Gian Khách

Quyển 2 - Chương 95: Trâu Gia có nữ sơ trưởng thành

Miêu Nị

29/03/2013

Cách lớp kính pha lê, Hứa Nhạc nhìn cô gái mặc áo khoác màu đỏ kia, không biết vì cái gì, trong tim hắn chợt giật mình lên một cái, có chút chua xót. Hắn biết lớp cửa xe thủy tinh của chiếc ô tô màu đen này có một chút cỗ quái, người bên ngoài căn bản không nhìn thấy người ngồi bên trong xe, cho nên hắn khẳng định, vị Trâu tiểu thư này nhất định đã nhận nhầm người.

Hắn chỉ là không biết, đối phương vì cái gì lại khóc thương tâm đến như thế. Tại hộp đêm Thirteen của Lâm Hải Châu, vị cô nương áo đỏ này chính là một thiên kim tiểu thư kiêu ngạo quyền quý cực kỳ lãnh khốc cùng với ngang ngược bức người... Tại Song Nguyệt Vũ Hội của Đại học Lê Hoa, cô gái áo đỏ này lại thể hiện là một tiểu thư phú gia bình tĩnh tao nhã... Nhưng bất luận là hình tượng nào của nàng, đều khiến cho Hứa Nhạc phi thường không ưa thích.

Mặc dù cả hắn lẫn Thi Thanh Hải, đối với vị tiểu thư tên gọi Trâu Úc có thói quen hay mặc quần áo màu đỏ này, bất luận là trên mặt tinh thần hay trên mặt thân thể, cho tới bây giờ vẫn đều không có chút say mê hay yêu thích nào cả. Nhưng Hứa Nhạc cũng không cho rằng, mình đối với cô gái này có chút hảo cảm nào cả, cũng chỉ có sự chán ghét nhàn nhạt mà thôi. Cũng không biết vì cái gì, sau khi rời khỏi Lâm Hải, tại đường cao tốc ngoại ô Đặc khu Thủ đô này, nhìn thấy cô gái này bất luận mà khóc một cách tuyệt vọng, nhìn những trang điểm trên khuôn mặt xinh đẹp của nàng dần trở thành bộ dáng lem luốc, Hứa Nhạc có một chút đồng tình đối với đối phương.

Đại khái là bởi vì trước đó không lâu, hắn cũng đã từng bất lực và tuyệt vọng mà khóc.

- Hai năm không gặp lại, mấy tháng gần đây, ngoại trừ gửi một tấm thiệp chúc mừng năm mới, anh ngay cả gặp mặt tôi cũng không thèm gặp, đây rốt cuộc là vì cái gì? Anh có biết hay không? Mấy tháng gần đây tôi thống khổ đến bao nhiêu hay không? Đương nhiên... anh là Thái Tử gia cao cao tại thượng, còn tôi là cái gì? Tôi chỉ là một cô gái bình thường được người nhà dâng hai tay cho anh, cũng là người mà anh không nhìn thuận mắt... Tôi cũng không phải là cái gì của anh cả... Nhưng mà trước đây chúng ta dù sao cũng là bạn bè... Chẳng lẽ anh ngay cả một chút cũng không quan tâm tôi sao? Tôi không phải quá quan tâm đến chuyện này, chỉ là hiện tại tâm tình của tôi quả thật không xong rồi... Có rất nhiều chuyện tôi không dám nói lại với người nhà của tôi... Kết quả là anh lại cũng biến đâu mất...

Trâu Úc khóc, thậm chí có chút điên cuồng hét lớn về phía chiếc ô tô màu đen. Gió cuốn mái tóc rối tung trên vai của nàng, lớp trang điểm vô cùng tinh tế, xinh đẹp trên mặt nàng, lúc này giống như là một bức tường đầy màu sắc bị nước mưa làm trôi đi lớp sơn bên ngoài, lộ ra mảnh da thịt tái nhợt mà thê thảm bên dưới.

