Quyển 4 - Chương 136: Trên quảng trường (Thượng)
Miêu Nị
30/07/2013
Hệ thống cánh phụ phi hành màu đen kịt bóng loáng phía sau lưng đầu
Robot MX quân dụng kia phản chiếu màu trắng của mây trời xanh biếc, phát ra quang mang giống hệt như một khỏa bảo thạch vậy. Đầu Robot MX từ
trên không trung tầng thấp trên bầu trời vẽ thành một đường cong tuyệt
mỹ mà rơi xuống, bằng tốc độ nhanh nhất tiếp cận lên sân thượng của tòa
kiến trúc tràn ngập những dây trường xuân xanh biếc kia.
Trong nháy mắt khi mà đầu Robot MX màu đen kia chuẩn bị phóng xuống, nòng súng của khẩu ACW được che giấu bên dưới lớp ngụy trang quân dụng cùng với lớp dây trường xuân um tùm tựa hồ như đã tiến hành một lần điều chỉnh góc độ nhắm bắn nào đó, nhưng mà lại chung quy cũng không có bắn ra bất cứ viên đạn nào cả.
Cánh tay máy móc thô chắc mạnh mẽ chắc chắn của đầu Robot MX kia một phen trực tiếp đem một góc của tòa kiến trúc kia đánh vỡ ngay một góc lớn, một phen đem khẩu súng lớn phát ra quang mang kim loại sáng bóng đang không ngừng gào thét ra những viên đạn khủng bố kia, giống hệt như một đầu cự điểu khổng lồ bi ai chiêm chiếp gào lớn, mang theo một mảnh dây lá thường xuân xanh mướt um tùm, từ trên sân thượng nặng nề rơi thẳng xuống phía dưới.
Tòa kiến trúc tương đối cũ xưa này căn bản không thể nào chịu tải nổi sức nặng vô cùng khủng bố của đầu Robot MX quân dụng nặng nề kia, một góc sân thượng to lớn liền trong khoảnh khắc vỡ tan ra. Lớp xi măng sắt thép cứng rắn trên tường rõ ràng phát ra những thanh âm răng rắc vỡ vụn, sau đó bắt đầu mạnh mẽ tuôn rơi xuống mặt đất.
Mắt thấy toàn bộ kết cấu kiến trúc của tòa nhà đại lâu này cũng đã bị phá hủy vô cùng nghiêm trọng, bất cứ lúc nào cũng có thể sụp đổ, gã phi công Robot tinh nhuệ của Sư đoàn Thiết giáp 7 kia đã vô cùng quyết đoán làm ra một động tác xoay chuyển thân thể Robot cực kỳ khó khăn, vô cùng tinh diệu thao tác đầu Robot MX kia rất nhanh rời khỏi phần sân thượng của tòa nhà, dưới tác dụng phản lực của dòng khí nóng rực phía sau lưng, nhẹ nhàng hướng về phía con đường bên dưới mà rơi thẳng xuống.
Trên con đường cái phía Tây của Quảng trường Hiến Chương đã tiến hành quản chế giao thông từ sớm, cho nên cũng không có bất cứ phương tiện giao thông hay là dân chúng nào đi lại trên đó nữa, đã là một mảnh trống rỗng không một bóng người.
Đầu Robot MX màu đen quân dụng nặng nề trong nháy mắt đã ầm ầm rơi thẳng xuống mặt đất bên dưới. Hai cái chân hợp kim máy móc tráng kiện của đầu Robot MX mạnh mẽ dang rộng ra một cái, phần hệ thống dịch áp điều chỉnh giảm xóc trang bị ở phần khớp đầu gối cùng với khớp đùi nhất thời phát ra thanh âm vô cùng tiên minh mạnh mẽ, tùy thời bất cứ lúc nào cũng có thể vỡ tan ra vậy.
Một lúc sau đó, đầu Robot MX quân dụng màu đen này rốt cuộc cũng đã gian nan đứng thẳng người lên, cũng không có thật sự ngã xuống, để lại trên bề mặt màu đen hắc ám của con đường cái phía Tây này hai cái hố sâu vỡ vụ sâu hoắm.
Trong thanh âm rít gào mạnh mẽ, đầu Robot MX quân dụng rất nhanh điều chỉnh lại tư thế tác chiến của mình, cùng với ba đầu Robot MX khác vừa mới từ trên máy bay quân dụng đáp xuống hội họp lại với nhau, dùng tốc độ cao phóng thẳng về phía bậc thềm cao lớn phía trước tòa nhà Nghị Viện đằng kia.
Đám đông dân chúng Liên Bang đang tụ họp lại xem cảnh náo nhiệt trên quảng trường phía xa xa, từ sau khi đám Robot MX quân dụng thuần một màu đen tinh khiết này bắt đầu hiện thân, liền bắt đầu không ngừng phát ra những trận kinh hô liên hồi. Nhất là khi bọn họ nhìn thấy một đầu Robot cao đến hơn bảy thước mạnh mẽ đáp xuống sân thượng của tòa nhà kiến trúc, sau đó mạnh mẽ rơi thẳng xuống mặt đất, thanh âm kinh hô liền đạt đến đỉnh điểm từ trước đến giờ. Cuối cùng khi nhìn thấy đầu Robot MX màu đen kia bình yên rơi xuống mặt đất, đám người đang quan sát đằng xa xa kia liền tự phát vang lên một tràng vỗ tay ầm ỹ.
Đây chính là lần đầu tiên những đầu Robot quân dụng của Liên Bang dùng tư thái chiến đấu, mà không phải là hình tượng diễu hành biểu diễn nhàm chán xuất hiện ở trước mặt của dân chúng Liên Bang, xuất hiện ngay bên trong phiến thành thị của Thủ Đô Tinh Quyển này.
Dân chúng nhiệt tình vỗ tay hoan hô chính là biểu đạt sự tín nhiệm cùng với tán thưởng của bọn họ đối với Quân đội Liên Bang, sự kính yêu đối với toàn bộ Sư đoàn Thiết giáp 7, nhưng mà đối với cái gã nam nhân ở bên trong tòa nhà Nghị Viện kia mà nói, những cái thanh âm vỗ tay này có lẽ chính là đại biểu cho thời khắc tử vong của hắn đã đến.
Tháp rượu kia sớm đã bị những viên đạn bắn lung tung biến thành một mảnh thất tao bát loạn, có thể tìm được một ly rượu còn nguyên vẹn đã là không tệ lắm rồi. Sau khi dùng một hơi uống cạn sạch ly rượu táo còn sót lại, Thi Thanh Hải cởi đi bộ áo khoác quân dụng màu xanh mặc lục đang mặc trên người của mình kia, đưa tay lên xoa xoa nhẹ một chút hai bàn tay bởi vì chút rượu táo rơi ra mà trở nên hơi chút dinh dính, lại phát hiện ra đám máu tươi tươm ra trên kiện áo khoác quân dụng của mình so với rượu càng dính dấp, nhơm nhớp khó chịu hơn nhiều.
