Quyển 2 - Chương 135: Trầm Tổng thư ký
Miêu Nị
29/03/2013
Không có nhiều người trong Liên Bang chú ý đến vụ án Hổ Sơn Đạo. Bởi vì các phương tiện truyền thông không hề đưa bất kỳ tin tức cụ thể có tính xác thực nào. Thậm chí ngay cả những kênh truyền thông của phái độc lập Kiều Trì Tạp Lâm chuyên môn vạch trần những điều mờ ám, xấu xa của Liên Bang, cũng không dám hó hé trước vấn đề này.
Theo lẽ thường, dưới ánh hào quang của Đệ Nhất Hiến Chương chiếu rọi, tỷ lệ phát sinh chuyên án hình sự của Liên Bang cũng không cao lắm. Nhất là những vụ án hình sự mang tính nghiêm trọng lại càng không nhiều. Huống chi là loại vụ án mà người bị hại và kẻ bị tình nghi đều là những quan chức trẻ tuổi thuộc Công ty Cơ khí Quả Xác Liên Bang như thế này. Vụ án này dưới ngòi bút của giới nhà báo càng thêm hấp dẫn, có nhiều tình tiết thú vị để khai thác.
Nhưng không biết là do thời điểm vụ án phát sinh xảy ra quá nhanh, các phóng viên không thu thập được nhiều tư liệu cụ thể, hay là do bên thụ lý vụ án giữ bí mật quá chặt chẽ… Nói chung tin tức hoàn toàn không để lọt ra ngoài. Cho mãi đến hôm nay hung thủ đã cúi đầu nhận tội, viên Thiếu Úy thụ lý vụ án mới thở phào nhẹ nhõm, khoan khoái kết thúc hồ sơ điều tra. Vụ án Hổ Sơn Đạo dần dần đi vào quên lãng.
Đối với những vụ án cùng loại như thế này, số người biết được phòng thí nghiệm của Công ty Cơ khí Quả Xác đã bị kẻ nào đó dùng búa đập phá tan tành chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Đối với Liên Bang mà nói, những việc có thể gây ảnh hưởng đến quá trình nghiên cứu con robot thế hệ mới rõ ràng là quan trọng hơn nhiều so với tính mạng của một viên sĩ quan chỉ vừa mới chân ướt chân ráo bước vô Quân đội Liên Bang.
Những chuyện cơ mật của Liên Bang, không có bất kỳ cơ quan truyền thông nào dám vượt qua giới hạn cấm kỵ này.
Sáng hôm qua, phòng thí nghiệm bị Hứa Nhạc làm cho tanh bành đã bị Hiến Binh niêm phong toàn bộ. Tất cả những số liệu nghiên cứu quan trọng trong đó đều đã được lấy đi… Viện Khoa Học Liên Bang muốn xin giấy phép để lấy được số liệu tại kho số liệu Máy tính chủ Trung ương cũng không phải là chuyện quá khó khăn.
Ở bề ngoài biểu hiện thì những số liệu này vẫn như cũ được âm thầm cất giữ ở trong một căn phòng bí mật nào đó trong Sở Nghiên Cứu công ty Quả Xác. Nhưng Hứa Nhạc và không ít người khác liên quan đến chuyện này, đều biết rất rõ ràng chân tướng thật sự, những số liệu nghiên cứu này, hiện tại đã đến tay của những kẻ kia trong Viện Khoa Học Liên Bang.
Đáng tiếc là không có người nào có được chứng cứ để tố cáo hành vi của Viện Khoa Học Liên Bang. Cũng giống như Cục Điều Tra Liên Bang không có chứng cứ chứng minh Hứa Nhạc là kẻ sát nhân. Và cũng tương tự chuyện từ nhiều năm trước đây, Lâm Viện Trưởng của Viện Khoa Học Liên Bang đã sao chép thành quả nghiên cứu của Giáo sư Trầm Lão vậy.
Liên Bang tự do bình đẳng công bằng… quả nhiên chỉ là một câu khẩu hiệu suông mà thôi.
o0o
Bên ngoài cửa phòng thí nghiệm Hạt cơ bản Cao Phúc thuộc Bộ Kỹ Thuật - Viện Khoa Học Liên Bang. La thư ký đang nói chuyện điện thoại với người nào đó. Khuôn mặt hắn tươi cười không ngừng cảm ơn người gọi đến, nhưng ánh mắt vẫn chăm chú nhìn vào bên trong phòng thí nghiệm.
Nghe điện thoại xong rồi, nhưng La thư ký cũng không vội vàng bước vào phòng thí nghiệm ngay. Y báo cáo lại cuộc điện thoại quan trọng này, đồng thời đứng nép sang một bên cửa, quan sát các nhân viên nghiên cứu và các Giáo sư đang tỏ ra một vẻ hết sức khẩn trương.
