Quyển 3 - Chương 43: Vấn đề trình tự (2)
Miêu Nị
29/03/2013
Bất cứ một công dân nào được liệt vào danh sách các tình huống dị thường, đều sẽ lập tức biến thành mục tiêu hủy diệt thuộc danh sách sự kiện cấp độ I của cỗ Máy vi tính Trung ương nằm sâu trong lòng đất Cục Hiến Chương kia. Nhưng mà cái cửa sau đã được ẩn tàng vô số vạn năm trong trình tự xử lý của cỗ Máy vi tính Trung ương kia, đã đưa ra một mệnh lệnh khiến cho cỗ máy móc trí tuệ kia nhất định phải chấp hành một cách nghiêm ngặt chính là: Tiếp tục tiến hành quan sát tình trạng của đối phương, sau đó thông báo lại cho Tiểu tổ năm người.
Thế nhưng mà Tiểu tổ năm người kia đã chết không biết bao nhiêu vạn năm nay rồi, làm thế nào có thể thông báo cho bọn họ biết đây?
Đối với cỗ Máy vi tính Trung ương của Cục Hiến Chương không cái gì không biết, không chỗ nào không đến được mà nói, thì đây vẫn như cũ là một vấn đề khó giải quyết. Hắn đã duyệt qua tất cả những điển tịch tôn giáo tồn tại từ thời viễn cổ cho đến tất cả những lý luận tràn ngập hương vị quái đản thần bí, thế nhưng vẫn như cũ không thể nào biến những trình tự xử lý điện tử của mình đi theo một con đường xử lý chính xác cho vấn đề này được. Kết quả vấn đề mà nó cần phải xử lý chính là kiếm một con đường trong cả một vực thẳm tối tăm, kêu gọi những thiên tài của Tiểu tổ năm người đi ra để tiến hành xử lý cho cái đề mục khó khăn này.
Vì thế cái Máy vi tính Trung ương kia cũng chỉ có thể đối với Hứa Nhạc tiến hành những quan sát báo cáo thuộc cấp bậc tuyệt mật nhất. Sau khi đã bình thản trầm lặng vận hành suốt mấy triệu năm trời, trong vũ trụ cho dù có bão tố hoặc là trầm lặng, thì cỗ Máy vi tính Trung ương này vẫn vận hành thông suốt, thế nhưng lần này lập tức cũng trở nên thất tao bát loạn. Cho dù có lật ngược thời gian trở lại mấy vạn năm trước, thì đám gia hỏa Tiểu tổ năm người sớm đã ngủ yên kia cũng không thể từ trong lòng đất sống lại để mà xử lý.
Nhưng mà trước khi những sự tình gần như là không có chút khả năng nào này phát sinh ra, cỗ Máy vi tính Trung ương Liên Bang ít nhất cần phải cam đoan được một chuyện, chính là đối tượng mà nó tiến hành nghiên cứu nói thế nào cũng phải còn sống sót. Như vậy nó mới có khả năng tiếp tục quan sát được. Đây chính là một vấn đề suy luận vô cùng logic. Cỗ Máy vi tính Trung ương Liên Bang cũng không phải là một cái bàn tay vàng mà Đấng Sáng Thế lưu lại cho Hứa Nhạc, cỗ Máy vi tính Trung ương này vĩnh viễn cũng không có khả năng vi phạm pháp luật Liên Bang cùng với tinh thần của Đệ Nhất Hiến Chương, thay cho tên gia hỏa Hứa Nhạc này để ý đến những sự vụ nào đó trong cuộc sống của hắn, trừ phi tên gia hỏa này đưa ra những yêu cầu hợp pháp cùng với hợp tình hợp lý. Nhưng nó căn bản là không được để Hứa Nhạc chết đi. Cho nên trong lúc lâm vào tuyệt cảnh trong tòa nhà Cơ Kim Hội trên tinh cầu S2, mắt Hứa Nhạc lại đột nhiên có thể mượn dùng năng lực của Quang huy Đệ Nhất Hiến Chương, có thể nhìn thấy vị trí từng người, nhìn thấy ánh sáng. Tất cả những thứ mà Hứa Nhạc gặp phải, tất cả những hành động mà nó giúp đỡ cho Hứa Nhạc, chỉ là đảm bảo cho đối tượng mà nó cần tiến hành quan sát phải tiếp tục Sống sót mà thôi.
