Quyển 2 - Chương 131: Tội phạm bị tình nghi
Miêu Nị
29/03/2013
Từ Tùng Tử ngạc nhiên nhìn gã Thiếu Úy trẻ ngồi bên đầu bàn bên kia.
Cô đã tốt nghiệp hai năm từ Khoa Luật Học Viện Quân Sự I, biểu hiện rất xuất sắc khi làm việc tại Ban Nội Vụ Bộ Quốc Phòng. Từ trước tới nay chưa từng có vụ án nào làm cô lui bước. Nhưng đêm nay, cô bị điện thoại của lãnh đạo trực tiếp gọi dậy, lệnh cho cô đến ngay nhà giam nhà lao quân sự, đưa ra trợ giúp cho một đương sự. Đột nhiên nhận được mệnh lệnh không rõ ràng như vậy, bị đánh thức giấc ngủ, tất nhiên tâm trạng không được tốt cho lắm.
Sau khi cô xem những tang chứng, vật chứng do đại đội Hiến Binh và Sở Nghiên Cứu xác minh cung cấp, tâm trạng không vui càng lên trầm trọng hơn. Sĩ quan bị hiềm nghi nửa đêm có thể làm Bộ Quốc Phòng chủ động cung cấp luật sư bào chữa, chắc chắn hoàn cảnh rất đặc biệt. Trong mắt cô, cái tên Thiếu Úy Hứa Nhạc chỉ là một trong vô số những người danh giá trong Liên Bang. Chỉ là danh giá cực kỳ ngu xuẩn, không biết lý do hoang đường nào, tự nhiên lại làm náo loạn trong Sở Nghiên Cứu Công ty Cơ khí Quả Xác, những tên này thật không biết chữ chết được viết như thế nào…
Với thành kiến ấy, đương nhiên cô không thể có thái độ tốt với Hứa Nhạc. Chỉ là căn cứ vào kinh nghiệm thường ngày, cô vẫn điềm nhiên nói cho đối phương biết những ý kiến tham khảo, khuyên đối phương nhận tội. Nhưng cô không ngờ rằng, tên Thiếu Úy bị hiềm nghi ngồi đối diện kia lại một mực từ chối, lại còn đưa ra một lý do cô chưa từng ngờ đến.
- Phòng thí nghiệm là của anh?
Từ Tùng Tử hơi giật mình, rồi chợt cười mỉa, lẳng lặng nhìn Hứa Nhạc đối diện, nói:
- Tôi không nghe nhầm đấy chứ?
Sau khi cô tốt nghiệp Học Viện Quân Sự I, liền vào Ban Nội Vụ Bộ Quốc Phòng công tác, biểu hiện rất xuất sắc, được mọi người tín nhiệm. Nhưng về lĩnh vực nghiên cứu, cô không nắm rõ quyền hạn sở hữu của Sở Nghiên Cứu Công ty Cơ khí Quả Xác. Cô chỉ biết cái Sở ấy nắm giữ bộ phận nghiên cứu kỹ thuật tương đương đỉnh cao của Liên Bang, thuộc phạm vi Quân đội… Kết quả tên này lại nói… căn phòng thí nghiệm ấy là của hắn?
Hứa Nhạc nhận thấy thái độ của nữ sĩ quan đó đối với mình, cúi đầu nói:
- Cô có thể tìm đọc tài liệu hiệp nghị của Sở Nghiên Cứu và Giáo sư Trầm Lão. Căn phòng thí nghiệm ấy từ lúc đầu mới thành lập, đã lựa chọn hình thức hợp tác. Từ khi bắt đầu năm 54 Hiến Lịch 37 cho tới nay, tất cả các sự tài trợ đều là do Giáo sư Trầm Lão với danh nghĩa cá nhân mình có được. Nói từ góc độ này, tất cả những tài sản bên trong phòng thí nghiệm ấy, bao gồm những số liệu bị tôi hủy, Liên Bang hay công ty Quả Xác dựa theo hiệp nghị trả tiền lương, có tư cách sử dụng, nhưng không có tư cách xử lý.