Phòng thí nghiệm Hạt cơ bản Cao Phúc thuộc Bộ Kỹ Thuật là nhờ có Lâm Viện Trưởng năm đó biểu quyết ý kiến tập thể rồi quyết định xin tài trợ từ Ủy ban Quản lý Liên Bang mới thành lập nên. Trong phòng thí nghiệm này từ Chủ nhiệm Bộ môn cho đến nhân viên nghiên cứu của từng bộ phận đều là những người vô cùng ưu tú, rất cần mẫn.
La thư ký nhìn qua khung cửa kính bằng thủy tinh, thấy nhóm người đang tụ tập bên trong Khu 3 phòng thí nghiệm. Lâm Viện Trưởng đứng ở giữa đang nghiêm túc chỉ bảo điều gì đó. Ông ta biết rất rõ ràng những số liệu này trong Sở Nghiên Cứu của Công ty Cơ khí Quả Xác đã lặng yên không một tiếng động thuyên chuyển đến đây. Dựa vào năng lực phát triển nghiên cứu mạnh mẽ của Viện Khoa Học Liên Bang, chẳng bao lâu nữa, vấn đề then chốt của con robot đời mới nhất của Liên Bang sẽ được giải quyết. Mà Lâm Viện Trưởng, người lãnh đạo của Viện Khoa Học Liên Bang, kiêm chủ trì công trình nghiên cứu này, sẽ một lần nữa được toàn thể công dân Liên Bang ngưỡng mộ và sùng kính.
Còn về phần những người chân chính thực sự phát minh ra mấy thứ này là Giáo sư Trầm Lão và gã trợ lý nghiên cứu trẻ tuổi thì sao? Một người đã chết, một người đã bị khép vào tội sát nhân… Chỉ cần kết quả cuối cùng được tạo ra thì thử hỏi còn ai nhớ được toàn bộ quá trình.
Hơn nữa bên đó cũng đã bảo đảm rồi, tuyệt đối sẽ không để cho gã Thiếu Úy trẻ người non dại kia ăn nói lung tung nữa. La thư ký khẽ nhíu mày. Chỉ là còn có chút vướng mắc chưa rõ. Bên kia rõ ràng biết mười mươi là một khi công trình nghiên cứu của Viện Khoa Học Liên Bang thành công thì Lâm Viện Trưởng sẽ đích thân xuất mã, đứng ra tuyên bố ủng hộ Nghị Viên Mạch Đức Lâm và Châu Trưởng La Tư trong cuộc Tổng tuyển cử Tổng Thống. Tại sao bên kia dường như không hề quan tâm đến vậy?
Cảnh tượng đông đúc, hỗn loạn bên trong phòng thí nghiệm đã từ từ giải tán. Lâm Viện Trưởng, nhân vật đứng đầu trong Giới Khoa Học Liên Bang, vẻ mặt nghiêm nghị từ bên trong bước ra.
La thư ký đi theo sau hắn. Thấp giọng nói:
- Trầm thư ký gọi điện thoại muốn chuyển lời cảm ơn.
- Trầm thư ký? Thư ký thân cận của phu nhân trước đây không phải họ Cận sao?
Lâm Viện Trưởng cau mày hỏi.
- Đây là thư ký trẻ vừa được thay thế. Nghe nói rất được phu nhân ưu ái.
o0o
Văn phòng Giám đốc của Ngân Hàng Liên Hợp Tam Lâm.
Lữ thư ký âm thầm bước đến bên cạnh Lợi Tu Trúc không một tiếng động. Nói khẽ:
- Hứa Nhạc đã được phóng thích rồi. Trầm thư ký vừa mới gọi điện cảm ơn.
Lợi Tu Trúc lẳng lặng ngắm cảnh đường phố nhộn nhịp bên ngoài ô cửa kính, trầm ngâm một hồi lâu cũng không nói gì. Hắn chẳng ngần ngại gì để tìm cách tống gã Thiếu Úy có tên Hứa Nhạc kia vào trong ngục tối cả đời, cho dù gã thanh niên đó có chút quan hệ không phải tầm thường với Trâu Phó Bộ Trưởng Bộ Quốc Phòng. Nhưng đến hôm nay hắn không thể không buông tay thất thủ, tình huống này khiến cho tâm trạng của hắn không được tốt lắm.
Hắn có thể khinh thường vị Thái Tử gia nhà Thai Gia chỉ biết chơi trò thần bí kia, nhưng hắn không thể không tôn trọng vị phu nhân kia của Thai Gia. Mặc dù là bản tính của hắn vô cùng kiêu ngạo, dù cho nhận cú điện thoại kia của Trầm Tổng thư ký gọi tới, vẫn như cũ nhất quyết không chịu buông tay. Nhưng cú điện thoại của cha hắn gọi tới từ xa đã dập tắt toàn bộ dũng khí khiêu chiến đối phương của hắn.
- Bạn của Thái Tử gia à?
Lợi Tu Trúc cười nhếch mép. Trên gương mặt anh tuấn toát ra vẻ lạnh lùng.