Gã công dân Liên Bang tên là Hứa Nhạc, chính là mục tiêu của danh sách sự kiện cấp độ I. Gã công dân Liên Bang tên là Hứa Nhạc, chính là đối tượng bảo vệ của danh sách sự kiện cấp độ I. Đệ Nhất Hiến Chương dài Hứa Nhạc mười vạn chữ, ở các cấp bậc quyền hạn cùng đã làm ra những phân cách cực kỳ chính xác, ngăn cản việc phát sinh ra bất cứ lỗ hổng không phù hợp với logic. Hệ thống Máy vi tính Trung ương Liên Bang cho dù đồng thời đối mặt với cả hai cái danh sách chi lệnh hoàn toàn tương phản với nhau, nó cũng có thể trong thời gian một phần tỷ giây, máy móc mà bình tĩnh làm ra phán đoán chính xác nhất để tiến hành.
Nhưng mà khi đối diện với vấn đề trình tự xử lý đối với Hứa Nhạc này, hệ thống Máy vi tính Trung ương vẫn như cũ không cách nào làm ra sự phán đoán chính xác nhất của bản thân được, vẫn là câu nói vui kia, nguyên nhân khiến cho kẻ khác phải đau đầu, khiến cho cỗ Máy vi tính Trung ương kia phải phiền phức đến chết đi được, tất cả đều là do một cái cửa sau lưu lại trong con chip vi mạch sinh thể phía sau gáy của nhân loại. Năm người trong tiểu tổ đã lưu lại chi lệnh trong trình tự xử lý vấn đề của cỗ Máy vi tính Trung ương kia, là năm tên gia hỏa phi thường không có trách nhiệm.
Cỗ Máy vi tính Trung ương Liên Bang đã tồn tại rất lâu rồi, cũng đã tự động tiến hành xử lý số liệu thật lâu rồi, nhưng trung tâm của nó vẫn như cũ chỉ là hoạt động theo hai cơ số nguyên lý ngắn gọn thậm chí có chút keo kiệt truyền lại từ thời xa xưa viễn cổ, trong một hệ thống triết học cổ đại nào đó. Loại nguyên lý này có chút cùng loại với vô số cách nói đối nghịch trong thiên địa này, hơn nữa lại có cùng vấn đề đối với sự tồn tại vấn đề của Hứa Nhạc. Chính là vấn đề giữa sinh tồn hay không sinh tồn, là vấn đề To Be hoặc Not To Be, là vấn đề giữa mâu và thuẫn.
Nhìn qua thì mấy vấn đề này cực kỳ đơn giản, cực kỳ trụ cột, thế nhưng trên thực tế càng đơn giản, càng trụ cột, thường thường cũng sẽ là vấn đề thâm ảo và phức tạp nhất.
Bảy giây trong quá trình tiến hành cuộc thao diễn quân sự, hệ thống Máy vi tính Trung ương đã tạm dừng suốt bảy giây, đến tột cùng là đang xảy ra vấn đề gì, cũng không ai biết cả. Mọi người lại càng không biết, hệ thống Máy vi tính Trung ương có thể đồng thời theo dõi vô số các tinh cầu khác nhau trong cả Liên Bang, khi đối diện với một vấn đề nhỏ nhặt như thế này lại phát sinh ra tình trạng tâm thần phân liệt giống như con người vậy. Vô số các hệ thống số liệu trung tâm, trình xử lý số liệu vô cùng cuồng liệt xử lý, các phép tính toán trong bộ xử lý trung tâm hoạt động như vô vàn cơn gió lốc khổng lồ. Các tin tức số liệu trong vũ trụ tạm thời ngừng trệ việc lưu chuyển, từng con chip vi mạch tiêu chuẩn nhất trong các cỗ máy vi tính rãi rác khắp vũ trụ tạm ngừng hoạt động, tập trung tất cả tài nguyên cho một quá trình tính toán va chạm, xử lý... hoặc là ngẫm nghĩ bằng tốc độ mà mọi người không thể nào tưởng tượng nổi.
Hệ thống Máy vi tính Trung ương Liên Bang gần như điên cuồng vận chuyển, trực tiếp biến thành treo máy. Thời gian bảy giây đối với toàn bộ vũ trụ mà nói chính là một khoảnh khắc cực nhanh, thế nhưng đối với một cỗ máy móc luôn hoạt động với tốc độ cực cao mà nói, lại dài giống như bảy thế kỷ trôi qua vậy. Trong một khoảnh khắc cơ hội ngàn vạn năm khó gặp khi mà cỗ Máy vi tính Trung ương Liên Bang của Quang huy Đệ Nhất Hiến Chương tạm dừng hoạt động này, một luồng tin tức xử lý số liệu cực bé chỉ khoảng 64 byte vốn từ lâu đã ẩn chứa thật lâu, thật sâu trong con chip vi mạch ngụy trang phía sau gáy của Hứa Nhạc đã nhân cơ hội này đột nhiên tiến nhập vào trong hệ thống trình tự xử lý số liệu nội hạch của cỗ Máy vi tính Trung ương.
Chương 043: vấn đề trình tự (3)
Đây chính là một đoạn số liệu xử lý đã được lưu lại trong con chip vi mạch ngụy trang từ rất lâu trước kia, lúc này rốt cuộc nhân cơ hội mà các giải toán trung tâm của cỗ Máy vi tính Trung ương kia bị tê liệt toàn diện, từ trong tay của Phong Dư đại thúc, cũng không biết là nguồn gốc xuất phát từ nơi nào, xâm nhập vào bộ máy khổng lồ nhất toàn bộ Liên Bang, giống như là một luồng ánh sáng mờ nhạt nào đó, chiếu sáng cả một mảnh hắc ám khổng lồ.
Một tia số liệu xử lý này mơ hồ lợi dụng một khoảnh khắc nào đó mà hệ thống xử lý đang bị phân liệt làm hai phần kia, xâm nhập vào một địa phương nào đó trong đó, nhẹ nhàng cắm rễ xuống trình tự xử lý nội hạch của cỗ Máy vi tính Trung ương, bắt đầu một quy trình vô cùng kỳ diệu nào đó, bắt đầu quá trình sinh trưởng của mình.
Mọi người chỉ biết rằng hệ thống Máy vi tính Trung ương đã tiến hành thăng cấp, tốc độ vận chuyển so với trước kia càng thêm nhanh chóng, càng thêm thuận lợi hơn, thế nhưng lại không có bất cứ người nào phát hiện ra sau khi nói xong câu nói chấm dứt quá trình thăng cấp máy móc kia, cái cỗ máy tính trí tuệ máy móc lạnh như băng kia lại pha thêm một chút nhân cách hóa, thể hiện nên một ký hiệu nụ cười nhàn nhạt trên màn hình.
Mà lúc ấy, Hứa Nhạc đang ngồi trong con robot MX, đã mơ hồ cảm giác được lão già kia tựa hồ khác với trước đây, bắt đầu có thêm chút cảm xúc nghịch ngợm. Hắn vốn là người trực quan nhất có khả năng phát hiện ra vấn đề kỳ lạ, đáng tiếc trong lòng hắn lúc đó đang cực kỳ tập trung suy nghĩ về vấn đề làm cách nào có thể đột kích doanh trại củạ Sư Đoàn Thiết Giáp 7, do đó đã bỏ lỡ mất cơ hội có thể phát hiện ra thời khắc khiến cho toàn bộ xã hội nhân loại phải rung động này.
Tất cả những chuyện này cũng chỉ là bắt đầu mà thôi. Con đường phải đi, còn rất dài.
oOo
Trời về thu, lá vàng rơi lác đác...
Hứa Nhạc ngồi trên một hàng ghế dài trên Quảng trường Hiến Chương, nheo mắt nhìn chằm chằm về phía bức tượng Tiểu tổ năm người đang đứng sừng sững ngay chính giữa quảng trường. Hắn giương mắt nhìn về phía khuôn mặt người nữ nhân trung niên đứng phía ngoài cùng bên phải của năm bức tượng, trong lòng sinh ra một cảm giác kỳ quặc mãnh liệt. Dẫn dắt toàn bộ nhân loại tránh khỏi một tràng hạo kiếp, trong Tiểu tổ năm người đã trùng kiến lại toàn bộ xã hội nhân loại, vì cái gì kẻ được mệnh danh là thiên tài máy tính lại cùng là một nữ nhân?
Mẹ của Quang huy Đệ Nhất Hiến Chương... Hứa Nhạc cười hắc hắc thành tiếng, thông qua con chip vi mạch gắn sau gáy hỏi cỗ Máy vi tính Trung ương hư vô trong không khí bốn phía xung quanh:
- Bà ta đã là mẹ của ngươi, như vậy chẳng phải là ta sẽ phải gọi bà ta là bà tổ rồi hay sao?
Hắn thật sự không biết cái cỗ Máy vi tính Trung ương nằm sâu dưới lòng đất của Cục Hiến Chương Liên Bang kia đã xảy ra những biến hóa như thế nào trong vấn đề trình tự xử lý thân phận của mình. Trên quảng trường vào một ngày mùa thu như thế này, hắn vẫn cứ giống như trước đây vậy, giống như là đang nói chuyện phiếm với người trong nhà, cùng lão già kia rảnh rỗi trò chuyện việc nhà.
Hôm nay vốn là ngày nghỉ bình thường, thế nhưng rất kỳ quái chính là, trên Quảng trường Hiến Chương hiện tại lại không có một bóng người. Ngay cả những đám du khách bình thường vẫn hay đi lại trên đây cũng giống như là biến mất không thấy đâu vậy.
Trên một màn hình phẳng lớn đặt tại một góc sáng sủa của Quảng trường Hiến Chương, đang truyền hình trực tiếp một tin tức thời sự vô cùng quan trọng. Ở trên bục đá bên ngoài tòa nhà Nghị Viện, Tổng Thống Liên Bang Mạt Bố Nhĩ, Phó Tổng Thống Bái Luân, Phó Chủ Tịch Quốc Hội thuộc ủy Ban Quản Lý Liên Bang đều đang nghênh đón một người đang đến.
Cái gã nam nhân kia có mái tóc hoa râm, màu da hơi ngăm đen, mặc một bộ quân phục đơn giản mà mộc mạc, cũng chính là một bộ quân phục chính thức của Quân đội Liên Bang. Nhưng mà đối diện với những đại nhân vật cao cấp nhất của thượng tầng Liên Bang này, khí thế mà gã nam nhân này bày ra, tuyệt đối không kém bất cứ ai ở đây.
Bởi vì ông ta tên là Nam Thủy, lãnh tụ tối cao nhất của Phiến Quân Thanh Long Sơn. Ông ta đã suất lĩnh bộ đội của mình trong khu vực Thanh Long Sơn mênh mông, cùng với Chính phủ Liên Bang đấu tranh rất nhiều năm trời.
Tổng Thống Mạt Bố Nhĩ thoáng có chút mỉm cười, chủ động bước tới, vươn bàn tay thô to có lực của mình. Lãnh tụ Nam Thủy khẽ rùng mình một cái, trên mặt cũng hiện lên một nụ cười hài hòa, dùng sức nắm chặt tay Tổng Thống Mạt Bố Nhĩ.
Hai vị lãnh tụ của hai phe phái vốn đối đầu cùng nhau bắt tay, trên màn hình truyền đến một trận vỗ tay cực kỳ nhiệt tình, nhiệt liệt. Bên ngoài cách đó không xa, tại Quảng trường Nghị Viện bên cạnh cũng truyền đến thanh âm vỗ tay ủng hộ lớn như sấm giật, cũng đã vang vọng khắp nơi trên Quảng trường Hiến Chương.
Tiến trình đại hòa giải Liên Bang rốt cuộc cũng đã bước trên con đường chính thức của mình. Hứa Nhạc ngồi trên ghế đá của Quảng trường Hiến Chương thầm nghĩ như vậy.
Quá trình đàm phán chính trị giữa Chính phủ Liên Bang và Thanh Long Sơn về mặt tổng thể cũng đã sớm chấm dứt. Song phương cũng sớm đã tìm được tiếng nói thống nhất, chỉ như vậy một màn bắt tay trước cửa Tòa nhà Nghị Viện này mới có thể xuất hiện.
Tất cả các tù phạm chính trị đang bị giam giữ trong nhà ngục hai bên sớm đã được toàn bộ phóng thích. Tất cả những tù binh tích lũy giam giữ trong suốt bảy năm nay cũng sớm đã hoàn thành trao đổi. Chỉ có vấn đề một bộ phận thanh thiếu niên theo chủ nghĩa Kiều Trì Tạp Lâm của bên phía Phiến Quân là vẫn còn nằm trong tranh luận gay gắt mà thôi.
Chính phủ Liên Bang trong mấy năm quá khứ vẫn cứ luôn chỉ trích bên phía Thanh Long Sơn thông qua phương thức tẩy não cùng với bắt cóc để chiêu dụ đám thanh thiếu niên kia. Hơn nữa lại còn đem hơn 300 vụ án mất tích bí mật toàn bộ quy kết hết lên đầu của đối phương. Trong buổi đàm phán lần này, bên phía Chính phủ yêu cầu Phiến Quân Thanh Long Sơn lập tức phải giao ra đám thanh niên này, để cho bọn họ có thể quay trở về mái nhà ấm áp của mình. Thế nhưng bên phía Thanh Long Sơn thì lại khăng khăng rằng mấy gã thanh niên kia mấy năm nay đều là tự nguyện đi vào trong núi. Bọn họ chính là đã được chủ nghĩa Kiều Trì Tạp Lâm cùng với lý tưởng của Phiến Quân tác động, cho nên mới dứt khoác rời khỏi gia đình của mình, gia nhập vào đội ngũ những người cùng lý tưởng.
Bởi vì lần này có vô số cha mẹ phẫn nộ yêu cầu trao trả lại con em của mình, cho nên phía Chính phủ Liên Bang trong quá trình đàm phán cũng không hề thể hiện rõ ràng sự nhượng bộ của mình. Nhưng mà mấy cái vấn đề nhỏ nhặt như thế này chung quy cũng không thể nào ngăn cản nổi tiến trình Đại đoàn kết của cả Liên Bang, đại thế mãnh liệt cùng đối kháng với Đế Quốc bên kia. Những quá trình đàm phán song phương vẫn cứ tiếp tục, những phương diện khác thì đã bắt đầu phát triển theo phương hướng tốt đẹp.
Thế nhưng mà Tiểu tổ năm người kia đã chết không biết bao nhiêu vạn năm nay rồi, làm thế nào có thể thông báo cho bọn họ biết đây?
Đối với cỗ Máy vi tính Trung ương của Cục Hiến Chương không cái gì không biết, không chỗ nào không đến được mà nói, thì đây vẫn như cũ là một vấn đề khó giải quyết. Hắn đã duyệt qua tất cả những điển tịch tôn giáo tồn tại từ thời viễn cổ cho đến tất cả những lý luận tràn ngập hương vị quái đản thần bí, thế nhưng vẫn như cũ không thể nào biến những trình tự xử lý điện tử của mình đi theo một con đường xử lý chính xác cho vấn đề này được. Kết quả vấn đề mà nó cần phải xử lý chính là kiếm một con đường trong cả một vực thẳm tối tăm, kêu gọi những thiên tài của Tiểu tổ năm người đi ra để tiến hành xử lý cho cái đề mục khó khăn này.
Vì thế cái Máy vi tính Trung ương kia cũng chỉ có thể đối với Hứa Nhạc tiến hành những quan sát báo cáo thuộc cấp bậc tuyệt mật nhất. Sau khi đã bình thản trầm lặng vận hành suốt mấy triệu năm trời, trong vũ trụ cho dù có bão tố hoặc là trầm lặng, thì cỗ Máy vi tính Trung ương này vẫn vận hành thông suốt, thế nhưng lần này lập tức cũng trở nên thất tao bát loạn. Cho dù có lật ngược thời gian trở lại mấy vạn năm trước, thì đám gia hỏa Tiểu tổ năm người sớm đã ngủ yên kia cũng không thể từ trong lòng đất sống lại để mà xử lý.
Nhưng mà trước khi những sự tình gần như là không có chút khả năng nào này phát sinh ra, cỗ Máy vi tính Trung ương Liên Bang ít nhất cần phải cam đoan được một chuyện, chính là đối tượng mà nó tiến hành nghiên cứu nói thế nào cũng phải còn sống sót. Như vậy nó mới có khả năng tiếp tục quan sát được. Đây chính là một vấn đề suy luận vô cùng logic. Cỗ Máy vi tính Trung ương Liên Bang cũng không phải là một cái bàn tay vàng mà Đấng Sáng Thế lưu lại cho Hứa Nhạc, cỗ Máy vi tính Trung ương này vĩnh viễn cũng không có khả năng vi phạm pháp luật Liên Bang cùng với tinh thần của Đệ Nhất Hiến Chương, thay cho tên gia hỏa Hứa Nhạc này để ý đến những sự vụ nào đó trong cuộc sống của hắn, trừ phi tên gia hỏa này đưa ra những yêu cầu hợp pháp cùng với hợp tình hợp lý. Nhưng nó căn bản là không được để Hứa Nhạc chết đi. Cho nên trong lúc lâm vào tuyệt cảnh trong tòa nhà Cơ Kim Hội trên tinh cầu S2, mắt Hứa Nhạc lại đột nhiên có thể mượn dùng năng lực của Quang huy Đệ Nhất Hiến Chương, có thể nhìn thấy vị trí từng người, nhìn thấy ánh sáng. Tất cả những thứ mà Hứa Nhạc gặp phải, tất cả những hành động mà nó giúp đỡ cho Hứa Nhạc, chỉ là đảm bảo cho đối tượng mà nó cần tiến hành quan sát phải tiếp tục Sống sót mà thôi.
Gã công dân Liên Bang tên là Hứa Nhạc, chính là mục tiêu của danh sách sự kiện cấp độ I. Gã công dân Liên Bang tên là Hứa Nhạc, chính là đối tượng bảo vệ của danh sách sự kiện cấp độ I. Đệ Nhất Hiến Chương dài Hứa Nhạc mười vạn chữ, ở các cấp bậc quyền hạn cùng đã làm ra những phân cách cực kỳ chính xác, ngăn cản việc phát sinh ra bất cứ lỗ hổng không phù hợp với logic. Hệ thống Máy vi tính Trung ương Liên Bang cho dù đồng thời đối mặt với cả hai cái danh sách chi lệnh hoàn toàn tương phản với nhau, nó cũng có thể trong thời gian một phần tỷ giây, máy móc mà bình tĩnh làm ra phán đoán chính xác nhất để tiến hành.
Nhưng mà khi đối diện với vấn đề trình tự xử lý đối với Hứa Nhạc này, hệ thống Máy vi tính Trung ương vẫn như cũ không cách nào làm ra sự phán đoán chính xác nhất của bản thân được, vẫn là câu nói vui kia, nguyên nhân khiến cho kẻ khác phải đau đầu, khiến cho cỗ Máy vi tính Trung ương kia phải phiền phức đến chết đi được, tất cả đều là do một cái cửa sau lưu lại trong con chip vi mạch sinh thể phía sau gáy của nhân loại. Năm người trong tiểu tổ đã lưu lại chi lệnh trong trình tự xử lý vấn đề của cỗ Máy vi tính Trung ương kia, là năm tên gia hỏa phi thường không có trách nhiệm.
Cỗ Máy vi tính Trung ương Liên Bang đã tồn tại rất lâu rồi, cũng đã tự động tiến hành xử lý số liệu thật lâu rồi, nhưng trung tâm của nó vẫn như cũ chỉ là hoạt động theo hai cơ số nguyên lý ngắn gọn thậm chí có chút keo kiệt truyền lại từ thời xa xưa viễn cổ, trong một hệ thống triết học cổ đại nào đó. Loại nguyên lý này có chút cùng loại với vô số cách nói đối nghịch trong thiên địa này, hơn nữa lại có cùng vấn đề đối với sự tồn tại vấn đề của Hứa Nhạc. Chính là vấn đề giữa sinh tồn hay không sinh tồn, là vấn đề To Be hoặc Not To Be, là vấn đề giữa mâu và thuẫn.
Nhìn qua thì mấy vấn đề này cực kỳ đơn giản, cực kỳ trụ cột, thế nhưng trên thực tế càng đơn giản, càng trụ cột, thường thường cũng sẽ là vấn đề thâm ảo và phức tạp nhất.
Bảy giây trong quá trình tiến hành cuộc thao diễn quân sự, hệ thống Máy vi tính Trung ương đã tạm dừng suốt bảy giây, đến tột cùng là đang xảy ra vấn đề gì, cũng không ai biết cả. Mọi người lại càng không biết, hệ thống Máy vi tính Trung ương có thể đồng thời theo dõi vô số các tinh cầu khác nhau trong cả Liên Bang, khi đối diện với một vấn đề nhỏ nhặt như thế này lại phát sinh ra tình trạng tâm thần phân liệt giống như con người vậy. Vô số các hệ thống số liệu trung tâm, trình xử lý số liệu vô cùng cuồng liệt xử lý, các phép tính toán trong bộ xử lý trung tâm hoạt động như vô vàn cơn gió lốc khổng lồ. Các tin tức số liệu trong vũ trụ tạm thời ngừng trệ việc lưu chuyển, từng con chip vi mạch tiêu chuẩn nhất trong các cỗ máy vi tính rãi rác khắp vũ trụ tạm ngừng hoạt động, tập trung tất cả tài nguyên cho một quá trình tính toán va chạm, xử lý... hoặc là ngẫm nghĩ bằng tốc độ mà mọi người không thể nào tưởng tượng nổi.
Hệ thống Máy vi tính Trung ương Liên Bang gần như điên cuồng vận chuyển, trực tiếp biến thành treo máy. Thời gian bảy giây đối với toàn bộ vũ trụ mà nói chính là một khoảnh khắc cực nhanh, thế nhưng đối với một cỗ máy móc luôn hoạt động với tốc độ cực cao mà nói, lại dài giống như bảy thế kỷ trôi qua vậy. Trong một khoảnh khắc cơ hội ngàn vạn năm khó gặp khi mà cỗ Máy vi tính Trung ương Liên Bang của Quang huy Đệ Nhất Hiến Chương tạm dừng hoạt động này, một luồng tin tức xử lý số liệu cực bé chỉ khoảng 64 byte vốn từ lâu đã ẩn chứa thật lâu, thật sâu trong con chip vi mạch ngụy trang phía sau gáy của Hứa Nhạc đã nhân cơ hội này đột nhiên tiến nhập vào trong hệ thống trình tự xử lý số liệu nội hạch của cỗ Máy vi tính Trung ương.
Chương 043: vấn đề trình tự (3)
Đây chính là một đoạn số liệu xử lý đã được lưu lại trong con chip vi mạch ngụy trang từ rất lâu trước kia, lúc này rốt cuộc nhân cơ hội mà các giải toán trung tâm của cỗ Máy vi tính Trung ương kia bị tê liệt toàn diện, từ trong tay của Phong Dư đại thúc, cũng không biết là nguồn gốc xuất phát từ nơi nào, xâm nhập vào bộ máy khổng lồ nhất toàn bộ Liên Bang, giống như là một luồng ánh sáng mờ nhạt nào đó, chiếu sáng cả một mảnh hắc ám khổng lồ.
Một tia số liệu xử lý này mơ hồ lợi dụng một khoảnh khắc nào đó mà hệ thống xử lý đang bị phân liệt làm hai phần kia, xâm nhập vào một địa phương nào đó trong đó, nhẹ nhàng cắm rễ xuống trình tự xử lý nội hạch của cỗ Máy vi tính Trung ương, bắt đầu một quy trình vô cùng kỳ diệu nào đó, bắt đầu quá trình sinh trưởng của mình.
Mọi người chỉ biết rằng hệ thống Máy vi tính Trung ương đã tiến hành thăng cấp, tốc độ vận chuyển so với trước kia càng thêm nhanh chóng, càng thêm thuận lợi hơn, thế nhưng lại không có bất cứ người nào phát hiện ra sau khi nói xong câu nói chấm dứt quá trình thăng cấp máy móc kia, cái cỗ máy tính trí tuệ máy móc lạnh như băng kia lại pha thêm một chút nhân cách hóa, thể hiện nên một ký hiệu nụ cười nhàn nhạt trên màn hình.
Mà lúc ấy, Hứa Nhạc đang ngồi trong con robot MX, đã mơ hồ cảm giác được lão già kia tựa hồ khác với trước đây, bắt đầu có thêm chút cảm xúc nghịch ngợm. Hắn vốn là người trực quan nhất có khả năng phát hiện ra vấn đề kỳ lạ, đáng tiếc trong lòng hắn lúc đó đang cực kỳ tập trung suy nghĩ về vấn đề làm cách nào có thể đột kích doanh trại củạ Sư Đoàn Thiết Giáp 7, do đó đã bỏ lỡ mất cơ hội có thể phát hiện ra thời khắc khiến cho toàn bộ xã hội nhân loại phải rung động này.
Tất cả những chuyện này cũng chỉ là bắt đầu mà thôi. Con đường phải đi, còn rất dài.
oOo
Trời về thu, lá vàng rơi lác đác...
Hứa Nhạc ngồi trên một hàng ghế dài trên Quảng trường Hiến Chương, nheo mắt nhìn chằm chằm về phía bức tượng Tiểu tổ năm người đang đứng sừng sững ngay chính giữa quảng trường. Hắn giương mắt nhìn về phía khuôn mặt người nữ nhân trung niên đứng phía ngoài cùng bên phải của năm bức tượng, trong lòng sinh ra một cảm giác kỳ quặc mãnh liệt. Dẫn dắt toàn bộ nhân loại tránh khỏi một tràng hạo kiếp, trong Tiểu tổ năm người đã trùng kiến lại toàn bộ xã hội nhân loại, vì cái gì kẻ được mệnh danh là thiên tài máy tính lại cùng là một nữ nhân?
Mẹ của Quang huy Đệ Nhất Hiến Chương... Hứa Nhạc cười hắc hắc thành tiếng, thông qua con chip vi mạch gắn sau gáy hỏi cỗ Máy vi tính Trung ương hư vô trong không khí bốn phía xung quanh:
- Bà ta đã là mẹ của ngươi, như vậy chẳng phải là ta sẽ phải gọi bà ta là bà tổ rồi hay sao?
Hắn thật sự không biết cái cỗ Máy vi tính Trung ương nằm sâu dưới lòng đất của Cục Hiến Chương Liên Bang kia đã xảy ra những biến hóa như thế nào trong vấn đề trình tự xử lý thân phận của mình. Trên quảng trường vào một ngày mùa thu như thế này, hắn vẫn cứ giống như trước đây vậy, giống như là đang nói chuyện phiếm với người trong nhà, cùng lão già kia rảnh rỗi trò chuyện việc nhà.
Hôm nay vốn là ngày nghỉ bình thường, thế nhưng rất kỳ quái chính là, trên Quảng trường Hiến Chương hiện tại lại không có một bóng người. Ngay cả những đám du khách bình thường vẫn hay đi lại trên đây cũng giống như là biến mất không thấy đâu vậy.
Trên một màn hình phẳng lớn đặt tại một góc sáng sủa của Quảng trường Hiến Chương, đang truyền hình trực tiếp một tin tức thời sự vô cùng quan trọng. Ở trên bục đá bên ngoài tòa nhà Nghị Viện, Tổng Thống Liên Bang Mạt Bố Nhĩ, Phó Tổng Thống Bái Luân, Phó Chủ Tịch Quốc Hội thuộc ủy Ban Quản Lý Liên Bang đều đang nghênh đón một người đang đến.
Cái gã nam nhân kia có mái tóc hoa râm, màu da hơi ngăm đen, mặc một bộ quân phục đơn giản mà mộc mạc, cũng chính là một bộ quân phục chính thức của Quân đội Liên Bang. Nhưng mà đối diện với những đại nhân vật cao cấp nhất của thượng tầng Liên Bang này, khí thế mà gã nam nhân này bày ra, tuyệt đối không kém bất cứ ai ở đây.
Bởi vì ông ta tên là Nam Thủy, lãnh tụ tối cao nhất của Phiến Quân Thanh Long Sơn. Ông ta đã suất lĩnh bộ đội của mình trong khu vực Thanh Long Sơn mênh mông, cùng với Chính phủ Liên Bang đấu tranh rất nhiều năm trời.
Tổng Thống Mạt Bố Nhĩ thoáng có chút mỉm cười, chủ động bước tới, vươn bàn tay thô to có lực của mình. Lãnh tụ Nam Thủy khẽ rùng mình một cái, trên mặt cũng hiện lên một nụ cười hài hòa, dùng sức nắm chặt tay Tổng Thống Mạt Bố Nhĩ.
Hai vị lãnh tụ của hai phe phái vốn đối đầu cùng nhau bắt tay, trên màn hình truyền đến một trận vỗ tay cực kỳ nhiệt tình, nhiệt liệt. Bên ngoài cách đó không xa, tại Quảng trường Nghị Viện bên cạnh cũng truyền đến thanh âm vỗ tay ủng hộ lớn như sấm giật, cũng đã vang vọng khắp nơi trên Quảng trường Hiến Chương.
Tiến trình đại hòa giải Liên Bang rốt cuộc cũng đã bước trên con đường chính thức của mình. Hứa Nhạc ngồi trên ghế đá của Quảng trường Hiến Chương thầm nghĩ như vậy.
Quá trình đàm phán chính trị giữa Chính phủ Liên Bang và Thanh Long Sơn về mặt tổng thể cũng đã sớm chấm dứt. Song phương cũng sớm đã tìm được tiếng nói thống nhất, chỉ như vậy một màn bắt tay trước cửa Tòa nhà Nghị Viện này mới có thể xuất hiện.
Tất cả các tù phạm chính trị đang bị giam giữ trong nhà ngục hai bên sớm đã được toàn bộ phóng thích. Tất cả những tù binh tích lũy giam giữ trong suốt bảy năm nay cũng sớm đã hoàn thành trao đổi. Chỉ có vấn đề một bộ phận thanh thiếu niên theo chủ nghĩa Kiều Trì Tạp Lâm của bên phía Phiến Quân là vẫn còn nằm trong tranh luận gay gắt mà thôi.
Chính phủ Liên Bang trong mấy năm quá khứ vẫn cứ luôn chỉ trích bên phía Thanh Long Sơn thông qua phương thức tẩy não cùng với bắt cóc để chiêu dụ đám thanh thiếu niên kia. Hơn nữa lại còn đem hơn 300 vụ án mất tích bí mật toàn bộ quy kết hết lên đầu của đối phương. Trong buổi đàm phán lần này, bên phía Chính phủ yêu cầu Phiến Quân Thanh Long Sơn lập tức phải giao ra đám thanh niên này, để cho bọn họ có thể quay trở về mái nhà ấm áp của mình. Thế nhưng bên phía Thanh Long Sơn thì lại khăng khăng rằng mấy gã thanh niên kia mấy năm nay đều là tự nguyện đi vào trong núi. Bọn họ chính là đã được chủ nghĩa Kiều Trì Tạp Lâm cùng với lý tưởng của Phiến Quân tác động, cho nên mới dứt khoác rời khỏi gia đình của mình, gia nhập vào đội ngũ những người cùng lý tưởng.
Bởi vì lần này có vô số cha mẹ phẫn nộ yêu cầu trao trả lại con em của mình, cho nên phía Chính phủ Liên Bang trong quá trình đàm phán cũng không hề thể hiện rõ ràng sự nhượng bộ của mình. Nhưng mà mấy cái vấn đề nhỏ nhặt như thế này chung quy cũng không thể nào ngăn cản nổi tiến trình Đại đoàn kết của cả Liên Bang, đại thế mãnh liệt cùng đối kháng với Đế Quốc bên kia. Những quá trình đàm phán song phương vẫn cứ tiếp tục, những phương diện khác thì đã bắt đầu phát triển theo phương hướng tốt đẹp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.