Từ Tùng Tử nghe hết những lời đó, thái độ dần bình tĩnh trở lại, cô nhận thấy mình thực sự không hiểu nhiều về Sở Nghiên Cứu Quả Xác. Đối phương nói có vẻ có lý, không giống như nói dối, hơn nữa đã bị bắt vào tù, lúc này còn nói dối cô cũng chả có lợi gì cho hắn.
- Trước khi Giáo sư Trầm Lão qua đời, di chúc đã được công chứng, giao toàn quyền quyết định phòng thí nghiệm cho tôi.
Hứa Nhạc ngẩng đầu, bình tĩnh nói với cô nữ sĩ quan xinh đẹp ngồi đối diện:
- Những công văn ghi chú pháp luật đều để ở nhà riêng tôi, lúc nào cô cũng có thể xem. Nếu… chúng không bị người khác hủy đi.
Từ Tùng Tử thấy được sự tự tin ẩn giấu trong những lời nói nghiêm túc của gã Thiếu Úy trẻ, hơi cau lông mày, cúi nhìn hồ sơ trên bàn, từ tốn hỏi:
- Trong khẩu cung của đội Hiến Binh và Sở Nghiên Cứu, không hề nhắc đến điều này. Đương nhiên, tôi sẽ điều tra ngay, nhưng… nếu những lời anh nói là sự thật, vậy thì tôi càng không hiểu, tại sao anh lại muốn hủy bỏ những dữ liệu cơ mật trong phòng thí nghiệm? Phải biết rằng, những tài liệu ấy đã được Kho dữ liệu Trung tâm Liên Bang bảo vệ điện tử.
Ánh mắt cô dừng lại trên tập hồ sơ, không nhịn được nhẹ lắc đầu. Đây là sĩ quan như thế nào vậy, dám mang búa vào Sở Nghiên Cứu, đập vỡ phòng thí nghiệm.
- Những dữ liệu này là của tôi, tôi muốn xử trí chúng thế nào, liệu có cần thiết phải đưa ra lý do không?
Hứa Nhạc lúc này đương nhiên không thể tiết lộ với nữ sĩ quan, Viện Khoa Học Liên Bang, Thiết Toán Lợi Gia, chuyện về robot thế hệ mới, những điều này trước mắt với tình cảnh hiện tại của hắn chẳng có lợi gì, ngược lại có thể làm mọi chuyện rắc rối hơn.
- Rất cảm ơn cô đã đến cung cấp cho tôi những sự trợ giúp về luật pháp. Tôi nghĩ những gì tôi đã nói đã rất rõ ràng. Dữ liệu là của tôi, phòng thí nghiệm là của tôi, nếu đã là như vậy, tôi không có lý do gì lại bị giam trong ngục. Tôi muốn biết, khi nào tôi có thể ra.
Từ Tùng Tử không ngẩng đầu lên, mở ra những tài liệu trước mặt, mở công văn pháp luật điện tử, nhăn mày tỷ mỷ đọc rất kỹ. Sau đó ngẩng đầu lên lặng lẽ nhìn Hứa Nhạc, nhẹ lắc đầu nói:
- Kể cả coi phòng thí nghiệm đó là của Giáo sư Trầm Lão, hiện tại là của anh, nhưng anh hủy những tài liệu đó, chắc chắn sẽ không thể được thả ra.
- Vì sao?
Hứa Nhạc để hai tay bị trói bởi những dây plastic cường độ đặt lên bàn, nhìn thẳng vào cô ta hỏi:
- Tôi quản giáo con mình, lẽ nào cũng có vấn đề?
Nghe thấy ví dụ đó, Từ Tùng Tử ngẩng đầu, lẳng lặng nhìn Hứa Nhạc nói:
- Không nói ví dụ đó có hợp lý hay không, nhưng kể cả coi là con anh, anh có thể dạy bảo nó, nhưng không thể ngược đãi nó, càng không thể giết nó… Nếu anh làm như vậy rồi, sẽ phạm vào tội xâm phạm trẻ em, hay thành kẻ mưu sát.