- Ngay cả Trầm Tổng thư ký cũng thừa nhận mối quan hệ này, mình không thể không nể mặt. Xem ra mình đã đánh giá quá thấp gã tiểu tử Hứa Nhạc này rồi.
o0o
Núi Mạc Sầu quả thật là khu vực núi non thanh bình tươi đẹp nhất của vùng ngoại thành Thủ đô.
Khu vực rừng xanh núi biếc thanh tịnh này vốn là Lâm viên của Hoàng tộc trước đây. Vào khoảng năm Hiến Lịch 3, đã bị Chính phủ Liên Bang quy hoạch thành Công viên Quốc gia, phục vụ mục đích công cộng. Diện tích rộng lớn, dân cư đông đúc. Chính phủ Liên Bang đã dùng hàng rào điện tử quây lại một phần làm Khu Bảo tồn Động vật Hoang dã khiến cho diện tích bị thu hẹp đi rất nhiều, nhưng vẫn bao gồm phân nửa diện tích núi Mạc Sầu. Khoảng không thanh tĩnh chân chính còn lại ở nơi này cũng không còn nhiều lắm. Mà du khách đến ngắm cảnh núi non ở đây, cũng chỉ chú ý đến cảnh thác nước hùng vỹ chảy từ trên đỉnh núi xuống, chứ hoàn toàn đã quên đi quá khứ vàng son của Lâm viên Hoàng tộc vang bóng một thời này.
Trong chỗ sâu nhất của núi Mạc Sầu, có một khu rừng bí mật bị che lấp bởi cỏ cây lau sậy rậm rạp mọc lên, làm thành một cái hàng rào bảo hộ tự nhiên. Du khách không nhìn thấy được khung cảnh bên trong, cứ đinh ninh là khu vực đường núi nguy hiểm, bị rào lại cấm đi. Chứ hoàn toàn không biết bên trong có một khu rừng nói rộng hơn một nghìn mẫu, đều thuộc về một dòng họ thần bí lâu đời của Liên Bang.
Chiếc xe hơi màu đen bóng lộn lướt đi êm ru trên con đường dọc theo sườn núi, chạy thẳng đến cuối con đường. Trước mặt là một cánh cửa sắt đã được ngụy trang không thể thấy được bằng mắt thường. Đi qua khỏi cánh cửa sắt, mơ hồ có thể thấy được cảnh núi non rậm rạp sâu thẳm bên trong. Nước chảy róc rách… Dường như có một ngôi nhà nhỏ được xây dựng hài hòa với cảnh sắc thiên nhiên, toát lên một vẻ đơn sơ mà tinh tế không thể diễn tả bằng lời.
Hứa Nhạc đẩy cửa xe bước ra, đứng ở phía trước cửa sắt, nheo mắt nhìn ngôi nhà nhỏ xa xa phía trước. Núi Mạc Sầu cách Thủ đô rất gần, trang viên ẩn mình trong núi này lại có diện tích lớn như vậy. Hơn nữa hắn cũng đã từng đọc qua một số sách vở, nhất là sau khi hắn biết được thân thế của Thai Chi Nguyên, tìm hiểu thêm về kiến thức lịch sử Liên Bang, biết khu núi rừng này vốn là là Lâm viên Hoàng gia. Xét từ địa vị cũng như nguồn gốc lịch sử của Thai Gia trong Liên Bang thì việc có được trụ sở ở chỗ này cũng là chuyện đương nhiên, không có gì là lạ.
Cánh cửa sắt chậm rãi mở ra. Một người đàn ông vận áo vest sẫm lịch sự chừng ba mươi tuổi, mỉm cười bước ra nghênh đón. Người này đầu tiên khẽ gật đầu với Hứa Nhạc tỏ ý thi lễ, sau đó mới quay sang nói mấy câu với người tài xế của chiếc xe màu đen.
Hứa Nhạc khẽ giật mình. Người này hắn cũng biết, nhưng thật không ngờ lại gặp đối phương ở đây.
- Vương tiên sinh là tài xế chuyên phục vụ riêng cho phu nhân mà thôi. Đã phục vụ cho Thai Gia rất nhiều năm.
Người đàn ông kia mỉm cười nhìn Hứa Nhạc nói:
- Phu nhân rất ít khi dùng xe riêng của mình để đón khách. Tôi nghĩ ngoại trừ Tổng Thống và vị Quân Thần kia ra, hẳn là không có mấy người có thể có được vinh dự lớn này.
Lối nói chuyện không chút sơ xuất cộng thêm vẻ tươi cười có chừng mực vừa phải, hết sức lịch sự này hoàn toàn không gây mích lòng người khác. Hứa Nhạc mỉm cười nhìn hắn. Nói:
- Trầm Cách?
Lúc ở trụ sở Công ty Bảo an Hắc Ưng ở Lâm Hải Châu đã gặp mặt một lần. Hắn cũng dễ dàng nhận ra vị Trầm thư ký này.
