Quyển 4 - Chương 254: Tiểu Quận chúa
Miêu Nị
09/09/2013
Trong tràng chiến tranh vũ trụ khủng bố giữa Liên Bang cùng với Đế Quốc, cái lợi thế nặng nhất có thể đặt lên trên bàn đàm phán của Đế Quốc,
cũng là cái lợi thế duy nhất, đó chính là số lượng dân cư cực kỳ khổng
lồ, cùng với năng lực tạo ra số lượng binh lính khủng bố dưới sự thống
trị lãnh khốc, tàn bạo của Hoàng tộc, có thể dùng số lượng người cực kỳ
lớn kia mà sinh ra. Đương nhiên, những lời nói này phải có một điều kiện tiên quyết, đó chính là song phương đang giao chiến phải nguyện ý ngồi
vào bàn đàm phán song phương mới được.
Toàn bộ Đế Quốc thống trị cả Tinh vực Tả Thiên, tổng nhân số hộ tịch đã đạt đến hơn chín trăm ức dân cư. Huống chi đó là còn có vô số những nô lệ tư nhân cùng với nô lệ bỏ trốn không có đăng ký trong danh sách hộ tịch nữa. Mà tương ứng với lượng dân cư phi thường khổng lồ kia, sự phân chi giai tầng của Đế Quốc cùng với sự chênh lệch giàu nghèo, cũng có thể nói là đạt đến một mức độ mà những người Liên Bang khó có thể nào tưởng tượng nổi.
Trên Tinh cầu Cách Phản Tinh này nổi tiếng với những Xích Lăng đồ sộ, với Tùng Quả Lĩnh tràn ngập sương mù mờ ảo, với mấy chục vạn thạch phong trên Hoàng Thạch Sơn, và cả một hải dương cây dâu màu xanh lục bạt ngàn ngút cả tầm mắt. Tất cả những cái này đều là những cảnh đẹp nổi tiếng cả Đế Quốc. Mà khỏa Tinh cầu này cũng nhờ vào ngành công nghiệp tơ lụa cùng với khách du lịch mà đạt được lượng tài phú khổng lồ. Nhất là sau khi Hoàng đế bệ hạ đem nơi này đầu tư xây dựng thành khu du lịch đặc biệt, hơn nữa bắt đầu thi hành chính sách giáo dục không phân biệt giai cấp phi thường khắc nghiệt, thì tương lai của khỏa Tinh cầu này nhìn qua phi thường sáng lạn.
Nhưng mà kể từ sau khi chiến tranh bắt đầu bùng nổ, nguồn khách du lịch bắt đầu giảm dần, ngành công nghiệp tơ lụa bởi vì chính sách lối sống mới do Đế Quốc ban hành, lại càng bởi vì các con đường buôn lậu sang Liên Bang bị gián đoạn, khiến cho trực tiếp lâm vào cục diện sắp sửa hỏng mất.
Đám lão gia giai cấp quý tộc thì vẫn như cũ phải hưởng dụng một cuộc sống cực kỳ xa xỉ, vì thế tất cả những nổi thống khổ do chiến tranh mang đến, liền cũng chỉ có thể bắt đầu từ tầng lớp dân đen ở dưới chót, cùng với giai cấp nô lệ phải gánh gác. Cái khỏa Tinh cầu xinh đẹp này dần dần trở nên cùng với các Tinh cầu hành chính khác của Đế Quốc giống nhau, sự chênh lệch giữa giàu và nghèo cũng càng ngày càng đáng sợ hơn trước đây rất nhiều.
Thế nhưng mặc dù là dưới loại cục diện như thế này rồi, thì nô lệ bỏ trốn vẫn như cũ là hiện tượng phi thường hiếm thấy. Nhất là tại khu vực thôn trốn nằm ngay giữa phiến rừng câ dâu tằm bạt ngàn này, nằm ngay bên dưới chân núi Hoàng Thạch Sơn, đường xá giao thông cực kỳ bất tiện, cực kỳ hẻo lánh, cái gọi là pháp luật của Đế Quốc thường thường đơn giản là do các trang viên quý tộc đưa ra, cùng với các tư binh chấp hành. Không có bất cứ một gã nô lệ nào có cơ hội chạy trốn đi xa được. Mà một khi những gã nô lệ bỏ trốn bị đám tư binh quý tộc bắt được, kết cuộc bi thảm mà bọn họ gặp phải nhất định là sẽ vượt xa sự tưởng tượng của tất cả những người thiện lương nào.
Một nhà ba người nô lệ bỏ trốn kia là gia đình của gã mã phu tên gọi Độ Linh, nô lệ thuộc trang viên Tam Nương nằm dưới chân núi Hoàng Thạch Sơn. Cả cuộc đời này của hắn cũng chưa từng có đảm lượng suy nghĩ qua chuyện bỏ trốn khỏi trang viên. Mặc dù đêm hôm qua hắn mang theo cả nhà thừa dịp đêm tối mà bỏ trốn. Trên đường chạy trốn chết đến mức hai chân đã đổ máu đầm đìa, thế nhưng hắn vẫn như cũ phi thường rõ ràng, chính mình không có khả năng vượt qua được ngọn núi sừng sững chắn đường kia. Bởi vì ngay phía sau lưng hắn không xa chính là đám tư binh hung hãn của trang viên đang đuổi theo bắt bọn họ trở về.
Ngay tại thời điểm tuyệt vọng nhất, Độ Linh đột nhiên nhìn thấy được một cô nàng thiếu nữ, trên người mặc một bộ xiêm y màu trắng cực kỳ sạch sẽ, khoác bên ngoài một cái áo choàng thẳng thớm, bộ dáng thanh tao nhẹ nhàng, sự sợ hãi bất an trong lòng chợt dâng lên. Hắn có thể nghe ra được trong câu nói của đối phương một làn điệu quý tộc cực kỳ thuần khiết, cực kỳ cổ xưa, thậm chí so với đám quý tộc trong trấn mà trong dĩ vãng hắn từng hầu hạ lại càng đúng với giọng điệu quý tộc hơn nữa!
Nếu không phải Độ Linh là một gã mã phu của một quý tộc, thì cái gã nam nhân trung niên Đế Quốc đáng thương này khẳng định cũng sẽ không có bất cứ sự nhận tri gì đối với giai tầng quý tộc Đế Quốc cả. Nhưng mà một khi nghe được câu nói của vị thiếu nữ rõ ràng là đại quý tộc kia, hắn chợt cảm thấy tựa hồ như có một điểm ánh sáng mơ hồ nào đó xuất hiện trước mắt của chính mình.
Độ Linh vội vàng dùng sức giữ chặt cô bé con thần tình hoảng sợ ngay bên cạnh mình, phốc một tiếng vội vàng quỳ hai gối xuống trước mặt cô nàng thiếu nữ áo trắng, nước mắt chảy dài, khốc rống nói:
- Đúng vậy, chúng tôi là những nô lệ bỏ trốn! Cho dù có bắt hai vợ chồng chúng tôi chết đi, chúng tôi cũng cam tâm tình nguyện, nhưng mà xin tiểu thư hãy cứu lấy tính mạng của nữ nhi chúng tôi!
Tiếp theo sau đó, gã mã phu Độ Linh kể lại một câu chuyện xưa cực kỳ bi thảm. Đại khái ý nói chính là ở bên trong cái Trang viên Tam Nương mà hắn đang phục vụ, hoặc là nói bán mạng kia, trong khoảng thời gian một năm gần đây, vẫn thường xuyên có những cô bé con mất tích một cách vô cơ. Sau đó sáng sớm ngày hôm sau, những cô bé con kia liền biến thành những cỗ thi thể gầy yếu với những ánh mắt mở to đầu kinh hoàng bên dưới dòng sông gần đó. Điều khủng bố nhất chính là, toàn bộ phần da phía sau lưng những cô bé con đã chết đi kia, toàn bộ cũng đều bị lóc hết đi. Mà khủng bố hơn nữa chính là, đám nô lệ bên trong trang viên cùng với đám dân đen thỉnh thoảng lại phát hiện ra, trong phòng của thiếu gia từng truyền ra những tiếng thét chói tai đầy kinh hoàng của các cô bé con!
- Đã có bốn đứa bé gái rồi, tôi không nghĩ đứa con gái đáng thương của tôi sẽ biến thành đứa thứ năm a!
Độ Linh khóc rống quỳ rạp trên mặt đất, hướng về phía cô nàng thiếu nữ áo trắng liên tục dập đầu không ngừng. Nước mắt, nước mũi cùng với máu loãng xen lẫn cùng một chỗ với nhau, nhìn qua cực kỳ thê thảm.
Cô nàng thiếu nữ áo trắng, trên khuôn mặt vẫn còn nét thiếu nữ cực kỳ thanh trĩ, sau khi nghe xong Độ Linh giảng thuật chuyện bi thảm của mình, biểu tình vẫn như cũ không có bất cứ biến hóa nào cả. Chỉ là cặp đồng tử màu xám nhạt xinh đẹp khẽ co rụt lại một chút. Ở tại Đế Quốc cô nàng đã nghe qua không biết bao nhiêu câu chuyện xưa tràn ngập bi thảm cùng loại như thế này rồi. Nhưng mà ngày hôm nay câu chuyện gã mã phu Độ Linh này kể, không hề nghi ngờ gì chính là câu chuyện có tính đả kích mạnh mẽ nhất đối với nàng.
Cô nàng một phen đem mái tóc nâu nhạt thả dài trên đầu mình vén lại phía sau lưng, lấy ra trên cổ tay một cái buộc tóc bằng vải nhung, buộc lại thành một cái đuôi ngựa sau người, động tác sạch sẽ lưu loát vô cùng. Cô nàng hướng về phía một nhà ba người đang quỳ gối trước mặt mình, nói:
- Các người mau chạy đến trấn Tuyền Khẩu trốn đi… ít nhất trong sáu ngày sắp tới, ẩn nấp cẩn thận một chút, hẳn là sẽ không có chuyện gì đâu.
Nói xong những lời nói này, cô nàng theo con đường đất đá gập ghềnh không bằng phẳng, hướng về phía cánh rừng dâu tằm u tĩnh xa xa mà chậm rãi đi đến.
Ngay lúc đó, ở đầu kia của con đường đất đá nhất thời truyền đến thanh âm của bánh xe nghiền mạnh lên trên mặt đần, còn hỗn loạn vô số những thanh âm mắng chửi đầy thô tục nữa.
Gã mã phu Độ Linh có thể nhìn ra được bối cảnh của cô nàng thiếu nữ áo trắng này, vội vàng kinh hoàng thất thố hô lớn:
- Bên đó nguy hiểm lắm, đám gia hỏa này không nhận thức được thân phận của ngài là tiểu thư quý tộc đâu!
Nhưng mà những lời nói này của hắn căn bản là đã chậm. Đám tư binh phụ trách việc lùng bắt những nô lệ bỏ trốn của trang viên Tam Nương lúc này đã cưỡi trên một chiếc xe máy dầu thể thức cũ, xuất hiện ở trước mặt bọn họ. Cái đám tư binh luôn luôn nổi danh là tàn nhẫn, lãnh khốc này, hết sức rõ ràng là đã chuẩn bị sẵn sàng việc tra tấn mục tiêu trước khi bắt trở về!
- Úc, thật là một ả nha đầu rất khá a!
Một gã tư binh trên mặt đầy râu ria nhất thời nhìn thấy cô nàng thiếu nữ áo trắng đang chậm rãi đi trên bãi cỏ giữa mình cùng với đám nô lệ bỏ trốn đằng xa, thanh âm cực kỳ hưng phấn thét lên một tiếng.
Nhưng mà cái cô nàng thiếu nữ áo trắng kia rất rõ ràng là không để cho một màn xảy ra hiện tại lặp lại những nội dung vở kịch nhàm chán đã từng lặp đi lặp lại vô số lần trong lịch sử, liền trực tiếp ra tay gián đoạn đi lời nói ngay tiếp theo sau đó của hắn.
Mái tóc dài màu nâu nhàn nhạt được buộc lại thành cái đuôi ngựa đơn giả, khẽ được những luồng gió nhẹ lướt qua cánh rừng dây tằm dong đưa qua lại. Một khẩu súng lục nòng nhỏ không biết từ lúc nào đã xuất hiện trong bàn tay của cô nàng. Ngay trước họng súng đen ngòm, ánh lửa rất nhanh hiện ra. Viên đạn sử dụng tốc độ cực cao xé rách không khí, cực kỳ chuẩn xác bắn trúng thẳng vào phần vai phải của gã tư binh vừa mới lên tiếng kia.
Bằng! Bằng! Bằng! Bằng! Bằng!
Những thanh âm bắn súng cực kỳ nặng nề liên tục vang lên không ngớt, đám tư binh của trang viên quý tộc nhất thời đều bị trúng đạn ngã xuống, cực kỳ thê thảm từ trên chiếc xe máy dầu ngã hết xuống dưới mặt đất, ở trên mặt đường ẩm ướt bùn đất cực kỳ thống khổ không ngừng lăn lộn liên hồi.
Bởi vì do nhu cầu thống trị của Hoàng tộc, sự quản chế của Đế Quốc đối với súng ống thậm chí còn khắc nghiệt hơn so với Liên Bang rất nhiều lần. Ngoại trừ một vài tư quân của một số ít các quý tộc đáng tin cậy bị ép buộc phải tiến nhập vào biên chế quân đội chính thức ra, đám tư binh thường hay diệu võ dương oai của các quý tộc bình thường này, một phen xem hồi truy đuổi nô lệ bỏ trốn như là một công việc du xuân ngoạn thủy cực kỳ thoải mái cùng với khoái hoạt. Bởi vì vậy khi bọn chúng xuất phát vốn dĩ không hề nghĩ đến chuyện xin cấp súng ống mang theo, lại càng không thể nào ngờ đến, bọn họ lại hội ngộ một cô nàng thiếu nữ thanh trí có khả năng nổ súng liên tục mà sắc mặt không đổi sắc, hơn nữa tài thiện xạ cực kỳ tinh chuẩn đến mức không thể nào tin nổi như thế này.
Ánh mắt của cô nàng thiếu nữ áo trắng liếc nhìn từ chỗ làn khói xanh lượn lờ trên cái nòng súng nhỏ, chuyển dần sang trên người đám tư binh bị thương đang nằm lăn lộn dưới mặt đất đằng xa, trên khuôn mặt không hề có bất cứ một tia thương hại hoặc là e ngại gì cả. Cô nàng bình thản tiến đến, cực kỳ bình tĩnh xem xét một chút vết thương trên người những gã tư binh này, sau đó tiếp tục hướng về phía phương xa thong thả bước đi.
Nhìn theo bóng dáng của cô nàng dần dần biến mất ở sâu bên trong cánh rừng dâu tằm mênh mông, mơ hồ có thể nghe được những lời nói kỳ quái thì thào lẩm bẩm của cô nàng, như là cái gì mà thần kinh cánh tay bị hao tổn, thần kinh vùng bụng bị xé rách, gián đoạn khả năng hoạt động, mức độ máu chảy không quá nhanh, đánh mất khả năng chiến đấu gì gì đó, làm cho người ta nghe qua có loại cảm giác như là đang trong một cuộc thi vấn đáp nhàm chán nào đó vậy.
Một nhà ba người nô lệ bỏ trốn từ đầu đã sớm hoảng sợ ẩn nấp bên trong những hàng cây dâu tằm bên đường, mãi cho đến lúc này mới dần dần phản ứng lại. Gã mã phu Độ Linh có chút không thể nào tin nổi, nhìn về phía cánh rừng dâu tằm đã sớm không còn một bóng người, nhìn về phía đám đại hán tư binh bởi vì quá mức đau đớn thống khổ mà không ngừng lăn lộn trên mặt đất, nhịn không được đưa tay lên dụi dụi mắt mấy cái, căn bản là không tin tưởng vào những gì mà mình vừa mới nhìn thấy kia.
o0o
Toàn bộ Hoàng Thạch Sơn là thuộc về Hoàng đế Bệ hạ cùng với các vị du khách tôn quý đến từ Thiên Kinh Tinh, thế nhưng những tòa trang viên bên dưới chân núi cùng với tất cả những người sinh hoạt bên trong các phiên trang viên dưới chân núi, trong các cánh rừng dâu, thì lại thuộc về gia tộc chính mình. Đây chính là sự nhận tri theo lý thường đương nhiên truyền thừa xuống từ vô số đời tổ tông của gã thiếu gia quý tộc tên là Lạc Khảm, chủ nhân của tòa Trang viên Tam Nương kia.
Ngón tay nhẹ nhàng lướt qua trên tấm da thuộc mềm mại bóng loáng, thần tình trên mặt gã Lạc Khảm thiếu gia có chút hưng phấn, tham lam, thỏa mãn mà cảm thụ cái cảm giác nhẵn nhụi, mềm mại truyền đến từ đầu ngón tay. Hắn có chút tán thưởng nói:
- Nhìn xem cái lớp da này, bất cứ cái loại lông thú đắt tiền đến đâu đi nữa, cũng không thể nào bằng nổi được. Da lưng của những xử nữ chưa trưởng thành quả nhiên là thứ mềm mại nhất trên thế gian này a!
Hắn cực kỳ hạnh phút khi nhớ lại vào những đêm tối tăm kia, bên trong gian phòng của mình, chính bản thân hắn đã đích thân từ trên lưng của đám bé gái kia mà cẩn cẩn thận thận gỡ từng chút từng chút một phần da lưng mềm mại của bọn chúng. Hơn nữa ở thật sâu bên trong óc của hắn, hắn luôn nghĩ rằng chính mình vào thời điểm đó là một vị nghệ thuật gia cực kỳ vĩ đại a!
Đương nhiên, điều càng khiến cho gã Lạc Khảm thiếu gia này say mê nhất, lại chính là trước khi chính mình gian sát đám ấu nữ dân đen kia, bọn chúng giống hệt như đám nai con vậy, phát ra những tiếng gào thét cực kỳ thê thảm. Hắn mãi luôn kiên trì cho rằng, cái loại lạc thú mà hắn phải mất đến hai năm trời mới có thể kiếm ra này, tất cả những thứ hưởng thụ khác trên đời, bao gồm cả thuốc phiện trong đó nữa, cũng không có thứ gì có thể thay thế được.
- Cái gã mã phu chết tiệt kia hẳn là ngay lập tức sẽ bị bắt trở về đây. Chính mình có phải là nên để cho hắn tật mắt nhìn thấy cảnh tượng chính mình hoàn thành tác phẩm nghệ thuật bằng lớp da lưng của con gái hắn không đây?
Lạc Khảm thiếu gia trừng lớn cặp mắt đã phủ đầy các tơ máu đỏ rực của chính mình, có chút hưng phấn mà điên cuồng nhìn chằm chằm sang cái ghế dài đã sớm phủ đầy máu tươi đã khô quắt lại thành một màu đen thùi. Đã hơn hai tuần rồi hắn không có tiến hành qua cái hoạt động thú vị kia rồi, hiện tại sớm cũng đã không thể kềm chế nổi cái khát vọng cực kỳ biến thái trong lòng mình.
Trước mắt hắn phảng phất như là xuất hiện cảnh tượng ảo giác vậy, hiện lên hình ảnh một cô bé con đang giãy dụa khóc rống trên chiếc ghế dài kia, hô hấp của hắn nhất thời trở nên dồn dập một trận, tay phải cởi bỏ cái khố bằng tơ lụa cực kỳ đắt tiền trên người mình xuống, rất nhanh thò tay nắm lấy cái vật nằm giữa hai đùi, bắt đầu phất động liên hồi…
Đúng vào trong lúc này, cánh cửa lớn của gian phòng đột nhiên bị đẩy ra, một cô nàng thiếu nữ áo trắng chậm rãi từ ngoài bước vào. Bởi vì nguyên nhân bị ánh nắng bên ngoài che khuất, cho nên chỉ có thể nhìn thấy được mái tóc màu nâu nhàn nhạt ở hai bên má, căn bản không thề nhìn thấy rõ ràng khuôn mặt của cô nàng.
- Là kẻ nào vì muốn lấy lòng ta mà kiếm một vật phẩm thay thế vậy? Tuổi đã lớn như vậy rồi, làm sao có sự hứng thú nữa đây?
Lạc Khảm thiếu gia phẫn nộ nhìn chằm chằm vào cô nàng thiếu nữ, thanh âm phẫn nộ không ngừng chửi bới. Nhưng mà cái khuôn mặt non nớt xinh đẹp của cô nàng thiếu nữ kia dần dần hiện rõ ra dưới ánh đèn có chút mờ ảo trong phòng, thanh âm của hắn thoáng ngừng trệ lại một chút. Hắn khẽ thở dài đầy thỏa mãn, nói:
- Cặp đồng tử màu xám nhan nhạt đơn giản nhưng đầy thần bí a! Cặp mắt nhìn qua giống hệt một con mèo nhỏ! Tuy rằng tuổi hơi lớn một chút, nhưng mà ả này lớn lên thật sự rất đẹp, ta rất thích a!
Cô nàng thiếu nữ áo trắng đi đến trước người của hắn quả thật nhìn qua giống hệt như một con mèo nhỏ, im lặng cực kỳ nhu thuận, bộ dáng tò mò mở to cặp mắt màu xám nhàn nhạt đơn giản của mình ra, nhìn chằm chằm vào thứ nằm giữa hai chân của hắn.
Lạc Khảm thiếu gia nở nụ cười cực kỳ dâm đãng, rất nhanh dang rộng hai chân mình ra, để cho cô nàng thiếu nữ dễ dàng nhìn rõ hơn một chút. Thế nhưng hắn căn bản lại không biết rằng, khi mà cái cặp mắt nhìn qua giống hệt như của một con mèo nhỏ này nghiêm túc qua sát một thứ gì đó, chính là điềm báo chuẩn bị khởi xướng công kích!
Phốc một tiếng, cái thanh đao nhỏ cực kỳ sắc bén nằm trong tay của cô nàng thiếu nữ áo trắng kia đã thong thả đâm thẳng vào dưới bụng của Lạc Khảm thiếu gia.
Cánh tay nhỏ bé trắng noãn của cô nàng thiếu nữ khẽ dùng sức một cái, lưỡi đao sắc bén nằm ngay trước bụng của gã thiếu gia quý tộc khẽ run rẩy vặn vẹo, vẽ ra một vòng tròn cực kỳ xinh đẹp, đem cái vật ghê tởm giữa cặp đùi của gã thiếu gia bệnh hoạn kia lung tung cắt đứt rời xuống đất, giống hệt như là cắt một thứ rác rưởi nào đó vậy.
Cô nàng thiếu nữ ngay sau đó còn nghiêm túc xoay chuyển cánh tay mình thêm một chút nữa, ở dưới ánh đèn hơi có chút tối tăm hôn ám, dùng lưỡi đao sắc bén vẽ thêm một vòng ngay bụng dưới của gã thiếu gia quý tộc. Mái tóc màu nâu nhàn nhạt trên trán cô nàng khẽ lặng lẽ lắc lư mấy cái…
Cái quá trình mà một lưỡi đ sắc bén có chút vụn về mà thong thả, lại thêm run rẩy xé vỡ lớp da bên ngoài cơ thể, có lẽ trong cuộc sống chính là cái quá trình thống khổ cùng với đáng sợ nhất trên thế gian này.
Sắc mặt của gã Lạc Khảm thiếu gia nhất thời trắng bệch, cúi đầu xuống nhìn về phía đám máu tươi không ngừng phun ra như suối khỏi thân thể của chính mình, sau đó ngẩng đầu lên nhìn về phía cô nàng thiếu nữ sớm đã nhảy lùi về phía sau cực xa để tránh khỏi mớ máu tươi dơ bẩn kia phun lên người, cặp môi run rẩy kịch liệt. Hắn muốn mở miệng nói cái gì đó, nhưng cuối cùng lại biến thành một thanh âm kêu la thảm thiết thê lương đến cùng cực.
Thế nhưng Lạc Khảm thiếu gia cũng không có ngất, mặc dù là cực kỳ thống khổ nhưng lại không thể nào ngất được. Khi mà thanh âm kêu gào thê lương cực kỳ thảm thiết của hắn rơi vào trong màng tai của chính hắn, rốt cuộc hắn cũng không cảm nhận nổi bất cứ sự khoái hoạt hay là hạnh phúc nào nữa. Hắn nhìn thấy phần da bụng trắng hếu của chính mình bị lóc xuống nằm ngay dưới đất giống hệt như một tấm da thuộc kia, rốt cuộc cũng không cảm nhận thấy bất cứ một tia xinh đẹp gì của một tác phẩm nghệ thuật cả!
o0o
Thời gian vào hoàng hôn…
Thi thể của gã Lạc Khảm thiếu gia của Trang viên Tam Nương bị treo lơ lửng ngay bên trên đại môn của trang viên nhà hắn. Lúc này cặp mắt của hắn đang trừng lớn, vẻ mặt cực kỳ kinh hoảng. Toàn bộ phần bụng cùng với giữa hai chân của hắn là một cái động lớn cực kỳ khủng bố, vẫn còn không ngừng chảy ra máu tươi, bộ dạng khi chết cực kỳ đáng sợ!
Ánh nắng chiều vẫn như cũ phi thường ấm áp.
Toàn bộ Đế Quốc thống trị cả Tinh vực Tả Thiên, tổng nhân số hộ tịch đã đạt đến hơn chín trăm ức dân cư. Huống chi đó là còn có vô số những nô lệ tư nhân cùng với nô lệ bỏ trốn không có đăng ký trong danh sách hộ tịch nữa. Mà tương ứng với lượng dân cư phi thường khổng lồ kia, sự phân chi giai tầng của Đế Quốc cùng với sự chênh lệch giàu nghèo, cũng có thể nói là đạt đến một mức độ mà những người Liên Bang khó có thể nào tưởng tượng nổi.
Trên Tinh cầu Cách Phản Tinh này nổi tiếng với những Xích Lăng đồ sộ, với Tùng Quả Lĩnh tràn ngập sương mù mờ ảo, với mấy chục vạn thạch phong trên Hoàng Thạch Sơn, và cả một hải dương cây dâu màu xanh lục bạt ngàn ngút cả tầm mắt. Tất cả những cái này đều là những cảnh đẹp nổi tiếng cả Đế Quốc. Mà khỏa Tinh cầu này cũng nhờ vào ngành công nghiệp tơ lụa cùng với khách du lịch mà đạt được lượng tài phú khổng lồ. Nhất là sau khi Hoàng đế bệ hạ đem nơi này đầu tư xây dựng thành khu du lịch đặc biệt, hơn nữa bắt đầu thi hành chính sách giáo dục không phân biệt giai cấp phi thường khắc nghiệt, thì tương lai của khỏa Tinh cầu này nhìn qua phi thường sáng lạn.
Nhưng mà kể từ sau khi chiến tranh bắt đầu bùng nổ, nguồn khách du lịch bắt đầu giảm dần, ngành công nghiệp tơ lụa bởi vì chính sách lối sống mới do Đế Quốc ban hành, lại càng bởi vì các con đường buôn lậu sang Liên Bang bị gián đoạn, khiến cho trực tiếp lâm vào cục diện sắp sửa hỏng mất.
Đám lão gia giai cấp quý tộc thì vẫn như cũ phải hưởng dụng một cuộc sống cực kỳ xa xỉ, vì thế tất cả những nổi thống khổ do chiến tranh mang đến, liền cũng chỉ có thể bắt đầu từ tầng lớp dân đen ở dưới chót, cùng với giai cấp nô lệ phải gánh gác. Cái khỏa Tinh cầu xinh đẹp này dần dần trở nên cùng với các Tinh cầu hành chính khác của Đế Quốc giống nhau, sự chênh lệch giữa giàu và nghèo cũng càng ngày càng đáng sợ hơn trước đây rất nhiều.
Thế nhưng mặc dù là dưới loại cục diện như thế này rồi, thì nô lệ bỏ trốn vẫn như cũ là hiện tượng phi thường hiếm thấy. Nhất là tại khu vực thôn trốn nằm ngay giữa phiến rừng câ dâu tằm bạt ngàn này, nằm ngay bên dưới chân núi Hoàng Thạch Sơn, đường xá giao thông cực kỳ bất tiện, cực kỳ hẻo lánh, cái gọi là pháp luật của Đế Quốc thường thường đơn giản là do các trang viên quý tộc đưa ra, cùng với các tư binh chấp hành. Không có bất cứ một gã nô lệ nào có cơ hội chạy trốn đi xa được. Mà một khi những gã nô lệ bỏ trốn bị đám tư binh quý tộc bắt được, kết cuộc bi thảm mà bọn họ gặp phải nhất định là sẽ vượt xa sự tưởng tượng của tất cả những người thiện lương nào.
Một nhà ba người nô lệ bỏ trốn kia là gia đình của gã mã phu tên gọi Độ Linh, nô lệ thuộc trang viên Tam Nương nằm dưới chân núi Hoàng Thạch Sơn. Cả cuộc đời này của hắn cũng chưa từng có đảm lượng suy nghĩ qua chuyện bỏ trốn khỏi trang viên. Mặc dù đêm hôm qua hắn mang theo cả nhà thừa dịp đêm tối mà bỏ trốn. Trên đường chạy trốn chết đến mức hai chân đã đổ máu đầm đìa, thế nhưng hắn vẫn như cũ phi thường rõ ràng, chính mình không có khả năng vượt qua được ngọn núi sừng sững chắn đường kia. Bởi vì ngay phía sau lưng hắn không xa chính là đám tư binh hung hãn của trang viên đang đuổi theo bắt bọn họ trở về.
Ngay tại thời điểm tuyệt vọng nhất, Độ Linh đột nhiên nhìn thấy được một cô nàng thiếu nữ, trên người mặc một bộ xiêm y màu trắng cực kỳ sạch sẽ, khoác bên ngoài một cái áo choàng thẳng thớm, bộ dáng thanh tao nhẹ nhàng, sự sợ hãi bất an trong lòng chợt dâng lên. Hắn có thể nghe ra được trong câu nói của đối phương một làn điệu quý tộc cực kỳ thuần khiết, cực kỳ cổ xưa, thậm chí so với đám quý tộc trong trấn mà trong dĩ vãng hắn từng hầu hạ lại càng đúng với giọng điệu quý tộc hơn nữa!
Nếu không phải Độ Linh là một gã mã phu của một quý tộc, thì cái gã nam nhân trung niên Đế Quốc đáng thương này khẳng định cũng sẽ không có bất cứ sự nhận tri gì đối với giai tầng quý tộc Đế Quốc cả. Nhưng mà một khi nghe được câu nói của vị thiếu nữ rõ ràng là đại quý tộc kia, hắn chợt cảm thấy tựa hồ như có một điểm ánh sáng mơ hồ nào đó xuất hiện trước mắt của chính mình.
Độ Linh vội vàng dùng sức giữ chặt cô bé con thần tình hoảng sợ ngay bên cạnh mình, phốc một tiếng vội vàng quỳ hai gối xuống trước mặt cô nàng thiếu nữ áo trắng, nước mắt chảy dài, khốc rống nói:
- Đúng vậy, chúng tôi là những nô lệ bỏ trốn! Cho dù có bắt hai vợ chồng chúng tôi chết đi, chúng tôi cũng cam tâm tình nguyện, nhưng mà xin tiểu thư hãy cứu lấy tính mạng của nữ nhi chúng tôi!
Tiếp theo sau đó, gã mã phu Độ Linh kể lại một câu chuyện xưa cực kỳ bi thảm. Đại khái ý nói chính là ở bên trong cái Trang viên Tam Nương mà hắn đang phục vụ, hoặc là nói bán mạng kia, trong khoảng thời gian một năm gần đây, vẫn thường xuyên có những cô bé con mất tích một cách vô cơ. Sau đó sáng sớm ngày hôm sau, những cô bé con kia liền biến thành những cỗ thi thể gầy yếu với những ánh mắt mở to đầu kinh hoàng bên dưới dòng sông gần đó. Điều khủng bố nhất chính là, toàn bộ phần da phía sau lưng những cô bé con đã chết đi kia, toàn bộ cũng đều bị lóc hết đi. Mà khủng bố hơn nữa chính là, đám nô lệ bên trong trang viên cùng với đám dân đen thỉnh thoảng lại phát hiện ra, trong phòng của thiếu gia từng truyền ra những tiếng thét chói tai đầy kinh hoàng của các cô bé con!
- Đã có bốn đứa bé gái rồi, tôi không nghĩ đứa con gái đáng thương của tôi sẽ biến thành đứa thứ năm a!
Độ Linh khóc rống quỳ rạp trên mặt đất, hướng về phía cô nàng thiếu nữ áo trắng liên tục dập đầu không ngừng. Nước mắt, nước mũi cùng với máu loãng xen lẫn cùng một chỗ với nhau, nhìn qua cực kỳ thê thảm.
Cô nàng thiếu nữ áo trắng, trên khuôn mặt vẫn còn nét thiếu nữ cực kỳ thanh trĩ, sau khi nghe xong Độ Linh giảng thuật chuyện bi thảm của mình, biểu tình vẫn như cũ không có bất cứ biến hóa nào cả. Chỉ là cặp đồng tử màu xám nhạt xinh đẹp khẽ co rụt lại một chút. Ở tại Đế Quốc cô nàng đã nghe qua không biết bao nhiêu câu chuyện xưa tràn ngập bi thảm cùng loại như thế này rồi. Nhưng mà ngày hôm nay câu chuyện gã mã phu Độ Linh này kể, không hề nghi ngờ gì chính là câu chuyện có tính đả kích mạnh mẽ nhất đối với nàng.
Cô nàng một phen đem mái tóc nâu nhạt thả dài trên đầu mình vén lại phía sau lưng, lấy ra trên cổ tay một cái buộc tóc bằng vải nhung, buộc lại thành một cái đuôi ngựa sau người, động tác sạch sẽ lưu loát vô cùng. Cô nàng hướng về phía một nhà ba người đang quỳ gối trước mặt mình, nói:
- Các người mau chạy đến trấn Tuyền Khẩu trốn đi… ít nhất trong sáu ngày sắp tới, ẩn nấp cẩn thận một chút, hẳn là sẽ không có chuyện gì đâu.
Nói xong những lời nói này, cô nàng theo con đường đất đá gập ghềnh không bằng phẳng, hướng về phía cánh rừng dâu tằm u tĩnh xa xa mà chậm rãi đi đến.
Ngay lúc đó, ở đầu kia của con đường đất đá nhất thời truyền đến thanh âm của bánh xe nghiền mạnh lên trên mặt đần, còn hỗn loạn vô số những thanh âm mắng chửi đầy thô tục nữa.
Gã mã phu Độ Linh có thể nhìn ra được bối cảnh của cô nàng thiếu nữ áo trắng này, vội vàng kinh hoàng thất thố hô lớn:
- Bên đó nguy hiểm lắm, đám gia hỏa này không nhận thức được thân phận của ngài là tiểu thư quý tộc đâu!
Nhưng mà những lời nói này của hắn căn bản là đã chậm. Đám tư binh phụ trách việc lùng bắt những nô lệ bỏ trốn của trang viên Tam Nương lúc này đã cưỡi trên một chiếc xe máy dầu thể thức cũ, xuất hiện ở trước mặt bọn họ. Cái đám tư binh luôn luôn nổi danh là tàn nhẫn, lãnh khốc này, hết sức rõ ràng là đã chuẩn bị sẵn sàng việc tra tấn mục tiêu trước khi bắt trở về!
- Úc, thật là một ả nha đầu rất khá a!
Một gã tư binh trên mặt đầy râu ria nhất thời nhìn thấy cô nàng thiếu nữ áo trắng đang chậm rãi đi trên bãi cỏ giữa mình cùng với đám nô lệ bỏ trốn đằng xa, thanh âm cực kỳ hưng phấn thét lên một tiếng.
Nhưng mà cái cô nàng thiếu nữ áo trắng kia rất rõ ràng là không để cho một màn xảy ra hiện tại lặp lại những nội dung vở kịch nhàm chán đã từng lặp đi lặp lại vô số lần trong lịch sử, liền trực tiếp ra tay gián đoạn đi lời nói ngay tiếp theo sau đó của hắn.
Mái tóc dài màu nâu nhàn nhạt được buộc lại thành cái đuôi ngựa đơn giả, khẽ được những luồng gió nhẹ lướt qua cánh rừng dây tằm dong đưa qua lại. Một khẩu súng lục nòng nhỏ không biết từ lúc nào đã xuất hiện trong bàn tay của cô nàng. Ngay trước họng súng đen ngòm, ánh lửa rất nhanh hiện ra. Viên đạn sử dụng tốc độ cực cao xé rách không khí, cực kỳ chuẩn xác bắn trúng thẳng vào phần vai phải của gã tư binh vừa mới lên tiếng kia.
Bằng! Bằng! Bằng! Bằng! Bằng!
Những thanh âm bắn súng cực kỳ nặng nề liên tục vang lên không ngớt, đám tư binh của trang viên quý tộc nhất thời đều bị trúng đạn ngã xuống, cực kỳ thê thảm từ trên chiếc xe máy dầu ngã hết xuống dưới mặt đất, ở trên mặt đường ẩm ướt bùn đất cực kỳ thống khổ không ngừng lăn lộn liên hồi.
Bởi vì do nhu cầu thống trị của Hoàng tộc, sự quản chế của Đế Quốc đối với súng ống thậm chí còn khắc nghiệt hơn so với Liên Bang rất nhiều lần. Ngoại trừ một vài tư quân của một số ít các quý tộc đáng tin cậy bị ép buộc phải tiến nhập vào biên chế quân đội chính thức ra, đám tư binh thường hay diệu võ dương oai của các quý tộc bình thường này, một phen xem hồi truy đuổi nô lệ bỏ trốn như là một công việc du xuân ngoạn thủy cực kỳ thoải mái cùng với khoái hoạt. Bởi vì vậy khi bọn chúng xuất phát vốn dĩ không hề nghĩ đến chuyện xin cấp súng ống mang theo, lại càng không thể nào ngờ đến, bọn họ lại hội ngộ một cô nàng thiếu nữ thanh trí có khả năng nổ súng liên tục mà sắc mặt không đổi sắc, hơn nữa tài thiện xạ cực kỳ tinh chuẩn đến mức không thể nào tin nổi như thế này.
Ánh mắt của cô nàng thiếu nữ áo trắng liếc nhìn từ chỗ làn khói xanh lượn lờ trên cái nòng súng nhỏ, chuyển dần sang trên người đám tư binh bị thương đang nằm lăn lộn dưới mặt đất đằng xa, trên khuôn mặt không hề có bất cứ một tia thương hại hoặc là e ngại gì cả. Cô nàng bình thản tiến đến, cực kỳ bình tĩnh xem xét một chút vết thương trên người những gã tư binh này, sau đó tiếp tục hướng về phía phương xa thong thả bước đi.
Nhìn theo bóng dáng của cô nàng dần dần biến mất ở sâu bên trong cánh rừng dâu tằm mênh mông, mơ hồ có thể nghe được những lời nói kỳ quái thì thào lẩm bẩm của cô nàng, như là cái gì mà thần kinh cánh tay bị hao tổn, thần kinh vùng bụng bị xé rách, gián đoạn khả năng hoạt động, mức độ máu chảy không quá nhanh, đánh mất khả năng chiến đấu gì gì đó, làm cho người ta nghe qua có loại cảm giác như là đang trong một cuộc thi vấn đáp nhàm chán nào đó vậy.
Một nhà ba người nô lệ bỏ trốn từ đầu đã sớm hoảng sợ ẩn nấp bên trong những hàng cây dâu tằm bên đường, mãi cho đến lúc này mới dần dần phản ứng lại. Gã mã phu Độ Linh có chút không thể nào tin nổi, nhìn về phía cánh rừng dâu tằm đã sớm không còn một bóng người, nhìn về phía đám đại hán tư binh bởi vì quá mức đau đớn thống khổ mà không ngừng lăn lộn trên mặt đất, nhịn không được đưa tay lên dụi dụi mắt mấy cái, căn bản là không tin tưởng vào những gì mà mình vừa mới nhìn thấy kia.
o0o
Toàn bộ Hoàng Thạch Sơn là thuộc về Hoàng đế Bệ hạ cùng với các vị du khách tôn quý đến từ Thiên Kinh Tinh, thế nhưng những tòa trang viên bên dưới chân núi cùng với tất cả những người sinh hoạt bên trong các phiên trang viên dưới chân núi, trong các cánh rừng dâu, thì lại thuộc về gia tộc chính mình. Đây chính là sự nhận tri theo lý thường đương nhiên truyền thừa xuống từ vô số đời tổ tông của gã thiếu gia quý tộc tên là Lạc Khảm, chủ nhân của tòa Trang viên Tam Nương kia.
Ngón tay nhẹ nhàng lướt qua trên tấm da thuộc mềm mại bóng loáng, thần tình trên mặt gã Lạc Khảm thiếu gia có chút hưng phấn, tham lam, thỏa mãn mà cảm thụ cái cảm giác nhẵn nhụi, mềm mại truyền đến từ đầu ngón tay. Hắn có chút tán thưởng nói:
- Nhìn xem cái lớp da này, bất cứ cái loại lông thú đắt tiền đến đâu đi nữa, cũng không thể nào bằng nổi được. Da lưng của những xử nữ chưa trưởng thành quả nhiên là thứ mềm mại nhất trên thế gian này a!
Hắn cực kỳ hạnh phút khi nhớ lại vào những đêm tối tăm kia, bên trong gian phòng của mình, chính bản thân hắn đã đích thân từ trên lưng của đám bé gái kia mà cẩn cẩn thận thận gỡ từng chút từng chút một phần da lưng mềm mại của bọn chúng. Hơn nữa ở thật sâu bên trong óc của hắn, hắn luôn nghĩ rằng chính mình vào thời điểm đó là một vị nghệ thuật gia cực kỳ vĩ đại a!
Đương nhiên, điều càng khiến cho gã Lạc Khảm thiếu gia này say mê nhất, lại chính là trước khi chính mình gian sát đám ấu nữ dân đen kia, bọn chúng giống hệt như đám nai con vậy, phát ra những tiếng gào thét cực kỳ thê thảm. Hắn mãi luôn kiên trì cho rằng, cái loại lạc thú mà hắn phải mất đến hai năm trời mới có thể kiếm ra này, tất cả những thứ hưởng thụ khác trên đời, bao gồm cả thuốc phiện trong đó nữa, cũng không có thứ gì có thể thay thế được.
- Cái gã mã phu chết tiệt kia hẳn là ngay lập tức sẽ bị bắt trở về đây. Chính mình có phải là nên để cho hắn tật mắt nhìn thấy cảnh tượng chính mình hoàn thành tác phẩm nghệ thuật bằng lớp da lưng của con gái hắn không đây?
Lạc Khảm thiếu gia trừng lớn cặp mắt đã phủ đầy các tơ máu đỏ rực của chính mình, có chút hưng phấn mà điên cuồng nhìn chằm chằm sang cái ghế dài đã sớm phủ đầy máu tươi đã khô quắt lại thành một màu đen thùi. Đã hơn hai tuần rồi hắn không có tiến hành qua cái hoạt động thú vị kia rồi, hiện tại sớm cũng đã không thể kềm chế nổi cái khát vọng cực kỳ biến thái trong lòng mình.
Trước mắt hắn phảng phất như là xuất hiện cảnh tượng ảo giác vậy, hiện lên hình ảnh một cô bé con đang giãy dụa khóc rống trên chiếc ghế dài kia, hô hấp của hắn nhất thời trở nên dồn dập một trận, tay phải cởi bỏ cái khố bằng tơ lụa cực kỳ đắt tiền trên người mình xuống, rất nhanh thò tay nắm lấy cái vật nằm giữa hai đùi, bắt đầu phất động liên hồi…
Đúng vào trong lúc này, cánh cửa lớn của gian phòng đột nhiên bị đẩy ra, một cô nàng thiếu nữ áo trắng chậm rãi từ ngoài bước vào. Bởi vì nguyên nhân bị ánh nắng bên ngoài che khuất, cho nên chỉ có thể nhìn thấy được mái tóc màu nâu nhàn nhạt ở hai bên má, căn bản không thề nhìn thấy rõ ràng khuôn mặt của cô nàng.
- Là kẻ nào vì muốn lấy lòng ta mà kiếm một vật phẩm thay thế vậy? Tuổi đã lớn như vậy rồi, làm sao có sự hứng thú nữa đây?
Lạc Khảm thiếu gia phẫn nộ nhìn chằm chằm vào cô nàng thiếu nữ, thanh âm phẫn nộ không ngừng chửi bới. Nhưng mà cái khuôn mặt non nớt xinh đẹp của cô nàng thiếu nữ kia dần dần hiện rõ ra dưới ánh đèn có chút mờ ảo trong phòng, thanh âm của hắn thoáng ngừng trệ lại một chút. Hắn khẽ thở dài đầy thỏa mãn, nói:
- Cặp đồng tử màu xám nhan nhạt đơn giản nhưng đầy thần bí a! Cặp mắt nhìn qua giống hệt một con mèo nhỏ! Tuy rằng tuổi hơi lớn một chút, nhưng mà ả này lớn lên thật sự rất đẹp, ta rất thích a!
Cô nàng thiếu nữ áo trắng đi đến trước người của hắn quả thật nhìn qua giống hệt như một con mèo nhỏ, im lặng cực kỳ nhu thuận, bộ dáng tò mò mở to cặp mắt màu xám nhàn nhạt đơn giản của mình ra, nhìn chằm chằm vào thứ nằm giữa hai chân của hắn.
Lạc Khảm thiếu gia nở nụ cười cực kỳ dâm đãng, rất nhanh dang rộng hai chân mình ra, để cho cô nàng thiếu nữ dễ dàng nhìn rõ hơn một chút. Thế nhưng hắn căn bản lại không biết rằng, khi mà cái cặp mắt nhìn qua giống hệt như của một con mèo nhỏ này nghiêm túc qua sát một thứ gì đó, chính là điềm báo chuẩn bị khởi xướng công kích!
Phốc một tiếng, cái thanh đao nhỏ cực kỳ sắc bén nằm trong tay của cô nàng thiếu nữ áo trắng kia đã thong thả đâm thẳng vào dưới bụng của Lạc Khảm thiếu gia.
Cánh tay nhỏ bé trắng noãn của cô nàng thiếu nữ khẽ dùng sức một cái, lưỡi đao sắc bén nằm ngay trước bụng của gã thiếu gia quý tộc khẽ run rẩy vặn vẹo, vẽ ra một vòng tròn cực kỳ xinh đẹp, đem cái vật ghê tởm giữa cặp đùi của gã thiếu gia bệnh hoạn kia lung tung cắt đứt rời xuống đất, giống hệt như là cắt một thứ rác rưởi nào đó vậy.
Cô nàng thiếu nữ ngay sau đó còn nghiêm túc xoay chuyển cánh tay mình thêm một chút nữa, ở dưới ánh đèn hơi có chút tối tăm hôn ám, dùng lưỡi đao sắc bén vẽ thêm một vòng ngay bụng dưới của gã thiếu gia quý tộc. Mái tóc màu nâu nhàn nhạt trên trán cô nàng khẽ lặng lẽ lắc lư mấy cái…
Cái quá trình mà một lưỡi đ sắc bén có chút vụn về mà thong thả, lại thêm run rẩy xé vỡ lớp da bên ngoài cơ thể, có lẽ trong cuộc sống chính là cái quá trình thống khổ cùng với đáng sợ nhất trên thế gian này.
Sắc mặt của gã Lạc Khảm thiếu gia nhất thời trắng bệch, cúi đầu xuống nhìn về phía đám máu tươi không ngừng phun ra như suối khỏi thân thể của chính mình, sau đó ngẩng đầu lên nhìn về phía cô nàng thiếu nữ sớm đã nhảy lùi về phía sau cực xa để tránh khỏi mớ máu tươi dơ bẩn kia phun lên người, cặp môi run rẩy kịch liệt. Hắn muốn mở miệng nói cái gì đó, nhưng cuối cùng lại biến thành một thanh âm kêu la thảm thiết thê lương đến cùng cực.
Thế nhưng Lạc Khảm thiếu gia cũng không có ngất, mặc dù là cực kỳ thống khổ nhưng lại không thể nào ngất được. Khi mà thanh âm kêu gào thê lương cực kỳ thảm thiết của hắn rơi vào trong màng tai của chính hắn, rốt cuộc hắn cũng không cảm nhận nổi bất cứ sự khoái hoạt hay là hạnh phúc nào nữa. Hắn nhìn thấy phần da bụng trắng hếu của chính mình bị lóc xuống nằm ngay dưới đất giống hệt như một tấm da thuộc kia, rốt cuộc cũng không cảm nhận thấy bất cứ một tia xinh đẹp gì của một tác phẩm nghệ thuật cả!
o0o
Thời gian vào hoàng hôn…
Thi thể của gã Lạc Khảm thiếu gia của Trang viên Tam Nương bị treo lơ lửng ngay bên trên đại môn của trang viên nhà hắn. Lúc này cặp mắt của hắn đang trừng lớn, vẻ mặt cực kỳ kinh hoảng. Toàn bộ phần bụng cùng với giữa hai chân của hắn là một cái động lớn cực kỳ khủng bố, vẫn còn không ngừng chảy ra máu tươi, bộ dạng khi chết cực kỳ đáng sợ!
Ánh nắng chiều vẫn như cũ phi thường ấm áp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.