Không đợi Hứa Nhạc mở miệng, cô cau mày nói tiếp:
- Theo quy định Điều 7 Khoản 3, luật Bảo hộ Tư liệu Cơ mật Liên Bang, kể cả coi những tư liệu đó là của anh, nhưng do tính quan trọng của chúng, nghiễm nhiên vẫn phải chịu trừng phạt của Liên Bang, không được phép tiết lộ ra bên ngoài, không được tự ý xử trí. Quyền xử trí những số liệu đó của anh, nhiều nhất chỉ có thể giảm nhẹ án cho anh khi anh bị khởi kiện ra tòa thôi.
Hứa Nhạc cúi đầu, hít thở, cười bất đắc dĩ.
Từ Tùng Tử thấy hắn cười, trong lòng thấy hơi lạ, không hiểu tại sao đến giờ phút này anh ta vẫn có thể cười như vậy được. Hay là cho rằng mình có hậu thuẫn tốt như vậy trong Bộ Quốc Phòng, thì có thể chống lại pháp luật Liên Bang? Cô nhíu mày nói:
- Càng huống hồ những tư liệu này là của anh, đó là do anh nói, những văn kiện pháp luật liên quan, tôi vẫn chưa xem qua. Nhưng vì có những chứng cứ mới, tôi sẽ tiếp tục điều tra.
Từ Tùng Tử đứng dậy, bắt đầu thu dọn những tài liệu trên bàn sắt, cúi đầu nói:
- Anh hãy ký một tài liệu. Sáng mai tôi trực tiếp đến văn phòng của anh lấy tài liệu pháp luật đó, sau đó sẽ đến phòng kiểm tra quân sự xin bảo toàn chứng cứ.
- Tôi không biết những tài liệu trong nhà riêng hiện giờ có còn ở đó không.
Hứa Nhạc bỗng nhiên nói.
Động tác của Từ Tùng Tử hơi chững lại, hiện ra tâm trạng không vui, trong đầu nghĩ nếu không còn, vậy sự tự tin ban đầu của anh do đâu mà có?
Hứa Nhạc cúi đầu, không biết bên Lợi Gia có cho người đến nhà mình hủy đi những giấy tờ của Giáo sư Trầm Lão hay không. Tuy nhiên theo lý, những nhân vật tầm cỡ như vậy sẽ không làm những thủ đoạn vô nghĩa như vậy. Nhưng để ổn thỏa, hắn thà làm cho những tài liệu đó không còn nữa còn hơn.
Hắn ngẩng đầu lên nói:
- Nguyên kiện của văn kiện luật ở… trong tay một người bạn của tôi. Cô có thể trực tiếp đến chỗ cô ấy lấy.
- Bạn anh? Cô ấy ở đâu?
- Cô ấy họ Trâu, ở số 3 Đại Viện Tây Sơn Bộ Quốc Phòng.
Từ Tùng Tử nghe địa chỉ này, thấy hơi ngờ ngợ, hít sâu một hơi, lập tức hiểu ra vì sao lãnh đạo cấp cao giữa đêm khuya lại gọi điện cho cô, sai cô đến nhà giam. Hóa ra hậu thuẫn của Thiếu Úy trẻ, lại chính là lãnh đạo trực tiếp của mình.
- Được rồi.
Cô hơi suy nghĩ nhìn Hứa Nhạc, rồi chuẩn bị rời đi.
Đúng lúc đó, bên ngoài phòng khách vọng đến những tiếng bước chân.
- Tiêu Chánh Thanh Tra, mời đi bên này.
Một thanh tra chừng ba mươi tuổi, dưới sự dẫn đường của sĩ quan gác ngục, đi vào trong phòng khách. Người sĩ quan Điều Tra họ Tiêu ấy tóc đen, nhìn có vẻ rất giàu kinh nghiệm, khi anh ta nhận ra Từ Tùng Tử cũng đang ở trong phòng, không khỏi hơi thấy bất ngờ, cười hỏi:
- Tùng Tử, sao cô cũng ở đây?
