Gian Khách

Quyển 2 - Chương 44: Thai gia

Miêu Nị

29/03/2013

Không phải tất cả các câu chuyện đều có một kết cục tốt đẹp, không phải đoạn cuối cùng câu chuyện cổ tích nào, hoàng tử và công chúa cũng mãi mãi sống hạnh phúc bên nhau. Dưới ánh sáng chiếu rọi của hai chùm sáng trắng ở Song Nguyệt Vũ Hội ngày hôm nay, đôi nam nữ nhìn nhau không nói. Bản thân họ cũng không phải là hoàng tử và công chúa, hơn nữa câu chuyện giữa họ còn phức tạp, trời xanh đã cố ý tạo ra những chướng ngại để họ hiểu lầm nhau. Điều quan trọng nhất là, bản thân bọn họ chính là những người không đi cùng trên một quỹ đạo đời người. Họ lúc này, đôi bên đều có những lý tưởng và mục tiêu nhân sinh khác nhau.

- Anh không biết khiêu vũ.

Hứa Nhạc sau khi im lặng, nhìn đôi vai trần mịn màng của Trương Tiểu Manh ngoài bộ lễ phục, nhìn chiếc xương đòn lộ ra đáng yêu dưới cổ cô gái, bỗng nhớ tới ba chữ Tỏa Thanh Thu, nói:

- Anh không biết bí mật của em, nếu em tiếp cận Thai Chi Nguyên có mục đích quan trọng và cần thiết nào, có lẽ anh có thể giúp em chuyển lời.

- Em cũng không biết khiêu vũ.

Đôi tay buông thõng hai bên người của Trương Tiểu Manh nắm chặt lại, giọng nói nhạt đi:

- Hơn nữa nếu cùng em khiêu vũ, anh sẽ có phiền phức lớn.

Hứa Nhạc ngẩng đầu nhìn thẳng vào đôi mắt cô, bình đạm nói:

- Giống như câu nói bên ngoài lớp học hôm ấy, anh luôn cảm thấy em thích anh, nếu như là vậy, tại sao không thểở bên nhau?

- Em có cái bất đắc dĩ của em.

Trương Tiểu Manh khẽ ngẩng đầu, sự không cam lòng và nét quật cường trên khuôn mặt hiện ra:

- Em cũng không ngờ chuyện lại phát triển đến như ngày hôm nay, lúc này trong lòng em rất loạn. Lúc này nói gì với anh, yêu cầu gì với anh… Có lẽ sẽ khiến em cảm thấy em đang lợi dụng anh, mà em thì không thích cảm giác này.

Hứa Nhạc không hiểu câu nói này, trong lòng lại tự nhiên cảm thấy nặng nề, lát sau nói:

- Lúc nào, khi em muốn nói bí mật của mình cho anh, hãy liên lạc với anh. Anh lúc nào cũng có thời gian.

Trương Tiểu Manh hơi cúi người xuống, thi lễ với hắn, khẽ nói:

- Có lẽ không có ngày đó… Xin lỗi.

- Mấy ngày nay em đã nói quá nhiều câu xin lỗi.

Đôi mắt của Hứa Nhạc có chút lửa giận, nheo lại, nói:

- Anh không thích nghe.

- Được rồi.

Trương Tiểu Manh bỗng ngẩng mặt lên cười, trông vô cùng đáng yêu, lại chớp mắt với hắn, nói:

- Nếu như đều không biết khiêu vũ, vậy thì em đi trước đây.

Cứ trong bộ dạng ngây thơ trong sáng như vậy, Hứa Nhạc lại nhìn thấy sự khó chịu trong lòng cô, tâm trạng hắn theo đó nặng trĩu, trơ mắt nhìn theo Trương Tiểu Manh xoay phắt người, bước ra cổng hội trường.

Bên trong hội trường lại có tiếng ồ lên, ánh mắt của mọi người nhìn theo bước đi rời khỏi đó của Trương Tiểu Manh, chùm sáng không biết chuyện kia cũng theo bước Trương Tiểu Manh rời khỏi. Mọi người vốn cho rằng đây sẽ là một câu chuyện lãng mạn được ghi lại nhiều năm sau trong Song Nguyệt Vũ Hội của Đại học Lê Hoa, nhưng chẳng ai ngờ tới, nhân vật chính của câu chuyện lại bỏ đi trong lặng im như vậy.