Tại bệnh viện Đặc khu hay trên bờ biển, Hứa Nhạc ngẫu nhiên nghe Thai Chi Nguyên nhắc tới hai anh em Trâu Gia... phần lớn đều là chuyện của Trâu Úc. Thai Chi Nguyên nói hắn nên bỏ qua chuyện xung đột trên Lâm Hải Châu lúc trước đi, bởi vì Trâu Gia dù sao cũng là thế lực mà Thai Gia cố gắng vun bồi bên trong Chính phủ Liên Bang. Trong hai lần xung đột giữa bọn họ, Hứa Nhạc và Thi Thanh Hải cũng không có chịu thiệt, thậm chí còn chiếm tiện nghi lớn nữa, cho nên hắn cũng đã quên mất rồi, sớm đem cô gái áo đỏ lãnh khốc vô tình kia quên mất không còn chút ấn tượng nào... Ai mà ngờ hôm nay trên đường cao tốc ngoại ô Đặc khu Thủ đô gặp lại đối phương, hơn nữa còn trong một tình cảnh đặc biệt, đối phương đang có vẻ vô cùng tuyệt vọng mà chân thật như thế.

Hứa Nhạc biết, cô gái áo đỏ này nhất định là bởi vì cỗ xe màu đen không có biển hiệu gì này, mà nhận lầm mình thành Thai Chi Nguyên, cho nên nàng mới phẫn nộ như thế, mới thất thố đến như thế. Hắn hơi hơi híp mắt lại, không biết phải làm thế nào để giải quyết sự phiền toái trước mắt này... Nhưng hắn biết rõ ràng, không nên để cho đối phương tiếp tục hiểu lầm thêm chút nào nữa, bằng không nếu một lát đối phương lại nói ra những lời nói nào có liên lụy đáng sợ hơn, phiền toái sẽ trở nên lớn hơn nhiều.

Hứa Nhạc ấn nhẹ lên một cái nút nhỏ trước mặt, máy tính trên xe lập tức làm ra phản ứng, một tầng màn che đặc thù trên lớp thủy tinh ở cửa sổ trước mặt nhất thời trở nên trong suốt, lộ ra khuôn mặt bình thường nhưng lại có chút ngây ngốc của Hứa Nhạc.

Lời nói tràn đầy phẫn nộ mà tức giận của Trâu Úc chợt dừng lại, nàng ngạc nhiên nhìn gã thanh niên đang ngồi trong chiếc ô tô màu đen kia, có chút nghi hoặc, sau đó khiếp sợ không nói gì. Nàng lúc này đã nhận ra Hứa Nhạc, nghĩ đến khi nãy mình đã thất thố, toàn bộ đã bị gã thanh niên đáng hận kia nhìn thấy hết, liền có một cảm giác vô cùng xấu hổ nảy lên trong lòng... loại cảm xúc mãnh liệt này, đến cuối cùng liền chuyển hóa thành sự phẫn nộ.

Nàng hung hăng trừng mắt liếc nhìn Hứa Nhạc đằng sau lớp kính xe kia, đưa tay lau lớp nước mắt trên mặt mình, không nói lời nào, mạnh mẽ đến cực điểm quay trở lại chiếc xe thể thao Hồng Liên Hoa của mình, để lại Hứa Nhạc đang vô cùng ngạc nhiên không nói gì.

Nhìn chiếc xe thể thao Hồng Liên Hoa kia khởi động, cặp mày Hứa Nhạc hơi hơi nhăn lại một chút, khẽ nhấn chân ga một cái, chiếc ô tô màu đen lại chạy đi... không biết hắn phát hiện chuyện gì, khiến cho hắn không có lựa chọn rời xa sự phiền toái này...

Tốc độ của hai chiếc xe chạy trước sau cũng không quá nhanh, trên con đường cao tốc số 2 chạy nhanh về thành phố số 2.