- Bây giờ tôi là thư ký riêng của phu nhân.
Trầm Cách vừa cười vừa nói.
Công ty Bảo an Hắc Ưng là một trong ba công ty bảo an lớn nhất Liên Bang. Dựa vào tuổi tác của Trầm Cách, nhanh như vậy đã leo được lên chức Chủ quản cao cấp của Công ty Hắc Ưng. Ngày đó dưới mệnh lệnh yêu cầu hỗ trợ của Thai Chi Nguyên, đã toàn quyền chỉ huy hành động giải cứu lần đó tại Lâm Hải Châu. Chính là một nhân vật xuất xắc phi thường. Nhưng nửa năm không gặp, đối phương giờ đã trở thành thư ký của Thai phu nhân, Hứa Nhạc không khỏi có chút âm thầm kinh ngạc.
Tuy rằng nói Thai Chi Nguyên đã trải qua Lễ Trưởng Thành, hơn nữa Lễ Trưởng Thành này còn thành công dưới sự trợ giúp của hắn. Nhưng Hứa Nhạc biết rất rõ, Thai Gia hùng mạnh nhất trong Thất Đại Gia Tộc Liên Bang này, quyền lực chân chính vẫn toàn bộ nằm trong tay vị phu nhân cao cao tại thượng kia.
Thư ký của Thai phu nhân, đứng trên vũ đài chính trị của Liên Bang, đủ tư cách để nói chuyện bình đẳng với một vị Châu Trưởng. Vị trí này còn hơn hẳn vị trí Chủ quản cao cấp của Công ty Bảo an Hắc Ưng. Không còn nghi ngờ, đây quả là một bước tiến nhảy vọt của y.
- Thai phu nhân đang chờ chúng ta.
Một chiếc xe điện tự động chậm rãi dừng ở bên cạnh hai người. Trầm thư ký mỉm cười giải thích:
- Phu nhân không thích xăng dầu do hóa chất pha chế ra… Bà bị dị ứng với mùi của các sản phẩm hóa chất, cho nên đi lại trong vườn toàn bộ đều là xe chạy bằng điện.
Hứa Nhạc gật đầu, không nói gì thêm, theo viên Trầm Tổng thư ký này bước lên xe điện. Ngôi nhà nhỏ xinh xắn ở tận phía cuối dòng thác xa xa kia, thoạt nhìn tưởng xa lắm, kỳ thật là rất gần. Xe điện chạy chưa được bao lâu, đã đưa bọn họ tới trước cửa.
Bên phải ngôi nhà nhỏ có một hành lang rất dài. Trên vách hành lang là những thân dây leo xanh biếc, lá xanh như ngọc, từng đóa hoa con con chớm nở. Dõi tầm mắt ra xa khỏi dãy hành lang này, mơ hồ có thể thấy cách đó không xa có một con đập ngăn nước nhỏ. Khe suối phía sau núi Mạc Sầu, chẳng biết từ bao nhiêu năm nay đã bị con đập này ngăn lại, dần dần hình thành nên một hồ nước xanh trong ở giữa lưng chừng núi.
Ngôi nhà nhỏ nằm ngay dưới chân núi, bên cạnh hồ nước.
Men theo thềm đá bước đến khoảnh sân phía trong, Hứa Nhạc khẽ cúi đầu, văng vẳng bên tai là tiếng gió núi vi vút băng qua cánh rừng, âm thanh nhè nhẹ mặt hồ. Cũng không quá ngạc nhiên khi nghe trong cánh rừng xung quanh có không ít người đang ẩn nấp. Bằng mắt thường cũng không thấy được bất kỳ nhân viên an toàn nào của Thai Gia, nhưng vẫn có thể nghe được, có thể cảm giác. Cặp lông mày thẳng băng như phi đao của hắn khẽ nhíu lại.
Chú ý tới dáng vẻ nghe ngóng động tĩnh của hắn, Trầm thư ký chợt bước chậm lại một chút, rồi lập tức bước nhanh lại như bình thường. Khóe môi của hắn khẽ nhếch lên như đang cười. Đối với sự cảnh giác cũng như khả năng phán đoán của Hứa Nhạc, hắn cũng cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
Hai người đi tới sân ngoài của căn nhà nhỏ hai tầng kia, liền rất tự nhiên dừng bước.
Hứa Nhạc hít một hơi thật sâu, cố gắng lấy lại vẻ ngoài bình tĩnh, tự nhiên. Mặc dù hắn thực sự là một khối Đông Lâm thạch đầu, nhưng khi biết mình sắp gặp một nhân vật lớn như Thai phu nhân, vẫn khó tránh khỏi có chút căng thẳng.
Trước sân có một cây dù lớn. Phía dưới tán dù có một cái bàn hình vuông màu trắng. Trên bàn có một ấm trà xanh và một ít thức điểm tâm. Có hai nữ nhân ngồi ở đó.