Những hình ảnh xuất hiện bên trên hai tròng kính của cặp kính râm trên mắt hắn, chính là những hình ảnh ngoại giới bên ngoài nhờ vào hệ thống theo dõi đã lắp đặt sẵn bên ngoài tòa nhà Nghị Viện tự động ghi nhận lại rồi truyền thẳng vào trong này. Thi Thanh Hải lẳng lặng nhìn chằm chằm về phía bốn đầu Robot MX màu đen bên ngoài tòa nhà, cùng với hơn một trăm gã binh lính võ trang hạng nặng toàn thân của Liên Bang đang nhanh chóng tiến về phía này, biết rõ ràng chính mình đã không còn đường thối lui nữa.
Hắn nhìn xuống cái quân hàm nằm trên bả vai của kiện áo khoác quân dụng màu xanh mặc lục trên tay mình, trong lòng chợt nhớ tới những đồng chí tại Thanh Long Sơn, nhớ tới thời điểm năm xưa khi mà chính mình vừa mới gia nhập vào tổ chức, đã từng tưởng tượng ra có một ngày nào đó mình sẽ suất lĩnh bộ đội đánh giết thẳng vào trong tòa nhà Nghị Viện, mà bản thân mình ngày hôm nay đã đứng ở bên trong tòa nhà Nghị Viện này đại sát tứ phương, một nụ cười mỉm nhàn nhạt thỏa mãn không khỏi nở lên trên khuôn mặt anh tuấn của hắn.
Ở tại Lạc Nhật Châu Đại khu Tây Lâm xa xôi bên kia, Hứa Nhạc vẫn như trước duy trì cái tư thế cổ quái mà vô cùng nguy hiểm kia. Hắn khẽ nheo lại cặp mắt vốn đã ti hí của mình, nhìn lơ đễnh ra bên ngoài cửa sổ, họng súng chĩa thật mạnh thẳng vào trong cằm của chính mình, đối diện với tử tong. Mãi cho đến lúc này hắn mới chân chính phát hiện ra rằng, hóa ra những ánh dương quang ở bên ngoài cửa sổ hoàn toàn cũng đều là giả tạo cả, cũng đều là những ngọn đèn bên trong nhà cổ tạo thành ảo giác mà thôi, bởi vì hắn căn bản không cảm nhận thấy một chút cảm giác ấm áp nào cả.
- Thật sự có lỗi, tôi không thể nào dựa theo lời yêu cầu của ngài mà làm được!
Cỗ Máy vi tính Trung ương Liên Bang ở trong đầu hắn lại một lần nữa lặp lại lời trả lời của mình.
- Vì cái gì lại không thể chứ?
Hai tay Hứa Nhạc nắm chặt khẩu súng lục, ánh mắt nheo lại vô cùng lợi hại, gần như đã biến thành hai đường khe hở. Họng súng lạnh như băng cứng rắn lại một lần nữa đẩy mạnh thêm một chút, sâu đến mức dưới cằm truyền đến từng trận đau nhức, bắt đầu hơi có chút nóng đỏ lên, nói:
- Tôi biết ông có được năng lực này!
- Tôi chỉ có thể dựa vào quyền hạn của danh sách bảo hộ cấp độ I mà tiến hành bảo hộ cậu mà thôi, cũng không thể nào bởi vì dựa theo mệnh lệnh của cậu mà tiến hành giết người được. Điều này trái với ba định luật cơ bản trong trình tự xử lý hạch tâm căn bản nhất.
Cỗ Máy vi tính Trung ương Liên Bang trả lời vô cùng kiên quyết:
- Bất luận quyền hạn nằm trong danh sách cấp độ nào đi chăng nữa cũng đều phải nằm bên dưới ba định luật cơ bản.
- Tôi cũng đâu có yêu cầu ông phải giết người đâu?
Cổ tay của Hứa Nhạc khẽ nhúc nhích một cái, phẫn nộ hạ giọng gào lên, gần như là gầm rú vậy:
- Ông cũng chỉ cần phá hư đi hệ thống chỉ huy chiến địa của Cục Đặc Cần cùng với Cục Điều Tra Liên Bang là được rồi. Ông cũng có thể khiến cho bọn họ không thể nào nhìn thấy tình huống đang diễn ra bên trong tòa nhà Nghị Viện là được rồi! Ông có thể âm thầm trợ giúp cho hắn rời đi là được mà!
- Tôi không thể làm như vậy được!
- Đừng có dùng những lời nói qua loa tắc trách như thế để từ chối thỉnh cầu. Ít nhất là đừng có làm trước mặt tôi như thế:
Hứa Nhạc khẽ nheo mắt lại, giương mắt nhìn về phía cánh cửa sổ bên ngoài, cùng với ánh dương quang đang lặng lẽ chiếu rọi vào bên trong phòng, trầm mặc nói:
- Tôi biết ông đã từng tiến hành thao tác vật lý trực tiếp rồi mà.
Rất rõ ràng là cỗ Máy vi tính Trung ương Liên Bang kia bởi vì câu nói này của hắn mà thái độ liền trở nên bén nhọn hơn một chút:
- Lần duy nhất bên trong cảnh nội Liên Bang mà ta từng tiến hành thao tác vật lý trực tiếp, chính là năm đó ở trên Tinh cầu 5460, khi mà cậu lâm vào hôn mê, đã giúp cậu điều khiển đầu Robot MX một khoảng thời gian. Tôi thừa nhận lúc ấy mình không nên tò mò đi thử nghiệm cái cảm giác điều khiển vật lý trực tiếp, nhưng điều này thực sự không có nghĩa là cậu có thể trao quyền cho tôi tiến hành bất cứ hình thức điều khiển vật lý trực tiếp nào cả.
Sau khi thoáng tạm dừng một lát sau, lão già kia mới một lần nữa bình tĩnh nói:
- Tôi sẽ dựa vào quyền hạn bảo hộ thuộc danh sách cấp độ I mà đảm bảo sự an toàn về mặt sinh mệnh của cậu, thế nhưng lại không có khả năng trợ giúp cậu biến thành một vị Thần giỏi hơn bất cứ người nào trong Liên Bang này.
- Từ trước cho đến bây giờ tôi chưa từng nghĩ qua là phải lợi dụng ông để giành được những lợi ích gì cho riêng bản thân mình.
Hứa Nhạc điều chỉnh một chút tư thế ngồi của chính mình, dùng đầu ngón tay của mình chậm rãi mở ra chốt bảo hiểm của khẩu súng lục, thanh âm hào hển thở dốc, nói:
- Vì chuyện tình của chính bản thân mình, tôi chỉ cầu xin ông một lần duy nhất này mà thôi!
