Quyển 3 - Chương 104: Trong khoang Robot
Miêu Nị
29/03/2013
Hệ thống rada trong khoang điều khiển phát ra thanh âm cảnh báo bén nhọn. Những ngón tay của Hứa Nhạc nhanh như tia chớp không ngừng đưa ra những chỉ lệnh. Tay trái của hắn rất nhanh đẩy thanh điều khiển. Con Robot MX màu đen nặng nề dưới sự khống chế của hắn, giống hệt như là một món đồ chơi vô cùng linh hoạt, trong lúc sắp sửa tiến sát đến một gốc đại thụ mọc trên vách đá chặn ngang đường đi, cái chân Robot bằng máy móc tráng kiện kia đạp mạnh xuống mặt đất một cái, thân thể nhẹ nhàng lao thẳng sang phía bên phải một cái, quẹt gãy một cành cây rắn chắc của gốc đại thụ.
Phốc lớn một tiếng, một đầu tên lửa tầm nhiệt từ trên không trung phóng thẳng xuống mặt đất, ngay trong khoảnh khắc con Robot MX vừa chui vào trong một cánh rừng rậm gần đó, đầu tên lửa tầm nhiệt kia đã đánh trúng vào gốc đại thụ đã bị chặt đứt kia. Một tiếng nổ mạnh vang lên, đá tảng văng lên tung tóe, bùn đất trút xuống như suối.
- Thật là phiền phức.
Trong lòng Hứa Nhạc lặng lẽ thầm nghĩ như vậy. Hắn mãi cho đến bây giờ vẫn không hề có ý tứ sẽ sử dụng đến hệ thống cảm ứng ý nghĩ. Cũng không phải bởi vì Giản Thủy Nhi lúc này đang ngồi bên cạnh không ngừng quan sát hắn, mà là bởi vì một khi Quân đội Liên Bang đã muốn sử dụng con Robot MX này làm mồi nhử, như vậy một đường trốn chạy này, cũng không thể dùng tốc độ cao nhất chạy trốn thẳng đến Không cảng Lạc Khâu làm mục tiêu cuối cùng được. Sự hung hiểm trên con đường trốn chạy này, cũng là nằm trong kế hoạch thôi diễn ban đầu của Bộ Quốc Phòng.
Đúng trong lúc đó, trên bầu trời đột nhiên vang lên một thanh âm rít gào bén nhọn, mọt cái bóng màu ngân bạch chợt từ trên bầu trời tối đen tại phương Tây nháy mắt phóng vọt đến đây, xẹt qua trên đỉnh đầu con Robot màu đen một cái, dùng tốc độ cực nhanh hướng về phía các chiến đấu cơ của Quân viễn chinh Đế Quốc mà phóng tới. Hệ thống phân biệt địch ta bên trong con Robot trong khoảnh khắc đã xác định đó là chiến đấu cơ của Quân đội Liên Bang.
Con Robot MX màu đen vẫn dùng tốc độ cao phóng thẳng về phía trước, cũng không có quay đầu nhìn lại. Hệ thống rada đem cảnh tượng ở phía sau truyền thẳng vào trong màn hình của khoang điều khiển.
Trên bầu trời đêm chợt phát ra một đạo quang mang vô cùng chói mắt, từ trong chiếc chiến đấu cơ của Quân đội Liên Bang, khẩu Chủ pháo bắn ra một luồng đạn công kích. Đầu chiến đấu cơ của Quân đội Liên Bang tiến đến trợ giúp kia, đã linh hoạt ở trong không trung tiến hành ngắm bắn bằng một góc ngắm vô cùng tinh chuẩn, trong khoảnh khắc đã bắn rơi đầu chiến đấu cơ phiền toái của Quân viễn chinh Đế Quốc.
Trên màn hình, có thể nhìn thấy rõ ràng hình ảnh chiếc chiến đấu cơ của Quân viễn chinh Đế Quốc mang theo một cái đuôi khói trắng cực dài, thảm không đành lòng rơi thẳng xuống mặt đất, biến thành một đốm lửa khổng lồ mà nổ tung. Còn đầu chiến đấu cơ của Quân đội Liên Bang, tiến hành đảo nhanh một vòng, hướng về phía con Robot màu đen trên mặt đất làm ra một động tác chào hỏi từ xa.
Trên mặt của Hứa Nhạc đang ngồi trong khoang điều khiển của con Robot hiện lên một tia mỉm cười cảm kích, năm đầu ngón tay thoáng nhập nhanh mấy cái chỉ lệnh vào trong màn hình cảm ứng.
Con Robot màu đen kia vẫn không hề ngừng lại, tiếp tục hành trình chạy trốn tốc độ cao của mình. Đối với một màn không chiến vừa mới phát sinh trên bầu trời đêm ở phía sau lưng của mình, khẽ đưa cánh tay trái bằng hợp kia ra, dựng lên ngón tay cái hướng về chiếc chiến đấu cơ thể hiện sự tán thưởng.