Bà mẹ mang thai chưa kết hôn Trâu Úc đang ngồi lặng lẽ dưới bóng mát của tán dù, chậm rãi rót trà cho một người phụ nữ trung niên có khuôn mặt bình thường, nhưng toát ra vẻ chất phác, hiền hòa.
Theo lẽ thường, dưới ánh hào quang của Đệ Nhất Hiến Chương chiếu rọi, tỷ lệ phát sinh chuyên án hình sự của Liên Bang cũng không cao lắm. Nhất là những vụ án hình sự mang tính nghiêm trọng lại càng không nhiều. Huống chi là loại vụ án mà người bị hại và kẻ bị tình nghi đều là những quan chức trẻ tuổi thuộc Công ty Cơ khí Quả Xác Liên Bang như thế này. Vụ án này dưới ngòi bút của giới nhà báo càng thêm hấp dẫn, có nhiều tình tiết thú vị để khai thác.
Nhưng không biết là do thời điểm vụ án phát sinh xảy ra quá nhanh, các phóng viên không thu thập được nhiều tư liệu cụ thể, hay là do bên thụ lý vụ án giữ bí mật quá chặt chẽ… Nói chung tin tức hoàn toàn không để lọt ra ngoài. Cho mãi đến hôm nay hung thủ đã cúi đầu nhận tội, viên Thiếu Úy thụ lý vụ án mới thở phào nhẹ nhõm, khoan khoái kết thúc hồ sơ điều tra. Vụ án Hổ Sơn Đạo dần dần đi vào quên lãng.
Đối với những vụ án cùng loại như thế này, số người biết được phòng thí nghiệm của Công ty Cơ khí Quả Xác đã bị kẻ nào đó dùng búa đập phá tan tành chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Đối với Liên Bang mà nói, những việc có thể gây ảnh hưởng đến quá trình nghiên cứu con robot thế hệ mới rõ ràng là quan trọng hơn nhiều so với tính mạng của một viên sĩ quan chỉ vừa mới chân ướt chân ráo bước vô Quân đội Liên Bang.
Những chuyện cơ mật của Liên Bang, không có bất kỳ cơ quan truyền thông nào dám vượt qua giới hạn cấm kỵ này.
Sáng hôm qua, phòng thí nghiệm bị Hứa Nhạc làm cho tanh bành đã bị Hiến Binh niêm phong toàn bộ. Tất cả những số liệu nghiên cứu quan trọng trong đó đều đã được lấy đi… Viện Khoa Học Liên Bang muốn xin giấy phép để lấy được số liệu tại kho số liệu Máy tính chủ Trung ương cũng không phải là chuyện quá khó khăn.
Ở bề ngoài biểu hiện thì những số liệu này vẫn như cũ được âm thầm cất giữ ở trong một căn phòng bí mật nào đó trong Sở Nghiên Cứu công ty Quả Xác. Nhưng Hứa Nhạc và không ít người khác liên quan đến chuyện này, đều biết rất rõ ràng chân tướng thật sự, những số liệu nghiên cứu này, hiện tại đã đến tay của những kẻ kia trong Viện Khoa Học Liên Bang.
Đáng tiếc là không có người nào có được chứng cứ để tố cáo hành vi của Viện Khoa Học Liên Bang. Cũng giống như Cục Điều Tra Liên Bang không có chứng cứ chứng minh Hứa Nhạc là kẻ sát nhân. Và cũng tương tự chuyện từ nhiều năm trước đây, Lâm Viện Trưởng của Viện Khoa Học Liên Bang đã sao chép thành quả nghiên cứu của Giáo sư Trầm Lão vậy.
Liên Bang tự do bình đẳng công bằng… quả nhiên chỉ là một câu khẩu hiệu suông mà thôi.
o0o
Bên ngoài cửa phòng thí nghiệm Hạt cơ bản Cao Phúc thuộc Bộ Kỹ Thuật - Viện Khoa Học Liên Bang. La thư ký đang nói chuyện điện thoại với người nào đó. Khuôn mặt hắn tươi cười không ngừng cảm ơn người gọi đến, nhưng ánh mắt vẫn chăm chú nhìn vào bên trong phòng thí nghiệm.
Nghe điện thoại xong rồi, nhưng La thư ký cũng không vội vàng bước vào phòng thí nghiệm ngay. Y báo cáo lại cuộc điện thoại quan trọng này, đồng thời đứng nép sang một bên cửa, quan sát các nhân viên nghiên cứu và các Giáo sư đang tỏ ra một vẻ hết sức khẩn trương.
Phòng thí nghiệm Hạt cơ bản Cao Phúc thuộc Bộ Kỹ Thuật là nhờ có Lâm Viện Trưởng năm đó biểu quyết ý kiến tập thể rồi quyết định xin tài trợ từ Ủy ban Quản lý Liên Bang mới thành lập nên. Trong phòng thí nghiệm này từ Chủ nhiệm Bộ môn cho đến nhân viên nghiên cứu của từng bộ phận đều là những người vô cùng ưu tú, rất cần mẫn.