Hứa Nhạc là bởi vì phát hiện ra cái gì, cho nên quyết định tạm thời chạy theo vị đại tiểu thư lãnh khốc kia một đoạn đường... Mà vị Trâu Úc đại tiểu thư ngồi trong chiếc Hồng Liên Hoa chạy phía trước, nhưng lại không biết vì nguyên nhân gì, cũng không có tăng tốc mà bỏ đi.

Nhưng cũng đúng lúc này, hệ thống máy tính tự động của chiếc xe lại phát ra một thanh âm cảnh báo. Một chiếc xe thể thao toàn thân một màu u lam sang trọng chợt từ bên hông chiếc xe màu đen phóng vọt qua, mang theo một đạo quang ảnh màu lam nhạt, nháy mắt biến mất trên ngã rẽ phía trước. Tốc độ của nó thật sự quá nhanh, cặp đùi Hứa Nhạc hơi có chút run rẩy một chút, cảm giác được trong người có một cảm giác khẩn trương cùng với chút nghiêm túc.



Bởi vì hắn phát hiện ra, khi cỗ xe thể thao toàn thân màu u lam này rất nhanh phóng qua, chiếc xe thể thao Hồng Liên Hoa phía trước cũng đã nháy mắt tăng tốc, hai chiếc xe thể theo đồng thời dùng một tốc độ vô cùng khủng bố phóng thẳng trên con đường cao tốc số 2.

Từ sau lần lái xe chạy điên cuồng khỏi sự truy đuổi của Cục Điều Tra Liên Bang, Hứa Nhạc đã có cảm giác thích lái xe, cũng đã từng nghiên cứu qua một ít kiến thức về các loại xe ô tô của Liên Bang. Hắn chỉ cần nhìn lướt qua một cái cũng đã nhận ra, chiếc xe thể thao toàn thân một màu u lam kia có tên gọi là Ngân Linh, hay chính xác hơn là Ngân Sắc U Linh, mà chiếc Ngân Sắc U Linh màu u lam lại là loại sang quý nhất trong dòng xe Ngân Linh này. Một khi triển khai toàn bộ hỏa lực, tốc độ cực kỳ kinh người, là một chiếc xe cực kỳ quý giá, không phải là loại mà những gã cậu ấm quyền quý bình thường có thể có được.

Trâu Ứng Tinh hiện tại đã trở thành Phó Bộ Trưởng Bộ Quốc Phòng của Liên Bang, là một bối cảnh kinh người như thế nào. Cho dù là đại nhân vật nào đó, cũng không có khả năng thật sự xúc phạm đến Trâu Đại tiểu thư. Hơn nữa Hứa Nhạc cũng không tìm ra lý do gì để đích thân lo lắng cho sự an toàn của vị Đại tiểu thư lãnh khốc kia. Nhưng không biết vì cái gì, hắn sau khi trầm mặc suy nghĩ một chút, liền dẫm chân đạp thật mạnh lên chân ga...

Chiếc xe ô tô màu đen giữa trời chiều vùng ngoại ô thủ đô, nhất thời hóa thành một đạo hắc ảnh, so với chiếc xe Ngân Sắc U Linh phía trước càng thật sự giống u linh hơn, lướt nhanh vô cùng, ổn định trầm thấp phóng nhanh theo, để lại một luồng hắc ảnh âm u ở phía sau điên cuồng truy đuổi theo hai luồng quang ảnh màu đỏ và màu lam...

Sắc mặt Hứa Nhạc có chút trầm trọng, trong tròng mắt hiện ra vẻ tức giận nhàn nhạt, hay tay khẽ đặt trên vô lăng, hai mắt nhìn chằm chằm con đường phía trước, tùy ý để cho hệ thống máy tính tự động truy tìm mục tiêu của mình.

Chiếc ô tô màu đen cuối cùng cũng đã tiến nhập vào đường phố của thành phố vệ tinh số 2 của Thủ đô, cũng được tính là một thành phố náo nhiệt. Lúc này trên đường lớn đã có không ít xe cộ đi lại, có vẻ thập phần náo nhiệt, mà hai chiếc xe thể thao hắn muốn đuổi theo, sớm đã không thấy bóng dáng nữa.