Nhưng mà ngay sau đó, trên bầu trời đêm ở phía sau lưng của con Robot màu đen, lại có thêm mấy chiếc chiến đấu cơ của Quân đội Đế Quốc tiến đến gia nhập vào màn không chiến này. Cái chiếc chiến đấu cơ đơn độc của Quân đội Liên Bang tiến đến đây trợ giúp, mặc dù anh dũng vô cùng, thành công phá hủy được hai chiếc chiến đấu cơ nữa trong số đó, thế nhưng một mình không thể chống lại quần công, cuối cùng biến thành một đoàn pháo hoa khổng lồ phát ra ánh sáng chói lọi trên bầu trời đêm.
Nụ cười trên khuôn mặt của Hứa Nhạc trong khoảnh khắc liền thu liễm lại, hắn nheo chặt cặp mắt, trầm mặc tiếp tục tiến hành những động tác điều khiển của mình.
Cũng giống như gã quan chỉ huy tóc vàng hoe của Hạm đội Đế Quốc kia, đơn vị bộ đội không chiến của Không cảng Lạc Khâu của Quân đội Liên Bang, tuy rằng hiện tại vẫn đứng trong cuộc đối chiến công phòng vô cùng ác liệt, nhưng vẫn như cũ phái ra hơn mười chiếc chiến đấu cơ bay đến để yểm trợ cho con Robot màu đen kia phóng chạy đi. Trong lòng của cả hai bên đều hiểu vô cùng rõ ràng, những người đang ngồi ở bên trong con Robot màu đen này, là có ý nghĩa quan trọng như thế nào.
Nhận được sự yểm trợ anh cũng của các chiến đấu cơ của Quân đội Liên Bang, con Robot MX màu đen rốt cuộc cũng đã thoát khỏi sự quấy rầy cùng với truy kích từ phía phương diện không trung. Nó nhanh chóng hóa thành một đạo hắc ảnh cực nhanh, xuyên qua phiến rừng rậm nguyên thủy, phóng qua vùng đồi núi tối tăm, hướng về phía cái Không cảng ở phương xa dùng tốc độ cực cao mà phóng tới.
Bên trong khu vực đồi núi này có một con đường quốc lộ quân dụng khá hẹp. Con Robot màu đen sau khi phá rừng mà ra, đạp trên cây cỏ mà đi. Trong khoảnh khắc mà hai bàn chân máy móc của con Robot khổng lồ này vừa mới hạ xuống bề mặt trơn láng của con đường quốc lộ, nó liền ngay lập tức tiến hành chuyển đổi trạng thái. Phần chân bằng hợp kim tráng kiện nhanh chóng co rút lại, thanh âm co rút của hệ thống dịch áp cùng với tiếng động cơ phát ra xì xì vang lên. Toàn bộ phần chân đã co lại chiều dài chỉ còn khoảng phân nữa trước đây. Hệ thống trang bị bánh răng ở bên sường của con Robot nhất thời lật ra, các khớp nối hình cầu trên các đầu ngón tay chuyển hóa thành thiết bị động lực, nhanh chóng chống xuống mặt đường, cân bằng hệ thống cho con Robot phóng đi.
Thanh âm ma sát ầm ĩ không ngừng vang lên trên con đường quốc lộ vắng vẻ. Con Robot màu đen trong khoảnh khắc liền tiến nhập vào hình thức đột tiến tốc độ cao nhất. Hệ thống bánh xích bên dưới được sự thôi động của hệ thống động cơ cường đại không ngừng luân chuyển, cà nát lên trên lớp mặt đường bằng nhựa cứng đơn giản, mang theo một cái đuôi mảnh vụn tung tóe ở phía sau, không ngừng nhanh chóng lướt đi trong bóng đêm.
Quá trình chuyển hóa hình thức của con Robot màu đen hoàn toàn diễn ra trong trạng thái di chuyển với tốc độ cao, cũng không hề có bất cứ động tác giảm tốc độ nào cả. Cái động tác chuyển hóa cực nhanh của nó lộ ra một vẻ mỹ cảm ngắn gọn cùng cực khiến người khác nhìn thấy mà tim cũng phải đập nhanh một trận.
Bên trong khoang điều khiển ánh sáng mờ nhạt hơi chút tối tăm, Hứa Nhạc vẫn cứ trầm mặc mà không ngừng tiến hành thao tác. Các ngón tay không ngừng tiến hành nhập chỉ lệnh, nhấn vào hàng loạt các nút ấn. Tuy rằng những động tác điều khiển của hắn nhìn qua thì cực kỳ nhanh gọn, thế nhưng tổng hợp lại một chỗ, lại toát ra một loại cảm giác hoàn toàn có tiết tấu. Những động tác bình thường vốn là vô cùng khó khăn, thế nhưng bằng vào những động tác thao tác của hắn, đều cũng không có bất cứ cảm giác khó khăn hay đột ngột nào cả.