La thư ký nhìn qua khung cửa kính bằng thủy tinh, thấy nhóm người đang tụ tập bên trong Khu 3 phòng thí nghiệm. Lâm Viện Trưởng đứng ở giữa đang nghiêm túc chỉ bảo điều gì đó. Ông ta biết rất rõ ràng những số liệu này trong Sở Nghiên Cứu của Công ty Cơ khí Quả Xác đã lặng yên không một tiếng động thuyên chuyển đến đây. Dựa vào năng lực phát triển nghiên cứu mạnh mẽ của Viện Khoa Học Liên Bang, chẳng bao lâu nữa, vấn đề then chốt của con robot đời mới nhất của Liên Bang sẽ được giải quyết. Mà Lâm Viện Trưởng, người lãnh đạo của Viện Khoa Học Liên Bang, kiêm chủ trì công trình nghiên cứu này, sẽ một lần nữa được toàn thể công dân Liên Bang ngưỡng mộ và sùng kính.
Còn về phần những người chân chính thực sự phát minh ra mấy thứ này là Giáo sư Trầm Lão và gã trợ lý nghiên cứu trẻ tuổi thì sao? Một người đã chết, một người đã bị khép vào tội sát nhân… Chỉ cần kết quả cuối cùng được tạo ra thì thử hỏi còn ai nhớ được toàn bộ quá trình.
Hơn nữa bên đó cũng đã bảo đảm rồi, tuyệt đối sẽ không để cho gã Thiếu Úy trẻ người non dại kia ăn nói lung tung nữa. La thư ký khẽ nhíu mày. Chỉ là còn có chút vướng mắc chưa rõ. Bên kia rõ ràng biết mười mươi là một khi công trình nghiên cứu của Viện Khoa Học Liên Bang thành công thì Lâm Viện Trưởng sẽ đích thân xuất mã, đứng ra tuyên bố ủng hộ Nghị Viên Mạch Đức Lâm và Châu Trưởng La Tư trong cuộc Tổng tuyển cử Tổng Thống. Tại sao bên kia dường như không hề quan tâm đến vậy?
Cảnh tượng đông đúc, hỗn loạn bên trong phòng thí nghiệm đã từ từ giải tán. Lâm Viện Trưởng, nhân vật đứng đầu trong Giới Khoa Học Liên Bang, vẻ mặt nghiêm nghị từ bên trong bước ra.
La thư ký đi theo sau hắn. Thấp giọng nói:
- Trầm thư ký gọi điện thoại muốn chuyển lời cảm ơn.
- Trầm thư ký? Thư ký thân cận của phu nhân trước đây không phải họ Cận sao?
Lâm Viện Trưởng cau mày hỏi.
- Đây là thư ký trẻ vừa được thay thế. Nghe nói rất được phu nhân ưu ái.
o0o
Văn phòng Giám đốc của Ngân Hàng Liên Hợp Tam Lâm.
Lữ thư ký âm thầm bước đến bên cạnh Lợi Tu Trúc không một tiếng động. Nói khẽ:
- Hứa Nhạc đã được phóng thích rồi. Trầm thư ký vừa mới gọi điện cảm ơn.
Lợi Tu Trúc lẳng lặng ngắm cảnh đường phố nhộn nhịp bên ngoài ô cửa kính, trầm ngâm một hồi lâu cũng không nói gì. Hắn chẳng ngần ngại gì để tìm cách tống gã Thiếu Úy có tên Hứa Nhạc kia vào trong ngục tối cả đời, cho dù gã thanh niên đó có chút quan hệ không phải tầm thường với Trâu Phó Bộ Trưởng Bộ Quốc Phòng. Nhưng đến hôm nay hắn không thể không buông tay thất thủ, tình huống này khiến cho tâm trạng của hắn không được tốt lắm.
Hắn có thể khinh thường vị Thái Tử gia nhà Thai Gia chỉ biết chơi trò thần bí kia, nhưng hắn không thể không tôn trọng vị phu nhân kia của Thai Gia. Mặc dù là bản tính của hắn vô cùng kiêu ngạo, dù cho nhận cú điện thoại kia của Trầm Tổng thư ký gọi tới, vẫn như cũ nhất quyết không chịu buông tay. Nhưng cú điện thoại của cha hắn gọi tới từ xa đã dập tắt toàn bộ dũng khí khiêu chiến đối phương của hắn.
- Bạn của Thái Tử gia à?
Lợi Tu Trúc cười nhếch mép. Trên gương mặt anh tuấn toát ra vẻ lạnh lùng.
- Ngay cả Trầm Tổng thư ký cũng thừa nhận mối quan hệ này, mình không thể không nể mặt. Xem ra mình đã đánh giá quá thấp gã tiểu tử Hứa Nhạc này rồi.
o0o
Núi Mạc Sầu quả thật là khu vực núi non thanh bình tươi đẹp nhất của vùng ngoại thành Thủ đô.