Nhìn cô gái màu áo xanh bước xa dần theo chùm sáng, những người nhìn thấy cảnh này, đều cảm thấy mình đang được xem một vở kịch trong Đại kịch viện Ca Đặc của thủ đô. Trong lòng tự nhiên nảy sinh một sự sầu bi không nói được bằng lời. Hứa Nhạc lặng lẽ nhìn bóng dáng của Trương Tiểu Manh biến mất, cũng xoay người rất dứt khoát đi về hướng ngược lại với đối phương.

Chùm sáng trên đỉnh đầu hắn vẫn chụp theo người hắn, di động theo bóng ảnh cô đơn trơ trọi của hắn. Nếu như nói chùm sáng vừa rồi vô cùng lãng mạn, thì chùm sáng lúc này lại hiện ra vô cùng nhức mắt, tâm trạng của Hứa Nhạc ủ dột nặng nề, ngẩng đầu nhìn ánh sáng đèn trên đỉnh đầu, chợt nói:



- Không phải đang quay bi kịch đâu, còn làm không khí gì nữa!

Cảm xúc trong câu nói này không hợp với hắn lúc này, có một sự tức giận ẩn hàm trong sự điềm đạm ấy. Chùm sáng dường như cảm thấy sợ hãi, lập tức biến mất. Cả đại sảnh lại chìm vào bóng tối. Chỉ có ánh sáng của vầng trăng tròn trên đỉnh đầu không biết cách xa bao nhiêu vạn lý, đang chiếu rọi xuống đây.

Ánh đèn lần nữa lại bật lên. Khúc nhạc khiêu vũ êm dịu lại vang lên, Song Nguyệt Vũ Hội của Đại học Lê Hoa lại tiếp tục, người phục vụ lại mang rượu và thức ăn kính cẩn đi qua. Nhưng không khí trong phòng lại có chút gượng gạo, không thể trở lại trong cảm xúc hạnh phúc náo nhiệt lúc ban đầu.

Có một số người đã đi. Trương Tiểu Manh cô đơn bước đi. Trâu Úc nét mắt bi ai cũng đã đi, ngay cả đám con em nhà thế gia đến từ thủ đô cũng ảm đạm rời khỏi vũ hội. Trong mắt họ, hành động của người thừa kế Thai Gia ngày hôm nay, là một vở kịch gây rối chính cống. Đương nhiên, đối phương có tư cách này, chỉ là tâm trạng của họ không tốt, đặc biệt là liên tưởng đến cuộc tao ngộ sau khi đến Lâm Hải. Trước khi họ bước đi, vẫn lạnh lùng nhìn theo bóng Hứa Nhạc vài lần.

Cuộc sống vẫn phải tiếp tục, đặc biệt là với những người trẻ tuổi bình thường ở Liên Bang mà nói, vở kịch tâm điểm của vũ hội không có một kết cục viên mãn, nhưng tình yêu của họ vẫn được nhen nhóm dưới ánh trăng, theo tiếng nhạc du dương, không khí dần dần sống lại, không ít các cặp đôi bước vào sân nhảy, bắt đầu nhịp nhàng khiêu vũ.

Thi Thanh Hải vừa rồi biến mất trong chốc lát, đã trở về vị trí của mình, điềm tĩnh nhìn Hứa Nhạc đang tiến về phía mình, dùng giọng nói nhỏ nhất nói:

- Mười hai đặc công của Cục Đặc Cần đang ở bên ngoài, người trong lầu hai có lẽ là bảo vệ của Thai Gia.

Người trung niên bên cạnh hắn nhìn theo Hứa Nhạc càng lúc càng đến gần, mỉm cười. Vị gián điệp đầu sỏ của quân Phiến loạn này rất tin tưởng năng lực làm việc của lão ưng, hoàn toàn không quan tâm lắm đến an toàn của bản thân, ngược lại còn chuyển chủ đề:

- Tự nhiên nghĩ tới, nếu như Trâu Úc bị khuất phục trước sự uy hiếp của cậu, nếu không phải bỗng dưng có cảnh này, liệu có lẽ nào Trương Tiểu Manh sẽ lên lầu hai?

- Tôi không quen đánh giá năng lực của những người nghiệp dư.

Thi Thanh Hải nhìn thẳng vào đối phương, thần tình rất bình thản.

- Không, tôi rất tán thưởng sự sắp xếp của đồng chí Mạch Đức Lâm.

Người trung niên mỉm cười nói:

- Càng là người nghiệp dư, càng dễ thành công… Những người chuyên nghiệp giống như cậu, thật ra càng lúc càng khó trà trộn rồi.

Thi Thanh Hải nhướng mày lên, không trả lời, vỗ vào vai Hứa Nhạc trước mặt, tỏ ý an ủi bạn của mình. Người trung niên nhìn Hứa Nhạc cười.

Đúng lúc này, một người phục vụ đến trước mặt của ba người, vô cùng lịch sự mời Hứa Nhạc. Hứa Nhạc kinh ngạc nhìn người trung niên bên cạnh mình, hỏi:

- Thúc thúc, ông lên đây từ lúc nào?

Người phục vụ vẫn giữ được vẻ lịch sự bình tĩnh. Hắn chỉ thay mặt cho thiếu gia hắn mời, còn về người trung niên có khuôn mặt khó nhìn kia sao có thể lên đây, thì cần sự quản lý của Bộ Bảo An, không ở trong phạm vi làm việc của hắn.

Người trung niên cười nói:

- Cũng không có ai cản ta… Hơn nữa, vừa rồi cậu không phải đã hứa với ta. Chỉ cần cậu lên được lầu hai, sẽ mang theo ta sao?

Lời này rõ ràng không thực, nhìn bề ngoài, Song Nguyệt Vũ Hội dường như giới bị đã lỏng lẻo hơn, nhưng trên thực tế là từ lầu một lên lầu hai, không biết phải qua bao nhiêu trạm giám sát. Tuy có Hứa Nhạc yểm hộ, nhưng năng lực của người trung niên này quả thực vẫn thật đáng sợ.

Cửa phòng đúng lúc này mở ra, Hứa Nhạc nhạt nhẽo nhún vai. Dưới sự dẫn đường của người phục vụ, hắn cùng vị thúc thúc kỳ quái bên cạnh mình đi vào trong. Đây là một gian phòng cực lớn, trên đất trải đầy thảm lông. Cách bài trí nội thất xung quanh theo xu hướng hoài cổ, không nhìn thấy những vật mang phong cách điện tử hiện đại. Một tấm rèm, một ngọn đèn, đều hiện ra vô cùng nho nhã.

Ở phía sâu nhất trong căn phòng, trên một sô pha cực lớn, một người trẻ tuổi sắc mặt nhợt nhạt đang ngồi đó. Hoặc gọi hắn là thiếu niên có lẽ sẽ hợp hơn. Bởi vì mỗi lần Hứa Nhạc nhìn thấy hắn, luôn cảm thấy cơ thể hắn vô cùng yếu ớt, vóc người gầy gò.

- Cảm ơn…

Bỗng nhiên biết được thân phận thực của thiếu niên trước mặt, tuy vẫn còn xa với thân phận thực sự nhất của hắn, nhưng Hứa Nhạc vẫn cảm thấy giống như có một cánh cửa đóng chặt giữa mình và Thai Chi Nguyên, nhất thời hắn không thể quen, giọng nói chua chát:

- Tôi không ngờ anh lại mang đến cho tôi một bất ngờ như vậy.



Thai Chi Nguyên rõ ràng đã đoán được phản ứng của Hứa Nhạc khi gặp mình, hắn mỉm cười, chỉ vào một chiếc ghế bên cạnh mình, nói:

- Ngồi đi. Không cần phải câu nệ.

Thật kỳ lạ, giọng điệu này giống như là giọng điệu của một thượng cấp nói chuyện với thuộc hạ, nhưng khi Thai Chi Nguyên nói ra, lại có vẻ rất tự nhiên. Hứa Nhạc cau mày lại, có chút không quen, cũng cảm thấy không thoải mái, nhưng vẫn ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh sô pha.

Không khí trong gian phòng hơi trầm mặc, hai người dường như đều không biết nên nói về đề tài nào, dù gì đại bộ phận thời gian nói chuyện của họ lúc trước đều thông qua giấy và máy bộ đàm. Cho dù sau lần gặp mặt cuối cùng, đã có thể nói chuyện như những người bình thường, nhưng thời gian không nhiêu. Hứa Nhạc không biết quỹ Cơ Kim Hội là cái gì, càng không biết Thai Gia trong Liên Bang đại diện cho cái gì, hắn không biết lịch sử của Thai Gia, nhưng luôn cảm thấy Thai Chi Nguyên ở sô pha lúc này và Thai Chi Nguyên lúc mình quen trong đêm lúc bình thường, là hai người khác nhau.

Thai Chi Nguyên của buổi tối là một thiếu niên bình thường có chút kiêu ngạo, có chút lạnh lùng, có chút vô vị, còn Thai Chi Nguyên của lúc này, lại giống như một quái vật có một khí thế trời sinh nào đó.

Chính trong khoảng trầm mặc này, khác biệt duy nhất chính là vị trung niên theo Hứa Nhạc bước vào phòng. Người trung niên chắp hai tay sau lưng, giống như một du khách, hứng chí nhìn ngắm cách bố trí trong gian phòng, dường như không muốn tham gia vào cuộc đàm thoại này.

Cận quản gia vẫn luôn lặng lẽ đứng bên cạnh sô pha, lại dùng một nhãn thần phức tạp dõi theo người trung niên, bỗng nhiên mở miệng nói:

- Sinh viên Hứa, vị này là ai?

Hứa Nhạc sững người, ngại ngùng cười, giới thiệu với Thai Chi Nguyên và Cận quản gia đã gặp một lần này:

- Đây là thúc thúc của bạn tôi, vừa rồi muốn tôi đưa đi dạo ở lầu hai. Lúc đó tôi không biết các người ở trên lầu, nên tiện miệng đồng ý, không ngờ ông ấy lại thật muốn theo lên đây.

- Anh không biết, không có nghĩa là tất cả mọi người đều không biết.

Thai Chi Nguyên nhìn người trung niên một cái, mỉm cười nói:

- Ngài muốn ngồi xuống nói vài câu không?

- Các người nói đi, các người nói đi, ta không vội.

Nhân vật thứ hai trong quân Phiến loạn, hoàn toàn không cảm thấy mình đang rơi vào hiểm cảnh, miệng cười xua tay nói.

Điều nói ra thấy kỳ lạ là, hắn vừa nói như vậy, Thai Chi Nguyên lại thật sự không quan tâm đến hắn nữa, mặc cho người trung niên đi lại khắp nơi trong phòng của mình. Hắn xoay đầu, nhu hòa nhìn Hứa Nhạc cười nói:

- Làm quen lại từ đầu đi, Hứa Nhạc. Tôi là Thai Chi Nguyên.

Không khí trong phòng cuối cùng cũng đã dễ thở hơn, Hứa Nhạc cười nói:

- Đương nhiên tôi biết, tôi cũng đoán ra trong nhà anh chắc chắn rất có tiền, nhưng không ngờ lại đến mức này… Tôi đã nghe nói qua quỹ Cơ Kim Hội.

- Nhưng tôi nghĩ, chắc chắn anh không biết thân phận thực sự của tôi.

Thai Chi Nguyên bình thản nhìn hắn nói:

- Quỹ Cơ Kim Hội chỉ là thứ để cho người bình thường nhìn thấy… Gia tộc chúng tôi và những gia tộc có tiền thừa thãi khác góp vào. Mọi người của Liên Bang có một cách nói, gọi là Thất Đại Gia Tộc gì đó… Tôi nghĩ chắc anh đã từng nghe nói.

Hứa Nhạc kinh ngạc nghe câu nói này, bỗng nhớ tới rất lâu trước đây hắn đã cảm thấy họ Thai có chút quen tai, nhưng không thể tưởng tượng được, hắn hỏi:

- Là Thai Gia… mà tổ tiên đã từng làm Hoàng Đế?

- Không có mấy người còn nhớ những chuyện của mấy vạn năm trước đâu, xem ra kiến thức lịch sử của anh không tồi…

Thai Chi Nguyên cười nói.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Gian Khách

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook