Quyển 3 - Chương 47: Tiệc rượu (1)
Miêu Nị
29/03/2013
Trong lúc tâm trạng hai người đều cực kỳ cảm khái với những suy nghĩ khác nhau, buổi tiệc rượu từ thiện đã theo trình tự đặt sẵn trước của mình, bắt đầu tiến hành chương trình bán đấu giá từ thiện.
Bên trong đại sảnh này của Hội sở Lưu Phong Pha vị trí ngồi cũng đã được đặc biệt sắp xếp cẩn thận theo chức phận từng người. Vòng ngoài cùng mà hai người bọn họ đang ngồi chính là khu vực những người có địa vị thấp nhất, cho nên yêu cầu xử sự mới không quá mức nghiêm khắc như thế. Những khách quý ngồi ở khu vực như thế này tự nhiên cũng không phải là những đại nhân vật có địa vị quan trọng gì.
Mặc dù là như vậy, nhưng hiện tại các khách quý ngồi xung quanh bàn của Hứa Nhạc vẫn như cũ là các nhân sĩ nổi tiếng đến từ các địa phương như Nam Khoa Châu, Đạt Tây Châu, Cảng Đô... Càng quan trọng hơn chính là những vật phẩm đem ra bán đấu giá, kẻ dành phần lớn cơ hội để mua, chân chính là kẻ đốt tiền trong buổi dạ tiệc này, cũng chính là những kẻ xuất thân từ những nơi xa xôi hẻo lánh này. Đại khái là bởi vì những người này đều là kẻ có tiền, có địa vị, thế nhưng vẫn luôn thiếu một cơ hội có thể gia nhập vào trong tầng lớp trung tâm quyền lực của Chính phủ Liên Bang, cho nên đành phải sưu tập những vật phẩm của tầng lớp đó, để thỏa mãn cái hư vinh của mình.
Vật phẩm có giá bán cao nhất đưa ra trong buổi bán đấu giá lần này chính là hai kiện vật phẩm, phân biệt là một cái áo khoác của Tổng Thống Mạt Bố Nhĩ mà ngài mặc trong lần xuất hiện tại Thanh Long Sơn năm rồi cùng với khẩu súng tùy thân của Lãnh tụ Nam Thủy.
Cái áo khoác màu sẫm kia năm rồi đã từng đi theo Tổng Thống tiên sinh, đáp chiếc máy bay quân dụng cá nhân cũ xưa, trong một đêm nào đó đầu năm mới, bay thẳng đến sân bay quân dụng tại Thanh Long Sơn, tận mắt chứng kiến cái hiệp ước Đại hòa giải Liên Bang ra đời. Việc xuất hiện của nó trong ngày hôm nay, tại một buổi dạ tiệc có ý nghĩa lịch sử cực kỳ sâu sắc như thế này cũng phá lệ phù hợp với chủ đề của buổi tiệc rượu hôm nay. Cho nên khẩu súng ngắn tùy thân của Lãnh tụ Nam Thủy đưa ra bán đấu giá, lại cũng bao hàm trong đó ý nghĩa tượng trưng cực kỳ phong phú. Ngay cả khẩu súng tùy thân của lĩnh tụ Phiến Quân cũng đã giao ra, chuyện này đại biểu cho cái gì...
Trong đại sảnh không ngừng vang lên từng tràng vỗ tay nhiệt tình mà chân thành của mọi người.
Ngay sau buổi bán đấu giá kết thúc là một loạt các nghi thức trao giải thưởng danh dự. Tiểu tổ điều tra đặc biệt của Bộ Tư Pháp cùng với Ban biên tập của tờ Nhật báo Đặc khu Thủ Đô, đều nhận được huy hiệu danh dự đặc thù của Liên Bang. Nhìn về phía vị Chánh Thanh tra Tiêu Văn Tình vẻ mặt kích động không nói nên lời, Tổng Biên Tập Bob vẻ mặt bình tĩnh, Phóng viên Ngũ Đức hành động vẫn còn không tiện lần lượt lên bắt tay Tổng Thống Mạt Bố Nhĩ và nhận huy hiệu danh dự, toàn trường thoáng im lặng một lúc, sau đó lại là một tràng vỗ tay cực kỳ nhiệt liệt.
Mọi người đều biết rõ nghi thức trao giải thưởng danh dự này đại biểu cho cái gì. Những người lần này được lên bục nhận thưởng đều là những người đã kiên định tiến hành thúc động việc điều tra chuyên án Mạch Đức Lâm đến tận cùng. Đúng chính là vì căn cứ vào sự cố gắng không ngừng nghỉ của bọn họ, cho nên Liên Bang mới có thể tại hơn hai mươi ngày trước đây, cuối cùng cũng đã có thể đem vị Nghị Viên Mạch Đức Lâm đã quá cố kia đóng đinh lên cây cột tội lỗi của lịch sử Liên Bang.
Mà ở trong một buổi tiệc rượu vô cùng ý nghĩa như thế này mà tiến hành khen ngợi, không cần phải nói cũng có thể hiểu được rằng Chính phủ Liên Bang cùng với Phiến Quân Thanh Long Sơn đã có cùng một sự nhận thức cùng với hiểu biết thấu tình đạt lý đối với chuyện này. Thậm chí cũng còn có khả năng chính là bởi vì chuyện này, cho nên hiệp nghị hòa bình của song phương mới có thể được ký kết một cách thuận lợi như thế.
Hứa Nhạc và Thi Thanh Hải liếc mắt nhìn nhau, nhìn thấy vị Chánh thanh tra Tiêu Văn Tình cùng với hai vị đại nhân vật lão thành của giới truyền thông kia, còn thật sự vỗ tay một cách nhiệt liệt hơn bình thường. Kỳ thật so với mấy người ở trên bục danh dự kia, hai người bọn họ có lẽ càng đáng lên nhận lĩnh thưởng hơn rất nhiều, đáng được tắm mình trong ánh mắt nhiệt tình cùng với tiếng vỗ tay chân thành kia. Chỉ là tên của bọn họ cũng không có khả năng được xướng lên trước mặt bàn dân thiên hạ được, bởi vì chuyện mà bọn họ đã làm vĩnh viễn cũng không bao giờ được đưa ra một cách quang minh chính đại, chỉ có thế ở trong bóng đêm âm thầm tự thưởng thức vinh quang của mình mà thôi.
- Ta càng ngày càng thích vị Tổng Thống của chúng ta hơn...
Thi Thanh Hải vừa không ngừng vỗ tay nhiệt liệt, vừa mỉm cười nói.
Nghe thấy câu xưng hô quen thuộc đó, Hứa Nhạc cũng mim cười trả lời:
- Ta cũng thật sự thích hắn.
Thời gian trong quân ngũ của Tổng Thống Mạt Bố Nhĩ quả thật cũng mờ nhạt, không có sự kiện đáng chú ý nào, cũng chỉ là một quan chức Pháp vụ trong Quân đội mà thôi, chỉ là trong quá trình Tổng tuyển cử ông ta mới có một sự kiện duy nhất chính là đã đạt thành hiệp nghị Đại hòa giải Liên Bang mà thôi. Có thể thành công thắng lợi trên con đường tuyển cử Tổng Thống, phần lớn nguyên nhân cũng chính là nhờ vào tin tức sự kiện có lực bùng nổ mãnh liệt đó. Nhưng mà vị Tổng Thống có sắc mặt ngâm đen này, sau khi đạt được ý nguyện của mình, vẫn như trước kiên trì sảng khoái xúc tiến lời hứa hẹn năm xưa của mình, thậm chí không tiếc việc xúc phạm đến lợi ích của một giai tầng cao cấp nào đó trong Liên Bang, cũng muốn đem sự kiện chuyên án Mạch Đức Lâm điều tra cho đến tận cùng, đưa ra một lời giao phó rõ ràng minh bạch cho rất nhiều người nào đó... Thậm chí bao gồm cả Hứa Nhạc và Thi Thanh Hải ở trong đó nữa. Loại phẩm chất cứng cỏi kiên nghị trong sáng như thế này đã từ rất lâu rồi không gặp qua trên người những chính trị gia.
Trong buổi tiệc rượu tự nhiên cũng sẽ không thể luôn luôn ngồi không. Sau khi các hoạt động nửa trước của buổi tiệc rượu đã hoàn thành xong, các nhân viên phục vụ trong Hội sở Lưu Phong Pha đã nhanh chóng dọn dẹp sạch sẽ hội trường lớn giữa đại sảnh, biến không gian chính giữa đại sảnh thành một sàn nhảy lớn. Vô số các đại nhân vật trang phục rực rỡ bắt đầu tụ tập lại trò chuyện vui vẻ với nhau. Tổng Thống Mạt Bố Nhĩ sớm đã vì lý do công vụ bận bịu mà rời khỏi buổi tiệc, ủy Viên Trưởng Kim Cơ Phạm cùng với vị công tử của Lãnh tụ Nam Thủy đến từ Thanh Long Sơn kia, tự nhiên trở thành tiêu điểm chú ý của tất cả mọi người còn lại.
Cũng không ai biết được sau tiến trình Đại hòa giải Liên Bang này hoàn tất, bên phía Phiến Quân Thanh Long Sơn sẽ sử dụng phương thức như thế nào để tiến nhập vào hệ thống Liên Bang, vận mệnh chính trị của bọn họ sẽ có những biến hóa đặc sắc như thế nào, thậm chí cũng không có ai dám xác nhận chuyện đội quân du kích trên núi kia đến tột cùng là có thể nào phát triển lớn mạnh, đủ để trở thành một lực lượng chính trị chính thức hay không. Nhưng mà bất luận là các chính khách hay là thương nhân, vẫn ở trong tình trạng hỗn loạn chưa biết rõ ràng như thế này, trước tiên thể hiện ra sự thân thiết cùng với thiện ý hợp tác của mình.
Chương 047: Tiệc rượu (2)
Thi Thanh Hải tay xách theo một bình rượu Hồng Tửu, cùng với Hứa Nhạc hai người đứng dựa vào vách tường, vừa uống rượu vừa vô vị ngắm nhìn những diễn biến tại buổi tiệc rượu. Đột nhiên hắn phát hiện cách đó không xa có một gã bồi bàn đặc biệt ra dấu âm thầm với hắn, nên thoáng nhíu mày, quay sang nói với Hứa Nhạc mấy câu gì đó, sau đó đi theo gã bồi bàn kia.
Sau khi Thi công tử bỏ đi, Hứa Nhạc một mình đứng dựa vào vách tường, thoáng cúi đầu, có chút nhàm chán quan sát bình rượu Hồng Tửu, trong lòng thầm nghĩ không biết mình có nên rời khỏi đây hay không. Bộ Quốc Phòng vì cái gì lại hạ mệnh lệnh yêu cầu mình phải tham gia buổi tiệc rượu này, đến tột cùng là ai muốn gặp mình đây chứ?
Hắn cũng không phải là một người thích uống rượu một mình, cũng không có hứng thú muốn ngồi một mình cạnh bức tường này mà đợi thời gian trôi qua. Những bức tường trong đại sảnh Hội sở Lưu Phong Pha mặc dù xinh đẹp rung động lòng người, thế nhưng cũng không có cách nào tập trung nghiên cứu trong một thời gian dài cả. Nhất là khi nhìn thấy cảnh người con gái mặt bộ lễ phục màu lam nhạt cùng với khuôn mặt kiêu ngạo không hề che dấu của vị công tử lãnh tụ đang đứng trong vòng vây của mọi người kia, tâm tình trong lòng của hắn liền có chút phức tạp. Hắn tiện tay đặt bình rượu Hồng Tửu xuống dưới chân, lững thững bước ra khỏi đại sảnh, đi tới một cái ban công ở bên cạnh.
Từng trận gió nhẹ nhàng khoang khoái của đêm thu thổi quét đến, thế nhưng lại mang theo chút cảm giác lành lạnh. Hứa Nhạc đặt hai tay lên lan can bằng đá bạch ngọc, phóng tầm mắt nhìn về phía phong cảnh núi rừng xa xa, cùng với bầu trời đầy sao bên trên, rồi lại đến Quảng trường Hiến Chương ngay đối diện với Hội sở Lưu Phong Pha này. Khi ánh mắt của hắn lướt đến bức tượng tiểu tổ năm người vô tri vô giác đứng bao nhiêu năm giữa quảng trường, đột nhiên lại nghe được thanh âm bước chân mang theo chút cảm giác do dự từ phía sau truyền đến.
Hắn xoay người nhìn lại, phát hiện chính là cô gái mặc bộ lễ phục màu lam nhạt mộc mạc kia, Trương Tiểu Manh. Sau khi trầm mặc một lát, hắn cất lời trước:
- Đã lâu không gặp rồi.
- Năm rồi trước tòa nhà Nghị Viện...
Trương Tiểu Manh mang theo một tia bất an cùng với khẩn trương nhìn hắn. Các ngón tay đang cầm nhẹ ly rượu trên tay nàng thoáng có chút trắng bệch. Cô ta khẽ đưa tay đẩy nhẹ mấy sợi tóc vương trên trán mình, nhẹ nhàng bước thêm mấy bước, tiến đến bên cạnh Hứa Nhạc.
Trong các tình huống bạn bè xưa bất ngờ gặp lại, những thanh niên nam nữ trẻ tuổi bình thường cũng sẽ rất khó tìm ra được đề tài nói chuyện nào đó để phá vỡ sự trầm mặc. Có lẽ một số người sẽ chọn thời tiết hay là ánh trăng để mà nói chuyện, nhưng mà Hứa Nhạc thì không.
Hắn chỉ là bình tĩnh nhìn chằm chằm vào khuôn mặt thanh lệ xinh đẹp quan thuộc, đã từng khiến cho hắn vô cùng vui vẻ, cũng có vô cùng đau thương, cũng từng có lừa dối này, nói thẳng vào vấn đề:
- Lúc trước ở trên gác chuông Lâm Hải Châu, em đã từng nói qua với tôi, em kiên trì đi theo niềm tin của em, cho nên em mới từ bỏ tình cảm cùng với sự chân thành của tôi. Nếu như Kiều Trì Tạp Lâm phát hiện ra lúc này các người lại xuất hiện chính trong nhà của Thất Đại Gia Tộc Liên Bang, hắn có thể nào phẫn nộ từ trong lòng đất nhảy ra, chửi đổng lên một trận hay không?
Hắn cũng không hỏi vì sao nàng lại lừa gạt hắn, cũng không kể lể chuyện hắn đã từng vì nàng mà báo thù, lại cũng không nói những chuyện mà mình đã từng làm, chỉ là đơn giản hỏi một câu bình thường như thế thôi. Thế nhưng mà chính một câu bình thường như thế, lại không chút nào che dấu đi sự khắc sâu mãnh liệt trong lòng đối với những sự kiện đã diễn ra.
- Đêm cuối thu thường rất lạnh. Em mặc một bộ lễ phục đơn bạc như thế, đứng ở trên ban công này cũng không cần phải sợ lạnh lẽo... Bởi vì bên trong cái Hội sở này của Thai Gia, đã sử dụng hệ thống tạo gió nhân tạo cực kỳ xa xỉ...
Hứa Nhạc khẽ huơ tay mấy cái trong không trung, nói một cách trào phúng:
- Ngay cả trên ban công cũng có gió nhân tạo mát mẻ, nghĩ lại cuộc sống trong Thanh Long Sơn, có phải là cũng rất khác biệt với nơi này phải không?
Trương Tiểu Manh thoáng cúi đầu xuống, che dấu đi vẻ ướt át trên mắt mình. Cô ta đi ra cái ban công này, chính là muốn nói với Hứa Nhạc những lời gì đó khác với những lời này. Nhưng mà hình như là Hứa Nhạc cũng không muốn để cho nàng có cơ hội mở miệng giải thích. Nàng khẽ vươn tay nắm chặt vạt áo bộ lễ phục của mình, cũng không thể hiện ra vẻ mặt xinh đẹp bình tĩnh mà nàng từng thể hiện trên màn ảnh của Đài Truyền Hình Liên Bang trước đây, ngược lại càng giống với vẻ mặt cố tình già dặn của mình. Trên thực tế nhìn càng giống như một cô gái khờ khạo ngốc nghếch hơn.
- Anh cũng nên hiểu rõ ràng sự thật cũng không phải như thế này. Sự xâm lược của Đế Quốc sắp xảy ra...
Nàng thoáng nhẹ giọng giải thích, cũng không biết là muốn giải thích cho Phiến Quân Thanh Long Sơn hay là muốn giải thích cho sự lựa chọn của mình.
- Không đúng! Là do Thanh Long Sơn sắp sửa không duy trì nổi nữa, cho nên mới lựa chọn biện pháp hòa giải.
Hứa Nhạc nhìn chằm chằm vào ánh mắt của nàng, có chút căm tức nói:
- Đừng nên quên, chuyện này tôi vốn là theo dõi ngay từ ban đầu. Tôi so với bất cứ người nào cũng hiểu biết rõ ràng hơn.
- Mà cho dù những lời em nói đều là sự thật thì như thế nào chứ?
Hứa Nhạc nhìn chằm chằm vào cô gái mà mình từng yêu thương, thoáng nheo mắt lại, mang theo một tia trào phúng trầm giọng nói:
- Vì niềm tin, lý tưởng của mình mà từ bỏ tình yêu. Vì lợi ích to lớn của toàn bộ xã hội nhân loại mà có thể từ bỏ đi tín ngưỡng của mình. Như vậy đến tột cùng là cái gì mới có thể không từ bỏ được cơ chứ?
Hứa Nhạc ngẩng đầu lên, tiếp tục lạnh giọng nói:
- Tín ngưỡng yêu cầu em phải đi tìm Thai Chi Nguyên, em liền chạy đi tìm. Tín ngưỡng yêu cầu em phải làm bạn gái của con trai Lãnh tụ Nam Thủy, em liền làm bạn gái... Trước kia tín ngưỡng của em là Mạch Đức Lâm, hiện tại tín ngưỡng của em là Thanh Long Sơn... Bản thân em đến tột cùng có hiểu rõ ràng là tín ngưỡng nói đến cùng là cái gì hay không?
Mỗi một câu nói đều như khắc sâu vào trong tim của Trương Tiểu Manh. Cô ngẩng đầu lên nhìn khuôn mặt của gã nam nhân mà cô chưa từng quên này, kinh ngạc không nói nên lời, cũng không hề giải thích, không hề phẫn nộ. Cô mím chặt môi lại, nở nụ cười, hai dòng nước mắt trong suốt cứ như vậy theo nụ cười trên mặt mà chảy dài xuống hai bên
Nàng so với bất cứ người nào khác cũng hiểu rõ ràng hơn Hứa Nhạc là một gã nam nhân luôn luôn ấm áp, thân thiết và đôn hậu. Một khi hắn đã nói ra những lời nói chua ngoa đến như vậy, chứng tỏ là bản thân mình đã để lại trong lòng hắn một vết thương nặng nề, những thương tổn mãnh liệt.
Đúng vào lúc này, cánh cửa dẫn ra cái ban công lại bị người khác đẩy ra.
Bên trong đại sảnh này của Hội sở Lưu Phong Pha vị trí ngồi cũng đã được đặc biệt sắp xếp cẩn thận theo chức phận từng người. Vòng ngoài cùng mà hai người bọn họ đang ngồi chính là khu vực những người có địa vị thấp nhất, cho nên yêu cầu xử sự mới không quá mức nghiêm khắc như thế. Những khách quý ngồi ở khu vực như thế này tự nhiên cũng không phải là những đại nhân vật có địa vị quan trọng gì.
Mặc dù là như vậy, nhưng hiện tại các khách quý ngồi xung quanh bàn của Hứa Nhạc vẫn như cũ là các nhân sĩ nổi tiếng đến từ các địa phương như Nam Khoa Châu, Đạt Tây Châu, Cảng Đô... Càng quan trọng hơn chính là những vật phẩm đem ra bán đấu giá, kẻ dành phần lớn cơ hội để mua, chân chính là kẻ đốt tiền trong buổi dạ tiệc này, cũng chính là những kẻ xuất thân từ những nơi xa xôi hẻo lánh này. Đại khái là bởi vì những người này đều là kẻ có tiền, có địa vị, thế nhưng vẫn luôn thiếu một cơ hội có thể gia nhập vào trong tầng lớp trung tâm quyền lực của Chính phủ Liên Bang, cho nên đành phải sưu tập những vật phẩm của tầng lớp đó, để thỏa mãn cái hư vinh của mình.
Vật phẩm có giá bán cao nhất đưa ra trong buổi bán đấu giá lần này chính là hai kiện vật phẩm, phân biệt là một cái áo khoác của Tổng Thống Mạt Bố Nhĩ mà ngài mặc trong lần xuất hiện tại Thanh Long Sơn năm rồi cùng với khẩu súng tùy thân của Lãnh tụ Nam Thủy.
Cái áo khoác màu sẫm kia năm rồi đã từng đi theo Tổng Thống tiên sinh, đáp chiếc máy bay quân dụng cá nhân cũ xưa, trong một đêm nào đó đầu năm mới, bay thẳng đến sân bay quân dụng tại Thanh Long Sơn, tận mắt chứng kiến cái hiệp ước Đại hòa giải Liên Bang ra đời. Việc xuất hiện của nó trong ngày hôm nay, tại một buổi dạ tiệc có ý nghĩa lịch sử cực kỳ sâu sắc như thế này cũng phá lệ phù hợp với chủ đề của buổi tiệc rượu hôm nay. Cho nên khẩu súng ngắn tùy thân của Lãnh tụ Nam Thủy đưa ra bán đấu giá, lại cũng bao hàm trong đó ý nghĩa tượng trưng cực kỳ phong phú. Ngay cả khẩu súng tùy thân của lĩnh tụ Phiến Quân cũng đã giao ra, chuyện này đại biểu cho cái gì...
Trong đại sảnh không ngừng vang lên từng tràng vỗ tay nhiệt tình mà chân thành của mọi người.
Ngay sau buổi bán đấu giá kết thúc là một loạt các nghi thức trao giải thưởng danh dự. Tiểu tổ điều tra đặc biệt của Bộ Tư Pháp cùng với Ban biên tập của tờ Nhật báo Đặc khu Thủ Đô, đều nhận được huy hiệu danh dự đặc thù của Liên Bang. Nhìn về phía vị Chánh Thanh tra Tiêu Văn Tình vẻ mặt kích động không nói nên lời, Tổng Biên Tập Bob vẻ mặt bình tĩnh, Phóng viên Ngũ Đức hành động vẫn còn không tiện lần lượt lên bắt tay Tổng Thống Mạt Bố Nhĩ và nhận huy hiệu danh dự, toàn trường thoáng im lặng một lúc, sau đó lại là một tràng vỗ tay cực kỳ nhiệt liệt.
Mọi người đều biết rõ nghi thức trao giải thưởng danh dự này đại biểu cho cái gì. Những người lần này được lên bục nhận thưởng đều là những người đã kiên định tiến hành thúc động việc điều tra chuyên án Mạch Đức Lâm đến tận cùng. Đúng chính là vì căn cứ vào sự cố gắng không ngừng nghỉ của bọn họ, cho nên Liên Bang mới có thể tại hơn hai mươi ngày trước đây, cuối cùng cũng đã có thể đem vị Nghị Viên Mạch Đức Lâm đã quá cố kia đóng đinh lên cây cột tội lỗi của lịch sử Liên Bang.
Mà ở trong một buổi tiệc rượu vô cùng ý nghĩa như thế này mà tiến hành khen ngợi, không cần phải nói cũng có thể hiểu được rằng Chính phủ Liên Bang cùng với Phiến Quân Thanh Long Sơn đã có cùng một sự nhận thức cùng với hiểu biết thấu tình đạt lý đối với chuyện này. Thậm chí cũng còn có khả năng chính là bởi vì chuyện này, cho nên hiệp nghị hòa bình của song phương mới có thể được ký kết một cách thuận lợi như thế.
Hứa Nhạc và Thi Thanh Hải liếc mắt nhìn nhau, nhìn thấy vị Chánh thanh tra Tiêu Văn Tình cùng với hai vị đại nhân vật lão thành của giới truyền thông kia, còn thật sự vỗ tay một cách nhiệt liệt hơn bình thường. Kỳ thật so với mấy người ở trên bục danh dự kia, hai người bọn họ có lẽ càng đáng lên nhận lĩnh thưởng hơn rất nhiều, đáng được tắm mình trong ánh mắt nhiệt tình cùng với tiếng vỗ tay chân thành kia. Chỉ là tên của bọn họ cũng không có khả năng được xướng lên trước mặt bàn dân thiên hạ được, bởi vì chuyện mà bọn họ đã làm vĩnh viễn cũng không bao giờ được đưa ra một cách quang minh chính đại, chỉ có thế ở trong bóng đêm âm thầm tự thưởng thức vinh quang của mình mà thôi.
- Ta càng ngày càng thích vị Tổng Thống của chúng ta hơn...
Thi Thanh Hải vừa không ngừng vỗ tay nhiệt liệt, vừa mỉm cười nói.
Nghe thấy câu xưng hô quen thuộc đó, Hứa Nhạc cũng mim cười trả lời:
- Ta cũng thật sự thích hắn.
Thời gian trong quân ngũ của Tổng Thống Mạt Bố Nhĩ quả thật cũng mờ nhạt, không có sự kiện đáng chú ý nào, cũng chỉ là một quan chức Pháp vụ trong Quân đội mà thôi, chỉ là trong quá trình Tổng tuyển cử ông ta mới có một sự kiện duy nhất chính là đã đạt thành hiệp nghị Đại hòa giải Liên Bang mà thôi. Có thể thành công thắng lợi trên con đường tuyển cử Tổng Thống, phần lớn nguyên nhân cũng chính là nhờ vào tin tức sự kiện có lực bùng nổ mãnh liệt đó. Nhưng mà vị Tổng Thống có sắc mặt ngâm đen này, sau khi đạt được ý nguyện của mình, vẫn như trước kiên trì sảng khoái xúc tiến lời hứa hẹn năm xưa của mình, thậm chí không tiếc việc xúc phạm đến lợi ích của một giai tầng cao cấp nào đó trong Liên Bang, cũng muốn đem sự kiện chuyên án Mạch Đức Lâm điều tra cho đến tận cùng, đưa ra một lời giao phó rõ ràng minh bạch cho rất nhiều người nào đó... Thậm chí bao gồm cả Hứa Nhạc và Thi Thanh Hải ở trong đó nữa. Loại phẩm chất cứng cỏi kiên nghị trong sáng như thế này đã từ rất lâu rồi không gặp qua trên người những chính trị gia.
Trong buổi tiệc rượu tự nhiên cũng sẽ không thể luôn luôn ngồi không. Sau khi các hoạt động nửa trước của buổi tiệc rượu đã hoàn thành xong, các nhân viên phục vụ trong Hội sở Lưu Phong Pha đã nhanh chóng dọn dẹp sạch sẽ hội trường lớn giữa đại sảnh, biến không gian chính giữa đại sảnh thành một sàn nhảy lớn. Vô số các đại nhân vật trang phục rực rỡ bắt đầu tụ tập lại trò chuyện vui vẻ với nhau. Tổng Thống Mạt Bố Nhĩ sớm đã vì lý do công vụ bận bịu mà rời khỏi buổi tiệc, ủy Viên Trưởng Kim Cơ Phạm cùng với vị công tử của Lãnh tụ Nam Thủy đến từ Thanh Long Sơn kia, tự nhiên trở thành tiêu điểm chú ý của tất cả mọi người còn lại.
Cũng không ai biết được sau tiến trình Đại hòa giải Liên Bang này hoàn tất, bên phía Phiến Quân Thanh Long Sơn sẽ sử dụng phương thức như thế nào để tiến nhập vào hệ thống Liên Bang, vận mệnh chính trị của bọn họ sẽ có những biến hóa đặc sắc như thế nào, thậm chí cũng không có ai dám xác nhận chuyện đội quân du kích trên núi kia đến tột cùng là có thể nào phát triển lớn mạnh, đủ để trở thành một lực lượng chính trị chính thức hay không. Nhưng mà bất luận là các chính khách hay là thương nhân, vẫn ở trong tình trạng hỗn loạn chưa biết rõ ràng như thế này, trước tiên thể hiện ra sự thân thiết cùng với thiện ý hợp tác của mình.
Chương 047: Tiệc rượu (2)
Thi Thanh Hải tay xách theo một bình rượu Hồng Tửu, cùng với Hứa Nhạc hai người đứng dựa vào vách tường, vừa uống rượu vừa vô vị ngắm nhìn những diễn biến tại buổi tiệc rượu. Đột nhiên hắn phát hiện cách đó không xa có một gã bồi bàn đặc biệt ra dấu âm thầm với hắn, nên thoáng nhíu mày, quay sang nói với Hứa Nhạc mấy câu gì đó, sau đó đi theo gã bồi bàn kia.
Sau khi Thi công tử bỏ đi, Hứa Nhạc một mình đứng dựa vào vách tường, thoáng cúi đầu, có chút nhàm chán quan sát bình rượu Hồng Tửu, trong lòng thầm nghĩ không biết mình có nên rời khỏi đây hay không. Bộ Quốc Phòng vì cái gì lại hạ mệnh lệnh yêu cầu mình phải tham gia buổi tiệc rượu này, đến tột cùng là ai muốn gặp mình đây chứ?
Hắn cũng không phải là một người thích uống rượu một mình, cũng không có hứng thú muốn ngồi một mình cạnh bức tường này mà đợi thời gian trôi qua. Những bức tường trong đại sảnh Hội sở Lưu Phong Pha mặc dù xinh đẹp rung động lòng người, thế nhưng cũng không có cách nào tập trung nghiên cứu trong một thời gian dài cả. Nhất là khi nhìn thấy cảnh người con gái mặt bộ lễ phục màu lam nhạt cùng với khuôn mặt kiêu ngạo không hề che dấu của vị công tử lãnh tụ đang đứng trong vòng vây của mọi người kia, tâm tình trong lòng của hắn liền có chút phức tạp. Hắn tiện tay đặt bình rượu Hồng Tửu xuống dưới chân, lững thững bước ra khỏi đại sảnh, đi tới một cái ban công ở bên cạnh.
Từng trận gió nhẹ nhàng khoang khoái của đêm thu thổi quét đến, thế nhưng lại mang theo chút cảm giác lành lạnh. Hứa Nhạc đặt hai tay lên lan can bằng đá bạch ngọc, phóng tầm mắt nhìn về phía phong cảnh núi rừng xa xa, cùng với bầu trời đầy sao bên trên, rồi lại đến Quảng trường Hiến Chương ngay đối diện với Hội sở Lưu Phong Pha này. Khi ánh mắt của hắn lướt đến bức tượng tiểu tổ năm người vô tri vô giác đứng bao nhiêu năm giữa quảng trường, đột nhiên lại nghe được thanh âm bước chân mang theo chút cảm giác do dự từ phía sau truyền đến.
Hắn xoay người nhìn lại, phát hiện chính là cô gái mặc bộ lễ phục màu lam nhạt mộc mạc kia, Trương Tiểu Manh. Sau khi trầm mặc một lát, hắn cất lời trước:
- Đã lâu không gặp rồi.
- Năm rồi trước tòa nhà Nghị Viện...
Trương Tiểu Manh mang theo một tia bất an cùng với khẩn trương nhìn hắn. Các ngón tay đang cầm nhẹ ly rượu trên tay nàng thoáng có chút trắng bệch. Cô ta khẽ đưa tay đẩy nhẹ mấy sợi tóc vương trên trán mình, nhẹ nhàng bước thêm mấy bước, tiến đến bên cạnh Hứa Nhạc.
Trong các tình huống bạn bè xưa bất ngờ gặp lại, những thanh niên nam nữ trẻ tuổi bình thường cũng sẽ rất khó tìm ra được đề tài nói chuyện nào đó để phá vỡ sự trầm mặc. Có lẽ một số người sẽ chọn thời tiết hay là ánh trăng để mà nói chuyện, nhưng mà Hứa Nhạc thì không.
Hắn chỉ là bình tĩnh nhìn chằm chằm vào khuôn mặt thanh lệ xinh đẹp quan thuộc, đã từng khiến cho hắn vô cùng vui vẻ, cũng có vô cùng đau thương, cũng từng có lừa dối này, nói thẳng vào vấn đề:
- Lúc trước ở trên gác chuông Lâm Hải Châu, em đã từng nói qua với tôi, em kiên trì đi theo niềm tin của em, cho nên em mới từ bỏ tình cảm cùng với sự chân thành của tôi. Nếu như Kiều Trì Tạp Lâm phát hiện ra lúc này các người lại xuất hiện chính trong nhà của Thất Đại Gia Tộc Liên Bang, hắn có thể nào phẫn nộ từ trong lòng đất nhảy ra, chửi đổng lên một trận hay không?