Khu vực rừng xanh núi biếc thanh tịnh này vốn là Lâm viên của Hoàng tộc trước đây. Vào khoảng năm Hiến Lịch 3, đã bị Chính phủ Liên Bang quy hoạch thành Công viên Quốc gia, phục vụ mục đích công cộng. Diện tích rộng lớn, dân cư đông đúc. Chính phủ Liên Bang đã dùng hàng rào điện tử quây lại một phần làm Khu Bảo tồn Động vật Hoang dã khiến cho diện tích bị thu hẹp đi rất nhiều, nhưng vẫn bao gồm phân nửa diện tích núi Mạc Sầu. Khoảng không thanh tĩnh chân chính còn lại ở nơi này cũng không còn nhiều lắm. Mà du khách đến ngắm cảnh núi non ở đây, cũng chỉ chú ý đến cảnh thác nước hùng vỹ chảy từ trên đỉnh núi xuống, chứ hoàn toàn đã quên đi quá khứ vàng son của Lâm viên Hoàng tộc vang bóng một thời này.
Trong chỗ sâu nhất của núi Mạc Sầu, có một khu rừng bí mật bị che lấp bởi cỏ cây lau sậy rậm rạp mọc lên, làm thành một cái hàng rào bảo hộ tự nhiên. Du khách không nhìn thấy được khung cảnh bên trong, cứ đinh ninh là khu vực đường núi nguy hiểm, bị rào lại cấm đi. Chứ hoàn toàn không biết bên trong có một khu rừng nói rộng hơn một nghìn mẫu, đều thuộc về một dòng họ thần bí lâu đời của Liên Bang.
Chiếc xe hơi màu đen bóng lộn lướt đi êm ru trên con đường dọc theo sườn núi, chạy thẳng đến cuối con đường. Trước mặt là một cánh cửa sắt đã được ngụy trang không thể thấy được bằng mắt thường. Đi qua khỏi cánh cửa sắt, mơ hồ có thể thấy được cảnh núi non rậm rạp sâu thẳm bên trong. Nước chảy róc rách… Dường như có một ngôi nhà nhỏ được xây dựng hài hòa với cảnh sắc thiên nhiên, toát lên một vẻ đơn sơ mà tinh tế không thể diễn tả bằng lời.
Hứa Nhạc đẩy cửa xe bước ra, đứng ở phía trước cửa sắt, nheo mắt nhìn ngôi nhà nhỏ xa xa phía trước. Núi Mạc Sầu cách Thủ đô rất gần, trang viên ẩn mình trong núi này lại có diện tích lớn như vậy. Hơn nữa hắn cũng đã từng đọc qua một số sách vở, nhất là sau khi hắn biết được thân thế của Thai Chi Nguyên, tìm hiểu thêm về kiến thức lịch sử Liên Bang, biết khu núi rừng này vốn là là Lâm viên Hoàng gia. Xét từ địa vị cũng như nguồn gốc lịch sử của Thai Gia trong Liên Bang thì việc có được trụ sở ở chỗ này cũng là chuyện đương nhiên, không có gì là lạ.
Cánh cửa sắt chậm rãi mở ra. Một người đàn ông vận áo vest sẫm lịch sự chừng ba mươi tuổi, mỉm cười bước ra nghênh đón. Người này đầu tiên khẽ gật đầu với Hứa Nhạc tỏ ý thi lễ, sau đó mới quay sang nói mấy câu với người tài xế của chiếc xe màu đen.
Hứa Nhạc khẽ giật mình. Người này hắn cũng biết, nhưng thật không ngờ lại gặp đối phương ở đây.
- Vương tiên sinh là tài xế chuyên phục vụ riêng cho phu nhân mà thôi. Đã phục vụ cho Thai Gia rất nhiều năm.
Người đàn ông kia mỉm cười nhìn Hứa Nhạc nói:
- Phu nhân rất ít khi dùng xe riêng của mình để đón khách. Tôi nghĩ ngoại trừ Tổng Thống và vị Quân Thần kia ra, hẳn là không có mấy người có thể có được vinh dự lớn này.
Lối nói chuyện không chút sơ xuất cộng thêm vẻ tươi cười có chừng mực vừa phải, hết sức lịch sự này hoàn toàn không gây mích lòng người khác. Hứa Nhạc mỉm cười nhìn hắn. Nói:
- Trầm Cách?
Lúc ở trụ sở Công ty Bảo an Hắc Ưng ở Lâm Hải Châu đã gặp mặt một lần. Hắn cũng dễ dàng nhận ra vị Trầm thư ký này.
- Bây giờ tôi là thư ký riêng của phu nhân.
Trầm Cách vừa cười vừa nói.