- Anh Văn Tĩnh?
Từ Tùng Tử cũng hơi ngạc nhiên, nhìn thoáng qua Hứa Nhạc, không hiểu tên Thiếu Úy này còn gây ra chuyện gì nữa, lại kinh động đến nhân vật lợi hại của Cục Điều Tra Thủ đô.
- Đây là Thiếu Úy Hứa Nhạc? Tôi nhận lệnh mang anh ta đi, cùng hợp tác giải quyết một vụ án.
Sau khi Tiêu Chánh Thanh Tra và Từ Tùng Tử hàn huyên vài câu, liền nói thẳng vào vấn đề.
Từ Tùng Tử nhếch mày, cô biết địa vị hiện tại ở Sở Thanh Tra của Trưởng Khoa Luật, tại sao anh ta lại đến đây. Khó hiểu là, thân phận của Hứa Nhạc đương sự của cô lại là quân nhân, theo trình tự pháp luật trong Quân đội, Sở Thanh Tra tại sao lại chen tay vào được?
- Không được, anh ta là đương sự của tôi.
Không hiểu tại sao, Từ Tùng Tử thấy hơi hoài nghi, không đợi Hứa Nhạc đứng dậy, từ chối yêu cầu ấy.
Tiêu Chánh Thanh Tra cười, lấy một văn kiện từ trong túi công văn ra, đặt lên bàn.
Từ Tùng Tử cầm văn kiện đó lên xem, sắc mặt sầm xuống, nói với sĩ quan gác ngục:
- Dựa theo danh sách, Hứa Nhạc là nghi phạm quân sự, anh ta nhất định phải được giữ lại trong nhà lao quân sự.
Ngay sau đó, cô chuyển hướng về Tiêu Chánh Thanh Tra, hạ giọng hỏi:
- Rốt cục có chuyện gì? Hiện tại tôi là luật sư bào chữa cho anh ta, anh nên rõ trình tự vụ án. Hiện giờ anh ta có liên quan đến trọng tội hủy dữ liệu cơ mật Liên Bang, ít nhất cũng phải đợi đến khi tôi hoàn thành vụ này, các anh mới có thể tiếp nhận.
Từ Tùng Tử và Tiêu Văn Tĩnh biết nhau rất rõ, nên nói chuyện cũng không cần lo lắng quá nhiều, nhìn vào mắt anh ta hỏi:
- Kể cả anh ta còn dính dáng đến vụ án khác, thì cũng nên là Tổng Cục Cảnh Sát điều tra trước đã, Cục Điều Tra các anh tại sao lại tham gia sớm như vậy?
Tiêu Chánh Thanh Tra nhún vai, nhìn Hứa Nhạc đang điềm tĩnh đứng cúi đầu cạnh bàn, tiến đến bên tai Từ Tùng Tử nói:
- Về chuyện thứ tự và chuyện sớm tham gia, thực ra đều là một nguyên nhân. Gã sĩ quan này là một trọng tội, anh nên rõ rằng, trình tự vụ án phụ thuộc vào mức độ phạm tội nặng nhẹ, khi Sở Thanh Tra gặp phải những vụ án nghiêm trọng như thế này, cũng sẽ tham gia.
Từ Tùng Tử nhíu mày, còn có trọng tội gì còn nghiêm trọng hơn cả tội hủy tài liệu cơ mật Liên Bang nữa chứ, lại còn cần Cục Điều Tra sớm tham gia vào vụ án nghiêm trọng này?
- Mưu sát.
Tiêu Chánh Thanh Tra với cái nhìn xa xăm về phía Hứa Nhạc đứng cạnh bàn rồi nói:
- Thiếu Úy Hứa Nhạc, kẻ khả nghi đêm qua bên Hổ Sơn Đạo hướng đi vào thành phố, mưu sát quân nhân Phác Chí Hạo, theo điều lệ của xử lý tạm thời của tòa án quân nhân quân sự Liên Bang, vụ án này do chúng tôi giải quyết.
Cô đã tốt nghiệp hai năm từ Khoa Luật Học Viện Quân Sự I, biểu hiện rất xuất sắc khi làm việc tại Ban Nội Vụ Bộ Quốc Phòng. Từ trước tới nay chưa từng có vụ án nào làm cô lui bước. Nhưng đêm nay, cô bị điện thoại của lãnh đạo trực tiếp gọi dậy, lệnh cho cô đến ngay nhà giam nhà lao quân sự, đưa ra trợ giúp cho một đương sự. Đột nhiên nhận được mệnh lệnh không rõ ràng như vậy, bị đánh thức giấc ngủ, tất nhiên tâm trạng không được tốt cho lắm.
Sau khi cô xem những tang chứng, vật chứng do đại đội Hiến Binh và Sở Nghiên Cứu xác minh cung cấp, tâm trạng không vui càng lên trầm trọng hơn. Sĩ quan bị hiềm nghi nửa đêm có thể làm Bộ Quốc Phòng chủ động cung cấp luật sư bào chữa, chắc chắn hoàn cảnh rất đặc biệt. Trong mắt cô, cái tên Thiếu Úy Hứa Nhạc chỉ là một trong vô số những người danh giá trong Liên Bang. Chỉ là danh giá cực kỳ ngu xuẩn, không biết lý do hoang đường nào, tự nhiên lại làm náo loạn trong Sở Nghiên Cứu Công ty Cơ khí Quả Xác, những tên này thật không biết chữ chết được viết như thế nào…
Với thành kiến ấy, đương nhiên cô không thể có thái độ tốt với Hứa Nhạc. Chỉ là căn cứ vào kinh nghiệm thường ngày, cô vẫn điềm nhiên nói cho đối phương biết những ý kiến tham khảo, khuyên đối phương nhận tội. Nhưng cô không ngờ rằng, tên Thiếu Úy bị hiềm nghi ngồi đối diện kia lại một mực từ chối, lại còn đưa ra một lý do cô chưa từng ngờ đến.
- Phòng thí nghiệm là của anh?
Từ Tùng Tử hơi giật mình, rồi chợt cười mỉa, lẳng lặng nhìn Hứa Nhạc đối diện, nói:
- Tôi không nghe nhầm đấy chứ?
Sau khi cô tốt nghiệp Học Viện Quân Sự I, liền vào Ban Nội Vụ Bộ Quốc Phòng công tác, biểu hiện rất xuất sắc, được mọi người tín nhiệm. Nhưng về lĩnh vực nghiên cứu, cô không nắm rõ quyền hạn sở hữu của Sở Nghiên Cứu Công ty Cơ khí Quả Xác. Cô chỉ biết cái Sở ấy nắm giữ bộ phận nghiên cứu kỹ thuật tương đương đỉnh cao của Liên Bang, thuộc phạm vi Quân đội… Kết quả tên này lại nói… căn phòng thí nghiệm ấy là của hắn?
Hứa Nhạc nhận thấy thái độ của nữ sĩ quan đó đối với mình, cúi đầu nói:
- Cô có thể tìm đọc tài liệu hiệp nghị của Sở Nghiên Cứu và Giáo sư Trầm Lão. Căn phòng thí nghiệm ấy từ lúc đầu mới thành lập, đã lựa chọn hình thức hợp tác. Từ khi bắt đầu năm 54 Hiến Lịch 37 cho tới nay, tất cả các sự tài trợ đều là do Giáo sư Trầm Lão với danh nghĩa cá nhân mình có được. Nói từ góc độ này, tất cả những tài sản bên trong phòng thí nghiệm ấy, bao gồm những số liệu bị tôi hủy, Liên Bang hay công ty Quả Xác dựa theo hiệp nghị trả tiền lương, có tư cách sử dụng, nhưng không có tư cách xử lý.
Từ Tùng Tử nghe hết những lời đó, thái độ dần bình tĩnh trở lại, cô nhận thấy mình thực sự không hiểu nhiều về Sở Nghiên Cứu Quả Xác. Đối phương nói có vẻ có lý, không giống như nói dối, hơn nữa đã bị bắt vào tù, lúc này còn nói dối cô cũng chả có lợi gì cho hắn.
- Trước khi Giáo sư Trầm Lão qua đời, di chúc đã được công chứng, giao toàn quyền quyết định phòng thí nghiệm cho tôi.
Hứa Nhạc ngẩng đầu, bình tĩnh nói với cô nữ sĩ quan xinh đẹp ngồi đối diện:
- Những công văn ghi chú pháp luật đều để ở nhà riêng tôi, lúc nào cô cũng có thể xem. Nếu… chúng không bị người khác hủy đi.
Từ Tùng Tử thấy được sự tự tin ẩn giấu trong những lời nói nghiêm túc của gã Thiếu Úy trẻ, hơi cau lông mày, cúi nhìn hồ sơ trên bàn, từ tốn hỏi:
- Trong khẩu cung của đội Hiến Binh và Sở Nghiên Cứu, không hề nhắc đến điều này. Đương nhiên, tôi sẽ điều tra ngay, nhưng… nếu những lời anh nói là sự thật, vậy thì tôi càng không hiểu, tại sao anh lại muốn hủy bỏ những dữ liệu cơ mật trong phòng thí nghiệm? Phải biết rằng, những tài liệu ấy đã được Kho dữ liệu Trung tâm Liên Bang bảo vệ điện tử.
Ánh mắt cô dừng lại trên tập hồ sơ, không nhịn được nhẹ lắc đầu. Đây là sĩ quan như thế nào vậy, dám mang búa vào Sở Nghiên Cứu, đập vỡ phòng thí nghiệm.
- Những dữ liệu này là của tôi, tôi muốn xử trí chúng thế nào, liệu có cần thiết phải đưa ra lý do không?
Hứa Nhạc lúc này đương nhiên không thể tiết lộ với nữ sĩ quan, Viện Khoa Học Liên Bang, Thiết Toán Lợi Gia, chuyện về robot thế hệ mới, những điều này trước mắt với tình cảnh hiện tại của hắn chẳng có lợi gì, ngược lại có thể làm mọi chuyện rắc rối hơn.
- Rất cảm ơn cô đã đến cung cấp cho tôi những sự trợ giúp về luật pháp. Tôi nghĩ những gì tôi đã nói đã rất rõ ràng. Dữ liệu là của tôi, phòng thí nghiệm là của tôi, nếu đã là như vậy, tôi không có lý do gì lại bị giam trong ngục. Tôi muốn biết, khi nào tôi có thể ra.
Từ Tùng Tử không ngẩng đầu lên, mở ra những tài liệu trước mặt, mở công văn pháp luật điện tử, nhăn mày tỷ mỷ đọc rất kỹ. Sau đó ngẩng đầu lên lặng lẽ nhìn Hứa Nhạc, nhẹ lắc đầu nói:
- Kể cả coi phòng thí nghiệm đó là của Giáo sư Trầm Lão, hiện tại là của anh, nhưng anh hủy những tài liệu đó, chắc chắn sẽ không thể được thả ra.
- Vì sao?
Hứa Nhạc để hai tay bị trói bởi những dây plastic cường độ đặt lên bàn, nhìn thẳng vào cô ta hỏi:
- Tôi quản giáo con mình, lẽ nào cũng có vấn đề?
Nghe thấy ví dụ đó, Từ Tùng Tử ngẩng đầu, lẳng lặng nhìn Hứa Nhạc nói:
- Không nói ví dụ đó có hợp lý hay không, nhưng kể cả coi là con anh, anh có thể dạy bảo nó, nhưng không thể ngược đãi nó, càng không thể giết nó… Nếu anh làm như vậy rồi, sẽ phạm vào tội xâm phạm trẻ em, hay thành kẻ mưu sát.