Hắn cũng không hỏi vì sao nàng lại lừa gạt hắn, cũng không kể lể chuyện hắn đã từng vì nàng mà báo thù, lại cũng không nói những chuyện mà mình đã từng làm, chỉ là đơn giản hỏi một câu bình thường như thế thôi. Thế nhưng mà chính một câu bình thường như thế, lại không chút nào che dấu đi sự khắc sâu mãnh liệt trong lòng đối với những sự kiện đã diễn ra.
- Đêm cuối thu thường rất lạnh. Em mặc một bộ lễ phục đơn bạc như thế, đứng ở trên ban công này cũng không cần phải sợ lạnh lẽo... Bởi vì bên trong cái Hội sở này của Thai Gia, đã sử dụng hệ thống tạo gió nhân tạo cực kỳ xa xỉ...
Hứa Nhạc khẽ huơ tay mấy cái trong không trung, nói một cách trào phúng:
- Ngay cả trên ban công cũng có gió nhân tạo mát mẻ, nghĩ lại cuộc sống trong Thanh Long Sơn, có phải là cũng rất khác biệt với nơi này phải không?
Trương Tiểu Manh thoáng cúi đầu xuống, che dấu đi vẻ ướt át trên mắt mình. Cô ta đi ra cái ban công này, chính là muốn nói với Hứa Nhạc những lời gì đó khác với những lời này. Nhưng mà hình như là Hứa Nhạc cũng không muốn để cho nàng có cơ hội mở miệng giải thích. Nàng khẽ vươn tay nắm chặt vạt áo bộ lễ phục của mình, cũng không thể hiện ra vẻ mặt xinh đẹp bình tĩnh mà nàng từng thể hiện trên màn ảnh của Đài Truyền Hình Liên Bang trước đây, ngược lại càng giống với vẻ mặt cố tình già dặn của mình. Trên thực tế nhìn càng giống như một cô gái khờ khạo ngốc nghếch hơn.
- Anh cũng nên hiểu rõ ràng sự thật cũng không phải như thế này. Sự xâm lược của Đế Quốc sắp xảy ra...
Nàng thoáng nhẹ giọng giải thích, cũng không biết là muốn giải thích cho Phiến Quân Thanh Long Sơn hay là muốn giải thích cho sự lựa chọn của mình.
- Không đúng! Là do Thanh Long Sơn sắp sửa không duy trì nổi nữa, cho nên mới lựa chọn biện pháp hòa giải.
Hứa Nhạc nhìn chằm chằm vào ánh mắt của nàng, có chút căm tức nói:
- Đừng nên quên, chuyện này tôi vốn là theo dõi ngay từ ban đầu. Tôi so với bất cứ người nào cũng hiểu biết rõ ràng hơn.
- Mà cho dù những lời em nói đều là sự thật thì như thế nào chứ?
Hứa Nhạc nhìn chằm chằm vào cô gái mà mình từng yêu thương, thoáng nheo mắt lại, mang theo một tia trào phúng trầm giọng nói:
- Vì niềm tin, lý tưởng của mình mà từ bỏ tình yêu. Vì lợi ích to lớn của toàn bộ xã hội nhân loại mà có thể từ bỏ đi tín ngưỡng của mình. Như vậy đến tột cùng là cái gì mới có thể không từ bỏ được cơ chứ?
Hứa Nhạc ngẩng đầu lên, tiếp tục lạnh giọng nói:
- Tín ngưỡng yêu cầu em phải đi tìm Thai Chi Nguyên, em liền chạy đi tìm. Tín ngưỡng yêu cầu em phải làm bạn gái của con trai Lãnh tụ Nam Thủy, em liền làm bạn gái... Trước kia tín ngưỡng của em là Mạch Đức Lâm, hiện tại tín ngưỡng của em là Thanh Long Sơn... Bản thân em đến tột cùng có hiểu rõ ràng là tín ngưỡng nói đến cùng là cái gì hay không?
Mỗi một câu nói đều như khắc sâu vào trong tim của Trương Tiểu Manh. Cô ngẩng đầu lên nhìn khuôn mặt của gã nam nhân mà cô chưa từng quên này, kinh ngạc không nói nên lời, cũng không hề giải thích, không hề phẫn nộ. Cô mím chặt môi lại, nở nụ cười, hai dòng nước mắt trong suốt cứ như vậy theo nụ cười trên mặt mà chảy dài xuống hai bên
Nàng so với bất cứ người nào khác cũng hiểu rõ ràng hơn Hứa Nhạc là một gã nam nhân luôn luôn ấm áp, thân thiết và đôn hậu. Một khi hắn đã nói ra những lời nói chua ngoa đến như vậy, chứng tỏ là bản thân mình đã để lại trong lòng hắn một vết thương nặng nề, những thương tổn mãnh liệt.
Đúng vào lúc này, cánh cửa dẫn ra cái ban công lại bị người khác đẩy ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.