Quyển 4 - Chương 33: Tiểu viện dị quốc ấm áp
Miêu Nị
30/07/2013
Ánh sáng của ngọn đèn có chút u ám chiếu rọi lên trên khuôn mặt của gã
thanh niên trẻ tuổi. Sau khi nghe xong câu nói đó, cặp lông mày thẳng
tắp mà dày đặc như mực của hắn đột nhiên khẽ run rẩy lên một chút, thế
nhưng cũng không có mở miệng trả lời gì cả.
Đại thẫm Tô San nhìn thấy hắn ta có phản ứng như thế, chợt nghĩ đến câu nói kia của chính mình có lẽ đã xúc phạm đến tâm hồn thương tổn của đối phương, trong lòng không khỏi có chút hối hận. Bà ta lúng ta lúng túng chép miệng một cái, thuận miệng nói thêm vài câu nhàn thoại đông tây này nọ mấy cái, sau đó liền xoay người hướng phía dưới lầu mà đi đến, có chút hối hận vỗ vỗ nhẹ gáy mình một cái.
Hơn mười ngày trước đây, sáng sớm khi đại thẫm Tô San vừa mới rời khỏi giường mình, đi lên khu lầu các chuẩn bị công việc cho một ngày buôn bán sắp tới, bà ta liền giật mình phát hiện ra một gã thanh niên tóc đen toàn thân đều là máu tươi, đang nằm trên sàn nhà tràn ngập bụi bặm của chính mình. Hơn nữa gã thanh niên kia còn đang lâm vào hôn mê sâu nữa, nhìn qua bộ dáng phi thường khủng bố.
Lá gan của đại thẫm Tô San thật ra cũng rất lớn. Sau khi bà ta xác nhận đối phương thật sự đã hôn mê bất tỉnh, liền nắm tay kéo hắn đi vào trong gian buồng nhỏ trên lầu các, cẩn thận dò xét một phen. Từ trên bộ quân trang có chút không vừa vặn cùng với chiếc giày quân dụng sai kích cỡ trên người của gã thanh niên này, bà ta cũng đối với thân phận người này là đưa ra phán đoán của bản thân mình.
Mấy ngày gần đây, khắp nơi trong Đô thành Thiên Kinh Tinh lúc nào cũng tràn ngập một đám quân cảnh mặt mày lạnh lùng nghiêm trọng, cùng với đám nhân viên thường phục của Bộ Tình Báo Hoàng gia không ngừng sục sạo khắp nơi. Hoàng Thất Đế Quốc đang tiến hành truy bắt dư đản của đám quý tộc phản loạn khắp nơi trong Đô thành. Đại thẫm Tô San nhất thời nghĩ đến cái gã thanh niên tóc đen cả người đầy máu đang hôn mê trên chiếu trước mặt mình đây chính là một gã quý tộc bị bọn họ truy bắt.
Điều cuối cùng càng khẳng định hơn sự phán đoán của bà ta, chính là bên hông của gã thanh niên tóc đen này chợt lộ ra một góc của cái quần lót. Năm xưa dù sao cũng đã từng là một vị tiểu thư quý tộc, bà ta phi thường rõ ràng chất liệu của loại quần lót kia. Chỉ có những quý tộc thượng tầng giàu có chân chính mới có tư cách hưởng dụng loại quần áo chất liệu sang quý này.
Đại thẫm Tô San hiện tại tựa hồ cũng đã phai nhạt đi rất nhiều sự bi thương thống hận đối với thảm kịch gia phá nhân vong trước đây rồi. Bà ta đối với Hoàng đế Bệ hạ cùng với Hoàng thất cũng không có quá nhiều hận ý, càng cũng không có dũng khí gia nhập vào đám quý tộc phản loạn, chứa chấp đào phạm của Hoàng Thất. Lúc ấy phản ứng đầu tiên của bà ta chính là muốn đi báo mật với quân cảnh. Nhưng mà đúng ngay vào lúc đó, cái gã thanh niên tóc đen đang hôn mê kia bất chợt trong nháy mắt thanh tỉnh lại trong chốc lát.
Chỉ là trong một cái nháy mắt đó thôi, từ bên trong cặp mắt hơi chút ti hí kia chợt toát ra một tia suy yếu cùng cực, khiến người khác nhìn vào cũng phải thương xót mãnh liệt. Lại còn có thêm một tia thân cận dễ gần cùng mới sự khẩn cầu chân thành vô cùng nữa.
Trong lúc đó, chẳng biết trong lòng đại thẫm Tô San đã trải qua một hồi đấu trang tư tưởng gian nan đến như thế nào. Cũng không biết có phải là bà ta từ trên người gã đào phạm quý tộc trẻ tuổi kia nhìn thấy được bóng dáng của cha mẹ quá cố của mình hay không, cũng không biết là có phải bà ta chợt nhớ đến người anh trai của mình, hắn ta cũng có một cặp ánh mắt chân thành mà trong trẻo như thế…
Bà ta cuối cùng cũng không có đi mật báo, mà là một phen đem gã thanh niên tóc đen kia che giấu lại, che giấu hắn ở bên trong tòa lầu các của tiểu viện, che giấu bên trong căn phòng tràn đầy tro bụi. Bà tay đút cho hắn từng muỗng nước cháo loãng, thay hắn lau chùi đi thân thể tràn đầy những miệng vết thương thê thảm, đem những viên thuốc nghiền nát nhét vào trong miệng của hắn, mãi cho đến khi cuối cùng hắn cũng tỉnh lại.
Gã thanh niên tóc đen kia ngay sau khi tỉnh lại, tiếng nói đầu tiên của hắn chính là cảm ơn. Lúc này lại càng khiến cho đại thẫm Tô San càng khẳng định thêm phán đoán của chính mình hơn nữa. Bởi vì cái khẩu âm này chính là khẩu âm quý tộc Thiên Kinh Tinh tiêu chuẩn nhất. Không, chính xác mà nói, đây chính là khẩu âm của quý tộc Hoàng Thất… Đã bao nhiêu năm rồi mình không được nghe qua cái khẩu âm này a?
- Cha mẹ của tên tiểu tử này khẳng định là đại nhân vật thuộc Hoàng Thất!
Đại thẫm Tô San lúc này đang ở trong căn nhà bếp dưới lầu bận rộn chuẩn bị thức ăn. Con dao làm bếp to lớn không ngừng đưa lên hạ xuống trên cái thớt xắt thịt bằng plastic tổng hợp, phát ra từng tiếng kêu lanh canh thanh thúy. Bà ta mang theo một tia căm tức, không ngừng lẩm bẩm:
- Cái đám quý tộc kia có chỗ nào có tác dụng chứ? Cũng chẳng thể đem ra làm cơm ăn, cũng chỉ biết giả vờ làm điệu, giả vờ phong nhã. Ngay cả siết một cái đinh ốc lại cũng chẳng biết làm nữa.
Cái đám rau xanh ban ngày nhờ kỳ kèo mặc cả mà mua rẻ được ở chợ trời, lúc này đã bị thanh dao xắt thịt cũ xưa xắt thành những mảnh vụn nhỏ, ném vào trong nồi cháo hoa. Bỏ thêm vào đó vài miếng thịt bằm vụn nát nữa, phối hợp thêm một muỗng nguyên liệu nấu ăn gì đó màu vàng nâu… Một nồi canh rau trộn nóng hôi hổi, khiến người khác ngửi được cũng phải thèm ăn liền như thế đại công cáo thành.
Đại thẫm Tô San đắc ý vỗ vỗ tay, vừa đang chuẩn bị muốn đem mớ thức ăn nóng sốt trong nồi đặt lên trên cái bàn nhỏ, đột nhiên chợt nhớ đến sắc mặt tái nhợt của gã thanh niên quý tộc đáng thương trên lầu các kia. Bà ta thoáng trầm mặc trong khoảng thời gian thật dài, cuối cùng nhịn không được đành phải hít một ngụm khẩu khí thật dài. Bà ta xoay người lại, từ trong tủ lạnh lấy ra một con gà cùng với một quả thơm đã chuẩn bị sẵn, đợi chiêu đãi đứa con cuối tuần trở về, cuối cùng ném hết vào trong nồi canh.
- Từ nay về sau, không bao giờ đi làm cái loại người tốt như thế này nữa… Chẳng có bất cứ lợi ích nào cả, hơn nữa mỗi ngày lại còn phải lo nơm nớp trong lòng…
Đại thẫm Tô San một bên đảo cái muôi cho mớ thức ăn trong nồi đảo đều, một bên đưa tay lên lau đi mớ mồ hôi trên trán mình, nén giận mắng chửi chính mình.
- Thịt gà cùng với quả thơm chín đối với bồi bổ huyết phục hồi phục sức khỏe có tác dụng rất tốt, mày lấy ăn một chút cho mau khỏe.
Đại thẫm Tô San cùng với thanh âm chói tay khó chịu của mình mạnh mẽ đi lên, đem cái tô canh nóng hổi dằn mạnh xuống trước mặt gã thanh niên tóc đen kia, nói lớn:
- Mau đem cái thân thể y như đàn bà kia của mày bồi dưỡng cho tốt lại một chút đi, sau đó chạy được bao xa thì chạy đi cho khuất mắt tao!
Gã thanh niên tóc đen cầm lấy cái tô thức ăn hơi có chút nóng bỏng, trầm mặc một khoảng thời gian khá dài mới chậm rãi cầm cái muỗng trong tô, hớp từng hớp lớn mà ăn.
Đem mớ thức ăn trong cái tô lớn kia nháy mắt ăn hết không còn miếng nào, hắn ngẩng đầu lên, nhìn về phía đại thẫm Tô San đang đứng dựa vào hành lang phía xa xa, tựa hồ đang muốn nói cái gì đó, nhưng mà lại chung quy cũng không nói cái gì cả. Có lẽ là bởi vì mớ thức ăn trong tô này thật sự rất nóng, cho nên cặp mắt ti hí còn có chút dấu vết sưng đỏ của hắn ta nhất thời tỏa sáng trong suốt lên một chút.
- Đừng có dùng cái loại ánh mắt như con chó nhỏ đó mà nhìn tao. Nửa con gà còn lại kia là tao chừa lại cho Bảo La cuối tuần trở về. Mày cũng đừng có nghĩ là tao sẽ đem nó cho mày ăn luôn!
Đại thẫm Tô San có chút tức giận, đem cái tô không trong tay gã thanh niên giật lấy.
Gã thanh niên tóc đen nhìn về phía khuôn mặt có vẻ tức giận của bà ta, cất tiếng cười có chút ngây ngô.
- Chẳng qua gần đây mày cũng không nên vội vã đi như vậy…
Đại thẫm Tô San có chút chịu không nổi cái nụ cười chân thành sảng khoái của gã quý tộc trẻ tuổi đáng thương này, dùng sức phất phất mạnh cái khăn làm bếp trong tay phải giống hệt như là đang đuổi muỗi vậy, tựa hồ như muốn xua đuổi đi cái nụ cười có sức sát thương cực lớn kia, ngữ khí chợt tăng lên một chút, nói nhanh:
- Nghe nói dạo gần đây có một tên đào phạm Liên Bang nào đó chạy đến đây. Với khả năng phòng ngự của Đế Quốc chúng ta đương nhiên cũng không có vấn đề gì, nhưng mà nghe mọi người đồn đãi với nhau, đám quân cảnh đang đi khắp nơi mà lùng bắt người, mày cần phải cẩn thận một chút đó.
- Tôi cũng không phải là người Liên Bang mà, đâu cần gì phải sợ.
Gã thanh niên tóc đen chậm rãi trả lời.
- Không sợ hả? Nếu như để bên Quân Bộ tìm ra được cái tên quý tộc trống chết là mày, chỉ sợ kết cuộc của mày so với tên Liên Bang kia còn thê thảm hơn nhiều đó.
Đại thẩm Tô San nguýt dài một tiếng, có chút chán nản nói:
- Thôi quên đi. Mày cứ việc ở nơi này mà lẫn trốn thêm một đoạn thời gian nữa đi. Ở nơi này từ trước đến giờ việc kiểm tra hộ tịch cũng không nghiêm ngặt cho lắm. Bên trong bốn khi chợ trời này nơi nào cũng đều có không ít đào phạm lẫn trốn, nhất thời nửa khắc cũng không cách nào điều tra ra được mày đâu.
- Có ai hỏi thì mày cứ việc nói là bà con thân thích xa của tao ghé thăm là được rồi. Chẳng qua…
Đại thẫm Tô San cau mày, cúi đầu dò xét hắn một chút, nói:
- Mày hãy một phen đem cái khẩu âm kia bỏ đi. Đừng có hễ mở miệng ra là nói cái giọng của Hoàng Thất đó nữa… Haizz…
Bà ta khẽ thở dài một tiếng, đem cái tô không kia đem đi rửa. Ở bên dưới lầu lại vang lên thanh âm có chút tức giận của bà ta, nói:
- Nhưng mà mày hãy ráng cố gắng khôi phục lại cho sớm một chút đi. Đừng có trông cậy vào chuyện lão nương sẽ nuôi mày cả đời đâu. Nhưng mà mày về sau cũng không còn cha mẹ để mà nuôi ăn mày nữa đâu, cuối cùng cũng nên ráng học chút năng lực nào đó để nuôi miệng đi chứ?
Nhìn thấy thân thể của đại thẫm Tô San giống hệt như là một cái thùng nước lớn di động vậy, chậm rãi đi xuống phía dưới lầu, lắng nghe thanh âm bước chân nặng nề từ dưới cầu thang vang lên, sau đó lại nghe thấy thanh âm mặc dù mắng chửi nhưng lại tràn đầy vẻ thân thiết từ trong phòng bếp vang lên… Hứa Nhạc khẽ đưa tay vuốt vuốt lại mái tóc màu đen trên đầu mình, trong lòng sinh ra một sự ấm áp cùng với cảm kích vô cùng tận.
Trong lúc hôn mê trước đây, hắn đã từng nằm mơ thấy rất nhiều giấc mộng, rất nhiều cơn ác mộng. Trong đó giấc mộng khiến hắn sợ hãi nhất trong cơ mơ chính là sau khi mình tỉnh lại, liền phát hiện ra đang bị vô số họng súng lạnh như băng của đám binh lính Đế Quốc nhắm thẳng ngay đầu mình, đám Robot Lang Nha nặng nề khủng bố đang bao vây khắp nơi xung quanh, cùng với Hoài Thảo Thi mang theo vẻ mặt lãnh khốc đang chậm rãi đi đến.
Hắn tuyệt đối không thể nào ngờ đến được, sau khi chính mình tỉnh lại, nghênh đón chính mình lại là một bát cháo thịt vô cùng ấm áp, một vị đại thẫm bề ngoài mặc dù hung ác hay mắng chửi lung tung nhưng mà nội tâm lại vô cùng ấm áp thiện lương.
Đây thật sự là may mắn lớn nhất trong cuộc đời này của hắn.
Hắn vô cùng cảm kích cái vị đại thẫm Đế Quốc tên gọi là Tô San này. Nhưng mà bởi vì một vài vấn đề đặc thù nào đó, hắn lại không thể không lừa gạt đối phương được, cam lòng chất nhận sự phán đoán của đối phương, giả trang thành một gã quý tộc trẻ tuổi đáng thương đang bị Hoàng Thất Đế Quốc truy nã gắt gao.
Đại thẫm Tô San thiện lương đã bởi vì quá khứ thê thảm của chính mình, bởi vì sự thương cảm đồng tình của chính mình mà mạo hiểm che giấu một gã quý tộc tội phạm bị truy nã, nhưng mà khẳng định sẽ không chấp nhận lưu giữ một người Liên Bang dị quốc được.
Sau khi tỉnh lại liền phát hiện ra mình bị hiểu lầm là một gã quý tộc Đế Quốc, hơn nữa sự hiểu lầm này ở trong lòng vị đại thẩm kia lại phi thường kiên định, khiến cho Hứa Nhạc cũng cảm thấy có chút kỳ quái.
Mãi cho đến lúc này, Hứa Nhạc mới phát hiện ra ngôn ngữ Đế Quốc của chính mình trên cơ bản cũng đều là học theo Hoài Thảo Thi cả, liền mang theo loại làn điệu phát âm cùng với ngôn từ tiêu chuẩn Hoàng tộc của vị Công chúa Điện hạ cường hãn kia, không muốn khiến cho người khác hiểu lầm quả thật cũng rất khó a.
Gã con trai Bảo La của đại thẫm Tô San hiện tại đang ở Đại học Hoàng gia Đế Quốc II học tập, cuộc sống bình thường của bà ta thật sự rất cô độc, cho nên bà ta hơi có vẻ có chút lải nhải. Mà Hứa Nhạc đúng là bởi vì theo những lời lải nhải của đại thẫm Tô San mà suy luận ra được rất nhiều chuyện. Trong đó cũng có một vài vấn đề nào đó mà lúc trước khi ở bên cạnh Hoài Thảo Thi hắn đã từng biết được nhưng cũng không có quá chú ý đến.
Sự phân chia giai tầng bên trong Đế Quốc thật sự là vô cùng sâm nghiêm dị thường. Hoàng tộc, quý tộc, bình dân, dân đen cùng với nô lệ, sáu giai tầng này cấu thành nên một xã hội Đế Quốc vô cùng dị dạng. Mà muốn phán định xem một người nào đó có phải là giai cấp quý tộc hay không, lại chính là một cái phương pháp được truyền lưu rộng rãi bên trong dân gian, tuyệt đối không thể nào đáng tin cậy nổi. Đó chính là nhìn vào màu sắc đầu tóc của người này, màu sắc của con mắt người này… Màu sắc của mái tóc cùng với con mắt của người này càng gần với màu đen, thì thân phận của người này ở bên trong Đế Quốc sẽ càng tôn quý hơn nhiều.
Hứa Nhạc nhất thời nhớ tới cái cặp mắt ngăm đen thường xuyên hay nheo lại của Hoài Thảo Thi kia, cặp mày không khỏi nhăn tít lại một chút.
Năm đó khi hắn còn ở trong nhà giam quân sự Khuynh Thành của Liên Bang kia, tựa hồ như là cái vị lão nhân gia cực kỳ xuất sắc kia đã từng mơ hồ nói ra một câu gì đó có liên hệ với chuyện này… Chuyện cũng đã trôi qua khá lâu rồi, khiến hắn có chút nhớ không rõ ràng lắm. Tựa hồ như là lúc ấy vị lão nhân gia kia đã từng nói… Nếu như có thể một phen đem con chíp vi mạch nhân thể sau gáy mình gỡ ra, như vậy mình có thể đi đến Đế Quốc giả mạo thành Hoàng tộc thì phải?
Vậy cái đó là dựa vào cái gì chứ? Chỉ bằng vào cái mái tóc đen đầy đầu của chính mình, cái cặp mắt tỏa sáng của chính mình hay sao? Hay là nói lúc đó vị lão nhân gia kia cũng đã đoán ra được chính mình có khả năng lấy ra được con chíp vi mạch sau gáy của mình hay sao?
Cặp mày đang nhăn tít lại của Hứa Nhạc rất nhanh dần dần dãn ra một chút. Ánh mắt của hắn khẽ nheo chặt lại, thong thả hoạt động thân thể, cố gắng chồm lên ngửa người vào cái cửa sổ gần đó, nhìn lên cái ánh trăng bên ngoài lầu các, tuy rằng có chút lạ lẫm, thế nhưng kỳ thật lại giống hệt như ánh trăng ở Liên Bang, không chút khác biệt, tâm tư cũng không biết đã thả hồn đi đến nơi nào…
Trong cái tiểu viện có chút tàn tạ bên dưới lầu các chợt truyền đến thanh âm thiết bị truyền hình khởi động. Đại thẫm Tô San tựa hồ như đang cố gắng điều chỉnh tín hiệu điện tử của một cái thiết bị bắt tín hiệu truyền hình dỏm nào đó…
Trên cái cửa chính của tiểu viện bên dưới lúc nào cũng có giắt một cái hộp kim loại không lớn lắm. Đó hẳn chính là cái thiết bị theo dõi chíp vi mạch nhân thể mà chính phủ Đế Quốc cấp phát miễn phí cho tất cả các gia đình bên trong Đô thành Thiên Kinh Tinh này.
Cái hộp kim loại kia từ trước cho tới bây giờ cũng chưa từng phát ra tiếng vang nào cả.
Hứa Nhạc theo bản năng đưa tay lên sờ sờ vào phần gáy của chính mình. Cái miệng vết thương rất nhỏ ở nơi đó cũng sớm đã khép lại rồi. Trong lòng hắn nhất thời hiểu ra, đúng là chính bởi vì cái hộp kim loại kia không có vang lên, cho nên đại thẫm Tô San cùng với Bảo La mới không hề nghi ngờ qua rằng chính mình là người Liên Bang.
Thế nhưng bản thân mình nói thế nào cũng chính là một người Liên Bang chân chính. Mình cuối cùng làm cách nào mới có thể rời khỏi phiến lãnh thổ Đế Quốc này cơ chứ? Hứa Nhạc khẽ nheo mắt lại, nhìn chằm chằm về phía ánh trăng tha hương chiếu rọi bên ngoài cửa sổ, nhất thời lại lâm vào trầm tư.
Không biết hiện tại mức độ truy lùng mình bên phía đám người Đế Quốc kia đã là như thế nào rồi. Một thời gian khá dài như vậy cũng không thể tìm ra được chính mình, bọn họ có thể nào cho rằng chính mình đã chết hay không?
Không đâu! Dựa theo tính tình kiên nhẫn của vị Công chúa Điện hạ kia, một ngày còn chưa tìm ra được thi thể của chính mình, nàng ta cũng sẽ một ngày không từ bỏ.
Cái gian tiểu viện có chút tàn tạ rách nát này, ở bên trong khu dân cư nghèo này thế nhưng cũng được tính là một tòa kiến trúc nhìn được mắt nhất. Chỉ là bởi vì cái tòa tiểu viện này nằm quá gần khu nhà hỏa táng của Đô thành, cho nên cũng không có bao nhiêu người nguyện ý lựa chọn nơi này làm chỗ sinh sống. Những tòa kiến trúc xung quanh khu tiểu viện này thật sự rất nghèo nàn cùng với tàn tạ, cũng đều chỉ đốt đèn dầu mà thôi, cũng vô cùng u tĩnh giống như là tâm tình của hắn trong giờ phút này.
Hứa Nhạc khẽ thu hồi ánh mắt lại, lắc lắc đầu quay trở lại ngồi lên trên cái chiếu cói ở dưới sàn nhà, từ trong góc tường kéo ra một cái thùng đồ nghề lớn. Hắn cầm lấy những cái công cụ có chút thô ráp trong đó, bắt đầu nghiêm túc lắp ráp những cái truyền hình thu tín hiệu điện tử dỏm giá rẻ chất lượng thấp kia.
Cái vấn đề tìm cách nào thoát khỏi lãnh thổ Đế Quốc phản hồi lại Liên Bang quả thật trong nhất thời nửa khắc cũng không cách nào giải quyết được, nhưng mà hắn cũng phải đem cái vấn đề phiền toái nhất trước mắt này hoàn toàn giải quyết xong mới được.
- Nhưng mà cái loại ốc ren điện tử này thật sự là không đúng loại a, đại thẫm!
Vẻ mặt hắn có chút sầu khổ, nhìn xuống cái đinh ốc căn bản không cách nào vặn vào được trong tay mình, phát hiện ra chuyện này so với vấn đề trốn chết càng thêm phiền toái hơn rất nhiều.
Đại thẫm Tô San nhìn thấy hắn ta có phản ứng như thế, chợt nghĩ đến câu nói kia của chính mình có lẽ đã xúc phạm đến tâm hồn thương tổn của đối phương, trong lòng không khỏi có chút hối hận. Bà ta lúng ta lúng túng chép miệng một cái, thuận miệng nói thêm vài câu nhàn thoại đông tây này nọ mấy cái, sau đó liền xoay người hướng phía dưới lầu mà đi đến, có chút hối hận vỗ vỗ nhẹ gáy mình một cái.
Hơn mười ngày trước đây, sáng sớm khi đại thẫm Tô San vừa mới rời khỏi giường mình, đi lên khu lầu các chuẩn bị công việc cho một ngày buôn bán sắp tới, bà ta liền giật mình phát hiện ra một gã thanh niên tóc đen toàn thân đều là máu tươi, đang nằm trên sàn nhà tràn ngập bụi bặm của chính mình. Hơn nữa gã thanh niên kia còn đang lâm vào hôn mê sâu nữa, nhìn qua bộ dáng phi thường khủng bố.
Lá gan của đại thẫm Tô San thật ra cũng rất lớn. Sau khi bà ta xác nhận đối phương thật sự đã hôn mê bất tỉnh, liền nắm tay kéo hắn đi vào trong gian buồng nhỏ trên lầu các, cẩn thận dò xét một phen. Từ trên bộ quân trang có chút không vừa vặn cùng với chiếc giày quân dụng sai kích cỡ trên người của gã thanh niên này, bà ta cũng đối với thân phận người này là đưa ra phán đoán của bản thân mình.
Mấy ngày gần đây, khắp nơi trong Đô thành Thiên Kinh Tinh lúc nào cũng tràn ngập một đám quân cảnh mặt mày lạnh lùng nghiêm trọng, cùng với đám nhân viên thường phục của Bộ Tình Báo Hoàng gia không ngừng sục sạo khắp nơi. Hoàng Thất Đế Quốc đang tiến hành truy bắt dư đản của đám quý tộc phản loạn khắp nơi trong Đô thành. Đại thẫm Tô San nhất thời nghĩ đến cái gã thanh niên tóc đen cả người đầy máu đang hôn mê trên chiếu trước mặt mình đây chính là một gã quý tộc bị bọn họ truy bắt.
Điều cuối cùng càng khẳng định hơn sự phán đoán của bà ta, chính là bên hông của gã thanh niên tóc đen này chợt lộ ra một góc của cái quần lót. Năm xưa dù sao cũng đã từng là một vị tiểu thư quý tộc, bà ta phi thường rõ ràng chất liệu của loại quần lót kia. Chỉ có những quý tộc thượng tầng giàu có chân chính mới có tư cách hưởng dụng loại quần áo chất liệu sang quý này.
Đại thẫm Tô San hiện tại tựa hồ cũng đã phai nhạt đi rất nhiều sự bi thương thống hận đối với thảm kịch gia phá nhân vong trước đây rồi. Bà ta đối với Hoàng đế Bệ hạ cùng với Hoàng thất cũng không có quá nhiều hận ý, càng cũng không có dũng khí gia nhập vào đám quý tộc phản loạn, chứa chấp đào phạm của Hoàng Thất. Lúc ấy phản ứng đầu tiên của bà ta chính là muốn đi báo mật với quân cảnh. Nhưng mà đúng ngay vào lúc đó, cái gã thanh niên tóc đen đang hôn mê kia bất chợt trong nháy mắt thanh tỉnh lại trong chốc lát.
Chỉ là trong một cái nháy mắt đó thôi, từ bên trong cặp mắt hơi chút ti hí kia chợt toát ra một tia suy yếu cùng cực, khiến người khác nhìn vào cũng phải thương xót mãnh liệt. Lại còn có thêm một tia thân cận dễ gần cùng mới sự khẩn cầu chân thành vô cùng nữa.
Trong lúc đó, chẳng biết trong lòng đại thẫm Tô San đã trải qua một hồi đấu trang tư tưởng gian nan đến như thế nào. Cũng không biết có phải là bà ta từ trên người gã đào phạm quý tộc trẻ tuổi kia nhìn thấy được bóng dáng của cha mẹ quá cố của mình hay không, cũng không biết là có phải bà ta chợt nhớ đến người anh trai của mình, hắn ta cũng có một cặp ánh mắt chân thành mà trong trẻo như thế…
Bà ta cuối cùng cũng không có đi mật báo, mà là một phen đem gã thanh niên tóc đen kia che giấu lại, che giấu hắn ở bên trong tòa lầu các của tiểu viện, che giấu bên trong căn phòng tràn đầy tro bụi. Bà tay đút cho hắn từng muỗng nước cháo loãng, thay hắn lau chùi đi thân thể tràn đầy những miệng vết thương thê thảm, đem những viên thuốc nghiền nát nhét vào trong miệng của hắn, mãi cho đến khi cuối cùng hắn cũng tỉnh lại.
Gã thanh niên tóc đen kia ngay sau khi tỉnh lại, tiếng nói đầu tiên của hắn chính là cảm ơn. Lúc này lại càng khiến cho đại thẫm Tô San càng khẳng định thêm phán đoán của chính mình hơn nữa. Bởi vì cái khẩu âm này chính là khẩu âm quý tộc Thiên Kinh Tinh tiêu chuẩn nhất. Không, chính xác mà nói, đây chính là khẩu âm của quý tộc Hoàng Thất… Đã bao nhiêu năm rồi mình không được nghe qua cái khẩu âm này a?
- Cha mẹ của tên tiểu tử này khẳng định là đại nhân vật thuộc Hoàng Thất!
Đại thẫm Tô San lúc này đang ở trong căn nhà bếp dưới lầu bận rộn chuẩn bị thức ăn. Con dao làm bếp to lớn không ngừng đưa lên hạ xuống trên cái thớt xắt thịt bằng plastic tổng hợp, phát ra từng tiếng kêu lanh canh thanh thúy. Bà ta mang theo một tia căm tức, không ngừng lẩm bẩm:
- Cái đám quý tộc kia có chỗ nào có tác dụng chứ? Cũng chẳng thể đem ra làm cơm ăn, cũng chỉ biết giả vờ làm điệu, giả vờ phong nhã. Ngay cả siết một cái đinh ốc lại cũng chẳng biết làm nữa.
Cái đám rau xanh ban ngày nhờ kỳ kèo mặc cả mà mua rẻ được ở chợ trời, lúc này đã bị thanh dao xắt thịt cũ xưa xắt thành những mảnh vụn nhỏ, ném vào trong nồi cháo hoa. Bỏ thêm vào đó vài miếng thịt bằm vụn nát nữa, phối hợp thêm một muỗng nguyên liệu nấu ăn gì đó màu vàng nâu… Một nồi canh rau trộn nóng hôi hổi, khiến người khác ngửi được cũng phải thèm ăn liền như thế đại công cáo thành.
Đại thẫm Tô San đắc ý vỗ vỗ tay, vừa đang chuẩn bị muốn đem mớ thức ăn nóng sốt trong nồi đặt lên trên cái bàn nhỏ, đột nhiên chợt nhớ đến sắc mặt tái nhợt của gã thanh niên quý tộc đáng thương trên lầu các kia. Bà ta thoáng trầm mặc trong khoảng thời gian thật dài, cuối cùng nhịn không được đành phải hít một ngụm khẩu khí thật dài. Bà ta xoay người lại, từ trong tủ lạnh lấy ra một con gà cùng với một quả thơm đã chuẩn bị sẵn, đợi chiêu đãi đứa con cuối tuần trở về, cuối cùng ném hết vào trong nồi canh.
- Từ nay về sau, không bao giờ đi làm cái loại người tốt như thế này nữa… Chẳng có bất cứ lợi ích nào cả, hơn nữa mỗi ngày lại còn phải lo nơm nớp trong lòng…
Đại thẫm Tô San một bên đảo cái muôi cho mớ thức ăn trong nồi đảo đều, một bên đưa tay lên lau đi mớ mồ hôi trên trán mình, nén giận mắng chửi chính mình.
- Thịt gà cùng với quả thơm chín đối với bồi bổ huyết phục hồi phục sức khỏe có tác dụng rất tốt, mày lấy ăn một chút cho mau khỏe.
Đại thẫm Tô San cùng với thanh âm chói tay khó chịu của mình mạnh mẽ đi lên, đem cái tô canh nóng hổi dằn mạnh xuống trước mặt gã thanh niên tóc đen kia, nói lớn:
- Mau đem cái thân thể y như đàn bà kia của mày bồi dưỡng cho tốt lại một chút đi, sau đó chạy được bao xa thì chạy đi cho khuất mắt tao!
Gã thanh niên tóc đen cầm lấy cái tô thức ăn hơi có chút nóng bỏng, trầm mặc một khoảng thời gian khá dài mới chậm rãi cầm cái muỗng trong tô, hớp từng hớp lớn mà ăn.
Đem mớ thức ăn trong cái tô lớn kia nháy mắt ăn hết không còn miếng nào, hắn ngẩng đầu lên, nhìn về phía đại thẫm Tô San đang đứng dựa vào hành lang phía xa xa, tựa hồ đang muốn nói cái gì đó, nhưng mà lại chung quy cũng không nói cái gì cả. Có lẽ là bởi vì mớ thức ăn trong tô này thật sự rất nóng, cho nên cặp mắt ti hí còn có chút dấu vết sưng đỏ của hắn ta nhất thời tỏa sáng trong suốt lên một chút.
- Đừng có dùng cái loại ánh mắt như con chó nhỏ đó mà nhìn tao. Nửa con gà còn lại kia là tao chừa lại cho Bảo La cuối tuần trở về. Mày cũng đừng có nghĩ là tao sẽ đem nó cho mày ăn luôn!
Đại thẫm Tô San có chút tức giận, đem cái tô không trong tay gã thanh niên giật lấy.
Gã thanh niên tóc đen nhìn về phía khuôn mặt có vẻ tức giận của bà ta, cất tiếng cười có chút ngây ngô.
- Chẳng qua gần đây mày cũng không nên vội vã đi như vậy…
Đại thẫm Tô San có chút chịu không nổi cái nụ cười chân thành sảng khoái của gã quý tộc trẻ tuổi đáng thương này, dùng sức phất phất mạnh cái khăn làm bếp trong tay phải giống hệt như là đang đuổi muỗi vậy, tựa hồ như muốn xua đuổi đi cái nụ cười có sức sát thương cực lớn kia, ngữ khí chợt tăng lên một chút, nói nhanh:
- Nghe nói dạo gần đây có một tên đào phạm Liên Bang nào đó chạy đến đây. Với khả năng phòng ngự của Đế Quốc chúng ta đương nhiên cũng không có vấn đề gì, nhưng mà nghe mọi người đồn đãi với nhau, đám quân cảnh đang đi khắp nơi mà lùng bắt người, mày cần phải cẩn thận một chút đó.
- Tôi cũng không phải là người Liên Bang mà, đâu cần gì phải sợ.
Gã thanh niên tóc đen chậm rãi trả lời.
- Không sợ hả? Nếu như để bên Quân Bộ tìm ra được cái tên quý tộc trống chết là mày, chỉ sợ kết cuộc của mày so với tên Liên Bang kia còn thê thảm hơn nhiều đó.
Đại thẩm Tô San nguýt dài một tiếng, có chút chán nản nói:
- Thôi quên đi. Mày cứ việc ở nơi này mà lẫn trốn thêm một đoạn thời gian nữa đi. Ở nơi này từ trước đến giờ việc kiểm tra hộ tịch cũng không nghiêm ngặt cho lắm. Bên trong bốn khi chợ trời này nơi nào cũng đều có không ít đào phạm lẫn trốn, nhất thời nửa khắc cũng không cách nào điều tra ra được mày đâu.
- Có ai hỏi thì mày cứ việc nói là bà con thân thích xa của tao ghé thăm là được rồi. Chẳng qua…
Đại thẫm Tô San cau mày, cúi đầu dò xét hắn một chút, nói:
- Mày hãy một phen đem cái khẩu âm kia bỏ đi. Đừng có hễ mở miệng ra là nói cái giọng của Hoàng Thất đó nữa… Haizz…
Bà ta khẽ thở dài một tiếng, đem cái tô không kia đem đi rửa. Ở bên dưới lầu lại vang lên thanh âm có chút tức giận của bà ta, nói:
- Nhưng mà mày hãy ráng cố gắng khôi phục lại cho sớm một chút đi. Đừng có trông cậy vào chuyện lão nương sẽ nuôi mày cả đời đâu. Nhưng mà mày về sau cũng không còn cha mẹ để mà nuôi ăn mày nữa đâu, cuối cùng cũng nên ráng học chút năng lực nào đó để nuôi miệng đi chứ?
Nhìn thấy thân thể của đại thẫm Tô San giống hệt như là một cái thùng nước lớn di động vậy, chậm rãi đi xuống phía dưới lầu, lắng nghe thanh âm bước chân nặng nề từ dưới cầu thang vang lên, sau đó lại nghe thấy thanh âm mặc dù mắng chửi nhưng lại tràn đầy vẻ thân thiết từ trong phòng bếp vang lên… Hứa Nhạc khẽ đưa tay vuốt vuốt lại mái tóc màu đen trên đầu mình, trong lòng sinh ra một sự ấm áp cùng với cảm kích vô cùng tận.
Trong lúc hôn mê trước đây, hắn đã từng nằm mơ thấy rất nhiều giấc mộng, rất nhiều cơn ác mộng. Trong đó giấc mộng khiến hắn sợ hãi nhất trong cơ mơ chính là sau khi mình tỉnh lại, liền phát hiện ra đang bị vô số họng súng lạnh như băng của đám binh lính Đế Quốc nhắm thẳng ngay đầu mình, đám Robot Lang Nha nặng nề khủng bố đang bao vây khắp nơi xung quanh, cùng với Hoài Thảo Thi mang theo vẻ mặt lãnh khốc đang chậm rãi đi đến.
Hắn tuyệt đối không thể nào ngờ đến được, sau khi chính mình tỉnh lại, nghênh đón chính mình lại là một bát cháo thịt vô cùng ấm áp, một vị đại thẫm bề ngoài mặc dù hung ác hay mắng chửi lung tung nhưng mà nội tâm lại vô cùng ấm áp thiện lương.
Đây thật sự là may mắn lớn nhất trong cuộc đời này của hắn.
Hắn vô cùng cảm kích cái vị đại thẫm Đế Quốc tên gọi là Tô San này. Nhưng mà bởi vì một vài vấn đề đặc thù nào đó, hắn lại không thể không lừa gạt đối phương được, cam lòng chất nhận sự phán đoán của đối phương, giả trang thành một gã quý tộc trẻ tuổi đáng thương đang bị Hoàng Thất Đế Quốc truy nã gắt gao.
Đại thẫm Tô San thiện lương đã bởi vì quá khứ thê thảm của chính mình, bởi vì sự thương cảm đồng tình của chính mình mà mạo hiểm che giấu một gã quý tộc tội phạm bị truy nã, nhưng mà khẳng định sẽ không chấp nhận lưu giữ một người Liên Bang dị quốc được.
Sau khi tỉnh lại liền phát hiện ra mình bị hiểu lầm là một gã quý tộc Đế Quốc, hơn nữa sự hiểu lầm này ở trong lòng vị đại thẩm kia lại phi thường kiên định, khiến cho Hứa Nhạc cũng cảm thấy có chút kỳ quái.
Mãi cho đến lúc này, Hứa Nhạc mới phát hiện ra ngôn ngữ Đế Quốc của chính mình trên cơ bản cũng đều là học theo Hoài Thảo Thi cả, liền mang theo loại làn điệu phát âm cùng với ngôn từ tiêu chuẩn Hoàng tộc của vị Công chúa Điện hạ cường hãn kia, không muốn khiến cho người khác hiểu lầm quả thật cũng rất khó a.
Gã con trai Bảo La của đại thẫm Tô San hiện tại đang ở Đại học Hoàng gia Đế Quốc II học tập, cuộc sống bình thường của bà ta thật sự rất cô độc, cho nên bà ta hơi có vẻ có chút lải nhải. Mà Hứa Nhạc đúng là bởi vì theo những lời lải nhải của đại thẫm Tô San mà suy luận ra được rất nhiều chuyện. Trong đó cũng có một vài vấn đề nào đó mà lúc trước khi ở bên cạnh Hoài Thảo Thi hắn đã từng biết được nhưng cũng không có quá chú ý đến.
Sự phân chia giai tầng bên trong Đế Quốc thật sự là vô cùng sâm nghiêm dị thường. Hoàng tộc, quý tộc, bình dân, dân đen cùng với nô lệ, sáu giai tầng này cấu thành nên một xã hội Đế Quốc vô cùng dị dạng. Mà muốn phán định xem một người nào đó có phải là giai cấp quý tộc hay không, lại chính là một cái phương pháp được truyền lưu rộng rãi bên trong dân gian, tuyệt đối không thể nào đáng tin cậy nổi. Đó chính là nhìn vào màu sắc đầu tóc của người này, màu sắc của con mắt người này… Màu sắc của mái tóc cùng với con mắt của người này càng gần với màu đen, thì thân phận của người này ở bên trong Đế Quốc sẽ càng tôn quý hơn nhiều.
Hứa Nhạc nhất thời nhớ tới cái cặp mắt ngăm đen thường xuyên hay nheo lại của Hoài Thảo Thi kia, cặp mày không khỏi nhăn tít lại một chút.
Năm đó khi hắn còn ở trong nhà giam quân sự Khuynh Thành của Liên Bang kia, tựa hồ như là cái vị lão nhân gia cực kỳ xuất sắc kia đã từng mơ hồ nói ra một câu gì đó có liên hệ với chuyện này… Chuyện cũng đã trôi qua khá lâu rồi, khiến hắn có chút nhớ không rõ ràng lắm. Tựa hồ như là lúc ấy vị lão nhân gia kia đã từng nói… Nếu như có thể một phen đem con chíp vi mạch nhân thể sau gáy mình gỡ ra, như vậy mình có thể đi đến Đế Quốc giả mạo thành Hoàng tộc thì phải?
Vậy cái đó là dựa vào cái gì chứ? Chỉ bằng vào cái mái tóc đen đầy đầu của chính mình, cái cặp mắt tỏa sáng của chính mình hay sao? Hay là nói lúc đó vị lão nhân gia kia cũng đã đoán ra được chính mình có khả năng lấy ra được con chíp vi mạch sau gáy của mình hay sao?
Cặp mày đang nhăn tít lại của Hứa Nhạc rất nhanh dần dần dãn ra một chút. Ánh mắt của hắn khẽ nheo chặt lại, thong thả hoạt động thân thể, cố gắng chồm lên ngửa người vào cái cửa sổ gần đó, nhìn lên cái ánh trăng bên ngoài lầu các, tuy rằng có chút lạ lẫm, thế nhưng kỳ thật lại giống hệt như ánh trăng ở Liên Bang, không chút khác biệt, tâm tư cũng không biết đã thả hồn đi đến nơi nào…
Trong cái tiểu viện có chút tàn tạ bên dưới lầu các chợt truyền đến thanh âm thiết bị truyền hình khởi động. Đại thẫm Tô San tựa hồ như đang cố gắng điều chỉnh tín hiệu điện tử của một cái thiết bị bắt tín hiệu truyền hình dỏm nào đó…
Trên cái cửa chính của tiểu viện bên dưới lúc nào cũng có giắt một cái hộp kim loại không lớn lắm. Đó hẳn chính là cái thiết bị theo dõi chíp vi mạch nhân thể mà chính phủ Đế Quốc cấp phát miễn phí cho tất cả các gia đình bên trong Đô thành Thiên Kinh Tinh này.
Cái hộp kim loại kia từ trước cho tới bây giờ cũng chưa từng phát ra tiếng vang nào cả.
Hứa Nhạc theo bản năng đưa tay lên sờ sờ vào phần gáy của chính mình. Cái miệng vết thương rất nhỏ ở nơi đó cũng sớm đã khép lại rồi. Trong lòng hắn nhất thời hiểu ra, đúng là chính bởi vì cái hộp kim loại kia không có vang lên, cho nên đại thẫm Tô San cùng với Bảo La mới không hề nghi ngờ qua rằng chính mình là người Liên Bang.
Thế nhưng bản thân mình nói thế nào cũng chính là một người Liên Bang chân chính. Mình cuối cùng làm cách nào mới có thể rời khỏi phiến lãnh thổ Đế Quốc này cơ chứ? Hứa Nhạc khẽ nheo mắt lại, nhìn chằm chằm về phía ánh trăng tha hương chiếu rọi bên ngoài cửa sổ, nhất thời lại lâm vào trầm tư.
Không biết hiện tại mức độ truy lùng mình bên phía đám người Đế Quốc kia đã là như thế nào rồi. Một thời gian khá dài như vậy cũng không thể tìm ra được chính mình, bọn họ có thể nào cho rằng chính mình đã chết hay không?
Không đâu! Dựa theo tính tình kiên nhẫn của vị Công chúa Điện hạ kia, một ngày còn chưa tìm ra được thi thể của chính mình, nàng ta cũng sẽ một ngày không từ bỏ.
Cái gian tiểu viện có chút tàn tạ rách nát này, ở bên trong khu dân cư nghèo này thế nhưng cũng được tính là một tòa kiến trúc nhìn được mắt nhất. Chỉ là bởi vì cái tòa tiểu viện này nằm quá gần khu nhà hỏa táng của Đô thành, cho nên cũng không có bao nhiêu người nguyện ý lựa chọn nơi này làm chỗ sinh sống. Những tòa kiến trúc xung quanh khu tiểu viện này thật sự rất nghèo nàn cùng với tàn tạ, cũng đều chỉ đốt đèn dầu mà thôi, cũng vô cùng u tĩnh giống như là tâm tình của hắn trong giờ phút này.
Hứa Nhạc khẽ thu hồi ánh mắt lại, lắc lắc đầu quay trở lại ngồi lên trên cái chiếu cói ở dưới sàn nhà, từ trong góc tường kéo ra một cái thùng đồ nghề lớn. Hắn cầm lấy những cái công cụ có chút thô ráp trong đó, bắt đầu nghiêm túc lắp ráp những cái truyền hình thu tín hiệu điện tử dỏm giá rẻ chất lượng thấp kia.
Cái vấn đề tìm cách nào thoát khỏi lãnh thổ Đế Quốc phản hồi lại Liên Bang quả thật trong nhất thời nửa khắc cũng không cách nào giải quyết được, nhưng mà hắn cũng phải đem cái vấn đề phiền toái nhất trước mắt này hoàn toàn giải quyết xong mới được.
- Nhưng mà cái loại ốc ren điện tử này thật sự là không đúng loại a, đại thẫm!
Vẻ mặt hắn có chút sầu khổ, nhìn xuống cái đinh ốc căn bản không cách nào vặn vào được trong tay mình, phát hiện ra chuyện này so với vấn đề trốn chết càng thêm phiền toái hơn rất nhiều.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.