Công ty Bảo an Hắc Ưng là một trong ba công ty bảo an lớn nhất Liên Bang. Dựa vào tuổi tác của Trầm Cách, nhanh như vậy đã leo được lên chức Chủ quản cao cấp của Công ty Hắc Ưng. Ngày đó dưới mệnh lệnh yêu cầu hỗ trợ của Thai Chi Nguyên, đã toàn quyền chỉ huy hành động giải cứu lần đó tại Lâm Hải Châu. Chính là một nhân vật xuất xắc phi thường. Nhưng nửa năm không gặp, đối phương giờ đã trở thành thư ký của Thai phu nhân, Hứa Nhạc không khỏi có chút âm thầm kinh ngạc.
Tuy rằng nói Thai Chi Nguyên đã trải qua Lễ Trưởng Thành, hơn nữa Lễ Trưởng Thành này còn thành công dưới sự trợ giúp của hắn. Nhưng Hứa Nhạc biết rất rõ, Thai Gia hùng mạnh nhất trong Thất Đại Gia Tộc Liên Bang này, quyền lực chân chính vẫn toàn bộ nằm trong tay vị phu nhân cao cao tại thượng kia.
Thư ký của Thai phu nhân, đứng trên vũ đài chính trị của Liên Bang, đủ tư cách để nói chuyện bình đẳng với một vị Châu Trưởng. Vị trí này còn hơn hẳn vị trí Chủ quản cao cấp của Công ty Bảo an Hắc Ưng. Không còn nghi ngờ, đây quả là một bước tiến nhảy vọt của y.
- Thai phu nhân đang chờ chúng ta.
Một chiếc xe điện tự động chậm rãi dừng ở bên cạnh hai người. Trầm thư ký mỉm cười giải thích:
- Phu nhân không thích xăng dầu do hóa chất pha chế ra… Bà bị dị ứng với mùi của các sản phẩm hóa chất, cho nên đi lại trong vườn toàn bộ đều là xe chạy bằng điện.
Hứa Nhạc gật đầu, không nói gì thêm, theo viên Trầm Tổng thư ký này bước lên xe điện. Ngôi nhà nhỏ xinh xắn ở tận phía cuối dòng thác xa xa kia, thoạt nhìn tưởng xa lắm, kỳ thật là rất gần. Xe điện chạy chưa được bao lâu, đã đưa bọn họ tới trước cửa.
Bên phải ngôi nhà nhỏ có một hành lang rất dài. Trên vách hành lang là những thân dây leo xanh biếc, lá xanh như ngọc, từng đóa hoa con con chớm nở. Dõi tầm mắt ra xa khỏi dãy hành lang này, mơ hồ có thể thấy cách đó không xa có một con đập ngăn nước nhỏ. Khe suối phía sau núi Mạc Sầu, chẳng biết từ bao nhiêu năm nay đã bị con đập này ngăn lại, dần dần hình thành nên một hồ nước xanh trong ở giữa lưng chừng núi.
Ngôi nhà nhỏ nằm ngay dưới chân núi, bên cạnh hồ nước.
Men theo thềm đá bước đến khoảnh sân phía trong, Hứa Nhạc khẽ cúi đầu, văng vẳng bên tai là tiếng gió núi vi vút băng qua cánh rừng, âm thanh nhè nhẹ mặt hồ. Cũng không quá ngạc nhiên khi nghe trong cánh rừng xung quanh có không ít người đang ẩn nấp. Bằng mắt thường cũng không thấy được bất kỳ nhân viên an toàn nào của Thai Gia, nhưng vẫn có thể nghe được, có thể cảm giác. Cặp lông mày thẳng băng như phi đao của hắn khẽ nhíu lại.
Chú ý tới dáng vẻ nghe ngóng động tĩnh của hắn, Trầm thư ký chợt bước chậm lại một chút, rồi lập tức bước nhanh lại như bình thường. Khóe môi của hắn khẽ nhếch lên như đang cười. Đối với sự cảnh giác cũng như khả năng phán đoán của Hứa Nhạc, hắn cũng cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
Hai người đi tới sân ngoài của căn nhà nhỏ hai tầng kia, liền rất tự nhiên dừng bước.
Hứa Nhạc hít một hơi thật sâu, cố gắng lấy lại vẻ ngoài bình tĩnh, tự nhiên. Mặc dù hắn thực sự là một khối Đông Lâm thạch đầu, nhưng khi biết mình sắp gặp một nhân vật lớn như Thai phu nhân, vẫn khó tránh khỏi có chút căng thẳng.
Trước sân có một cây dù lớn. Phía dưới tán dù có một cái bàn hình vuông màu trắng. Trên bàn có một ấm trà xanh và một ít thức điểm tâm. Có hai nữ nhân ngồi ở đó.
Bà mẹ mang thai chưa kết hôn Trâu Úc đang ngồi lặng lẽ dưới bóng mát của tán dù, chậm rãi rót trà cho một người phụ nữ trung niên có khuôn mặt bình thường, nhưng toát ra vẻ chất phác, hiền hòa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.