Thân thể Giản Thủy Nhi thoáng nhúc nhích một cái, kiểm tra lại một lần nữa hệ thống dây đay cường độ cao đang bó chặt trên người của mình. Cô thiếu nữ này dùng nụ cười mỉm xinh xắn để che dấu đi sự khẩn trương trong lòng của mình. Cô ta theo bản năng thoáng quay đầu lại, liếc mắt nhìn Hứa Nhạc một cái. Hai người hiện tại đang ngồi sát bên cạnh nhau. Tuy rằng ngọn đèn bên trong khoang điều khiển này có chút mờ nhạt tăm tối, nhưng mà chỉ vừa xoay đầu qua, cô ta liền có thể nhìn thấy được hết sức rõ ràng cặp lông mày rậm rạp như một thanh phi đao cùng với cặp mắt vĩnh viễn lúc nào cũng nheo lại trên mặt của gã nam nhân bên cạnh mình.
- Đám người Đế Quốc công kích vô cùng mãnh liệt, những quân nhân sĩ quan tại đạo phòng tuyến thứ ba chống cự vô cùng phức tạp. Thế nhưng cô cũng không cần phải lo lắng, chỉ cần những chiếc chiến đấu cơ ở sau lưng không có đuổi theo kịp chúng ta, ít nhất ở trên con đường quốc lộ thẳng tắp di chuyển đến Không cảng Lạc Khâu này, con Robot của chúng ta vẫn là vô cùng an toàn.
Hứa Nhạc gỡ xuống cái mũ giáp điều khiển trên đầu mình, cố gắng kềm chế cái cảm giác bất an sinh ra trong lòng của mình lúc trước, hạ thấp giọng nói:
- Sự phán đoán của đám người Đế Quốc, thậm chí là cả Quân đội Liên Bang cũng đều xuất hiện sai lầm. Nếu như dùng tốc độ cao nhất mà phóng đi, tôi có thể cam đoan trước khi đám người Đế Quốc đột nhập đến được khu vực này, liền có thể đem cô an toàn đến được Không cảng Lạc Khâu.
Hắn chính là người thiết kế chính của con Robot MX, so với bất cứ người nào trong Bộ Tham Mưu của Bộ Quốc Phòng Liên Bang cũng đều hiểu rõ ràng hơn công năng của con Robot màu đen này. Nhất là lúc trước hắn đã phát hiện tra ở bên phải cái màn hình cảm ứng điều khiển có một tờ giấy nhỏ, trong lòng đối với con Robot MX màu đen này có được lòng tin tưởng vô cùng vững chắc.
- Nhưng mà cô và tôi cũng đều hiểu rất rõ ràng, đám người kia đã đem con Robot này biến thành một con mồi, cho nên thật vô cùng xin lỗi, tôi không thể nào dùng tốc độ cao nhất mà phóng đi. Cô có còn muốn theo tôi tiếp tục đi mạo hiểm nữa không?
Hệ thống Máy vi tính Trung ương Liên Bang, cũng chính là cái lão già kia, từ khi xuất phát cho đến bây giờ, cũng đều cùng với đại não của Hứa Nhạc tiến hành liên hệ trực tiếp với nhau. Hắn thậm chí còn có thể so với các người trong Bộ Chỉ Huy mặt trận Liên Bang kia, sớm biết rõ ràng hơn hết thảy tất cả những tình huống phát sinh ở trên khỏa tinh cầu này. Hắn đối với toàn bộ chiến cuộc ở trên khỏa hành tinh này, hắn tuy rằng cũng không hoàn toàn hiểu rõ tất cả những vấn đề, thế nhưng ít nhất cũng có thể suy tính ra được một vài vấn đề gì đó.
- Ít nhất hiện tại chúng ta cũng không cần phải lo lắng chuyện gì.
Hắn chỉ vào tấm bản đồ trên màn hình trước mắt, hướng về phía Giản Thủy Nhi mà giải thích:
- Trong thời gian trước khi đi đến được Hoàng Sơn Lĩnh cùng với Độc Cô Lĩnh, đại khái là còn được khoảng bốn tiếng đồng hồ nữa. Trong khoảng thời gian bốn tiếng đồng hồ này, chúng ta đều sẽ vô cùng an toàn.
- Ừm!
Giản Thủy Nhi thoáng gật nhẹ đầu một cái, vô cùng thông minh, cũng không hề nói thêm lời nào nữa, để tránh quấy rầy những thao tác điều khiển của hắn.
