽ bây giờ cũng đã lớn lắm rồi…
Lão Tướng quân vươn bàn tay già cỗi có chút nhăn nheo của mình ra, vỗ nhẹ lên trên thân cây phi lao của Liên Bang, trong lòng lại nhớ về những cây phong lá đỏ ở quê nhà, trên khuôn mặt già nua của ông ta chợt hiện lên một tia tình cảm ấm áp nhàn nhạt. Trong lòng ông ta hiểu rất rõ ràng, cả đời này của mình có lẽ cũng không có khả năng quay về cố hương, cũng không có cách nào nhìn lại được phong cảnh rừng phong đỏ rực ở quê nhà. Trừ phi… những gì mà đám ngu xuẩn ở Quân Bộ kia đã từng nói… là chuyện có thật.
- Về thôi!
Lão Tướng quân mang theo tâm trạng cô đơn, quay trở về doanh trại. Trên đường trở về, chợt ông nhìn thấy một con thỏ trắng ở bên đường, bị một nhành cây đóng băng rơi xuống trúng, bị thương không ngừng giãy dụa, trên mặt nở nụ cười, nói:
- Đám động vật của Liên Bang thật sự là rất hạnh phúc. Bọn chúng đã nuôi dưỡng nhiều năm như vậy, hiện tại cũng đã trở thành thức ăn của chúng ta.
Đám lính hậu cần ở phía sau đều nhịn không được, bật cười thành tiếng.
Đế Quốc sớm đã nghiên cứu ra kỹ thuật năng lượng sinh học, sớm đã nắm giữ phương pháp cải tạo tòa băng sơn phía sau căn cứ, tiến hành hấp thụ năng lượng mặt trời chiếu rọi lên mặt băng, dùng để sử dụng cho nhu cầu điện năng bên trong căn cứ.
Phần lớn khả năng vận chuyển mà hạm đội vũ trụ Đế Quốc có năng lực đưa từ quốc thổ đến đây, toàn bộ dùng vào việc vận chuyển vũ khí đạn dược cùng với binh lính ra chiến trường, bằng không nếu chỉ dựa vào khả năng tự sản xuất vũ khí đạn dược của các xưởng quân dụng lâm thời tại chiến trường, tuyệt đối không đủ để thỏa mãn nhu cầu chiến đấu khổng lồ của Quân đội. Cho nên vấn đề lương thực thực phẩm cung ứng ra chiến trường, cũng chỉ là vận chuyển vừa đủ nhu cầu sử dụng thiết yếu nhất mà thôi. Bữa cơm thường ngày của đám quân nhân sĩ quan trong căn cứ, cho dù là cấp bậc nào đi chăng nữa, cũng chỉ là cơm trắng cùng với loại thịt protein tổng hợp hàm lượng dinh dưỡng cao, nhưng mùi vị lại nhạt thếch, rõ ràng không thể khiến cho mọi người thỏa mãn được.
Thế nhưng khiến cho đám Quân viễn chinh Đế Quốc hưng phấn nhất chính là, ở trên cái khỏa tinh cầu kỳ dị này, lại tràn ngập vô số những loại động vật hoang dã. Tuy rằng cũng không có khả năng cung cấp thịt sống cho bữa ăn hằng ngày, thế nhưng thỉnh thoảng tổ chức một bữa ăn ngon, cũng xem như là một chuyện vô cùng vui vẻ.
o0o
Trên đường quay trở về khu căn cứ, Lão Tướng quân An Bố Lý lại gặp được một đội lính tuần tra. Đây là một đội lính tuần tra do ba đầu Robot Nguyệt Thức hợp lại mà thành, thường xuyên di chuyển tuần tra luân phiên trong rừng rậm. Đội lính tuần tra này vừa mới bắt được một gã lính trinh sát của Liên Bang ở trong mảnh rừng cách khu căn cứ không xa.
Ở thời đại chiến tranh điện tử hiện đại hóa như thế này, lính trinh sát cực kỳ hiếm khi được điều động lên chiến trường. Mặc dù đúng là hệ thống Hiến Chương trên toàn bộ Bắc bán cầu của hành tinh 5460 này đã bị phá hủy, nhưng mà Quân đội Liên Bang cũng rất ít khi phát ra những đội quân trinh thám như thế này. Trừ phi là nhận được một số tin tình báo nào đó cực kỳ quan trọng, đám người của Bộ Tham Mưu không dám hoàn toàn tin tưởng vào các thiết bị theo dõi điện tử, mới có thể sẽ phái ra lính trinh sát đi mạo hiểm.
Gã lính trinh sát Liên Bang kia ngũ quan thanh tú, nhìn qua độ tuổi cũng không quá lớn, nhìn thấy bộ quân trang trên người của Tướng quân An Bố Lý, liền nhất thời đoán ra được thân phận của ông ta. Hắn thoáng mở miệng nói nhanh một câu hội thoại, đúng là loại ngôn ngữ Đế Quốc tinh chuẩn nhất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.