Cỗ Máy vi tính Trung ương Hiến Chương rất nhanh hồi đáp:
- Nếu như tôi tiến hành phá hư các thiết bị máy móc điện tử của các phương diện hành động của Liên Bang bên kia, như vậy đám cảnh sát Liên Bang, đám nhân viên, quân nhân sĩ quan rất có khả năng bị người khác giết chết, hoặc là làm gia tăng thật lớn khả năng tử vong của bọn họ.
- Ông cũng đã từng giúp tôi giết người rồi mà!
Hứa Nhạc thoáng cúi đầu, nói.
- Đó là người Đế Quốc!
- Người Đế Quốc thì không phải là người hay sao?
- Đối với ba định luật cơ bản sau khi được tiến hành sửa chữa bổ sung, xác thực là có quy định như vậy!
- Nếu như trong trường hợp sự an toàn tính mạng của tôi thật sự bị uy hiếp, như vậy ông sẽ chủ động đình chỉ những đầu Robot cùng với các thiết bị điện tử kia phải không?
- Phải!
- Vậy hiện tại ông còn do dự cái gì nữa?
Hứa Nhạc khẽ nâng càm mình lên một chút, ngón tay trỏ gắt gao đặt lên trên cò súng, chậm rãi nói:
- Nếu như bây giờ ông còn không chịu ra tay, như vậy tôi sẽ lập tức giết chết chính mình đó!
- Trong trường hợp khi mà đối phương không có trực tiếp uy hiếp đến sự an toàn tính mạng của cậu, tôi sẽ không có khả năng làm ra những chuyện tình có khả năng uy hiếp đến sự an toàn tính mạng của đối phương. Dựa theo sự phán đoán logic trong trình tự xử lý nội hạch cơ bản, cho dù hiện tại cậu có thật sự khu động cò súng đi chăng nữa, tôi cũng chỉ có thể phán đoán rằng cậu thật sự nguyện ý tự mình ra tay chấm dứt sinh mệnh của chính mình. Nếu là như vậy, tôi sẽ tôn trọng sự nguyện ý của bản thân cậu, hơn nữa cũng sẽ không ra tay can thiệp hay là phát ra cảnh báo gì cả.
Thoáng tạm dừng một lát sau, cỗ Máy vi tính Trung ương Hiến Chương dùng một loại ngữ khí vô cùng nghiêm túc, nói:
- Hứa Nhạc, sinh mệnh là bình đẳng với tất cả mọi người!
- Không, Giáo sư Trầm Lão đã từng dạy tôi, ở bên trong vũ trụ này không bao giờ có đạo lý gì cả. Sinh mệnh cũng giống như vậy, cho tới bây giờ cũng chưa từng có sự bình đẳng. Cho nên ông mới có cái khái niệm gọi là danh sách quyền hạn các cấp độ, nhân loại mới có khái niệm phân chia giai cấp!
Cặp mày rậm rạp của Hứa Nhạc nhất thời nhăn lại cực nhanh, cố gắng áp chế sự phẫn nộ trong lòng mình, trầm giọng nói:
- Bản thân tôi cũng có người thân của mình vậy!
Tại một góc nào đó trên lầu một, cô bé con Chung Yên Hoa trên người mặc bộ áo ngủ, hai tay ôm chặt lấy con búp bê vô cùng cũ kỹ, nhìn xuống Hứa Nhạc bên dưới lầu, ở dưới ngọn đèn nhàn nhạt, phẫn nộ kích động không ngừng cãi nhau với… không khí, nhìn thấy hai tay hắn đang nắm chặt khẩu súng lục nhắm ngay vào cằm của chính mình, trong lòng cảm giác phi thường sợ hãi, nhưng không biết phải làm thế nào.
Đột nhiên vào ngay tại thời điểm này, tiếng chuông điện thoại lại đột ngột vang lên.
Ở trên Quảng trường Hiến Chương với vô số những thanh âm lớn ầm ỹ hỗn loạn, bởi vì Sư đoàn Thiết giáp 7 đã vô cùng cường thế yêu cầu tất cả những ban ngành có liên quan của Chính phủ Liên Bang phải ngay lập tức tắt đi các hệ thống đèn báo động của cảnh sát cùng với thanh âm còi xe cảnh sát, cho nên toàn bộ quảng trường dần dần trở nên im lặng lại. Những đám mây nhàn nhạt ở trên bầu trời bởi vì bị những luồng gió xuân phụ trợ thổi quét, dần dần hướng về phía Tây mà chậm rãi rời đi. Vô số những bụi mù cùng với khói lửa cũng đã bị những luồng gió xuân thổi đi tứ tán xung quanh, tầm mắt trên toàn bộ khu quảng trường cũng có vẻ rõ ràng hơn một chút.
Bên trong chiếc xe quân dụng không mấy bắt mắt đã được thiết lập thành Bộ Chỉ Huy lâm thời cho lần hành động thanh trừ ngày hôm nay, Đỗ Thiếu Khanh biểu tình bình tĩnh mà hơi chút trào phúng nhìn lướt một vòng qua đám thuộc hạ trung thành của chính mình, quơ quơ một chút bản phác thảo kế hoạch tác chiến trong tay mình, lắc lắc đầu nói:
- Các người nghĩ rằng đây là đang đánh giặc cùng với đám Bộ đội Hoàng gia Đế Quốc hay sao? Ở bên trong tòa nhà Nghị Viện cũng chỉ có duy nhất một người mà thôi, Bộ Tham Mưu không ngờ lại còn nghiêm túc như thế, xuất ra cả một bản kế hoạch tác chiến như thế này. Các người là một đám ngu ngốc cả hay sao?
Không có ai dám mở miệng trả lời hắn ta. Bởi vì dựa vào những hình ảnh chiến đấu lúc trước đã được truyền tải trực tiếp vào trong tay của bọn họ, cũng bởi vì đã có rất nhiều những đồng nghiệp đã bị trọng thương trong tay của cái tên gia hỏa khủng bố ở trong kia, cho nên đám quân nhân sĩ quan của Sư đoàn Thiết giáp 7 bị bên phía Quân đội khẩn cấp điều đến xử lý sự kiện ngày hôm nay đã phi thường tôn trọng đối phương, vì vậy cũng đã vô cùng nghiêm túc lập ra một kế hoạch cường công cực kỳ phức tạp, cực kỳ quy mô. Dựa theo cái kế hoạch trong này, cho dù Thi Thanh Hải có là một con quái vật, trong tay hắn có cả một đầu Robot MX mới nhất đi chăng nữa, cũng sẽ bị thu thập thành một đống thịt nát mà thôi.
- Bởi vì kẻ bên trong tòa nhà là một quân nhân chuyên nghiệp, cho nên toàn bộ Đại đội dốc hết lực lượng tiến hành cường công?