Ngay từ lúc những cao tầng của Quân đội Liên Bang đích thân đến thỉnh cầu mình xong, vị thiếu nữ thần tượng quốc dân Liên Bang này liền biết rõ ràng, trên hành trình đi ra tiền tuyến tổ chức buổi biểu diễn văn nghệ của mình, khẳng định là tràn ngập nguy hiểm, cùng với những hành trình không hề dự đoán trước được. Lúc này mình lại đi theo Hứa Nhạc cô đơn mình mình phóng chạy lẫn trốn như điên trên con đường yên tĩnh này, tâm tình của cô ta tự nhiên cũng rất là khẩn trương. Thế nhưng cũng không biết vì nguyên nhân gì, nhìn thấy những động tác điều khiển trầm mặc mà chính xác của Hứa Nhạc, tâm tình khẩn trương trong lòng của cô ta đúng là dần dần trở nên yên tĩnh lại.
Vì để tiết kiệm năng lượng hết mức có thể, sau khi tiến vào trạng thái di chuyển với tốc độ cao nhất, Hứa Nhạc liền đóng lại hệ thống duy trì sinh thái bên trong khoang điều khiển của con Robot cùng với một số công năng không cần thiết. Nhiệt độ bên trong khoang điều khiển lúc này đã bắt đầu dần dần nóng nực lên. Ngọn đèn phát ra ánh sáng mờ nhạt trong khoang điều khiển, tựa hồ ẩn chứa cảm giác vô cùng nóng bức.
- Cô có thể cởi hệ thống dây an toàn ra rồi. Còn khoảng ba tiếng đồng hồ nữa đều sẽ vô cùng an toàn. Cô có thể tin tưởng vào sự phán đoán của tôi.
Bộ quần áo ướt đẫm mồ hôi bám chặt lên trên người, khiến cho Hứa Nhạc cảm thấy có chút không thể thích ứng nổi. Nhất là thân thể của cô thiếu nữ ở bên cạnh lại dựa sát vào bên người của hắn. Cái loại cảm giác này khiến cho hắn thoáng có chút xấu hổ.
Giản Thủy Nhi ừ nhẹ một tiếng, vô cùng nghe lời, thoáng cởi ra hệ thống dây an toàn trên người, cũng không hỏi hắn lòng tin tưởng an toàn kia của hắn là từ đâu mà đến. Cô ta cởi bỏ bộ áo khoác trang phục hè màu đen của Hứa Nhạc đang khoác trên người mình, nâng bàn tay lên, khẽ xoa xoa nhẹ tầng mồ hôi đẫm ra trên khuôn mặt của mình, bởi vì không khí nóng bức trong khoang điều khiển này, khiến cho hai bên má của cô ta lộ ra vẻ ửng đỏ nhàn nhạt.
Trong khoang điều khiển lúc này lại lâm vào một mảnh trầm mặc, chỉ có thanh âm của hệ thống động cơ trong con Robot cùng với tiếng gầm rú của bánh xích va chạm mạnh lên trên mặt đất thỉnh thoảng vang lên ầm ầm.
- Nói chuyện gì đó đi…
Hứa Nhạc thông qua hệ thống rada theo dõi tự động, cẩn thận ngắm nhìn chăm chứ vào màn đêm tối ở bốn phía xung quanh:
- Đường đi còn rất dài đó…
Giản Thủy Nhi có chút không biết nói gì, thoáng mỉm cười nhàn nhạt. Hai tay của cô ta thoáng sờ nhẹ lên trên hai bên má có chút nóng bừng của mình, nhẹ nhàng co chân lại một cái. Kiện váy quân phục cực kỳ ngắn kia của cô ta bởi vì cái động tác này mà khẽ nhích cao lên một chút, làm rộ ra cặp đùi vì ướt đẫm mồ hôi mà trở nên trơn bóng của cô thiếu nữ.
- Tôi có chút khẩn trương…
Cô thiếu nữ thoáng cúi đầu nói:
- Không biết nên nói cái gì bây giờ đây. Đây là lần đầu tiên tôi chân chính gia nhập lên chiến trường, lần đầu tiên gặp phải người chết.
- Tôi cũng cảm thấy vô cùng khẩn trương.
Hứa Nhạc khẽ ấn nhanh lên một cái nút điều khiển trước mặt, để con Robot MX tiến nhập vào trạng thái điều khiển bán tự động, có chút khó khăn khẽ xoay người lại, móc ra cái thùng đen lớn kia, cúi đầu, vừa mở cái hòm ra vừa nói:
- Tuy rằng trước kia tôi đã từng nhìn qua không ít người chết rồi, thế nhưng đây cũng là lần đầu tiên tôi gia nhập chiến trường chân chính.
Trong quá trình lấy những món đồ trong cái thùng kia ra, hắn cùng với thân thể của Giản Thủy Nhi cũng không thể nào tránh khỏi xảy ra vài phần va chạm lẫn nhau. Cái cảm giác mát mẻ mà vô cùng mềm mại kia, khiến cho hắn cảm giác có chút xấu hổ, có chút bối rối. Nếu là những người khác phái bình thường mà nói, có lẽ hắn cũng có thể bảo trì được sự thanh tỉnh trong đầu, thế nhưng đây là Giản Thủy Nhi, là cô tình nhân trong mộng từ thuở nhỏ của hắn, hơn nữa lúc trước ở trên sân khấu của buổi biểu diễn, hắn lại còn nhìn thấy một màn vô cùng khêu gợi của cô thiếu nữ xinh đẹp này nữa.
Phốc lớn một tiếng, một đầu tên lửa tầm nhiệt từ trên không trung phóng thẳng xuống mặt đất, ngay trong khoảnh khắc con Robot MX vừa chui vào trong một cánh rừng rậm gần đó, đầu tên lửa tầm nhiệt kia đã đánh trúng vào gốc đại thụ đã bị chặt đứt kia. Một tiếng nổ mạnh vang lên, đá tảng văng lên tung tóe, bùn đất trút xuống như suối.
- Thật là phiền phức.
Trong lòng Hứa Nhạc lặng lẽ thầm nghĩ như vậy. Hắn mãi cho đến bây giờ vẫn không hề có ý tứ sẽ sử dụng đến hệ thống cảm ứng ý nghĩ. Cũng không phải bởi vì Giản Thủy Nhi lúc này đang ngồi bên cạnh không ngừng quan sát hắn, mà là bởi vì một khi Quân đội Liên Bang đã muốn sử dụng con Robot MX này làm mồi nhử, như vậy một đường trốn chạy này, cũng không thể dùng tốc độ cao nhất chạy trốn thẳng đến Không cảng Lạc Khâu làm mục tiêu cuối cùng được. Sự hung hiểm trên con đường trốn chạy này, cũng là nằm trong kế hoạch thôi diễn ban đầu của Bộ Quốc Phòng.
Đúng trong lúc đó, trên bầu trời đột nhiên vang lên một thanh âm rít gào bén nhọn, mọt cái bóng màu ngân bạch chợt từ trên bầu trời tối đen tại phương Tây nháy mắt phóng vọt đến đây, xẹt qua trên đỉnh đầu con Robot màu đen một cái, dùng tốc độ cực nhanh hướng về phía các chiến đấu cơ của Quân viễn chinh Đế Quốc mà phóng tới. Hệ thống phân biệt địch ta bên trong con Robot trong khoảnh khắc đã xác định đó là chiến đấu cơ của Quân đội Liên Bang.
Con Robot MX màu đen vẫn dùng tốc độ cao phóng thẳng về phía trước, cũng không có quay đầu nhìn lại. Hệ thống rada đem cảnh tượng ở phía sau truyền thẳng vào trong màn hình của khoang điều khiển.
Trên bầu trời đêm chợt phát ra một đạo quang mang vô cùng chói mắt, từ trong chiếc chiến đấu cơ của Quân đội Liên Bang, khẩu Chủ pháo bắn ra một luồng đạn công kích. Đầu chiến đấu cơ của Quân đội Liên Bang tiến đến trợ giúp kia, đã linh hoạt ở trong không trung tiến hành ngắm bắn bằng một góc ngắm vô cùng tinh chuẩn, trong khoảnh khắc đã bắn rơi đầu chiến đấu cơ phiền toái của Quân viễn chinh Đế Quốc.
Trên màn hình, có thể nhìn thấy rõ ràng hình ảnh chiếc chiến đấu cơ của Quân viễn chinh Đế Quốc mang theo một cái đuôi khói trắng cực dài, thảm không đành lòng rơi thẳng xuống mặt đất, biến thành một đốm lửa khổng lồ mà nổ tung. Còn đầu chiến đấu cơ của Quân đội Liên Bang, tiến hành đảo nhanh một vòng, hướng về phía con Robot màu đen trên mặt đất làm ra một động tác chào hỏi từ xa.
Trên mặt của Hứa Nhạc đang ngồi trong khoang điều khiển của con Robot hiện lên một tia mỉm cười cảm kích, năm đầu ngón tay thoáng nhập nhanh mấy cái chỉ lệnh vào trong màn hình cảm ứng.
Con Robot màu đen kia vẫn không hề ngừng lại, tiếp tục hành trình chạy trốn tốc độ cao của mình. Đối với một màn không chiến vừa mới phát sinh trên bầu trời đêm ở phía sau lưng của mình, khẽ đưa cánh tay trái bằng hợp kia ra, dựng lên ngón tay cái hướng về chiếc chiến đấu cơ thể hiện sự tán thưởng.
Nhưng mà ngay sau đó, trên bầu trời đêm ở phía sau lưng của con Robot màu đen, lại có thêm mấy chiếc chiến đấu cơ của Quân đội Đế Quốc tiến đến gia nhập vào màn không chiến này. Cái chiếc chiến đấu cơ đơn độc của Quân đội Liên Bang tiến đến đây trợ giúp, mặc dù anh dũng vô cùng, thành công phá hủy được hai chiếc chiến đấu cơ nữa trong số đó, thế nhưng một mình không thể chống lại quần công, cuối cùng biến thành một đoàn pháo hoa khổng lồ phát ra ánh sáng chói lọi trên bầu trời đêm.
Nụ cười trên khuôn mặt của Hứa Nhạc trong khoảnh khắc liền thu liễm lại, hắn nheo chặt cặp mắt, trầm mặc tiếp tục tiến hành những động tác điều khiển của mình.
Cũng giống như gã quan chỉ huy tóc vàng hoe của Hạm đội Đế Quốc kia, đơn vị bộ đội không chiến của Không cảng Lạc Khâu của Quân đội Liên Bang, tuy rằng hiện tại vẫn đứng trong cuộc đối chiến công phòng vô cùng ác liệt, nhưng vẫn như cũ phái ra hơn mười chiếc chiến đấu cơ bay đến để yểm trợ cho con Robot màu đen kia phóng chạy đi. Trong lòng của cả hai bên đều hiểu vô cùng rõ ràng, những người đang ngồi ở bên trong con Robot màu đen này, là có ý nghĩa quan trọng như thế nào.
Nhận được sự yểm trợ anh cũng của các chiến đấu cơ của Quân đội Liên Bang, con Robot MX màu đen rốt cuộc cũng đã thoát khỏi sự quấy rầy cùng với truy kích từ phía phương diện không trung. Nó nhanh chóng hóa thành một đạo hắc ảnh cực nhanh, xuyên qua phiến rừng rậm nguyên thủy, phóng qua vùng đồi núi tối tăm, hướng về phía cái Không cảng ở phương xa dùng tốc độ cực cao mà phóng tới.
Bên trong khu vực đồi núi này có một con đường quốc lộ quân dụng khá hẹp. Con Robot màu đen sau khi phá rừng mà ra, đạp trên cây cỏ mà đi. Trong khoảnh khắc mà hai bàn chân máy móc của con Robot khổng lồ này vừa mới hạ xuống bề mặt trơn láng của con đường quốc lộ, nó liền ngay lập tức tiến hành chuyển đổi trạng thái. Phần chân bằng hợp kim tráng kiện nhanh chóng co rút lại, thanh âm co rút của hệ thống dịch áp cùng với tiếng động cơ phát ra xì xì vang lên. Toàn bộ phần chân đã co lại chiều dài chỉ còn khoảng phân nữa trước đây. Hệ thống trang bị bánh răng ở bên sường của con Robot nhất thời lật ra, các khớp nối hình cầu trên các đầu ngón tay chuyển hóa thành thiết bị động lực, nhanh chóng chống xuống mặt đường, cân bằng hệ thống cho con Robot phóng đi.
Thanh âm ma sát ầm ĩ không ngừng vang lên trên con đường quốc lộ vắng vẻ. Con Robot màu đen trong khoảnh khắc liền tiến nhập vào hình thức đột tiến tốc độ cao nhất. Hệ thống bánh xích bên dưới được sự thôi động của hệ thống động cơ cường đại không ngừng luân chuyển, cà nát lên trên lớp mặt đường bằng nhựa cứng đơn giản, mang theo một cái đuôi mảnh vụn tung tóe ở phía sau, không ngừng nhanh chóng lướt đi trong bóng đêm.
Quá trình chuyển hóa hình thức của con Robot màu đen hoàn toàn diễn ra trong trạng thái di chuyển với tốc độ cao, cũng không hề có bất cứ động tác giảm tốc độ nào cả. Cái động tác chuyển hóa cực nhanh của nó lộ ra một vẻ mỹ cảm ngắn gọn cùng cực khiến người khác nhìn thấy mà tim cũng phải đập nhanh một trận.
Bên trong khoang điều khiển ánh sáng mờ nhạt hơi chút tối tăm, Hứa Nhạc vẫn cứ trầm mặc mà không ngừng tiến hành thao tác. Các ngón tay không ngừng tiến hành nhập chỉ lệnh, nhấn vào hàng loạt các nút ấn. Tuy rằng những động tác điều khiển của hắn nhìn qua thì cực kỳ nhanh gọn, thế nhưng tổng hợp lại một chỗ, lại toát ra một loại cảm giác hoàn toàn có tiết tấu. Những động tác bình thường vốn là vô cùng khó khăn, thế nhưng bằng vào những động tác thao tác của hắn, đều cũng không có bất cứ cảm giác khó khăn hay đột ngột nào cả.
Thân thể Giản Thủy Nhi thoáng nhúc nhích một cái, kiểm tra lại một lần nữa hệ thống dây đay cường độ cao đang bó chặt trên người của mình. Cô thiếu nữ này dùng nụ cười mỉm xinh xắn để che dấu đi sự khẩn trương trong lòng của mình. Cô ta theo bản năng thoáng quay đầu lại, liếc mắt nhìn Hứa Nhạc một cái. Hai người hiện tại đang ngồi sát bên cạnh nhau. Tuy rằng ngọn đèn bên trong khoang điều khiển này có chút mờ nhạt tăm tối, nhưng mà chỉ vừa xoay đầu qua, cô ta liền có thể nhìn thấy được hết sức rõ ràng cặp lông mày rậm rạp như một thanh phi đao cùng với cặp mắt vĩnh viễn lúc nào cũng nheo lại trên mặt của gã nam nhân bên cạnh mình.
- Đám người Đế Quốc công kích vô cùng mãnh liệt, những quân nhân sĩ quan tại đạo phòng tuyến thứ ba chống cự vô cùng phức tạp. Thế nhưng cô cũng không cần phải lo lắng, chỉ cần những chiếc chiến đấu cơ ở sau lưng không có đuổi theo kịp chúng ta, ít nhất ở trên con đường quốc lộ thẳng tắp di chuyển đến Không cảng Lạc Khâu này, con Robot của chúng ta vẫn là vô cùng an toàn.
Hứa Nhạc gỡ xuống cái mũ giáp điều khiển trên đầu mình, cố gắng kềm chế cái cảm giác bất an sinh ra trong lòng của mình lúc trước, hạ thấp giọng nói:
- Sự phán đoán của đám người Đế Quốc, thậm chí là cả Quân đội Liên Bang cũng đều xuất hiện sai lầm. Nếu như dùng tốc độ cao nhất mà phóng đi, tôi có thể cam đoan trước khi đám người Đế Quốc đột nhập đến được khu vực này, liền có thể đem cô an toàn đến được Không cảng Lạc Khâu.
Hắn chính là người thiết kế chính của con Robot MX, so với bất cứ người nào trong Bộ Tham Mưu của Bộ Quốc Phòng Liên Bang cũng đều hiểu rõ ràng hơn công năng của con Robot màu đen này. Nhất là lúc trước hắn đã phát hiện tra ở bên phải cái màn hình cảm ứng điều khiển có một tờ giấy nhỏ, trong lòng đối với con Robot MX màu đen này có được lòng tin tưởng vô cùng vững chắc.
- Nhưng mà cô và tôi cũng đều hiểu rất rõ ràng, đám người kia đã đem con Robot này biến thành một con mồi, cho nên thật vô cùng xin lỗi, tôi không thể nào dùng tốc độ cao nhất mà phóng đi. Cô có còn muốn theo tôi tiếp tục đi mạo hiểm nữa không?
Hệ thống Máy vi tính Trung ương Liên Bang, cũng chính là cái lão già kia, từ khi xuất phát cho đến bây giờ, cũng đều cùng với đại não của Hứa Nhạc tiến hành liên hệ trực tiếp với nhau. Hắn thậm chí còn có thể so với các người trong Bộ Chỉ Huy mặt trận Liên Bang kia, sớm biết rõ ràng hơn hết thảy tất cả những tình huống phát sinh ở trên khỏa tinh cầu này. Hắn đối với toàn bộ chiến cuộc ở trên khỏa hành tinh này, hắn tuy rằng cũng không hoàn toàn hiểu rõ tất cả những vấn đề, thế nhưng ít nhất cũng có thể suy tính ra được một vài vấn đề gì đó.
- Ít nhất hiện tại chúng ta cũng không cần phải lo lắng chuyện gì.
Hắn chỉ vào tấm bản đồ trên màn hình trước mắt, hướng về phía Giản Thủy Nhi mà giải thích:
- Trong thời gian trước khi đi đến được Hoàng Sơn Lĩnh cùng với Độc Cô Lĩnh, đại khái là còn được khoảng bốn tiếng đồng hồ nữa. Trong khoảng thời gian bốn tiếng đồng hồ này, chúng ta đều sẽ vô cùng an toàn.
- Ừm!
Giản Thủy Nhi thoáng gật nhẹ đầu một cái, vô cùng thông minh, cũng không hề nói thêm lời nào nữa, để tránh quấy rầy những thao tác điều khiển của hắn.
Ngay từ lúc những cao tầng của Quân đội Liên Bang đích thân đến thỉnh cầu mình xong, vị thiếu nữ thần tượng quốc dân Liên Bang này liền biết rõ ràng, trên hành trình đi ra tiền tuyến tổ chức buổi biểu diễn văn nghệ của mình, khẳng định là tràn ngập nguy hiểm, cùng với những hành trình không hề dự đoán trước được. Lúc này mình lại đi theo Hứa Nhạc cô đơn mình mình phóng chạy lẫn trốn như điên trên con đường yên tĩnh này, tâm tình của cô ta tự nhiên cũng rất là khẩn trương. Thế nhưng cũng không biết vì nguyên nhân gì, nhìn thấy những động tác điều khiển trầm mặc mà chính xác của Hứa Nhạc, tâm tình khẩn trương trong lòng của cô ta đúng là dần dần trở nên yên tĩnh lại.
Vì để tiết kiệm năng lượng hết mức có thể, sau khi tiến vào trạng thái di chuyển với tốc độ cao nhất, Hứa Nhạc liền đóng lại hệ thống duy trì sinh thái bên trong khoang điều khiển của con Robot cùng với một số công năng không cần thiết. Nhiệt độ bên trong khoang điều khiển lúc này đã bắt đầu dần dần nóng nực lên. Ngọn đèn phát ra ánh sáng mờ nhạt trong khoang điều khiển, tựa hồ ẩn chứa cảm giác vô cùng nóng bức.
- Cô có thể cởi hệ thống dây an toàn ra rồi. Còn khoảng ba tiếng đồng hồ nữa đều sẽ vô cùng an toàn. Cô có thể tin tưởng vào sự phán đoán của tôi.
Bộ quần áo ướt đẫm mồ hôi bám chặt lên trên người, khiến cho Hứa Nhạc cảm thấy có chút không thể thích ứng nổi. Nhất là thân thể của cô thiếu nữ ở bên cạnh lại dựa sát vào bên người của hắn. Cái loại cảm giác này khiến cho hắn thoáng có chút xấu hổ.
Giản Thủy Nhi ừ nhẹ một tiếng, vô cùng nghe lời, thoáng cởi ra hệ thống dây an toàn trên người, cũng không hỏi hắn lòng tin tưởng an toàn kia của hắn là từ đâu mà đến. Cô ta cởi bỏ bộ áo khoác trang phục hè màu đen của Hứa Nhạc đang khoác trên người mình, nâng bàn tay lên, khẽ xoa xoa nhẹ tầng mồ hôi đẫm ra trên khuôn mặt của mình, bởi vì không khí nóng bức trong khoang điều khiển này, khiến cho hai bên má của cô ta lộ ra vẻ ửng đỏ nhàn nhạt.
Trong khoang điều khiển lúc này lại lâm vào một mảnh trầm mặc, chỉ có thanh âm của hệ thống động cơ trong con Robot cùng với tiếng gầm rú của bánh xích va chạm mạnh lên trên mặt đất thỉnh thoảng vang lên ầm ầm.
- Nói chuyện gì đó đi…
Hứa Nhạc thông qua hệ thống rada theo dõi tự động, cẩn thận ngắm nhìn chăm chứ vào màn đêm tối ở bốn phía xung quanh:
- Đường đi còn rất dài đó…
Giản Thủy Nhi có chút không biết nói gì, thoáng mỉm cười nhàn nhạt. Hai tay của cô ta thoáng sờ nhẹ lên trên hai bên má có chút nóng bừng của mình, nhẹ nhàng co chân lại một cái. Kiện váy quân phục cực kỳ ngắn kia của cô ta bởi vì cái động tác này mà khẽ nhích cao lên một chút, làm rộ ra cặp đùi vì ướt đẫm mồ hôi mà trở nên trơn bóng của cô thiếu nữ.
- Tôi có chút khẩn trương…
Cô thiếu nữ thoáng cúi đầu nói:
- Không biết nên nói cái gì bây giờ đây. Đây là lần đầu tiên tôi chân chính gia nhập lên chiến trường, lần đầu tiên gặp phải người chết.
- Tôi cũng cảm thấy vô cùng khẩn trương.
Hứa Nhạc khẽ ấn nhanh lên một cái nút điều khiển trước mặt, để con Robot MX tiến nhập vào trạng thái điều khiển bán tự động, có chút khó khăn khẽ xoay người lại, móc ra cái thùng đen lớn kia, cúi đầu, vừa mở cái hòm ra vừa nói:
- Tuy rằng trước kia tôi đã từng nhìn qua không ít người chết rồi, thế nhưng đây cũng là lần đầu tiên tôi gia nhập chiến trường chân chính.
Trong quá trình lấy những món đồ trong cái thùng kia ra, hắn cùng với thân thể của Giản Thủy Nhi cũng không thể nào tránh khỏi xảy ra vài phần va chạm lẫn nhau. Cái cảm giác mát mẻ mà vô cùng mềm mại kia, khiến cho hắn cảm giác có chút xấu hổ, có chút bối rối. Nếu là những người khác phái bình thường mà nói, có lẽ hắn cũng có thể bảo trì được sự thanh tỉnh trong đầu, thế nhưng đây là Giản Thủy Nhi, là cô tình nhân trong mộng từ thuở nhỏ của hắn, hơn nữa lúc trước ở trên sân khấu của buổi biểu diễn, hắn lại còn nhìn thấy một màn vô cùng khêu gợi của cô thiếu nữ xinh đẹp này nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.