Không đợi Hứa Nhạc mở miệng, cô cau mày nói tiếp:
- Theo quy định Điều 7 Khoản 3, luật Bảo hộ Tư liệu Cơ mật Liên Bang, kể cả coi những tư liệu đó là của anh, nhưng do tính quan trọng của chúng, nghiễm nhiên vẫn phải chịu trừng phạt của Liên Bang, không được phép tiết lộ ra bên ngoài, không được tự ý xử trí. Quyền xử trí những số liệu đó của anh, nhiều nhất chỉ có thể giảm nhẹ án cho anh khi anh bị khởi kiện ra tòa thôi.
Hứa Nhạc cúi đầu, hít thở, cười bất đắc dĩ.
Từ Tùng Tử thấy hắn cười, trong lòng thấy hơi lạ, không hiểu tại sao đến giờ phút này anh ta vẫn có thể cười như vậy được. Hay là cho rằng mình có hậu thuẫn tốt như vậy trong Bộ Quốc Phòng, thì có thể chống lại pháp luật Liên Bang? Cô nhíu mày nói:
- Càng huống hồ những tư liệu này là của anh, đó là do anh nói, những văn kiện pháp luật liên quan, tôi vẫn chưa xem qua. Nhưng vì có những chứng cứ mới, tôi sẽ tiếp tục điều tra.
Từ Tùng Tử đứng dậy, bắt đầu thu dọn những tài liệu trên bàn sắt, cúi đầu nói:
- Anh hãy ký một tài liệu. Sáng mai tôi trực tiếp đến văn phòng của anh lấy tài liệu pháp luật đó, sau đó sẽ đến phòng kiểm tra quân sự xin bảo toàn chứng cứ.
- Tôi không biết những tài liệu trong nhà riêng hiện giờ có còn ở đó không.
Hứa Nhạc bỗng nhiên nói.
Động tác của Từ Tùng Tử hơi chững lại, hiện ra tâm trạng không vui, trong đầu nghĩ nếu không còn, vậy sự tự tin ban đầu của anh do đâu mà có?
Hứa Nhạc cúi đầu, không biết bên Lợi Gia có cho người đến nhà mình hủy đi những giấy tờ của Giáo sư Trầm Lão hay không. Tuy nhiên theo lý, những nhân vật tầm cỡ như vậy sẽ không làm những thủ đoạn vô nghĩa như vậy. Nhưng để ổn thỏa, hắn thà làm cho những tài liệu đó không còn nữa còn hơn.
Hắn ngẩng đầu lên nói:
- Nguyên kiện của văn kiện luật ở… trong tay một người bạn của tôi. Cô có thể trực tiếp đến chỗ cô ấy lấy.
- Bạn anh? Cô ấy ở đâu?
- Cô ấy họ Trâu, ở số 3 Đại Viện Tây Sơn Bộ Quốc Phòng.
Từ Tùng Tử nghe địa chỉ này, thấy hơi ngờ ngợ, hít sâu một hơi, lập tức hiểu ra vì sao lãnh đạo cấp cao giữa đêm khuya lại gọi điện cho cô, sai cô đến nhà giam. Hóa ra hậu thuẫn của Thiếu Úy trẻ, lại chính là lãnh đạo trực tiếp của mình.
- Được rồi.
Cô hơi suy nghĩ nhìn Hứa Nhạc, rồi chuẩn bị rời đi.
Đúng lúc đó, bên ngoài phòng khách vọng đến những tiếng bước chân.
- Tiêu Chánh Thanh Tra, mời đi bên này.
Một thanh tra chừng ba mươi tuổi, dưới sự dẫn đường của sĩ quan gác ngục, đi vào trong phòng khách. Người sĩ quan Điều Tra họ Tiêu ấy tóc đen, nhìn có vẻ rất giàu kinh nghiệm, khi anh ta nhận ra Từ Tùng Tử cũng đang ở trong phòng, không khỏi hơi thấy bất ngờ, cười hỏi:
- Tùng Tử, sao cô cũng ở đây?