Hứa Nhạc cũng không phải bởi vì mất đi mục tiêu mà sinh ra cảm giác bực dọc. Mà là bởi vì lúc trước chính mắt nhìn thấy hai chiếc xe thể thao phóng nhanh đi, thật sự khiến hắn không cao hứng nổi. Ở trên con đường dày đặc người đi như thế này, nhưng hai chiếc xe Hồng Liên Hoa cùng với Ngân Sắc U Linh kia lại không hề có ý giảm tốc độ, cứ như vậy mà xông qua, thậm chí còn vượt cả đèn đỏ nữa, vô cùng nguy hiểm... Có mấy lần suýt chút nữa đã đụng phải những người đi đường...

Mặc dù Trâu Úc và người lái chiếc xe thể thao Ngân Sắc U Linh kia kỹ thuật lái xe có thể nói là thập phần thành thạo, cuối cùng cũng không có tạo thành thảm kịch gì, nhưng mà Hứa Nhạc đuổi theo phía sau nhìn thấy hết tất cả mọi chuyện phát sinh, tâm tình đã chìm xuống tận đáy. Hắn cũng không phải là người đem tính mạng của các công dân Liên Bang bình thường ra đùa giỡn, nhìn thấy cảnh đó khiến hắn rất khó chịu.

Ở trên đường cao tốc, Hứa Nhạc lái chiếc ô tô màu đen vẫn kiên trì theo sát hai chiếc xe thể thao phía trước. Chiếc xe màu đen chạy với tốc độ cao, nhưng vẫn duy trì quỹ tích vận hành ổn định, khiến cho người ta nảy sinh một loại ảo giác rằng nó chạy tốc độ không cao, nhưng thực chất đã tương đương với hai chiếc xe thể thao sang quý phía trước... Chỉ là từ sau khi đi vào nội thành, Hứa Nhạc cũng không thể duy trì được tốc độ lái xe điên cuồng như thế, cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn hai chiếc xe kia như hai luồng gió biến mất trên phố phía trước mà thôi.

o0o

Trên một con đường hẻo lánh của thành phố, đèn đường ảm đạm, im lặng dị thường. Trên con đường lối vào của Công viên Thanh Sơn, có khoảng năm chiếc xe thể thao màu sắc khác nhau, nhìn qua đều là những chiếc xe thể thao cực kỳ xa hoa, đắt tiền, trong đó có một chiếc xe hơi màu hoa sen đỏ tươi trông có vẻ nổi bật hơn một chút. Bên cạnh gần đó là một đỉnh núi đá khá cao, có một dòng nước từ trên núi đổ xuống, chảy thẳng vào một khe núi nhỏ rộng khoảng một thước, phát ra tiếng nước róc rách.

Mấy gã thanh niên quần áo bất phàm đang đứng đó, nhìn vào trong chiếc xe thể thao Hồng Liên Hoa nhẹ giọng nói gì đó. Bọn họ đều không chú ý tới, một chiếc ô tô màu đen giống như u linh đang chậm rãi chạy lại đây.

Từ phía sau lớp kính xe, Hứa Nhạc nhìn chiếc xe thể thao màu đỏ bị đâm cháy phía xa xa, phát hiện ra phía sau xe, Trâu Úc đang ngồi xổm, hướng người về phía cái khe nước chảy từ trên núi xuống, một tay ôm ngực không ngừng nôn mửa. Không biết là do bị chấn động quá mạnh, hay là vì nguyên nhân hoảng sợ quá độ...

Hứa Nhạc trầm mặc nhìn cảnh đó, trong lòng dâng lên một cảm giác quái dị. Mặc dù hắn biết suy đoán của mình mặc dù có chút hoang đường, nhưng nếu dự đoán đó là sự thật, hắn phải nghe chính miệng đối phương xác nhận mới được. Bởi vì đối với hắn mà nói, chuyện này có liên quan mật thiết đến gã bạn bè thân thiết nhất của hắn, không thể xem thường.