Ánh mắt của Đỗ Thiếu Khanh nhất thời trở nên lãnh liệt vô cùng, giương mắt nhìn chằm chằm vào đám sĩ quan tham mưu, trầm giọng nói:
- Ai tới đây giải thích cho ta một cái nguyên nhân nào đó hợp logic một chút xem?
Một gã sĩ quan tham mưu khẽ đứng thẳng người dậy, tiến về phía trước một bước, chậm rãi giải thích:
- Mục tiêu đã bị vây quanh toàn diện, chính bản thân hắn cũng rất rõ ràng là mình không có bất cứ cơ hội nào chạy thoát được cả. Dựa theo những hồ sơ tương quan đối với mục tiêu mà tiến hành phân tích phán đoán, hắn khẳng định là sẽ không bao giờ đầu hàng. Như vậy, ở trong cái hoàn cảnh tuyệt vọng như thế này, hắn thật sự có khả năng trở nên điên cuồng mất trí, tiến hành triển khai tàn sát đối với con tin còn sót lại bên trong Nghị Viện.
- Cho nên bên phía Bộ Tham Mưu mới đề nghị dùng tốc độ nhanh nhất, tiến hành tổ chức cường công chớp nhoáng, dựa theo sơ đồ thiết kế của tòa nhà Nghị Viện do bên phía Bộ Xây Dựng vừa mới gửi đến, để cho Robot MX mạnh mẽ đột phá vào trong cửa lớn của tòa nhà Nghị Viện, hẳn là sẽ không tạo thành ảnh hưởng quá lớn đối với cấu tạo kết cấu của tòa nhà Nghị Viện.
- Lập tức hủy bỏ cái kế hoạch cường công này, chờ cho người bên trong chủ động đầu hàng hoặc là chủ động tự sát!
Đỗ Thiếu Khanh nhìn thấy những ánh mắt hiển lộ rõ ràng nét nghi ngờ của đám quân nhân sĩ quan thuộc hạ, bình tĩnh giải thích:
- Cái tên Thi Thanh Hải này cũng không phải là một kẻ dễ dàng giết người như vậy. Nếu như hắn thật sự đã điên cuồng mất trí, vừa rồi khi hắn dùng khẩu ACW bố trí trận địa áp chế hình bán cung dày đặc kia, sẽ không phải chỉ cấu mấy mươi chiếc xe cảnh sát bị phá hủy như vậy đâu, mà mấy trăm gã cảnh sát ở trên quảng trường chỉ sợ đã sớm bị hắn giết sạch cả rồi.
Đột nhiên vào thời điểm này, bên trên Quảng trường Hiến Chương chợt dâng lên một trận xao động nho nhỏ. Có một gã quân nhân sĩ quan giật mình hô lên.
- Mục tiêu chủ động đi ra!
Trên màn hình quan sát trực tiếp, tại cửa chính của tòa nhà Nghị Viện vẫn đang không ngừng bốc lên từng cột khói đen, Thi Thanh Hải chợt từ trong đi ra, trên người không hề nhìn thấy có bất cứ vết thương nào cả, thế nhưng toàn thân lại tràn ngập máu tươi.
Hắn dùng cánh tay phải của mình không ngừng đưa lên lau đi mớ máu tươi đang chảy ròng ròng từ trong hai lỗ mũi, trên tay cầm một khẩu súng lục vô cùng tùy tiện lắc lư, trên mặt lộ ra một nụ cười ôn hòa vô cùng tùy tiện, thế nhưng lại vô cùng anh tuấn tiêu sái, thong thả mà kiên định từ bên trên bậc thềm đá thật cao mà chậm rãi đi xuống, hướng về phía Quảng trường Hiến Chương bên dưới mà đi đến.
Đám binh lính cùng với cảnh sát Liên Bang sớm đã một phen biến tòa nhà Nghị Viện thành một cái lồng sắt khủng bố với vô số những khẩu súng chỉa thẳng vào trong kia, lại không có bất cứ kẻ nào dám nổ súng đầu tiên cả, bởi vì trong cánh tay của Thi Thanh Hải đang nắm một cô thiếu nữ làm con tin.
Đối với đám cảnh sát Liên Bang cùng với đám quan chức nhân viên của Cục Điều Tra Liên Bang sớm đã bị oanh kích đến mức phẫn nộ đỉnh điểm này mà nói, chỉ cần có thể một phen đem Thi Thanh Hải bắn thành một khối tổ ong vò vẽ, bọn họ căn bản không cần để ý đến sự sống chết của bất cứ người nào cả. Nhưng mà vấn đề chính là ở chỗ, hiện tại chủ trì xử lý tình huống ở nơi này lại là Sư đoàn Thiết giáp 7. Bọn họ có thể không để ý đến bất cứ người nào, nhưng tuyệt đối không dám qua mặt Sư đoàn Thiết giáp 7.
Các tay súng bắn tỉa chuyên nghiệp của Sư đoàn Thiết giáp 7 sớm đã thiết trí bốn phía khắp nơi trên các tòa kiến trúc xung quanh Quảng trường Hiến Chương, nhất là trên các tòa nhà của các bộ ngành và các ủy ban trung ương bên cạnh tòa nhà Nghị Viện, súng ống cũng đều đã chuẩn bị sẵn sàng, bất cứ lúc nào cũng có thể kích phát công kích.
Mệnh lệnh cuối cùng khởi động toàn bộ các tay súng để đánh gục mục tiêu, là phải đến từ vị sĩ quan chỉ huy cao nhất hạ đạt. Đám quân nhân sĩ quan của Sư đoàn Thiết giáp 7 nhìn về phía Sư Đoàn trưởng Đỗ Thiếu Khanh đang ngồi trầm mặc trước màn hình theo dõi trực tiếp, khẽ báo cáo nhắc nhở:
- Quảng trường vô cùng trống trải, tầm mắt vô cùng thông suốt, khả năng bắn chết mục tiêu ngay tức khắc vượt qua 95%, toàn bộ binh lính sẵn sàng chấp hành mệnh lệnh bất cứ lúc nào.
Thế nhưng Đỗ Thiếu Khanh lại vẫn mãi trầm mặc nhìn chằm chằm về phía gã nam nhân trên mặt tràn ngập máu tươi, thần tình vô cùng bình tĩnh xuất hiện trên màn hình theo dõi kia, nhìn thấy cô thiếu nữ con tin đang dựa vào lồng ngực của hắn kia, nhìn thấy đóa hoa hồng nho nhỏ đang run run nhẹ trong gió trên đỉnh đầu của cô thiếu nữ kia, lạnh nhạt nói:
- Không ai được phép nổ súng!
- Vì cái gì, Sư Đoàn trưởng?
Gã sĩ quan tham mưu thoáng kinh ngạc, hỏi.
Đỗ Thiếu Khanh chậm rãi bưng tách cà phê lên, bình tĩnh nói:
- Bởi vì ta không muốn thiên kim tiểu thư của Trâu Bộ trưởng sẽ bị các người bắn chết. Ta cũng không nghĩ muốn cấp cho Hứa Nhạc một cái lý do danh chính ngôn thuận để nổi điên.
Trong nháy mắt khi mà đầu Robot MX màu đen kia chuẩn bị phóng xuống, nòng súng của khẩu ACW được che giấu bên dưới lớp ngụy trang quân dụng cùng với lớp dây trường xuân um tùm tựa hồ như đã tiến hành một lần điều chỉnh góc độ nhắm bắn nào đó, nhưng mà lại chung quy cũng không có bắn ra bất cứ viên đạn nào cả.
Cánh tay máy móc thô chắc mạnh mẽ chắc chắn của đầu Robot MX kia một phen trực tiếp đem một góc của tòa kiến trúc kia đánh vỡ ngay một góc lớn, một phen đem khẩu súng lớn phát ra quang mang kim loại sáng bóng đang không ngừng gào thét ra những viên đạn khủng bố kia, giống hệt như một đầu cự điểu khổng lồ bi ai chiêm chiếp gào lớn, mang theo một mảnh dây lá thường xuân xanh mướt um tùm, từ trên sân thượng nặng nề rơi thẳng xuống phía dưới.
Tòa kiến trúc tương đối cũ xưa này căn bản không thể nào chịu tải nổi sức nặng vô cùng khủng bố của đầu Robot MX quân dụng nặng nề kia, một góc sân thượng to lớn liền trong khoảnh khắc vỡ tan ra. Lớp xi măng sắt thép cứng rắn trên tường rõ ràng phát ra những thanh âm răng rắc vỡ vụn, sau đó bắt đầu mạnh mẽ tuôn rơi xuống mặt đất.
Mắt thấy toàn bộ kết cấu kiến trúc của tòa nhà đại lâu này cũng đã bị phá hủy vô cùng nghiêm trọng, bất cứ lúc nào cũng có thể sụp đổ, gã phi công Robot tinh nhuệ của Sư đoàn Thiết giáp 7 kia đã vô cùng quyết đoán làm ra một động tác xoay chuyển thân thể Robot cực kỳ khó khăn, vô cùng tinh diệu thao tác đầu Robot MX kia rất nhanh rời khỏi phần sân thượng của tòa nhà, dưới tác dụng phản lực của dòng khí nóng rực phía sau lưng, nhẹ nhàng hướng về phía con đường bên dưới mà rơi thẳng xuống.
Trên con đường cái phía Tây của Quảng trường Hiến Chương đã tiến hành quản chế giao thông từ sớm, cho nên cũng không có bất cứ phương tiện giao thông hay là dân chúng nào đi lại trên đó nữa, đã là một mảnh trống rỗng không một bóng người.
Đầu Robot MX màu đen quân dụng nặng nề trong nháy mắt đã ầm ầm rơi thẳng xuống mặt đất bên dưới. Hai cái chân hợp kim máy móc tráng kiện của đầu Robot MX mạnh mẽ dang rộng ra một cái, phần hệ thống dịch áp điều chỉnh giảm xóc trang bị ở phần khớp đầu gối cùng với khớp đùi nhất thời phát ra thanh âm vô cùng tiên minh mạnh mẽ, tùy thời bất cứ lúc nào cũng có thể vỡ tan ra vậy.
Một lúc sau đó, đầu Robot MX quân dụng màu đen này rốt cuộc cũng đã gian nan đứng thẳng người lên, cũng không có thật sự ngã xuống, để lại trên bề mặt màu đen hắc ám của con đường cái phía Tây này hai cái hố sâu vỡ vụ sâu hoắm.
Trong thanh âm rít gào mạnh mẽ, đầu Robot MX quân dụng rất nhanh điều chỉnh lại tư thế tác chiến của mình, cùng với ba đầu Robot MX khác vừa mới từ trên máy bay quân dụng đáp xuống hội họp lại với nhau, dùng tốc độ cao phóng thẳng về phía bậc thềm cao lớn phía trước tòa nhà Nghị Viện đằng kia.
Đám đông dân chúng Liên Bang đang tụ họp lại xem cảnh náo nhiệt trên quảng trường phía xa xa, từ sau khi đám Robot MX quân dụng thuần một màu đen tinh khiết này bắt đầu hiện thân, liền bắt đầu không ngừng phát ra những trận kinh hô liên hồi. Nhất là khi bọn họ nhìn thấy một đầu Robot cao đến hơn bảy thước mạnh mẽ đáp xuống sân thượng của tòa nhà kiến trúc, sau đó mạnh mẽ rơi thẳng xuống mặt đất, thanh âm kinh hô liền đạt đến đỉnh điểm từ trước đến giờ. Cuối cùng khi nhìn thấy đầu Robot MX màu đen kia bình yên rơi xuống mặt đất, đám người đang quan sát đằng xa xa kia liền tự phát vang lên một tràng vỗ tay ầm ỹ.
Đây chính là lần đầu tiên những đầu Robot quân dụng của Liên Bang dùng tư thái chiến đấu, mà không phải là hình tượng diễu hành biểu diễn nhàm chán xuất hiện ở trước mặt của dân chúng Liên Bang, xuất hiện ngay bên trong phiến thành thị của Thủ Đô Tinh Quyển này.
Dân chúng nhiệt tình vỗ tay hoan hô chính là biểu đạt sự tín nhiệm cùng với tán thưởng của bọn họ đối với Quân đội Liên Bang, sự kính yêu đối với toàn bộ Sư đoàn Thiết giáp 7, nhưng mà đối với cái gã nam nhân ở bên trong tòa nhà Nghị Viện kia mà nói, những cái thanh âm vỗ tay này có lẽ chính là đại biểu cho thời khắc tử vong của hắn đã đến.
Tháp rượu kia sớm đã bị những viên đạn bắn lung tung biến thành một mảnh thất tao bát loạn, có thể tìm được một ly rượu còn nguyên vẹn đã là không tệ lắm rồi. Sau khi dùng một hơi uống cạn sạch ly rượu táo còn sót lại, Thi Thanh Hải cởi đi bộ áo khoác quân dụng màu xanh mặc lục đang mặc trên người của mình kia, đưa tay lên xoa xoa nhẹ một chút hai bàn tay bởi vì chút rượu táo rơi ra mà trở nên hơi chút dinh dính, lại phát hiện ra đám máu tươi tươm ra trên kiện áo khoác quân dụng của mình so với rượu càng dính dấp, nhơm nhớp khó chịu hơn nhiều.
Những hình ảnh xuất hiện bên trên hai tròng kính của cặp kính râm trên mắt hắn, chính là những hình ảnh ngoại giới bên ngoài nhờ vào hệ thống theo dõi đã lắp đặt sẵn bên ngoài tòa nhà Nghị Viện tự động ghi nhận lại rồi truyền thẳng vào trong này. Thi Thanh Hải lẳng lặng nhìn chằm chằm về phía bốn đầu Robot MX màu đen bên ngoài tòa nhà, cùng với hơn một trăm gã binh lính võ trang hạng nặng toàn thân của Liên Bang đang nhanh chóng tiến về phía này, biết rõ ràng chính mình đã không còn đường thối lui nữa.
Hắn nhìn xuống cái quân hàm nằm trên bả vai của kiện áo khoác quân dụng màu xanh mặc lục trên tay mình, trong lòng chợt nhớ tới những đồng chí tại Thanh Long Sơn, nhớ tới thời điểm năm xưa khi mà chính mình vừa mới gia nhập vào tổ chức, đã từng tưởng tượng ra có một ngày nào đó mình sẽ suất lĩnh bộ đội đánh giết thẳng vào trong tòa nhà Nghị Viện, mà bản thân mình ngày hôm nay đã đứng ở bên trong tòa nhà Nghị Viện này đại sát tứ phương, một nụ cười mỉm nhàn nhạt thỏa mãn không khỏi nở lên trên khuôn mặt anh tuấn của hắn.
Ở tại Lạc Nhật Châu Đại khu Tây Lâm xa xôi bên kia, Hứa Nhạc vẫn như trước duy trì cái tư thế cổ quái mà vô cùng nguy hiểm kia. Hắn khẽ nheo lại cặp mắt vốn đã ti hí của mình, nhìn lơ đễnh ra bên ngoài cửa sổ, họng súng chĩa thật mạnh thẳng vào trong cằm của chính mình, đối diện với tử tong. Mãi cho đến lúc này hắn mới chân chính phát hiện ra rằng, hóa ra những ánh dương quang ở bên ngoài cửa sổ hoàn toàn cũng đều là giả tạo cả, cũng đều là những ngọn đèn bên trong nhà cổ tạo thành ảo giác mà thôi, bởi vì hắn căn bản không cảm nhận thấy một chút cảm giác ấm áp nào cả.
- Thật sự có lỗi, tôi không thể nào dựa theo lời yêu cầu của ngài mà làm được!
Cỗ Máy vi tính Trung ương Liên Bang ở trong đầu hắn lại một lần nữa lặp lại lời trả lời của mình.
- Vì cái gì lại không thể chứ?
Hai tay Hứa Nhạc nắm chặt khẩu súng lục, ánh mắt nheo lại vô cùng lợi hại, gần như đã biến thành hai đường khe hở. Họng súng lạnh như băng cứng rắn lại một lần nữa đẩy mạnh thêm một chút, sâu đến mức dưới cằm truyền đến từng trận đau nhức, bắt đầu hơi có chút nóng đỏ lên, nói:
- Tôi biết ông có được năng lực này!
- Tôi chỉ có thể dựa vào quyền hạn của danh sách bảo hộ cấp độ I mà tiến hành bảo hộ cậu mà thôi, cũng không thể nào bởi vì dựa theo mệnh lệnh của cậu mà tiến hành giết người được. Điều này trái với ba định luật cơ bản trong trình tự xử lý hạch tâm căn bản nhất.
Cỗ Máy vi tính Trung ương Liên Bang trả lời vô cùng kiên quyết:
- Bất luận quyền hạn nằm trong danh sách cấp độ nào đi chăng nữa cũng đều phải nằm bên dưới ba định luật cơ bản.
- Tôi cũng đâu có yêu cầu ông phải giết người đâu?
Cổ tay của Hứa Nhạc khẽ nhúc nhích một cái, phẫn nộ hạ giọng gào lên, gần như là gầm rú vậy:
- Ông cũng chỉ cần phá hư đi hệ thống chỉ huy chiến địa của Cục Đặc Cần cùng với Cục Điều Tra Liên Bang là được rồi. Ông cũng có thể khiến cho bọn họ không thể nào nhìn thấy tình huống đang diễn ra bên trong tòa nhà Nghị Viện là được rồi! Ông có thể âm thầm trợ giúp cho hắn rời đi là được mà!
- Tôi không thể làm như vậy được!
- Đừng có dùng những lời nói qua loa tắc trách như thế để từ chối thỉnh cầu. Ít nhất là đừng có làm trước mặt tôi như thế:
Hứa Nhạc khẽ nheo mắt lại, giương mắt nhìn về phía cánh cửa sổ bên ngoài, cùng với ánh dương quang đang lặng lẽ chiếu rọi vào bên trong phòng, trầm mặc nói:
- Tôi biết ông đã từng tiến hành thao tác vật lý trực tiếp rồi mà.
Rất rõ ràng là cỗ Máy vi tính Trung ương Liên Bang kia bởi vì câu nói này của hắn mà thái độ liền trở nên bén nhọn hơn một chút:
- Lần duy nhất bên trong cảnh nội Liên Bang mà ta từng tiến hành thao tác vật lý trực tiếp, chính là năm đó ở trên Tinh cầu 5460, khi mà cậu lâm vào hôn mê, đã giúp cậu điều khiển đầu Robot MX một khoảng thời gian. Tôi thừa nhận lúc ấy mình không nên tò mò đi thử nghiệm cái cảm giác điều khiển vật lý trực tiếp, nhưng điều này thực sự không có nghĩa là cậu có thể trao quyền cho tôi tiến hành bất cứ hình thức điều khiển vật lý trực tiếp nào cả.
Sau khi thoáng tạm dừng một lát sau, lão già kia mới một lần nữa bình tĩnh nói:
- Tôi sẽ dựa vào quyền hạn bảo hộ thuộc danh sách cấp độ I mà đảm bảo sự an toàn về mặt sinh mệnh của cậu, thế nhưng lại không có khả năng trợ giúp cậu biến thành một vị Thần giỏi hơn bất cứ người nào trong Liên Bang này.
- Từ trước cho đến bây giờ tôi chưa từng nghĩ qua là phải lợi dụng ông để giành được những lợi ích gì cho riêng bản thân mình.
Hứa Nhạc điều chỉnh một chút tư thế ngồi của chính mình, dùng đầu ngón tay của mình chậm rãi mở ra chốt bảo hiểm của khẩu súng lục, thanh âm hào hển thở dốc, nói:
- Vì chuyện tình của chính bản thân mình, tôi chỉ cầu xin ông một lần duy nhất này mà thôi!
Cỗ Máy vi tính Trung ương Hiến Chương rất nhanh hồi đáp:
- Nếu như tôi tiến hành phá hư các thiết bị máy móc điện tử của các phương diện hành động của Liên Bang bên kia, như vậy đám cảnh sát Liên Bang, đám nhân viên, quân nhân sĩ quan rất có khả năng bị người khác giết chết, hoặc là làm gia tăng thật lớn khả năng tử vong của bọn họ.
- Ông cũng đã từng giúp tôi giết người rồi mà!
Hứa Nhạc thoáng cúi đầu, nói.
- Đó là người Đế Quốc!
- Người Đế Quốc thì không phải là người hay sao?
- Đối với ba định luật cơ bản sau khi được tiến hành sửa chữa bổ sung, xác thực là có quy định như vậy!
- Nếu như trong trường hợp sự an toàn tính mạng của tôi thật sự bị uy hiếp, như vậy ông sẽ chủ động đình chỉ những đầu Robot cùng với các thiết bị điện tử kia phải không?
- Phải!
- Vậy hiện tại ông còn do dự cái gì nữa?
Hứa Nhạc khẽ nâng càm mình lên một chút, ngón tay trỏ gắt gao đặt lên trên cò súng, chậm rãi nói:
- Nếu như bây giờ ông còn không chịu ra tay, như vậy tôi sẽ lập tức giết chết chính mình đó!
- Trong trường hợp khi mà đối phương không có trực tiếp uy hiếp đến sự an toàn tính mạng của cậu, tôi sẽ không có khả năng làm ra những chuyện tình có khả năng uy hiếp đến sự an toàn tính mạng của đối phương. Dựa theo sự phán đoán logic trong trình tự xử lý nội hạch cơ bản, cho dù hiện tại cậu có thật sự khu động cò súng đi chăng nữa, tôi cũng chỉ có thể phán đoán rằng cậu thật sự nguyện ý tự mình ra tay chấm dứt sinh mệnh của chính mình. Nếu là như vậy, tôi sẽ tôn trọng sự nguyện ý của bản thân cậu, hơn nữa cũng sẽ không ra tay can thiệp hay là phát ra cảnh báo gì cả.
Thoáng tạm dừng một lát sau, cỗ Máy vi tính Trung ương Hiến Chương dùng một loại ngữ khí vô cùng nghiêm túc, nói:
- Hứa Nhạc, sinh mệnh là bình đẳng với tất cả mọi người!
- Không, Giáo sư Trầm Lão đã từng dạy tôi, ở bên trong vũ trụ này không bao giờ có đạo lý gì cả. Sinh mệnh cũng giống như vậy, cho tới bây giờ cũng chưa từng có sự bình đẳng. Cho nên ông mới có cái khái niệm gọi là danh sách quyền hạn các cấp độ, nhân loại mới có khái niệm phân chia giai cấp!
Cặp mày rậm rạp của Hứa Nhạc nhất thời nhăn lại cực nhanh, cố gắng áp chế sự phẫn nộ trong lòng mình, trầm giọng nói:
- Bản thân tôi cũng có người thân của mình vậy!
Tại một góc nào đó trên lầu một, cô bé con Chung Yên Hoa trên người mặc bộ áo ngủ, hai tay ôm chặt lấy con búp bê vô cùng cũ kỹ, nhìn xuống Hứa Nhạc bên dưới lầu, ở dưới ngọn đèn nhàn nhạt, phẫn nộ kích động không ngừng cãi nhau với… không khí, nhìn thấy hai tay hắn đang nắm chặt khẩu súng lục nhắm ngay vào cằm của chính mình, trong lòng cảm giác phi thường sợ hãi, nhưng không biết phải làm thế nào.
Đột nhiên vào ngay tại thời điểm này, tiếng chuông điện thoại lại đột ngột vang lên.
Ở trên Quảng trường Hiến Chương với vô số những thanh âm lớn ầm ỹ hỗn loạn, bởi vì Sư đoàn Thiết giáp 7 đã vô cùng cường thế yêu cầu tất cả những ban ngành có liên quan của Chính phủ Liên Bang phải ngay lập tức tắt đi các hệ thống đèn báo động của cảnh sát cùng với thanh âm còi xe cảnh sát, cho nên toàn bộ quảng trường dần dần trở nên im lặng lại. Những đám mây nhàn nhạt ở trên bầu trời bởi vì bị những luồng gió xuân phụ trợ thổi quét, dần dần hướng về phía Tây mà chậm rãi rời đi. Vô số những bụi mù cùng với khói lửa cũng đã bị những luồng gió xuân thổi đi tứ tán xung quanh, tầm mắt trên toàn bộ khu quảng trường cũng có vẻ rõ ràng hơn một chút.
Bên trong chiếc xe quân dụng không mấy bắt mắt đã được thiết lập thành Bộ Chỉ Huy lâm thời cho lần hành động thanh trừ ngày hôm nay, Đỗ Thiếu Khanh biểu tình bình tĩnh mà hơi chút trào phúng nhìn lướt một vòng qua đám thuộc hạ trung thành của chính mình, quơ quơ một chút bản phác thảo kế hoạch tác chiến trong tay mình, lắc lắc đầu nói:
- Các người nghĩ rằng đây là đang đánh giặc cùng với đám Bộ đội Hoàng gia Đế Quốc hay sao? Ở bên trong tòa nhà Nghị Viện cũng chỉ có duy nhất một người mà thôi, Bộ Tham Mưu không ngờ lại còn nghiêm túc như thế, xuất ra cả một bản kế hoạch tác chiến như thế này. Các người là một đám ngu ngốc cả hay sao?
Không có ai dám mở miệng trả lời hắn ta. Bởi vì dựa vào những hình ảnh chiến đấu lúc trước đã được truyền tải trực tiếp vào trong tay của bọn họ, cũng bởi vì đã có rất nhiều những đồng nghiệp đã bị trọng thương trong tay của cái tên gia hỏa khủng bố ở trong kia, cho nên đám quân nhân sĩ quan của Sư đoàn Thiết giáp 7 bị bên phía Quân đội khẩn cấp điều đến xử lý sự kiện ngày hôm nay đã phi thường tôn trọng đối phương, vì vậy cũng đã vô cùng nghiêm túc lập ra một kế hoạch cường công cực kỳ phức tạp, cực kỳ quy mô. Dựa theo cái kế hoạch trong này, cho dù Thi Thanh Hải có là một con quái vật, trong tay hắn có cả một đầu Robot MX mới nhất đi chăng nữa, cũng sẽ bị thu thập thành một đống thịt nát mà thôi.
- Bởi vì kẻ bên trong tòa nhà là một quân nhân chuyên nghiệp, cho nên toàn bộ Đại đội dốc hết lực lượng tiến hành cường công?
Ánh mắt của Đỗ Thiếu Khanh nhất thời trở nên lãnh liệt vô cùng, giương mắt nhìn chằm chằm vào đám sĩ quan tham mưu, trầm giọng nói:
- Ai tới đây giải thích cho ta một cái nguyên nhân nào đó hợp logic một chút xem?
Một gã sĩ quan tham mưu khẽ đứng thẳng người dậy, tiến về phía trước một bước, chậm rãi giải thích:
- Mục tiêu đã bị vây quanh toàn diện, chính bản thân hắn cũng rất rõ ràng là mình không có bất cứ cơ hội nào chạy thoát được cả. Dựa theo những hồ sơ tương quan đối với mục tiêu mà tiến hành phân tích phán đoán, hắn khẳng định là sẽ không bao giờ đầu hàng. Như vậy, ở trong cái hoàn cảnh tuyệt vọng như thế này, hắn thật sự có khả năng trở nên điên cuồng mất trí, tiến hành triển khai tàn sát đối với con tin còn sót lại bên trong Nghị Viện.
- Cho nên bên phía Bộ Tham Mưu mới đề nghị dùng tốc độ nhanh nhất, tiến hành tổ chức cường công chớp nhoáng, dựa theo sơ đồ thiết kế của tòa nhà Nghị Viện do bên phía Bộ Xây Dựng vừa mới gửi đến, để cho Robot MX mạnh mẽ đột phá vào trong cửa lớn của tòa nhà Nghị Viện, hẳn là sẽ không tạo thành ảnh hưởng quá lớn đối với cấu tạo kết cấu của tòa nhà Nghị Viện.
- Lập tức hủy bỏ cái kế hoạch cường công này, chờ cho người bên trong chủ động đầu hàng hoặc là chủ động tự sát!
Đỗ Thiếu Khanh nhìn thấy những ánh mắt hiển lộ rõ ràng nét nghi ngờ của đám quân nhân sĩ quan thuộc hạ, bình tĩnh giải thích:
- Cái tên Thi Thanh Hải này cũng không phải là một kẻ dễ dàng giết người như vậy. Nếu như hắn thật sự đã điên cuồng mất trí, vừa rồi khi hắn dùng khẩu ACW bố trí trận địa áp chế hình bán cung dày đặc kia, sẽ không phải chỉ cấu mấy mươi chiếc xe cảnh sát bị phá hủy như vậy đâu, mà mấy trăm gã cảnh sát ở trên quảng trường chỉ sợ đã sớm bị hắn giết sạch cả rồi.
Đột nhiên vào thời điểm này, bên trên Quảng trường Hiến Chương chợt dâng lên một trận xao động nho nhỏ. Có một gã quân nhân sĩ quan giật mình hô lên.
- Mục tiêu chủ động đi ra!
Trên màn hình quan sát trực tiếp, tại cửa chính của tòa nhà Nghị Viện vẫn đang không ngừng bốc lên từng cột khói đen, Thi Thanh Hải chợt từ trong đi ra, trên người không hề nhìn thấy có bất cứ vết thương nào cả, thế nhưng toàn thân lại tràn ngập máu tươi.
Hắn dùng cánh tay phải của mình không ngừng đưa lên lau đi mớ máu tươi đang chảy ròng ròng từ trong hai lỗ mũi, trên tay cầm một khẩu súng lục vô cùng tùy tiện lắc lư, trên mặt lộ ra một nụ cười ôn hòa vô cùng tùy tiện, thế nhưng lại vô cùng anh tuấn tiêu sái, thong thả mà kiên định từ bên trên bậc thềm đá thật cao mà chậm rãi đi xuống, hướng về phía Quảng trường Hiến Chương bên dưới mà đi đến.
Đám binh lính cùng với cảnh sát Liên Bang sớm đã một phen biến tòa nhà Nghị Viện thành một cái lồng sắt khủng bố với vô số những khẩu súng chỉa thẳng vào trong kia, lại không có bất cứ kẻ nào dám nổ súng đầu tiên cả, bởi vì trong cánh tay của Thi Thanh Hải đang nắm một cô thiếu nữ làm con tin.
Đối với đám cảnh sát Liên Bang cùng với đám quan chức nhân viên của Cục Điều Tra Liên Bang sớm đã bị oanh kích đến mức phẫn nộ đỉnh điểm này mà nói, chỉ cần có thể một phen đem Thi Thanh Hải bắn thành một khối tổ ong vò vẽ, bọn họ căn bản không cần để ý đến sự sống chết của bất cứ người nào cả. Nhưng mà vấn đề chính là ở chỗ, hiện tại chủ trì xử lý tình huống ở nơi này lại là Sư đoàn Thiết giáp 7. Bọn họ có thể không để ý đến bất cứ người nào, nhưng tuyệt đối không dám qua mặt Sư đoàn Thiết giáp 7.
Các tay súng bắn tỉa chuyên nghiệp của Sư đoàn Thiết giáp 7 sớm đã thiết trí bốn phía khắp nơi trên các tòa kiến trúc xung quanh Quảng trường Hiến Chương, nhất là trên các tòa nhà của các bộ ngành và các ủy ban trung ương bên cạnh tòa nhà Nghị Viện, súng ống cũng đều đã chuẩn bị sẵn sàng, bất cứ lúc nào cũng có thể kích phát công kích.
Mệnh lệnh cuối cùng khởi động toàn bộ các tay súng để đánh gục mục tiêu, là phải đến từ vị sĩ quan chỉ huy cao nhất hạ đạt. Đám quân nhân sĩ quan của Sư đoàn Thiết giáp 7 nhìn về phía Sư Đoàn trưởng Đỗ Thiếu Khanh đang ngồi trầm mặc trước màn hình theo dõi trực tiếp, khẽ báo cáo nhắc nhở:
- Quảng trường vô cùng trống trải, tầm mắt vô cùng thông suốt, khả năng bắn chết mục tiêu ngay tức khắc vượt qua 95%, toàn bộ binh lính sẵn sàng chấp hành mệnh lệnh bất cứ lúc nào.
Thế nhưng Đỗ Thiếu Khanh lại vẫn mãi trầm mặc nhìn chằm chằm về phía gã nam nhân trên mặt tràn ngập máu tươi, thần tình vô cùng bình tĩnh xuất hiện trên màn hình theo dõi kia, nhìn thấy cô thiếu nữ con tin đang dựa vào lồng ngực của hắn kia, nhìn thấy đóa hoa hồng nho nhỏ đang run run nhẹ trong gió trên đỉnh đầu của cô thiếu nữ kia, lạnh nhạt nói:
- Không ai được phép nổ súng!
- Vì cái gì, Sư Đoàn trưởng?
Gã sĩ quan tham mưu thoáng kinh ngạc, hỏi.
Đỗ Thiếu Khanh chậm rãi bưng tách cà phê lên, bình tĩnh nói:
- Bởi vì ta không muốn thiên kim tiểu thư của Trâu Bộ trưởng sẽ bị các người bắn chết. Ta cũng không nghĩ muốn cấp cho Hứa Nhạc một cái lý do danh chính ngôn thuận để nổi điên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.