- Anh Văn Tĩnh?
Từ Tùng Tử cũng hơi ngạc nhiên, nhìn thoáng qua Hứa Nhạc, không hiểu tên Thiếu Úy này còn gây ra chuyện gì nữa, lại kinh động đến nhân vật lợi hại của Cục Điều Tra Thủ đô.
- Đây là Thiếu Úy Hứa Nhạc? Tôi nhận lệnh mang anh ta đi, cùng hợp tác giải quyết một vụ án.
Sau khi Tiêu Chánh Thanh Tra và Từ Tùng Tử hàn huyên vài câu, liền nói thẳng vào vấn đề.
Từ Tùng Tử nhếch mày, cô biết địa vị hiện tại ở Sở Thanh Tra của Trưởng Khoa Luật, tại sao anh ta lại đến đây. Khó hiểu là, thân phận của Hứa Nhạc đương sự của cô lại là quân nhân, theo trình tự pháp luật trong Quân đội, Sở Thanh Tra tại sao lại chen tay vào được?
- Không được, anh ta là đương sự của tôi.
Không hiểu tại sao, Từ Tùng Tử thấy hơi hoài nghi, không đợi Hứa Nhạc đứng dậy, từ chối yêu cầu ấy.
Tiêu Chánh Thanh Tra cười, lấy một văn kiện từ trong túi công văn ra, đặt lên bàn.
Từ Tùng Tử cầm văn kiện đó lên xem, sắc mặt sầm xuống, nói với sĩ quan gác ngục:
- Dựa theo danh sách, Hứa Nhạc là nghi phạm quân sự, anh ta nhất định phải được giữ lại trong nhà lao quân sự.
Ngay sau đó, cô chuyển hướng về Tiêu Chánh Thanh Tra, hạ giọng hỏi:
- Rốt cục có chuyện gì? Hiện tại tôi là luật sư bào chữa cho anh ta, anh nên rõ trình tự vụ án. Hiện giờ anh ta có liên quan đến trọng tội hủy dữ liệu cơ mật Liên Bang, ít nhất cũng phải đợi đến khi tôi hoàn thành vụ này, các anh mới có thể tiếp nhận.
Từ Tùng Tử và Tiêu Văn Tĩnh biết nhau rất rõ, nên nói chuyện cũng không cần lo lắng quá nhiều, nhìn vào mắt anh ta hỏi:
- Kể cả anh ta còn dính dáng đến vụ án khác, thì cũng nên là Tổng Cục Cảnh Sát điều tra trước đã, Cục Điều Tra các anh tại sao lại tham gia sớm như vậy?
Tiêu Chánh Thanh Tra nhún vai, nhìn Hứa Nhạc đang điềm tĩnh đứng cúi đầu cạnh bàn, tiến đến bên tai Từ Tùng Tử nói:
- Về chuyện thứ tự và chuyện sớm tham gia, thực ra đều là một nguyên nhân. Gã sĩ quan này là một trọng tội, anh nên rõ rằng, trình tự vụ án phụ thuộc vào mức độ phạm tội nặng nhẹ, khi Sở Thanh Tra gặp phải những vụ án nghiêm trọng như thế này, cũng sẽ tham gia.
Từ Tùng Tử nhíu mày, còn có trọng tội gì còn nghiêm trọng hơn cả tội hủy tài liệu cơ mật Liên Bang nữa chứ, lại còn cần Cục Điều Tra sớm tham gia vào vụ án nghiêm trọng này?
- Mưu sát.
Tiêu Chánh Thanh Tra với cái nhìn xa xăm về phía Hứa Nhạc đứng cạnh bàn rồi nói:
- Thiếu Úy Hứa Nhạc, kẻ khả nghi đêm qua bên Hổ Sơn Đạo hướng đi vào thành phố, mưu sát quân nhân Phác Chí Hạo, theo điều lệ của xử lý tạm thời của tòa án quân nhân quân sự Liên Bang, vụ án này do chúng tôi giải quyết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.