Mấy gã thanh niên quần áo bất phàm kia nhất định là có phiền toái, Hứa Nhạc không muốn dây vào phiền toái không cần thiết. Hắn vốn định chờ đám người đối phương tan rã, sau đó mới tiếp tục âm thầm tìm Trâu Úc mà hỏi. Nhưng mà đột nhiên, hắn phát hiện mấy gã thanh niên kia tựa hồ lên xe, chuẩn bị tiếp tục chạy lên núi tổ chức đua xe ban đêm. Hơn nữa Trâu Úc sau khi nôn mửa xong, tựa hồ cũng muốn đổi xe khác, tiếp tục đua tiếp.



Đua xe trên đường núi ban đêm, quá nguy hiểm.

Hứa Nhạc lái xe chạy qua, chạy đến bên cạnh vị thiếu nữ áo đỏ kia. Cánh cửa xe mở ra, hắn do dự trong chốc lát, sau đó hạ kính xe, đưa ra một chai nước tinh khiết cùng với một cái khăn tay, nói"

- Có muốn lên xe nghỉ ngơi một chút không?

Khi chiếc xe ô tô chạy tới gần cửa Công viên Thanh Sơn, mấy gã thanh niên quần áo bất phàm kia cũng đã chú ý tới nó. Nhất là trong số đó có mấy gã có sự nghiên cứu đối với ô tô, vừa nghe thanh âm do chiếc ô tô phát ra, liền cảm giác được nó có chút khác thường, cặp mắt sáng rực lên.

Trâu Úc có chút kinh ngạc tiếp nhận chai nước, trang điểm trên mặt bởi vì lúc trước nàng khóc, nên hiện tại vẫn có chút rối bời, lem luốc. Nhất là lúc này nước mắt đã dần dần khô lại, nhìn qua vô cùng cổ quái. Nàng đón lấy khăn cùng với chai nước, cũng không có uống, ngược lại thấm nước lên mặt lau kỹ một hồi. Xem ra ở bất cứ tình huống như thế nào, nữ nhân cuối cùng vẫn quan tâm nhất đến khuôn mặt của mình.

Chỉ trầm mặc trong chốc lát, không biết vì nguyên nhân gì, nàng cư nhiên thật sự bước lên cánh của chiếc ô tô màu đen kia, ngồi lên đó.

o0o

- Vì sao anh lại đi theo tôi? Từ đường cao tốc chạy mãi đến nơi này. Anh không phải là bạn trai của Trương Tiểu Manh sao?

Ngồi trên ghế bên cạnh tài xế trên chiếc xe đang phóng nhanh, Trâu Úc vô cùng tự nhiên mở nhẹ mấy cái nút áo trên chiếc áo khoác màu đỏ tươi của mình. Mặc dù nàng giống như không hề quan tâm đến Hứa Nhạc ngồi bên cạnh, cũng không muốn biến hắn thành tên gia hỏa mê luyến dung mạo của mình, nhưng lời nói có chút sắc lãnh vẫn phóng về phía hắn.

Không thể không nói, Trâu Úc là một cô gái không tệ, nhất thời lúc này trang điểm trên mặt đã được lau chùi hết, lộ ra lớp da thịt mềm mại chân thật bên dưới, khôi phục lại diện mạo cùng với độ tuổi chân thật của nàng, có thêm vài phần tinh khiết.

- Trương Tiểu Manh... đã chết rồi.

Hứa Nhạc trầm mặc một lúc sau, mới nhẹ giọng trả lời.

Bên trong chiếc xe ô tô màu đen nhất thời lâm vào một trận trầm mặc quái dị. Trâu Úc tựa hồ muốn nói gì đó, nhưng chung quy vẫn là mỉm cười lạnh, cũng không có mở miệng.

Hứa Nhạc hơi hơi híp mắt, nhìn phía dưới bụng Trâu Úc một cái, tùy ý hỏi một câu:

- Mấy tháng rồi?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Gian Khách

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook