Gian Phi: Tướng Gia Thật Khó Trêu
Chương 21: Ôm ôm đùi bự!
Công Chúa Tại Thượng
28/07/2023
"Nghe thái hậu nương nương nói rằng, người chép kinh nhất định phải có
tâm tư thuần tịnh, có hiếu tâm, tốt nhất vẫn là thiếu nữ, thành ý mới
đầy đủ, không biết người có nhân tuyển chưa? Thần nữ cảm thấy Trân Trân
muội muội không tồi a!
Nghe nhắc Trân Trân, trong lòng liền dâng lên cảm xúc khó chịu suýt thì không giữ được tiết lễ, đối với bà ta, Mộc Trân Trân sao chịu nổi nỗi khổ này.
"Không được!" Vô ý hét lên.
Sở Phi Diễn đứng một bên quan sát, đại khái cũng đoán được thâm ý bên trong. Lộ ý cười nham hiểm, cẩn thận đánh giá sách lược của Tô Diêu liền không nhịn được mà cười một cái. Hay cho một tiểu nha đầu thông minh. Đã vậy bổn tướng không ngại giúp ngươi một tay.
"Vi thần cảm thấy đề nghị không tồi! Lần này, Mộc tiểu thư gặp nạn, tuy không ảnh hưởng đến tính mạng, nhưng chuyện này cũng không phải là tốt lành, Vinh Vương phủ mà biết, nhất định sẽ cho rằng có ý làm khó, tâm sinh bất mãn.
Nhưng nếu có tiểu thư Trang Vương phủ cùng chép kinh, thì người ngoài sẽ cho rằng là được hoàng gia hậu ái. Tự nhiên sẽ không có ý làm khó gì nữa."
Sở tướng một màn bộc bạch luôn treo chữ "thể diện hoàng gia" và "tranh chấp quần thần" ra trước, nhưng thực tế là "thái hậu à, bà không còn lựa chọn nào tốt hơn nữa đâu!". Đào một cái hố thật to cho thái hậu.
Hoàng thượng nghe vậy cũng tỏ ý đồng tình, liền quay sang bảo thái hậu đem việc này cho Trân Trân làm, còn hy vọng rằng quận chúa không phụ sự kì vọng của ông ta. Có thể hiểu theo nghĩa khác là "Đừng gây chuyện, làm mất mặt hoàng thất!"
"Đều nghe hoàng đế hết!" Ngữ khí cố kiềm giận, xưa nay chưa ai dám tính kế thái hậu, đã thế lại còn ép bà ta chỉ chọn được một con đường không mấy tốt đẹp mà chỉ có thể nhận trái đắng ấy. Tai họa Mộc Nghi Hoa này, thái hậu khắc cốt ghi tâm thề để cho nàng sống cũng không được, chết cũng không xong. Ngày tháng còn dài, ngươi chờ đấy Mộc Nghi Hoa.
Bên Tô Diêu thì không để tâm đến thái hậu nữa, vì mắt nàng đang bận thể hiện sự "sùng bái" tôn kính với Sở Phi Diễn. Oa! Không hổ là cái đùi bự của ta, từ thù riêng chèn ép đùng một cái trở thành tranh đấu vương phủ. Như thế này, hoàng đế nhất định sẽ nghi ngờ thái hậu! Thái hậu địa vị cao, lại vẫn luôn có tâm tư, nhất định sẽ gây tranh chấp triều đường. Sau chuyện này, hoàng thượng sẽ đề cao cảnh giác, này quả thực một tên trúng hai đích. Đắng cay cho vị kia, bắt không được gà còn mất nắm gạo. Tối nay phải cười một trận lớn cho sảng khoái mới được.
"Nghi Hoa, lần này ngươi gặp nạn nhưng may là không có vấn đề gì, nên về ngữ ngơi đi, trẫm sẽ phái người mang dược cao tới cho ngươi!" Hoàng thượng đưa tay đỡ Tô Diêu đang quỳ. Nàng cũng gượng đứng dậy, nhưng tay chân lóng ngóng thế nào, loạng choạng ngã... ngã vào lòng Sở Phi Diễn!
Sở Phi Diễn hai mắt tròn xoe, nhìn người kia ngã vào. Tay cũng theo phản xạ mà đưa ra đỡ. Hehe tranh thủ ôm đùi bự một chút đã.
"Ngươi đêm nay chịu nhiều khổ cực rồi, người đâu đưa Mộc Nghi Hoa tiểu thư về viện nghỉ ngơi!"
"Vâng! Tạ hoàng thượng!"
"Mộc tiểu thư...cũng được rồi đấy. Chốc nữa ta sẽ bảo người mang thuốc trị thương cho ngươi."
Sở Phi Diễn nói đùa. Hơi cuối đầu nhìn nữ tử giả vờ yếu đuối kia, còn chưa chịu buông ra, nắm nắm cái gì chứ! Nhưng cũng thật lạ, hắn vậy mà không bài xích việc Tô Diêu lôi lôi kéo kéo vạt áo của hắn. Nàng cười tủm tỉm nhìn.
"Biết ngay là không giấu được tướng gia mà. Đại ân hôm nay, nhất định khắc ghi trong tâm, ngày sao sẽ báo đáp thật tốt!"
Nói xong thì tách nhau ra, một tỳ nữ đến dìu nàng về viện, gằn đến viện phát hiện ra Khanh Thần ở gần đó. Tỏ ý với tỳ nữ đưa đến đây là được, tỳ nữ vừa đi thì Khanh Thần chạy đến.
"Tỷ tỷ, ngươi có sao không?" Tiểu hài tử hấp tấp chạy tới, lao vào ôm Tô Diêu mà quên luôn nam nữ khác biệt. Nàng cũng chẳng màng tới, đưa tay xoa xoa đầu Khanh Thần. Ôm xong cũng bình tĩnh đôi chút rồi, mới buông người ta ra.
"Hôm qua nghe nói ngươi mắc kẹt trong đám cháy ở Phật Đương suýt nữa ta chạy vakf hậu cung, may mà Ngọc Phù kịp thời ngăn ta, nến mới không phạm lỗi!"
"Hài tử ngốc, ta đương nhiên không sao! Chẳng qua, lần này đắc tội thái hậu, ngày sau sợ là không dễ sống đâu." Bày vẻ nghiêm trọng nói, nhưng không gì có thể cản bước nàng trả thù. Kế sách thì trước mắt chưa nghĩ ra, nhưng sẽ không ngồi bị động. Trong thời gian này đến lúc cho thái hậu và Vinh Vương phủ cắn nhau thôi!
....
Dạo gần đây, đám tông thất đệ tử không tới quấy rầy Mộc Khanh Thần. Nghe nói là đang bận chuẩn bị bái Ninh các lão làm sư phụ. Ninh các lão là một bậc quan có địa vị không nhỏ trong triều, lại là thầy của Sở Phi Diễn. Vậy làm học trò của ngài há chẳng phải trở thành sư đệ của Thừa tướng đương triều. Oa, cái chức danh này dù có sức đầu mẻ trán cũng phải giành được a.
Nghe nhắc Trân Trân, trong lòng liền dâng lên cảm xúc khó chịu suýt thì không giữ được tiết lễ, đối với bà ta, Mộc Trân Trân sao chịu nổi nỗi khổ này.
"Không được!" Vô ý hét lên.
Sở Phi Diễn đứng một bên quan sát, đại khái cũng đoán được thâm ý bên trong. Lộ ý cười nham hiểm, cẩn thận đánh giá sách lược của Tô Diêu liền không nhịn được mà cười một cái. Hay cho một tiểu nha đầu thông minh. Đã vậy bổn tướng không ngại giúp ngươi một tay.
"Vi thần cảm thấy đề nghị không tồi! Lần này, Mộc tiểu thư gặp nạn, tuy không ảnh hưởng đến tính mạng, nhưng chuyện này cũng không phải là tốt lành, Vinh Vương phủ mà biết, nhất định sẽ cho rằng có ý làm khó, tâm sinh bất mãn.
Nhưng nếu có tiểu thư Trang Vương phủ cùng chép kinh, thì người ngoài sẽ cho rằng là được hoàng gia hậu ái. Tự nhiên sẽ không có ý làm khó gì nữa."
Sở tướng một màn bộc bạch luôn treo chữ "thể diện hoàng gia" và "tranh chấp quần thần" ra trước, nhưng thực tế là "thái hậu à, bà không còn lựa chọn nào tốt hơn nữa đâu!". Đào một cái hố thật to cho thái hậu.
Hoàng thượng nghe vậy cũng tỏ ý đồng tình, liền quay sang bảo thái hậu đem việc này cho Trân Trân làm, còn hy vọng rằng quận chúa không phụ sự kì vọng của ông ta. Có thể hiểu theo nghĩa khác là "Đừng gây chuyện, làm mất mặt hoàng thất!"
"Đều nghe hoàng đế hết!" Ngữ khí cố kiềm giận, xưa nay chưa ai dám tính kế thái hậu, đã thế lại còn ép bà ta chỉ chọn được một con đường không mấy tốt đẹp mà chỉ có thể nhận trái đắng ấy. Tai họa Mộc Nghi Hoa này, thái hậu khắc cốt ghi tâm thề để cho nàng sống cũng không được, chết cũng không xong. Ngày tháng còn dài, ngươi chờ đấy Mộc Nghi Hoa.
Bên Tô Diêu thì không để tâm đến thái hậu nữa, vì mắt nàng đang bận thể hiện sự "sùng bái" tôn kính với Sở Phi Diễn. Oa! Không hổ là cái đùi bự của ta, từ thù riêng chèn ép đùng một cái trở thành tranh đấu vương phủ. Như thế này, hoàng đế nhất định sẽ nghi ngờ thái hậu! Thái hậu địa vị cao, lại vẫn luôn có tâm tư, nhất định sẽ gây tranh chấp triều đường. Sau chuyện này, hoàng thượng sẽ đề cao cảnh giác, này quả thực một tên trúng hai đích. Đắng cay cho vị kia, bắt không được gà còn mất nắm gạo. Tối nay phải cười một trận lớn cho sảng khoái mới được.
"Nghi Hoa, lần này ngươi gặp nạn nhưng may là không có vấn đề gì, nên về ngữ ngơi đi, trẫm sẽ phái người mang dược cao tới cho ngươi!" Hoàng thượng đưa tay đỡ Tô Diêu đang quỳ. Nàng cũng gượng đứng dậy, nhưng tay chân lóng ngóng thế nào, loạng choạng ngã... ngã vào lòng Sở Phi Diễn!
Sở Phi Diễn hai mắt tròn xoe, nhìn người kia ngã vào. Tay cũng theo phản xạ mà đưa ra đỡ. Hehe tranh thủ ôm đùi bự một chút đã.
"Ngươi đêm nay chịu nhiều khổ cực rồi, người đâu đưa Mộc Nghi Hoa tiểu thư về viện nghỉ ngơi!"
"Vâng! Tạ hoàng thượng!"
"Mộc tiểu thư...cũng được rồi đấy. Chốc nữa ta sẽ bảo người mang thuốc trị thương cho ngươi."
Sở Phi Diễn nói đùa. Hơi cuối đầu nhìn nữ tử giả vờ yếu đuối kia, còn chưa chịu buông ra, nắm nắm cái gì chứ! Nhưng cũng thật lạ, hắn vậy mà không bài xích việc Tô Diêu lôi lôi kéo kéo vạt áo của hắn. Nàng cười tủm tỉm nhìn.
"Biết ngay là không giấu được tướng gia mà. Đại ân hôm nay, nhất định khắc ghi trong tâm, ngày sao sẽ báo đáp thật tốt!"
Nói xong thì tách nhau ra, một tỳ nữ đến dìu nàng về viện, gằn đến viện phát hiện ra Khanh Thần ở gần đó. Tỏ ý với tỳ nữ đưa đến đây là được, tỳ nữ vừa đi thì Khanh Thần chạy đến.
"Tỷ tỷ, ngươi có sao không?" Tiểu hài tử hấp tấp chạy tới, lao vào ôm Tô Diêu mà quên luôn nam nữ khác biệt. Nàng cũng chẳng màng tới, đưa tay xoa xoa đầu Khanh Thần. Ôm xong cũng bình tĩnh đôi chút rồi, mới buông người ta ra.
"Hôm qua nghe nói ngươi mắc kẹt trong đám cháy ở Phật Đương suýt nữa ta chạy vakf hậu cung, may mà Ngọc Phù kịp thời ngăn ta, nến mới không phạm lỗi!"
"Hài tử ngốc, ta đương nhiên không sao! Chẳng qua, lần này đắc tội thái hậu, ngày sau sợ là không dễ sống đâu." Bày vẻ nghiêm trọng nói, nhưng không gì có thể cản bước nàng trả thù. Kế sách thì trước mắt chưa nghĩ ra, nhưng sẽ không ngồi bị động. Trong thời gian này đến lúc cho thái hậu và Vinh Vương phủ cắn nhau thôi!
....
Dạo gần đây, đám tông thất đệ tử không tới quấy rầy Mộc Khanh Thần. Nghe nói là đang bận chuẩn bị bái Ninh các lão làm sư phụ. Ninh các lão là một bậc quan có địa vị không nhỏ trong triều, lại là thầy của Sở Phi Diễn. Vậy làm học trò của ngài há chẳng phải trở thành sư đệ của Thừa tướng đương triều. Oa, cái chức danh này dù có sức đầu mẻ trán cũng phải giành được a.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.